[Truyện ma có thật] Mỗi ngày 1 truyện! | VN-Zoom | Cộng đồng Chia Sẻ Kiến Thức Công Nghệ và Phần Mềm Máy Tính

Adblocker detected! Please consider reading this notice.

We've detected that you are using AdBlock Plus or some other adblocking software which is preventing the page from fully loading.

We don't have any banner, Flash, animation, obnoxious sound, or popup ad. We do not implement these annoying types of ads!

We need money to operate the site, and almost all of it comes from our online advertising.

Please add https://vn-z.vn to your ad blocking whitelist or disable your adblocking software.

×

[Truyện ma có thật] Mỗi ngày 1 truyện!

o0obig

Búa Đá Đôi
Cõi âm đó là cõ mênh mông vô lượng , vô định hình 1 một thế lực siêu nhiên sống xung quanh ta . Ta không thể thấy , nhìn , nghe nhưng đôi khi ta vẫn có thể cảm nhận ra chúng đang hiện hữu quanh đây , một vài tác động mạnh mẽ nào đó khiến chúng vô tình hoặc cố ý khiến chúng có thể xuất hiện ngay trước mặt ta .
--- Những mẫu truyện trên đây tôi sẽ không viết về hồn ma xa lạ nào đó vô tình tôi gặp phải hay qua lời kể của những con người xa lạ mà tôi tích góp thành . Những truyện ma tôi kể trên đây là những truyện ma của chính tôi , của gia đình tôi , của cả cái xóm hố nơi mà tôi đã sống , lớn lên , học tập và làm việc hơn 20 năm . Những câu chuyện ma đã làm nên một Xóm Hố huyền thoại khiến nó trở thành điểm đen theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của Quận Gò Vấp , nơi mà cái ác , tội phạm luôn có tầng lớp xuất hiện dày đặc , nơi mà những hồn ma oan khuất luôn luôn thoắt ẩn , thoắt hiện khi ánh mặt trời vừa khuất dạng sau mỗi hàng cây , để rồi đêm về họ sinh hoạt như những con người bình thường như chúng ta vậy . Tôi không phải là nhà văn , cũng không phải là một người giỏi văn , nên tôi không thể trau chuốt câu văn một cách mềm mại , mượt mà , hoàn hảo nhất nhưng tôi xin cam đoan những câu chuyện trên đây là những câu truyện có thật và tôi là người trong cuộc hoặc phần nào đã được chứng kiến trong suốt nhiều năm qua . Mỗi ngày sẽ là một câu chuyện . Mời các bạn hãy lắng một chúng thời gian để lắng nghe những câu chuyện của xóm chúng tôi !! " Xóm Hố hay còn gọi là " xóm oan hồn ". Vâng !!!

Nh%E1%BB%AFng%20c%C3%A2u%20chuy%E1%BB%87n%20t%C3%A2m%20linh.jpg

--Những câu truyện trên đây được tôi ghi chép lại trên đây khi tôi đã nhận thức được cuộc sống của mình . Đôi khi có những truyện khi các bạn đọc nó không hợp lý cho lắm có thể là do nhận thức còn hạn hẹp hoặc do cách hành văn không được tốt khiến cho câu chuyện trở nên khó hiểu hoặc có nhiều tình tiết không được ăn khớp.

-- Tôi xin cam đoan với bạn tôi sẽ nói chính xác từng địa điểm cụ thể để các bạn sẽ thấy được độ chân thật của những truyện tôi kể , về những nơi họ xảy ra tai nạn , về những nơi họ thường xuất hiện về những lúc họ tức giận về những điều mà con người đã gây ra cho họ nhưng trước khi biết những câu chuyện về họ tôi sẽ kể cho bạn nghe về tôi .

-- Tôi tên L , sinh năm 1990 lớn lên trong một gia đình trung bình khá , nghĩa là không giàu có để có đầy đủ vật chất giống như ai nhưng vẫn không đến nỗi thiếu thốn mọi thứ , tôi sống và lớn lên tại đây trong ngôi nhà nhỏ , tọa lạc trong cái xóm đã chất chứa bao nhiêu điều kì quái này . Gia đình tôi gồm có : ông bà ngoại , cha , me và hai anh em tôi . Như tui đã nói ở trên tôi không hề che dấu bất kì một địa điểm nào cả , tôi ở " Xóm hố " nếu ai ở Gò Vấp gần khu vực đó có lẽ sẽ biết chỗ của tôi . Xóm Hố của tui thật ra là một con đường nhỏ ở Gò Vấp. đường "Tú Mỡ " con đường đẹp đẽ tráng nhựa nối liền hai đường lớn của quận Gò Vấp đó là Nguyễn Văn Nghi và Phan Văn Trị . Ông bà ngoại tôi là người Đà Nẵng di cư vào Nam và không biết vì nguyên cớ gì mà ông bà có được căn nhà này , đó là điều mà tôi và mẹ tôi vẫn còn thắc mắc chỉ biết rằng khi mẹ tôi lớn lên và có nhận thức thì đã thấy mình sống ở đây rồi . Đường Tú Mỡ bây giờ đẹp lắm , Xóm Hố bây giờ cũng đã khang trang và sạch sẽ hơn . Đường Tú Mỡ có một đặc điểm ai đi trên con đường này giống như là lái xe đi trên một ngọn núi vậy . Nó thật cao ở hai đầu và cực kì thấp ở phần giữa , ngày xưa con đường này gắn liền với nhiều chết chóc . Đầu đường phía bên Phan Văn Trị ngày xưa là kho vũ khí quân trang của quân đội : mỗi khi có chiến sự diễn ra thì theo như bà tôi kể :binh lính hai bên chết nhiều lắm , xác bình lính , dân thường nằm ngổn ngang trên con đường Phan Văn Trị , bên phía đường Nguyễn Du ngày xưa là một cái nghĩa địa rộng lớn , cả trăm cái mộ bia xây sát nhau , chứ không đẹp như con đường Nguyễn Du bây giờ .

-- Có một giai thoại kể lại rằng ban đêm tầm khoảng 20h tối là nhà nhà , người người điều tắt đèn đi ngủ , ai có việc gì cũng không dám ra đường vào giờ đó vì cứ độ tầm đó thì hồn ma từ khu nghĩa địa đó đi ra sinh hoạt , đi lại , nói chuyện như người bình thường vậy , mồ mả bao quanh chỗ ở , cứ cách 1 căn thì lại có một ngôi mộ , rồi lại có một căn nhà . Nhà bao quanh mộ , mộ bao quanh nhà người sống và người chết cứ như thế sống chung với nhau . Nhưng có lẽ vì cái nghèo , cái khổ của những năm tháng chiến tranh ác liệt ấy mà ông bà ngoại tôi , và sau này là má tôi và dì hai tôi phải cắn răng , chịu đựng mà chung sống ở những ma quái như thế. Cũng bởi vì thế mà khi tôi được sinh ra tôi được may mắn chứng kiến những câu chuyện đầy kinh dị và ma quái ở đây . Mời các bạn hãy cùng tôi quay về những năm đầu thập niên 90 để đón xem những câu chuyện của họ những hồn ma oan ức còn vương bụi trần ở trong khu xóm nghèo này .

--Cái thời năm 94 , 95 lúc đó tôi mới vừa 4 tuổi thì bánh bao đối với mọi người trong xóm tôi là một món ăn xa xỉ . Ngày đó tôi nhớ không lầm 1 kg/ gạo là 2 ngàn , trong khi 1 cái bánh bao cũng tầm chừng ấy . Âu có lẽ thế mà ông hai bán bánh bao trong xóm tôi không bao giờ đặt quầy bánh ở trong xóm . Ông thức dậy khá sớm không biết nấu bánh hay gì đó , mà cứ y như rằng tầm 4h sáng thì ông lại đẩy xe bánh bao của ông ra chợ Gò Vấp bán , ở xóm tôi ngày xưa chỉ có 2 con đường để đi ra chợ , 1 là con đường Tú Mỡ ngày nay , 2 là con đường đi ngang qua chùa Long Huê , ai có dịp lại chợ Gò Vấp chơi hỏi Chùa Long Huê thì bảo đảm ai cũng biết , ngôi chùa Long Huê này ngày xưa nằm tọa lạc , cô độc giữa bãi tha ma chết chóc một đóa sen thơm ngát giữa như bùn lầy ma quái . Con đường đi ra chợ Gò Vấp của ông hai phải đi qua khu nghĩa địa rộng lớn , đầy ma quái ấy , bây giờ thì nhà cửa đã mọc lên san sát rồi , những ngôi nha được mọc lên trên những nấm mồ . Ông kể có lần khi đi ngang qua khu nghĩa địa đó , có 2 mẹ con ăn mặt rách rưới , đầu đội nón lá tới để mua bánh bao ông , một cuộc giao dịch diễn ra hết sức bình thường .

-Chiều hôm đó khi ông dọn hàng và đếm tiền thì phát hiện trong đống tiền của ông có một tờ tiền âm phủ , đến lúc này ông vẫn chưa biết được là ai đã đưa cho mình tờ tiền âm phủ đó . Tối hôm đó trên đường đi về nhà , đi ngang qua khu nghĩa địa ấy ông mới giật mình khi nhìn thấy 1 cái bánh bao trên mội cái mộ ,thấy chuyện lạ ông mới tò mò lại gần nhìn kĩ hơn khi ấy ông mới thảng thốt khi thấy bức hình người chết trên mộ giống như bức mình của người phụ nữ đã mua bánh bao của ông hồi sáng .

--Sau cái lần đó ông bệnh gần cả tháng trời , sau cơn bệnh ông cũng cẩn trọng hơn ra khỏi nhà để đi bán trễ hơn một tí , nhưng có lẽ số ông đã tận . Trong một lần đi bán bánh khi đi ngang qua khu nghĩa địa ấy , ông nhìn thấy một cô gái tóc dài che hết mặt , mặc chiếc áo đen đang ngồi khóc trên một ngôi mộ gần đó , nghĩ rằng có lẽ một người đi thăm mộ người thân bị chết nên ông lại gần hỏi thăm . Vừa bước tới gần thì cô gái xoay mặt qua hỏi " Ông ơi !! Con đói quá cho con ăn với " .

--Sau đó ông quỵ hẳn và 3 tháng sau thì mất . Trước khi mất vài tháng ông có kể lại cho đứa con gái út nghe về những lần ông đã gặp ma , khi cô con gái út hỏi gương mặt cô gái đó thế nào ? ông tuyệt nhiên không kể hoặc không diễn tả lại . Khi con quạ đậu trên cây đa đầu xóm đêm đó cất tiếng kiêu dài , thì ý như rằng sáng hôm sau ông mất . Không ai biết được khuôn mặt cô gái ông gặp khi đó nó xinh đẹp hay nó kinh tởm đến mức nào , có lẽ chỉ có ông mới biết được .

--Vài ba năm sau này cô gái út đem chuyện đó kể với mọi người trong xóm nghe , người thì đoán già , người thì đón non , việc tới tai bà Bảy thầy bói trong xóm (một người có lẽ là kì dị nhất ở cái Xóm Hố này ). "Bà ấy nói rằng ở đây đa phần điều là những ngôi mộ vô chủ , ít người tới cúng kiếng vì thế bọn họ bị đói , bị lạnh vì không ai cúng hằng năm . Ông hai thì đi bánh bánh bao đi qua đất của họ , thế mà chưa bao giờ ông ta cúng cho họ một cái gì cả nên bị họ quở trách rồi bắt đi, âu cũng là chuyện bình thường !!!

Không biết tự bao giờ người ta đặt cho bả cái biệt danh như thế . Chỉ biết rằng khi tôi lớn lên mẹ tôi đã dặn đừng bao giờ lại gần hay chọc phá bà ta , đối với nhận xét của riêng cá nhân tôi đó là một người phụ nữ sinh đẹp , đôi mắt to , làn da trắng , mái tóc đen dài óng mượt ngang lưng , thân hình đầy đặn . Không ai biết hay nói đúng hơn không ai để ý bà điên lúc nào , họ chỉ biết rằng ngày xưa có một cô bé tên Ngọc là người sống sót duy nhất trong một gia đình gồm sáu người . Trái bom vô tình lạc vào nhà của một gia đình vô tội , đang sống ấm áp , hạnh phúc trong khu xóm nhỏ , người ta tìm thấy cô bé đang nằm thoi thóp bên dưới xác người mẹ đã hy sinh thân mình để che chở cho cô con gái nhỏ của mình . Cả gia đình ông , bà , cha , mẹ , và người anh cả của bà đều chết sạch . Kể từ đó bà Ngọc lớn lên trong tình yêu thương của cái xóm nhỏ này , cô bé được người trong xóm sai làm một số công việc lặt vặt : khi thì xách nước mướn , khi thì giặt đồ ,khi thì trông em nhỏ , tiền công chỉ là những bữa cơm đạm bạc của gia đình chủ !!! Đêm thì về lại căn nhà ngày xưa bây giờ đã bỏ hoang để ngủ .

----Những người gần khu đó kể rằng đêm đêm họ vẫn thường nghe những tiếng động , tiếng cười nói , đùa giỡn , la mắng hát ra từ ngôi nhà bỏ hoang đó , những tiếng nói với những âm lượng giọng điệu khác nhau khi thì rõ từng tiếng một , khi thì thỏ thẻ rì rầm vang lên giữa màn đêm tĩnh mịt .Những âm thanh hỗn độn đó cứ vang lên hàng đêm khiến cho những ngôi nhà xung quanh không sao mà ngủ ngon giấc . Họ đồn với nhau rằng những oan hồn của gia đình đó có thể do chết oan , chết không toàn thây nên vong hồn của bọn họ vẫn vương vấn mãi trong ngôi nhà đó , nhiều lần một vài người cũng cố gắng tìm hiểu xem thật ra cái thứ âm thanh khác thường đêm đêm vẫn hay vọng ra từ ngôi nhà hoang đó , nhưng tất cả điều vô vọng cái mà họ nhìn thấy chỉ là con bé Ngọc đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường cũ , bên cạnh là cái bàn thờ nhỏ với 5 tấm di ảnh của gia đình nó , một không gian đúng nghĩa liêu trai . Có một điều lạ là hầu như ai cũng cảm thấy khó chịu bởi cái tiếng âm thanh ghê rợn , sởn gai óc đó thì con bé Ngọc vẫn ngủ ngon giấc trong chính ngôi nhà của nó , ngôi nhà đầy tang thương ấy , có lẽ đối với bà việc chứng kiến cảnh cả gia đình chết không toàn thây và chịu cái nổi đau tận cùng giằng xé vì mất người thân đã khiến bà không còn cái cảm giác sợ hãi như những con người ngoài kia nữa .

----Thời gian cứ trôi qua êm đềm , khi mà mọi người đã quen với cái âm thanh vang vọng ấy hàng đêm , và cô bé Ngọc ngày nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp , cô đi học may và nhận sửa đồ cho mọi người , ngôi nha tan thương ngày xưa bây giờ cũng được tươm tất hơn , bàn thờ với 5 bức ảnh người quá cố lúc nào cũng nghi ngút khói , có lẽ cũng vì thế mà mọi người trong xóm không ai nghe thấy một tiếng động kinh dị , quái gở phát ra từ ngôi nhà ma quái ấy nữa , mọi người trong khu xóm mừng thầm vì từ đây họ sẽ được an giấc nồng mỗi khi màn đêm buôn xuống . Nhưng không biết nguyên cớ gì vào khoảng năm 1995 cô lại phát điên , không ai biết vì sao cô điên , họ chỉ nhớ rằng vào một đêm không trăng , khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì cả khu xóm bổng vang dậy những âm thanh ghê gớm , tiếng đồ vật va chạm phát ra từ nhà bà Ngọc , cả xóm kéo nhau chạy qua nhà bà thì thấy một cảnh tưởng rợn tóc gáy , cái bàn thờ với 5 bức ảnh thờ cả nhà cô bị cô xô đổ , lư hương , nhanh đèn vưỡn vãi khắp nhà , thấy mọi người kéo qua cô cầm di ảnh chụp thờ của mẹ cô lên và hỏi bằng cả giọng mà tôi dám cá với các bạn rằng một thằng nhóc khi ấy mới 7t như tôi cũng còn nhớ mãi , nó như cái âm thanh của một cái loa bị rè không rõ tiếng , rít lên những câu nói nghe nhức nhối đến tận lỗ tai " Mẹ tôi đâu , mẹ tôi đâu , trả mẹ tôi đây " . Xong rồi cô lại la hét thi thoảng lại ôm đầu hú lên một làn hơi dài , cảnh tượng đó khiến cho một vài người trong xóm tôi quá sợ hãi mà cũng la hét , khó lóc , tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành cái âm thanh náo loạn khắp cả khu xóm .

-----Thật sự ai mà có mặt trong khung cảnh đó đều phải nối da gà tôi chưa bao giờ quên được cảnh tượng đó cứ như tôi đang có mặt nơi âm ty , địa ngục mà sau này tôi được xem trên phim vậy , khi tất cả còn đang bối rối không biết phải làm sao thì bà Bảy thầy bói xuất hiện bà ra lệnh tất cả mọi người ai về nhà nấy , chỉ để một mình bà ở lại nói chuyện với cô Ngọc . Ra lệnh xong bà dời hết mọi người ra khỏi nhà đóng của lại chỉ còn lại bà và cô Ngọc ở lại trong nhà . Một vài người vì quá sợ hãi nên nghe lời bà bỏ ra về , một tốp gan dạ hơn thì đứng ở lại đứng từ phía xa để quan sát . Tôi và mẹ và bà tôi có trong nhó người bỏ về hôm ấy , chỉ còn lại ba tôi , và ông ngoại là những người có mặt hôm đó để theo dỡi .

----Sau này tôi được ông tôi kể lại , đứng đợi một lúc thì bố tôi cũng bỏ về , chỉ còn ông tôi ở lại ông nói "bà Bảy làm gì trong đó không biết chỉ biết rằng từ khi bà đóng cửa nói chuyện với cô Ngọc thì cô ta không còn la hét nữa , bà dọn dẹp lại các di ảnh đặt lên lại bàn thờ trước khi ra về bà còn dán một tấm bùa lên trước của nhà cô Ngọc , rồi sau đó bà cùng tất cả những người còn ở lại bỏ ra về .

---Sáng hôm sau , người ta không còn thấy cô Ngọc may đồ dễ thương , xinh đẹp nữa mà người trước mắt họ và một người đàn bà tàn tạ , mái tóc dài óng mượt sau một đêm đã được cắt ngắn đến tận cổ , hàng răng trắng điều đã bị rụng hết hàm trên , chỉ sau một đêm mà cô hình như đã già đi thêm mười tuổi và kể từ đó mọi người trong xóm gọi cô là bà Ngọc khùng . Cô điên , khùng theo cái cách ma mị , ghê rợn nhất mà tôi từng thấy . Buổi sáng , cô cứ ngồi trong nhà đi tới đi lui , khi thì nằm trên giưỡng rồi phát ra một tràng cười ghê rợn , khi thì lại ngồi may đồ vừa may vừa hát những câu vu vơ không rõ lời , khi thì lại leo lên bàn thờ và nẳm ngủ trên ấy . Đêm xuống thì cầm di ảnh những người trong gia đình , đi lảng vảng trong khu nghĩa địa của xóm , nếu gặp ai đi đâu đó về khuya cô lại chạy lại và hỏi " Mẹ tôi đâu , mẹ tôi đâu " khiến người đi đường phát thất kinh hồn phách , lâu lâu lại hú lên một tiếng , tiếng hú lạnh người xe toang cái không gian yên tĩnh của màn đêm . Có khi lại càng ghê rợn hơn khi vào những đêm trăng tròn bà ta gõ cửa từng nhà , ai vô tình mở cửa sẽ phải hồn kinh phách lạc khi nghe thấy tiếng cười của bà ta như vang vọng trong một cõi không gian xa xăm nào đó , trên tay bà ta cầm di ảnh người mẹ quá cố , cái di ảnh ma quái cứ nhìn chăm chăm vào người mở cửa , chực mở miệng ra để nói một điều gì đó . Thời gian đầu lúc bà Ngọc phát khùng cả xóm không có đêm nào là yên giấc , họ phải chịu cái cảnh điên điên , khùng khùng khi cô đi từng nhà gõ cửa vào mỗi đêm trăng sáng , ấy là chưa kể ngôi nhà của cô từ khi cô bị điên đến nay nó lại càng ghê gợn hơn lúc xưa . Có người từng chỉ tay lên trời và thề sống chết rằng : khi màn đêm buôn xuống là từng người ,từng người trên di ảnh bản thờ nhà cô họ bước xuống , cứ như là họ bước qua một cánh cửa vậy và đi lại , sinh hoạt cười nói như những con người bình thường vậy , khi nghe tiếng động nhỏ thì họ lại tan biến vào không khí , không để lại một chút dấu vết nào .

-----Bà Ngọc phát bệnh khoản hơn 5 năm thì bà mất vào một buổi sáng người ta phát hiện bà nằm chết trên chiếc giường tre mà bà vẫn hay nằm , cái ngôi nhà đầy nỗi tan thương nhưng cũng không kém phẩn ma mị , huyền bí . Cái chết của bà thanh thản và nhẹ nhàng nó khác hoàn toàn với cuộc đời đây gian tuân , nghiệp ngã đầy nước mắt của bà , người ta đem bà đi hỏa thiêu và đặt cái di ảnh của bà lên cái bàn thờ trong chính ngôi nhà đó , từ đó ngôi nhà càng trở nên ma quái hơn , 6 cái di ảnh trên cái bàn thờ lúc nào cũng hiu quạnh không nhang khói . Ban ngày nó là ngôi nhà hoang thực sự , nhưng ban đêm nó lại trở nên nhộn nhịp và vui vẻ khi từng người , từng người trên bàn thờ bước xuống .

p/s : Ai ở Gò Vấp hoặc có dịp đi qua chỗ chùa Long Huê vào sâu bên trong tìm những người nào tầm trên 40 . Hỏi căn nhà hoang của bà Ngọc khùng ở đâu ? Từ năm 2005 đến nay mình không đi lại khu vực đường đó nữa không biết nó còn bỏ hoang hay không , nhưng bạn nào mà hỏi bà Ngọc khùng thì chắc chắn ai cũng biết .

- Cách khoảng vài ba ngôi mộ vô danh , nằm ở phía sau nhà của tôi là nhà của bà Minh . Nhà bà Minh là gia đình lao động gồm 4 người : Bà Minh , Ông Mạnh và 2 người con : một người con gái đã lấy chồng là Trúc , một người con trai tên Long . Lúc trước nhà còn có một người con nữa là Quang . Quang là em của thằng Long và con Trúc do hồi nhỏ do bị sốt sốt huyết mà nhà ngheò không đem đi cấp cứu nên đã chết nếu tôi nhớ không lầm lúc đó khoảng năm 1996 lúc đó thằng nhỏ khoảng 6 tuổi , xác của thằng nhỏ được chôn xác góc chuối ngay phía sau nhà của bà Minh . Thưở thằng nhỏ mới chết tôi nghe bà ngoại tôi kể lại , có một vài lần bà nghe tiếng khóc của một đứa con nít ngay ở phía sau nhà , nhưng bà không quan tâm vì bà hiểu rằng tiếng khóc đó là của ai và đối với bà những chuyện ma quỷ , oan hồn chết oan ở cái xóm hố này là quá đỗi bình thường . Sau này do điều kiện kinh tế đã được khá giả nên bà Minh có dịp mở rộng và sửa sai lại căn nhà cũ kĩ ngày xưa , căn nhà mới này được kéo dài ra tới tận gốc chuối . Tôi không biết bà ta có dời xác đứa con trai lớn của bà ra khỏi gốc chuối đó hay không ? Chỉ biết là cái ngày mà bà mở tiệc tân gia ngôi nhà mới , khi mọi người trong xóm đang vui vẻ ăn uống nói chuyện thì ở đâu bỗng xuất hiện con mèo đen nó cất tiếng kiêu inh ỏi trên nóc nhà ! Tiếng kiêu có khi thì ngân dài thành từng đợt , có khi lại đứt đoạn thành từng tiếng một khiến cho những người trong buổi tiệc và cả gia chủ cũng phải sởn cả gai óc .

