Đã bao giờ bạn mất hết sự tôn trọng đối với một ai đó ngay lập tức chưa? | VN-Zoom | Cộng đồng Chia Sẻ Kiến Thức Công Nghệ và Phần Mềm Máy Tính

Adblocker detected! Please consider reading this notice.

We've detected that you are using AdBlock Plus or some other adblocking software which is preventing the page from fully loading.

We don't have any banner, Flash, animation, obnoxious sound, or popup ad. We do not implement these annoying types of ads!

We need money to operate the site, and almost all of it comes from our online advertising.

Please add https://vn-z.vn to your ad blocking whitelist or disable your adblocking software.

×

Đã bao giờ bạn mất hết sự tôn trọng đối với một ai đó ngay lập tức chưa?

Business

Rìu Bạc Đôi
Khi con trai lớn của tôi được 16 tuổi, nó có một cậu bạn thân tên là Joe, cậu bé một nửa là người Mexico và một nửa là "người da trắng". Cậu bé xuất thân từ một gia đình tan vỡ, bố mẹ thì ly hôn. Mẹ cậu bé là người nghiện ma túy và (tôi tin rằng) có 5 đứa con với những người đàn ông khác nhau. Cha cậu bé căn bản chỉ thể hiện chút trách nhiệm nuôi dạy con của mình mà thôi.

586_228729.jpg

Cậu bé ở nhà tôi thường xuyên, tôi đón cậu bé từ nhà cậu ấy về nhà mình, tôi cũng đưa cậu bé đến lớn học lái xe, cậu bé cùng chúng tôi dùng bữa và cũng ở lại qua đêm tại nhà tôi nhiều lần. Cậu bé hầu như không có lấy một ai chỉ đường đưa lối hay dạy chút gì về cuộc sống này cả. Có thể các bạn sẽ đoán rằng tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ đó thay cha mẹ cậu ấy. Cậu bé là một đứa trẻ ngoan và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp đỡ cậu ấy.

Vào thời điểm đó, cậu bé sống cùng mẹ và một chị gái khác của mình tại căn nhà phố. Tôi cũng thường đưa đón cậu ấy an toàn từ nhà đó đến nhà mình để có thể cùng con trai và chúng tôi đi chơi.

Cũng chính thời điểm đó, tôi nhận ra vài điều không đúng với tình trạng sống hiện giờ của cậu bé. Càng quan sát căn nhà cậu bé đang ở tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn. Cuối cùng thì cậu bé cũng suy sụp và kể lại với tôi rằng mẹ cậu bé đã bỏ rơi cậu cùng chị gái của mình rồi. Cậu ấy xấu hổ và không hề muốn nói điều đó với ai cả. Người chị gái đã chuyển đến nhà ông bà để sinh sống và Joe thì ở lại căn nhà này, ngay cả khi căn nhà không còn gì có thể dùng được nữa. Tôi nghĩ rằng chủ nhà đã lấy lại quyền sở hữu ngôi nhà rồi, và hiện tại thì Joe không có nơi nào để đi. Và chắc rằng chủ nhà cũng đã đem mọi thức trong ngôi nhà bán sạch, kể cả quần áo của cậu bé.

Khi phát hiện ra được việc này tôi đã phải đi mua ít quần áo cho cậu bé và một vài đồ dùng cá nhân. Cũng không mấy đẹp hay đắt đỏ gì.

Cậu bé ở lại nhà chúng tôi trong vài tuần, thời gian đó tôi gắng giúp cậu bé định hướng nên làm gì tiếp theo. Cậu bé cũng tranh luận về vấn đề tham gia quân đội với tôi nhiều lần và luôn thể hiện sự tôn trọng tối đa với chồng tôi (bây giờ thì là chồng cũ rồi).

Mặc dù trận chiến tại Iraq đã diễn ra hoàn, chúng tôi nói với cậu bé rằng sẽ có nhiều lĩnh vực nghề nghiệp không gây nguy hiểm đến tính mạng nếu tham gia vào quân đội. Chúng tôi chỉ cần đảm bảo rằng cậu bé đưa ra quyết định đúng đắn về việc chọn lĩnh vực nghề nghiệp của mình. Kể từ khi còn là một đứa trẻ thông minh, tôi biết rằng cậu bé sẽ đạt được điểm cao trong các bài kiểm tra ASVAB (Armed Services Vocational Aptitude Battery: bài kiểm tra xác định đủ điều kiện tham gia vào quân đội), và chúng tôi sẽ giúp cậu bé biết nên chọn lĩnh vực nghề nghiệp nào.

Chồng tôi là cựu chiến binh Hải quân và với tư cách từng là một sĩ quan anh ấy rất ủng hộ những người trẻ tuổi cùng tham gia và phục vụ quân đội, nhưng cũng đồng ý với tôi rằng bạn cần phải lựa chọn chính xác nghề nghiệp của mình thay vì chỉ nghĩ về khoản tiền thưởng ký kết lớn.

