Câu chuyện buồn - ám ảnh cả đời | VN-Zoom | Cộng đồng Chia Sẻ Kiến Thức Công Nghệ và Phần Mềm Máy Tính

Adblocker detected! Please consider reading this notice.

We've detected that you are using AdBlock Plus or some other adblocking software which is preventing the page from fully loading.

We need money to operate the site, and almost all of it comes from our online advertising.

If possible, please support us by clicking on the advertisements.

Please add vn-z.vn to your ad blocking whitelist or disable your adblocking software.

×

Câu chuyện buồn - ám ảnh cả đời

Thaomyks0701

Rìu Vàng
Hồi tiểu học tôi có thích thầm một bạn nữ, là uỷ viên của ban vệ sinh, dáng người cao cao, tóc buộc đuôi ngựa, ngồi phía trước tôi.

Hồi đó tôi là một cậu bé mũm mĩm, có chút tự ti về bản thân. Ngồi sau cậu ấy hai năm mà đến một câu cũng chưa từng nói qua với nhau. Cụ thể tại sao lại thích tôi cũng quên rồi. Chỉ nhớ có một lần ở trên lớp, ánh sáng ban mai rọi vào lớp học, phía sau gáy cậu ấy có một lớp lông mỏng lấp lánh ở đấy, thật sự rất đẹp.

Đợi đến khi tốt nghiệp tiểu học, khó khăn lắm mới có dũng khí định đem miếng ngọc tôi luôn mang theo lâu nay tặng cho cậu ấy.

91790877_131882265065136_5254459240419950592_n.jpg_nc_cat1_nc_sid825194_nc_ohcOvtByGuyJu8AX-rcpEA_nc_htscontent-hkg3-2.jpg

Cũng không biết có phải ý trời không, ở buổi cuối cùng đến trường đó, bị ngã một cái miếng ngọc vỡ thành hai mảnh. Khóc rất lâu, tôi cũng không biết là vì miếng ngọc hay là vì cái gì khác.

Sau này lên cấp hai, thật sự không ngờ tới, chúng tôi lại được phân vào cùng một lớp. Lần đầu tiên phân chỗ ngồi, tôi nghĩ đủ mọi cách thậm chí không ngại lôi kéo hối lộ bạn lớp trưởng. Cuối cùng cũng được như ý nguyện, lại một lần nữa ngồi sau cậu ấy.

Lúc chỗ ngồi được sắp xếp xong, tối tiến đến ngồi xuống chỗ của mình. Cậu ấy quay lại cười với tôi một cái, lộ ra hai chiếc răng khểnh.

“ trùng hợp thật, cậu lại ngồi phía sau tớ rồi”

Cậu ấy cười lên trông rất xinh, tôi trong lòng vì quá căng thẳng, không biết nên trả lời như thế nào. Đó là lần đầu nhìn thấy cậu ấy cười, đáng tiếc lúc đấy tôi chỉ là một cậu béo tự ti.

Kể từ khi đó đã hạ quyết tâm phải nỗ lực giảm béo, để khi cô ấy cười với tôi lần nữa, thì bản thân có thể thoải mái tự nhiên đáp lại.

Chỉ là không ngờ đến đấy lại là lần cuối cùng.

Ngày 1 tháng 12.

Khai giảng đã được 3 tháng, ngày hôm ấy là thứ hai, mặt trời mọc rất muộn. Bởi vì nhà cậu ấy ngay bên cạnh trường, cho nên mỗi ngày cậu ấy đều phụ trách việc mở và khoá cửa lớp.
Nhưng hôm đó, cậu ấy không đến, mọi người đứng chen nhau đợi trước cửa lớp học. Cuối cùng vẫn là cô giáo đến mở cửa.

Quen biết lâu như vậy, chưa từng thấy lần nào cậu ấy đến muộn. Không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy rất bất an.

Đến hơn 11 giờ trưa, giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho mẹ cậu ấy đến trường hỏi thăm tình hình. Tôi lúc đó ngồi trong lớp học, vô ý nhìn thoáng qua cửa sổ thì thấy cô ấy. Khuôn mặt trang điểm xinh đẹp nhưng nét mặt lại vô cùng hoảng hốt. Sau đó chính là công cuộc điên cuồng tìm kiếm.
Mẹ cậu ấy dường như đã gọi đến nhà của tất cả người quen, trong đó bao gồm cả nhà lớp chúng tôi. Nghĩ lại có chút mỉa mai, hồi tiểu học vẫn luôn rất muốn biết số điện thoại nhà cậu ấy, cuối cùng cũng là ngại không dám hỏi. Không ngờ tới cuối cùng lại dùng phương thức này để có được số điện thoại nhà cậu ấy.

Thông báo tìm người được dán ở mọi ngóc ngách của thành phố. Cho dù ở chỗ nào chỉ cần ngẩng đầu lên liền có thể thấy ảnh của cậu ấy. Tôi lúc đó vậy mà có chút tức giận, bởi vì cảm thấy bức ảnh đó so với người thật thật sự khác nhau quá xa. Nếu như để cậu ấy nhìn thấy, nhất định là sẽ rất xấu hổ.
Một tuần sau, tin đồn ở khắp nơi. Có người nói cậu ấy bị bọn buôn người bắt đi rồi, số khác nói bị mổ nội tạng lấy thận, giác mạc. Thời gian đó đầu óc tôi trở nên trống rỗng, trí nhớ trở nên đứt đoạn. “Tại sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy? Tôi còn cho rằng cậu ấy giận dỗi bố mẹ, cho nên mới bỏ nhà đi.”
Sau đó gia đình tôi nói tôi bị ốm nặng một trận, sốt nửa tháng trời. Vậy mà tôi không hề biết gì cả. Bọn họ lúc đó cười nhạo tôi, nói tôi tinh thần quá kém bị doạ cho phát bệnh. Nhưng đồng thời cũng an ủi tôi, suy cho cùng sự việc đó cũng khiến cho dư luận một phen xôn xao. Mỗi người ở trong thành phố nhỏ này đều trở nên sợ đông sợ tây, không ít người để con cái mình ở nhà tự học.

Chỉ là tôi lúc đó một chút ấn tượng cũng không có.

Lần hồi phục lại ý thức sau đó đã là nửa tháng sau. Giáo viên chủ nhiệm mời bác sĩ tâm lý đến, cho chúng tôi làm bài hướng dẫn tâm lý. Trong lần kiểm tra này có không ít bạn học đã khóc, tôi thật sự không hiểu tại sao những người đó lại khóc. Chỉ học cùng nhau 3 tháng, tôi đoán những tiếng khóc đó đại đa số chủ yếu là vì sợ hãi.

Ngoại trừ gia đình và bạn bè cậu ấy, người nên buồn nhất có lẽ là tôi, nhưng tôi không hề muốn khóc một chút nào.

Hôm đó tôi trở về nhà nghe thấy ba mẹ đang nói chuyện nói hung thủ đã bị bắt rồi, theo đó cũng đã tìm thấy thi thể của cậu ấy, là ở bãi rác.

Vì bố tôi có bạn là nhân viên xử lý vụ án, cho nên có biết một số tin tức nội bộ. Hung thủ là một tên trộm, đã vào tù năm lần, lần này là mới được thả chưa đầy 3 tháng. Bởi vì trong người không có tiền nên muốn quay lại nghề cũ.
Rạng sáng ngày 1 tháng 12, hắn cùng với một tên nữa tiến hành ăn trộm xe điện gần trường học. Bởi vì không có kỹ thuật gì nên chỉ có thể đứng canh bên ngoài. Kế hoạch diễn ra không thuận lợi, đến 6 giờ 5 phút hắn ta nhìn thấy một cô bé đi về phía mình, sợ hành vi trộm cắp của đồng bọn bị phát hiện.

Trong lòng hoảng loạng, hắn ta tiến về phía trước bắt chuyện với cậu ấy. Ban đầu chỉ có ý định thăm dò. Sau đó không biết vì sao lại nổi lên ý nghĩ xấu xa. Hắn ta bắt đầu khen ngợi cậu ấy nói: ”bạn học này sớm như như vậy mà đã đến trường, vừa nhìn là biết là học sinh ngoan rồi, không như đứa bé nhà chú suốt ngày chỉ ngồi nhà chơi game không chịu đi học.”

Sau đó thì dụ dỗ cậu ấy đến nhà hắn ta khuyên con hắn đi học, còn nói nhà hắn ngay bên cạnh đây, rất gần.

Một lý do quá là vụng về. Nhưng đáng tiếc, cậu ấy lại tin là thật.

Những chuyện xảy ra sau đó thật sự tàn nhẫn, tôi thật không có cách nào kể tiếp.

Hung thủ như thế nào bị bắt được?

Sau khi hung thủ nhìn thấy thông báo tìm người trên đường phố, liền gọi điện cho mẹ cậu ấy. Nói mình có manh mối nhưng phải đưa tiền trước. Cảnh sát thông qua số điện thoại đó xác định vị trí của hắn. Đợi đến khi hắn ta lại gọi điện đến, cảnh sát trực tiếp tiến hành bắt giữ. Quá trình thẩm vấn rất nhanh, chưa đến nửa ngày hắn ta đã thú nhận hết tội.

