xanhduong111
Rìu Vàng
Chương 1081: Hết sức căng thẳng
Chương 1082: Liên trảm
Chương 1083: Rời khỏi vòng xoáy
Chương 1084: Nhất tổn lưỡng kiếp
Tiền Quý Chung, một cái tên rất dung tục nhưng trong tinh vực cấp sáu thì cái tên này lại đại biểu cho rất nhiều ý nghĩa, chính là chữ “hung ác”! Hắn là trưởng lão Hoa Thanh Tông tu vi đã đạt đến Toái Niết sơ kỳ.
Tên này có một thân thần công kinh người mà nguyên nhân phần lớn là vì tính cách của hắn. Một khi trêu chọc kẻ này mà tu vi không đủ hoặc thế lực một phái yếu hơn thì chỉ có một kết cục là chết.
Hơn nghìn năm trước, một tông phái nhỏ trên tinh vực cấp sáu này vì lỡ tay giết chết một tên đệ tử của Tiền Quý Chung, tên này đã chém giết lên tận cửa môn phái kia. Hắn cũng những đồng môn hủy diệt toàn bộ hệ thống đạo pháp của mộn phái này, máu chảy thành sông. Trận chiến đó đã làm cho thanh danh Tiền Quý Chung trở nên vang dội, tất cả tu sĩ trong mọi tông phái trên tinh vực cấp sáu kia đều biết rõ.
Lúc này vẻ mặt Tiền Quý Chung rất âm trầm, hắn đang khoanh chân ngồi trên một con mãng xà khổng lồ hình rồng. bên dưới người hắn là một đàn linh thú đang chạy tán loạn trong tinh vực cấp năm, sau lưng hắn là một đám đệ tử hạch tâm.
- Không ngờ đầu mối kia là thật!
Tiền Quý Chung vừa nghĩ đến vấn đề này thì trái tim lại bắt đầu đập mạnh lên. Vài tháng trước một đệ tử hạch tâm của Hoa Thanh Tông bọn họ tình cờ đoạt được một cái ngọc giản chứa những đầu mối có lên quan đến phương pháp luyện Niến Không Đan trong truyền thuyết. Phát hiện này đã làm cho Hoa Thanh Tông cảm thấy kinh hoàng. Tiền Quý Chung thân là tu sĩ bản địa của Vân Hải Tinh Vực, nên hắn cũng biết được mười vạn tám nghìn năm về trước có một chuyện đại sự kinh thiên động địa đã xảy ra trong Vân Hải tinh vực.
Mười vạn tám ngàn năm về trước, tông phái cấp tám Phá Thiên Tông đang chuẩn bị tiến vào tinh vực cấp chín, khi chỉ còn lại hai tháng là sẽ tiến vào thì tình cờ phát hiện một khe nứt không gian. Trong khe nứt này dày đặc cấm chết cực kỳ đáng sợ. Phá Thiên Tông tập hợp rất nhiều tu sĩ, dưới sự dẫn dắt của mấy vị trưởng lão trong tông phái đã đạt đến tu vi Thiên Nhân Suy Kiếp mà tiến vào bên trong, khi mở đường thì số tu sĩ chết đi rất nhiều.
Cuối cùng sau khi tiến vào vị trí sâu nhất trong khe nứt không gian thì phát hiện ra một bộ hài cốt.
Bên cạnh bộ hài cốt kia có ba vật phẩm, một viên đan dược, một thanh tàn kiếm, một mảnh xương thú. Sau khi lấy được ba vật phẩm này thì tất cả các trưởng lão của Phá Thiên Tông tiến vào khe nứt không gian đều trở nên điên cuồng, bọn họ vội vàng rời khỏi khe nứt này quay về Phá Thiên Tông.