Cái ngày mà tôi mất hết toàn bộ sự tôn trọng đối với chồng mình đó là cái ngày anh ấy thấy tôi ra ngoài và mua áo quần cho Joe. Tôi thực sự không hiểu vấn đề của chồng mình là gì, nhưng mà anh ấy lại cực kỳ tức giận.

Nói qua một chút về chồng tôi, anh ấy là người gốc Cuba và nhập cư đến Mỹ lúc 5 tuổi, bố mẹ anh ấy định cư ở Bronx. Anh ấy là người được giáo dục tốt, là một sĩ quan hải quân về hưu, và bắt đầu sự nghiệp dân sự của mình, kiếm tiền cũng rất giỏi (lương trên 6 con số). Việc đó không phải là gánh tài chính với chúng tôi.

Anh ấy luôn gọi tôi là “fucking bleeding heart liberal”, nó là một sự xúc phạm, mắc dù tôi luôn nghĩ đó là một lời khen.

Và rồi.. giờ đây anh ta đang nổi điên với tôi vì tôi đã chi một ít tiền để mua quần áo cho một đứa trẻ không hề có gì trong tay cả.

Anh ta lại còn khá vui vẻ khi đưa ra những nhật xét về Joe ngay trước mặt đứa con trai 14 tuổi của tôi. Anh ta rõ ràng là không hề đồng ý với tôi về việc mua bất cứ thứ gì cho đứa trẻ tội nghiệp này, và rồi những từ ngữ tồi tệ nhất cũng phát ra từ cái miệng của anh ta. “Tôi không thể tin được, bà ra ngoài và làm điều này.. chúng ta còn không biết nó là cái giống gì đấy.”

Vâng, tóm lại là chồng tôi có thành kiến cực kỳ với những nền văn hóa Mỹ Latinh khác. Và vì chúng tôi không biết dòng dõi của cậu bé này nên là không được giúp đỡ gì cậu bé hết? Đó là thời khắc tôi nhận ra được con người đáng kinh tởm này là chồng mình đấy. Và không nghĩ rằng cậu con trai 14 tuổi của tôi lặng lẽ nghe hết những lời nói đó của chồng mình. Tôi không thể bảo nó cũng hết tôn trọng chồng tôi như mình được, nhưng mà con tôi cứ nhắc đi nhắc lại những lời chồng tôi nói kể từ ngày đó. Anh ta nên tự xấu hổ về bản thân mình thì hơn. Tôi nên cảm thấy biết ơn rằng tôi chỉ gọi anh ta là chồng trên giấy tờ mà thôi.

Và nếu mọi người muốn biết điều gì xảy đến với Joe (cậu bé không hề biết những điều chồng tôi đã nói). Cậu bé quyết định tham gia và quân đội ngay sau đó, và cậu bé hỏi chồng tôi rằng có thể đưa cậu bé đi nhập ngũ được không. Đó là một đặc ân và sự tôn kính mà cậu bé tặng cho người chồng không xứng đáng của tôi, ai mà biết anh ta là thứ khỉ gì chứ.

Chồng tôi cũng đã đưa cậu bé gia nhập quân đội, cậu bé làm rất tốt. Cậu ấy làm nên sự nghiệp của riêng mình. Joe cũng đã kết hôn và có 3 đứa con. Tôi rất tự hào về cậu bé. Đó cũng là một vinh dự khi tôi được biết cậu bé từ khi còn là một đứa trẻ.

***
Đôi khi toàn là người thân quen khiến mình mất chút sự tôn trọng, cái gì cũng có giới hạn của nó hết chứ.

Link gốc: https://www.quora.com/Have-you-ever...dBKxV7LW8_kYRZaU0LC0E6XtWHHqi6d46CoX9z0PvdChY
 

Cloud

Administrator
Đã từng và nhận ra tại sao phải thế, không thích thì thôi mình không quan tâm nữa cho đời đẹp.
 

tamngm

allons-y!
Đã từng và nhận ra tại sao phải thế, không thích thì thôi mình không quan tâm nữa cho đời đẹp.
Đồng quan điểm với bác. Cũng đã từng. Giờ chỉ có 2 mức: quan tâm, hoặc hết quan tâm (hững hờ).
 

Radium

Búa Đá
Chuyển từ respect sang ignore luôn.Đời đúng là k nói trước đc điều gì :(
 

Coriolano

Rìu Sắt Đôi
Đồng quan điểm với Cloud, hoặc là tôn trọng (ít nhiều), hoặc là bỏ qua, đỉnh cao của sự khinh bỉ là phớt lờ. Lần sau thớt viết cái gì ngắn ngắn thôi cho dễ hiểu :)
 


Top