---- Sau cái đêm ấy thi thoảng người ra lại thấy trên nóc nhà Bà Minh bóng con mèo đen cứ lờn vờn hàng đêm trên nóc nhà bà Minh lâu lâu lại kiêu lên những tiếng ngân dài ai oán , cũng có khi người ta lại thấy trên nóc nhà bà xuất hiện một đứa trẻ ngồi ôm mặt ngồi khóc nức nở , mọi người trong xóm coi đó cũng giống như bao câu chuyện ma quái vẫn diễn ra bình thường trong xóm này , họ vẫn thản nhiên với tiếng mèo kiêu , tiếng con nít khóc hàng đêm vang lên nóc nhà bà Minh , họ dư sức biết rằng đó là hồn ma chết oan của thằng Quang con bà Minh , cả bà Minh vẫn thế bà vẫn mặc cho những tiếng kiêu , khóc ma mỵ , quái quỷ đó hằng đêm trên nóc nhà . Thi thoảng thì chỉ thấy bà đem ra cúng một chén cơm nguội , đốt vài tờ giấy tiền mã , hoặc thắp vài cây nhang trước nhà , tôi nhớ có một lần được nghe Bà Bảy thầy bói nói chuyện với bà ngoại tôi : Con Minh này ác quá , thằng nhỏ là con ruột nó thế mà không bao giờ nó làm đám giỗ cúng thằng nhỏ !! lại còn xây nhà phá chỗ yên nghỉ của nó nữa : nó đói , nói không có chỗ ở nên đêm nào cũng hiện ra mà than khóc : đáp lại bà ngoại tôi cũng chỉ biết thở dài mà lắc đầu ngao ngán . Đó chỉ là một sự mở đầu cho một sự kiện kinh dị đến ghê tởm sau này . Đứa con gái lớn của bà Minh tên là Trúc đã có mang , vào những ngày chuẩn bị sanh cô ta dọn về nhà mẹ ruột ở để sinh nở và để cho mẹ ruột mình dễ bề chăm sóc . Vào một đêm mưa của năm 2000 , khi cả xóm tôi đang chìm vào giấc ngủ thì bổng đâu người ta nghe tiếng la hét thất thanh phát ra từ bên nhà bà Minh , mọi người trong xóm vùng dậy chạy phắt qua nhà bà Minh thì mới hay hóa ra Cô Trúc do nửa đêm đi xuống cầu thang đi vệ sinh đã vô ý trượt chân té ngã , cô bất tỉnh máu chảy lan ra khắp nền nhà , người gọi điện , người thì lấy xe máy đưa cô đi bệnh viện . Trong nhà ,bà Minh thì quỵ xuống , miệng gào khóc thảm thiết ai nhìn thấy cảnh đó cũng cảm thấy động lòng và đau xót , trên nóc nhà con mèo bóng cất tiếng ngân dài ai oán khiến cho mọi người xung quanh điều phải sởn gai óc .

----Ngày mà xác con gái được đem về bà Minh ngất lên , ngất xuống mấy lần bà không thể nào chịu nỗi cú xốc lớn lao khi đứa con gái sắp sanh của bà đã chết vì một tai nạn hi hữu như thế , bác sĩ nói cô ta bị đập đầu xuống đất chấn thương sọ não , cả mẹ và con không cứu được . Xác cô Trúc được chôn ngay trong xóm cách ngôi chùa Long Huê không bao xa . Có một điều lạ hồi đó là từ ngày cô Trúc chết thì mọi người không xóm không còn thấy bóng ma của thằng nhỏ đêm đêm thường hay ngồi khóc trên nóc nhà nữa và tuyệt nhiên cũng không ai nghe thấy tiếng con mèo đen hằng đêm vẫn kiêu lên những tiếng kiêu thảm thiết .

--- Trong một tháng đầu bà Minh liên tục nằm mơ thấy một giác mơ lạ , bà thấy trong đêm đêm mờ ảo cô Trúc hiện về đứng trước mặt bà trên tay thì bồng đứa nhỏ , nói lên những tiếng khe khẽ vang vọng :

"-Mẹ ơi , cứu con của con với " .

----Vài ba lần đầu bà không quan tâm tới giấc mơ đó , có lẽ bà nghĩ rằng mình nhớ con quá nên mới nằm mơ thấy giấc mơ ma quái đến thế hoặc theo đánh giá của tôi bà là một người không mê tín dị đoan , không tin vào những điều ma quỷ nhảm nhí . Cho đến khi những giấc mơ đó vẫn tiếp diễn bà mới lại nhà Bà Bảy thầy bói để hỏi thật . Câu chuyện tiếp theo tôi không biết thế nào , chỉ biết rằng ngay sáng hôm có cả nhóm người kéo ra ngôi mộ của cô Trúc , họ hì hục đào bới trên ngôi mộ , khi nắp quan tài được mở ra một cảnh tưởng kinh dị , ma quái mà đến bây giờ nó vẫn còn ám ảnh trong tâm trí tôi . Bên trong quan tài lạnh lẽo của cô Trúc còn xuất hiện thêm một cái xác nữa , xác của một đứa bé đã chết tự bao giờ .

----- Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi tại sao cô Trúc có thể sinh con khi đã chết , đến khi tôi được nghe được cuộc nói chuyện của bà Bảy thầy bói và ngoại tôi , bà nói :

- Con Trúc nó chấn thương đầu , chỉ bị chết giả thôi , thế mà bác sĩ tưởng nó chết thật cho phép người nhà đem chôn nó , còn thằng con nó chắc thằng nhóc được sinh ra khi con Trúc nó tỉnh dậy , bà thấy đó lúc mở quan tài ra trên nắp quan tài khi mở ra còn nhìn rõ được vết cào cấu trong vô vọng của con Trúc . Nói như theo khoa học thì con Trúc bị tai nạn bà nhỉ , còn nói theo như những người như chúng tôi thì nhà bà Minh bị thằng con lớn của bà ta trả thù , oan nghiệp quá "

---- Tôi không biết có nên tin vào Bà Bảy hay không nhưng thật sự từ lúc Cô Trúc chết đến giờ cả xóm không ai thấy hồn ma , hay bất cứ con mèo đen nào ở gần nhà bà Minh cả , thay vào đó đêm đêm trong khu nghĩa địa của xóm người ta nghe thấy tiếng khóc của trẻ con , tiếng ru con nghe não nề ai oán nó phát ra từ ngôi mộ của Cô Trúc , không ai bảo ai mọi người cũng hiểu đó là .....

- Đây là ngôi trường mà tôi học trong những năm cấp một , trong suốt hơn 4 năm trời học ở đây tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu câu chuyện ma quái đã xảy ra ở ngôi trường này . Trường Trần Quốc Toản xưa là một khu nghĩa địa cũ , hầu hết là những ngôi mộ vô danh không người thân thích sau này người ta quy hoạch những cái mả đó đi và xây lên ngôi trường tiểu học này , để đáp ứng nhu cầu đi học của những người dân quanh khu xóm hố . Tôi may mắn là một trong những học sinh khóa đầu tiên của ngôi trường tiểu học này vì thế trong những năm đầu tiên đi học tôi đã được chứng kiến không biết bao nhiêu là câu chuyện kì dị , ma quái từng xảy ra ở đây . Cái đầu non nớn của đứa học sinh cấp 1 như tôi vẫn nhớ như in những gì tôi đã từng gặp phải , đối diện và chứng kiến .

---- Có cái thời mà ma , quỷ ở ngôi trường này lộng hành đến mức khiến một cô giáo dạy lớp 1 của trường chúng tôi phải ngất xỉu , một cái tay người xù xì lông lá thò ra khỏi đường thoát nước của cái lavabo nó chụp lấy bàn tay cô trong tích tắt rồi thả ra và biến mất hoàn toàn . Cô giáo lớp một ấy đã thế sống chết với mọi người rằng cảm giác đó là hoàn toàn thật không phải là ảo ảnh nhưng mọi người trong trường nghĩ . Hay cái chuyện bác bảo vệ trường hằng đêm vẫn thường thấy cái đầu người cứ thò ra nhìn bác rồi lại thụt vào trong nhà vệ sinh nam của trường , rồi cái chuyện hằng đêm những cảnh cửa trong các lớp học mở toang ra thêm vào đó là tiếng cười nói , tiếng hú , tiếng gọi nhau í ới , khi bác đi kiểm tra thì đột nhiên không thấy bất kì một ai , bác đóng tất cả các cửa phòng lại để đi ngủ thì sáng ra bác lại thấy chúng lại được mở ra như có một bàng tay vô hình nào đó thực hiện vậy . Kinh dị hơn vào những đêm sáng trăng lũ ma ấy lại kéo nhau mở hội , đùa giỡn , quậy phá chúng làm cho bàn ghế xê dịch đủ kiểu , làm cho lọ hoa trên bàn giáo viên phải rớt xuống , đèn quạt tự động mở sáng trưng . Họ làm đủ trò quậy phá ma quái ấy .

---- Lúc đầu bác bảo vệ bực lắm , nhưng rồi cũng quen bác cứ để cho bọn họ quậy phá như thế , đợi khi nào khi trời vừa chạng vạng sáng khi ma quỷ không quậy phá nữa thì bác mới đi đóng hết tất cả các cửa lại , có lần bác nói đùa với chúng tôi " Tụi bây về khỏi đóng cửa phòng làm gì , tối ma cũng mở ra à " Câu nói nửa đùa nửa thật khiến những đứa trẻ như chúng tôi cũng rùng mình . Chúng tôi gọi bác là bác Tám , tôi cũng không biết bác tên gì , không biết tuổi của bác cũng không biết bác ở đâu ? Thấy mọi người trong trường gọi là bác Tám thế thì gọi theo , bác có nhà nhưng vì để tiện cho công việc bác xin trường cho ở lại vào ban đêm để tiện việc bác có nuôi một con chó săn khôn lắm , bác nuôi nó ở trong trường để cùng bác giữ trường , con chó khôn lắm bình thường khi gặp chúng tôi thì nó không bao giờ sủa hay cắn bậy , chỉ khi về ban đêm nó lại sủa inh ỏi , nó chạy khắp trường sủa liên hồi , thi thoảng cào cào vô vách tường , hay cố cắn một cái gì đó trong khoảng không gian .

---Giong chó hình như sinh ra đã được ban cho sự may mắn là có thể thấy được ma quỷ nó thấy được những gì mà con người chúng ta không thể thấy được , không cảm nhận được . Trong trường đã có ma , con đường nhỏ trước sân trường cũng có có ma , số là cố một anh làm nghề giao gas không biết xui xẻo thế nào khi đi ngang qua ngôi trường Trần Quốc Toản bổng nhiên bình gas phát nổ , tui nhớ như in lúc ấy tui đang học lớp 4 nghe tiếng nổ như chói vào tai , chạy ra thì thấy một đống thịt bầy nhầy , không phân biệt được dâu là tay chân , mình đầu . Có một vài mảnh thịt vụn văng ra bám trên cổng trường tôi một vài thầy cô trong trường thì nôn thóc , nôn đáo ra khi nhìn thấy cảnh tưởng trên , người đi đường hoặc ở gần đó không ai dám lại gần cái xác nát bấy đó cả . Tôi nhớ lúc đó chỉ có bác Tám là dám gỡ những miếng thịt dính trên cổng trường và cho vào sọt gác gần đó .

---- Chúng tôi thì được thầy cô cho tự do giải tán và ra về , chuyện sau đó thì tôi không biết như thế nào ? chị biết rằng từ hôm đó trở đi cái con đường nhỏ trước cổng trường Trần Quốc Toản liên tục xảy ra tai nạn , có người chết , có người sống tôi may mắn được nghe một người trong xóm kể lại sau khi đã bị tai nạn và thoát chết trên con đường này :

-- Tao đang đi thì có thằng xin quá giang , tao thấy trời cũng khuya với lại đường khu đây vằng vẻ thấy tội nên cho quá giang , ai dè đâu đi tới khu vực đó nó bổng hỏi tao một câu khiến tao lạnh cả sống lưng :

---Chú chú ! Phải ở đây hồi đó có thằng bán Gas bị nổ bình gas chết không chú .

---Tao đang ấp úng chưa biết trả lời thế nào thì nó lại hỏi " Chú nhìn xem thằng đó có giống con không chú ?" Tao xoay người lại thì thấy một đống thịt bầy nhầy thấy lộ rõ tim , gan ,phèo , phổi đang ngồi sau lưng tao hoảng quá tao lao xe vô lề cũng may là giữ được mạng " Kể tới đây ông ta lại run lên bầng bật .

---- Từ đó cái khung cảnh trên con đường Nguyễn Du nhỏ bé lại càng liêu trai , quái dị hơn . ngôi trường Trần Quốc Toản được xây trên những nốm mộ vô chủ , hằng đêm những hồn ma đó cứ như từ dưới đất chui lên , quậy phá , mở tiệc đùa giỡn cho tới sáng . Bên ngoài là một con ma chết oan , chết không toàn thây cứ đi lảng vảng ngoài đường làm một con ma quá giang chuyên hại người . Chỉ tội cho ông Tám một mình ông phải sống giữ cái cõi âm ty , ám khí nặng nề này cũng bởi vì thế mà sức khỏe ông hao hụt dần , qua một thời gian mọi người trong trường cảm thấy ông có những biểu hiện lạ kì , ông nói lảm nhảm một mình , thường hay đấm đấm vô tường , thi thoảng thì hay quát tháo , la mắng cả học sinh và giáo viên trong trường , những người dân xung quanh trường họ còn bảo đêm nào họ cũng thấy ông cầm cái cây ba- ton quơ mạnh vào khoảng không vô hình đó , như đang cố đánh một vật gì đó vậy , con chó của ông thì sủa inh ỏi , liên hồi thi thoảng lại tru lên từng tiếng liên hồi cứ như chó sói vậy . Mọi người bảo ông điên , sống giữa cái không gian ma quái , liêu trai như thế thì làm sao mà không điên cho được .

---- Vào một đêm trăng sáng người ta nghe những tiếng hét , la ó , tiếng cho sủa , tiếng độ vật rơi rớt gãn vụn , người ta thấy ông đang điên cuồng đập bể cửa kiếng của các phòng học , đập luôn cả những bóng đèn , bẻ gãy các cánh quạt vừa làm ông vừa hú lên từng tiếng kinh dị " Tụi bay giỏi phá đi , tụi bay có giỏi thì mở đèn lên đi " . Nhà trường cho ông nghỉ việc , ngày cuối cùng tui nhìn thấy ông thì trông ông tàn tạ lắm : gương mặt hốc hác , đôi mắt thâm quần , thân hình tiều tụy .

---- Kể từ lần đó tôi không gặp được ông nữa , hơn một năm sau thì tôi được thầy cô trong trường kể lại ông bị ho lao và đã chết . Kể từ đó ngôi trường thay đổi bảo vệ liên tục , những người đó sợ cái không gian ghê rợn của cái con đường , của cái ngôi trường này . Người ta kể gặp cứ đêm đêm người ta nghe thấy tiếng cười đùa , gọi nhau í ới từ các phòng học , tiếp theo đó là tiếng rượt đuổi , đánh nhau trong các phòng học văng vẳng bên tai họ âm thanh phát ra nghe rất vang vọng " Tụi bay cút hết khỏi đây , tụi bay cút hết khỏi đây . Thi thoảng người ta thấy một con chó cụt đầu , tay chống gậy đi bằng hai chân cứ lảng vảng trên nóc nhà , tất cả như một địa ngục , một cõi ma quỷ nào đó mà cứ tưởng chỉ được thấy trong những bộ phim kinh dị . Cuối cùng cô hiệu trưởng trường tôi mới quyết định không cần đến bảo vệ trực ban đêm nữa , đến cuối buổi khóa cổng trường lại rồi tất cả ra về có cho tiền thì bọn trộm cũng không dám vào cái ngôi trường này vào ban đêm đâu .
---- Mọi việc cứ như vậy trôi qua cho đến một hôm , có một đội công nhân tới nhận nhiệm vụ xây thêm phòng học , khi họ đang đào đất tới khu đất hoang ở phía sau trường thì họ phát hiện bộ xương của một con chó , một con chó không có đầu .....

----Nếu ai ở khu vực Gò Vấp thì chắc ai cũng biết " cầu hang ngoài " một cây cầu nhỏ chiều dài 5m nối liền 2 con đường Nguyễn Văn Nghi và Lê Quang Định , phía dưới cầu là tuyến đường sắt bắt nam thi thoảng lại có một chiếc xe lửa chạy qua hú còi inh ỏi . Có ai biết được rằng cây cầu dài có 5m này lại là nơi xảy ra không biết bao nhiêu đều ma quái , lạ thường mà đến giờ mọi người ai nhắc đến " cầu hang ngoài " đều phải lắc đầu , le lưỡi.

---Ai tinh ý khi đi qua con đường này hoặc đang ở khu vực gần đó thì sẽ thấy cây cầu dài chỉ có 5m nhưng xung quanh cây cầu này là hơn 4 cái am miếu thờ lớn nhỏ được đặt ở hai đầu cầu . Cái thời khoảng năm 1996 khi mà "Cầu Hang Ngoài " không có hàng rào để ngăn cách phần trên cầu và phần dưới cầu có con đường sắt Bắc Nam như bây giờ , đây là một cái điểm đen về tai nạn giao thông , con đường nhỏ lại theo chiều hướng leo dốc và xuống dốc , lại thêm 1 góc cua hẹp ngay ở đầu cầu khiến cho ở đây chứng kiến không biết bao nhiêu tai nạn thảm khốc

---- Người ta kể vào một buổi chiều nọ có một cô gái đang đạp xe trên đường đi làm về khi đi ngang qua khu vực đó đã bị một chiếc xe tải chèn vào lề , cô lạc tay lái , cả người và xe điều lao xuống con đường ray xe lửa ở phía dưới , khi mà mọi người xung quanh còn đang hoảng loạn không biết làm thế nào , thì từ xa có một chiếc xe lửa đi qua cán luôn qua người cô gái . Cô chết 2 lần ,thịt xương văng tứ phía , cái chết thật là thảm thốc và cũng không kém phần kinh dị . Kể từ đó con đường xung quanh " cầu hang ngoài " xảy ra nhiều chuyện quái dị , những tai nạn giao thông chết người , người ta kể rằng đêm đêm lại thấy một cô gái ngồi trên thành cầu mái tóc dài che hết mặc , ai đi ngang qua mà hợp vía thì sẽ bị bắt người và xe lao xuống đường ray xe lửa phía dưới hoặc tông vào lề mà chết , càng lúc số miếu thờ ở khu vực này càng tăng lên , khu này trở thành một khu ma quái , đầy chết chóc . Không chỉ ở trên cầu có ma cả ở dưới cầu nơi khu vực đường ray xe lửa cũng có ma

---- Chuyện kể có 2 đứa nhỏ một trai , một gái trên đường đi học về đi ngang qua đường ray xe lửa đó chẳng may bị xe lử cán chết , từ đó đêm đêm người ta thường thấy bóng hai đứa nhỏ vẫn thường xuất hiện và ngồi chơi trên đường ray xe lửa , khi có một chiếc xe lửa đi qua chúng lại biến mất như tan vào không khí hư vô vậy . Khi ấy , có một người đàn ông trung nhiên chạy xe xích lô khi đi ngang qua đường ray xe lửa thấy hai đứa nhỏ đang ngồi trên đường rây trong khi xa xa lại có một chiếc xe lửa đang lao tới , ông hốt hoảng xuống xe ,chạy lại gần hai đứa nhỏ để cứu chúng ,mặt cho mọi người xung quanh đang hốt hoảng gọi ông từ phía xa hình như ông không nghe thấy được tiếng nói của họ hoặc do có một ma lực vô hình nào đó thúc đẩy ông điên cuồng đâm đầu vào chiếc xe lửa đó .Kể từ đó ngoài hồn ma của hai đứa nhỏ thi thoảng lại hiện lên ngồi chơi trên đường ray xe lửa , người ta còn thấy một hồn ma vất vưởng của ông đạp xích lô ngày nào, gặp người nào lỡ đường đi ngang qua khu vực đó ông điều hỏi có đi xích lô hay không ? Nếu trả lời là đi thì ông dẫn người đó ra đường ray xe lửa và đầy luôn người đó văng vào chiếc xe lửa đang chạy với tốc độ kinh hồn người chúng quanh kia từng chức kiến nhiều sự việc một người vừa đi vừa nói chuyện lảm nhảm rồi dừng lại giữa đường ray xe lửa mặc cho con tàu kia đang rầm rú lao tới xé phăng từng mảng trên thân thể họ ra rồi những người chết ấy lại trở thành hồn ma đêm đêm lại hiện lên đi lảng vảng trong khu vực đường ray xe lửa cứ như là những con người bình thường vậy , thậm chí vài con chó buổi tối khi đi ngang qua đường ray xe lửa chẳng may bị xe lửa cán chết chúng cũng biến thành ma chó đêm nào cũng chống gậy , dội nón lá đi ngoài đường chứ như con người thật vậy . Những ngôi miếu thờ cứ như thế mọc lên kín cả hai đầu cầu của " Cầu hang ngoài " và cá dưới đường ray xe lửa

--Có lần tôi được bà ngoại tôi kể về chuyện mà gia đình tôi đã từng gặp và trải qua ở " Cầu hang ngoài " này . Bà kể :
- Thuở đó mẹ tôi độ khoảng 18, 19 tuổi gì đó , đêm hôm ấy trên đường đi ăn sinh nhật một người bạn trong lớp về , mẹ tôi đi chung với một nhóm bạn trong lớp , khi đang ngang qua khu vực đường rây xe lửa bà vô tình thấy một con chó vàng rất đẹp , nó quẫy đuôi lè lưỡi nhìn về phía mẹ tôi với ánh mắt thân thiện , mẹ tôi vốn rất yêu thích động vật và lại gần rồi nhìn con chó rồi vuốt ve con chó , khi ấy con chó thích lắm nó cứ lẽo đẽo theo chân mẹ tôi trên đường đi về mẹ tôi vừa bước đi vừa nhìn xuống dưới chân nơi con chó lúc nào cũng đi quanh quẩn bên mẹ tôi .

---- Con B làm gì mà vừa đi vừa cười một mình vậy tụi bay ? - Một người bạn mẹ tui hỏi .

- Chắc khi nãy nó gặp anh H nó kết rồi , nên giờ vừa đi vừa mơ mộng đó mà

-Tụi bay cứ nghĩa bậy ? không thấy con chó dưới chân tao sao , nãy giờ nó đi dưới chân tao nè . Vừa nói mẹ tôi vừa chỉ tay xuống đây nhưng tuyệt nhiên không thấy con chó đâu , dưới chân mẹ tôi chỉ là đám sỏi đá lồi lõm , tất nhiên bà cũng nhận được một tràng cười triêu chọc của đám bạn vì nghĩ rằng ba đang mải mơ mộng trong một thế giới thần tiên nào đó .