Bởi vì những gì bọn họ phát hiện ra thật sự là không thể tưởng tượng nổi, đủ để cho toàn bộ Vân Hải Tinh Vực phải kinh hoàng. Phát hiện này lại càng có thể để cho Phá Thiên Tông trở thành đệ nhất tông phái trong Vân Hải, vượt qua những thần tông cấp chín chí cao vô thượng.
Nhưng trong tông phái bọn họ có phản đồ, tin tức này bị truyền ra ngoài. Đợi đến khi bọn họ đi ra ngoài thì tất cả các tông phái cấp tám đều điên cuồng ra tay, rất nhiều lão quái bế quan quanh năm không quan tâm đến chuyện đời đều ồn ào xuất quan. Tất cả đều phải tham gia vào trận chiến tranh đoạt làm kẻ nào cũng phải đỏ mắt này.
Nhưng Phá Thiên Tông có thể tiến cấp vào cấp chín lại có thực lực đối đầu với tất cả các tông phái cấp tám khác. Trận chiến tranh đoạt này bùng lên làm cho tinh vực cấp tám bùng lên gió tanh mưa máu.
Tinh vực cấp bảy cũng ra tay, tinh vực cấp sáu cũng giống như vậy, mà ngay cả tinh vực cấp năm cũng bị ảnh hưởng. Một tai họa khổng lồ bắt đầu quét qua Vân Hải tinh vực rồi được mở rộng ra. Trận chiến kịch liệt này dù đã trôi qua mười vạn tám ngàn năm nhưng khi Tiền Quý Chung nhớ đến cũng phải chấn động tâm thần, cuối cùng chuyện này đã làm cho tinh vực cấp chín trước giờ chưa từng can thiệp vào tất cả mọi chuyện của hạ cấp phải ra tay. Tình cảnh này cực kỳ bất lợi đối với Phá Thiên Tông, mà đúng khoảnh khắc này thì Phá Thiên Tông bị phân liệt.
Phần lớn đám người Phá Thiên Tông cũng không muốn vì ba vật phẩm này mà tiếp tục giao chiến, bọn họ cầm đan dược và tàn kiếm để đổi lấy tư cách tiếp tục sinh tồn. Khi đám người này dâng ra thì có thể giữ vững quỹ đạo phát triển của tông phái, tiến vào trong tinh vực cấp chín.
Một bộ phận nhỏ người Phá Thiên Tông lại cầm mảnh xương thú chứa phương pháp luyện đan, đám người này cùng triển khai cuộc chiến sinh tử với những tông phái khác muốn cướp đoạt, cuối cùng tất cả đều biến mất trong dòng sông lịch sử của Vân Hải tinh vực.
Còn mảnh xương thú chứa phương pháp luyện đan cũng biến mất, không biết được đã đi đâu. Có người suy đoán mảnh xương này đã bị tu sĩ tinh vực cấp chín lấy đi, nhưng cũng có người nói phương pháp luyện đan này được giấu ở một nơi nào đó. Cũng có thể đang nằm trong tay tu sĩ của những tông phái cấp tám năm xưa đuổi giết đám người Phá Thiên Tông.
Nói tóm lại thì sau khi trận chiến này kết thúc, mảnh xương thú chứa phương pháp luyện đan đang ở nơi nào đã trở thành một bí ẩn vĩnh hằng. Mãi cho đến mười vạn tám ngàn năm sau, tông phái cấp sáu Hoa Thanh Tông mới tình cờ đoạt được một chút manh mối.
Đầu mối này thật hay giả cũng làm cho Hoa Thanh Tông khiếp sợ. Bọn họ đã phong tỏa tất cả những đầu mối có liên quan đến tin tức này, cũng không tiếc giết chết một và môn nhân, tiêu diệt một vài đệ tử biết chuyện.
