jablonec
Rìu Chiến Chấm
Vào những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất, tôi đã phải lòng một người ưu tú nhất, một người mà tôi biết rõ...không thể ở bên cạnh, bạn có từng như vậy chưa?
Cô gái như tôi, gần 21 tuổi, đang là cô sinh viên năm 3. Vừa làm vừa học, tuy chẳng phải giàu sang nhưng tôi độc lập về chi tiêu, cả tiền học phí. Để được như vậy, tôi gần như đi dạy thêm cả tuần. Từ lúc vào năm 3, bận rộn quá nên bạn bè cũng chả còn mấy người.
Anh, từng dạy học qua cho tôi, một người đàn ông ưu tú nhất tôi từng gặp. Anh có sự phong độ của tuổi 30, anh có sức hấp dẫn, có hiểu biết rộng, sự nghiệp vững vàng, có chí tiến thủ và có lẽ.. sống khá tình cảm. Anh, thời trẻ từng có một mối tình say đắm nhưng không thành, tôi từng nghe qua câu nói thế này: "đàn ông một khi bỏ lỡ người mình yêu, liền trở nên tùy tiện, vì đằng nào cũng không phải cô ấy". Có lẽ không sai, tôi thích anh, nhưng cũng đành lặng lẽ ngắm nhìn anh bên cạnh người con gái khác, từng người một, tôi hiểu, anh chẳng thật tâm yêu ai cả.
Tôi thích anh, chưa một lần bày tỏ, thậm chí năm 20 tuổi có lần tôi mượn cớ say, dùng cả dũng khí cũng chỉ dám gửi cho anh 1 icon trái tim, chẳng dám thêm từ nào, vì bản thân tôi hiểu rõ, nếu bị từ chối, mối quan hệ "thầy-trò" này cũng không làm được.
Tôi vẫn luôn tự hỏi: liệu Người có thích tôi không?
Vào những ngày dành cho phụ nữ, anh vẫn luôn hẹn gặp tôi, không hoa quà, chỉ để nói chuyện về tình hình của nhau. Những lúc buồn, anh cũng sẽ hẹn tôi, không phải cô gái ăn chơi nhưng thật ra tửu lượng tôi kha khá, đủ để lắng nghe anh trải lòng. Thật ra, lúc có "người yêu mới" cũng sẽ gọi tôi ra...để giới thiệu. Ôi vãi, tôi vẫn luôn thán phục bản thân về sức chịu đựng của mình.
Tôi, đã từ chối nhiều người, với lý do hết sức nhảm nhí rằng cần tập trung vào năm cuối để có được việc làm ổn định. Thực ra, từ khi gặp được anh rồi, ai cũng không thể thay thế được.
Đến hiện tại, tôi vẫn dùng danh nghĩa cô học trò để được nói chuyện với anh. Tôi vẫn không biết sẽ kiên trì đến bao lâu nữa, nhưng một khi đã phải lòng một người quá ưu tú, đàn ông còn lại sẽ không còn là đàn ông nữa.
Bạn đã từng như vậy chứ? Độc thân không phải vì không có người yêu, mà là vì sâu trong lòng những kẻ độc thân, sớm đã có một cái tên khắc cốt ghi tâm, nhưng lại không thành...
Lời nhắn:
“Không có ai níu giữ mình nên vui hay buồn đều phải lặng lẽ cố gắng giữ cho mình một hơi thở bình an...
Có nhiều ngày chúng ta thức dậy với nỗi niềm hoang mang mình đã sai ở đâu trong những lần cố chấp thương một con người thôi mà sao lòng đầy khó nhọc cứ tự tay mình cuộn xoăn vào sợi tóc rồi giựt đi…”
Trích "Mình sẽ đi đến cuối đất cùng trời" - Nguyễn Phong Việt.
Có những khi định mệnh trớ trêu là thế, có người bạn gặp gỡ, trao cho bạn hạnh phúc rồi cuối cùng cũng chỉ để lại một khoảng trống trong tim và tưởng niệm khó quên. Nhưng đời dài, bạn không cần phải cố quên đi người ấy, chỉ là đừng để việc chờ đợi người ấy thành một thói quen.