-- Câu chuyện tưởng chừng như dễ dàng bị quên lãng , nếu như đêm hôm đó mẹ tôi nằm mơ thấy con chó hôm nọ : bà thấy nó chạy vô nhà rồi nhảy lên người mẹ tôi nằm ngủ một cách ngon lành . Thế là từ hôm đó nhà tôi gặp không biết bao nhiêu chuyện quái lạ , bà tôi kể trong cơn mơ mơ , thật thật bà thấy một con chó đi bằng hai chân ,tay thì chống gậy , đầu thì đội cái nón lá đi quanh quẩn cạnh giường bà , trong nhà không nuôi chó thế mà khi ngủ lại nghe văng văng dưới gầm giường , trong nhà ngày xưa thì rất nhiều chuột thế mà dạo gần đây không tìm thấy một con chuột nào lảng vảng , hay kinh dị hơn nữa là miếng thịt bà ngoại tôi vừa mới chiên xong chỉ cần bỏ đi đâu độ 10' là miếng thịt bị ôi ( thiêu ) liền , giống như là để 3,4 ngày chưa ăn vậy , mẹ tôi thì như người mất hồn trưa nào cũng ra ngoài sân ngồi nói lảm nhảm một mình lâu lâu lại lấy tay quơ quơ vào khoảng không vô hình , ông ngoại tôi khi ấy đi buôn bán làm ăn xa 3,4 tháng thậm chí nửa năm mới về một lần nên bà tôi sợ lắm bà qua nhà bà bảy thầy bói kể rõ hết những câu chuyện dị thường mà thường gian gần đây gia đình bà gặp phải , bà bảy thầy bối khi ấy mới nói rằng : " Bà yên tâm , tối nay tôi qua nhà bà ngủ với mẹ con bà một đêm ". Tôi không được bà ngoại tôi kể chuyện hôm đó ra sao , chỉ biết rằng đêm hôm đó khi vừa đúng 12h đêm là bà Bảy đi ra trước sân nhà tôi và dặn kĩ bà ngoại với mẹ tôi là nằm trong vườn tuyệt đối không được đi ra khỏi sân vườn , sáng hôm sau bà gặp bà ngoại tôi và nói

--- " Bà thật may mắn đây đúng thật là con chó ma , nhưng nó là ma hiền nó với con B kiếp trước có duyên với nhau , kiếp này vô tình gặp lại nên nó theo con B về đây được mấy hôm rồi , nó nói nó muốn ở lại đây để sống và giúp bà trông nhà " . Đoạn Bà Bảy là nói " Chó ma tốt lắm không chỉ canh chừng những hồn ma không cho nó quấy nhiễu nhà bà mà con có khiến cho lũ trộm cũng phải kiên dè nhà bà "

----Ngay trong chiều hôm đó Bà tôi đem về đâu được một con chó bằng đá , sơn màu vàng rất đẹp đặt ngay trước sân nhà tôi , bà tôi kể từ đó nhà tôi không bao giờ gặp những chuyện kì lạ , ma quái nữa chó mèo nhà hàng xóm thi thoảng vẫn thường lãng vãng trước sân nhà tôi để ăn vụng từ đó về sau tuyệt nhiên không thấy con nào .Người ta đồn rằng đêm đêm người ta nhìn thấy trong sân nhà tôi có một con chó đi bằng 2 chân tay thì chống gậy , đầu đội nón là cứ đi lòng vòng trong sân nhà tôi , đôi mắt nó đỏ rực lên giữa màn đêm tăm tối , thi thoảng ai có ý tò mò nhìn vào nhà tôi thì nó sẽ hú lên những tiếng dài ghê rợn , tuyệt nhiên chỉ có nhà tôi là không nghe thấy tiếng hú đó

--Sau này tôi có dịp được chứng kiến một cảnh tượng kì quái . Số là bữa đó có đám giỗ ông ngoại tôi , mẹ tôi bảo tôi đem bát canh bí đao còn nóng mới múc từ trong nồi lên để cúng " chó đá " . Tôi đem bát canh ra ngoài sân vừa đặt xuống ngay trước tượng " chó đá " vừa quay lưng đi được vài bước tôi có cảm giác như có một tiếng động lạ ở phái sau , sợ chó nhà hàng xóm qua ăn bát canh vừa mới cúng tôi xoay người lại thì tuyệt nhiên không có ai , bát canh vẫn còn đó có đều nó đã nguội đi vào ôi ( thiu ) tự bao giờ ....

--Người trong xóm vẫn quen gọi ông với cái tên như thế , không ai biết tên thật của ông là gì !! Chỉ biết rằng ông chạy xe ôm và là con thứ 4 trong gia đình nên gọi là Tư xe ôm .Nhà ông ở đầu xóm , có nghĩa là ở đầu còn đường Tú Mỡ ngày nay hướng đường Nguyễn Du đi vào . Trước nhà ông có một cây đa to lắm , tôi còn nhớ có một lần lũ trẻ trong xóm tôi thử vòng tay ôm cây đa đó thì cũng phải 6,7 đứa tầm khoảng 10 tuổi mới ôm hết được nó.

--Người ta đồn cây đa trước nhà ông có ma , đêm đêm người nào đi ngang qua con đường Tú Mỡ ấy mà nhìn vào cây đa sẽ thấy một đám tiểu ma ngồi ở dưới gốc cây đa bọn nó không làm gì cả , chỉ ngồi đó lặng lẽ hướng mặt ra con đường Tú Mỡ rồi khi mặt trời vừa ló dạng thì họ lại biến mất vào không gian yên tĩnh . Người dân ở khu xóm hố này đã quen với việc ma quỷ , đối với họ những con ma ngồi ở gốc cây đa không đáng sợ bằng những con ma hàng đêm vẫn thường hay lởn vởn ở khu nghĩa địa của xóm . Trong xóm họ thường truyền tay nhau cách duy nhất để không đúng chạm đến họ là khi đi ngang qua khu vực đó thì đừng bao giờ nhìn về hướng cây đa thế là xong chuyện . Dưới gốc cây đa thì có ma , trên cành cây thì có con quạ , không ai biết con quạ này từ đâu tới , và trú ngụ ở đâu chỉ biết là khi nó phát lên tiếng kiêu 3 tiếng thì y như rằng trong xóm có người chết . Trong xóm có ai bệnh nặng hoặc bệnh nan y , khi nghe tiếng quạ kiêu ở cây đa đầu xóm là y như rằng đêm đó không qua khỏi . Âý thế mà những gì tôi biết về ông Tư là ông ta không biết sợ , có những buổi đi chở khách hoặc đi tiệc tùng với các bạn ông về rất khuya trong khi cây đa ma quái đó lại ở ngay trước nhà ông , có lần khuya trong tình trạng say mềm , ông làm một bãi ngay gốc cây đa rồi ung dung đi vào nhà ngủ ngon lành . Có nhiều người cảm thấy lo sợ cho ông ta , cũng có người cảm thấy kì lạ vì không hiểu nổi làm sao mà gia đình ông ta lại sống một bình an và vui vẻ ở khu vực ma quái đó . Họ nghĩ rằng chắc những oan hồn nơi đây hiền lành chứ nếu mà gặp những hồn ma ngoài khu nghĩa địa của xóm thì có lẽ ông đã không còn mạng từ lâu rồi .

--Ông có một người em ruột đã có chồng , nhà cô ta ở Bình Thạnh . Thi thoảng cô vẫn hay tới nhà ông Tư chơi rồi về ngay , ít khi cô ở lại qua đêm . Bữa đó do giận chồng suốt ngày ăn nhậu đã thế còn về nhà đánh đập mình nên cô quyết định ẳm đứa con của mình lại nhà anh ruột ở chơi một vài ngày . Không biết có phải cô ta không biết cái cây đa này có ma hay là cô ta bắt chước ông anh ruột quý mến của mình mà cô ta quăng nguyên 1 cái " diana" ngay vào gốc cây .

--Đêm hôm đó khi cả xóm đang say giấc ngủ thì nghe tiếng la hét thất thanh ở đầu xóm , khi mọi người chạy ra thì một cảnh tượng kì lạ xảy ra , cô em gái của ông Tư và đứa con của cô ta đang ngồi cạnh gốc đa , một tay cầm con dao Thái Lan vừa đào đất xung quanh gốc đa vừa cho vô miệng ăn , một tay thì ăm thằng nhỏ con trai của cô . Thằng nhỏ trên tay cô thì khóc inh ỏi , trong khi cô thì giống như một người điên thật sự ,mặt mày ngơ ngác , tóc xỏa xuống rũ rượi , đầu thì nghiêng qua bên này , nghiêng qua bên nọ thi thoảng lại nhìn đám người đang lố nhố, sợ hãi xung quanh , sau đó lại phát ra những tràng cười ghê gợn , thấy rõ những đất cát trong miệng cô

-- Có chuyện gì thì từ từ tao nói lại với thằng chồng mày , chứ mày đừng làm gì dại dột nha .
Đáp lại lời nói của ông Tư là một cái giọng con nít , nghe vang vọng cứ như là đang nói vào trong một cái micro được phát ra từ cô em gái của ông Tư :

-- Đứa nào lại đây tụi tao sẽ đâm thằng nhỏ .Tụi tao không muốn ở đây nữa , tụi tao muốn đi chỗ khác !!
Mọi người còn đang lơ ngơ , không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bà bảy thầy bói xuất hiện . Bà đi lại nói với ông Tư những câu gì đó mà thú thật vì đứng ở xa quá nên lúc đó tôi không thể nào nghe thấy được . Chỉ biết rằng sau đó bà nói vọng lên :

- Tụi bay tha cho nó đi , mai tao đem hài cốt tụi bay lên rồi cho vào chùa Long Huê nghe thầy đọc kinh rồi cho ăn hằng ngày .
Lúc đầu tụi nó không chịu xuất hồn ra , bà Bảy phải vừa dùng lời vừa năn nỉ , vừa đe dọa một lúc sau lũ ma mới chịu xuất ra khỏi người cô . Mọi chuyện sau đó như thế nào thì các bạn tự hiểu . Cô em ông tư tỉnh dậy kể lại :

- Em đang nằm ngủ thì thấy khoảng 5,6 đứa nhỏ chạy vô phòng mình , rồi lôi em ra ngoài , vừa ra tới gốc cây đa thì em không còn biết gì nữa tỉnh dậy thì đã thấy nằm lên giường rồi .

--Sáng hôm sau người ta thấy một số người kéo đến , theo sự phân công của bà họ đào đất xung quanh gốc cây đa lên thì thấy 5 cái đầu lâu được xếp xung quanh gốc cây đa , đúng như lời hứa bà đem tất cả đốt đi , cho vào trong một cái hũ và đem lên chùa Long Huê .

- Khi năm con tiểu quỷ dưới gốc cây đa được đem đi , mọi người mừng rỡ vì từ nay cây đa đó không còn ma quái nữa và họ không còn cảm giác sợ hãi khi hằng đêm vẫn thường hay lo sợ mỗi khi đi qua khu vực này , cho dù vẫn còn con quạ đậu trên cành vẫn thường hay gọi hồn báo hiệu người sặp chết , nhưng đối với họ đó cũng chỉ như là một tay sai của thần chết , một công cụ báo trước cái chết của những người trong xóm mà thôi . Mọi chuyện vẫn diễn ra trong êm đẹp cho đến một hôm trong xóm lại có người phát khùng .Cô tên là Diệu là con gái út của bà ba Cẩm Thạch đêm nào cô cũng đi ra gốc cây đa mà nằm ngủ , gia đình cô là một gia đình giàu có nhất vùng này , mẹ cô là người chuyên mua bán cẩm thạch nên rất thương cô , thấy con như thế bà nhốt trong phòng , khóa kín cửa lại thế mà sáng hôm sau vẫn không thấy cô đâu , chạy ra ngoài gốc cây đa thì thấy cô nằm ở đó . Cái câu chuyện ma quái đó một thời làm ám ảnh tôi , nó dị thường ở cái cách mà cô ta thoát khỏi cái căn phòng khóa kín đó và nằm ngủ nơi gốc cây đa . Có người đồn rằng đêm đêm họ thấy một tên lính mặc quân phục giống như lính Nhật , bụng thì lủng một lỗ rất lớn , máu từ trong bụng cứ chảy ra theo cái lỗ ấy , thấy rõ ruột ở bên trong hoặc có người còn thấy đêm đêm có một tên lính ấy cứ đi lòng vòng quanh xóm rồi đột ngột biến mất ngay ở trước cửa nhà bà ba Cẩm Thạch .

---Ông Tư từ sau khi cái vụ 5 con tiểu quỷ , bây giờ thêm cái vụ hồn ma của tên lính Nhật nên không còn tâm trạng nào để ở đó nữa , ông cùng vợ chuyển về ngôi nhà mẹ ở Quận 12 , căn nhà bị bỏ hoang lâu lâu chỉ thấy bà Tư về quét dọn một lần rồi cũng bỏ đi ngay .Cây Đa u ám đứng sừng sững ở đầu xóm ,con quạ đậu trên cành đá , tên lính Nhật lấy cây đa làm nơi trú ngụ , thêm căn nhà bỏ hoang của ông Tư tất cả tạo thành một khung cảnh ma quái , nếu nói xóm hố là một cái địa ngục trần gian , thì nơi đây đúng là một cánh cổng địa ngục ghê gợ nhất và đáng sợ . Bà Ba Cẩm Thạch vì thương con đi hết bác sĩ này đến bác sĩ nọ vẫn không cứu vãn được tình hình của con gái , cô còn bị nặng thêm , có lần bà cùng con nằm ngủ trong phòng để canh chừng con , không cho con đi ra khỏi gốc cây đa thế là đêm đến cô lên cơn điên đập phá đồ đạt , lấy kéo cắt tóc của mình , rồi tự rạch tay , rạch chân mình làm náo loạn cả một khu phố . Chưa bao giờ cái xóm hố này yên ổn dù chỉ một ngày . Bà lại đi tìm các vị Pháp Sư , hoặc các thầy cúng nhưng chẳng ai chịu giúp bà , họ từ chối khéo hoặc có giúp thì cũng làm qua loa lấy tiền rồi bỏ đi , trong khi cô con gái bệnh tình chẳng thuyên giảm , lâu lâu không biết làm cách nào lại có thể trốn ra ngoài và ra nằm ngủ ở gốc cây đa .

--Thương con bà lặn lội lên Tây Ninh để mời một ông thầy xuống , thú thật tôi không biết tên ông thầy là gì vì bà ngoại tôi không cho nói động đến , sợ mang tội . Ông lại cây đa và cúng kiếng gì đó lâu lắm , ông cúng tới hơn 2 ngày rồi về , sau đó 3 ngày sau lại lên cúng tiếp . Tôi chỉ có dịp đúng 1 lần trốn gia đình xem ông ta cúng vì lúc đó mẹ tôi cấm không cho đi xem , ông đội cái khăn đỏ rồi cầm cây kiếm cứ nhảy lòng vòng quanh cây đa , miệng thì đọc kinh gì đó , mọi người lúc đó xì xấm bàn tán gọi ông ta là "Cô Ba " . Sở dĩ tôi còn nhớ là vì lúc đó tôi có buộc miệng hỏi :

-Sao đàn ông mà kiêu là cô ba vậy dì ? . Thế là tôi bị đánh một cái rồi bị đuổi về luôn . Sau khi "Cô Ba " đi rồi thì tuyệt nhiên không còn hiện tượng cô Diệu trốn ra ngoài khỏi ban đêm nữa,cô cũng không còn phát điên nhưng vẫn còn mơ mơ tỉnh tỉnh tuy thế bệnh tình của cô vẫn có dấu hiệu tốt và đang từ từ hồi phục lại bình thường như lúc đầu . Nhưng người ta vẫn thường thấy tên lính nhật vẫn thi thoảng hay xuất hiện ở gốc cây đa , có khi lại đi lòng vòng quanh khu xóm hố với cái bụng bị thủng một lổ trông thật kinh khủng .

--Vào năm 2002 khi nhà nước bắt tay vào sửa sang lại con đường Tú Mỡ thì cây đa đầu xóm cũng nằm trong hạng mục phải chặt bỏ , không biết lúc đó như thế nào mà lưỡi cưa máy đưa vào ba lần điều cắt không đứt , đương nhiên người sốt ruột nhất là ông Tư , ông giật lấy cái cưa điện và cưa tuy không phải chuyên nghiệp nhưng ông cưa rất ngon lành , cứ như thế đám thợ mặc nhiên để cho ông hoàn thành nốt công việc của mình . Cuối cùng công việc cũng xong , ông vô cùng hơn hở ông liền lấy xe chạy ra ngoài chợ Gò Vấp để mua đồ chiêu đãi anh em một bữa , khỏi phải nói tâm trạng của ông lúc này ông rất là vui . Đi được một lúc thì từ ngoài đường có một thằng nhóc chạy hớt hải vào và nói . Ông Tư vừa bị xe tải đụng ngoài kia kia , cả xóm bàng hoàng thàn thốt kéo ra ngoài chợ Gò Vấp thì trông thấy một cảnh tưởng khủng khiếp . Ông tư bị xe tải cán ngang bụng , chết ngay tại chỗ tại hiện trường lòi cả ruột ra ngoài ....

Cái tiêu đề của câu chuyện là câu nói cửa miệng của bọn trẻ trong xóm tôi vào những năm đầu thập niên 2000 . Khi ấy tụi nó nhiễm cái phim Đắc Kỉ - Trụ Vương , nên học câu nói ấy luôn . Lâu dần tụi nó quen miệng và câu nói ấy vẫn còn được đám con nít truyền tai nhau cho tới bây giờ , thi thoảng có dịp về xóm hố tui cũng hay nghe tụi nhỏ trong xóm nói câu nói ấy , mỗi khi tụi nó muốn rủ một thằng khác lên Chùa Long Huê chơi :
Ê tụi bay , máu nhuộm chùa Long Huê không ?
---Đứa khác thì trả lời :
-Uhm lên đó ăn cơm thiếu lâm tự
Tụi nó nói vậy thôi chứ tụi nó làm sao biết đươc nguyên do từ đâu mà mọi người vẫn thường hay nói câu nói ấy . Ai ở Gò Vấp cứ lại chợ Gò Vấp hỏi bất kì người nào trong chợ chỉ đường tới Chùa Long Huê bào đảm 100% ai cũng biết cả .
Có một thời gian khu chợ Gò Vấp là nơi tranh giành địa bàn quyết liệt của ba xóm . Xóm Hố ( xóm của tôi ) , Xóm Chợ ( gần trường công nghiệp 4 ) , Xóm nhà thờ ( nằm trên đường Nguyễn Du , vì chỗ đó có cái nhà thờ đạo nên gọi là xóm nhà thờ ) . Cả ba xóm tạo thành thế chân vạc vì thế không ai có thể giành trọn vẹn được cái khu Chợ Gò Vấp cả vì thế đánh nhau , xích mích , chém lộn cứ như thế diễn ra liên miên .
Tôi không biết chuyện gì xảy ra ? mà do nguyên cớ gì mà Xóm Chợ và Xóm nhà thờ lại trở thành đồng minh của nhau , chỉ biết là một buổi chiều khi tôi và đám bạn đang ngồi chơi trên đường Tú Mỡ thì có một thằng bạn trong xóm chạy đến là to :
-Lên chùa Long Huê đi tụi bay có đánh nhau lớn lắm.
Khi lên tới nơi tất cả những gì tôi thấy là một sự hỗn độn một nhóm khoảng trên 50 người với nhiều vũ khí trên tay đang tả xung hữu đột với nhau , gạch đá thay phiên nhau bay lượn , cảnh người rượt nhau đuổi bắt nhau ngay tại trong sân chùa , một vài người bị gạch phan trúng đầu phải lấy khăn bịt lại rồi chạy đi . Tất cả những gì tôi thấy chỉ có thế , rồi tôi bị các người lớn xung quanh đó kéo vô nhà dân trốn :
-Tụi bay ở trong nhà ra ngoài gạch đá bay trúng đầu chết .
Một lúc sau thì có tiếng còi xe , rồi công an ập vào , tôi không biết có bắt được ai không , hay có người chết hay không . Tất cả những gì tôi khi là cảnh tượng ngổn ngang gạch đá văng từ tung , vết máu vương vãi trên đường . Chùa Long Huê cũng không tránh khỏi thảm họa , máu dính đầy sân chùa ,các vị sư gần đó mặt mày xanh xao , lo sợ đang lấy lời khai với các bác Công An , bức tượng phật Quan Âm đứng sừng sững giữa sân chùa gần đó bị nứt , và bể một vãi chỗ , một vài ngôi mộ gần đó cũng bị vỡ , nứt vì gạch đá .