Bởi vì vấn đề này quá sức kinh hoàng, nếu sơ ý thì sẽ dẫn đến tông phái bị diệt vong. Dù gì thì Phá Thiên Tông năm xưa cũng vẫn còn phát triển đến tận bây giờ, nếu Hoa Thanh Tông so sánh với Phá Thiên Tông trước đây thì chỉ là một con kiến hôi mà thôi, căn bản không có tư cách đoạt được mảnh xương có phương pháp luyện đan. Thực tế thì lòng tham của bọn họ là rất lớn, nhưng cũng không dám động sinh lòng độc chiếm.
Bọn họ chỉ muốn tìm được mảnh xương kia, sau đó dâng lên cho một tông phái cấp tám nào đó để đổi lấy những lợi ích khổng lồ và sự bảo vệ. Đồng thời cũng mượn cơ hội này, nhờ sự trợ giúp của tông phái cấp tám kia mà trở thành bá chủ trên tinh vực cấp sáu.
Nhưng nếu muốn làm được những chuyện kia thì trước tiên phải chứng minh đầu mối trong tay là thật. Nếu nói ra đầu mối này cho tông phái cấp tám mà một khi tất cả đều là giả, thì Hoa Thanh Tông sẽ không thể chống đỡ nổi lửa giận của tông phái cấp tám. Cho nên bọn họ không dám mạo hiểm đưa ra manh mối mà muốn đi trước một bước để chứng minh.
Nhưng nếu muốn đi chứng thực vấn đề này thì nhất định phải phong tỏa tất cả khả năng bị truyền ra ngoài, càng không được làm cho bất kỳ một tông phái cấp sáu nào biết được. Hơn nữa đầu mối này lại nằm trong một tông phái trên một tinh vực cấp ba, nếu Hoa Thanh Tông xuất động với quy mô lớn, chắc chắn sẽ làm cho người ta sinh lòng nghi ngờ. Đây là vấn đề mà Hoa Thanh Tông rất lo lắng, bọn họ dự định rất lâu sau đó mới tuyển chọn một người luôn thận trọng là đại đệ tử Thi Lạc Hình. Hoa Thanh Tông để cho Thi Lạc Hình dẫn theo mười chín người đệ tử bí mật đi đến tinh vực cấp ba.
Tu vi của Thi Lạc Hình cũng không phải cao nhất trong tinh vực cấp sau, nên nếu hắn dẫn đệ tử lên đường sẽ không làm cho những tông phái khác quá chú ý. Sự thật cũng là như vậy, sau khi Thi Lạc Hình đi đến tinh vực cấp ba thì không sinh ra bất kỳ phiền toái nào quá mức.
Nhưng ngay cả Thi Lạc Hình cũng không ngờ đầu mối là thật, hơn nữa lại cực kỳ dễ dàng. Hắn lấy được một mảnh xương thú nhỏ và một khối ngọc giản.
Nhưng khi Thi Lạc Hình lên đường trở về Hoa Thanh Tông thì tin tức bị lộ, làm Ngũ Độc Môn đuổi giết. Cũng không biết được vì sao những tông phái trên tinh vực cấp sáu đều biết được tin tức này.
- Thi Lạc Hình, ngươi nhất định phải kiên trì!
Nguyên lực trong cơ thể Tiền Quý Chung vận chuyển rồi dung nhập vào bên trong thân thể Linh Thú, làm cho tốc độ Linh Thú tăng mạnh. Cầu vồng bắt đầu xuyên mạnh qua những tầng sương mù phóng thẳng đến Man Hoang đại lục.
Đám người Tiền Quý Chung mang theo chỉ là nhóm cứu viện đầu tiên, mà ở phía sau hầu như là toàn bộ Hoa Thanh Tông đều lên đường, tất cả đang lục tục kéo đến.
Trong lúc bay đi như tên bắn, hai mắt Tiền Quý Chung trở nên ngưng trọng rồi nhìn chằm chằm vào phía trước. Trong phạm vi thần thức hắn nhìn thấy một tu sĩ, linh thú của tên tu sĩ kia là một con khỉ đên dài trên trăm trượng.
