W H I T E
Rìu Chiến
Chương 1861: Vương Lâm tóc đen
Chương 1862: Hải Tử trầm mặc
Chương 1863: Trên núi có hổ
Ký ức của hắn cho tới trước khi rời khỏi động phủ giới đầu thai chuyển thế trong nháy mắt hoàn toàn thức tỉnh.
Thân thể Hứa Lập Quốc run lên, hắn mở to hai mắt lộ ra một vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Hắn bước nhanh tới vài bước, đi lướt qua người điên, đẩy Lưu Kim Bưu ở bên cạnh Vương Lâm đang nhìn hắn rất đắc ý, chuẩn bị chào hỏi kia.
Sau khi đẩy Lưu Kim Bưu đang sửng sốt lùi lại vài bước. Hứa Lập Quốc này đứng ở vị trí của Lưu Kim Bưu lúc trước, vẻ vui mừng lẫn sợ hãi trên mặt đã biến thành vẻ a dua theo thói quen lúc trước.
Chủ nhân, mặc dù ta gặp người quá chậm, nhưng ta đã đi theo người lâu nhất. Mặc dù cũng có vài người có một chút vận khí tốt được chủ nhân tìm được sớm, nhưng sự trung thành của ta đối với chủ nhân người khác sao có thể so sánh được! Chủ nhân, ta rốt cuộc cũng đã tìm được người rồi!
Hứa Lập Quốc vừa nói vừa chớp chớp hai mắt, ở trước mặt Lưu Kim Bưu đang trợn mắt há hốc mồm chảy xuống hai hàng nước mắt như kích động.
Trong khi một bên là gào lên kích động biểu đạt sự vui mừng lẫn sợ hãi, nhưng Hứa Lập Quốc này cũng không quên trợn mắt nhìn Lưu Kim Bưu một cái, giống như là nói cho Lưu Kim Bưu biết Hứa Lập Quốc hắn mới chính là người thân cận nhất của chủ nhân!
Hừ. hãy xem ta dạy dỗ hắn. để cho hắn biết Hứa gia gia của hắn không phải là dễ chơi như vậy!
Bị Hứa Lập Quốc trừng mắt nhìn, trong lòng Lưu Kim Bưu kia lập tức run lên. Dư uy của Hứa Lập Quốc đối với hắn mà nói quả thật là một bóng ma rất lớn. lúc này hắn do dự một chút, đang định mở miệng, đột nhiên ở bên cạnh truyền ra một tiếng rít gào!
Chỉ thấy con Hải Long đã thu nhỏ chỉ còn bằng ngón tay kia vốn đang ghé lên vai của Lưu Kim Bưu, lúc này sau khi nhìn thấy Hứa Lập Quốc liền ngẩng mạnh đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Lập Quốc kia, bắt đầu rít gào.
Tiếng rít gào của nó khiến cho Hứa Lập Quốc đang trong cơn sửng sốt lại càng thêm hoảng sợ.
Còn Lưu Kim Bưu kia, lập tức thần sắc hắn lại lộ ra một vẻ đắc ý, nếu không có Vương Lâm ở chỗ này thì nhất định hắn sẽ cười rộ lên.
Vương Lâm không để ý đến hai người đang lườm nhau tóe lửa này, mà nhìn về phía người điên đang sửng sốt vì những lời nói của Hứa Lập Quốc kia.
Lúc này người điên kia đã sớm quên đi chuyện phiền phức đi tìm kiếm Vương Lâm. mà nhìn Hứa Lập Quốc, bộ dạng như sắp sửa khóc đến nơi.
Hứa Lập Quốc vội vàng giãy ra, lùi lại phía sau vài bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, thể
hiện sự trung thành.
Người điên vẻ mặt khổ sở, hai mắt lập tức đỏ lên. hắn hướng về phía Vương Lâm gào to lên.
Trong hình ảnh này, hắn cứu được người ở trước mắt. cùng với hắn đắm chìm trong một giấc mộng. Ở trong mộng, chính mình thủy chung vẫn đang tìm kiếm dấu vết của chưởng ấn ở trên cánh tay kia!
Hắn theo tiềm thức giơ tay lên, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cánh tay hắn vốn chỉ có làn da nhẵn bóng, lại có một dấu vết chưởng ấn đang chậm rãi hiển lộ ra.
Chưởng ấn này hình như là như là của một người đã từng túm lấy cánh tay hắn. rất lâu không buông ra.
Hai mắt hắn bất giác chảy xuống hai hàng nước mắt. Hai hàng nước mắt chảy xuống, rơi lên trên mặt đất đầy tuyết, hắn dường như đã nhớ ra!
Hắn đã nhớ ra mình ở trong động phủ giới đã gặp một thi thể. đã lấy máu tươi của chính mình để làm cho thi thể kia sống lại.
Hắn chỉ có thể mơ hồ nhớ được trong ký ức mơ hồ của hắn có một ánh mắt vô tình từ trong hai mắt của ca ca hắn lan ra. Ánh mắt kia khiến cho hắn sợ hãi, khiến cho hắn muốn tìm Vương Lâm để cầu cứu.
Ngay khi hắn xoay người lại, đồng tử trong hai mắt hắn bỗng nhiên co rút lại. Hắn nhìn thấy bên ngoài cửa thành ở sau lưng người điên đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu vàng, từ bên trong vòng xoáy có một người bước ra!
Tiên hoàng mỉm cười nhìn Vương Lâm, thân ảnh nhoáng lên một cái, mang theo người điên đang mê man, từng bước lùi vào trong vòng xoáy màu vàng, biến mất không còn.
Gió tuyết vẫn như trước, tất cả như là một ảo giác, giống như là không tồn tại. Vương Lâm đứng ở đằng xa, nhìn thấy mọi chuyện vừa rồi, sau khi trầm mặc một lát, hai mắt hắn lóe lên tinh quang ngợp trời!
Cho nên, hắn không muốn tự mình ra tay, đã nghĩ ra một kế, đó là lấy người điên dụ ta tới địa cung đó!
Chỗ tiên tổ bế quan, địa cung......Chỗ đó rốt cuộc là có bí ẩn gì, tiên hoàng này vì sao hết lần này đến lần khác muốn ta tới đó! Nơi đó, rốt cuộc là ta nên đi, hay không nên đi!
Chương 1864: Đi tới
Lúc Vương Lâm muốn thì Song Tử Đại Thiên Tôn sẽ tự mình xuất hiện. Đây chính là lời hứa của Cô Khai Thiên Tôn và Song Tử Đại Thiên Tôn với hắn!
Cũng bởi có ngọc giản này nên Vương Lâm dù biết chuyến đi tới hoàng thành này có Tiên Hoàng là địch nhưng vẫn dám tới!
Ở dưới cửa đông thành, gió tuyết bị tường thành ngăn lại, đã nhỏ đi không ít. Đứng dưới bóng của cửa thành này, Vương Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc giản trong tay, bóp vỡ nó!
Trong nháy mắt khi ngọc giản bị bóp nát, ánh sáng màu tím đó lóe lên. hóa thành một trận pháp kỳ dị trước mặt Vương Lâm. Trận pháp này lộ vẻ tang thương, bên trong cũng cực kỳ phức tạp, mơ hồ nhìn giống như được dùng để truyền tống!
Ánh sáng này lóe lên, ở bên trong có thân ảnh của hai cô bé biến ảo ra. Hai cô bé này hai mắt lim dim, giống như đang ngủ mà bị gọi tới. một cô bé trong đó còn đang ôm một con búp bê trong lòng.
Trong chổc tại mặt đất mơ hồ truyền ra chấn động, hoàng cung tại trung tâm của tổ thành có tiếng ầm vang lan ra xa.
Ở dưới cửa thành, cảm thụ được mặt đất dưới chân chấn động, Vương Lâm nhắm hai mắt lại.
Tuyết cũng trở thành màu đen. Bóng tuyết màu đen tung bay. hình thành một cơn gió lốc gào thét bốc lên tận chín tầng trời. Trong tích tắc khi mái tóc của Vương Lâm biến thành màu đen. tất cả tuyết trên bầu trời liền hoàn toàn trở thành tuyết đen!!
Tuyết đen từ trên bầu trời rơi xuống, cũng bởi vì sự tồn tại của nó che bầu trời sáng sớm này, khiến cho mặt đất phía đông tổ thành bất ngờ đen kịt một vùng!
Trên bầu trời, một lượng lớn tuyết đen tàn phá, che hơn nửa bầu trời. Vương Lâm giương mắt nhìn lên, trong mắt tràn ngập vẻ lãnh khốc vô tình. Vương Lâm tóc đen vốn không nên xuất hiện giống như bầu trời màu đen này. Nhưng giờ phút này hắn lấy thần thông biến tuyết thành đen như mực. khiến ánh sáng hóa thành hắc ám!
Từ xa xa nhìn lại, tổ thành lúc này trông cực kỳ quỷ dị, phía đông là đêm tối, những nơi khác lại là ban ngày. Tu sĩ trong đông thành lúc này lập tức lao ra khỏi phòng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn bầu trời, thần sắc mồi người đều lộ vẻ hoảng sợ chấn kinh.
Nhưng rất nhanh bọn họ lập tức cảm nhận được một luồng khí tức vô txình hủy diệt truyền tới từ cửa động. Luồng khí tức này không bá đạo, củng Không Linh hoạt nhưng tất cả những người cảm nhận được đều nghĩ tới đầu tiên là hiện giờ đã tới ngày tận thế!
Vương Lâm chậm rãi đi về phía trước. Trường sam trên người hắn trong bước đi của hắn bị một tia hắc khí vờn quanh thay thế, tràn ngập toàn thân, khiến cho người ngoài không nhìn ra được thân ảnh bên trong, chỉ thấy được một đám hắc khí càng ngày càng đậm.
Vương Lâm đi về phía trước, tuyết đen trên bầu trời giống như xâm lấn ánh sáng, một vùng đen tốt lan ra. Mỗi khi Vương Lâm bước tới một bước, màn đêm trên bầu trời liền khuếch tán theo!
Những nơi hắn đi qua, hễ có tu sĩ nhìn thấy tâm thần đều run rẩy, có cảm giác như nỗi sợ hãi bùng lên từ sâu trong linh hồn. Hắc khí mà bọn họ nhìn thấy giống như thiên địch của bọn họ, giống như là thứ có thể hủy diệt tất cả khí tức tính mạng của sinh linh!
Những nơi hắn đi tới, tuyết đen trên mặt đất bị hòa tan. mang theo đá xanh ngàn năm không vỡ trên đường, khiến mặt đất trở thành một đống đổ nát màu đen. không phân biệt rõ là bị sát lục ăn mòn hay là bị tuyết đen hòa tan mà rửa nát.
Cả kiến trúc bốn phía lúc này trong bước đi của Vương Lâm cũng như trong nháy mắt ngắn ngủi mà trải qua vô tận năm tháng, trở nên suy tàn. hóa thành tro bụi, tan trong không trung.
Từ đông thành đi về phía hoàng thành trung tâm của tổ thành, bởi vì tổ thành quá lớn cho nên quá trình này cực kỳ xa xôi. Nhưng lúc này Vương Lâm bị hắc khí lượn quanh, mỗi bước hạ xuống đều khiến sóng gợn màu đen lan ra. Vương Lâm giống như hoan toàn dung hợp với hắc ám. tốc độ cực nhanh, nhìn như thong thả nhưng trên thực tế lại chỉ thấy bụi bặm bốc lên
Màn đêm trên bầu trời cũng nhanh chóng cắn nuốt ánh sáng. Bóng đêm từ phía đông thành di động trên mặt đất, tràn về phía hoàng cung.
Có rất ít tu sĩ giờ phút này dám ngăn cản bước của Vương Lâm. Bọn họ đứng từ xa, nhìn đêm đen phủ xuống, cắn nuốt ánh sáng.
Cả đường đi để lại đống đổ nát từ đông thành tới hoàng cung, khi thân ảnh Vương Lâm sau không biết bao lâu đi tới hoàng cung thì phía sau hắn đã không còn thành trì mà chi còn một đám bụi lịch sử.
Bên ngoài hoàng cung có đội ngủ mấy vạn hắc giáp cấm binh đang nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Ở phía sau bọn họ có vô số thân ảnh từ hoàng cung đồng loạt bay ra.
Trên bầu trời giờ phút này phong vân biến sắc, chỉ thấy lúc này có hai mặt trời tồn tại, một là màu tím, một là màu vàng! Trong mặt trời màu tím chính là Song Tử Đại Thiên Tôn. còn trong mặt trời màu vàng chính là Tiên Hoàng mặc hoàng bào!
Hai Đại Thiên Tôn giao chiến khiến cho thiên địa ầm vang, hoàn toàn mơ hồ, có sóng gợn vang vọng truyền ra khắp bốn phương tám hướng.
Vương Lâm đứng bên ngoài hoàng cung, ngẩng phắt đầu. hắc khí bên ngoài thân thể hắn ngưng tụ lại, hóa thành một bộ hắc bào. Mái tóc đen hắn dài ra thêm một chút. Hắn nhìn mặt trời màu vàng trên bầu trời, hai mắt lộ ra vẻ lạnh lùng không chút dao động tâm tình.
Hắc khí toàn thân Vương Lâm ngưng tụ thành một bộ y phục. Chỉ thấy bầu trời hắc ám lập tức điên cuồng lan ra. Cảnh tượng này giống như thiên địa giữa hắn và hoàng cung này biến thành ba phần, một phần là màu đen, một phần màu vàng, ở giữa là một vầng mặt trời màu tím!
Từ trong đó truyền ra tiếng gầm thét kịch liệt, bất ngờ hóa thành một con long quy thú khổng lồ! Con thú này có đầu rồng, đuôi rồng nhưng không có thân rồng, đầu không có sừng mà có vô sổ những dấu ấn mặt quỷ dữ tợn.
Con thú này không phải Huyền Vũ. Ở tiên tộc nó có một cái tên đặc biệt, gọi là Long Quỷ!