Chùa Long Huê từ đó trở đi dần mất dần sự linh thiêng , đóa hoa sen giữa vùng bùn lầy bao một lũ ma sống , ma chết , ma đề , ma túy cuối cùng cũng không thể nào sống xót .
Người ta đồn rằng đêm đêm nghe tiếng hú , tiếng thét tiếng đùa giỡn cứ phát ra từ chùa Long Huê , các chú tiểu trong chùa còn nói rằng đêm đêm những bức ảnh thờ người chết trên bàn thờ đồng loạt phát ra tiếng cười , những khuôn mặt trên các bức ảnh thì biến dạng liên tục , phòng chứa các bộ hài cốt thì liên tục phát ra những tiếng kiêu khác người
Buổi tối ma quỷ quấy phá , buổi sáng thì bọn đánh bài đề đóm bày cả sòng bạc ra trước cổng chùa , hết chỗ chơi bọn chúng vô cả trong sân chùa , ngồi dưới chân phật mẹ Quan Âm , vừa chơi vừa buôn ra những câu chửi tục tĩu .
Có câu chuyện như thế này , cái thời đó bùng nổ cái thú chơi đèn tia laze , mấy bọn con nít thích chơi lắm , cứ tối tối lại lấy đèn laze ra để bắt thằng lằn về cho cá ăn . Vào một đêm chúng tôi đang chơi thì ông Dũng lại mượn đèn để chiếu , không biết do cố ý hay vô tình ông chiếu đèn vào ngay cửa sổ của phòng đựng hài cốt trong chùa , ông cứ chiếu vô đó như muốn xem cái bình đựng hài cốt như thế nào , thằng nhóc cho ông mượn phải khóc ré lên ông mới chịu trả lại đèn cho nó .
Sáng hôm sau , người ta nghe bên nhà ông Dũng phát ra một tiếng nổ lớn , hóa ra ông cưa bom để lấy đồng không ngờ quả bom phát nổ , ông may mắn thoát chết những hai cánh tay phải cắt bỏ đi .
Hay chuyện một thằng nhỏ vô trong chùa Long Huê chơi , phun nước bọt vào một ngôi mộ qua ngày hôm sau uống thuốc bị mắc cổ mà chết .
Nhưng có một chuyện còn kinh dị hơn mà tôi đã từng tận mắt chứng kiến , ngày đó tôi có thằng bạn rất thân tên Tuấn , tôi với nó nhà ở sát vách nhau cũng bởi vì thế mà hằng ngày tôi thường hay qua nhà nó chơi .Nó thích ăn chè lằm đặt biệt là chè đậu đen , một hôm , tôi và nó đang ngồi trong nhà chơi . Chợt nó thấy có một bà bán chè đi ngang qua nhà , nó chạy một mạch xuống dưới bếp liền xin mẹ nó 1000 đ để mua chè . Chuyện nó đi mua chè như thế nào thì tôi không biết , chỉ biết rằng nó đi mua chè rất lâu , một lúc sau nó lầm lũi bước vô nhà , gặp mẹ nó , người trong nhà nó không chào hỏi câu nào , nó chạy lại góc nhà lấy cái nón lá đội lên, rồi chui tọt lên giường ngồi một góc . Mẹ nó và tôi thấy hiện tượng lạ chạy vào hỏi thăm :
-Mày đi mua chè ở đâu sao mà lâu thế , chè đâu ?
Nó không nói không rằng cứ cúi mặt xuống , nón lá che phủ hết mặt
Mẹ nó bực mình lấy tay hất cái nón lá ra , thì một cảnh tượng kinh dị khiến bà phải rú lên một tiếng , mặt của nó nổi toàn là mụn đầu đen , nói như vậy cũng không đúng vì những mụn ấy to hơn những mụn đầu đen bình thường cứ như là những hột chè đậu đen vậy . Nó nhìn tôi và mẹ nó với cặp mặt đen xì không thấy rõ tròng trắng đâu , phút chốc lại cười lên một tràng cười ghê rợn , tiếng cười của phụ nữ như vang dội từ một nơi xa thẳm nào đó vậy . Tôi lúc đó chỉ mới độ khoảng 11. 12 tuổi do sợ quá , vừa lao ra khỏi nhà vừa la toáng lên . Bà ngoại tôi lúc ấy nghe tiếng la thất thanh của tôi vội chạy ra hỏi ?
-Chuyện gì vậy L . Tôi trả lời lắp bắp :
-" Thằng Tuấn mặt nó nổi đầy mụn đen ghê lăm !!
Bà ngoại tôi vội vã chạy vào nhà thằng Tuấn , không biết trong đó xảy ra chuyện gì mà một lúc sau bà ngoại tôi vội đập cửa nhà Bà Bảy thầy bói , kéo bà qua nhà thằng Tuấn . Đối với tôi , từ khi hiểu được mọi chuyện đến nay tôi luôn coi bà Bảy là một vị thần thánh sống , tài phép hơn người nên khi thấy có sự xuất hiện của bà Bảy tôi cũng cảm thấy yên tâm cùng theo bà ngoại tôi và bà Bảy bước vào nhà .
Bước vào nhà , trước mắt tôi là cảnh tượng kinh khủng , thằng Tuấn toàn thân toàn là mụn đầu đen , lúc này mẹ nó đã lột hết quần áo nó ra , cả thân người nó không chỗ nào là không có mụn đầu đen .Nó thì nằm ngửa , tay chân không cử động , khuôn mặt thì ngờ ngệch thi thoảng lại cười lên một tiếng nghe rợn người . Bà bảy thấy thế vội đỡ thằng bé dậy và móc họng nó .

Bà móc họng nó cho nó ói ra , từ trong miệng nó ói ra rất nhiều chè , toàn là chè đậu đen thật là kinh khủng , bà móc đến khi nào nó không còn thể nào ói ra nữa thì mới thôi . Bây giờ thằng Tuấn mới bắt đầu dần dân tỉnh lại , tuy nhiên trên người nó vần còn chi chít mụn đậu đen . Bà Bảy thấy thế vội kiêu mẹ nó nấu một nồi nước sôi , rồi chính tay bà bỏ vô trong nước đó một cái thứ bột gì trắng trắng , chính tay bà tắm cho thằng Tuấn , lúc này nó vẫn còn đang lơ mơ như người mất hồn , mắt ngó liên , ngó lịa liên hồi nhưng miệng vẫn không nói được một lời nào . Bà tắm xong cho thằng Tuấn rồi dặn mẹ nó :
-Chút nữa mày qua nhà tao , lấy thuốc về tắm cho nó .
Sau đó bà bỏ về , tôi cũng ba chân bốn cẳng chạy theo bà và bà ngoại tôi . Đó là tất cả những gì tôi biết về câu chuyện đó , mãi về sau này tôi mới được nghe lóm cuộc nói chuyện giữa bà Bảy và bà ngoại tôi .
Thằng Tuấn khi ấy chạy ra mua chè , nó kiêu mãi mà bà bán chè không chịu quay lại , nó ức lắm quyết định chạy lên đừng trước bà nhưng là một điều là nó chạy mãi , chạy mãi vẫn không thể nào bắt kip bà , bà ta lúc nào cũng đi trước nó một đoạn , mặc cho nó là một thằng nhỏ 11,12 tuổi nhanh nhẹn , lanh lợi trong khi bà ta là một bà già , trên vai còn gánh thêm hai thùng chè . Nó đuổi theo bà đến tận chùa Long Huê thì nó tức quá mới là lên ;
-Bà ơi !! Bán cho cháu bịch chè đậu đen . Bà bán chè mới chịu dừng lại và bán chè cho nó , có điều lạ là bà ta không lấy tiền mà còn cho nó ăn thêm chè nữa , được dịp nó ăn rất là nhiều , đến khi ngán rồi nó mới chào bà để đi về . Khi mẹ nó hỏi có thấy rõ mặt bà bán chè không , nó trả lời là không , vì bà ta đội cái nón lá che hết khuôn mặt .
Bà Bảy khi ấy nói câu nói mà khiến tôi còn nhớ mãi cho đến bây giờ ," nó ăn đồ âm phủ nên mới bị như thế ".
Bẵng đi một thời gian sau này tôi và thằng Tuấn trong một dịp đi lên chùa Long Huê chơi , vô tình nghe một cuộc nói chuyện giữa hai người lớn . "
-Hồi đó tầm giờ này có bà bán chè ngon lắm hay đi qua khu vực này , không biết sao dạo gần đây bà ta không đi qua khu vực này nữa , giờ thèm ăn chè mà làm biếng đi ra chợ mua quá .
Thằng Tuấn ngồi gần đó nói một câu mà đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy lạnh người :
-"Cô ơi !! Bà ta ngồi ở góc cổng chùa kia , sao không lại mua đi " . Tôi nhìn theo hướng chỉ tay của thằng Tuấn tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là một khu đất trống không thấy ai đang ngồi bán chè ở đó cả ...

----Tôi may mắn được làm hàng xóm của nhà bà , phải nói là như thế bởi đối với suy nghĩ của tôi bà là một vị thánh sống , bà không diệt được ma quỷ như các vị pháp sư cao tay ấn vẫn hay làm , không lên đồng múa may quay cuồng rồi sau đó lấy tiền của thân chủ , cái cách bà giúp cho người ta thoát khỏi quỷ ám , tai ương rất bình dân và thực tế . Tôi nhớ có một lần bà nói cho ngoại tôi , bà nói :
-Nhà bà tốt lắm , trong nhà có con B ( B là mẹ tôi ) và thằng T( T là em trai tôi ) điều sinh năm dần , (mẹ tôi sinh năm 1962 trong khi em tôi sinh năm 1998 ) nhà có người tuổi dần ma quỷ kiêng dè lắm . Thêm thằng L ( L là tôi ) là tuổi ngọ nữa , nó sanh vào buổi sáng nên là ngựa chiến , ngựa dành cho binh sĩ , tướng lĩnh cưỡi đánh giặc nên nhà bà nhiều lần tránh được nhiều tai kiếp , đó là những lời nói mà tôi vô tình nghe được và nó hiện giờ nó vẫn còn khắc như in trong tâm trí tôi .
---- Bà cũng có chồng và một đứa con gái nhỏ tên Nga , tôi được bà ngoại tôi kể chồng bà khi ấy đi vượt biên rồi đến bây giờ vẫn không tìm thấy tung tích không biết sống chết ra sao . Chỉ còn lại hai mẹ con sống trong ngôi nhà nhỏ và cái xóm ma quái này
----Mọi chuyện cứ như thế trôi qua thì khoảng năm 1995 cô Nga cũng không thoát khỏi cái quy luật ghê rợn trong xóm này là bị chết trẻ . Cô Nga bị xe tông chết , tôi được mấy đứa nhỏ trong xóm kể lại rằng cô chết thảm lắm , hai con mắt của cô văng ra ngoài sau đó là mất luôn , nhân viên y tế và người dân khi đó tìm mãi vẫn không thấy hai con mắt của cô đâu . Bây giờ nếu bạn nào ở Gò Vấp , đi thằng đường Nguyễn Văn Nghi hướng từ chợ Gò Vấp lên Ngã năm chuồng chó , trên đường đi nhìn phía bên tay phải , có một cái miếu rất to nó nằm trước cổng thư viện quận Gò Vấp thì đó là miếu của cô . Cô linh lắm thinh thoảng vài người trong xóm tôi , hoặc những nơi khác thường tới miếu của cô để xin số đề , tuy chết thảm nhưng cô là ma hiền , chưa bao giờ cô kéo cho ai chết theo côi hoặc chọc ghẹo người đi đưòng . Đặc biệt khi còn sống cô Nga rất thích ăn kem chuối , thinh thoảng người đi đường thấy một cô gái ngồi chải tóc , hoặc đang ngồi cầm cây kem chuối trên ngôi miếu thờ, khuôn mặt buồn bã , nhìn kĩ lại thì thấy không có mắt .

---- Riêng phần bà Bảy thì tôi chắc bà buồn lắm !!! có một thời gian bà nửa tỉnh , nửa điên . Khi tỉnh thì bà xem bói cho mọi người , sinh hoạt , ăn uống cứ như người bình thường . Đêm đến thì quái dị , bà cởi hết quần áo , ra phía sau nhà ngồi chải tóc , khi thì người ta thấy bà leo lên tầng một của căn nhà ngồi ăn kem chuối ngon lành , lâu lâu lại la hét , gâm gú trong thật ghê rợn . Mẹ tôi kể thời gian đầu lúc cô Nga vừa mới chết , cả nhà tôi sợ lắm , Mẹ tôi khi ấy hơn 30t nhưng khi ngủ vẫn trùm chăn kín cả đầu , bà kể có lần đi vệ sinh ở phía sau nhà , vừa bước ra phía sau thì thấy bà Bảy đang đứng cạnh một ngôi mộ gần đó , tóc xõa rũ rượi , trên người không một mảnh vải che thân miệng thì cười nhe hai hàm răng trắng toát.
----Bà phát điên trong một thời gian ngắn thì lại mất tích , không ai biết bà đi đâu , cả bà ngoại tôi là hàng xóm kế bên nhà cũng không biết , căn nhà được khóa kín cửa bỏ hoang không ai lui tới . Người ta đồn rằng đêm đêm lại thấy có một bóng người đi qua đi lại trong nhà , bà ngoại tôi còn kể nghe tiếng người quyet nhà , xê dịch bàn ghế hằng đêm , không ai biết chuyện gì xảy ra và cũng chẳng ai quan tâm tới cái chuyện ma quỷ đó .
Bẳng đi thời gian 1 năm thì đột nhiên người ta thấy bà Bảy trở về , hàm răng trắng điều của bà gãy rụng không còn một cái , mái tóc dài giờ đã cắt ngắn và uốn lại . Bà ngoại tôi thấy người bạn thân trở về thì vui mừng lắm , bà qua nhà bà bảy hỏi thăm đủ thứ chuyện trên đời . Sau này tôi mới được bà ngoại kể lại :
-Bà Bảy đi qua CamPuChia học bùa chú gì đó , sau thời gian phiêu bạt ở xứ người bà học được rất nhiều loại bùa , ngãi . Bùa tốt có , bùa xấu có . Bùa tốt như :bùa phòng ngừa tai nạn , bùa trị bệnh , bùa chống tai ương . Bùa xấu như : Bùa yêu , bùa yếm người khác . Có một điều lạ mà ngoại tôi nhắc tới là nhà bà Bảy vẫn sạch bóng , không có một miếng bụi nào bám trong nhà , cứ như có người lui tới thường xuyên quyet dọn vậy , mặc dù bà Bảy bỏ đi hơn 1 năm
Rồi không biết bà tìm đâu ra 2 cái bức ảnh 20*30 , 1 tấm là của cô Nga con gái bà , một tấm là của bà , bà đặt chúng ngay ngắn trên bàn thờ , ngày ngày nhang khói đầy đủ . Ai hỏi tại sao lại đặt ảnh của mình lên bàn thờ thì bà không nói nguyên do , chỉ cười cho qua chuyện . Lúc đầu mọi người trong xóm tới chơi , hoặc xem bói còn thấy sợ nhưng lâu dần họ cũng quen không quan tâm tới 2 cái bức ảnh đó nữa .
---- Kể từ đó ngoài coi bói bà Bảy còn có thể giải đáp về những chuyện ma quỷ mà hằng ngày nó vẫn tồn tại ở cái xóm hố này , bà nói cho biết cách thức làm thế nào để cúng kiếng , kiêng cử tránh tai nạn diệt thân . Có thể kể vài một câu chuyện nhỏ mà bà giúp người tránh khỏi những tai nạn .
Ngày trước đội diện trường mầm non hoa hồng gần ngã tư chợ Gò Vấp ( bây giờ đã dẹp bỏ và đổi thành đình thờ một vị thánh ) , có một gia đình chuyên bán ngang , đèn , tiền âm phủ , nhà có ba đứa con gái đứa lớn nhất 12 , đứa nhỏ nhất cũng được 5 tuổi .Một hôm , khi cha mẹ đang bán đồ ở dưới nhà , ba chị em đang ngồi chơi với nhau ở trên lầu , không biết vì lý do gì dột nhiên đứa con gái giữa nổi điên lấy dây xiết cổ cô chị hai đến chết , đáng tiếc là bữa đó tôi đi học nên không thể tận mắt chứng kiến toàn bộ câu chuyện . Cứ tưởng đó chỉ là một tai nạn nhỏ , thì khoảng nửa năm sau đó lần này tới lượt cô chị giữa , bị đứa em út của mình lấy dây nịt xiết cổ đến chết . Mất hai đứa con gái trong vòng nửa năm , người mẹ đau khổ đó tìm đến nhà bà Bảy , bà phán :
-Nhà có người chết vì treo cổ , hoặc thắt cổ thì phải lấy sợi dây đó đốt ngay , tụi bay không đốt sợ dây đó thì âm binh , cô hồn trong sợi dây đó vẫn còn rồi cứ như thế có một ngày nó cũng lại thắt cổ người khác trong gia đình . Bà lại nói tiếp :
-Với lại tao biết , tụi bay bán giấy tiền vàng bạc mà không bao giờ tụi bay đốt cho lũ ma một tờ nào , cuối cùng cũng lãnh hậu quả thôi . Tao nói vậy đó mày về tính sao thì tính .
Tôi với bà ngoại ngồi gần đó nghe không xót một chữ . Chuyện sau này bà bán vàng mã kia có đốt sợ dây kia không thì tôi không biết , chị biết rằng từ đó gia đình đó vẫn sống yên ổn và cô con gái út bây giờ vẫn sống khỏe mạnh cho đến bây giờ .
- Bà từng nói cái xóm hố này xây trên những ngôi mả , những ngôi mộ vô chủ lại thêm cái đời sống suy đồi , thối nát ở đây thì vẫn còn chịu những khổ ải . ma đề , ma men , ma túy xuất hiện với tầng lớp dày đặt không sao dẹp được , báng bổ thánh thần , coi thường luật nhân quả . Hôm mùng 2 tết tôi về chùa Long Huê để thắp nhang , lạy phật thì còn đó những cảnh tượng đau lòng , họ vẫn ngồi trước cổng chùa để đánh bài , rồi hết chỗ họ chui vào luôn sân chùa để đánh , thế hỏi tại sao ? gia đình họ không bị chết trẻ , chết yểu cho được .
---- Thật vậy , hầu như nhà nào ở đây cũng có người chết trẻ , nhà tôi cũng không tránh khỏi số phận khi ông 9 ( em bà ngoại tôi ) cũng chết khi mới 32 tuổi .
----Có một chuyện khá kinh dị mà tôi từng được chứng kiến liên quan đến bà , khi ấy là tháng 7 âm lịch mọi người trong xóm người ta vẫn hay tổ chức " cúng cô hồn " , bọn con nít trong xóm được mùa đi giựt cô hồn rất đông . Hôm ấy , nhà bà Bảy cúng , sau khi đá đốt nhang , cúng kiếng đúng theo nghi lễ bà để mâm cúng ra cửa rồi mở cửa cho đám nhóc ùa vào giựt , trong đó có thằng Tí ( cũng thuộc dạng là đứa lớn nhất xóm ) nó tham lam chạy xộc vào trong nhà hốt luôn những thứ bà cúng ở trên bàn thờ , làm đổ cả nhang đèn, lư hương . Sau khi hốt tất cả mọi thứ trên bàn thờ , nó ngang nhiên bỏ chạy để lại khung cảnh tang hoang trên bàn thờ Bà Bảy .
Nó chạy đi đâu thì tôi khi biết , chỉ biết rằng khi tụi nhỏ trong xóm nhìn thấy nó ,thì nó đang lấy cái kiềm từ từ bẻ từng cái răng trên miệng của nó ....

----Chào các bạn . Hôm qua , tôi có dịp trở về Gò Vấp để thăm lại một số người hàng xóm cũ , tình cờ tôi được một đứa bạn cũ trong xóm hố , may mắn làm sao khi nó có đọc những câu chuyện mà tôi đã viết . Kéo vội tôi vào quán cafe blue nằm trên đường Phan Văn Trị .Uống một ngụm cafe nó bắt đầu kể cho tôi nghe một câu chuyện ma quái có thật của gia đình nó mà nó đã tận mắt chứng kiến , đây là câu chuyện mà tôi vừa được nghe kể vào hôm chủ nhật vừa rồi , nó không nằm trong những gì mà tôi biết trước đó nên độ tin cậy có thể không được cao , mong các bạn thông cảm .
Nó tên là Lý cũng thuộc diện là gia đình bình thường ở trong xóm , ngày xưa gia đình nó đông vui lắm , nó sống chung với một người chị , ông ngoại , cha mẹ nhưng rồi cuối cùng những người thân nó cũng lần lượt bỏ nó ra đi . Ông của nó mất vào khoảng năm 1998 hai năm sau đến lượt mẹ nó cũng bỏ nó mà đi , người chị thì được một người phụ nữ dẫn qua Đài Loan làm việc 4 năm nay mất tích không thấy điện thoại hoặc gửi thư về nhà .GIờ nó chỉ còn sống với người cha già , ngày ngày ông nhận sửa đồ điện hư như quạt , tivi , máy giặt , tủ lạnh của những nhà trong xóm để kiếm sống qua ngày .

-----Tôi lớn lên trong xóm này vì thế tôi biết tất cả những người gia đình nó , thú thật ngày xưa ông ngoại nó là dân làm thịt chó có hạng cho một quán ăn nằm trên đường Quang Trung Gò Vấp . Nó kể ông nó giết chó rất là tàn ác , ông cột hết tay chân con chó lại rồi đem nhấn nước con chó đến chết , con chó kiêu ăng ẳng , cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng cuối cùng ngộp thở mà chết .
Một lần chính mắt tôi nhìn thấy ông làm thịt nhưng không phải chó mà là mèo , khi ấy trên nóc nhà ông có con mèo mẹ đẻ được một lứa 2 con mèo con , bữa đó đi làm về ông nghe tiếng mèo con kiêu inh ỏi trên nóc nhà ông bắt cái thang trèo lên thì thấy bọn chúng đang nằm đó nhưng không thấy mèo mẹ đâu ông gôm hết bọn chúng xuống , sẵn mới đi làm về mệt , ông kiêu thằng Lý chạy đi mời một vài người bạn trong xóm tới thường thức món " Tiểu hổ" do chính tay ông chế biến , ông đem cái bịch ni_lông đổ đầy nước vào đó , rồi thả 2 chú mèo con yếu ớt vào trong bọc ni - long , lúc đầu chúng còn kiêu những tiếng kiêu cứu nhưng từ từ yếu dần rồi tắt hẳn , tôi đứng như mọc rễ xem công việc đó từ đầu đến cuối , đôi chân như trét xi - măng muốn lê bước bỏ đi nhưng không được .

Vì uống nhiều rựu nên ông của Lý bị ung thư gan mà chết , cho đến tận hôm qua tôi mới được nghe nó kể về cái chết kì quái của ông nó , nó kể :
- Ông tao nằm co quắm lại , tay chân thì cứ chắp vào nhau giống như là bị ai trói vậy , miệng thì kiêu lên ăng ẳng không phát ra thành lời , phút cuối cùng từ mũi và miệng ống ứa ra rất nhiều nước rồi ông tắt thở .

Cả nhà nó giấu kín cái chết kì quái của ông nó , họ không muốn tin này bị đồn ra ngoài , như thế người ta sẽ đồn thổi , thiêu dệt lên đủ thứ chuyện trên đời . Từ đó nhà nó không bao giờ đụng đến thịt chó nữa , đó là cái cách mà nhà nó muốn chuộc lại phần nào cái nghiệp ác mà ông nó đã tạo ra . Nó kể :
-- Bạn ba nó một lần tới nhà chơi , đem nguyên một bịch thịt chó lại vừa bước tới cửa nhà đã bị ngã té vào thanh sắt để kéo cửa , vỡ cả mũi , máu chảy lên láng , bịch thịt chó văng tứ tung trên nền nhà .
-- Hoặc ba nó thì rất thích nuôi động vật , nhưng lạ một điều là khi ấy ông đem bất kì một con chó hoặc mèo nào về thì y như rằng qua ngày hôm sau tụi nó điều bỏ đi , nhiều lần ba nó đi tìm khắp xóm đi ra tới tận chợ Gò Vấp hoặc hỏi bà con hàng xóm xung quanh đều không thấy tâm tích của bất kì một con chó nào cả , giống như chúng nó biến mất trong không khí vậy , cả mấy con chim cảnh bố nó nuôi từ trước cũng đột nhiên phát bệnh mà chết hoặc vì một lý do nào đó mà sổ lồng mà bỏ đi hết .
Mẹ nó mắc bệnh tim !!! khi nhìn thấy những việc những thế bà lo sợ lắm , nhiều lần bà qua nhà bà Bảy để hỏi chuyện và mong nhận được sợ giúp đỡ của bà . Nhưng tất cả những gì bà nhận được chỉ là cái lắc đầu của bà Bảy , Bà nói :
---Ba của mày khi sống tạo nghiệp nhiều quá , trước khi chết ông ta quay tròn và nhào lộn trên giường nữa đúng không ? ông ta còn bò quanh dưới giường , khom lưng đi bằng hai tay với đầu gối , gầm gừ kiêu ăng ẳng đến lúc qua đời đời , khi chết người ta thường có tướng trạng hiện ra báo trước kiếp sau họ sẽ tái sinh như thế nào .
Những câu nói đó khiến mẹ nó tái xanh mặt mũi , thằng Lý khi ấy mới 8t đi theo mẹ vẫn còn nhớ những lời bà Bảy nói . Từ đó mẹ nó ít nói hơn , ngày đêm vẫn tụng kinh niệm phật
Nó kể :
--Có lần đi chơi về trể đang loay hoay mở cửa thì nó nhìn thấy trong nhà nó có một con vật hình thú xấu xí , quái dị nửa người , nửa thú đang từ từ bò lên cầu thang nhà nó , nó sợ không dám vô nhà ngồi ngoài đó cho đến khi nào mẹ nó xuống đưa nó vô , mẹ nó thấy nó đang ở ngoài sân thì nói bằng giọng hoảng hốt :
-Tao tường mày về nãy giờ chứ , sao tao nghe có kiếng động dưới bếp hóa ra không phải là mày à ?
Nói tới đây nó nghẹn giọng :
--- Mẹ tao chết cũng rất lạ kì . Bà bị đột quỵ khi đang nằm ngủ !! một nửa người thì còn nằm trên giường trong khi nửa người còn lại thì gục dưới đất ấy !! Mày biết rồi đó má tao bị bệnh tim , tao nghĩ trong lúc ngủ bả nghe có tiếng gì dưới giường rồi quay xuống nhìn , có lẽ bả nhìn thấy cái gì đó khủng khiếp lắm trước khi chết .