Trên đường đi về phía trước thì tên tu sĩ tóc trắng ngồi trên con khỉ đen kia cũng không phải người đầu tiên Tiền Quý Chung nhìn thấy. Nhưng khoảng cách từ nơi đây đến Man Hoang đại lục cũng không xa cho nên Tiền Quý Chung mới phải để ý.
Trong lúc phóng ánh mắt Tiền Quý Chung vẫn chuyển lên người tu sĩ tóc trắng kia. Không chỉ có hắn, mà ngay cả mười tên đệ tử hạch tâm của Hoa Thanh Tông đi theo phía sau cũng ồn ào chuyển ánh mắt về phía Vương Lâm.
Bị những luồng ánh mắt giống như thực chất này nhìn chăm chăm, vẻ mặt Vương Lâm lập tức trở nên trắng bệch động thời cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn ngơ ngác nhìn hơn mười luồng cầu vồng đang gào thét ở phía trước. giống như đã quên phi hành mà đứng ngây giữa không trung. Hắn biết được hành vi cổ quái của chính mình, người ngoài nhất định sẽ nhìn không thấu. Vì tránh nghi ngờ của đám người kia, nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm vẫn tán ra bên ngoài, chỉ dám đặt tu vi ở mức Khuy Niết trung kỳ.
Tiền Quý Chung thu hồi ánh mắt, giờ phút này hắn nóng lòng đi về Man Hoang đại lục ở phía trước, nhìn thấy tên tu sĩ tóc trắng kia không có chút đầu mối nào. Dù vẻ mặt hay dáng điệu đều bị sự xuất hiện của đám người bên mình mà trở nên kinh hoàng.
Đặc biệt là căn cứ vào bản đồ tinh cầu tên kia đang cầm trên tay, mà ở gần đây vẫn còn vài chỗ Man Hoang đại lục, nên xem ra đường đi của tên tu sĩ tóc trắng trước mặt rõ ràng từ trong một Man Hoang đại lục khác đi ra.
Lúc này Tiền Quý Chung đã không thèm quan tâm đến kia nữa, Linh thú dưới chân trực tiếp xuyên qua bên người Vương Lâm. Mười tên đệ tử hạch tâm ở phía sau Tiền Quý Chung cũng thu hồi ánh mắt, tất cả đều không nói lời nào phóng qua bên cạnh Vương Lâm.
Vương Lâm thở phào nhẹ nhõm. Hắn không thể nhìn ra môn phái của đám người kia, nhưng rõ ràng đây là những tu sĩ tinh vực cấp sáu, địa điểm bọn họ muốn tới chính là Man Hoang đại lục.
Nhưng đúng lúc này ở phương xa có một luồng sáng huỳnh quang dùng tốc độ khó thể tưởng tượng phá không bay đến. Luồng huỳnh quang này như ẩn như hiện, Vương Lâm biết rõ đó là một khối ngọc giản.
Đây rõ ràng là có người dùng ngọc giản để đưa tin, thần thông trong nội bộ của tông phái làm cho ngọc giản nhanh chóng vượt qua đám tu sĩ. Nhưng cũng không lo có người dám đến xem vì trong ngọc giản có trận pháp cấm chế, nếu không có thủ ấn đặc
biệt thì đụng vào sẽ làm cho ngọc giản tan vỡ. Mà vì đề phòng chuyện phát sinh ngoài ý muốn thì một khi bắt buộc phải truyền tin thường không phải chỉ dùng một khối ngọc giản.
Tốc độ của ngọc giản này quá nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua bên cạnh Vương Lâm rồi trực tiếp rơi vào trong tay Tiền Quý Chung vẫn chưa phóng đi quá xa chỗ này. Vẻ mặt Tiền Quý Chung lập tức biến đổi, tay trái bấm quyết dùng thủ pháp đặc bietj để nắm chặt ngọc giản. Hắn thi triển thần thông tuyệt mật của mộn phái để kiểm tra ngọc giản, thần thức vừa đảo qua thì cơ thể đã lập tức chấn động.