Trong thời gian ngắn liền va chạm với mây đen. Nhưng trong tích tắc khi thân thể nó đụng vào đám mây. lập tức run rẩy, phát ra tiếng gầm thét thê lương!
Sát khí dù mạnh tới mấy, dù có ác liệt tới mấy thì ở trước mặt sát lục và hủy diệt cũng phải tan thành mây khói!
Mây đen do Vương Lâm biến thành không dừng lại chút nào, quét ngang qua, khiến Long Quỷ run rẩy sụp đổ. Mấy vạn hắc giáp cấm binh bên trong đều phun máu tươi, thân thể bị lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào, bị cuốn bay đi!
Cửa thành hoàng cung cũng bị đám mây đen do Vương Lâm biến thành gào thét lao qua, trong nháy mắt giống như đã trải qua ngàn vạn năm, trở nên mục rữa. chợt sụp xuống. Hắc ám từ trên bầu trời giáng xuống, khiến nơi Vương Lâm đi qua, cả mặt đất hoàng cung đều biến thành màu đen, kiến trúc tan thành tro bụi!
Mấy vạn hắc giáp binh bị cuốn đi giờ phút này vô cùng hoảng sợ nhưng đám mây đen do Vương Lâm biến thành tràn tới, tiếng kêu thét thảm thiết kinh thiên động địa liền vang lên. Đám mây đen xẹt qua mấy vạn thân thể, khi Vương Lâm tóc đen ngưng tụ lại trên sân rộng trước hoàng cung thì mấy vạn hắc giáp binh đã tử vong hết cả, trở thành hài cốt.
Gió thổi qua, đám hài cốt cũng biến thành tro bụi!
Chương 1865: Quốc sư
Những bông tuyết này rơi xuống như thổi bay cả thời gian, hoàng cung khổng lồ này với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được đang nhanh chóng xuống cấp. Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy trong hoàng cung ở đằng xa, phong tượng Tiên Tổ duy nhất cao chọc trời liền có kim quang khuếch tán ra. Kim quang này như hóa thành gợn sóng, hướng về bốn phía tràn tới, khiến những nơi nó đi qua hoàng cung giống như được kim quang bao phủ!
Kim quang này chính là trận pháp mạnh nhất của hoàng cung, không cho phép bị phá hủy! Bên trong kim quang, trên đỉnh đầu của pho tượng ở đằng xa hình như có một người đang khoanh chân ngồi. Người này toàn thân mặc áo trắng, ánh mắt từ xa đối diện với ánh mắt Vương Lâm.
Dưới từng bước chân đó, cả hoàng cung như có trọng ảnh. giống như là có một không gian khác chồng lên. khiến cho quốc sư này khi hạ bước chân xuống đã đứng ở trên đỉnh đại điện cách phía trước Vương Lâm mấy trượng. Hắn đứng ở đó, quần áo bị gió thổi tung lên.
Vương Lâm trầm mặc không mở miệng, mà giơ chân phải lên giẫm mạnh xuống đất. Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa. đám tu sĩ bốn phía lập tức tránh lui ra. Bọn họ không giống như tu sĩ cồ tộc, cồ tộc không có bất cứ một tông môn gì, chỉ có cổ tổ miếu và tam đại hoàng quốc, gần như tuyệt đại bộ phận cư dân cổ tộc đều thuần phục hoàng quyền một cách điên cuồng. Ở tiên tộc, sự tồn tại của hoàng quyền chỉ còn mang tính chất tượng trưng! Thế lực chân chính đó là nằm trong tay những Đại Thiên Tôn và rất nhiều những tông phái! Lúc này đổi diện với Vương Lâm đã khiến cho họ sợ hãi, bọn họ không chút do dự, lập tức chọn cách tránh ra!
Bước chân Vương Lâm hạ xuống, mặt đất tan vỡ, từng vết nứt lấy thân thể hắn làm trung tâm hướng về bốn phía. Mặt đất giống như là đang lột da, điên cuồng cuộn lên. Dưới sự chấn động này, những vết nứt bị một cước của Vương Lâm gây ra nhất tề lao thẳng tới quốc sư ở trên đại điện.
Thân ảnh này cực nhanh, dung hợp với thiên địa, nhìn không rõ tung tích. Nhưng ngay khi nó tới gần Vương Lâm, Vương Lâm bồng giơ tay phải lên. giống như khi ở trên phố, tùm về phía bên phải. Gợn sóng lóe lên, ở trong lòng bàn tay hắn. thân ảnh màu trắng kia bị túm lấy, vuốt một cái tan vỡ!
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, một vài nhịp thở sau lại mớ ra.
Thần thông mở ra động phủ giới trước đây không người nào có được. Toàn bộ Tiên Cương Đại Lục này, bao gồm cả Tiên Tổ và cồ tổ cũng đều như vậy......Mở ra động phủ giới, thần thông thuật sáng tạo ra một thế giới trên thực tế là chỉ có tộc ta mới có!
Là tộc của ta, sau khi đi theo Tiên Tổ, đã đem thuật này truyền thụ ra ngoài, khiến cho những tông môn có tư cách ở trên Tiên Cương Đại Lục này đều có thể tự sáng tạo ra một động phủ giới!
Vô số năm qua. vô số động phủ giới vì sự tồn tại của tộc ta mà đã cung cấp một lượng hương hỏa khổng lồ, đối với người ngoài cũng có một chút tác dụng, nhưng đối với tộc ta là có tác dụng lớn nhất. Chỉ cần hấp thụ những hương hỏa vốn là thuộc về tộc ta. như vậy sẽ trở thành tộc nhân ngoài tộc của tộc ta, nếu không còn hương hỏa thì sẽ phải chết.
Hương hỏa là độc, cũng là bổ! Điều này không có gì là quá bí ẩn, có lẽ ngươi cũng
biết.
Nhưng chỉ có ngươi xuyên qua được hư vô, không hề dùng phương pháp chuyển thế mà lấy thân thể đến từ trong động phủ giới đi ra Đây là chuyện không thể xảy ra,
Quốc sư kia trong lúc nói, tay phải bấm quyết, vung về phía trước. Chỉ thấy hoàng cung này vặn vẹo, giống như là thay đổi không gian, bầu trời tiêu tan. mặt đất biến đổi, ngay cả cung điện trong nháy mắt cũng biến mất.
Vương Lâm cảm nhận được rõ ràng chỗ mà hắn đang đứng không hề thay đổi, nhưng không gian đã thay đổi, hiển nhiên là ở trong hoàng cung này có người đã từng lấy đại thần thông thuật mở ra một không gian tương đồng, khiến cho nơi này rõ ràng là ở trong hoàng cung, nhưng thực tế lại là ở một thế giới khác! Đây là một đại điện mênh mông, có những cây cột khổng lồ chống đỡ. trên mỗi một cây cột đều có chín đám u hóa vờn quanh, chiếu sáng toàn bộ đại điện này.
Vô số cây cột, có vô số đám u hỏa. ở bên trong những đám lửa này có những khuôn mặt đang nhắm mắt, lúc ẩn lúc hiện.
Ở đằng xa, có một tế đàn như một ngọn núi, quốc sư đứng ở trên tế đàn đó, thân thể hắn không hề chuyển động, dường như ở không gian khác, tế đàn kia chính là đại điện của hoàng cung.
Ở phía trước tế đàn có một cái ao lớn đỏ như máu. ở bên trong có một người đang khoanh chân ngồi, người này chính là Minh Đạo Tôn! Hai mắt hắn nhắm nghiền, thần sắc dữ tợn. giống như đang phải chịu những sự thống khổ rất lớn. toàn thân nổi đầy gân xanh, có một sự tang thương không nói nên lời bao phủ. Ở xung quanh tế đàn này có chín cây cột vây quanh, trên mỗi cây cột đều có một sợi xích sắt màu nâu. Chúng nổi liền với nhau, lơ lừng ở phía trên tế Ở chính giữa chín sợi xích này có một người, người này toàn thân mặc trường sam có hoa văn, củng nhắm hai mắt, toàn thân bị chín sợi xích kia xỏ qua, hôn mê bất tỉnh.
Quốc sư kia nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra một vẻ kỳ dị, chậm rãi nói.
Vương Lâm thần sắc như thường, cũng nhìn lại. Hồi lâu sau. quốc sư này nở nụ
cười.
Ta đã sớm biết khi ngươi từ trong động phủ giới đi ra, Tiên Hoàng vốn định giết ngươi, nhưng ta hiểu rõ Đạo Chân. Tính cách hắn đa nghi, lại cực kỳ tàn nhẫn, cho nên ta đã nói ngươi sẽ gây nên họa lớn. tất phải trừ.
Quả nhiên khi ta nói như vậy, hắn liền hoài nghi, cho nên lúc đầu khi ngươi đến tiên tộc, hắn không hề ra tay. Rồi sau đó ngươi trưởng thành quá nhanh, vượt ra ngoài sự
dự liệu của hắn. nhưng hắn lại có một ý định khác, đó là muốn mượn sức mạnh của ngươi, ở địa cung này thành toàn cho Minh Đạo!
Phản tổ đại pháp, người mà hắn lựa chọn chính là Minh Đạo Tôn, còn người mà ta chọn, chính là Vương Lâm ngươi!! Cửu Đế đối với Tiên Hoàng là một mối uy hiếp rất lớn. trong tổ thành này hắn không muốn khiến cho Cửu Đế hoài nghi, cho nên mới có yêu cầu sắc phong, có một trận chém giết ở trên phố dài kia. Cảnh tượng sát lục của ngươi giáng xuống lại khiến cho hắn khiếp sợ, cho nên mới dựa vào việc nắm giữ ký ức của Liên Đạo Phi, hôm nay mới có thể thành công đưa ngươi tới đây!
Sở dĩ ta cũng rất mong muốn ngươi có thể đến địa cung này chính là bởi vì chỉ có ở chỗ này, chỉ khi có trận giao chiến giữa hai Đại Thiên Tôn, ta mới có thể ở nơi này nói ra những lời này mà không bị hắn phát hiện!
Quốc sư áo trắng kia sau khi nói xong, ánh mắt liền tập trung nhìn vào Vương
Lâm.
Lôi đình này ẩn chứa một sức mạnh diệt thế, hủy diệt tất cả sinh linh. Sự tồn tại của nó chính là khởi nguồn của tất cả sự hắc ám trong thiên địa, là biểu hiện của tất cả những sự hủy diệt và tử vong!
Ngay khi Vương Lâm mở hai mắt, trong hai mắt hắn không có kim quang, mà chỉ có một màu tối đen. Màu tối đen này chiếm cứ toàn bộ đồng tử của hắn làm cho mái tóc trên đầu hắn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được toàn bộ đều biến thành màu đen!
Vương Lâm tóc đen này thậm chí còn làm cho nàng có một cảm giác sợ hãi đến cực điểm, giống như là một thiên địch, khiến cho thân thể nàng run rẩy, liên tục lùi lại phía sau mấy bước!
Còn có ngón tay xuất hiện từ trong hư vô kia trong khoảnh khắc này cũng chậm rãi thu lại, mơ hồ từ trong hư vô lộ ra hai ánh mắt mang theo một vẻ khiếp sợ!
Mấy trăm thân ảnh này vốn không hề sợ chết, bọn họ chính là tử sĩ, mục đích tới đây chính là lấy mạng sống ra làm giá phải trả để hoàn thành nhiệm vụ. Thậm chí tình cảm của bọn họ đã bị áp chế rất sâu, gần như đã bị xóa bỏ!
Nhưng lúc này, khi tận mắt nhìn thấy Vương Lâm tóc đen kia đang gào thét lao tới, mấy trăm thân ảnh này đều tâm thần chấn động, nhưng lúc này bọn họ đã không còn đường lui, nhất tề lao tới!
Vương Lâm tóc đen lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, hai mắt lóe lên vẻ điên cuồng, trong lúc bước tới trực tiếp tới gần mấy trăm người này. Hắn giơ tay phải lên. bỗng nhiên vung về phía trước, lôi đình màu đen ầm ầm vang lên. hình thành nên một tấm lưới lôi đình màu đen.
Tiếng ầm ầm vang vọng, mấy chục người đi đầu trong đám mấy trăm người kia ngay khi tấm lưới lôi đình này úp tới đều tự bạo. Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, sức mạnh do tự bạo hình thành nên va chạm với tấm lưới lôi đình.
Nhưng điều quỷ dị là sức mạnh này mặc dù có thể phá tan thiên địa, nhưng ở trước mặt tấm lưới này lại vô cùng yếu ớt. Tấm lưới lôi đình này tản ra, hóa thành vô số, lao thẳng về phía trước.
Phàm là những người bị tấm lưới lôi đình này chạm phải đều lập tức run lên. thân hình tan nát!
Vương Lâm đi lại như gió, đối mặt với mấy trăm người này thân thể hắn không ngừng hiện lên lôi đình, những nơi hắn đi qua hễ thân ảnh nào chạm phải đều ầm ầm tan vỡ!
Thân thể hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau một thân ảnh gió tuyết mơ hồ, giơ tay phải lên. điểm lên thân ảnh này một cái. Dưới một chỉ này, lôi đình màu đen lóe lên, tu sĩ kia run rẩy, lập tức nổ tung.
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, không ngừng nhoáng lên mà chém giết. Hắn dường như không biết mệt mỏi, thậm chí không biết thương xót. Những sức mạnh tự bạo kia đánh lên người hắn không khiến hắn dừng lại một chút nào.
Bước chân của Vương Lâm không hề dừng lại, hắn giơ hai tay lên, bất ngờ có hàng trăm đạo lôi đình màu đen bỗng nhiên xuất hiện, bên trong ẩn chứa một sức mạnh chết chóc hủy diệt, hóa thành những làn khói nhẹ, bao phủ toàn thân Vương Lâm, khiến cho thân hình hắn lúc này giống như một đạo lưu tinh do vô số lôi cầu tạo thành, lao thẳng tới cánh tay kia.
Ngay khi ngón tay kia tiêu tan. ở hai bên đường bất ngờ xuất hiện mấy ngàn thân ảnh mơ hồ. Những thân ảnh này sau khi xuất hiện đều nhất tề nhằm về phía Vương Lâm!