Khoảng năm 2005 trong một đêm tối trời nó nằm mơ một giấc mơ kì lạ , nó thấy mẹ nó và ông nó bị xích lại trong một cái cây to lắm , bị vô số người cầm roi vửa chủi mắng đánh tới tấp vào ông ngoại và mẹ nó , nó giựt mình tỉnh giấc nửa đêm trong lòng chợt thấy thương và nhớ má nó , nó trở mình chạy vội ra bàn thờ để thắp cho má nó và ông ngoại nó vài cây nhang , trong làn khói hương mờ ảo hai cái bức ảnh thời người chết vẫn nằm ngay ngắn trên bàn thờ , có điều đó không phải là hình của ông nó và má nó , mà là bức ảnh hình hai cái đầu chó đang nhìn chằm chằm vào nó.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

tải xuống.jpg

Hôm nay tôi vừa biết được một câu chuyện kỳ dị mà chính gia đình nhà tôi đã trải qua. Câu chuyện tôi kể để mọi người biết rằng ở đâu đó có những chuyện tâm linh mà khoa học chưa có lời giải thích là hoàn toàn có thật. Tôi sẽ thuật lại đầu đuôi câu chuyện mà không thêm thắt bất kỳ một chi tiết nào. Tôi vào truyện ngay đây.
Gia đình tôi sống ở Đà Lạt, ba mẹ đều là giảng viên của trường đh.Đà Lạt. năm 2005 ba tôi chuyển công tác về SG và sống ở đây cùng chị gái đã xuống trước để học Đại Học. Cấp 3 tôi học ở DL, sau đó cũng chuyển về SG học từ năm 2009. Tuy 3 bố con sống dưới sg, để mẹ lại 1 mình ở DL nhưng gđình vẫn rất vui vẻ. 2 tuần ba tôi lại lên dl thăm mẹ, hay có khi rảnh rỗi mẹ vẫn xuống sg chăm sóc 3 bố con. Mẹ 1 mình ở Đà Lạt đôi lúc cũng buồn, vậy nên ngoài thời gian làm việc ra mẹ chơi thể thao khá nhiều và có được sức khỏe rất tốt. Tết năm nhất tôi về DL ăn tết cùng mẹ, ba thì về quê thăm bà, khi đó chị gái đã đi làm và phải 29 âm mới được về. Tối đó về nằm cùng mẹ nói chuyện, mẹ tâm sự, trên này một mình buồn và nhớ 3 bố con nhưng may cũng có công việc, chơi thể thao và hàng xóm thăm hỏi nên đỡ nhiều. Mẹ kể ngày tôi chuyển đồ về sg để học, thì ở phía đầu xóm có 1 bà chuyển về ở. Bà này tên Hiếu, tuổi tầm 40 nhưng trông rất già so với mẹ tôi. Vóc dáng bà Hiếu mập mạp và hơi lùn, mẹ bảo bà sống cùng anh chị gái nhưng họ đã sang Úc định cư, bà ở lại VN để trông nhà, không có công việc và người nhà bên kia gửi tiền về hàng tháng để chi tiêu vậy nên bà Hiếu rất rảnh rỗi. Bà Hiếu không được hàng xóm chào đón vì mẹ bảo bà hơi có vấn đề về tâm lý, cũng dễ hiểu ở tuổi này mà không lập gia đình thì ai chả thế. Bà Hiếu tính tình tọc mạch, thấy xóm giềng có gì mới bà đều hỏi nguồn gốc, giá cả, v…v…. làm hàng xóm rất khó chịu. Người ta không thích bà Hiếu, bà hỏi chỉ trả lời xã giao chứ chẳng ai thèm bắt chuyện. Riêng có mẹ tôi, mẹ vẫn thường hay muối dưa, muối cà gọi bà Hiếu sang lấy 1 hũ về ăn. Bà Hiếu thấy vậy cũng hay sang nhà chơi hơn. Những ngày cuối năm bà Hiếu đến và lấy làm lạ khi thấy tôi trong nhà, bà hỏi han nhưng tôi nhận ra, đúng là cách nói chuyện không bình thường, có vẻ như ngày trước bà không được học nhiều.

Hôm đó 2 mẹ con tôi nấu cơm trưa dưới bếp, bà Hiếu đến gọi cửa, mẹ bảo cứ xuống vì cửa chẳng khóa rồi 2 mẹ con lại lúi cúi nấu nướng. RẦM… mẹ hớt hải chạy ra thấy bà Hiếu đang ngồi bệt dưới chân cầu thang dẫn xuống bếp, mặt bà nhợt nhạt tay chân run lên, tóc tai bù xù, con mắt như người mất hồn. Mẹ lay bà Hiếu rồi hỏi đi đứng thế nào mà để trượt té. Bà Hiếu ngồi thần ra 1 lúc mới giật mình ấp úng bảo, cái bậc thang nhà này trơn quá, đi không cẩn thận nên ngã. Rồi mẹ dìu bà H vào bếp ngồi xuống ghế. Vẻ mặt bà Hiếu vẫn thất thần nhưng thôi tôi chẳng để ý nữa lại cặm cụi sắt rau. Mẹ tôi mở lời có định sẽ mời bà Hiếu bát cơm, bà Hiếu vui vẻ nhận lời nhưng miệng vẫn không ngừng than phiền về cái bậc thang. Trong bếp nhà tôi đặt cái gương tròn nhỏ có chân đứng, bất chợt tôi nhìn vào cái gương đang dựng ở gần chạn bát, tôi thấy gương mặt bà Hiếu, trong gương trông bà ta già đi nhiều và khuôn mặt rất tức tối, tuy nhiên khi thấy tôi bắt gặp trong gương bà Hiếu nhéch mép cười, vẻ mặt thất thần lúc nãy biến mất thay vào đó là cái nhìn với vẻ thách thức. Giật mình làm con dao gọt rau cắt vào tay. Cảnh tượng lúc rồi rất kinh hãi, làm sao mà người trong gương lại khác với vẻ bên ngoài đến vậy... Tôi chạy vội lên nhà băng ngón tay chảy máu lại rồi xuống dưới với mẹ. Bà Hiếu đã về, mẹ bảo bà té đau nên bỏ về bôi thuốc và đổi ý từ chối bữa cơm. Cái gương lúc nãy đã bị ai đó đặt nằm úp xuống. Đó là chuyện kỳ lạ đầu tiên mà tôi thấy trong đời, nó ám ảnh tôi đến suốt mấy buổi tối và gần như lần nào đánh răng soi vào gương tôi cũng nghĩ đến gương mặt ma quái của bà Hiếu.

Tết năm đó ngày mùng 3 bà Hiếu có sang chơi nhưng không hiểu vì lý do gì bà không chịu vào nhà, chỉ đừng ngoài ngõ gọi tôi ra, bà bảo chị bà gửi quà tết về, có socola Úc cho tôi. Tôi vui vẻ nhận nhưng tiền lì xì thì không lấy vì mẹ bảo bà ko có công việc, bên kia người thân gửi tiền về cũng không nhiều nên đừng nhận của ngta làm gì. Tôi lấy kẹo nhưng cũng cho thằng cu hàng xóm chứ chẳng ăn. Và không biết có phải trùng hợp không vì thằng T hàng xóm sau hôm ăn socola thì sốt mê man 5 ngày cho tới tận hôm tôi lên xe về SG mới thấy nó khoác áo trùm khăn, mặt mày hốc hác ra chào a về SG đi học.
Từ sau lần tết về Đà Lạt, sức khỏe của mẹ tôi có phần đi xuống, mẹ hay bị đau lưng đau khớp, ba bảo để về đưa mẹ đi khám, rồi chị cũng nói gửi người mua thuốc ở nc ngoài về mẹ uống nhưng mẹ khăng khăng không chịu. Mẹ bảo bà Hiếu có người gửi thuốc bên Úc về mẹ bôi thấy đỡ hẳn. Gọi đt về lúc nào mẹ cũng bảo đỡ nhưng dạo gần đây mẹ ít đi thể thao với các cô trong trường hơn vì đau khớp, hôm nào bôi thuốc bà Hiếu thì đỡ, ngưng bôi thì lại đau nằm ở nhà. Lúc hè tôi lại về Đà Lạt thăm mẹ và lấy làm lạ vì bà Hiếu sang nhà chơi thường xuyên hơn, mẹ hay nổi cáu hơn và ăn rất ít. Tôi lo cho sức khỏe của mẹ nên vẫn hay dặn dò nay mai con xuống SG mẹ phải ăn uống đàng hoàng chứ cứ như thế này làm sao mà khỏe được. Mẹ ậm ừ rồi lại nhắc đến bà Hiếu, mẹ bảo hôm nào bận đi dạy cả sáng cả chiều, mẹ gửi chìa khóa bếp bà Hiếu nấu rồi về ăn trưa để chiều đi làm cho tiện. Tối đến mẹ thường đóng cửa phòng ngủ xem ti vi, có hôm tôi vào thấy mẹ lấy cái hũ kem chống nắng ra bôi, mẹ bảo lọ này hết kem rồi, đưa bà Hiếu bỏ thuốc đau khớp vào rồi mẹ lấy bôi, đỡ đau nhiều. Bà Hiếu chẳng bao giờ đưa thuốc nguyên tuýp cho mẹ mà chỉ toàn lấy hộp rỗng rồi đổ vào nên tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, vì thấy thuốc có kiểu mùi dầu và khá nóng, có lẽ cũng tốt cho khớp thật. Thỉnh thoảng tôi nghĩ thôi thì có hàng xóm hay sang thăm hỏi, mẹ ở 1 mình thì như vậy cũng vui nên cũng chẳng can ngăn, mặc dù tôi thấy sự can thiệp của bà Hiếu dạo gần đây nhiều một cách bất thường.

Ngoài chuyện khớp gối hay đau thì sức khỏe của mẹ nếu so với người ở tuổi đó tôi lại thấy mẹ không yếu cho đến cách đây hơn 1 năm, mẹ bị đau ở bụng, đau lắm phải gọi cấp cứu đến đưa vào bệnh viện. Tôi đang học nhưng phải bỏ dở về nhà chăm mẹ, bác sĩ bảo mẹ bị viêm túi mật cấp, phải điều trị 1 tuần tại viện và có khả năng cần phẫu thuật. Nhưng sau 3 ngày thuốc mẹ đỡ hẳn và bác sĩ bảo ko cần mổ nữa vì tình trạng sức khỏe thế này đã rất khả quan rồi. Thời gian mẹ nằm viện có các cô chú đồng nghiệp đến thăm, mẹ cũng vui vẻ lạc quan nên sức khỏe hồi phục rất nhanh chóng, tuy nhiên không 1 lần bà Hiếu đến bệnh viện để hỏi han sức khỏe của mẹ mặc dù hàng ngày bà ta rất hay quan tâm. Mẹ nằm viện nên tôi phải nấu ăn nhà rồi đem lên để mẹ ăn uống thuốc. Hôm đầu vào bếp nấu bữa trưa mang cho mẹ tôi thấy cầu thang xuống bếp có tấm thảm đen, lạ ở chỗ tấm thảm không đặt trên đầu hay cuối cầu thang, mà lại đặt ngay ở khoảng giữa, chỗ bậc thang, nghĩ chắc nhà cũ dột bẩn nên mẹ để đó thấm nước. Nhưng khi hỏi thì mẹ bảo bà Hiếu cho tấm thảm đó bảo nên đặt ở bậc thang này vì nó trơn đi lại nguy hiểm lắm. Những hôm đầu khi mà mẹ còn đau nhiều, tôi ngủ trên bv chăm mẹ, khi ba xong công việc ở sg về thì thay tôi ở bv trực. Khi ngủ ở nhà một mình, 3 đêm liên tiếp tôi mơ cùng 1 giấc mơ. Cũng đã lâu rồi nên tôi không nhớ chính xác chi tiết nhưng đại loại, có 1 cô gái, còn trẻ và nói giọng ở vùng Khánh Hòa, cô gái này tôi không thể nhìn rõ mặt nhưng hình như rất quen thuộc. Cô bảo: “Đừng cho nó vào, đừng cho nó vào”, vừa nói cô vừa đứng trên đầu cầu thang dẫn xuống bếp trừng mắt nhìn vào tấm thảm đen mà chỉ”. Tôi thường giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ đó, mỗi đêm nó lặp lại 2-3 lần như thế và tôi bắt đầu có linh cảm xấu về bà Hiếu.

Ngày mẹ tôi xuất viện về nhà bà Hiếu lại niềm nở chạy sang hỏi han bệnh tình. Bà ta ngồi cạnh mẹ xoa tay thân mật làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Bỗn có tiếng xe hơi trước nhà mẹ bảo chạy ra xem ai gọi cửa. Bước ra khỏi nhà tôi nhận ra chiếc xe hơi biển số 78 đậu trước cửa, 2 ông bà già cùng 1 đôi vợ chồng trẻ ngồi ghế trước. Ông bà già bước xuống xe cười chào tôi, tôi chưa nhận ra thì họ đã xoa đầu bảo, cu C dạo này lớn quá, ngày nào còn bé xíu bác bế trên tay. Chắc là họ hàng về thăm, nhưng nhà tôi chẳng có ai thân thuộc ở miền trung cả… đôi vợ chồng trẻ bước xuống sau, anh chồng trông có vẻ thành đạt, còn cô vợ trông khá xinh xắn, lanh lẹ. Mời họ vào nhà uống nước, mẹ tôi đon đả chạy xuống, 2 bên tay bắt mặt mừng, mẹ bảo đây là vợ chồng bác Sách, ngày xưa cu còn nhỏ 2 bác vẫn hay chăm đấy. Đôi vợ chồng trẻ cúi chào mẹ tôi, cô gái là con của bác Sách, còn kia là anh chồng mới cưới, cả gia đình đi du lịch rồi ghé thăm nhà tôi. Tôi không có ấn tượng gì về họ ngoại trừ cái giọng của cô con gái, thậm chí tôi có phần hơi sợ vì nó đúng là giọng của người mà tôi mơ thấy. Không thể nhầm lẫn được, là giọng nói của 1 người nhưng chị này trông cao ráo mảnh khảnh hơn người tôi trông thấy trong mơ. Sau câu chuyện giữa mẹ và những người kia tôi được biết. Chị này tên Trâm, gia đình chị Trâm ở Phú Yên, chị là em gái chị Đào, người mà ngày xưa thời sinh viên từng ở trọ nhà tôi.

Quay sang câu chuyện về chị Đào. Gia đình chị Đào ngày xưa còn khó khăn, khi chị đỗ đại học bác Sách dẫn chị đi chung quanh khu ĐH Đà Lạt tìm nhà trọ và được mẹ tôi giúp đỡ. Chị Đào rất ngoan và siêng năng, ngoài thời gian học ra, chị còn phụ giúp mẹ tôi làm việc nhà lúc rảnh rỗi. Cả nhà tôi quý chị Đào lắm nên vẫn thường hay nấu cơm mời chị ăn và còn chẳng lấy tiền ở trọ. Năm 94 nhà tôi xây nhà lên thêm 2 tầng nữa, khi đó tôi đã đủ lớn để nhận thức được mọi chuyện xung quanh. Trong ấn tượng của tôi chị Đào rất tốt, có lần chị dẫn 2 chị em tôi đi học khi ba mẹ có công việc bận. Chị thường đùa nghịch và rất chiều chuộng tôi. Khi nhà tôi hoàn thành, cả nhà chuyển lên tầng trên ở, còn phía dưới định sẽ cho thêm sv ở trọ. Khi ấy chị Đào ở 1 mình lầu dưới. Đêm đó Đà Lạt rét, mưa gió rất lớn, và chuyện không hay đã xảy ra. Chị Đào đi làm thêm về trễ, chị trượt té cầu thang. Đến sáng cả nhà tôi mới phát hiện ra thì chị đã đi, có lẽ vì mất nhiều máu mà không ai kịp phát hiện. Nhà tôi thương chị lắm, như mất mát trong gia đình vậy, lúc nhà còn bé, quây quần như 3 chị em vậy, khi nhà xây lên lại tách chị Đào ra ở tầng dưới, lúc chuyện vừa xảy ra tôi còn hay dỗi ba mẹ vì xây nhà cao lên gây ra cái chết cho chị Đào. Nhưng thời gian cũng trôi qua, mọi chuyện cũng ổn. Nay ba mẹ chị Đào đến nhà chơi và dẫn chị Trâm cùng chồng mới cưới ra mắt. Chuyện qua lâu nên chẳng ai nhắc đến chị Đào cả, chỉ còn tôi suy nghĩ… thẫn thờ 1 lúc rồi lại giật mình, bà Hiếu nãy giờ ngồi trò chuyện với mẹ đã về từ khi nào rồi, trong khi nãy giờ cửa ngõ chỉ đón người vào chứ đâu có ai đi ra. 3 ngày nay gia đình bác Sách và vợ chồng chị Trâm ở nhà tôi chứ ko ở khách sạn vì nhà cũng lớn mà lại mùa du lịch rất khó tìm chỗ ở. Nhà có khách bà Hiếu cũng chẳng sang. Còn tôi bắt đầu mơ hồ về người con gái trong giấc mơ mấy hôm trước, có lẽ đó là chị Đào. Chị đang cố gắng nói với tôi điều gì đó! Hôm đó tôi quyết định xuống bếp đem tấm thảm bà Hiếu cho quẳng vào sọt rác, rùng rợn thay, bậc cầu thang bên dưới tấm thảm đầy những vết đen, nó chi chít như vảy cá trông rất kinh tởm. Tôi lấy xà phòng chà đi chà lại nhưng những vết đấy chẳng hề biến mất, tôi phải lấy nùi dẻ khác để che lên. Bởi vì trông vào cái vết loang lổ kỳ lạ đó, hẳn ai cũng phải rùng mình!

Ngày cuối cùng mà bác Sách ở nhà tôi, mẹ bảo cả nhà làm bữa ăn đễ tiễn mai các bác về Tuy Hòa. 3 ngày du lịch DL chắc cũng mệt, các bác ở nhà cùng chị Trâm và gđinh tôi nấu bữa cơm chia tay. Mẹ và bác gái cặm cụi dưới bếp. Bác trai, ba tôi và a chồng chị Trâm ở trên lầu xem tv nói chuyện. Nấu nướng xong mẹ gọi tôi xuống bê cơm lên, khi xuống tôi thấy chị Trâm đang lau cầu thang, chị bảo thấy vết bẩn sẵn tay chùi luôn, và lạ lùng thay chị Trâm đã lau sạch vết đen mà hôm nọ tôi cố gắng đến mấy cũng chẳng thể chà sạch. Xuống bếp thấy vợ bác Sách đang rươm rướm, bác bảo cái gương trong bếp là của chị Đào ngày xưa dùng, nó làm bác nhớ cô con gái quá cố. Đêm hôm bác Sách về tôi lại nằm mơ, tôi thấy người con gái hôm nọ dắt tay ra vườn và lấy tấm thảm đen của bà Hiếu đem ném vào đống lửa đang cháy. Sau đó cô đi vào bếp và dựng chiếc gương lên. Xong việc cô gái xoa đầu tôi đi vào nhà, bước đến chân cầu thang rồi nằm xuống. Tôi tỉnh giấc và biết chắc người con gái trong mơ là chị Đào, chị đang cố mách bảo tôi. Thay vì cảm giác sợ hãi như những lần trước, đêm đó tôi háo hức đợi đến sáng và sẽ làm theo những gì tôi nhìn thấy trong mơ. Sớm tinh mơ tôi đã xuống bếp dựng cái gương đang nằm úp lên. Rồi ra vườn dọn lá cây rụng. Gom vào 1 góc rồi đốt sau đó tôi không quên quay vào sọt rác lấy cái thảm của bà Hiếu cho ném luôn vào lửa. Cái thảm cháy mùi hôi thối kinh khủng, như mùi chuột chết vậy. Từ sau hôm đó, tinh thần của cả gia đình phấn chấn lên hẳn, lọ thuốc khớp bà Hiếu cho cũng đã hết thay vào đó mẹ uống thuốc trị khớp chị tôi mua. Mẹ tôi không còn đau gối nữa và đi tập thể dục sáng sớm đều đặn. Bà Hiếu cũng chẳng bao giờ sang thăm nữa, mẹ nói hôm bác Sách tới bà Hiếu lên là để chào mẹ, dọn đồ chuẩn bị qua Úc định cư.

Những chuyện kỳ lạ hay bệnh tật không còn xuất hiện trong nhà tôi nữa. Ba tôi về Đà Lạt nghỉ lễ cách đây 4 ngày và vừa gọi đt cho tôi để kể chuyện. Hôm rồi căn nhà bà Hiếu ở có 2 thanh niên đến, đó là con của chị gái bà Hiếu, nó đem hoa quả đến thắp nhang, thấy thế mẹ tôi cũng sang hỏi chuyện vì lâu ngày chẳng thấy tin tức bà Hiếu. 2 đứa nó kể hồi trước vẫn hay về VN để thăm cô nhưng sau khi cô nó nạn mất, đây là lần đầu tiên tụi nó về VN hương khói. Bà Hiếu bị tai nạn và mất từ năm 2007, vậy mà trong 3 năm gần đây hàng xóm vẫn thấy đèn nhà sáng, bà Hiếu đi lanh quoanh trong xóm hỏi han. Vong hồn bà Hiếu chẳng được ai chào đón, trừ mẹ tôi nên bà hay lui tới nhà, có lẽ không phải vong tốt nên bà gây ra nhiều chuyện kỳ dị và bệnh tất trong nhà tôi, cũng may có chị Đào giúp đỡ. Nếu không chưa biết còn tai họa nào nữa sẽ xảy ra.

Vì câu chuyện là hoàn toàn có thật vậy nên xin các bạn đã đọc, nếu không tin cũng đừng nên báng bổ những người đã khuất. Thân!

Đó là 1 đêm rất khuya vào tháng 11 năm 95, 1 chiếc xe bus chậm rãi chạy ra khỏi trạm giao thông công cộng Viên Minh Viên, chầm chậm dừng bên cạnh bến xe ở của nam Viên Minh Viên, cũng là chuyến xe cuối cùng xuất bến.

Lúc ấy trên xe ngoài tài xế và 1 cô nhân viên bán vé xinh đẹp ra thì còn có 4 hành khách khác nữa,1 cặp vợ chồng trẻ, 1 bà lão và 1 đứa trẻ nữa.

Lúc xe qua khỏi cửa bắc bến xe khoảng 300 mét, tài xế đột nhiên mở miệng mắng nói nửa đêm rồi mà vẫn còn khách đợi xe, hơn nữa lại còn không đứng ở trong bến chờ, người trong xe nghe thấy thì nhìn xuống, quả nhiên bên cạnh đường có bóng 2 người đang vẫy xe.

Cô nhân viên bán vé kia khá là tốt bụng, nói là chuyến xe đêm cuối cùng rồi, trời cũng rét thế này, thôi thì cho lên xe đi. Lúc này tài xế liền dừng xe lại, ai mà ngờ tới sau khi lên xe thì là có tận 3 người, 1 người bị kẹp giữa 2 người kia.