Ngọc giản này được đám tu sĩ đồng môn đi đến cứu việc đợt thứ hai truyền đến, trong đó chỉ ghi lại một vấn đề, thẻ sinh mệnh của Thi Lạc Hình trong Tập Anh Các ở tông phái đã vỡ vụn! Thi Lạc Hình đã chết.
Vẻ mặt Tiền Quý Chung lập tức trở nên âm trầm, hắn hung hăng bóp chặt ngọc giản, ánh mắt đột nhiên lại rơi trên người Vương Lâm. Khoảnh khắc này cũng không phải là hắn nghi ngờ Vương Lâm, mà chẳng qua vì chuyện Thi Lạc Hình chết, không cần biết là kẻ nào rat ay, dù là Ngũ Độc Môn hay những tông phái khác, nhưng hễ là những tu sĩ ở trong phạm vi gần Man Hoang đại lục đều là những mục tiêu đáng nghi. Sự việc quá quan trọng, phương pháp của Tiền Quý Chung chính là thà giết làm chứ không bỏ sót.
- Bắt lấy hắn, cũng mang đến Man Hoang đại lục!
Tiền Quý Chung dùng một ngón tay chỉ về phía Vương Lâm, tám tên đệ tử hạch
tâm ở sau lưng lập tức phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Vẻ mặt Vương Lâm đột nhiên biến đổi, hắn đứng thẳng người lên vừa cung kính vừa kinh hoàng, hắn ôm quyền nói:
- Chư vị đạo hữu làm vậy là có ý gì?
- Đừng để bọn ta phải ra tay, đạo hữu hãy lập tức đi theo chúng ta.
Trong đám tám tên đệ tử hạch tâm phóng về phía Vương Lâm có bảy người là tu sĩ Dương Thực, có một người là Khuy Niết sơ kỳ.
Nếu là ngày thường bọn họ gặp Vương Lâm sẽ không làm như vậy, dù sao thì tu vi của Vương Lâm vẫn cao hơn bọn họ. Nhưng lúc này có trưởng lão đi theo bên cạnh, mà đây lại là chuyện đại sự bậc nhất của môn phái, tất cả đều không muốn khách khí.
Tên này có một thân thần công kinh người mà nguyên nhân phần lớn là vì tính cách của hắn. Một khi trêu chọc kẻ này mà tu vi không đủ hoặc thế lực một phái yếu hơn thì chỉ có một kết cục là chết.
Hơn nghìn năm trước, một tông phái nhỏ trên tinh vực cấp sáu này vì lỡ tay giết chết một tên đệ tử của Tiền Quý Chung, tên này đã chém giết lên tận cửa môn phái kia. Hắn cũng những đồng môn hủy diệt toàn bộ hệ thống đạo pháp của mộn phái này, máu chảy thành sông. Trận chiến đó đã làm cho thanh danh Tiền Quý Chung trở nên vang dội, tất cả tu sĩ trong mọi tông phái trên tinh vực cấp sáu kia đều biết rõ.
Lúc này vẻ mặt Tiền Quý Chung rất âm trầm, hắn đang khoanh chân ngồi trên một con mãng xà khổng lồ hình rồng. bên dưới người hắn là một đàn linh thú đang chạy tán loạn trong tinh vực cấp năm, sau lưng hắn là một đám đệ tử hạch tâm.
- Không ngờ đầu mối kia là thật!
Tiền Quý Chung vừa nghĩ đến vấn đề này thì trái tim lại bắt đầu đập mạnh lên. Vài tháng trước một đệ tử hạch tâm của Hoa Thanh Tông bọn họ tình cờ đoạt được một cái ngọc giản chứa những đầu mối có lên quan đến phương pháp luyện Niến Không Đan trong truyền thuyết. Phát hiện này đã làm cho Hoa Thanh Tông cảm thấy kinh hoàng. Tiền Quý Chung thân là tu sĩ bản địa của Vân Hải Tinh Vực, nên hắn cũng biết được mười vạn tám nghìn năm về trước có một chuyện đại sự kinh thiên động địa đã xảy ra trong Vân Hải tinh vực.
