Xin chào các anh/chị cùng các bạn trên diễn đàn!
Tôi viết bài này không mong nhận được sự đồng cảm từ mọi người. Chỉ mong nhận được những lời chia sẻ, góp ý để hai cha con chúng tôi hiểu nhau hơn.
Gia đình tôi, bố là kế toán của công ty giống đã nghỉ hưu. Vì con, vì cháu ông vẫn làm thêm cho doanh nghiệp ngoài (tháng 5-7tr gì đó). Ngoài ra ông còn đảm đang chăn nuôi gà, nuôi một chú chó trông nhà. Hàng tháng vẫn gửi trứng sạch lên cho tôi cũng như các cháu ăn uống. (Bố tôi ở cách nhà vợ chồng tôi khoảng 90km, và ở một mình). Những điều đó khiến tôi rất tự hào về ông.
Mẹ tôi không có lương, hiện tại đang sống cùng vợ chồng tôi. Bà tốt tính nhưng hay tự ái. Với lại, do từ xưa bà không đi làm bên ngoài nên tính nết có phần trái tính (ít va chạm). Tôi không trách mẹ, vì tôi cũng chưa đưa được cho bà đồng lương nào. Chỉ có điều tính bà rất trẻ con, hay dỗi. Đôi lúc muốn góp ý với bà nhưng bà không nghe. Rồi dỗi, lại suy nghĩ rằng mình ko làm ra tiền nên chúng nó đối xử ..... Thực chất vợ chồng tôi không bao giờ có ý nghĩ mẹ ăn bám. Cảm ơn mẹ còn chưa đủ, chưa cho mẹ đồng lương nào, huống chi là nghĩ vậy.
Nói lại về bố tôi, ông sống với hàng xóm láng giềng mọi người rất quý. Không biết có phải vì những mặt tốt đó không mà ông rất duy ý trí, lúc nào cũng cho rằng mình đúng. Tôi nói đơn cử như hôm nay gia đình tôi làm cơm ăn hội đồng hương (5 mâm). Tối hôm kia (13/9) tôi đã ngồi gõ máy tính để lên thực đơn gồm những món gì rồi, phải mua những món gì rồi, dặn vợ dọn dẹp nhà cửa....... (Tức là cũng có sự chuẩn bị chứ ko phải là không biết nghĩ). Vợ tôi cũng biết, đi chợ sớm từ hôm qua mua đủ đồ ăn, tối qua hai vợ chồng đi siêu thị mua thêm mấy thứ nữa là đủ. Sáng sớm nay hai ông bà dây sớm, vợ chồng tôi cũng vậy. Tôi dậy bảo với bố là con đi luộc gà (hôm qua tôi đã chủ động mượn bếp ga công nghiệp, một bình ga mới....). Bố tôi bảo mở cổng, dắt xe máy ra. (việc này đương nhiên là phải làm rồi, vì không mở cổng, sao cho được bếp ga ra ngoài sân đun). Tôi mở cổng xong bê bình ga, bếp cn ra ngoài, bê gà ra giữa cổng rửa. Ông không nói gì, hầm hầm kéo dây nước ra một góc xa chỗ tôi rồi tự làm (chắc ý ông là phải ngồi ra góc gần chỗ thoát nước để tránh tanh...). Sau đó ông nói tôi là chưa được (ý là chưa có khả năng nhìn xa, bao quát công việc). Sau đó tôi không làm nữa, vào nhà lấy khăn mặt rửa mặt cho hai đứa rồi ăn sáng. (Thực sự lúc đố tôi cũng giận bố). Sau đó vợ tôi nấu mì cho bố và các con ăn, nhưng bố đang mải làm gà nên tôi ăn trước. Rồ rửa bát với xoong nồi. Ông không bật bếp được nên gọi tôi, vợ tôi bảo là ông bảo ra bật bếp cho ông. Nhưng tôi bảo bật bếp có gì khó, ông bật cũng được mà. (cái bếp đó khó đánh lửa, tối qua tôi đã thử và có cả ông ở đó. Tôi cũng nói là nếu khó đánh lửa thì mồi bếp thủ công). Thế là ông giận, ông bê nồi luộc gà vào nấu bằng bếp ga đôi trong nhà. Rồi ông nói nhiều lắm.....ý là con không ăn muối cá ươn, rồi nhiều thứ khác nữa. Thực sự nhà có việc tôi muốn như thế này: Lập kế hoạch, phân công công việc rõ ràng. (Ví dụ mẹ tôi làm xôi, tôi luộc gà, vợ tôi nhặt rau thơm, chuẩn bị bát đũa, ....ai xào thịt bò, ....) Chứ không phải là bắt buộc người đó làm theo ý mình. Vì cái quan trọng cuối cùng là kết quả đạt (kể cả chưa đạt thì lần sau sẽ đạt). Và đúng giờ trước khi khách tới. Chứ không để ý đến những tiểu tiết như rửa gà khu vực nào ......... Bởi ai cũng lớn rồi, tự khắc biết làm thế nào là đúng. Nhưng bố tôi lại không hiểu như thế. Rồi ông chê tôi. Tôi chỉ nghĩ, đến bố còn không tin tưởng con mình, vậy thì chủ doanh nghiệp nào dám thuê tôi về làm? Dám tin tưởng trao cho tôi quyền quản lý, điều hàng hóa, báo cáo sổ sách....?
Có thể lúc đang gõ bàn phím thì ở nhà bố tôi đang bận bịu, vất vả. Tôi hiểu điều đó nhưng sáng nay cô thủ kho bên tôi đi họp phụ huynh. Không có ai quản lý, tôi không xin nghỉ cả ngày được. Phải đợi cô ấy đi (2 tiếng) sau đó mới được về.
Tôi mong mọi người cho tôi xin lời khuyên để bố con tôi hiểu nhau hơn. Tôi chỉ cần ông lên kế hoạch mọi công việc từ to tới nhỏ. Còn mọi thứ cứ để vợ chồng tôi lo. Lần này chưa đạt như ý bố, thì lần sau. Lần sau nữa. dần dần nó sẽ trưởng thành. Tôi cần bố tin tưởng con mình, như các chủ doanh nghiệp đặt niềm tin vào nhân viên của họ. Mặc dù không phải là anh em máu mủ. Còn nếu làm mãi chưa đạt, chỉ cần bố nói nhẹ nhàng con làm như này, như này. Chứ ko cần bố phải lao vào với vẻ mặt hầm hầm, rồi lại nói con mình (ý là chả làm ăn được cái tích sự gì....)