Mỗi khi buồn hay tìm chỗ nào vắng vẻ như đồng ruộng chẳng hạn, ngồi ngắm sao đêm, nghe dế kêu, mặc cho sương rơi ướt áo đến khi lạnh thì về ngủ. Hoặc vô chùa ngồi lặng ngắm lá rơi, nghe chuông chùa vẳng đưa, tiếng kinh trầm buồn. Bạn bè? Tri kỷ? Gia đình? Không tức là có, có tức là không, cái gì cũng có, ngẫm lại cái gì cũng không, hóa hư vô.
Đời người thoáng như 1 giấc mơ, đôi khi có chuyện buồn, chuyện vui, nhưng nên nhớ rằng tất cả là nghiệp báo. Cứ giữ tâm thanh tịnh, lòng bất biến giữa dòng đời vạn biến. Hoa đẹp chỉ khi trên cành, đừng hái, kiềm nén nghiệp tham. Thấy việc bất nhân bất nghĩa đừng làm, giảm bớt nghiệp sau này.
Còn nếu không có chỗ để đi thì mở nghe kinh phật tiếng phạn ấy, bát nhã tâm kinh, nghe rất hay và cảm thấy đời thanh thản lại dù méo hiểu cái gì