Mười vạn tám ngàn năm về trước, tông phái cấp tám Phá Thiên Tông đang chuẩn bị tiến vào tinh vực cấp chín, khi chỉ còn lại hai tháng là sẽ tiến vào thì tình cờ phát hiện một khe nứt không gian. Trong khe nứt này dày đặc cấm chết cực kỳ đáng sợ. Phá Thiên Tông tập hợp rất nhiều tu sĩ, dưới sự dẫn dắt của mấy vị trưởng lão trong tông phái đã đạt đến tu vi Thiên Nhân Suy Kiếp mà tiến vào bên trong, khi mở đường thì số tu sĩ chết đi rất nhiều.
Cuối cùng sau khi tiến vào vị trí sâu nhất trong khe nứt không gian thì phát hiện ra một bộ hài cốt.
Bên cạnh bộ hài cốt kia có ba vật phẩm, một viên đan dược, một thanh tàn kiếm, một mảnh xương thú. Sau khi lấy được ba vật phẩm này thì tất cả các trưởng lão của Phá Thiên Tông tiến vào khe nứt không gian đều trở nên điên cuồng, bọn họ vội vàng rời khỏi khe nứt này quay về Phá Thiên Tông.
Bởi vì những gì bọn họ phát hiện ra thật sự là không thể tưởng tượng nổi, đủ để cho toàn bộ Vân Hải Tinh Vực phải kinh hoàng. Phát hiện này lại càng có thể để cho Phá Thiên Tông trở thành đệ nhất tông phái trong Vân Hải, vượt qua những thần tông cấp chín chí cao vô thượng.
Nhưng trong tông phái bọn họ có phản đồ, tin tức này bị truyền ra ngoài. Đợi đến khi bọn họ đi ra ngoài thì tất cả các tông phái cấp tám đều điên cuồng ra tay, rất nhiều lão quái bế quan quanh năm không quan tâm đến chuyện đời đều ồn ào xuất quan. Tất cả đều phải tham gia vào trận chiến tranh đoạt làm kẻ nào cũng phải đỏ mắt này.
Nhưng Phá Thiên Tông có thể tiến cấp vào cấp chín lại có thực lực đối đầu với tất cả các tông phái cấp tám khác. Trận chiến tranh đoạt này bùng lên làm cho tinh vực cấp tám bùng lên gió tanh mưa máu.
Tinh vực cấp bảy cũng ra tay, tinh vực cấp sáu cũng giống như vậy, mà ngay cả tinh vực cấp năm cũng bị ảnh hưởng. Một tai họa khổng lồ bắt đầu quét qua Vân Hải tinh vực rồi được mở rộng ra. Trận chiến kịch liệt này dù đã trôi qua mười vạn tám ngàn năm nhưng khi Tiền Quý Chung nhớ đến cũng phải chấn động tâm thần, cuối cùng chuyện này đã làm cho tinh vực cấp chín trước giờ chưa từng can thiệp vào tất cả mọi chuyện của hạ cấp phải ra tay. Tình cảnh này cực kỳ bất lợi đối với Phá Thiên Tông, mà đúng khoảnh khắc này thì Phá Thiên Tông bị phân liệt.
Phần lớn đám người Phá Thiên Tông cũng không muốn vì ba vật phẩm này mà tiếp tục giao chiến, bọn họ cầm đan dược và tàn kiếm để đổi lấy tư cách tiếp tục sinh tồn. Khi đám người này dâng ra thì có thể giữ vững quỹ đạo phát triển của tông phái, tiến vào trong tinh vực cấp chín.