Theo lời của cảnh sát, thủ phạm là một con lừa ngu ngốc. Chưa tốt nghiệp tiểu học, cũng chả học được gì nên hồn, đi làm công thì cũng bị người ta đuổi việc. Đến việc ăn trộm cũng chả có kỹ thuật gì cả, bẻ khoá cũng không biết, nên chỉ có thể đứng ngoài trông chừng. Thậm chí vụ án này cũng chỉ là hắn ta đột nhiên chủ ý, muốn thông qua vụ bắt cóc này để vơ vét một số tiền.

Kết quả sự tình lại từng bước từng bước phát triển thành như này. Phán quyết rất nhanh được đưa ra, không có bất kì khó khăn nào, xử tử ngay lập tức.

Ngày xử án hôm ấy, tôi trốn tiết đi xem. Trên xe tải một nhóm người bị trói chặt quỳ trong đó. Bên cạnh cảnh sát vũ trang đều được trang bị súng ống đạn dược. Tôi nhận ra được tên hung thủ đó, tôi cứ nhìn chòng chọc vào hắn ta rất lâu. Trong lòng rất hận, hận tất cả mọi thứ. Hận tại sao mặt trời hôm đó lại lên muộn như vậy, hận tại sao cậu ấy phải đến trường sớm như thế, hận hung thủ vì sao lại cứ phải nhìn trúng cậu ấy, hận bản thân mình không có năng lực bắt hung thủ trước khi cảnh sát phát hiện. Hung thủ dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn của tôi, quay lại đối mắt với tôi. Hai chúng tôi cứ chòng chọc nhìn nhau như vậy.

Thời gian dường như ngừng lại, thời khắc đó đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ. Ánh mắt hắn ta trống rỗng, không có bất kì ý nghĩ nào. Rồi lại từ từ cúi đầu xuống, viên cảnh sát đó nói không sai, hắn ta là một tên đần độn, một loài gia súc không có não. Hắn ta không biết gì về thế giới này, cũng chả hiểu nổi toàn bộ sự việc lúc đó.

Chỉ biết rằng mình chuẩn bị chết, nhưng lại không biết mình đã làm những gì, đã phá huỷ điều gì. Giống như một con lợn chỉ biết ăn và ngủ, khi có đồ ăn thì vui vẻ, còn sắp bị đưa vào lò mổ lại trở nên hoảng sợ.

Cậu ấy vậy mà lại bị huỷ hoại dưới tay một tên như vậy.

Hắn ta không thể hiểu được vẻ đẹp của hai chiếc răng khểnh của cậu ấy, cũng không thể nào tưởng tượng được ánh sáng lấp lánh ở lớp lông tơ phía sau cổ cậu ấy đẹp đến thế nào.

Những chuyện sau này, chỉ nói sơ qua thôi.

Bố mẹ cậu ấy li hôn, mẹ cậu ấy tinh thần luôn không ổn định phải vào bệnh viện tâm thần, bạn học trước đây có thăm qua một lần, thật sự rất thảm thương.

Nhiều năm sau đó người bạn tốt nhất của cậu ấy nói với tôi. Hồi tiểu học có qua nhà cậu ấy chơi, bố cậu ấy là một tên sâu rượu, suốt ngày say bí tỉ. Vì thế mẹ cậu ấy đặt toàn bộ hi vọng của bản thân lên người con gái mình. Cậu ấy trước giờ cũng chưa từng làm mẹ mình thất vọng. Thành tích học tập tốt, tính cách cũng rất lương thiện, chỉ là không ngờ tới mọi chuyện lại trở nên như thế này.

Cô bạn ấy còn nói, cậu ấy cũng từng kể ngồi phía sau mình có một cậu béo rất đáng yêu.

Chỉ tiếc là kể từ khi đó, tôi sớm đã gầy như que củi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, trở về nhà thu dọn đồ cũ bỏ vào kho, không biết từ đâu bất ngờ tìm thấy miếng ngọc bị vỡ ngày trước. Thời khắc đó mọi ký ức lại ùa về.

Mẹ tôi ở bên cạnh nói:” haizz, đây không phải là lúc còn nhỏ định…”

Không chờ mẹ nói xong, tôi vội vã bỏ nó vào trong chiếc thùng giấy
 

Hamano Kaito

Moderator
Mỗi "Bể Khổ" là một cuộc đời, "Bể Khổ" to hay nhỏ tùy vào duyên phận + số phận của mỗi người
 

VNZ-WAD

Rìu Bạc Đôi
Nếu xem qua bộ phim (hình ảnh) thì nó sẽ là cái gì đó rất 'sốc'.
 

Hamano Kaito

Moderator
Nếu xem qua bộ phim (hình ảnh) thì nó sẽ là cái gì đó rất 'sốc'.

Câu chuyện bên trên mà đưa vào màn ảnh phải nói là HÍT...............T Drama hơi bị thốn đấy. Đọc mà thấy lòng quặn đau. Xem còn đau gấp bội {bad_smelly}
 


Top