Thaomyks0701
Rìu Vàng
Mình là nữ 25 tuổi, xin phép được xưng tôi . Đăng lên đây cũng chỉ muốn tâm sự với mọi người cho nhẹ lòng hơn.
Tôi đã từng có 1 cuộc tình đẹp như phim, người yêu tôi 28 tuổi, đi du học về, có công ăn việc làm ổn định, là người ấm áp, đặc biệt rất biết quan tâm đến người khác. Không những quan tâm đến tôi còn quan tâm đến cả gia đình, bạn bè tôi. 1 tình cảm mà trước giờ tôi chưa từng có được. Vậy nên, tôi rất hạnh phúc và tưởng rằng đây là người sẽ gắn bó với mình cả cuộc đời này.
Cuộc tình của tôi thì trải qua trong yên bình và hạnh phúc, cho đến 1 ngày tôi phát hiện mình có thai. Dù 2 đứa đã dùng biện pháp tránh thai trong khi quan hệ nhưng không hiểu sao vẫn dính, cái thai được 8 tuần. Anh thật sự rất hoảng hốt, tôi cũng hoang mang rồi anh điện về cho mẹ. Ngay ngày hôm sau, mẹ anh tất tưởi từ Vũng Tàu lên SG nói tôi hãy bỏ đứa bé đi, hãy hi sinh vì sự nghiệp của anh, nếu tôi thật sự yêu con trai của bà ấy thì hãy làm vậy nếu không tôi chỉ là 1 người giả dối và vô cảm. Tôi và a đã đấu tranh rất nhiều nhưng mẹ a nói bà chưa từng thua cuộc 1 ai và nếu thua sẽ rất cay cú. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều: Ah thì ra chắc do gia đình tôi nghèo, k môn đăng hộ đối. Tôi thời gian đó chỉ còn vẻn vẹn 39kg vì không ăn được và stress, chắc bà chê tôi.... Lúc đó a vẫn hứa sẽ bảo vệ tôi và con, tất nhiên tôi chưa từng dám nghĩ đến việc cưới xin, chỉ muốn con tôi có cha, và tôi yêu người đàn ông đó thật lòng. Ngày tôi đi siêu âm cùng anh, con cũng rất khỏe mạnh, tim đập nhanh, tôi như vỡ òa trong niềm hạnh phúc vậy sao tôi nỡ tước đoạt đi quyền làm người của 1 sinh linh bé nhỏ, Nó không có tội.
Mẹ a biết là không thuyết phục được tôi nữa,bà về VT.
Tôi cũng rất hi vọng, mong rằng khi đứa con này được sinh ra khỏe mạnh, bà sẽ dần chấp nhận và cho chúng tôi 1 cơ hội dù trước đó bà có những lời lẽ thật sự khiến tôi cả đời này không bao giờ quên được nhưng dù sao bà cũng là mẹ của người tôi yêu thương nên tôi chưa từng dám oán hận, ghét bỏ. 2 ngày sau, bà gọi anh về VT kí giấy tờ gì đó. Tất nhiên tôi chẳng thể nào tin chỉ sau đó 1 đêm, người từng thề bảo vệ tôi và con suốt đời, người từng hứa với gia đình tôi sẽ bảo vệ tôi nay lại nói không thể chấp nhận tôi nếu có đứa con này. Nó chỉ như 1 vệt m.a’u, 1 đốt ngón tay, chỉ là tôi suy nghĩ quá tiêu cực nên mới coi như "gi .ê’t nó" . Tôi lặng người đi, như rơi xuống đáy của 1 cái vực. Tôi dọn đồ và gọi cho mẹ, nói mẹ hôm sau ra sân bay đón tôi, đêm đó tôi đã khóc rất nhiều .
Mấy ngày sau,khi tôi rời SG , tôi đã từng xin người đó hãy quan tâm tôi mỗi ngày 5 phút thôi. Để tôi vượt qua thời gian này rồi khi mọi thứ bình tâm trở lại tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Ngày tôi đi siêu âm khi thai 12 tuần, anh gọi cho tôi, tôi vui sướng l, chắc có lẽ a quan tâm và hỏi han. Nhưng không đầu dây bên kia 1 giọng nói lạnh tanh : "Ngày xưa anh tốt với em vậy mà em chơi kì quá, em là người không đàng hoàng, e đẩy a vào hoàn cảnh có 1 đứa con mà a k muốn có nó.Nói chung giờ a hết tình cảm rồi, con em đẻ em tự nuôi”. Rồi chặn hết FB, mọi thứ của tôi. Đến trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ được, tôi đã làm gì sai? Thà rằng cả cuộc đời này anh đừng gọi cho tôi, có lẽ tôi sẽ thanh thản hơn nhiều. Tôi chưa từng lăng loàn, chưa từng toan tinh, chưa từng giả tạo, chưa từng hỗn láo với bề trên.
Vậy mà cuối cùng, sau tất cả tôi thành 1 người "KHÔNG ĐÀNG HOÀNG". Có lẽ cả cuộc đời về sau, tôi sẽ không bao giờ quên được từng câu từng chữ trong cuộc nói chuyện đó.