Một bộ phận nhỏ người Phá Thiên Tông lại cầm mảnh xương thú chứa phương pháp luyện đan, đám người này cùng triển khai cuộc chiến sinh tử với những tông phái khác muốn cướp đoạt, cuối cùng tất cả đều biến mất trong dòng sông lịch sử của Vân Hải tinh vực.
Còn mảnh xương thú chứa phương pháp luyện đan cũng biến mất, không biết được đã đi đâu. Có người suy đoán mảnh xương này đã bị tu sĩ tinh vực cấp chín lấy đi, nhưng cũng có người nói phương pháp luyện đan này được giấu ở một nơi nào đó. Cũng có thể đang nằm trong tay tu sĩ của những tông phái cấp tám năm xưa đuổi giết đám người Phá Thiên Tông.
Nói tóm lại thì sau khi trận chiến này kết thúc, mảnh xương thú chứa phương pháp luyện đan đang ở nơi nào đã trở thành một bí ẩn vĩnh hằng. Mãi cho đến mười vạn tám ngàn năm sau, tông phái cấp sáu Hoa Thanh Tông mới tình cờ đoạt được một chút manh mối.
Đầu mối này thật hay giả cũng làm cho Hoa Thanh Tông khiếp sợ. Bọn họ đã phong tỏa tất cả những đầu mối có liên quan đến tin tức này, cũng không tiếc giết chết một và môn nhân, tiêu diệt một vài đệ tử biết chuyện.
Bởi vì vấn đề này quá sức kinh hoàng, nếu sơ ý thì sẽ dẫn đến tông phái bị diệt vong. Dù gì thì Phá Thiên Tông năm xưa cũng vẫn còn phát triển đến tận bây giờ, nếu Hoa Thanh Tông so sánh với Phá Thiên Tông trước đây thì chỉ là một con kiến hôi mà thôi, căn bản không có tư cách đoạt được mảnh xương có phương pháp luyện đan. Thực tế thì lòng tham của bọn họ là rất lớn, nhưng cũng không dám động sinh lòng độc chiếm.
Bọn họ chỉ muốn tìm được mảnh xương kia, sau đó dâng lên cho một tông phái cấp tám nào đó để đổi lấy những lợi ích khổng lồ và sự bảo vệ. Đồng thời cũng mượn cơ hội này, nhờ sự trợ giúp của tông phái cấp tám kia mà trở thành bá chủ trên tinh vực cấp sáu.
Nhưng nếu muốn làm được những chuyện kia thì trước tiên phải chứng minh đầu mối trong tay là thật. Nếu nói ra đầu mối này cho tông phái cấp tám mà một khi tất cả đều là giả, thì Hoa Thanh Tông sẽ không thể chống đỡ nổi lửa giận của tông phái cấp tám. Cho nên bọn họ không dám mạo hiểm đưa ra manh mối mà muốn đi trước một bước để chứng minh.
Nhưng nếu muốn đi chứng thực vấn đề này thì nhất định phải phong tỏa tất cả khả năng bị truyền ra ngoài, càng không được làm cho bất kỳ một tông phái cấp sáu nào biết được. Hơn nữa đầu mối này lại nằm trong một tông phái trên một tinh vực cấp ba, nếu Hoa Thanh Tông xuất động với quy mô lớn, chắc chắn sẽ làm cho người ta sinh lòng nghi ngờ. Đây là vấn đề mà Hoa Thanh Tông rất lo lắng, bọn họ dự định rất lâu sau đó mới tuyển chọn một người luôn thận trọng là đại đệ tử Thi Lạc Hình. Hoa Thanh Tông để cho Thi Lạc Hình dẫn theo mười chín người đệ tử bí mật đi đến tinh vực cấp ba.