Mà chuyện làm cho người khác sợ hãi chính là 2 người trong số họ đều mặc quan phục đời nhà Thanh, sắc mặt tái nhợt, sau khi lên xe thì không nói 1 lời. Nhân viên bán vé hình như là đã gặp qua những người nay, nói chắc là đang diễn phim cổ trang ở quanh đây, chưa kịp thay tranh phục mới khiến cho mọi người bình tĩnh lại. Chỉ có bà lão cứ không ngừng ngoảng đầu lại nhìn.

Qua khoảng 3, 4 trạm, đôi vợ chồng trẻ mới lên trước 1 trạm đã xuống xe, trên xe tài xế nói chuyện vui vẻ cùng cô bán vé.

Đúng lúc này, bà lão kia đột nhiên đứng dậy, hơn nữa như là phát điên đánh vào đứa trẻ ngồi trước mặt. Miệng cứ không ngừng chửi bới rằng đứa trẻ lúc bọn họ lên xe đã trộm mất ví tiền của bà.

Đứa trẻ lập tức nổi giận, đứng dậy mắng lại bà lão:

– Bà lớn tuổi như thế rồi mà còn ngậm máu phun người như thế hả!
Bà lão cũng không nói gì, hai mắt giận dữ nhìn đứa trẻ, cùng lúc đó 2 tay nắm chạt lấy cổ áo không chịu buông ra.
Tài xế cùng cô bán vé lúc ấy thấy phiền, nói đằng trước có đồn công an khu vực, dừng xe ở cạnh đó rồi để 2 người xuống.
Sau khi xuống xe, đứa trẻ kéo bà lão vào đồn công an thì bị bà lão gạt đi, nói khi nãy là bà cứu mạng cậu bé đấy. Cậu bé không hiểu
– Bà khi nãy còn đổ tội cho tôi là ăn cắp tiền, sao bây giờ lại bảo cứu mạng tôi?
Bà lão nói:
– Khi nãy lúc gió thổi qua cửa sổ xe kia, tôi nhìn thấy 2 người mặc trang phục đời nhà Thanh kia không thấy chân. Chúng ta ngồi cùng xe với 2 con quỷ, thì có kết cục tốt đẹp thế nào chứ?

Những lời này vừa được nói ra, khiến cho đữa trẻ kia nổi cả da gà. 2 người lập tức vào trong trạm cảnh sát đó báo cáo. Thế nhưng thử nghĩ mà xem những lời nói hoang đường thế này tất nhiên không được viên cảnh sát tiếp dân chấp nhận, suýt chút nữa còn đánh cả 2 người ấy chứ.

Thế nhưng đến ngày hôm sau, công ty xe bus đến đồn cảnh sát báo án, nói là chuyến xe đêm cuối cùng 330, tài xế cùng 1 nữ nhân viên bán vé xe mất tích rồi.

Đến ngày thứ 3, phía cảnh sát phát hiện ra chiếc xe bị mất tích ở hồ nước Mật Vân cách Cự Hương Sơn khoảng 100m, trong chiếc xe bus đó còn phát hiện ra thi thể 1 nam 1 nữ đã bị thối rữa.

Vu này có rất nhiều bí ẩn :

1/ Xe không thể nào đủ xăng để mà đi tới Mật Vân được. Khi mở nắp bồn ra thì toàn là máu.
2/ Xác chết thối rữa rất nặng. Cho dù đang là mùa hè thì chỉ sau 2 ngày cũng không thể nào phân hủy đến mức như thế. Khám nghiệm cho thấy cũng không có ngoại lực tác động. Tại sao lại nhanh như vậy
3/ Cảnh sát đã truy soát toàn bộ camera trên đường đến Mạt Vân và không hề thấy chiếc xe đó xuất hiện. Làm sao xe đến được Mạt Vân ?

Đến nay chuyện vẫn chưa có lời đáp.

Năm ấy mẹ tôi khoảng mười bốn mười lăm tuổi, vì nhà nghèo lại đông con, cho nên với tầm tuổi ấy mẹ tôi đã phải đi làm nương rẫy từ rất sớm. Ngoài việc quốc nương reo trồng rồi cơm nước ở nhà, hàng tuần bà đều cùng với một người bạn thân thiết ở cách đấy khoảng hai cây số lên rừng cặt củi mang về để dùng.

Thời ấy những nông dân miền xuôi lên vùng cao Sơn La này khai khẩn đất hoang không nhiều, tiên phong chỉ có mười mấy hộ thâm nhập vào các làng bản xã nơi thưa người để khai khẩn đất hoang. Và gia đình ngoại tôi cũng nằm trong số đó.

Đất đai vùng này rộng gấp mấy lần miền xuôi, cứ độ một huyện trên này thì phải rộng cỡ bằng một tỉnh như Hưng Yên hay Hải Dương dưới xuôi vậy. Người dân thì thưa thớt lại thêm nhiều người dân tộc thiểu số ở những vùng hẻo lánh ít khi ra ngoài, có khi đến tiếng phổ thông họ cũng chẳng nói được từ nào.

Vì thế nên cuộc sống của hơn chục hộ dân khai hoang theo tiếng gọi của cách mạng ở đây gần như bị cô lập giữa chốn rừng thiêng nước độc hoang vu hẻo lánh.

Cô bạn của mẹ tôi là một người có vóc dáng đậm người hơn rất nhiều so với những người con gái cùng tuổi, điển hình là cô ta phải to béo gấp mẹ tôi một lần rưỡi, và nhìn trông cô ấy rất là gan dạ. Ấy vậy mà cô này bình thường thì rất cứng rắn, nhưng chỉ có mỗi cái tật là hay sợ ma.

Mỗi lần cô ấy cùng mẹ tôi vào rừng lấy củi, chui vào tận sâu trong rừng cả mấy cây số. Đường rừng hoang vu không một bóng người, thi thoảng thì rắn rết là bò lê lết trên đường mà cũng không hề làm cô ấy sợ hãi được, thậm chí cô ấy còn thò tay bắt rắn nữa cơ. Người trông qua có vẻ gan dạ là thế, nhưng mà lại nhát ma đến khủng khiếp. Mẹ tôi thường có nhiều câu chuyện kể về cô, về tật này tật kia, nhưng mà cái tật sợ ma là nặng nhất.

Bởi lẽ đi trong rừng âm u như vậy không một bóng người, lại thêm các cụ ở nhà cứ cảnh cáo là đi rừng phải cẩn thận, kẻo chốn rừng thiêng nước độc mà bị ma lôi thì mất xác không tìm được về.

Chính vì cái tật sợ ma ấy, mà mỗi lần đi lấy củi, cô ấy luôn không rời mẹ tôi nửa bước, mà nếu có cách xa khỏi tầm mắt của nhau, thì thi thoảng cô ấy lại hô một câu rõ to “Phượng ơi!”. Cái tiếng hô của cô ấy gào thét như bị ma đuổi. Và chỉ cần mẹ tôi đáp lại, là ngay lập tức năm phút sau mẹ tôi đã có thể thấy cô ấy xuất hiện trước mặt mình và thở hồng hộc.

Hôm ấy, cứ như thường ngày, cứ cách vài phút là mẹ tôi lại nghe thấy tiếng cô ấy gọi. Hai người thi thoảng chốc chốc lại tách nhau ra để kiếm được nhiều củi khô hơn, và cũng là để nhanh chóng về nhà.

Vậy mà nửa tiếng sau đó, trời đã dần ngả về chiều mà mẹ tôi không hề nghe thấy tiếng cô ấy gọi như thường lệ. Bà tặc lưỡi:

– Con bé này hôm nay gan thật, bình thường giờ này chẳng cắt không còn giọt máu mà chạy ra chỗ mình, mà giờ này vẫn chưa thấy đâu, hay là lại đi lấy nước rồi?

Bà cười nhạt, đặt gánh củi xuống đất, đem ít xôi chuẩn bị sẵn từ nhà bỏ ra ăn chờ đợi, vì bà đã chắc mẩm rằng hẳn là không lâu nữa thôi, cô bạn của mình sẽ đánh tiếng gọi bà như mọi khi. Mà cô Thanh thì cũng có khi vì đi lấy nước mà tách xa bà hơi lâu.

Và bà cứ chờ như vậy, tiếp tục chờ, chờ đến nửa tiếng sau. Mặt trời đã bắt đầu ngả bóng sau rặng núi, màn đêm âm u dần kéo đến.

Mẹ tôi bình thường không sợ ma, vậy mà cái cảm giác rờn rợn lại chợt ập đến. Lúc này nghĩ lại, bà mới nhận ra rằng đi rừng một mình hoang vu thì ra nó lại có cảm giác rờn rợn người như thế, vậy mà bà cứ trách cô bạn mình vì cái tật sợ ma, mà kể bây giờ nghĩ lại cũng thấy cô ấy sợ là có căn cứ.

Trời càng tối dần thêm, bà đâm ra lo lắng tự nhẩm:

– Chết dở, cái con bé này nó lại đi đâu rồi nhở? Mày mà cứ đi linh tinh thì không phải ma nó lôi đi thì về ông bà già mày cũng đánh cho nhừ đòn, cái tội giờ này mà còn chưa về cơm nước!

Bà quải cái nón lá quạt cho mát, rồi đứng dậy hướng cái hướng mà vừa nãy bà và cô ấy tách nhau ra gọi rõ to:

– Thanh ơi! Mày không về à? Cẩn thận ma nó lôi mày đấy…

Bà vừa nói vừa cười, nhác thấy trời tối, bà quay mình xách gánh củi và chuẩn bị sẵn sàng đi về. Vì bà nghĩ rằng, cũng giống như mọi khi mà thôi, cô Thanh ấy chắc chẳng mấy phút mà lại chạy đến xuất hiện trước mặt bà, rồi còn cả một đống củi to ấy chứ. Chính vì cái tật sợ ma của cô ấy, mà việc kiếm củi của cô ấy cũng năng suất hơn gấp mấy lần bà. Bình thường bà mà gánh được hai gánh củi, thì cô ấy phải kiếm được bốn gánh củi khô rồi. Và cũng như vậy, khoảng thời gian cô ấy phải vào rừng lấy củi thì cứ cách hai tuần một lần, còn bà thì tuần nào cũng phải đi vì lấy được ít củi.

Bà quải nón ngân nga hát, mà chờ mãi, chờ mãi cũng không thấy cô Thanh xuất hiện. Thậm chí ngay cả âm thanh lá xào xạc bởi sự tác động của bàn chân con người bà cũng không nghe thấy.

Cảm giác có chuyện chẳng lành, bà vội đặt gánh củi xuống, cầm thanh liềm chạy về hướng cô Thanh kiếm củi khi nãy. Miệng bà liên tục hô to:

– Thanh ơi! Thanh ơi…

Bà càng gọi thì giọng bà càng dồn dập và gọi càng gấp. Bởi nhẽ bình thường gọi câu thứ nhất câu thứ hai không trả lời, là đến câu thứ ba đã nghe thấy cô ấy ý ới ở đằng xa rồi. Vậy mà hôm nay bà gọi đến khản cả giọng vẫn không có một âm thanh nào đáp lại.

Bà hoảng hồn tự nhủ:

– Thôi chết rồi, con này không khéo có khi lại bị ma nó lôi đi thật…

Thế rồi bà cố gắng tìm kiếm khắp cái lối mòn mà người đi rừng để lại, rồi sục sạo khắp xung quanh để tìm kiếm tung tích cô Thanh mà chẳng thấy.

Bà lại nhớ lại lời cụ ngoại dặn: ” Nếu mà đi trong rừng thấy lạc, thì có khi là ma đưa dẫn lối không cho mày tìm được đường về, khi ấy mày chỉ cần lấy một vốc nước tiểu bôi hết lên mặt, là mọi chuyện sáng tỏ ngay”…

Bà vội tiểu lấy một vốc bôi hết lên mặt lên người, và tiếp tục tìm kiếm. Đêm xuống thì bà đốt đuốc, tìm khắp những nơi hay lấy củi có thể tìm. Sau này khi bà kể cho tôi câu chuyện này, bà cũng thường tự nhủ là khi ấy tại sao bà lại gan dạ như vậy, hình như càng lớn tuổi thì lòng gan dạ của mẹ tôi càng giảm đi mà thay vào đó là sợ hãi nhiều hơn thì phải. Bà nhắc lại rằng nếu bây giờ mà còn cho bà đi rừng, khéo bà ù té chạy chứ đừng nói là sục sạo khắp nơi tìm kiếm người bạn thân như vậy.

Bà cứ tìm mãi tìm mãi, một nửa thì lo cô Thanh xảy ra chuyện, lại lo về muộn bị ông bà ngoại đánh cho một trận vì không cơm nước. Một phần nữa là nghĩ cô Thanh khéo đi lạc mình, nên đã về sớm từ trước. Mình lại cứ ở lại đây, khéo người tìm thì không thấy, mà ma cỏ nó lôi đi thật.

Nhưng bà vẫn cứ kiên trì lòng tin của mình, rằng cô Thanh mà rời mình ra thì sẽ chẳng dám về một mình.

Và quả nhiên là lòng tin của bà đã đúng.

Ngay khi bà dường như muốn bỏ cuộc, thậm chí còn trách cô Thanh bội bạc vì đã bỏ về trước không nói tiếng nào khiến bà bị về muộn. Thì bà đã cảm giác được một thứ gì đó như linh tính mách bảo…

Bà chầm chậm sục sạo kĩ bằng cái lưỡi niềm trong một bụi tre theo thói quen. Mà cho dù theo lẽ thường bụi tre san sát kín mít thì người cũng chẳng chui vào được, việc bà làm cũng chỉ để cho có lệ. Thậm chí là ngay cả nơi mà con người không thể chui vào được, không có khả năng xảy ra mà bà cũng hy vọng, một niềm hy vọng không căn cứ. Ấy vậy mà hành động ấy lại như cứu giúp được người bạn chí cốt của bà.

Khi bụi tre xanh dần dần được vạch ra, trong cái ánh sáng lờ mờ của ngọn đuốc luồn vào trong kẽ tre.

Tiếng gió rít hiu hiu qua từng bụi tre khiến cho người ta có cảm giác lạnh giá, da gà da ốc cứ nổi lên.

Thì…

Đập vào mắt mẹ tôi là một đôi mắt mở to của một con người, miệng liên tục mấp máy đang không ngừng đưa đất cát vào miệng nhai ngấu nghiến nuốt lấy nuốt để.

Bà bàng hoàng nhận ra cái người ngồi giữa bụi tre không một lối vào lại chính là cô Thanh, người bạn thân chí cốt của bà.

Bà sợ hãi quá run bắn người, liệng cả thân người xuống đất. Bà phải cố sức lắm mới giữ được cái lưỡi niềm trong tay như có một cong rơm cứu mạng.

Lúc này, bà có cảm giác như có một nỗi sợ vô hình bao trùm lấy bà, và thứ đó cứ lẩn khuất xung quanh đâu đây, và cũng không biết là lý do tại sao nó lại không hề làm điều gì.

Bà toát mồ hôi hột lẩm bẩm:

– Thanh ơi là Thanh ơi, mày làm cái gì mà lại để ma lôi vào bụi cỏ thể này Thanh ơi…

Bà hoảng sợ chảy nước mắt, giữa rừng vắng hoang vu chẳng biết kêu ai.

Bà cố gọi cô Thanh đang ngồi giữa bụi tre, không ngừng đi đất vào miệng, mắt mở to như mất đi chi giác. Dù bà có gọi to cách mấy, lay động thế nào thì người bạn của bà cũng không mảy may suy chuyển, giống như đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Bụi tre tua tủa mọc kín mít, thân tre trưởng thành già cỗi, chiếc niềm mỏng trong tay bà chặt vào mà chẳng mảy may chút gì.

Qua cái kẽ hở mỏng manh của khóm tre bà mới có thể nom thấy cô Thanh ngồi ở giữa. Xung quanh cô là tre mọc san sát, tre chọc qua kẽ tay cô, bám sát thân mình cô giống như đang bóp chặt. Bụi tre đung đưa lay động, mà cô Thanh chỉ ngồi lom khom trong một góc nhỏ bé. Thậm chí đôi chân còn tõe ra cũng đã bị tre cột chặt xung quanh. Tre bám quanh người cô cứ như là nó mọc tự nhiên như vậy đã rất lâu rồi.

Phải cố gắng lắm bà gạt đi nỗi hoảng sợ, để cố nghĩ đủ mọi cách cứu cô Thanh ra ngoài.

Chặt tre, tách bụi, dùng tay lôi kéo thân người cô Thanh. Nhưng không cách nào dùng được, thân người cô ấy to quá so với kẽ hở của khóm tre. Không phải là ma quỷ lôi vào thì người bình thường muốn chui vào trong ấy làm sao được.

Bà cố gắng kiềm nén nỗi sợ hãi trong sự bất lực cùng cực, cho đến khi mà nước tiểu trên người bà cũng dần khô hết. Bà cũng đã bắt đầu cảm thấy xung quanh mình đường đi mờ ảo, bà biết mình nếu không hành động ngay, thì rất có thể kết quả cũng giống như cô Thanh ở trong kia. Bị ma lôi vào bụi cây, bốc đất không ngừng ăn cho đến chết. Rồi đến khi người ta lại lan truyền tai nhau rằng, hai người đi lấy củi bị ma lôi đi mất tích, lại thành một câu chuyện nhát ma trẻ con.

Bà loạng choạng chạy ra khỏi chỗ này cố gắng hướng đến bờ suối cách đấy nửa cây số. Vục mặt thật nhanh vào nước uống lấy uống để, bà hy vọng có thể uống càng nhiều nước thì càng tốt, và như vậy thì rất nhanh sẽ có thể nước tiểu để cứu mạng mình.

Bà uống no nước cho đến khi đi tiểu được thật, thì bà cố nhịn tiểu mà chạy đến chỗ cô Thanh. Bà tiểu bôi lên mặt, lên tay chân, rồi bôi vào cả người của cô Thanh nữa.

Lần này bà cố sức lôi cô ấy ra khỏi bụi cây, và quả nhiên nước tiểu đã phát huy tác dụng. Cái bụi tre um tùm, không có một kẽ hở lớn nào đủ thân người chui qua, lại như giãn lỏng tách dần ra.

Đôi mắt vô hồn không ý thức của cô Thanh cũng dần tỉnh lại.

Phải hì hục mất mấy phút, mẹ tôi mới lôi được cô ấy ra ngoài, trong khi cô Thanh tỉnh lại còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị mẹ tôi kéo tay chạy như bay như biến ra khỏi rừng. Bà bỏ qua cả hai gánh củi vất vả kiếm cả hồi chiều mà chẳng thèm nhặt đến, lúc này tính mạng mình mới là quan trọng.

Cô Thanh mồm miệng toàn đất đá khản giọng không nói được câu nào.

Đến khi ra khỏi được bìa rừng mẹ tôi mới bớt sợ hãi hét toáng lên:

– Thanh ơi là Thanh ơi mày vừa bị ma nó lôi đấy mày có biết không?

Cô Thanh còn đang định hỏi chuyện gì xảy ra, cô còn định hỏi là Phượng ơi tao làm sao thế này, nhưng cô không nói được. Đến khi mẹ tôi nói ra một câu ấy, người cô mới hiểu ra, cả người cô mềm nhũn không có sức lực mà ngất đi.

Mẹ tôi dìu cô về nhà, và cũng nhanh chóng trở về nhà ông bà ngoại.

Đêm ấy mẹ tôi bị ông bà ngoại đánh cho một trận vì tội làm mất gánh củi, đi cả ngày trời mà không được cái gì.

Còn cô Thanh thì sau khi bố mẹ cô ấy biết cô ấy bị ma lôi vào bụi tre, từ bấy đã cấm tiệt không cho cô ấy đi vào rừng. Có đi rừng thì cũng chỉ lớm chớm ở ngoài bìa rừng chứ cấm có bén mảng vào trong.

Mẹ tôi thương cô ấy, nên mỗi lần đi rừng đều cố lấy thêm một gánh củi để đỡ cho cô ấy mất nhiều công sức. Bởi lẽ bìa rừng làm gì có củi, chỉ có một ít que khô nhưng ít đến đáng thương, tội nghiệp cô ấy phải kiếm củi đến mấy ngày mới đủ đun nấu, mà đáng nhẽ ra cái việc ấy chỉ cần một buổi chiểu.

Nhưng cho dù là tốn nhiều thời gian, hay bố mẹ cô ấy không cấm, thì cô Thanh cũng không bao giờ dám vào rừng một lần nữa. Bởi cứ nhìn thấy khoảng rừng âm u, là cô ấy lại nghĩ tới chuyện mình đã trải qua mà cô đã cảm thấy sợ hãi không nhấc nổi bước chân một bước vào rừng chứ đừng nói là đi vào cả cây số như trước đây để kiếm củi.

Nếu ai sinh sống ở SG chắc hẳn phải biết đến Thuận Kiều Plaza (TKP) nằm trên đường Hồng Bàng, quận 5. Nó nổi tiếng một phần vì là khu chung cư cao cấp đầu tiên ở SG, nhưng chủ yếu là về các câu chuyện khó lý giải xung quanh tòa kiến trúc đồ sộ này. Em đã "may mắn" có dịp làm việc ở TKP khoảng thời gian đầu năm 2009 đến cuối năm 2010, những gì em kể ra sau đây là những việc có thật mà em đã tận mắt chứng kiến trong khu chung cư này.

Nói qua đôi chút, em là T. sinh viên CNTT ra trường năm 2008 (nếu so trong này chắc em cũng dạng lão, hihi). Đầu năm 2009 thì em được nhận vào làm việc tại cty phần mềm của bọn Hàn có văn phòng ở TKP, nằm tuốt trên tầng 30, tòa nhà C. Cảm giác đầu tiên khi em lần đầu bước chân vào TKP là sự tĩnh mịch đến kỳ lạ, khó lý giải lắm các bác ạ. Đặc điểm ở TKP là trần nhà xây khá thấp, các phòng đều nhỏ và hơi ngộp, tường và cửa rất dầy, mỗi căn hộ gần như biệt lập với nhau. Tầng 30 có 8 căn hộ thì cty em thuê 2 căn 303 và 304, còn các căn 301, 302 và 305 đến 308 thì không có ai thuê đóng cửa im ỉm.

Thực ra em không nhớ rõ là 303 hay 3003, nên số phòng có thể sai sót mất con số 0, các bác thông cảm, cũng không phải chi tiết lớn. Em tạm gọi là 303, 304.

Sếp em là một ông người Hàn được cty mẹ điều qua quản lý. Để tiết kiệm ổng dùng tầng trên của căn 303 làm phòng ngủ luôn, tầng dưới của 303 và nguyên căn 304 là chỗ làm việc của nhân viên. Em làm web developer bên căn 303 chung với 3 người: anh Tuấn làm đồ họa, chị Hà với chị Yến làm tester, còn căn 304 là chỗ cho HR, makerting, accouting các kiểu. Em chủ yếu nói chuyện với mấy người bên căn 303 chứ bên kia thì em cũng không quen ai, do ngại chạy qua chạy lại.

Về không gian làm việc thì thoải mái lắm, văn phòng có nhà bếp, phòng ngủ và cả nhà tắm luôn. Sếp cho sử dụng thoải mái, miễn đừng béng mảng lên phòng ổng là được. Bởi vậy lâu lâu chị em buồn buồn xách đồ vô cty tắm, xách mền vô ngủ. Nói chung là thoáng lắm, bù lại thì lương hơi thấp haha, và vì văn hóa cty như vậy nên em mới gặp phải câu chuyện dưới đây (giờ em đang type mà nghĩ lại gai ốc vẫn còn nổi lên các bác ạ).