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một sự tàn nhẫn nồng đậm. vẻ điên cuồng trong mắt ngợp trời. Trong khi hắn xoay mạnh người, tóc đen trên đầu tung bay, chợt kéo dài ra một cách quỷ dị, hướng về bốn phía lao nhanh đi, trong nháy mắt va chạm với mấy ngàn thân ảnh kia.
Tiếng ầm ầm vang vọng, mấy ngàn thân ảnh kia ngay khi bị tóc đen chạm phải liền chọn cách tự bạo, hình thành nên một vòng xoáy hủy diệt thiên địa. bao phủ thân hình Vương Lâm.
Trong tiếng ầm ầm vang vọng, Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, nhưng phần lớn sức tấn công lúc này đã bị vô số sát lục lôi đình từ trên thân thể hắn tản ra đối kháng.
Trên đường lại xuất hiện thêm mấy ngàn thân ảnh. ở phía sau bọn họ lại có mấy ngàn người hiện ra.
Thần sắc Vương Lâm dữ tợn. trong khi ngẩng mặt lên trời gào thét, hắn giơ tay phải lên túm mạnh vào ngực!
Trong tiếng gầm nhẹ, tay phải hắn kéo mạnh một cái, bất ngờ từ trong ngực kéo ra hồn phách của thiên ngưu, ném ra phía ngoài. Trên thân thể hắn lúc này đã không còn Thiên Ngưu Hồn Khải!
Sau khi vứt Hồn Khải đi, vẻ điên cuồng của Vương Lâm tóc đen chợt biến mất, hóa thành một sự bình tĩnh, nhưng khóe miệng của hắn vẫn lộ ra một sự tàn nhẫn.
Mất đi Hồn Khải, lập tức khiến cho tu vi của Vương Lâm giảm xuống, nhưng cùng lúc đó. khí tức chết chóc hủy diệt trên thân thể hắn cũng tăng mạnh lên mấy lần. Dưới khí tức này, những tia hắc khí ở bên ngoài thân thể Vương Lâm tràn ngập càng đậm. Thân thể hắn nhoáng lên một cái lao thẳng tới mấy ngàn người kia!
Trận chém giết trong khi Hài Tử Thiên Tôn đang run rẩy tâm thần không ngừng tiếp tục. Vương Lâm giống như là ma tôn. mỗi khi hắn giết một người, bên ngoài thân thể hắn lại có thêm một tia màu đen. mỗi khi giết một người, đều khiến cho Hải Tử Thiên Tôn kia càng cảm thấy xa lạ!
Trong trận chém giết điên cuồng này, sau một lát, theo mấy ngàn thân ảnh bị xé nát, bên ngoài thân thể Vương Lâm đã có vô số hắc khí vờn quanh, không còn nhìn rõ thân ảnh. Đúng lúc này, ở bên ngoài đám hắc khí của Vương Lâm. ngón tay kia lại một lần nữa hiện ra, hung hăng điểm tới. Nhưng ngón tay này chưa kịp điểm tới đã bị Vương Lâm trực tiếp túm lấy, trong tiếng cười điên cuồng mạnh mẽ kéo ra phía ngoài.
Từ bên trong hư vô, theo tiếng rên kia truyền ra một thanh âm chết chóc!
Khi thanh âm này xuất hiện, chỉ thấy ở hai bên đường, từng đạo thân ảnh nhanh chóng hiện ra. Trong nháy mắt, mấy vạn thân ảnh nhất tề xuất hiện, sau khi chiếm cứ
Ngủ hành chân thân lảo đảo, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, lui về phía sau xuất hiện ở bên cạnh Hải Tử Thiên Tôn. ngưng thần nhìn lại.
Chỉ thấy tu vi của Vương Lâm tóc đen kia sau khi mất đi ngủ hành chân thân tu vi lại giảm xuống, nhưng khí tức chết chóc bên ngoài thân thể hắn lại càng trở nên tinh thuần hơn!
Lúc này, mấy vạn thân ảnh kia tới gần, Vương Lâm ở bên trong hắc khí ngẩng mạnh đầu. hai mắt hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng nụ cười tàn nhẫn trên khóe miệng hắn đã tiêu tan đi không ít. Thân thể hắn nhoáng lên một cái cùng với mấy vạn người kia bắt đầu chém giết.
Trong tiếng ầm vang không ngừng, một lát sau. Vương Lâm phun ra máu tươi, thân thể hắn như muốn vỡ thành từng mảnh. Mặc dù hắn đã mạnh trở lại nhưng cũng không thể chịu được sự chém giết của mấy vạn người này!
Lúc này Vương Lâm tóc đen ở bên trong đám sương đen chỉ còn hai đạo bổn nguyên, một là Mặc Diệt, một là sát lục!! Càng không có bất cứ chân thân nào, chỉ có một bản thể!
Hắc khí ở bên ngoài thân thể hắn trong khoảnh khắc này chợt co rút lại, hóa thành một trường bào màu đen mặc lên người Vương Lâm. Tóc trên đầu hắn toàn bộ đã biến thành màu đen. hai mắt bình tĩnh, khóe miệng không còn mỉm cười nữa, thoạt nhìn toàn thân giống như là hóa thần tử vong!
Hắn bình tĩnh nhìn mấy vạn người kia, nhắm hai mắt lại. Ngay khi hắn nhắm mắt lại, thân thể mấy vạn người kia bất ngờ run lên. Ngay khi Vương Lâm tóc đen này mở mắt ra, mấy vạn người này ở trước mặt hắn toàn bộ đều hóa thành mây khói!
Toàn bộ vô thanh vô tức đã trờ thành bụi trần của lịch sử, hóa thành một đống đổ nát. Thậm chí ngay cả gió tuyết kia trong lúc phủ xuống cũng lần lượt biến thành màu đen.
Rắc một tiếng, ngón tay này bị hắn vuốt mạnh! Kéo một cái, một thân ảnh toàn thân tỏa ra ánh sáng màu trắng bị hắn lôi từ trong hư vô ra, kéo ra ngoài.
Thân thể thân ảnh kia run lên kịch liệt, ầm ầm tan vỡ.
Vương Lâm tóc đen quay đầu. lạnh lùng nhìn về phía Hải Tử Thiên Tôn. từng bước
đi tới.
Ngay khi Vương Lâm mở hai mắt, trong hai mắt hắn không có kim quang, mà chỉ có một màu tối đen. Màu tối đen này chiếm cứ toàn bộ đồng tử của hắn làm cho mái tóc trên đầu hắn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được toàn bộ đều biến thành màu đen!
Mái tóc đen dài, hai mắt đen kịt, một Vương Lâm màu đen!
- Không biết trạng thái của ta hôm nay có thể vượt qua tầng thứ nhất của Thiên Tôn Niết không. Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười mỉm. nhưng nụ cười này bất kỳ kẻ nào nhìn thấy tâm thần đều phải phát lạnh!
Mỉm cười này không phải biểu lộ một sự vui sướng, mà là vẻ tàn nhẫn!
Hải Tử Thiên Tôn ở đằng xa ngay khi nhìn thấy nụ cười của Vương Lâm, lập tức toàn thân lạnh như băng, giống như người ở trước mặt và Vương Lâm mà nàng biết hoàn toàn khác xa nhau!
Vương Lâm tóc đen này thậm chí còn làm cho nàng có một cảm giác sợ hãi đến cực điểm, giống như là một thiên địch, khiến cho thân thể nàng run rẩy, liên tục lùi lại phía sau mấy bước!
Còn có ngón tay xuất hiện từ trong hư vô kia trong khoảnh khắc này cũng chậm rãi thu lại, mơ hồ từ trong hư vô lộ ra hai ánh mắt mang theo một vẻ khiếp sợ!
- Giết chóc, bắt đầu.
Mái tóc đen của Vương Lâm tung lên, từ bên trong thân thể hắn lập tức phát ra tiếng nổ ầm ầm. Chỉ thấy vô số lôi đình màu đen bỗng nhiên xuất hiện, vờn quanh bốn phía Vương Lâm. Hắn ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, lao thẳng tới mấy trăm thân ảnh phía trước.Mấy trăm thân ảnh này vốn không hề sợ chết, bọn họ chính là tử sĩ, mục đích tới đây chính là lấy mạng sống ra làm giá phải trả để hoàn thành nhiệm vụ. Thậm chí tình cảm của bọn họ đã bị áp chế rất sâu, gần như đã bị xóa bỏ!
Nhưng lúc này, khi tận mắt nhìn thấy Vương Lâm tóc đen kia đang gào thét lao tới, mấy trăm thân ảnh này đều tâm thần chấn động, nhưng lúc này bọn họ đã không còn đường lui, nhất tề lao tới!
Vương Lâm tóc đen lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, hai mắt lóe lên vẻ điên cuồng, trong lúc bước tới trực tiếp tới gần mấy trăm người này. Hắn giơ tay phải lên. bỗng nhiên vung về phía trước, lôi đình màu đen ầm ầm vang lên. hình thành nên một tấm lưới lôi đình màu đen.
Tiếng ầm ầm vang vọng, mấy chục người đi đầu trong đám mấy trăm người kia ngay khi tấm lưới lôi đình này úp tới đều tự bạo. Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, sức mạnh do tự bạo hình thành nên va chạm với tấm lưới lôi đình.
Nhưng điều quỷ dị là sức mạnh này mặc dù có thể phá tan thiên địa, nhưng ở trước mặt tấm lưới này lại vô cùng yếu ớt. Tấm lưới lôi đình này tản ra, hóa thành vô số, lao thẳng về phía trước.
Phàm là những người bị tấm lưới lôi đình này chạm phải đều lập tức run lên. thân hình tan nát!
Vương Lâm đi lại như gió, đối mặt với mấy trăm người này thân thể hắn không ngừng hiện lên lôi đình, những nơi hắn đi qua hễ thân ảnh nào chạm phải đều ầm ầm tan vỡ!
Thân thể hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau một thân ảnh gió tuyết mơ hồ, giơ tay phải lên. điểm lên thân ảnh này một cái. Dưới một chỉ này, lôi đình màu đen lóe lên, tu sĩ kia run rẩy, lập tức nổ tung.
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, không ngừng nhoáng lên mà chém giết. Hắn dường như không biết mệt mỏi, thậm chí không biết thương xót. Những sức mạnh tự bạo kia đánh lên người hắn không khiến hắn dừng lại một chút nào.
- Kết thúc!
Trong mấy nhịp thở ngắn ngủi, những người chết dưới lôi đình của Vương Lâm đã lên tới một nửa. Trăm người còn lại trong tiếng gầm nhẹ của một người ngưng tụ lại với nhau, hợp thành một trận pháp quỷ dị. Ngay khi trận pháp này hình thành, mặt đất chấn động, dường như có địa khí phun lên, dũng mãnh dung nhập vào trong trận pháp của những người này, bất ngờ hóa thành một bàn tay rất lớn. Bàn tay này toàn bộ có một màu đen. sau khi hiện ra lao thẳng tới chụp lấy Vương Lâm tóc đen.Bước chân của Vương Lâm không hề dừng lại, hắn giơ hai tay lên, bất ngờ có hàng trăm đạo lôi đình màu đen bỗng nhiên xuất hiện, bên trong ẩn chứa một sức mạnh chết chóc hủy diệt, hóa thành những làn khói nhẹ, bao phủ toàn thân Vương Lâm, khiến cho thân hình hắn lúc này giống như một đạo lưu tinh do vô số lôi cầu tạo thành, lao thẳng tới cánh tay kia.
Ầm ầm ầm ầm!!
Cánh tay kia đột nhiên vỡ tan, trăm người ở bên trong toàn bộ đều tan nát. Vương Lâm đi ra, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng hai mắt hắn lại càng thêm vẻ điên cuồng. Ngay khi hắn định bước lên phía trước, đột nhiên ở phía trước hắn hư không bỗng nổi lên gợn sóng, ngón tay lúc trước đã biến mất bỗng nhiên lại xuất hiện, điểm lên mi tâm Vương Lâm!
- Tất cả mọi thứ đều sẽ trở thành Vô......
Theo một chỉ điểm xuống, một thanh âm kỳ dị vang vọng trong thiên địa.
Nhưng ở dưới một chỉ này, Vương Lâm lại ngẩng mạnh đầu. vẻ điên cuồng trong hai mắt hắn càng đậm, không hề có một chút nào dấu hiệu tiêu tan.
- Hủy diệt vốn là để làm cho tất cả mọi thứ trở thành hư vô, chỉ với sức mạnh của ngươi mà củng dám làm cho ta tiêu tan sao!
Ngay khi ngón tay kia tiêu tan. ở hai bên đường bất ngờ xuất hiện mấy ngàn thân ảnh mơ hồ. Những thân ảnh này sau khi xuất hiện đều nhất tề nhằm về phía Vương Lâm!
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một sự tàn nhẫn nồng đậm. vẻ điên cuồng trong mắt ngợp trời. Trong khi hắn xoay mạnh người, tóc đen trên đầu tung bay, chợt kéo dài ra một cách quỷ dị, hướng về bốn phía lao nhanh đi, trong nháy mắt va chạm với mấy ngàn thân ảnh kia.
Tiếng ầm ầm vang vọng, mấy ngàn thân ảnh kia ngay khi bị tóc đen chạm phải liền chọn cách tự bạo, hình thành nên một vòng xoáy hủy diệt thiên địa. bao phủ thân hình Vương Lâm.
Trong tiếng ầm ầm vang vọng, Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, nhưng phần lớn sức tấn công lúc này đã bị vô số sát lục lôi đình từ trên thân thể hắn tản ra đối kháng.
Trên đường lại xuất hiện thêm mấy ngàn thân ảnh. ở phía sau bọn họ lại có mấy ngàn người hiện ra.
Thần sắc Vương Lâm dữ tợn. trong khi ngẩng mặt lên trời gào thét, hắn giơ tay phải lên túm mạnh vào ngực!
- Thiên Ngưu Hồn Kkhải, đi ra cho ta!