Tu vi của Thi Lạc Hình cũng không phải cao nhất trong tinh vực cấp sau, nên nếu hắn dẫn đệ tử lên đường sẽ không làm cho những tông phái khác quá chú ý. Sự thật cũng là như vậy, sau khi Thi Lạc Hình đi đến tinh vực cấp ba thì không sinh ra bất kỳ phiền toái nào quá mức.
Nhưng ngay cả Thi Lạc Hình cũng không ngờ đầu mối là thật, hơn nữa lại cực kỳ dễ dàng. Hắn lấy được một mảnh xương thú nhỏ và một khối ngọc giản.
Nhưng khi Thi Lạc Hình lên đường trở về Hoa Thanh Tông thì tin tức bị lộ, làm Ngũ Độc Môn đuổi giết. Cũng không biết được vì sao những tông phái trên tinh vực cấp sáu đều biết được tin tức này.
- Thi Lạc Hình, ngươi nhất định phải kiên trì!
Nguyên lực trong cơ thể Tiền Quý Chung vận chuyển rồi dung nhập vào bên trong thân thể Linh Thú, làm cho tốc độ Linh Thú tăng mạnh. Cầu vồng bắt đầu xuyên mạnh qua những tầng sương mù phóng thẳng đến Man Hoang đại lục.
Đám người Tiền Quý Chung mang theo chỉ là nhóm cứu viện đầu tiên, mà ở phía sau hầu như là toàn bộ Hoa Thanh Tông đều lên đường, tất cả đang lục tục kéo đến.
Trong lúc bay đi như tên bắn, hai mắt Tiền Quý Chung trở nên ngưng trọng rồi nhìn chằm chằm vào phía trước. Trong phạm vi thần thức hắn nhìn thấy một tu sĩ, linh thú của tên tu sĩ kia là một con khỉ đên dài trên trăm trượng.
Trên đường đi về phía trước thì tên tu sĩ tóc trắng ngồi trên con khỉ đen kia cũng không phải người đầu tiên Tiền Quý Chung nhìn thấy. Nhưng khoảng cách từ nơi đây đến Man Hoang đại lục cũng không xa cho nên Tiền Quý Chung mới phải để ý.
Trong lúc phóng ánh mắt Tiền Quý Chung vẫn chuyển lên người tu sĩ tóc trắng kia. Không chỉ có hắn, mà ngay cả mười tên đệ tử hạch tâm của Hoa Thanh Tông đi theo phía sau cũng ồn ào chuyển ánh mắt về phía Vương Lâm.
Bị những luồng ánh mắt giống như thực chất này nhìn chăm chăm, vẻ mặt Vương Lâm lập tức trở nên trắng bệch động thời cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn ngơ ngác nhìn hơn mười luồng cầu vồng đang gào thét ở phía trước. giống như đã quên phi hành mà đứng ngây giữa không trung. Hắn biết được hành vi cổ quái của chính mình, người ngoài nhất định sẽ nhìn không thấu. Vì tránh nghi ngờ của đám người kia, nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm vẫn tán ra bên ngoài, chỉ dám đặt tu vi ở mức Khuy Niết trung kỳ.
Tiền Quý Chung thu hồi ánh mắt, giờ phút này hắn nóng lòng đi về Man Hoang đại lục ở phía trước, nhìn thấy tên tu sĩ tóc trắng kia không có chút đầu mối nào. Dù vẻ mặt hay dáng điệu đều bị sự xuất hiện của đám người bên mình mà trở nên kinh hoàng.
Đặc biệt là căn cứ vào bản đồ tinh cầu tên kia đang cầm trên tay, mà ở gần đây vẫn còn vài chỗ Man Hoang đại lục, nên xem ra đường đi của tên tu sĩ tóc trắng trước mặt rõ ràng từ trong một Man Hoang đại lục khác đi ra.
Lúc này Tiền Quý Chung đã không thèm quan tâm đến kia nữa, Linh thú dưới chân trực tiếp xuyên qua bên người Vương Lâm. