Hạ tượng đài các nhân vật lịch sử của Mỹ.
Những người phá tượng đài và những người ủng hộ việc phá tượng đài nhiều nhất là là cánh tả, giới truyền thông và đảng Dân Chủ. Họ đưa lý do tất cả các tượng đài họ đã, đang, và sẽ đập phá là những tượng đài của các nhân vật trong quá khứ đã
sở hữu nô lệ.
Chế độ nô lệ tại Mỹ bắt đầu từ năm 1619 khi một số người Âu Châu đầu tiên tới thám hiểm, tìm cuộc sống mới tại Mỹ, cho tới cho tới năm 1865 khi chế độ chấm dứt, tổng cộng 246 năm.
Hầu hết những người Âu Mỹ sinh trưởng tại Mỹ trong suốt 246 năm đó coi chuyện sở hữu nô lệ là bình thường, tự nhiên vì thời gian 246 năm quá dài nên khó tránh (giống như những người Việt ở Việt Nam ăn thịt chó là chuyện bình thường, không biết ăn thịt chó mới là bất thường.)
Nhưng điểm quan trọng là có những người sở hữu nô lệ thời đó về sau họ coi việc nô lệ là không đúng, phản luân lý. Họ đã từ bỏ sở hữu nô lệ và tranh đấu, chiến đấu, cho việc bãi bỏ, và họ đã được tôn vinh và được đúc tượng để được tưởng nhớ.
Trong cuộc biểu tình bạo động và hạ tượng đài vừa qua, giới truyền thông và đảng Dân Chủ (chưa một đại biểu quốc hội của đảng Dân chủ lên án việc bạo động, hạ tượng đài, đốt quốc kỳ) ủng hộ và cổ võ cho các biến cố đó.
Họ luôn cho việc biểu tình BLM là "
biểu tình ôn hòa." cho tới đầu tuần nay một xướng ngôn viên của đài truyền hình thiên tả NBC News,
Andrea Mitchell, và một đại biểu quốc hội Mỹ,
Eleanor Holmes Norton, đi thăm khu "
Black House Autonomous Zone" gần Tòa Bạch Ốc do người biểu tình dựng.
Đang khi tham quan một người phụ nữ chạy nhanh đến chỗ hai người đứng để
hành hung họ, nhưng rất may người bảo vệ an ninh (ngầm) cho họ đã nhanh chân hơn ngăn cản kẻ hành hung.
Đại biểu quốc hội hạ viện mỹ, bà
Elenor Holmes Norton, soạn thải dự thảo luật để hạ tượng đài "Giải Phóng Nô Lệ" kỷ niệm tổng thống Abraham Lincoln ký Sắc Lệnh Emancipation Law, Giải phóng nô lệ. Bà đã thoát hiểm trong vụ hành hung hôm thứ ba 23 tháng 6.
Bà đã sỉ nhục và hạ tượng đài của những vị đã giải phóng nô lệ, kết thúc cuộc sống nô lệ của chính sắc dân của bà. Nếu không có luật giải phóng nô lệ, giờ đây bà cũng chỉ là người nô lệ trên đất Mỹ, không được ngồi ghế cao tại quốc hội Mỹ.
Dân Việt Nam có câu áp dụng trong trường hợp của bà rất đúng: "
Ăn cháo, đái bát"