Trong tiếng gầm nhẹ, tay phải hắn kéo mạnh một cái, bất ngờ từ trong ngực kéo ra hồn phách của thiên ngưu, ném ra phía ngoài. Trên thân thể hắn lúc này đã không còn Thiên Ngưu Hồn Khải!
Sau khi vứt Hồn Khải đi, vẻ điên cuồng của Vương Lâm tóc đen chợt biến mất, hóa thành một sự bình tĩnh, nhưng khóe miệng của hắn vẫn lộ ra một sự tàn nhẫn.
Mất đi Hồn Khải, lập tức khiến cho tu vi của Vương Lâm giảm xuống, nhưng cùng lúc đó. khí tức chết chóc hủy diệt trên thân thể hắn cũng tăng mạnh lên mấy lần. Dưới khí tức này, những tia hắc khí ở bên ngoài thân thể Vương Lâm tràn ngập càng đậm. Thân thể hắn nhoáng lên một cái lao thẳng tới mấy ngàn người kia!
Trận chém giết trong khi Hài Tử Thiên Tôn đang run rẩy tâm thần không ngừng tiếp tục. Vương Lâm giống như là ma tôn. mỗi khi hắn giết một người, bên ngoài thân thể hắn lại có thêm một tia màu đen. mỗi khi giết một người, đều khiến cho Hải Tử Thiên Tôn kia càng cảm thấy xa lạ!
Trong trận chém giết điên cuồng này, sau một lát, theo mấy ngàn thân ảnh bị xé nát, bên ngoài thân thể Vương Lâm đã có vô số hắc khí vờn quanh, không còn nhìn rõ thân ảnh. Đúng lúc này, ở bên ngoài đám hắc khí của Vương Lâm. ngón tay kia lại một lần nữa hiện ra, hung hăng điểm tới. Nhưng ngón tay này chưa kịp điểm tới đã bị Vương Lâm trực tiếp túm lấy, trong tiếng cười điên cuồng mạnh mẽ kéo ra phía ngoài.
Dưới một cái túm này, một nửa cánh tay đã bị lôi ra.
- Đi ra đây cho ta!
Vương Lâm túm lấy ngón tay kia, trong tiếng gầm nhẹ lao đầu đánh tới. Thiên địa ầm vang, cánh tay này tan nát, đồng thời từ trong hư vô truyền ra một tiếng rên bi thương!- Toàn bộ mọi người hãy tiến vào giết chết người này!!
Từ bên trong hư vô, theo tiếng rên kia truyền ra một thanh âm chết chóc!
toàn bộ phạm vi ở nơi này, không để ý tới Hài Tử Thiên Tôn chút nào. mà lao thẳng về phía Vương Lâm.
Thân thể Vương Lâm tóc đen lùi lại mấy bước, trên thân thể bị rất nhiều hắc khí bao phủ. Hai mắt hắn bình tình, khóe miệng nở một cười tàn nhẫn trông không phù hợp một chút nào. Bỗng nhiên hắn giơ tay phải lên. hung hăng vỗ mạnh lên mi tâm!- Ngũ hành chân thân, đi ra cho ta!!!
Dưới một cái vỗ này, thân thể Vương Lâm run lên kịch liệt, ở bên ngoài thân thể hắn xuất hiện những hư ảnh trùng điệp. Chỉ thấy ngủ hành chân thân kia dưới một cái vỗ của hắn từ trong thân thể bị chấn ra ngoài!Ngủ hành chân thân lảo đảo, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, lui về phía sau xuất hiện ở bên cạnh Hải Tử Thiên Tôn. ngưng thần nhìn lại.
Chỉ thấy tu vi của Vương Lâm tóc đen kia sau khi mất đi ngủ hành chân thân tu vi lại giảm xuống, nhưng khí tức chết chóc bên ngoài thân thể hắn lại càng trở nên tinh thuần hơn!
- Cấm chế bổn nguyên, đi ra cho ta!!
- Thái sơ bổn nguyên, đi ra!!
- Lôi đình bổn nguyên, cũng đi ra!!!
Vương Lâm bị đám hắc khí bao phủ. trong tiếng gào thét này bổn nguyên ở trong cơ thể hắn bất ngờ bị chấn ra bên ngoài thân thể!Lúc này, mấy vạn thân ảnh kia tới gần, Vương Lâm ở bên trong hắc khí ngẩng mạnh đầu. hai mắt hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng nụ cười tàn nhẫn trên khóe miệng hắn đã tiêu tan đi không ít. Thân thể hắn nhoáng lên một cái cùng với mấy vạn người kia bắt đầu chém giết.
Trong tiếng ầm vang không ngừng, một lát sau. Vương Lâm phun ra máu tươi, thân thể hắn như muốn vỡ thành từng mảnh. Mặc dù hắn đã mạnh trở lại nhưng cũng không thể chịu được sự chém giết của mấy vạn người này!
- Sinh tử. nhân quả. chân giả, đi ra cho ta!!
Vương Lâm ở bên trong hắc khí phát ra tiếng gào thét cuối cùng. Trong tiếng gào thét này, thân thể hắn run lên, chỉ thấy ba hư bổn nguyên kia cũng bị bức ra ngoài thân thể!!Lúc này Vương Lâm tóc đen ở bên trong đám sương đen chỉ còn hai đạo bổn nguyên, một là Mặc Diệt, một là sát lục!! Càng không có bất cứ chân thân nào, chỉ có một bản thể!
Hắc khí ở bên ngoài thân thể hắn trong khoảnh khắc này chợt co rút lại, hóa thành một trường bào màu đen mặc lên người Vương Lâm. Tóc trên đầu hắn toàn bộ đã biến thành màu đen. hai mắt bình tĩnh, khóe miệng không còn mỉm cười nữa, thoạt nhìn toàn thân giống như là hóa thần tử vong!
Hắn bình tĩnh nhìn mấy vạn người kia, nhắm hai mắt lại. Ngay khi hắn nhắm mắt lại, thân thể mấy vạn người kia bất ngờ run lên. Ngay khi Vương Lâm tóc đen này mở mắt ra, mấy vạn người này ở trước mặt hắn toàn bộ đều hóa thành mây khói!
Toàn bộ vô thanh vô tức đã trờ thành bụi trần của lịch sử, hóa thành một đống đổ nát. Thậm chí ngay cả gió tuyết kia trong lúc phủ xuống cũng lần lượt biến thành màu đen.
- Tỏa thiên vận, ấn minh triều. Chúng sinh không thể biết được thật giả, thường lao vào bể khổ, vĩnh viễn mất đi chân đạo, phụng chí tu chân hành!
Rắc một tiếng, ngón tay này bị hắn vuốt mạnh! Kéo một cái, một thân ảnh toàn thân tỏa ra ánh sáng màu trắng bị hắn lôi từ trong hư vô ra, kéo ra ngoài.
- Ngươi không phải là quốc sư!
Vương Lâm cũng không nhìn, sau khi kéo thân ảnh màu trắng này ra, tay phải buông hắn ra, trực tiếp bóp lấy cổ thân ảnh này, lại vuốt một cái.Thân thể thân ảnh kia run lên kịch liệt, ầm ầm tan vỡ.
- Ngươi...... ngươi không phải là Vương Lâm!!! Ngươi là ai??
Vương Lâm tóc đen quay đầu. lạnh lùng nhìn về phía Hải Tử Thiên Tôn. từng bước
đi tới.
Sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ hoảng sợ không cách nào hình dung nổi. Thân thể nàng khi thấy Vương Lâm bước tới liền theo tiềm thức lui lại phía sau.
Bên cạnh Hải Tử Thiên Tôn, ngủ hành chân thân của Vương Lâm thần sắc cực kỳ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm tóc đen. Bên cạnh hắn lôi đình bổn nguyên. Thái Sơ bổn nguyên, còn có cả tam đại hư bổn nguyên đang vờn quanh, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như an ủi Vương Lâm tóc đen ở phía xa.
Một cái vung này liền khiến ngũ hành chân thân lộ ra vẻ giãy dụa, nhưng thân thể ầm ầm sụp đổ, từ trạng thái chân thân bất ngờ hóa thành mấy đạo bổn nguyên, cùng với hơn năm đạo bổn nguyên khác vờn quanh, bay thẳng vào trong tay Vương Lâm tóc đen. cuối cùng dung nhập trong tay phải, hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt, hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở lời.
Sát cục lần này dùng ngươi làm mồi nhử, dẫn dụ ta đi ra, là vậy sao?
Hải Tử Thiên Tôn, thân phận của ngươi ngoài việc là đệ tử của Cửu Đế Đại Thiên Tôn ra thì còn thuộc về nhất mạch của quốc sư, đúng không?
Năm đó trong Sơn Hải, bàn tay gãy kia cũng không phải là nổi điên. Nó lựa chọn công kích ' ngươi đầu tiên là bởi vì ngươi cũng giống như ta, không thuộc về Tiên Cương đại lục này. Ta tới từ động phủ giới còn ngươi...đến từ thiên ngoại...
Vương Lâm tóc đen lắc đầu, tay phải giơ lên, thần sắc tỉnh táo đầy vẻ vô tình, một chưởng hướng về phía Hải Tử Thiên Tôn hạ xuống.
Hải Tử Thiên Tôn không né tránh, nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ trào ra. Nàng không giải thích một câu.
Mặt thấy một chưởng này lập tức tới gần nàng, khoảng cách tới thiên linh của Hải Tử Thiên Tôn không tới ba tấc, khiến thân thể Hài Tử Thiên Tôn run rẩy, giống như sắp sụp đổ thì đột nhiên một luồng lực lượng giống như có thể đánh tan thiên địa, tan biến hư không bỗng nhiên hiện ra phía sau Hải Tử Thiên Tôn. hóa thành một thân ảnh. Thân ảnh này lưng hơi còng, mơ hồ là một lão già, tay trái ôm lấy Hải Tử Thiên Tôn, kéo về phía sau. đồng thời tay phải giơ lên bỗng nhiên va chạm với một chưởng của Vương Lâm tóc đen.
Tiếng ầm vang kinh thiên vang lên. Thân thể Vương Lâm tóc đen chấn động, lui lại phía sau vài bước, toàn thân phát ra tiếng bùng bùng, giống như sắp nổ tung vậy. Hắn bảo toàn thân hắn ra sau bảy bước liền tan nát thành hắc khí, nhưng trong nháy mắt lại ngưng tụ một lần nữa. hóa lại thành hắc bào.
Tới bước thứ chín, thân thể Vương Lâm tóc đen dừng lại, thần sắc như thường, không có chút gì ngạc nhiên, lạnh lùng nhìn về phía lão già vừa cứu Hải Tử Thiên Tôn.
Cửu Đế nhíu mày, trong tích tắc khi một lượng lớn hắc khí bay tới, hai tay giơ lên, lập tức đặt trước người, kết thành một ấn kỳ hình tròn. Trong nháy mắt, ánh sáng mãnh liệt chợt lóe lên, đột nhiên xuất hiện sáng bừng thiên địa. Ánh sáng này từ trong ấn ký trong tay hắn lan ra, bao phủ bốn phía.
Ánh sáng này tỏa ra va chạm với hắc khí nọ, tiếng ầm vang truyền khắp không gian, giống như một lần đối kháng giữa ánh sáng và bóng tối vậy. Trong nháy mắt. ánh
Cửu Đế Đại Thiên Tôn nhìn Vương Lâm, khuôn mặt già nua, hai mắt bừng sáng, hình như có dấu hiệu biến đổi thành trung niên.
Thời gian trôi qua, vầng mặt trời xa xa mọc lên. ánh sáng từ phía đông tỏa ra, giống như một tầng sóng gợn. Những nơi nó đi qua, màu đen hóa thành ánh sáng, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy nhanh chóng phủ xuống tổ thành này.
Khi làn sóng gợn đại biểu cho ánh sáng đó hiện ra trên dãy phố này, thân thể Vương Lâm vẫn không nhúc nhích như cũ. Hắn nhìn sóng gợn ánh sáng cách mình ngay càng gần, cuối cùng để cho thân thể bị bao phủ bởi ánh sáng.
Mái tóc của hắn trong khi ánh sáng tràn qua từ màu đen liền dần dần trở thành tóc bạc. Vẻ lãnh khốc trong mắt hắn. thần sắc lạnh như băng khi mái tóc bạc xuất hiện lập tức trở thành uể oải và hiu quạnh.
Không có bất cứ phương pháp nào có thể mạnh mẽ trấn áp sát lục chiếm cứ chủ thể. Vương Lâm rõ ràng điều này, khi giết chóc phủ xuống, tất cả đều không thể thay đổi.
Trận tuyết này rất lâu sau mới chấm dứt. Cho tới sáng sớm ngày thứ hai. bông tuyết vẫn rơi trùm mặt đất, giống như phủ cho mặt đất một tầng áo bông trắng dày.
Trong sáng sớm ngày thứ hai. Vương Lâm mang theo Lưu Kim Bưu và Hài Long đứng ở cửa thành phía đông. Hắn quay đầu lại nhìn tổ thành, bình tĩnh chờ đợi.
Thời gian trôi qua không lâu. dưới ánh mắt trông mong của Lưu Kim Bưu, hắn thấy xa xa đi tới hai người. Một người trong số đó là mặc trường sam màu đỏ. đúng là Hứa Lập Quốc.
Vẻ mặt Hứa Lập Quốc mê man. Trong tâm thần hắn mấy ngày nay luôn có một cảm giác kêu gọi. Cảm giác này theo hắn mãi khiến sáng nay hắn đi tới cửa đông này.
Bên cạnh hắn là người điên đang nghênh ngang đi tới. Sở dĩ hắn tới nơi này cũng bởi mấy ngày nay cảm thấy sự kêu gọi như Hứa Lập Quốc, khiến hắn vô cùng phiền lòng, đơn giản tới đây xem một chút.
Vương Lâm nhìn người điên đang vọt tới, thầm than, ánh mắt rơi vào thân thể Hứa
Lập Quốc, chậm rãi nói.
Lời nói của hắn truyền vào tâm thần Hứa Lập Quốc, khiến trong đầu Hứa Lập Quốc ầm vang. Tầng trí nhớ bị phong ấn tan ra. Cảnh tượng năm xưa trong nháy mắt hiện lên trong đầu hắn.
- Vương Lâm? Ta không phải tên là Vương Lâm, ta... Tên ta đúng ra phải là Lục
Mặc!
Vương Lâm tóc đen bước thong thả đi về phía Hải Tử Thiên Tôn. thần sắc lãnh khốc, không chút tâm tình, lạnh lùng tới cực điểm.
Bên cạnh Hải Tử Thiên Tôn, ngủ hành chân thân của Vương Lâm thần sắc cực kỳ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm tóc đen. Bên cạnh hắn lôi đình bổn nguyên. Thái Sơ bổn nguyên, còn có cả tam đại hư bổn nguyên đang vờn quanh, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như an ủi Vương Lâm tóc đen ở phía xa.
- Sát lục giáng xuống thế gian, ánh sáng bị thay thế bởi bóng đêm. chúng sinh... cần độ vô lượng kiếp...
- Ngươi chỉ là do ngủ hành chân thân của ta ngưng tụ ra, cũng muốn cản trờ ta
sao?
Vương Lâm tóc đen nhìn ngũ hành chân thân.
Vương Lâm tóc đen nhìn ngũ hành chân thân.
- Ta xuất hiện không hủy diệt và giết chóc thì sẽ không trở về! Ngươi...tán đi!
Hai mắt Vương Lâm tóc đen không lộ ra chút ánh sáng, tay phải giơ lên hướng về phía ngũ hành chân thân vung một cái.Một cái vung này liền khiến ngũ hành chân thân lộ ra vẻ giãy dụa, nhưng thân thể ầm ầm sụp đổ, từ trạng thái chân thân bất ngờ hóa thành mấy đạo bổn nguyên, cùng với hơn năm đạo bổn nguyên khác vờn quanh, bay thẳng vào trong tay Vương Lâm tóc đen. cuối cùng dung nhập trong tay phải, hoàn toàn biến mất.
- Hiện tại nói cho ta biết, ngươi là ai!
Vương Lâm tóc đen dừng bước trước Hải Tử Thiên Tôn, nhìn nàng, chậm rãi mở miệng, giọng nói âm trầm, ẩn chứa sát khí.Sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt, hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở lời.
- Cửu Đề Đại Thiên Tôn bảo ta tới Cửu Đề sơn là vì thế này sao?
Sát cục lần này dùng ngươi làm mồi nhử, dẫn dụ ta đi ra, là vậy sao?
Năm đó trong Sơn Hải, bàn tay gãy kia cũng không phải là nổi điên. Nó lựa chọn công kích ' ngươi đầu tiên là bởi vì ngươi cũng giống như ta, không thuộc về Tiên Cương đại lục này. Ta tới từ động phủ giới còn ngươi...đến từ thiên ngoại...
Cũng có thể nói, tông môn của quốc sư chính là đến từ thiên ngoại....
Vương Lâm tóc đen bình tĩnh nói. Mỗi một câu nói của hắn đều khiến cho sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt hơn. Tới cuối cùng, Hải Tử Thiên Tôn cắn môi dưới, trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lâm.
- Bổn tôn của ta đúng là quá mềm lòng rồi...hắn vốn nên sớm nhìn ra mánh khóe, nhưng lại không chịu tin.
Vương Lâm tóc đen lắc đầu, tay phải giơ lên, thần sắc tỉnh táo đầy vẻ vô tình, một chưởng hướng về phía Hải Tử Thiên Tôn hạ xuống.
Hắn muốn giết người!
Một chưởng này hạ xuống đủ để đánh tan thân thể Hải Tử Thiên Tôn. hủy diệt nguyên thần hầu như không còn. khiến nàng hình thần câu diệt!
Hải Tử Thiên Tôn không né tránh, nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ trào ra. Nàng không giải thích một câu.
Mặt thấy một chưởng này lập tức tới gần nàng, khoảng cách tới thiên linh của Hải Tử Thiên Tôn không tới ba tấc, khiến thân thể Hài Tử Thiên Tôn run rẩy, giống như sắp sụp đổ thì đột nhiên một luồng lực lượng giống như có thể đánh tan thiên địa, tan biến hư không bỗng nhiên hiện ra phía sau Hải Tử Thiên Tôn. hóa thành một thân ảnh. Thân ảnh này lưng hơi còng, mơ hồ là một lão già, tay trái ôm lấy Hải Tử Thiên Tôn, kéo về phía sau. đồng thời tay phải giơ lên bỗng nhiên va chạm với một chưởng của Vương Lâm tóc đen.
Tiếng ầm vang kinh thiên vang lên. Thân thể Vương Lâm tóc đen chấn động, lui lại phía sau vài bước, toàn thân phát ra tiếng bùng bùng, giống như sắp nổ tung vậy. Hắn bảo toàn thân hắn ra sau bảy bước liền tan nát thành hắc khí, nhưng trong nháy mắt lại ngưng tụ một lần nữa. hóa lại thành hắc bào.
Tới bước thứ chín, thân thể Vương Lâm tóc đen dừng lại, thần sắc như thường, không có chút gì ngạc nhiên, lạnh lùng nhìn về phía lão già vừa cứu Hải Tử Thiên Tôn.
-Cửu Đế!
Lão già nọ chính là Cửu tông thập tam môn. Thần sắc hắn ngưng trọng, sau khi cứu Hải Tử Thiên Tôn liền nhìn về phía Vương Lâm.
- Sát cục này trừ nhất mạch của quốc sư còn có ngươi. Vương Lâm tóc đen bình tĩnh nói.
- Hủy diệt sát lục... Bổn tôn vẫn luôn tìm hiểu ngươi rốt cục dựa vào thứ gì mà có thể xông qua tầng mười bảy Thiên Tôn Niết. Với tu vi của ngươi nếu chỉ dựa vào Hồn Khải thì quả quyết không có khả năng đạt tới cấp độ đó...
Hóa ra trên người ngươi lại tồn tại lực lượng đại biểu sát lục và hủy diệt!
Đồng tử trong hai mắt Cửu Đế Đại Thiên Tôn hơi co rút lại. Một chưởng vừa rồi của hắn ẩn chứa lực lượng của Đại Thiên Tôn. nhưng lại chỉ có thể khiến đối phương lui lại chín bước!
- Đây là nguyên nhân ngươi tham dự vào sát cục này sao...cũng có thể nói ngươi phát hiện ra nơi này có sát cục nên muốn mượn nó để giải mối nghi hoặc trong lòng.
Đây là lần đầu tiên hắn ra tay với Đại Thiên Tôn!
Nhưng hắn bước tới lại không hề khiến Cửu Đế Đại Thiên Tôn khinh miệt, người lại tỏ vẻ ngưng trọng, thiên địa biến sắc. Chỉ thấy gió tuyết đầy trời trong nháy mắt ngưng tụ lại, hóa thành một tuyệt kiếm khổng lồ. quét thẳng về phía Vương Lâm.
- Ta đại biểu cho hủy diệt, nắm giữ sát lục...
Tay phải Vương Lâm tóc đen giơ lên, trong nháy mắt khi tuyết kiếm hạ xuống, nắm quyền đánh tới! Một kích này đánh thẳng lên tuyết kiếm, truyền ra tiếng nổ ầm vang. Nhưng tuyết kiếm nọ lại lập tức tan nát. Thân thể Vương Lâm cũng tan rã, hóa thành vô số hắc khí bị cuốn đi, bỗng nhiên thay đổi phương hướng tiến về phía Cửu Đế Đại Thiên Tôn.Cửu Đế nhíu mày, trong tích tắc khi một lượng lớn hắc khí bay tới, hai tay giơ lên, lập tức đặt trước người, kết thành một ấn kỳ hình tròn. Trong nháy mắt, ánh sáng mãnh liệt chợt lóe lên, đột nhiên xuất hiện sáng bừng thiên địa. Ánh sáng này từ trong ấn ký trong tay hắn lan ra, bao phủ bốn phía.
Ánh sáng này tỏa ra va chạm với hắc khí nọ, tiếng ầm vang truyền khắp không gian, giống như một lần đối kháng giữa ánh sáng và bóng tối vậy. Trong nháy mắt. ánh
sáng tiêu tán, bước chân của Cửu Đế cũng không di động chút nào nhưng hai mắt lại lộ ra tia sáng ngập trời!
Hắc khí trước mặt hắn lúc này lấn át ánh sáng, khi tới trước mặt Cửu Đế Đại Thiên Tôn lại một lần nữa ngưng tụ, hóa thành Vương Lâm tóc đen.
Hắc khí trước mặt hắn lúc này lấn át ánh sáng, khi tới trước mặt Cửu Đế Đại Thiên Tôn lại một lần nữa ngưng tụ, hóa thành Vương Lâm tóc đen.
- Ngươi đánh không thắng được lão phu đâu!
Cửu Đế Đại Thiên Tôn nhìn Vương Lâm, khuôn mặt già nua, hai mắt bừng sáng, hình như có dấu hiệu biến đổi thành trung niên.
- Ngươi không thể lấn át được giết chóc và hủy diệt. Vương Lâm tóc đen chậm rãi nói.
- Bạch Phát Dược Thiên Tôn... Hắc Phát Dược Thiên Tôn... Vương Lâm, ta xem thường ngươi Rồi! Lúc này Hải Tử là người vô tội, vật này tặng cho ngươi, chuyện hôm nay coi như bỏ. Tay phải Cửu Đế Đại Thiên Tôn chụp vào hư không một cái, kim quang lóe lên. Bất ngờ trong tay hắn xuất hiện một mảnh nhỏ màu vàng kim bằng bàn tay!
- Ta từng quan sát thân thể ngươi, có dấu vết của kiếm này. Mảnh vỡ này có thể khiến kim bổn nguyên của ngươi đại thành!
Cửu Đế Đại Thiên Tôn vừa nói, tay phải vừa vung lên. Mảnh vỡ kia liền bay thẳng
về phía Vương Lâm. lơ lửng trước ngươi hắn. không hề nhúc nhích.
Đưa ra mảnh nhỏ của Tiên Cực kiếm này, Cửu Đế nhìn Vương Lâm đầy thâm ý, xoay người mang theo Hải Tử Thiên Tôn vẫn luôn trầm mặc, thoáng một cái liền biến mất hoàn toàn.về phía Vương Lâm. lơ lửng trước ngươi hắn. không hề nhúc nhích.
Theo hắn biến mất, giam cầm trên con phố này cũng biến mất. Nhưng đống đổ nát
bốn phía lại tồn tại trong vĩnh hằng, không bao giờ thay đổi.
Một đêm trên con phố này, chân trời phía xa xa đã có ánh bình minh xuất hiện, giống như muốn xua tan bóng tối, khiến cho mặt đất được ánh sáng bao phủ.
Vương Lâm tóc đen đứng đó, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm mặc thật lâu.
bốn phía lại tồn tại trong vĩnh hằng, không bao giờ thay đổi.
Một đêm trên con phố này, chân trời phía xa xa đã có ánh bình minh xuất hiện, giống như muốn xua tan bóng tối, khiến cho mặt đất được ánh sáng bao phủ.
Vương Lâm tóc đen đứng đó, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm mặc thật lâu.
Thời gian trôi qua, vầng mặt trời xa xa mọc lên. ánh sáng từ phía đông tỏa ra, giống như một tầng sóng gợn. Những nơi nó đi qua, màu đen hóa thành ánh sáng, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy nhanh chóng phủ xuống tổ thành này.
Khi làn sóng gợn đại biểu cho ánh sáng đó hiện ra trên dãy phố này, thân thể Vương Lâm vẫn không nhúc nhích như cũ. Hắn nhìn sóng gợn ánh sáng cách mình ngay càng gần, cuối cùng để cho thân thể bị bao phủ bởi ánh sáng.
Mái tóc của hắn trong khi ánh sáng tràn qua từ màu đen liền dần dần trở thành tóc bạc. Vẻ lãnh khốc trong mắt hắn. thần sắc lạnh như băng khi mái tóc bạc xuất hiện lập tức trở thành uể oải và hiu quạnh.
Không có bất cứ phương pháp nào có thể mạnh mẽ trấn áp sát lục chiếm cứ chủ thể. Vương Lâm rõ ràng điều này, khi giết chóc phủ xuống, tất cả đều không thể thay đổi.
- Từ nay về sau dưới ánh mặt trời ta là Vương Lâm tóc bạc...khi đêm tối phủ xuống ta là Vương Lâm tóc đen...giống như mặt trời mọc. mặt trời lặn, rất khó thay đổi. May mà ta có lực lượng của phân thân trong hư vô, có thể áp chế, bảo trì thanh tỉnh.
Đen và trắng ở trên thân thể Vương Lâm sẽ tồn tại tới vĩnh hằng.
Than nhẹ một tiếng, đối với Hải Tử Thiên Tôn. Vương Lâm không suy nghĩ tới nữa. Hắn giơ tay phải lên, chụp lấy mảnh vỡ Tiên Cực kiếm trước người, cầm lấy liền dứt khoát bỏ lại Hồn Khải, xoay người đi về phía xa xa.
- Phải rời khỏi nơi này rồi... Tất cả tiên tộc dù bí ẩn hay bắt đầu ta cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Trận tuyết này rất lâu sau mới chấm dứt. Cho tới sáng sớm ngày thứ hai. bông tuyết vẫn rơi trùm mặt đất, giống như phủ cho mặt đất một tầng áo bông trắng dày.
Trong sáng sớm ngày thứ hai. Vương Lâm mang theo Lưu Kim Bưu và Hài Long đứng ở cửa thành phía đông. Hắn quay đầu lại nhìn tổ thành, bình tĩnh chờ đợi.
Thời gian trôi qua không lâu. dưới ánh mắt trông mong của Lưu Kim Bưu, hắn thấy xa xa đi tới hai người. Một người trong số đó là mặc trường sam màu đỏ. đúng là Hứa Lập Quốc.
