Hắn, thằng bạn, và lão sếp công ty sách | VN-Zoom | Cộng đồng Chia Sẻ Kiến Thức Công Nghệ và Phần Mềm Máy Tính

Adblocker detected! Please consider reading this notice.

We've detected that you are using AdBlock Plus or some other adblocking software which is preventing the page from fully loading.

We need money to operate the site, and almost all of it comes from our online advertising.

If possible, please support us by clicking on the advertisements.

Please add vn-z.vn to your ad blocking whitelist or disable your adblocking software.

×

Hắn, thằng bạn, và lão sếp công ty sách

rs_lyly2009

Moderator
Thành viên BQT
40285293204_9b0984bdd5_o.jpg

Hắn đập ly cà phê xuống mặt bàn, hẳn là nóng lắm. Thằng bạn hắn ngồi kề bên âu yếm xoa xoa lưng vỗ về.

Chả là thế này, sau thời gian khởi nghiệp và vỡ mồm với hàng loạt dự án quán cà phê không thành công, hắn và thằng bạn phải đi làm một thời gian. Cuối cùng, hai thằng vào được một công ty bán sách. Thằng bạn thì được giao cho làm hồ sơ giấy tờ—chức danh là giám đốc hành chính. Hắn thì làm giám đốc kho, nhiệm vụ chủ yếu là coi kho và bốc vác khi có sách mới về. Công ty tổng cộng có 4 người, trừ hắn và thằng bạn thì còn 2 ông đồng sáng lập nữa, lần lượt giữ chức chủ tịch và CEO.

Anh em trong công ty mà nhân sự toàn giám đốc này làm việc cũng vui vẻ, cho tới buổi họp đầu tiên. Vốn là hắn làm một thời gian thì thấy công ty còn quá nhiều bất cập, và đã cố gắng nảy ra các ý tưởng sáng tạo, ví dụ như sắm hệ thống quản lí kho bằng con chip để khỏi thất thoát, hay đổi qua thuê cái kho bự hơn có sẵn xe nâng để khỏi vất vả. Thế nhưng lão CEO nghe xong thì nhăn nhó giãy nãy.

– Anh thấy ý tưởng của em không khả thi em ơi!

– Em thấy ổn mà, các công ty bự bự toàn làm vậy!

– Không được em ơi. Lỡ đầu tư kho to xong rồi không hiệu quả là lỗ sặc máu á.

– Anh cứ tin ở em, em chịu trách nhiệm!

– Em lấy cái gì để chịu trách nhiệm với anh?

Và hắn im luôn. Lấy gì để chịu trách nhiệm chứ, biết rồi còn nói! Tiền thì không có nên mới phải đi làm thuê cho các ông. Cái chức giám đốc kho này cũng chả có giá trị gì. Hắn chả có gì ngoài thân xác này để đền cho mấy ổng nếu ý tưởng sáng tạo của hắn thất bại. Hỏi câu đó chẳng phải ý muốn nói, ờ thì mày không có tiền thì im mồm đừng có suy nghĩ à? Dù gì thì hắn cũng chỉ muốn tốt cho công ty thôi mà!

Thế nên họp xong hắn ức lắm, lôi thằng bạn ra phố trà sữa Ngô Đức Kế làm một ly cho đỡ tức. Nhưng vô xong, nhìn bảng giá thì phát hiện trà sữa ở đây bán tới năm chục nghìn, tiền đâu mà uống, nên đành về công ty pha gói cà phê Trần Quang cho đỡ thèm vậy.

Nhưng liệu trong vụ này, ai đúng ai sai?

Nói cho thật lòng, thì sếp hắn nói đúng. Trong kinh doanh, mỗi ý kiến luôn đi kèm tiền cược. Khi chơi chứng khoán chẳng hạn, nếu bạn nghĩ cổ phiếu này lên, và muốn ý kiến của mình được lắng nghe, hãy bỏ tiền vào để mua cổ phiếu ấy. Không ai lại đi nghe một chuyên gia khuyên bảo nhiều mà không dám chi một đồng nào ra chống lưng cho ý kiến của mình. Tiền cược càng nhiều, lời nói càng có trọng lượng. Trong công ty ấy, với mỗi ý kiến, thành bại đều là do ông sếp của hắn chịu, thế thì chuyện ông ấy có quyền quyết định cuối cùng cho tất cả các ý kiến là điều hẳn nhiên.

Cuộc đời hắn, hắn luôn muốn tự quyết, vì dù gì sướng khổ cũng là hắn chịu. Vậy thì công ty của sếp, hắn cũng nên để sếp quyết chứ, vì dù gì lỗ lãi cũng là sếp hắn chịu, chứ hắn đâu có mất xu nào đâu. Ý kiến là của nhân viên, nhân viên có thể đóng góp, và sếp có thể nghe hoặc không. Nếu nhân viên thực sự muốn ý kiến của mình được thực thi, chỉ cần đơn giản cam kết chịu một phần thất thoát (và lãi, nếu có) của ý kiến của mình, hẳn ông sếp nào cũng sẽ lắng nghe nghiêm túc.

Nhưng hắn thì không biết điều đó, nên bây giờ, hắn vẫn còn tấm tức khóc để thằng bạn âu yếm xoa lưng.

PS: Dù vậy, sếp hắn có thể giải quyết êm thấm hơn bằng cách ngồi phân tích cho hắn thấy vì sao không nên làm, hoặc từ chối một cách nhẹ nhàng hơn. Nhưng nếu hắn là người cứ luôn nảy ra ý kiến gàn dở, thì tốt nhất nên chia tay sớm bớt đau khổ vậy.

Tác giả: Nguyễn Hạo Nhiên - Ecoblader
 


Top