Cô gái như tôi, gần 21 tuổi, đang là cô sinh viên năm 3. Vừa làm vừa học, tuy chẳng phải giàu sang nhưng tôi độc lập về chi tiêu, cả tiền học phí. Để được như vậy, tôi gần như đi dạy thêm cả tuần. Từ lúc vào năm 3, bận rộn quá nên bạn bè cũng chả còn mấy người.
Anh, từng dạy học qua cho tôi, một người đàn ông ưu tú nhất tôi từng gặp. Anh có sự phong độ của tuổi 30, anh có sức hấp dẫn, có hiểu biết rộng, sự nghiệp vững vàng, có chí tiến thủ và có lẽ.. sống khá tình cảm. Anh, thời trẻ từng có một mối tình say đắm nhưng không thành, tôi từng nghe qua câu nói thế này: "đàn ông một khi bỏ lỡ người mình yêu, liền trở nên tùy tiện, vì đằng nào cũng không phải cô ấy". Có lẽ không sai, tôi thích anh, nhưng cũng đành lặng lẽ ngắm nhìn anh bên cạnh người con gái khác, từng người một, tôi hiểu, anh chẳng thật tâm yêu ai cả.
Tôi thích anh, chưa một lần bày tỏ, thậm chí năm 20 tuổi có lần tôi mượn cớ say, dùng cả dũng khí cũng chỉ dám gửi cho anh 1 icon trái tim, chẳng dám thêm từ nào, vì bản thân tôi hiểu rõ, nếu bị từ chối, mối quan hệ "thầy-trò" này cũng không làm được.
Tôi vẫn luôn tự hỏi: liệu Người có thích tôi không?
Vào những ngày dành cho phụ nữ, anh vẫn luôn hẹn gặp tôi, không hoa quà, chỉ để nói chuyện về tình hình của nhau. Những lúc buồn, anh cũng sẽ hẹn tôi, không phải cô gái ăn chơi nhưng thật ra tửu lượng tôi kha khá, đủ để lắng nghe anh trải lòng. Thật ra, lúc có "người yêu mới" cũng sẽ gọi tôi ra...để giới thiệu. Ôi vãi, tôi vẫn luôn thán phục bản thân về sức chịu đựng của mình.
Tôi, đã từ chối nhiều người, với lý do hết sức nhảm nhí rằng cần tập trung vào năm cuối để có được việc làm ổn định. Thực ra, từ khi gặp được anh rồi, ai cũng không thể thay thế được.
Đến hiện tại, tôi vẫn dùng danh nghĩa cô học trò để được nói chuyện với anh. Tôi vẫn không biết sẽ kiên trì đến bao lâu nữa, nhưng một khi đã phải lòng một người quá ưu tú, đàn ông còn lại sẽ không còn là đàn ông nữa.
Bạn đã từng như vậy chứ? Độc thân không phải vì không có người yêu, mà là vì sâu trong lòng những kẻ độc thân, sớm đã có một cái tên khắc cốt ghi tâm, nhưng lại không thành...
“Không có ai níu giữ mình nên vui hay buồn đều phải lặng lẽ cố gắng giữ cho mình một hơi thở bình an...
Có nhiều ngày chúng ta thức dậy với nỗi niềm hoang mang mình đã sai ở đâu trong những lần cố chấp thương một con người thôi mà sao lòng đầy khó nhọc cứ tự tay mình cuộn xoăn vào sợi tóc rồi giựt đi…”
Có những khi định mệnh trớ trêu là thế, có người bạn gặp gỡ, trao cho bạn hạnh phúc rồi cuối cùng cũng chỉ để lại một khoảng trống trong tim và tưởng niệm khó quên. Nhưng đời dài, bạn không cần phải cố quên đi người ấy, chỉ là đừng để việc chờ đợi người ấy thành một thói quen.