Công nghệ này mà thành công thì não bộ con người ta xem như là một PC và nó kết nối với 1 PC khác, như vậy, lúc này con người cũng là cái máy chỉ hơn cái máy là có tri thức (theo triết học gọi là tổng hòa các mối quan hệ xã hội) và khi cần kiến thức thì từ PC máy ta cài đặt ngược lên não bộ con người. Lúc này xã hội chỉ cần các nhà khoa học để viết ra các phương trình, các lập trình sẳn v,v,... và cài đặt vào não. Từ đây thì các trường học, các GS, TS, giảng viên, thầy cô giáo sẽ mất vai trò và đưa vào kho lưu trữ, kể cả diễn đán VNZ này cũng có thể không tồn tại. Lúc này chúng ta giao tiếp, xử sự với nhau thông qua đường truyền băng thông không giới hạn (không cần màn hình để nhìn), đường xá giao thông thông thoáng vì ít người đi lại, và còn rất nhiều nữa những thao tác, tác nghiệp ...
Nghĩ đến đây, tôi không dám nghĩ nữa, nói tóm lại con người muốn chứng minh mình tài giỏi, siêu tưởng ra những thành tựu khoa học mang tính cách mạng... rồi đến 1 ngày vo tình ta lại thua các thành tựu này (vì người rồi sẽ không qua khỏi sinh, lão, bệnh và lìa đời) nhưng máy móc và các thành tựu nó vẫn còn mãi và con người sẽ lệ thuộc vào nó, rồi có lúc nó sẽ cấy ra một người khác (lúc này chưa thể tưởng tượng được).
Đến giai đoạn này thì tất cả muốn về mức xuất phát thì chỉ còn có kỷ băng hà quay lại thôi.
Nhưng lúc đó mọi thứ thế nào mặc xác nó vì ta có còn đâu mà xử sự, đánh giá hay là ta thành con rô bốt rồi.