Tôi giờ đây sẽ vẫn giữ đứa con, và sẽ cố gắng cho nó 1 cuộc sống thật tốt dù không có bố nó.Nhưng thực sự trong đầu tôi vẫn luôn ám ảnh, chưa thể thoát được ra quá khứ đẹp đẽ và mơ mộng. Mong rằng các anh chị hãy cho tôi 1 lời khuyên để tôi có thể vượt qua thời gian này! Cám ơn mọi người rất nhiều.
Cuộc tình của tôi thì trải qua trong yên bình và hạnh phúc, cho đến 1 ngày tôi phát hiện mình có thai. Dù 2 đứa đã dùng biện pháp tránh thai trong khi quan hệ nhưng không hiểu sao vẫn dính, cái thai được 8 tuần. Anh thật sự rất hoảng hốt, tôi cũng hoang mang rồi anh điện về cho mẹ. Ngay ngày hôm sau, mẹ anh tất tưởi từ Vũng Tàu lên SG nói tôi hãy bỏ đứa bé đi, hãy hi sinh vì sự nghiệp của anh, nếu tôi thật sự yêu con trai của bà ấy thì hãy làm vậy nếu không tôi chỉ là 1 người giả dối và vô cảm. Tôi và a đã đấu tranh rất nhiều nhưng mẹ a nói bà chưa từng thua cuộc 1 ai và nếu thua sẽ rất cay cú. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều: Ah thì ra chắc do gia đình tôi nghèo, k môn đăng hộ đối. Tôi thời gian đó chỉ còn vẻn vẹn 39kg vì không ăn được và stress, chắc bà chê tôi.... Lúc đó a vẫn hứa sẽ bảo vệ tôi và con, tất nhiên tôi chưa từng dám nghĩ đến việc cưới xin, chỉ muốn con tôi có cha, và tôi yêu người đàn ông đó thật lòng. Ngày tôi đi siêu âm cùng anh, con cũng rất khỏe mạnh, tim đập nhanh, tôi như vỡ òa trong niềm hạnh phúc vậy sao tôi nỡ tước đoạt đi quyền làm người của 1 sinh linh bé nhỏ, Nó không có tội.
Mẹ a biết là không thuyết phục được tôi nữa,bà về VT.
Tôi cũng rất hi vọng, mong rằng khi đứa con này được sinh ra khỏe mạnh, bà sẽ dần chấp nhận và cho chúng tôi 1 cơ hội dù trước đó bà có những lời lẽ thật sự khiến tôi cả đời này không bao giờ quên được nhưng dù sao bà cũng là mẹ của người tôi yêu thương nên tôi chưa từng dám oán hận, ghét bỏ. 2 ngày sau, bà gọi anh về VT kí giấy tờ gì đó. Tất nhiên tôi chẳng thể nào tin chỉ sau đó 1 đêm, người từng thề bảo vệ tôi và con suốt đời, người từng hứa với gia đình tôi sẽ bảo vệ tôi nay lại nói không thể chấp nhận tôi nếu có đứa con này. Nó chỉ như 1 vệt m.a’u, 1 đốt ngón tay, chỉ là tôi suy nghĩ quá tiêu cực nên mới coi như "gi .ê’t nó" . Tôi lặng người đi, như rơi xuống đáy của 1 cái vực. Tôi dọn đồ và gọi cho mẹ, nói mẹ hôm sau ra sân bay đón tôi, đêm đó tôi đã khóc rất nhiều .
Mấy ngày sau,khi tôi rời SG , tôi đã từng xin người đó hãy quan tâm tôi mỗi ngày 5 phút thôi. Để tôi vượt qua thời gian này rồi khi mọi thứ bình tâm trở lại tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Ngày tôi đi siêu âm khi thai 12 tuần, anh gọi cho tôi, tôi vui sướng l, chắc có lẽ a quan tâm và hỏi han. Nhưng không đầu dây bên kia 1 giọng nói lạnh tanh : "Ngày xưa anh tốt với em vậy mà em chơi kì quá, em là người không đàng hoàng, e đẩy a vào hoàn cảnh có 1 đứa con mà a k muốn có nó.Nói chung giờ a hết tình cảm rồi, con em đẻ em tự nuôi”. Rồi chặn hết FB, mọi thứ của tôi. Đến trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ được, tôi đã làm gì sai? Thà rằng cả cuộc đời này anh đừng gọi cho tôi, có lẽ tôi sẽ thanh thản hơn nhiều. Tôi chưa từng lăng loàn, chưa từng toan tinh, chưa từng giả tạo, chưa từng hỗn láo với bề trên.
Vậy mà cuối cùng, sau tất cả tôi thành 1 người "KHÔNG ĐÀNG HOÀNG". Có lẽ cả cuộc đời về sau, tôi sẽ không bao giờ quên được từng câu từng chữ trong cuộc nói chuyện đó.
Tôi giờ đây sẽ vẫn giữ đứa con, và sẽ cố gắng cho nó 1 cuộc sống thật tốt dù không có bố nó.Nhưng thực sự trong đầu tôi vẫn luôn ám ảnh, chưa thể thoát được ra quá khứ đẹp đẽ và mơ mộng. Mong rằng các anh chị hãy cho tôi 1 lời khuyên để tôi có thể vượt qua thời gian này! Cám ơn mọi người rất nhiều.