-----------------

Như các bác biết đấy, 2 tháng đầu thử việc nên em phải giả vờ chăm chỉ. Cụ thể là em luôn là người về trễ nhất, làm màu vậy thôi chứ khi còn mình em là em cắp đít về liền, haha. Duy chỉ có đúng một hôm cái task bị deadline nên em thực sự phải ngồi lại để giải quyết. Loay hoay một hồi cũng xong, ngẩng mặt lên thì thấy gần 20h nhìn ra ngoài trời tối om, nhìn xung quanh mọi người về từ đời nào, tầng trên phòng sếp tối hù chắc ổng đi đú đởn luôn rồi. Túm lại là còn có mình em. Em nhủ thầm "chết mẹ trễ quá, chắc đi ăn luôn chứ giờ nấu cơm sao nổi". Nghĩ là làm, em rút máy di động ra bấm số kêu thằng bạn ra quán thì tự nhiên ... em nghe tiếng nước chảy.

Theo phản xạ em quay đầu kiểm tra tiếng nước từ đâu thì phát hiện tiếng động xuất phát trong phòng tắm. Cái phòng tắm nó nằm dưới bếp, từ chỗ em ngồi thì bị khuất tầm nhìn, không thấy được. Em tự hỏi "quái, không lẽ còn bố nào trên cty mà lại đi tắm vào giờ này".
- Ai đấy? - Em hỏi ...
xsweat.gif.pagespeed.ic.VZKxbIdsqN.webp


Không có tiếng trả lời, nước thì vẫn chảy rào rào. Em bắt đầu hơi lo, hay bị bể ống nước. Thấy ghê ghê, thận trọng từng bước một, em tiến về phía bếp. Bật công tác đèn. Không có ai trong bếp. Rảo mắt nhìn về phía phòng tắm. Cửa đóng im lìm, đèn sáng, có tiếng nước chảy, em đoán là từ vòi hoa sen. Em từ từ tiến lại, hít một hơi và ... gõ cửa.

Cộc ... cộc ... vẫn không ai trả lời, tiếng nước vẫn chảy.

- Chị Hà đang tắm hả? - Em hỏi mà giọng hơi run run
- ...
- Chị Yến hả chị Yến?
- ...
- Chị Yến trong đó hả?
xsweat.gif.pagespeed.ic.VZKxbIdsqN.webp

- ... Uhm ...

Lần này thì có tiếng "uhm" khe khẽ trả lời, giọng nữ. Em nghĩ trong đầu "thì ra là bà Yến". Tính hỏi sao bả hứng chí tắm ở cty mà vô giờ này nhưng thấy kỳ quá nên thôi. Cuối cùng em nghĩ ra một câu lịch sự hơn.
- Nhà trọ cúp nước hả chị?
xbyebye.gif.pagespeed.ic.sCRhhWU3yD.webp

- ... Uhm ...
- Thôi tắm lẹ đi "má" ra tui với bà đi ăn tối luôn
- ...

Lúc này thì em lấy lại bình tĩnh, tưởng gì hóa ra bà Yến, làm hết cả hồn. Hí hửng quay về bàn làm việc ngồi chat, chút chờ bả tắm xong rồi hai chị em đi ăn. Ngồi loay hoay một hồi ngẩng lên đã 30 phút trôi qua. 20h30 phút, tiếng nước vẫn chảy. Quái, bà Yến tắm lâu dữ vậy. Hơi sốt ruột nhưng em đành bấm bụng chờ, giờ đi ăn 1 mình cũng buồn. Chờ thêm 10 phút nữa thì mặt em bắt đầu hơi tái. Con gái tắm thì có lâu thật, nhưng gần cả tiếng thì có vẻ có gì đó không ổn. Hay bả ngủ luôn trong đó rồi.
- Chị Yến ơi xong chưa? - Em gọi giật
xcanny.gif.pagespeed.ic.1BFPxrr9F9.webp


Đúng lúc em đang lẩm bẩm càu nhàu bà Yến tắm lâu thì tiếng chuông điện thoại công ty vang lên. Quái ai lại gọi giờ này. Em lật đật cầm ống nghe.

- Alo công ty M xin nghe?
- T. hả? chị Hà nè.
- Dạ, có gì không chị?
- Sao em về trễ vậy? Chị đang ngồi uống nước với chị Yến. Hồi nãy bả về vội nên ...

Mới nghe tới câu "với chị Yến" là lập tức mặt em trắng bệt, gai ốc chạy từ sống lưng lên tới đầu, tay run run cố gắng giữ ống nghe. Mấy câu nói sau đó của chị Hà cứ như tiếng vọng từ nơi nào đó xa xăm. Đại ý sau này hỏi lại mới biết bà Yến về vội quên cái di động, bà Hà gọi coi có ai ở cty thì nhờ giữ giùm.

Em ngồi cầm ống nghe có đến 30 giây cứng đờ, mặt trắng ngoét, không nói được câu nào. Đến giây thứ 31, bản năng sinh tồn kéo em về thực tại. "Bà Yến về rồi, vậy 'ai' đang ở trong nhà tắm". Suy nghĩ đầu tiên em có được là "chạy, chạy nhanh". Em lật đật lấy cái thẻ nhân viên chạy về cửa chính mà cảm giác sao lúc đó em chạy không được, chân cứ cứng đờ, lết đi thì đúng hơn.

Ngay lúc đó, tiếng nước chảy ngưng bặt. Tiếng đèn nhà tắm tắt nghe cái "tách".

Em thề lúc đó mà có tiếng mở cửa nhà tắm nữa chắc em lăn quay ra xỉu tại chỗ. Nhưng không có gì xảy ra tiếp theo, sau tiếng tắt đèn mọi thứ im lìm một cách đáng sợ. Em đíu nghĩ được gì thêm, quẹt thẻ mở cửa chạy thục mạng ra chỗ thang máy. Mà cái TKP buổi tối ở hàng lang nó bật cái đèn mờ mờ nhìn ghê vãi, chờ thang máy lên mà run như cầy sấy.

Cuối cùng thang máy cũng lên, nhưng khi cửa thang máy mở thì em mặt tái mét, cắt không còn giọt máu. Không phải trong thang máy có con ma áo dài trắng như mấy bác kể chuyện ma hay đưa vô. Thực ra thang máy không có gì hết nhưng em phát hiện ra một việc động trời, em để quên chìa khóa xe trên bàn.

Em đứng tồng ngồng ngay cửa thang máy, vừa sợ vừa giận. Giận mình quá sơ ý. Mà không có chìa khóa sao lái xe về, không lẽ dắt bộ. Còn trở lại lấy chìa khóa thì lại đụng với "con" trong nhà tắm. Nghĩ đi nghĩ lại 1 hồi, em quyết định lấy hết can đảm trở vô phòng (thực ra lúc đó em tự trấn an em là chắc bị ảo giác nghe thấy lung tung).

Trở lại vp, lúc này đèn vẫn sáng, thì ra nãy em chạy ra mà quên tắt đèn luôn. Thó cái chìa khóa xong tính tắt đèn rồi chuồn gấp thì sực nhớ, công tắc nó nằm ở bếp. Cái định mệnh, giờ không tắt chút sếp về thế nào ổng cũng chửi um sùm. Thế là em run run tiến lại gần bếp. Cái công tắc đây rồi, mà chẳng biết quỷ xui đất khiến thế nào em không tắt đèn mà lừ đừ ... tiến về phía nhà tắm (em hay anh hùng sảng
xcanny.gif.pagespeed.ic.1BFPxrr9F9.webp
). Nghĩ đi nghĩ lại thì đây là hành động ngu ngốc nhất của em trong chuyện này.

Cửa nhà tắm vẫn đóng, nhưng đèn đã tắt và vòi nước cũng không còn chảy. Em lúc đó cũng hơi hơi có chút bình tĩnh, với lại đang tự trấn an là mình bị ảo giác. Cuối cùng cố hết can đảm, mở cái cửa nhà tắm ra. Việc đầu tiên sau khi mở cửa là nhanh tay bật đèn nhà tắm, à há.

Nhà tắm không có ai thật (có ai chắc em té xỉu). Vòi nước cũng không hư hỏng gì. Chắc là ảo giác thật rồi. Em nhủ bụng và dần dần tươi tắn trở lại. Nhưng đúng lúc em quay đi thì em phát hiện cái rèm ở cửa sổ ở nhà tắm bị kéo ra. Và một việc mà em chứng kiến mà đến giờ vẫn còn ám ảnh.

Cửa sổ nhà tắm thông ra khoảng không và đối diện với cửa sổ nhà kế bên (mà sau này em mới biết là căn hộ 302). Cửa sổ căn hộ bên 302 đang mở và dù không có đèn, nhưng với ánh sáng từ nhà tắm hắt qua, em vẫn thấy mờ mờ một gương mặt đang nhìn về phía em, dù không thấy rõ mặt. Lúc đó em nghĩ chắc là ai đang sống trong đó hoặc là "trộm", nhưng sự thật sau này về căn hộ 302 làm em muốn té ngửa.

Đến giờ bình tâm lại thì em thấy cái tiếng "uhm" trong nhà tắm thực ra không giống tiếng trả lời. Nó giống tiếng rên khò khè thì đúng hơn
xsweat.gif.pagespeed.ic.VZKxbIdsqN.webp
Còn "cái gì" gây ra tiếng động đó thì đến giờ em vẫn không biết
xpudency.gif.pagespeed.ic.tzeyPIg17G.webp


Sau đêm đó, em hỏi lại mấy anh chị làm chung phòng thì họ cũng khẳng định "lâu lâu" có nghe tiếng nước chảy trong bếp hoặc nhà tắm. Khi em hỏi kỹ hơn thì mới biết cũng gặp trong hoàn cảnh như em, tức là khi ở lại trễ, tầm tối tối khoảng 20h trở đi là tiếng nước bắt đầu chảy, dù họ chắc chắn là trong phòng không còn ai. Bởi vậy mấy ổng bả không ai dám ở lại làm trễ, chỉ có mình em mới vô không biết nên muốn "thể hiện", haha. Em có đi hỏi mấy người bên 304 thì họ nói cũng "thỉnh thoảng" có hiện tượng đó.

Một điều nữa khiến em hơi ớn là tuyệt nhiên không có ai thuê căn hộ ở tầng 30 tòa nhà khu C, trừ cty em với 2 căn 303, 304. Tầng 30 có 8 căn thì 6 căn còn lại bỏ trống hoàn toàn. Riêng "tiểu sử" căn 302 thì nghe bác bảo vệ kể trước đây có một đôi vợ chồng Việt Kiều cũng thuê, sau một thời gian thì họ đề nghị chuyển từ 302 sang 301, sau đó thì họ dời đi luôn. Nguyên nhân vì sao thì họ không nói, chỉ biết là cái ngày mà họ dời đi, họ đốt nhang khói hương nghi ngút trong căn 301 và cắm 3 cây nhang lên núm cửa của căn 302. Họ còn nói là đừng cho ai thuê mấy căn ở tầng 30, hỏi vì sao thì họ lại im không trả lời. Bác bảo vệ biết em là người của cty thuê 303, 304 nên mới kể, ngụ ý là nếu có gặp chuyện gì "bất thường" thì cũng chuẩn bị tâm lý, và tốt nhất là hạn chế ở quá khuya.

Bởi vậy đến giờ em cũng không rõ cái mặt người lờ mờ nhìn từ cửa sổ 302 sang bên phòng tắm 303 đêm đó là gì, vì nếu đúng ra thì căn 302 thời điểm đó đâu có ai ở. Em cũng không khẳng định được đó là ai, giả thuyết trộm thì cũng không đúng, vì đây là tầng 30 gần như là tầng cao nhất rồi, trộm nào mà mò lên tầng này với lại có vô trộm thì vô hẳn 303 chứ vô 302 có chi mà trộm. Còn giả thuyết khác thì đó là ... thôi các bác tự hiểu. Lúc đó mà có đèn pin cho em chiếu qua coi là ai thì hay (nói thế chứ có đèn pha 500W em cũng chả dám, haha)

Còn nguyên nhân mà cty đâm đầu vô TPK, lại thuê ngay tầng "linh" thì phải nói qua về sếp em. Ổng là người Hàn, khoảng gần 50 tuổi, qua đây quản lý nên ổng thuê nhà ở rồi mở văn phòng luôn. Ông này có cái là rất lỳ, chẳng sợ ma cỏ. Các bác nghĩ ban đêm trên tầng 30 có mỗi mình ổng ngủ ở 303 xung quanh đếch có ai là biết cha này cỡ nào. Ông thích thuê tầng cao vì nó mát, yên tĩnh, cái view lại khá đẹp (cái này em đồng ý, view trên cao ở TKP đẹp lắm ạ).

Có lần đi dinner cty, trong lúc ngà ngà anh em lại lôi chuyện này ra kể. Em hỏi sếp là ngủ vậy ban đêm có gặp gì bất thường không. Ổng kêu chẳng có gì, nhưng có đôi lúc nửa đêm ổng tỉnh dậy đi đái thì nghe tầng dưới có tiếng lộp cộp như tiếng chân người (căn hộ 303 có 2 tầng, ổng ngủ ở phòng tầng trên), đi xuống kiểm tra thì không thấy ai. Rồi đôi lúc ổng ngủ mớ lại nghe văng vẳng tiếng người nói chuyện, tỉnh dậy đi lòng vòng kiểm tra thì cũng không có ai. Nghe ổng kể làu làu mà anh em sun chim. Vậy mà ổng vẫn ở, ăn ngủ đều đều mới sợ. Riết thấy sếp em giống người cõi âm.

Mà vì vậy mới có chuyện tiếp theo để kể, chuyện này liên quan đến cha sếp.

Lại lan man một tí về ông sếp em. Em nghỉ việc ở cty này vào năm 2010. Lâu lâu có chat với một số anh em cũ, thì nghe nói cty đã chuyển trụ sở đi chỗ khác, từ khi chính phủ ra lệnh cấm dùng chung cư có chức năng nhà ở để mở văn phòng. Riêng ông sếp người Hàn thì nghe đâu vẫn ở TKP, nhưng không biết là chính xác là còn trên tầng 30 căn 303 nữa không, hay dời sang căn khác, tầng khác. Nên ban đêm bác nào có chạy ngang TKP, chịu khó dừng xe, ngước lên nhìn chỗ cái tầng cao nhất, nếu thấy căn hộ có đèn sáng lờ mờ thì khả năng cao là nhà sếp em.

Còn bác nào thắc mắc vì sao căn hộ có 2 lầu, thì theo em biết là, tầng 30 và tầng 32 của TKP là 2 tầng có các căn hộ gọi là pent-house. Các căn pent-house này chiếm 2 lầu, đúc hẳn hoi. Cho nên nếu bấm thang máy lên tầng 31 và 33 (là tầng cao nhất), các bác sẽ không thấy cửa ra vào của bất kỳ căn hộ nào, vì đó là lầu trên của các căn pent-house. Tất nhiên thuê pent-house thì giá mắc hơn thuê thường.

Quay lại câu chuyện, từ sau cái đêm đó, em rút kinh nghiệm là không bao giờ ở lại ban đêm một mình, trừ phi có công việc thật sự cần giải quyết, nhưng cố gắng rủ thêm 1, 2 ông anh ở lại cho có không khí. Chỗ căn hộ 303 kê được 7 cái bàn làm việc, nên sau này ngoài em, anh Tuấn, chị Hà và chị Yến, thì công ty có thuê thêm 2 người nữa cũng làm về web developer, là Thuận (nhỏ hơn em) và anh Duy. Nhân sự lúc này có 3 người làm bên web-dev, 1 người làm đồ họa, 2 người làm test, cùng cha sếp.

Câu chuyện xảy ra vào thời điểm tụi em đang làm project cho bên khách hàng ở UK - bọn Anh nhợn đấy ạ. Mà các bác cũng biết, giờ bên Anh nó tréo ngoe với bên mình. Tầm 15h "ở bển" là 21h bên đây. Mà khốn cái bọn UK chỉ làm buổi chiều, nên các bác suy ra được là tụi em phải làm buổi tối, tầm 21h đến gần nửa đêm. Tất nhiên, cũng chỉ một vài ngày cao điểm của dự án thôi.

Đêm đó là vào một ngày giữa tháng 2 năm 2010, có em, Thuận và anh Tuấn ở lại cty. Họp, chỉnh sửa, chửi bới um sùm với đám bên kia xong, thì cũng hơn 22h. Đáng ra có bà Hà với bà Yến nữa nhưng vì là con gái nên tầm 20h là mấy bả thăng rồi. Lúc tụi em chuẩn bị về, tự nhiên cha sếp trên lầu đi xuống, hứng chí rủ ở lại nhậu với ổng. Anh em cũng ngại ở lại ban đêm, nhưng thấy sếp nhiệt tình lại lâu lâu chả mới rủ nên cũng nán lại, tính nhậu chút rồi về. Sếp lôi ra trong tủ lạnh mấy chai rượu gạo của Hàn, với cái pizza thơm phức, nhìn chảy nước miếng, haha. 3 thằng với cha sếp ngồi chén tù tì. Nói thêm là cha sếp em không biết tiếng Việt, tiếng Anh thì lõm bõm, tụi em cũng gà tiếng Anh, nên 2 bên giao tiếp với nhau mấy câu đơn giản, những câu phức tạp, đa phần là dùng ... tay chân.

Em thì không uống được nhiều, có anh Tuấn với Thuận "giao lưu" rượu gạo với sếp. Chốc chốc em vừa gặm pizza vừa nhìn ra xung quanh. Căn hộ 303 về khuya im phăng phắc, không gian tĩnh lặng, tụi em phải nói chuyện khe khẽ chứ không dám nói lớn. Trời về khuya tối hù, trên tầng cao gió thổi rất mạnh, ai ra đứng ban công giờ này không khéo bay luôn xuống dưới chứ chẳng chơi. Bên ngoài, ở các tầng trên, chỉ có căn 303 là sáng đèn. Nếu nhìn tít xuống bên dưới, em nghĩ là tầng 9 hoặc 10, thì mới có người ở. Ánh đèn hắt ra từ một vài căn hộ, lác đác, tù mù. TKP về đêm là 3 tòa nhà đen ngòm, u ám, không chút sức sống. Tương phản hoàn toàn với nhịp sống tấp nập của SG xung quanh.

Quay về câu chuyện bàn nhậu, sếp em tuy dốt ngoại ngữ, nhưng khoái nói chuyện. Ổng hay nói về gia đình bên Hàn, ổng khoe có 2 đứa con gái xinh lắm, có dịp ổng dắt qua Việt Nam du lịch. Anh em cũng hỏi chuyện, đa phần là về cuộc sống bên Hàn thế nào, rồi so với bên đây, về các món ăn, đại loại như vậy. Lai rai một hồi thì nhìn lại đồng hồ, quá 23h. Sếp có "cao kiến", anh em ngủ lại, mai làm luôn. Em nghe xong hơi tái mặt, quay qua nhìn 2 ông kia. Thuận với anh Tuấn có vẻ ngà ngà, 4 chai rượu gạo loại 1 lít nằm lăn lốc. Cái rượu gạo bên Hàn này, không nặng nhưng uống nhiều cũng đứ đừ. Em nghĩ, thôi đành phải ở lại, chứ 2 ông xỉn quá, sao về. Với lại có 3 anh em, thêm cha nội sếp nữa, có gì mà sợ. Thế là quyết định, anh em ngủ phòng kế bên phòng sếp.

Tầng trên của căn 303 có 2 phòng ngủ. Phòng của sếp kế cầu thang, phòng kế bên bỏ không, có khách bên Hàn qua thì hay ngủ lại. Đêm đó anh em ngủ ở phòng này. Đối diện các phòng ngủ là nhà vệ sinh và phòng làm việc.

Cái phòng ngủ khá nhỏ, giường đơn, nên anh em lấy nệm ra trải dưới sàn nằm cho thoải mái. Đèn tắt hết vì anh Tuấn mắc chứng khó ngủ, đèn bật sáng ảnh không ngủ được. Chỉ có duy nhất ánh sáng vàng vàng hắt ra từ đèn cái máy lạnh, đóng vai trò như đèn ngủ, đủ để thấy lờ mờ căn phòng. Ông Tuấn thì nằm ngoài cùng, đụng chân giường, Thuận nằm giữa, em nằm ôm vô tường. Anh em tám qua lại một hồi thì anh Tuấn với Thuận cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, do mệt và phần nhiều là do say.

Chỉ có em, xoay qua lại một hồi vẫn không ngủ được. Cái ám ảnh lần trước cũng qua lâu rồi, gần 1 năm, nên em không bị tác động nhiều bởi lần đó nữa. Nhưng vẫn không ngủ được. Chắc lạ nhà. Mắt vẫn mở thao láo nhìn lên trần. Nhìn qua bên cạnh, Thuận vẫn đang lim dim có vẻ chưa ngủ hẳn, anh Tuấn thì đang "phê" và bắt đầu ngáy, rõ to. Bên phòng kế bên, sếp cũng đã ngáy "đáp trả". Hai cha nội ngáy như sấm. Em đau khổ bịt tai, mắt nhắm lại, cố dỗ mình vào giấc ngủ, bụng thì rủa 2 cha nội đang ngáy như bắn tiểu liên.

Lúc đó em nghe một tiếng "bịch", phát ra từ phòng sếp.

Thực ra cái tiếng phát ra cũng không lớn, nhưng do anh em đang nằm dưới sàn nhà, nên mọi tiếng động lên cái sàn đều nghe rõ hơn bình thường.

Nói thêm về sàn nhà TKP. Sàn lót gạch bông 3x3 kiểu cũ, nếu các bác đi giày thì nó sẽ kêu "cộp cộp", đi dép lào thì kêu "xoẹt xoẹt". Riêng đi chân đất thì không phát ra tiếng, trừ phi cố tình dẫm lên sàn nhà rõ mạnh, thì sẽ nghe tiếng "bịch", từa tựa như cái tiếng em đang nghe.

"Chết mẹ, chắc cha sếp lọt giường", em cười thầm nghĩ bụng, chắc mẩm ổng sẽ lồm cồm bò dậy rồi ngủ tiếp thôi.

Lại một tiếng "bịch" nữa vang lên, từ phòng sếp. Lần này nghe rõ hơn lần trước. Em hết cười nổi mà bắt đầu mà vảnh tai lên nghe. Sếp vẫn đang ngáy rào rào, "bỏ mẹ, như vậy ổng vẫn ngủ mà". Lại một tiếng "bịch" nữa thì lúc này mặt em xanh lè. Em xanh mặt không phải vì em nghe tiếng đó lần thứ 3, mà do em phát hiện ra tiếng "bịch" này rất giống tiếng bước chân người dậm lên sàn nhà.

Tới tiếng "bịch" thứ tư thì em bắt đầu hoảng, quay qua kế bên thì thấy Thuận mắt mở to đang nhìn về phía em, ý nó ngầm hỏi "anh cũng nghe thấy luôn hả". Em không nói gì, choàng tay qua, khẽ lay lay anh Tuấn.

- anh Tuấn ... - Em gọi thật khẽ
- ...
- anh Tuấn ơi - lại lay lay
- ...
- anh Tuấn, dậy anh Tuấn
- Hả?