Vẻ mặt Hứa Lập Quốc mê man. Trong tâm thần hắn mấy ngày nay luôn có một cảm giác kêu gọi. Cảm giác này theo hắn mãi khiến sáng nay hắn đi tới cửa đông này.
Bên cạnh hắn là người điên đang nghênh ngang đi tới. Sở dĩ hắn tới nơi này cũng bởi mấy ngày nay cảm thấy sự kêu gọi như Hứa Lập Quốc, khiến hắn vô cùng phiền lòng, đơn giản tới đây xem một chút.
- Hả? Là ngươi? Con mẹ nó, ngươi không ngờ còn dám xuất hiện trước mặt bổn vương!
- Hứa Lập Quốc, ta phải đi rồi. Ngươi ở lại nơi này hay đi theo ta!
Vương Lâm nhìn người điên đang vọt tới, thầm than, ánh mắt rơi vào thân thể Hứa
Lập Quốc, chậm rãi nói.
Lời nói của hắn truyền vào tâm thần Hứa Lập Quốc, khiến trong đầu Hứa Lập Quốc ầm vang. Tầng trí nhớ bị phong ấn tan ra. Cảnh tượng năm xưa trong nháy mắt hiện lên trong đầu hắn.
Hắn nhớ ra Vương Lâm, nhớ ra việc đã bị đối phương luyện hóa thành ma đầu.
Hắn nhớ ra mấy ngàn năm theo hầu. nhớ ra tất cả những thứ về mình, còn có những lời nói của chủ nhân sát tinh kia.
Ký ức của hắn cho tới trước khi rời khỏi động phủ giới đầu thai chuyển thế trong nháy mắt hoàn toàn thức tỉnh.
- Chủ...... chủ nhân!
Thân thể Hứa Lập Quốc run lên, hắn mở to hai mắt lộ ra một vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Hắn bước nhanh tới vài bước, đi lướt qua người điên, đẩy Lưu Kim Bưu ở bên cạnh Vương Lâm đang nhìn hắn rất đắc ý, chuẩn bị chào hỏi kia.
Sau khi đẩy Lưu Kim Bưu đang sửng sốt lùi lại vài bước. Hứa Lập Quốc này đứng ở vị trí của Lưu Kim Bưu lúc trước, vẻ vui mừng lẫn sợ hãi trên mặt đã biến thành vẻ a dua theo thói quen lúc trước.
- Chủ nhân, tiều Hứa tử rốt cuộc đã được gặp người rồi. Đã bao nhiêu năm, mỗi đêm trong mơ tiểu Hứa tử đều thấy chủ nhân, ngày ngày mong nhớ. hận là không thể gặp được chủ nhân!
Chủ nhân à...... sự trung thành của tiều Hứa tử đối với người sẽ không vì thời gian
mà thay đổi, sẽ không vì chuyện kiếp này kiếp trước mà có một chút thay đổi nào. Người chính là chủ nhân của ta, cả đời này, cả kiếp sau, hay kiếp sau nữa thì vẫn là như vậy!
Chủ nhân, người đừng bỏ mặc ta, hay cho ta đi theo người, dù lên núi đao hay xuống biển lửa Hứa Lập Quốc ta cũng tuyệt đối sẽ không nhíu mày!mà thay đổi, sẽ không vì chuyện kiếp này kiếp trước mà có một chút thay đổi nào. Người chính là chủ nhân của ta, cả đời này, cả kiếp sau, hay kiếp sau nữa thì vẫn là như vậy!
Chủ nhân, mặc dù ta gặp người quá chậm, nhưng ta đã đi theo người lâu nhất. Mặc dù cũng có vài người có một chút vận khí tốt được chủ nhân tìm được sớm, nhưng sự trung thành của ta đối với chủ nhân người khác sao có thể so sánh được! Chủ nhân, ta rốt cuộc cũng đã tìm được người rồi!
Hứa Lập Quốc vừa nói vừa chớp chớp hai mắt, ở trước mặt Lưu Kim Bưu đang trợn mắt há hốc mồm chảy xuống hai hàng nước mắt như kích động.
Trong khi một bên là gào lên kích động biểu đạt sự vui mừng lẫn sợ hãi, nhưng Hứa Lập Quốc này cũng không quên trợn mắt nhìn Lưu Kim Bưu một cái, giống như là nói cho Lưu Kim Bưu biết Hứa Lập Quốc hắn mới chính là người thân cận nhất của chủ nhân!
- Hừ. không một ai có thể hiểu rõ sát tinh này bằng ta, khi Hứa gia gia của nhà ngươi đi theo sát tinh này, thì tên tiểu tử Lưu Kim Bưu nhà ngươi còn không biết đang đi lừa gạt ở nơi nào mà cũng dám đoạt sủng với ta sao?Vẻ mặt đắc ý của tên Lưu Kim Bưu này vừa rồi, chắc chắn hắn nghĩ có thể vượt qua được ta!
Hừ. hãy xem ta dạy dỗ hắn. để cho hắn biết Hứa gia gia của hắn không phải là dễ chơi như vậy!
Bị Hứa Lập Quốc trừng mắt nhìn, trong lòng Lưu Kim Bưu kia lập tức run lên. Dư uy của Hứa Lập Quốc đối với hắn mà nói quả thật là một bóng ma rất lớn. lúc này hắn do dự một chút, đang định mở miệng, đột nhiên ở bên cạnh truyền ra một tiếng rít gào!
Chỉ thấy con Hải Long đã thu nhỏ chỉ còn bằng ngón tay kia vốn đang ghé lên vai của Lưu Kim Bưu, lúc này sau khi nhìn thấy Hứa Lập Quốc liền ngẩng mạnh đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Lập Quốc kia, bắt đầu rít gào.
Tiếng rít gào của nó khiến cho Hứa Lập Quốc đang trong cơn sửng sốt lại càng thêm hoảng sợ.
Còn Lưu Kim Bưu kia, lập tức thần sắc hắn lại lộ ra một vẻ đắc ý, nếu không có Vương Lâm ở chỗ này thì nhất định hắn sẽ cười rộ lên.
- Ha ha. may mắn mà ta đã sớm có chuẩn bị trước. Có con Hải Long này ở bên cạnh, Hứa Lập Quốc này, để ta xem ngươi sẽ kiêu căng như thế nào!
Vương Lâm không để ý đến hai người đang lườm nhau tóe lửa này, mà nhìn về phía người điên đang sửng sốt vì những lời nói của Hứa Lập Quốc kia.
Lúc này người điên kia đã sớm quên đi chuyện phiền phức đi tìm kiếm Vương Lâm. mà nhìn Hứa Lập Quốc, bộ dạng như sắp sửa khóc đến nơi.
- Tiểu Hồng......Tiểu Hồng, ngươi......ngươi vừa mới nói cái gì hả, ta không phải là chủ nhân của ngươi sao, làm sao hắn lại trờ thành chủ nhân của ngươi, rốt cuộc ta là chủ nhân của ngươi, hay hắn là chủ nhân của ngươi, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi...
Người điên vô cùng lo lắng, tiến đến túm lấy Hứa Lập Quốc.
Hứa Lập Quốc lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có một người. Hắn quay đầu lại liếc nhìn người điên một cái, khi ký ức của hắn khôi phục lại, lúc này ánh mắt nhìn về
phía người điên nhất thời có một chút khác biệt, mơ hồ lộ ra ánh mắt giống như lúc ở trong động phủ giới liên thủ với Lưu Kim Bưu lấy máu tươi.
- Buông......tay ra. Hứa gia gia nhà ngươi chỉ có một chủ nhân, đó chính là sát......
chủ nhân sát khí ngợp trời, anh minh thần võ này!
Nói tới đây. hắn nhìn lướt qua Vương Lâm rất nhanh, trong lòng toát mồ hôi, thầm nghĩ mình nhiều năm không ở bên cạnh sát tinh này, suýt chút nữa đã lỡ miệng.
- Ngươi tránh ra cho ta! Đừng có bám lấy Hứa gia gia ngươi!
Hứa Lập Quốc vội vàng giãy ra, lùi lại phía sau vài bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, thể
hiện sự trung thành.
- Chính là ngươi, ngươi đã đả thương gia gia của Tiều Hoa Hoa. lại còn cướp đi Tiểu Hồng của ta. Tiều Hồng à Tiểu Hồng....... Người điên lao tới bóp cổ Vương Lâm.
- Người điên......ta tới tổ thành này chính là để gặp ngươi......Ngươi không nhớ ta, vậy thì coi như chuyện trong động phủ giới chỉ là một giấc mộng vậy. Được lắm, người điên Ta đi.
Vương Lâm mở hai mắt, xoay người đi về phía bình nguyên ở bên ngoài thành!
Hứa Lập Quốc cùng với Lưu Kim Bưu vội vàng đi theo sau. không để ý tới người điên kia nữa. Bọn họ đi theo phía sau. ánh mắt nhìn nhau chằm chằm, nhưng so với sự đắc ý của Lưu Kim Bưu, thì Hứa Lập Quốc củng có một chút phẫn nộ, bởi vì con Hải Long trên vai Lưu Kim Bưu cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
- Không ổn, Hứa gia gia ngươi chỉ có hai con mắt, nhưng Lưu Kim Bưu đáng chết kia cùng với con rắn ngu ngốc lại có tới bốn con mắt......Phải nghĩ ra cách...... nếu không
sau này khó mà giữ được địa vị.
Hứa Lập Quốc nói thầm trong lòng.
Sau khi ba người đi xa, người điên đứng ở bên ngoài thành nhìn những thân ảnh ở đằng xa, không ngừng thì thào.Hứa Lập Quốc nói thầm trong lòng.
- Tiểu Hồng......Tiểu Hồng......sao ngươi lại đi như vậy......Tiểu tử đáng chết, hắn dám cướp Tiểu Hồng của bổn vương, ta phải mách với ca ca, không được, ta phải mách với sư tôn!
- Vương Lâm... Vương Lâm...
Thân thể người điên run lên, phong ấn trong đầu như có dấu hiệu nới lỏng, dường như hắn nhớ ra được cái gì đó.- Động phủ giới, Vương Lâm......hư vô......thức tỉnh......
Thân thể người điên càng thêm run rẩy, trong đầu hắn ầm một tiếng, hiện lên một hình ảnh.Trong hình ảnh này, hắn cứu được người ở trước mắt. cùng với hắn đắm chìm trong một giấc mộng. Ở trong mộng, chính mình thủy chung vẫn đang tìm kiếm dấu vết của chưởng ấn ở trên cánh tay kia!
Hắn theo tiềm thức giơ tay lên, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cánh tay hắn vốn chỉ có làn da nhẵn bóng, lại có một dấu vết chưởng ấn đang chậm rãi hiển lộ ra.
Chưởng ấn này hình như là như là của một người đã từng túm lấy cánh tay hắn. rất lâu không buông ra.
Hai mắt hắn bất giác chảy xuống hai hàng nước mắt. Hai hàng nước mắt chảy xuống, rơi lên trên mặt đất đầy tuyết, hắn dường như đã nhớ ra!
Hắn đã nhớ ra mình ở trong động phủ giới đã gặp một thi thể. đã lấy máu tươi của chính mình để làm cho thi thể kia sống lại.
Hắn đã nhớ ra thi thể này tên là Vương Lâm. sau khi sống lại, đối với mình rất tốt... Hắn đã nhớ ra cảnh tượng ở trong giấc mộng đạo kia...
Hắn còn nhớ ra bản thân sau khi tỉnh dậy đã nhìn thấy ca ca, từ đó về sau ký ức vô cùng mơ hồ, giống như là đã bị phong ấn. giống như suốt thời gian này ca ca hắn đã thi triển thần thông gì đó với hắn!Hắn chỉ có thể mơ hồ nhớ được trong ký ức mơ hồ của hắn có một ánh mắt vô tình từ trong hai mắt của ca ca hắn lan ra. Ánh mắt kia khiến cho hắn sợ hãi, khiến cho hắn muốn tìm Vương Lâm để cầu cứu.
Hắn đã nhớ ra!
- Vương Lâm......Vương Lâm... Vương Lâm!! Sư tôn!! Người điên trong run rẩy, hô to lên một tiếng.
Ngay khi hắn xoay người lại, đồng tử trong hai mắt hắn bỗng nhiên co rút lại. Hắn nhìn thấy bên ngoài cửa thành ở sau lưng người điên đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu vàng, từ bên trong vòng xoáy có một người bước ra!
Người này mặc hoàng bào, đầu đội đế quan, chính là tiên hoàng. Sau khi hắn xuất
hiện, hai mắt nhu hòa. giơ tay phải lên. đặt lên vai người điên.
Một chiêu này hạ xuống, hai mắt người điên kia lập tức trở nên mê man. chướng ấn trên cánh tay hắn lại biến mất không còn.hiện, hai mắt nhu hòa. giơ tay phải lên. đặt lên vai người điên.
- Vương Lâm, ngươi muốn rời khỏi, bổn hoàng không tiễn. Ký ức của Đạo Phi hình như có chút khôi phục, nên ta phải đưa hắn tới nơi bế quan của tiên tổ, ở nơi đó có lẽ hắn sẽ có thể khôi phục được hoàn toàn.
Tiên hoàng mỉm cười nhìn Vương Lâm, thân ảnh nhoáng lên một cái, mang theo người điên đang mê man, từng bước lùi vào trong vòng xoáy màu vàng, biến mất không còn.
Gió tuyết vẫn như trước, tất cả như là một ảo giác, giống như là không tồn tại. Vương Lâm đứng ở đằng xa, nhìn thấy mọi chuyện vừa rồi, sau khi trầm mặc một lát, hai mắt hắn lóe lên tinh quang ngợp trời!
- Lại là chỗ bế quan của tiên tổ! Lời nói của hắn càng cho thấy chỗ bế quan của tiên tổ này là ở bên dưới hoàng cung! Hắn làm như vậy rõ ràng là muốn ta đến đó!
Vương Lâm thần sắc âm trầm, nhìn chằm chằm tổ thành.
