Câu chuyện về cách ly tập trung của một anh bạn sống tại phố Trúc Bạch của em Nhung 17 | VN-Zoom | Cộng đồng Chia Sẻ Kiến Thức Công Nghệ và Phần Mềm Máy Tính

Adblocker detected! Please consider reading this notice.

We've detected that you are using AdBlock Plus or some other adblocking software which is preventing the page from fully loading.

We don't have any banner, Flash, animation, obnoxious sound, or popup ad. We do not implement these annoying types of ads!

We need money to operate the site, and almost all of it comes from our online advertising.

Please add https://vn-z.vn to your ad blocking whitelist or disable your adblocking software.

×

Câu chuyện về cách ly tập trung của một anh bạn sống tại phố Trúc Bạch của em Nhung 17

anhtuanpham87

Rìu Bạc
Giá em Nhung 17 cũng làm như vậy từ đầu nhẽ đã không dẫn tới hệ luỵ này! (Nhân vật xin phép giấu tên)

Đêm qua, chính thức em đã được mời đi cách ly bên bệnh viện nhiệt đới Đông Anh.

Lúc đầu, khi nghe tin báo là có công an quây ở nhà, phản xạ tự nhiên là té, trốn chạy, né sợ tập trung. 1 vài người bạn đt cũng kêu hỏi thăm rồi nói ông té đi. Em cũng dt cho thằng e trai mới về nhà là xem biến được thì biến luôn đi, tuy nhiên sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ và cũng ngay sau đó chừng 30p là tầm 9h30 tối thì đã có người của quận đt hỏi em ở đâu, nói tình hình và mời về đi cách ly. Em nói là giải quyết xong việc sẽ về, và yên tâm là sẽ làm đúng theo những gì được yêu cầu, vì đây là trách nhiệm cá nhân với cộng đồng.

Xác định câu kéo được thêm vài tiếng, sắp xếp công việc cho nhân viên yên tâm và cũng giải thích là vì nhà gần chỗ đó nên bắt buộc phải bị vậy là do không may,- chứ cơ hội em dính với con đó là dưới 0.1% vì ngày nào cũng 3h sáng mới về và buổi trưa là đi, không tiếp xúc nói chuyên với ai ở đó (2 anh em sống ở đó chỉ ngủ tối mới về)-. Nếu có vấn đề gì thì a sẽ báo ngay mọi người.

Nhậu chia tay 1 bữa ( vì đang uống dở rồi nên có muốn thì cũng ko giải quyết gì nữa), về đá thêm bát phở vui ( lúc này là theo đúng lời dặn. Ngồi 1 mình và mang theo khẩu trang ra đường) mới đi về để tập trung. Trong đầu nghĩ, 14 ngày nằm đó thì cái sợ nhất là buồn, nhu cầu về thuốc lá là ko thể thiếu, rượu giải khuây ko kém phần quan trọng. Em làm 2 cây thuốc, 2 chai whisky xách theo cái đàn guitar. Về nhét đồ vào vali, tắm rửa sạch sẽ rồi 2h đt cho bên phường tôi đã sẵn sàng. 10p sau là có xe 115 đến đón cùng với 1 đồng chí gần đó, lên đường qua Đông Anh.

Trên đường sự lo ngại là không biết có bị hạn chế thông tin, tịch thu đt rồi bla,bla. Khi tới nơi là 3h sáng, lấy thông tin cá nhân, e được lên tầng 8 và nằm 1 mình 1 phòng. Ổ điện 1 đống, wifi free, căng đét. Phòng sạch sẽ, toilet trắng phau. Ổn rồi. Cũng đt nhắn tin cho gia đình là ok. Rồi ngủ.

5h30 sáng, 1 y tá hay bác sỹ e ko biết vì ai cũng khẩu trang n95 kín mặt, đeo kính và mặc áo y tế xanh lét vào lấy xét nghiệm thọc que vào họng và mũi.

6h có đồ ăn sáng, e kệ không để ý. Ngủ tiếp

10h00 thì bị lùa dậy là những người không tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân thì sang 1 khu chung để phòng riêng cho ai nguy cơ lây nhiễm cao. Dậy thấy đồ ăn sáng là 1 tô bún mọc, bún và mọc được để cẩn thân trong túi nilon, nước thì đã nguội là đương nhiên. Đổ bún ra lùa bát bún nguội. Không đến nỗi tệ.

11h00 xét nghiệm âm tính ban đầu nên đưa sang phòng 4 người là em trai và 2 ông hàng xóm ngay dưới nhà mình, vui rồi. Phòng chừng 40m2, điều hòa có nhưng bay yêu cầu ko dùng mà mở quạt và mở cửa sổ cho thoáng. Có cả 1 khu nhỏ để hút thuốc với phơi đồ trong phòng. Nói chung là điều kiện y như đi nghỉ dưỡng.

11h15, cơm trưa, nói thật là bất ngờ vì độ ngon của cơm. Em cam đoan ngon hơn tất cả cơm bụi vỉa hè, cơm nóng được bọc trong giấy bạc để giữ nhiệt. 1 món xào, 2 món mặn với canh. Quá ổn. Loanh quanh ra ngoài chơi, thì các y tá nói hạn chế ra ngoài, và cũng không cấm cản nghiêm trọng. Xung quanh đó là khoảng trên 30 phòng từ nhỏ đến lớn. Hỏi thăm thì là nhóm bác sỹ hồng ngọc, nhóm bên trúc bạch, nhóm nhân viên tòa nhà 125 nơi con bé kia ở.

15h00 thì được phát đồ cá nhân, xà bông, bàn chải khăn mặt.. Em không nhận vì có rồi để cho người khác. Mỗi người được 1 chai lavie to. Sau đó liên hệ được với căng tin thì thượng vàng hạ cám ko thiếu gì. Nói chung là có buồn, có bực mình nhưng cố gắng để làm sao vui vẻ nhất và thật sự muốn chia sẻ, cách ly ko có sợ hay ghê ghớm gì hết. Chỉ là sinh hoạt trong 1 khu vực nhất định còn chả bị cấm cản về thông tin hay ăn uống này kia như mạng mẽo đưa tin.

Điều cần nhất là tinh thần lạc quan, chuẩn bị những thứ giải trí cho mình được thoải mái là ổn he he. Cá nhân em thì thấy chính phủ đang làm quá tốt về chăm sóc sức khỏe cộng đồng và phản ứng quá nhanh. Yên tâm chờ hết hạn thôi.
Ảnh minh họa

cach.jpg

cach2.jpg

cach3.jpg

cach4.jpg

cach5.jpg

cach6.jpg
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

malemkhoang

Rìu Chiến
"Ở đồn Mang Cá, sướng hơn ở nhà".
Chúc bạn vui.
Tiếc là chỉ được có 2 tuần...
 

HCproboy

Búa Gỗ
cách ly tại nhà thì được phát đồ ăn, tuyệt vời quá còn gì nữa
chính phủ sẽ làm mọi thứ để ngăn chặn lây lan
 


Top