Phản xạ của anh Tuấn là "hả" một tiếng rõ to, mắt lờ mờ mở, nhìn ổng có chút giận dỗi vì bị đánh thức bất thình lình. Em đưa tay lên miệng kêu "suỵt", ý nói là "ông điên à, câm ngay cho tôi nhờ" (nghĩ bụng thôi, haha).

Sau tiếng "hả" của anh Tuấn khoảng 2-3 giây, chờ cho không gian tĩnh lặng trở lại, em mới thều thào.

- Có tiếng gì bên phòng sếp - em nói, cố gắng giữ giọng thật nhẹ
- Sao?
- Anh nghe kỹ đi - Thuận thêm vô

Đáp lại lời Thuận, lại một tiếng "bịch" nữa. Lần này tất nhiên ông Tuấn nghe rõ mồn một. Ổng bật dậy như cái lò xo, nhìn qua bên em. Dưới ánh đèn vàng tù mù hắt ra từ máy lạnh, em thấy mặt ổng cũng có vẻ hơi biến sắc.

- Tiếng gì thế? - ổng hỏi, rất khẽ
- Em đâu biết.
- Hay là trộm?
- Trộm sao phát ra tiếng đó.

Lại một tiếng "bịch" nữa phát ra. Lần này anh Tuấn không nói gì. Chắc chắn không phải trộm. Tiếng động phát ra trong khoảng thời gian rất đều, cứ khoảng 5 giây lại có 1 tiếng. Chắc chắn không thể là trộm. Trộm phải đi êm ái chứ nó không gây ra tiếng động như thế. Cũng không phải sếp, ổng đang ngáy ro ro. Vậy cái gì gây ra tiếng động đó. Ba anh em nhìn nhau trong câm lặng, đíu ai nói ai câu nào, chủ yếu vểnh tai lên xem tiếng động đó còn phát ra nữa không.

Đến lúc có thêm tiếng "bịch" nữa, lần này thì không biết thứ bao nhiêu, lúc này người "có vẻ" can đảm nhất trong 3 người là ông Tuấn, lên tiếng.

- Mở cửa qua đó coi
- Thôi anh. - em cản liền
- Qua coi sếp có sao không
- Đúng đó anh - Thuận đồng tình

Lý lẽ của anh Tuấn xác đáng đến mức em là thằng nhát gan cũng phải đồng tình. Giờ không qua, cứ để "bịch bịch" hoài, lỡ mai cha sếp vì say rượu trúng gió thiệt, chết lăn quay tại giường thì anh em ăn cho hết.

Ngồi 1 hồi thì anh em cũng phải hành động, ông Tuấn đi trước, em đi giữa, Thuận bọc hậu. Rón rén thật nhẹ nhàng, 3 anh em như 3 thằng ăn trộm, tiến từ từ ra phía cửa. Vẫn "bịch" <lặng im một hồi> rồi lại "bịch", xen lẫn là tiếng sếp ngáy ở phòng bên.

anh Tuấn mở cửa thật nhẹ hết mức có thể, 3 anh em khe khẽ nhón chân tiến qua phòng sếp. Phòng sếp lúc này tối hù hù, ở dãy hành lang, ánh đèn ngủ nhá nhem, hắt xuống xung quanh cái thứ ánh sáng vàng vàng, nhờ nhờ. 3 anh em đứng ngay trước cửa lắng tai nghe.

Lúc này tiếng "bịch" vẫn còn, sếp vẫn ngáy.

anh Tuấn xoay núm cửa. Cửa khóa. Anh kêu qua khe cửa (tiếng Anh).

- Sếp ơi sếp
- ...
- Sếp ơi sếp - <gõ cửa cộc cộc>

Sau câu "sếp ơi sếp" lần thứ 2 thì tiếng ngáy của sếp cũng im bặt. anh Tuấn chắc nghĩ sếp dậy rồi nên gọi tiếp.

- Mở cửa em sếp ơi.

Đáp lại anh Tuấn không phải là sếp, mà là tiếng "bịch". Lần này thì nghe mồn một, cảm giác rất rõ. Có vẻ 'nó' đang tiến về phía cửa. anh Tuấn tái mặt, em với Thuận run như cầy sấy.

Đến lúc tiếng "bịch" lần nữa, thì nghe giống như đang ở ngay phía sau cái cửa, cả 3 không hẹn mà cùng lùi lại.

Núm cửa xoay từ từ, rồi mở ra he hé. Vừa đủ để một cái đầu thò ra.

Em đang tính rú lên "MA" thì nhìn kỹ lại. Con này còn xấu hơn con ma nữa. Đây là con ... sếp. Cái đầu ... của sếp.

Sếp có vẻ hơi ngái ngủ, liên tục ngọ nguậy cái đầu.

- Chuyện gì vậy?
- Tụi em nghe thấy tiếng động trong phòng sếp
- Tiếng gì?
- Tiếng giống người dậm chân - anh Tuấn vừa nói vừa diễn tả bằng cách nhún nhún.
- Tao đang ngủ mà dậm cái gì

Rồi để chứng minh là mình "vô tội", sếp mở cái cửa ra cho anh em ngó vô phòng (ổng vẫn đứng chắn cửa). Nhìn qua thì phòng sếp không có gì thật, 1 cái tủ quần áo, 1 kệ sách, 1 cái ghế và cái giường. Ngoài ra chỉ đèn tường và máy lạnh. Không hề có máy móc hay dụng cụ gì "xem ra" có thể phát tiếng động mà anh em đã nghe.

Nói chuyện một hồi thì anh em về lại phòng. Sếp đóng cửa và ngủ tiếp, sau khi không quên càu nhàu đám "đệ" quấy ổng. Bên này đêm đó, mọi người vẫn nghe tiếng sếp ngáy, nhưng tuyệt nhiên tiếng "bịch" không còn nữa thật.

Sau này đem kể cho bà con phòng 303 thì chị Hà nói chắc sếp bị mộng du. Nghĩ nát óc ra thì giả thuyết chị Hà có vẻ hợp lý nhất. Tất nhiên vẫn còn một số điểm chưa thật logic. Như nếu mộng du thì mắc gì sếp phải nhảy tưng tưng gây tiếng động. Hoặc nếu có, thì em không rõ, người ta có thể vừa mộng du, vừa nhảy, vừa ngáy khò khò được không. Tất nhiên còn một giả thuyết khác, nhưng chẳng ai muốn nhắc đến.

Tuy nhiên, khoảng 1 tháng trước khi em nghỉ, sếp lại "phun" ra 1 chuyện. Số là phòng 303 sát vách 302, 302 sát thang máy. Mỗi lần có việc phải ra ngoài ban đêm, sếp phải đi qua 302, sếp kể đôi lúc nghe một số tiếng động lạ, lúc thì như tiếng cào cửa kiếng, lúc thì như tiếng chân người đi ngay trong căn hộ 302. Em thực sự không biết ổng có bịa không, tại nguyên tầng 30 về đêm có mình ổng ở, nên có mình ổng nghe, ổng biết, không có ai làm chứng.

Nhìn chung là, từ lâu rồi, chứ không phải sau sự kiện ở chuyện số 2, các anh em trong cty mới biết là, có cái gì đó không ổn ở căn hộ 303. Mọi người tuy nhất trí giả thuyết sếp bị mộng du do chị Hà đưa ra, nhưng riêng 3 người chứng kiến tận mắt sự việc là em, Thuận và anh Tuấn thì hiểu (ngầm) rằng, sự việc không đơn giản như vậy. Thuận nghỉ ngay sau khi dự án với UK kết thúc, tức là khoảng 1 tuần sau cái đêm ngủ ở 303. Hỏi lý do thì Thuận nói tìm được chỗ tốt hơn. Không hiểu "tốt" hơn ku cậu nói ở đây là sao. Tính ra Thuận làm được đúng 4 tháng, chuyên môn khá tốt. Thật đáng tiếc, vì em rất muốn giữ Thuận lại.

Ngay sau khi Thuận nghỉ, sếp tuyển thêm 1 người nữa ở vị trí web-dev, tên Đào (nữ, nhỏ tuổi hơn em). Sếp vẫn duy trì team 3 người, gồm em, anh Duy và cô bé Đào. Nói qua về Đào một chút. Nếu em nhớ không nhầm thì cô bé học từ Aptech ra (hoặc NIIT, sorry lâu rồi em không nhớ chính xác lắm), lập trình khá tốt nhưng logic còn dở, được cái siêng năng và cầu tiến. Em chịu trách nhiệm hướng dẫn bé này trong quá trình thử việc.

Cô bé này còn có kiểu xưng hô khá lạ tai. Đó là kêu mọi người là "anh", nhưng xưng tên. Kiểu như "anh chờ Đào chút nhe" (thú thực là em hơi dị ứng kiểu xưng hô như vậy, cứ "anh-em" cho đơn giản).

Thời điểm này là vào khoảng tháng 3 năm 2010.

Tất nhiên, em "dặn" mọi người là không kể những sự việc xảy ra trong 303 cho Đào biết. Chỉ dặn cô bé là nên về đúng giờ, tối nguy hiểm, khu vực quanh đây không an toàn lắm, đại loại là thế.

Tuy nhiên công việc vẫn có những hôm phải over time. Nhất là việc lập trình mà anh em hay gọi vui là "nghiệp code đợ" này, nhiều khi deadline đổi xoành xoạch, client hứng chí thêm cái này, xóa cái kia, không trở tay kịp. Tuy nhiên anh em thống nhất, kiểu gì thì cũng 20h là phải về, không nấn ná lâu.

Tối hôm xảy ra sự việc, cả team dev phải ở lại để fix một cái bug "bự". Khoảng 19h00, anh Duy có điện thoại, nghe qua giọng anh thì có vẻ anh đang kẹt chuyện gì đấy. Vừa cúp máy thì anh Duy nói với em, giọng hơi áy náy.

- Tối nay có cuộc hẹn quan trọng mà anh quên, thôi anh về trước đây.
- Dạ, cũng gần về rồi, không sao đâu anh.
- Uhh, vậy bye em

Rồi anh quay qua bé Đào

- Bye bye em.
- Dạ, bye anh.

Anh Duy đi rồi, phòng còn mỗi mình em với Đào. Sếp hôm đó phải đi nhà hàng tiếp khách nên có lẽ tối mịt mới về. Em ra cầu thang kiểm tra cái nữa cho chắc, nhìn vọng lên, cửa phòng sếp đóng im lìm, đèn tắt. Đúng là sếp đi ra ngoài rồi.

Tiện đây nói lan man một chút về vị trí ngồi. Đào ngồi làm việc ở cái bàn gần chỗ bếp, mặt hướng ra cửa sổ, quay qua phải thì hướng ra cửa chính, thấy bàn của em. Em thì ngược lại, ngồi ngay cái bàn kê sát cửa chính, phía sau là cái cầu thang lên tầng trên, quay qua trái thì mặt hướng vào bếp, thấy vị trí của Đào. Hai anh em ngồi cách nhau 3 dãy bàn nhưng vị trí bàn lại song song nhau, nên vì thế vẫn trong tầm bao quát của mắt, không cần quay đầu qua, 2 anh em vẫn thấy được nhau.

Quay về câu chuyện. Sau khi ngó lên tầng trên kiểm tra, em quay lại bàn làm việc. Làm một lúc thì em nhìn lên đồng hồ, 19h30. Thôi chuẩn bị về. Em quay sang phía Đào.

- Cái task anh đưa buổi sáng xong chưa em.
- Dạ, Đào đang đưa lên server chính.
- Uhh, đưa lên xong báo để anh test lại.
- Dạ.

Tầm 5 phút sau, thì Đào quay sang nói em.

- Xong rồi đó anh
- Uhh, để đó anh kiểm tra lại

Nói rồi em kết nối vô server để test phần task của Đào. Làm một hồi thì phát hiện cô bé làm thiếu một phần. Cũng nhỏ thôi. Em quay sang.

- Đào ơi làm lại cái này đi ...

Lúc này, bàn làm việc của Đào không có ai. Cô bé đi đâu mất tiêu.

- Đào ơi ? - em gọi
- Đào đang trong toilet anh - tiếng cô bé vọng lên dưới bếp
- Uhh xong ra anh chỉ cái này nè.
- Dạ.

Em lại quay mặt vô cái máy tính. Tập trung check code xem cô bé có làm gì sai không. Hí hoáy thêm 1-2 phút, thì Đào từ bếp đi lên.

Em nói, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.

- Qua đây, em làm sai chỗ này nè.

Lúc này dù mắt em đang cắm vào máy tính, nhưng với tầm bao quát, em vẫn biết là cô bé đi từ dưới bếp lên và đang đứng chỗ bàn làm việc, mặt hướng ra phía cửa sổ. Đào vẫn không ừ hử, cứ đứng một chỗ. Không biết là có nghe tiếng em gọi không.

Em nghĩ bụng, rồi, lại mải ngắm cảnh. Mà công nhận, view ở tầng 30 rất đẹp các bác ạ, ban đêm, nhìn ra ngoài có thể bao quát cả thành phố khi lên đèn. Con gái thì lãng mạn, rảnh rảnh hay ra đứng chỗ cửa sổ. Em còn lạ gì khi làm chung với bà Hà và bà Yến.

- Đào, lại đây.

Em gọi lần nữa, lần này giọng trở nên khó chịu hơn, tay gõ lọc cọc, mắt vẫn không rời màn hình. Nhưng lần này cũng như lần trước, cô bé cứ đứng ở chỗ cái ghế, đứng im, hướng mặt về cửa sổ, không trả lời trả vốn. Em bắt đầu hơi bực. Tính quay đầu qua gọi thì ...

Ngay lúc đó, ở dưới bếp, có tiếng nước chảy.

- Chờ Đào chút nha anh - tiếng Đào vọng lên.

Thì ra, cô bé vẫn đang trong toilet, nghe em giục hai lần, sợ em sốt ruột nên trả lời với lên.

Khổ nỗi, cô bé không trả lời còn đỡ. Vừa nghe xong, em cảm giác như có luồng điện chạy một mạch từ chân lên đầu.

Lúc này, em có ngu cỡ nào, cũng biết là, ở trong phòng, đang có 2 bé Đào. Một cô bé Đào đang trong toilet vừa kêu "chờ Đào chút nha anh". Còn "cô bé Đào" thứ 2, đang đứng im lìm ở bàn làm việc mà nãy giờ em gọi, không trả lời.

Chẳng kịp suy nghĩ, theo phản xạ tự nhiên, em quay phắt đầu qua.

Ngay khi quay qua, ánh mắt em tập trung ngay chỗ bàn làm việc của Đào. Lạ lùng, chỗ bàn làm việc đó, hoàn toàn không có ai cả.

Lúc này em tái mặt rồi, tay chân nổi hết gai ốc. Có tiếng người từ dưới bếp lên. Là bé Đào.

- Sao anh, Đào làm sai chỗ nào.

Lúc này, em nhìn Đào trân trối. Phải mất chừng 10 giây, em mới trấn tĩnh lại.

- Mai làm, tắt máy đi về - em nói mà như ra lệnh, cộc lốc.
- Dạ

bé Đào khoái chí, được "thả" về sớm nó lại chẳng khoái. Nghe xong nó ba chân bốn cẳng phóng về chỗ bàn.

- Chờ Đào shutdown máy đã.
- Ờ ờ ...

Em "ờ ờ" vậy chứ mặt trắng bệch. Em cũng nhanh tay disconnect server, tắt trình duyệt và shutdown máy. Có lẽ chưa bao giờ em tắt máy với tốc độ nhanh như vậy.

Tuy nhiên, khi vừa rê chuột chọn "Start", vừa tính click vào "Shutdown", thì em dừng lại.

Lúc đó, cảm giác tay em cứng lại, rê chuột không được.

Như đã nói phần vị trí ngồi, bàn làm việc của em ngay phía trước cầu thang dẫn lên tầng trên. Hay nói cách khác, chỉ cần quay đầu lại là em thấy cái cầu thang.

Chết ở chỗ, ngay lúc đấy, em cảm nhận rõ ràng bằng trực giác, có một "cái gì đó" đang đi lên cầu thang.

Không biết nói sao cho các bác hiểu. Giống như mắt các bác hướng về phía trước, nhưng vẫn biết là có "ai đó" đang ở phía sau mình, bên trái hoặc bên phải mình. Cái đó gọi là trực giác. Các bác có thể tìm trên mạng có một bài nghiên cứu về vấn đề này. Mà em chắc chắn, các bác cũng gặp nhiều trường hợp tương tự thế này ngoài đời.

Lúc đó, em "biết" rõ ràng có ai đó (hoặc thứ gì đó) đang ở cầu thang, và lừ đừ "đi" lên tầng trên.

Dù lạnh sống lưng, nhưng hoàn toàn theo phản xạ, em vẫn quay phắt đầu lại, hệt như hồi nãy em quay qua bàn bé Đào.

Ngay khi quay lại, em nhìn chăm chăm vào cái cầu thang, không có ai, cái cầu thang trống lơ trống lốc.

Lúc đó, em hiểu, cảm giác giống y như hồi nãy.

Em lúc này run lập cập, quay qua Đào, cố gắng hỏi "Xong chưa em" thì bắt gặp Đào, nó cũng đang quay qua, nhìn em.

Nhưng nếu tinh ý một chút, thì ánh mắt nó chếch qua bên phải một tí, tức là nó nhìn ... cái cầu thang.

Và cũng không cần tinh ý lắm, để thấy mặt nó đang biến thành màu xám. Xám ngoét.

Lúc này em cũng ngờ ngợ hiểu. Em cố giữ bình tĩnh, nói với nó.

- Về em.

Đào đứng lên, vơ vội túi xách của nó, nhìn nó hơi lập cập. Đào tắt đèn dưới bếp với chỗ nó ngồi, rồi chạy như bay đến cửa.

Em thì vơ vội cái thẻ để quẹt cho cái cửa mở ra.

Cửa chính đã mở, Đào chạy ra trước. Em bấm chốt trong núm cửa và với tay tắt đèn ở chỗ bàn em.

Ngay khi đèn vừa tắt, em nghe một loạt tiếng động ở tầng trên.

"Kẹtttttttttttttttttt ...." <dừng lại 1 khoảng> "Kẹtttttttttttttttt" "Rầm"

Em biết là có chuyện rồi, nhưng lúc này trong phòng tối thui, cửa chính mở nên chỉ có ánh sáng ngoài hành lang hắt vào, không đủ sáng để nhìn lên tầng trên xem đó là tiếng gì. Mà lúc đó em cũng không đủ can đảm, lẹ tay đóng cửa chính cái rầm, rồi hai anh em lao ra thang máy. Mặt đứa nào đứa nấy không còn giọt máu.

---------------------------

Sau này, khi đã hoàn hồn trấn tĩnh lại. Em có hỏi bé Đào, cái lúc nó quay sang em nó thấy gì mà mặt xám ngoét. Nó trả lời, đại ý là, lúc nó đang chúi đầu shutdown máy thì nó "cảm thấy" có cái bóng lờ mờ trên cầu thang, sau lưng em. Nó quay qua xem là gì, gần như đồng thời lúc em quay đầu ra phía sau. Thực ra, giống như em, nó không thấy gì trên cầu thang cả, nhưng với hành động quay đầu lại gần như cùng lúc của em, nó biết thực sự có cái gì đó ở cầu thang, vào đêm đó.

Về tiếng động trước khi em đóng cửa, thì Đào nói là nó cũng có nghe, dù lúc đó nó ở bên ngoài rồi. Sau này, em suy nghĩ lại thì không khó để suy luận. Hai tiếng động đầu tiên là tiếng phát ra từ bản lề, khi cái cửa di chuyển. Tiếng động thứ nhất là tiếng khi cửa mở. Tiếng động thứ hai là tiếng khi cửa đóng. Tiếng động sau cùng là khi cửa đã đóng (rầm).

Vấn đề còn lại, cái cửa ở phòng nào chuyển động, thì em không biết.

Tầng trên, như em nói ở phần 2, có 4 phòng: phòng ngủ của sếp, phòng ngủ của khách để trống, nhà vệ sinh và phòng làm việc. Thời điểm đó, chỉ có duy nhất phòng sếp khóa trái cửa, 3 phòng còn lại vẫn để cửa mở. Tuy nhiên, căn cứ vào sự kiện ở chuyện số 2, em nghĩ mọi người cũng có kết luận, giống như em, rằng cửa phòng nào đã mở ra và đóng lại vào lúc đó.

Còn tiếp..
 
Sửa lần cuối:

Phi Long Phong Van

Vạn Lý Truy Phong Vạn Lý Sầu...! Xin Vĩnh Biệt Anh
Thành viên BQT
Mình ko tin ma quỷ nhưng rất hay thích đọc, coi và nghe kể, đã từng 1 thời đi chơi cùng bạn bè rồi đêm khuya bạn nó kêu vào nhà nó ngủ nhưng mình ko vào mà ra trước nhà nó ngủ trên những cái mả xưa có, cổ có, mới có...để thử 1 lần được thấy nhưng vẫn chưa bao giờ được thấy. Khu q11 xưa kia là khu nghĩa trang của người hoa, việt...sau giải tỏa phóng đất xây nhà nên giờ sầm uất đông đúc rồi. Nhưng đâu đó trong khu chùa Giác Nghiêm vẫn còn lác đác vài ngôi mộ cổ...khi đó nhiều người lớn tuổi người hoa có việt có hay kể hồi đó ma nhiều lắm...mà mình vẫn chưa dc thấy...có lẽ do như người ta hay nói là nặng vía chăng? Cảm ơn câu truyện của bạn, truyện rất hay, cách viết dẫn dắt lôi cuốn người đọc rất hay ạ ??
 

dammage

Rìu Chiến
kể chuyện lúc đi huấn luyện dự bị mấy tháng trước, nghe chơi cho vui thôi rồi bỏ qua nha
fV2jNq8.gif


ở trong đó phòng có mấy cái giường tầng (khỏi nói cũng biết), tường và trần có gắn quạt máy nhưng thường chỉ mát mấy giường trên thôi, bởi vậy vô đó đa số ai cũng thích giành nằm giường trên, riêng tui thì thích giường dưới hơn đỡ mắc công leo trèo
7L1XX2F.gif


đêm đó đã 11 giờ, trời rất nóng và hầm, ông bạn tui nằm giường trong cùng ngủ hông được nên quyết định vác mền chiếu trải xuống đất cho mát, nằm được chừng 15 phút, tự nhiên, có bóng của 1 bà già bước tới với giọng nói "đi chỗ khác, chỗ này của tao nằm", ông bạn tui bị hất văng qua 1 bên, cảm nhận rõ cái mền bị tung lên bay lất phất luôn, sợ quá trở lại giường nằm tới sáng

sáng bữa hôm sau, báo thức xong ổng kể lại cho cả phòng nghe, những người khác đều cười "chắc mày ngủ mơ", ổng chối, "không, lúc đó tao vẫn còn thức, nếu mơ sao tao biết tụi mày đang ngồi đó, thằng dammage (tui) còn bấm điện thoại, thằng b mở nhạc nghe, abcxyz..."

nói chung mấy người kia cười cười vậy nhưng từ bữa đó cho tới lúc mãn khóa không ai dám trải chiếu dưới đất ngủ luôn, chuyện này lan ra cả khóa huấn luyện đều biết

hình "hiện trường" do chính tay tui chụp, cái giường sát bức tường chính là nơi bạn tui nằm, chỗ vòng tròn là nơi diễn ra "cuộc gặp gỡ", phòng ốc rất sạch sẽ
IMG-20200713-090946.jpg
 
Sửa lần cuối:


Top