- Người điên vừa rồi gọi ta, rõ ràng là ký ức đã thức tỉnh...... Hết thảy chuyện này có
lẽ chính là do tiên hoàng bày ra. Hắn lấy người điên ra đế dụ, bức ta không thế rời khỏi,
bức ta đi tới địa cung kia......
Đầu tiên là sắc phong ban thưởng, sau khi ta không lựa chọn đi vào địa cung, lại xảy ra trận chém giết trên phố, nếu có liên quan tới trận chém giết này, thì tiên hoàng này nhất định là đã tham dự vào, muốn lấy trận chém giết đó đề bắt ta. Nhưng sau khi chém giết thất bại. lại vì sát lục của ta giáng xuống, cùng với Cửu Đế đánh một trận......bức ta đi tới địa cung kia......
Cho nên, hắn không muốn tự mình ra tay, đã nghĩ ra một kế, đó là lấy người điên dụ ta tới địa cung đó!
Chỗ tiên tổ bế quan, địa cung......Chỗ đó rốt cuộc là có bí ẩn gì, tiên hoàng này vì sao hết lần này đến lần khác muốn ta tới đó! Nơi đó, rốt cuộc là ta nên đi, hay không nên đi!
Vương Lâm trong lúc trầm mặc, ngẩng mạnh đầu, hai mắt lộ ra vẻ quyết đoán! Có một số việc biết rõ là nguy hiếm, nhưng có một vài người vẫn cứ muốn làm!
Vương Lâm hít thật sâu, giơ tay phải vung lên. đem Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu cùng với con Hải Long kia thu vào trong không gian trữ vật, một mình nhoáng một cái trong gió tuyết lúc bình minh này lại đi tới tổ thành. Lúc này mục tiêu của hắn dĩ nhiên là địa cung!Vương Lâm quay đầu lại, nhìn gió tuyết, đi về phía tổ thành.
Trong tay hắn có một ngọc giản. Ngọc giản này là một trong những thứ hắn cầm tới trong chuyến đi tới tổ thành này, là ước định giữa hắn với Song Tử Đại Thiên Tôn cùng Cô Khai Thiên Tôn.
Lúc Vương Lâm muốn thì Song Tử Đại Thiên Tôn sẽ tự mình xuất hiện. Đây chính là lời hứa của Cô Khai Thiên Tôn và Song Tử Đại Thiên Tôn với hắn!
Cũng bởi có ngọc giản này nên Vương Lâm dù biết chuyến đi tới hoàng thành này có Tiên Hoàng là địch nhưng vẫn dám tới!
Ở dưới cửa đông thành, gió tuyết bị tường thành ngăn lại, đã nhỏ đi không ít. Đứng dưới bóng của cửa thành này, Vương Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc giản trong tay, bóp vỡ nó!
Trong nháy mắt khi ngọc giản bị bóp nát, ánh sáng màu tím đó lóe lên. hóa thành một trận pháp kỳ dị trước mặt Vương Lâm. Trận pháp này lộ vẻ tang thương, bên trong cũng cực kỳ phức tạp, mơ hồ nhìn giống như được dùng để truyền tống!
Ánh sáng này lóe lên, ở bên trong có thân ảnh của hai cô bé biến ảo ra. Hai cô bé này hai mắt lim dim, giống như đang ngủ mà bị gọi tới. một cô bé trong đó còn đang ôm một con búp bê trong lòng.
- Buồn ngủ thế, hả, đây là nơi nào?
- Tiểu Vương Lâm!! Là ngươi à?
Hai cô bé này sau khi nhìn bốn phía một chút, ánh mắt liền rơi lên người Vương Lâm, lập tức lộ vẻ kinh hỉ.Vương Lâm bái kiến Song Tử Đại Thiên Tôn! Vương Lâm ôm quyền vái một cái.
- Không cần vái, không cần vái. Ngươi sau khi rời đi chúng ta đều nhớ ngươi đó. không ngờ nhanh vậy đã được gặp rồi. Đúng rồi, Tiểu Bưu Tử đâu rồi? Mau gọi hắn tới đây nào.
- Đúng vậy, ta củng nhớ Tiểu Bưu Tử lắm. Vẻ mặt hai cô bé hưng phấn.
- Nơi này là tổ thành của tiên tộc, Song Tử Đại Thiên Tôn có từng nhớ năm đó đã ước định gì với ta không?
Vương Lâm bình tĩnh nói.
- Ước định? Hả. nhớ ra rồi. Người nói là về sau muốn chúng ta giúp một lần. là lúc này sao?
- Người nào chọc giận ngươi rồi? Hừ hừ, có gan trêu chọc vào Tiểu Vương Lâm nhà ta, việc này chúng ta nhất định làm chủ cho ngươi!
- Còn phiền Song Tử Đại Thiên Tôn giúp Vương Lâm vây khốn Tiên Hoàng một ngày. Tại hạ muốn xuống địa cung một chuyến!
Vương Lâm nhìn hai cô bé trước mặt. nhẹ giọng nói.
- Tiên Hoàng? Không thành vấn đề!
Hai cô bé nhìn nhau, trong ánh mắt hồn nhiên hiện lên một tia ngưng trọng. Nhưng hai người không hói thêm gì mà thu hồi ánh mắt nhìn nhau, thân thể nhoáng một cái liền hóa thành hai đạo cầu vồng bay thẳng về phía hoàng cung xa xa.Trong chổc tại mặt đất mơ hồ truyền ra chấn động, hoàng cung tại trung tâm của tổ thành có tiếng ầm vang lan ra xa.
Ở dưới cửa thành, cảm thụ được mặt đất dưới chân chấn động, Vương Lâm nhắm hai mắt lại.
- Sát lục giáng xuống thế gian, thay thế ánh sáng bởi bóng tối... Vương Lâm ta nguyện trầm luân trong hủy diệt...
Tuyết cũng trở thành màu đen. Bóng tuyết màu đen tung bay. hình thành một cơn gió lốc gào thét bốc lên tận chín tầng trời. Trong tích tắc khi mái tóc của Vương Lâm biến thành màu đen. tất cả tuyết trên bầu trời liền hoàn toàn trở thành tuyết đen!!
Tuyết đen từ trên bầu trời rơi xuống, cũng bởi vì sự tồn tại của nó che bầu trời sáng sớm này, khiến cho mặt đất phía đông tổ thành bất ngờ đen kịt một vùng!
Trên bầu trời, một lượng lớn tuyết đen tàn phá, che hơn nửa bầu trời. Vương Lâm giương mắt nhìn lên, trong mắt tràn ngập vẻ lãnh khốc vô tình. Vương Lâm tóc đen vốn không nên xuất hiện giống như bầu trời màu đen này. Nhưng giờ phút này hắn lấy thần thông biến tuyết thành đen như mực. khiến ánh sáng hóa thành hắc ám!
Từ xa xa nhìn lại, tổ thành lúc này trông cực kỳ quỷ dị, phía đông là đêm tối, những nơi khác lại là ban ngày. Tu sĩ trong đông thành lúc này lập tức lao ra khỏi phòng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn bầu trời, thần sắc mồi người đều lộ vẻ hoảng sợ chấn kinh.
Nhưng rất nhanh bọn họ lập tức cảm nhận được một luồng khí tức vô txình hủy diệt truyền tới từ cửa động. Luồng khí tức này không bá đạo, củng Không Linh hoạt nhưng tất cả những người cảm nhận được đều nghĩ tới đầu tiên là hiện giờ đã tới ngày tận thế!
Vương Lâm chậm rãi đi về phía trước. Trường sam trên người hắn trong bước đi của hắn bị một tia hắc khí vờn quanh thay thế, tràn ngập toàn thân, khiến cho người ngoài không nhìn ra được thân ảnh bên trong, chỉ thấy được một đám hắc khí càng ngày càng đậm.
Vương Lâm đi về phía trước, tuyết đen trên bầu trời giống như xâm lấn ánh sáng, một vùng đen tốt lan ra. Mỗi khi Vương Lâm bước tới một bước, màn đêm trên bầu trời liền khuếch tán theo!
- Ta vốn đã muốn thu hồi sát lục, vốn đã muốn chuẩn bị rời đi...nhưng Tiên Hoàng ngươi đã để Đạo Phi tới đây, vậy thì hôm nay ngươi phải chịu hủy diệt đi!
Những nơi hắn đi qua, hễ có tu sĩ nhìn thấy tâm thần đều run rẩy, có cảm giác như nỗi sợ hãi bùng lên từ sâu trong linh hồn. Hắc khí mà bọn họ nhìn thấy giống như thiên địch của bọn họ, giống như là thứ có thể hủy diệt tất cả khí tức tính mạng của sinh linh!
Những nơi hắn đi tới, tuyết đen trên mặt đất bị hòa tan. mang theo đá xanh ngàn năm không vỡ trên đường, khiến mặt đất trở thành một đống đổ nát màu đen. không phân biệt rõ là bị sát lục ăn mòn hay là bị tuyết đen hòa tan mà rửa nát.
Cả kiến trúc bốn phía lúc này trong bước đi của Vương Lâm cũng như trong nháy mắt ngắn ngủi mà trải qua vô tận năm tháng, trở nên suy tàn. hóa thành tro bụi, tan trong không trung.
Từ đông thành đi về phía hoàng thành trung tâm của tổ thành, bởi vì tổ thành quá lớn cho nên quá trình này cực kỳ xa xôi. Nhưng lúc này Vương Lâm bị hắc khí lượn quanh, mỗi bước hạ xuống đều khiến sóng gợn màu đen lan ra. Vương Lâm giống như hoan toàn dung hợp với hắc ám. tốc độ cực nhanh, nhìn như thong thả nhưng trên thực tế lại chỉ thấy bụi bặm bốc lên
Màn đêm trên bầu trời cũng nhanh chóng cắn nuốt ánh sáng. Bóng đêm từ phía đông thành di động trên mặt đất, tràn về phía hoàng cung.
Có rất ít tu sĩ giờ phút này dám ngăn cản bước của Vương Lâm. Bọn họ đứng từ xa, nhìn đêm đen phủ xuống, cắn nuốt ánh sáng.
Cả đường đi để lại đống đổ nát từ đông thành tới hoàng cung, khi thân ảnh Vương Lâm sau không biết bao lâu đi tới hoàng cung thì phía sau hắn đã không còn thành trì mà chi còn một đám bụi lịch sử.
Bên ngoài hoàng cung có đội ngủ mấy vạn hắc giáp cấm binh đang nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Ở phía sau bọn họ có vô số thân ảnh từ hoàng cung đồng loạt bay ra.
Trên bầu trời giờ phút này phong vân biến sắc, chỉ thấy lúc này có hai mặt trời tồn tại, một là màu tím, một là màu vàng! Trong mặt trời màu tím chính là Song Tử Đại Thiên Tôn. còn trong mặt trời màu vàng chính là Tiên Hoàng mặc hoàng bào!
Hai Đại Thiên Tôn giao chiến khiến cho thiên địa ầm vang, hoàn toàn mơ hồ, có sóng gợn vang vọng truyền ra khắp bốn phương tám hướng.
- Song Tử Đại Thiên Tôn. Vương Lâm này xông vào hoàng cung, bất kính với tiên tộc. Hành vi này là phản bội tiên tộc!! Hai người các ngươi chẳng lẽ còn muốn tiếp tục mê muội!!
Vương Lâm đứng bên ngoài hoàng cung, ngẩng phắt đầu. hắc khí bên ngoài thân thể hắn ngưng tụ lại, hóa thành một bộ hắc bào. Mái tóc đen hắn dài ra thêm một chút. Hắn nhìn mặt trời màu vàng trên bầu trời, hai mắt lộ ra vẻ lạnh lùng không chút dao động tâm tình.
Hắc khí toàn thân Vương Lâm ngưng tụ thành một bộ y phục. Chỉ thấy bầu trời hắc ám lập tức điên cuồng lan ra. Cảnh tượng này giống như thiên địa giữa hắn và hoàng cung này biến thành ba phần, một phần là màu đen, một phần màu vàng, ở giữa là một vầng mặt trời màu tím!
- Sát kiếp trên con phố dài kia ta vốn không muốn truy cứu. thầm muốn rời đi... Không muốn khiến sát lục hủy diệt này phủ xuống thế gian. Nhưng ngươi... Lại lấy người điên bức ta tới đây... Lúc này ta tới rồi!
Vương Lâm giơ bước chân bước về phía trước. Bước chân này hạ xuống, toàn thân
hắn liền ầm ầm khuếch tán ra, hóa thành một đám mây đen quét thẳng về phía trước.
Thần sắc mấy vạn cấm binh ngưng trọng, trong lúc Vương Lâm biến thành mây đen lao tới liền đồng loạt gầm nhẹ. hắc giáp trên mỗi người tản ra hắc quang, hình thành một luồng sát khi kinh thiên động địa. Luồng sát khí này do mấy vạn người ngưng tụ ra, bất ngờ trở thành một!hắn liền ầm ầm khuếch tán ra, hóa thành một đám mây đen quét thẳng về phía trước.
Từ trong đó truyền ra tiếng gầm thét kịch liệt, bất ngờ hóa thành một con long quy thú khổng lồ! Con thú này có đầu rồng, đuôi rồng nhưng không có thân rồng, đầu không có sừng mà có vô sổ những dấu ấn mặt quỷ dữ tợn.
Con thú này không phải Huyền Vũ. Ở tiên tộc nó có một cái tên đặc biệt, gọi là Long Quỷ!
Quy, quỷ, nghe khá đồng âm!
Long Quỷ là hồn phách của hắc giáp. Con thú này do sát khí qua năm tháng vô tận hình thành, giờ phút này sau khi xuất hiện liền gầm thét lao thẳng về phía đám mây đen do Vương Lâm biến thành!
Trong thời gian ngắn liền va chạm với mây đen. Nhưng trong tích tắc khi thân thể nó đụng vào đám mây. lập tức run rẩy, phát ra tiếng gầm thét thê lương!
Sát khí dù mạnh tới mấy, dù có ác liệt tới mấy thì ở trước mặt sát lục và hủy diệt cũng phải tan thành mây khói!
Mây đen do Vương Lâm biến thành không dừng lại chút nào, quét ngang qua, khiến Long Quỷ run rẩy sụp đổ. Mấy vạn hắc giáp cấm binh bên trong đều phun máu tươi, thân thể bị lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào, bị cuốn bay đi!
Cửa thành hoàng cung cũng bị đám mây đen do Vương Lâm biến thành gào thét lao qua, trong nháy mắt giống như đã trải qua ngàn vạn năm, trở nên mục rữa. chợt sụp xuống. Hắc ám từ trên bầu trời giáng xuống, khiến nơi Vương Lâm đi qua, cả mặt đất hoàng cung đều biến thành màu đen, kiến trúc tan thành tro bụi!
Mấy vạn hắc giáp binh bị cuốn đi giờ phút này vô cùng hoảng sợ nhưng đám mây đen do Vương Lâm biến thành tràn tới, tiếng kêu thét thảm thiết kinh thiên động địa liền vang lên. Đám mây đen xẹt qua mấy vạn thân thể, khi Vương Lâm tóc đen ngưng tụ lại trên sân rộng trước hoàng cung thì mấy vạn hắc giáp binh đã tử vong hết cả, trở thành hài cốt.
Gió thổi qua, đám hài cốt cũng biến thành tro bụi!
- Hoàng cung của tiên tộc có lẽ chưa từng có hắc tuyết.
Vương Lâm tóc đen bình tĩnh mở miệng, giơ tay phải lên vung lên bầu trời. Chỉ thấy màn hắc ám che phủ càn khôn kia trong lúc phủ xuống bất ngờ hóa thành những bông tuyết màu đen rơi xuống trong ngoài hoàng cung.Những bông tuyết này rơi xuống như thổi bay cả thời gian, hoàng cung khổng lồ này với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được đang nhanh chóng xuống cấp. Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy trong hoàng cung ở đằng xa, phong tượng Tiên Tổ duy nhất cao chọc trời liền có kim quang khuếch tán ra. Kim quang này như hóa thành gợn sóng, hướng về bốn phía tràn tới, khiến những nơi nó đi qua hoàng cung giống như được kim quang bao phủ!
Kim quang này chính là trận pháp mạnh nhất của hoàng cung, không cho phép bị phá hủy! Bên trong kim quang, trên đỉnh đầu của pho tượng ở đằng xa hình như có một người đang khoanh chân ngồi. Người này toàn thân mặc áo trắng, ánh mắt từ xa đối diện với ánh mắt Vương Lâm.
- Vương Lâm!
Người mặc áo trắng kia chính là quốc sư lúc sắc phong, miệng hắn nở một nụ cười, hướng về phía Vương Lâm từng bước đi tới.Dưới từng bước chân đó, cả hoàng cung như có trọng ảnh. giống như là có một không gian khác chồng lên. khiến cho quốc sư này khi hạ bước chân xuống đã đứng ở trên đỉnh đại điện cách phía trước Vương Lâm mấy trượng. Hắn đứng ở đó, quần áo bị gió thổi tung lên.
- Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi...... rốt cuộc ngươi cũng tới!
Vương Lâm trầm mặc không mở miệng, mà giơ chân phải lên giẫm mạnh xuống đất. Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa. đám tu sĩ bốn phía lập tức tránh lui ra. Bọn họ không giống như tu sĩ cồ tộc, cồ tộc không có bất cứ một tông môn gì, chỉ có cổ tổ miếu và tam đại hoàng quốc, gần như tuyệt đại bộ phận cư dân cổ tộc đều thuần phục hoàng quyền một cách điên cuồng. Ở tiên tộc, sự tồn tại của hoàng quyền chỉ còn mang tính chất tượng trưng! Thế lực chân chính đó là nằm trong tay những Đại Thiên Tôn và rất nhiều những tông phái! Lúc này đổi diện với Vương Lâm đã khiến cho họ sợ hãi, bọn họ không chút do dự, lập tức chọn cách tránh ra!
Bước chân Vương Lâm hạ xuống, mặt đất tan vỡ, từng vết nứt lấy thân thể hắn làm trung tâm hướng về bốn phía. Mặt đất giống như là đang lột da, điên cuồng cuộn lên. Dưới sự chấn động này, những vết nứt bị một cước của Vương Lâm gây ra nhất tề lao thẳng tới quốc sư ở trên đại điện.
Những vết nứt giống như những con địa long gào thét trong nháy mắt tới gần.
Quốc sư ở trên đại điện mỉm cười, giơ tay phải lên. vung về phía trước.
Quốc sư ở trên đại điện mỉm cười, giơ tay phải lên. vung về phía trước.
- Hết thảy tồn tại cũng đều thành có thể thành Vô......
Trong lúc tay phải hắn vung lên. những cái khe trên mặt đất đại điện đang lan tới giống như là những vết thương khép miệng lại, trong nháy mắt biến mất không còn. không tồn tại nữa.- Người ta gặp ở trên con phố kia không phải là ngươi! Vương Lâm ngẩng đầu nhìn quốc sư kia, chậm rãi mở miệng.
- Người mà ngươi giết, là ta, nhưng cũng không phải là ta!
Quốc sư kia mỉm cười, nắm tay phải lại, chậm rãi duỗi ra. Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn có một tiều nhân phát ra bạch quang hiện ra. Tiều nhân này sau khi xuất hiện lập tức hướng về phía quốc sư quỳ lạy.- Ngươi đã từng tới Đại Hồn Môn. đã gặp thuật này. Hồn Diễn Đạo. Đạo Diễn Hồn này nhìn thì giống nhau, nhưng thực tế lại khác nhau......
Thân ảnh này cực nhanh, dung hợp với thiên địa, nhìn không rõ tung tích. Nhưng ngay khi nó tới gần Vương Lâm, Vương Lâm bồng giơ tay phải lên. giống như khi ở trên phố, tùm về phía bên phải. Gợn sóng lóe lên, ở trong lòng bàn tay hắn. thân ảnh màu trắng kia bị túm lấy, vuốt một cái tan vỡ!
- Tại sao.
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, một vài nhịp thở sau lại mớ ra.
- Sinh mạng đến từ động phủ giới, ngươi là người đầu tiên từ trong động phủ giới đi ra......
Thần thông mở ra động phủ giới trước đây không người nào có được. Toàn bộ Tiên Cương Đại Lục này, bao gồm cả Tiên Tổ và cồ tổ cũng đều như vậy......Mở ra động phủ giới, thần thông thuật sáng tạo ra một thế giới trên thực tế là chỉ có tộc ta mới có!
Là tộc của ta, sau khi đi theo Tiên Tổ, đã đem thuật này truyền thụ ra ngoài, khiến cho những tông môn có tư cách ở trên Tiên Cương Đại Lục này đều có thể tự sáng tạo ra một động phủ giới!
Vô số năm qua. vô số động phủ giới vì sự tồn tại của tộc ta mà đã cung cấp một lượng hương hỏa khổng lồ, đối với người ngoài cũng có một chút tác dụng, nhưng đối với tộc ta là có tác dụng lớn nhất. Chỉ cần hấp thụ những hương hỏa vốn là thuộc về tộc ta. như vậy sẽ trở thành tộc nhân ngoài tộc của tộc ta, nếu không còn hương hỏa thì sẽ phải chết.
Hương hỏa là độc, cũng là bổ! Điều này không có gì là quá bí ẩn, có lẽ ngươi cũng
biết.
trong lịch sử của tộc ta chưa bao giờ xuất hiện!
Hai mắt quốc sư lộ ra vẻ hưng phấn, nhìn chằm chằm Vương Lâm, vẻ hưng phấn trong mắt hắn càng ngày càng đậm.
- Có thể nói ngươi cũng giống như tộc ta, không thuộc về Tiên Cương Đại Lục này......
Quốc sư kia trong lúc nói, tay phải bấm quyết, vung về phía trước. Chỉ thấy hoàng cung này vặn vẹo, giống như là thay đổi không gian, bầu trời tiêu tan. mặt đất biến đổi, ngay cả cung điện trong nháy mắt cũng biến mất.
Vương Lâm cảm nhận được rõ ràng chỗ mà hắn đang đứng không hề thay đổi, nhưng không gian đã thay đổi, hiển nhiên là ở trong hoàng cung này có người đã từng lấy đại thần thông thuật mở ra một không gian tương đồng, khiến cho nơi này rõ ràng là ở trong hoàng cung, nhưng thực tế lại là ở một thế giới khác! Đây là một đại điện mênh mông, có những cây cột khổng lồ chống đỡ. trên mỗi một cây cột đều có chín đám u hóa vờn quanh, chiếu sáng toàn bộ đại điện này.
Vô số cây cột, có vô số đám u hỏa. ở bên trong những đám lửa này có những khuôn mặt đang nhắm mắt, lúc ẩn lúc hiện.
Ở đằng xa, có một tế đàn như một ngọn núi, quốc sư đứng ở trên tế đàn đó, thân thể hắn không hề chuyển động, dường như ở không gian khác, tế đàn kia chính là đại điện của hoàng cung.
Ở phía trước tế đàn có một cái ao lớn đỏ như máu. ở bên trong có một người đang khoanh chân ngồi, người này chính là Minh Đạo Tôn! Hai mắt hắn nhắm nghiền, thần sắc dữ tợn. giống như đang phải chịu những sự thống khổ rất lớn. toàn thân nổi đầy gân xanh, có một sự tang thương không nói nên lời bao phủ. Ở xung quanh tế đàn này có chín cây cột vây quanh, trên mỗi cây cột đều có một sợi xích sắt màu nâu. Chúng nổi liền với nhau, lơ lừng ở phía trên tế Ở chính giữa chín sợi xích này có một người, người này toàn thân mặc trường sam có hoa văn, củng nhắm hai mắt, toàn thân bị chín sợi xích kia xỏ qua, hôn mê bất tỉnh.
Người này chính là người điên.
- Tiên Tổ mời tộc ta tới. khi bố trí hoàng cung đã mở ra địa cung này. Tất cả cấu trúc của nơi này đều có liên hệ với kiến trúc của hoàng cung.
- Người và Tiên Hoàng dùng thủ đoạn bức bách ta phải tới đây là vì chuyện gì?
- Ngươi có muốn đạt được sức mạnh của Tiên Tổ không?
Quốc sư kia nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra một vẻ kỳ dị, chậm rãi nói.
- Tiên Tổ có sức mạnh vô thượng, nếu ngươi đồng ý với ta một điều kiện, thì ta có thể giúp cho ngươi có được truyền thừa của Tiên Tổ, khiến cho ngươi trở thành đệ nhất nhân đương thời của Tiên Cương Đại Lục!
- Tiên Hoàng đã chuẩn bị nhiều năm chính là vì Phản tổ đại pháp. Phản tổ đại pháp này một khi thành công có thể khiến cho người khác có được tu vi của Tiên Tổ, trở thành Tiên Tổ thứ hai!
Ta có thể giúp ngươi, trong khi Tiên Hoàng không phát hiện ra, cho ngươi có được tu vi này!
Quốc sư liếm liếm môi, nhìn Vương Lâm.
Quốc sư liếm liếm môi, nhìn Vương Lâm.
- Ngươi có được tư cách này, vì ngươi là người từ trong động phủ giới cung cấp hương hóa cho tộc ta đi ra, ngươi............
- Ngươi không thể ra khỏi tổ thành! Hoặc có lẽ, ngươi không thể ra khỏi hoàng
cung!
Vương Lâm cắt đứt lời nói của quốc sư. đột nhiên mở miệng, sắc mặt quốc sư kia lập tức biến đổi, lời nói dừng hẳn lại, hai mắt lập tức lạnh như băng nhìn chằm chằm Vương Lâm.
Vương Lâm thần sắc như thường, cũng nhìn lại. Hồi lâu sau. quốc sư này nở nụ
cười.
- Không sai, Tiên Tổ rất mạnh, vô cùng mạnh. Tộc ta chỉ có thể quy thuận, mà tuyệt đại bộ phận hương hỏa đều cần phải qua thân thể của tộc nhân tộc ta luyện hóa. sau đó mới dâng lên cho Tiên Tổ!
Ta đã sớm biết khi ngươi từ trong động phủ giới đi ra, Tiên Hoàng vốn định giết ngươi, nhưng ta hiểu rõ Đạo Chân. Tính cách hắn đa nghi, lại cực kỳ tàn nhẫn, cho nên ta đã nói ngươi sẽ gây nên họa lớn. tất phải trừ.
Quả nhiên khi ta nói như vậy, hắn liền hoài nghi, cho nên lúc đầu khi ngươi đến tiên tộc, hắn không hề ra tay. Rồi sau đó ngươi trưởng thành quá nhanh, vượt ra ngoài sự
dự liệu của hắn. nhưng hắn lại có một ý định khác, đó là muốn mượn sức mạnh của ngươi, ở địa cung này thành toàn cho Minh Đạo!
Phản tổ đại pháp, người mà hắn lựa chọn chính là Minh Đạo Tôn, còn người mà ta chọn, chính là Vương Lâm ngươi!! Cửu Đế đối với Tiên Hoàng là một mối uy hiếp rất lớn. trong tổ thành này hắn không muốn khiến cho Cửu Đế hoài nghi, cho nên mới có yêu cầu sắc phong, có một trận chém giết ở trên phố dài kia. Cảnh tượng sát lục của ngươi giáng xuống lại khiến cho hắn khiếp sợ, cho nên mới dựa vào việc nắm giữ ký ức của Liên Đạo Phi, hôm nay mới có thể thành công đưa ngươi tới đây!
Sở dĩ ta cũng rất mong muốn ngươi có thể đến địa cung này chính là bởi vì chỉ có ở chỗ này, chỉ khi có trận giao chiến giữa hai Đại Thiên Tôn, ta mới có thể ở nơi này nói ra những lời này mà không bị hắn phát hiện!
Quốc sư áo trắng kia sau khi nói xong, ánh mắt liền tập trung nhìn vào Vương
Lâm.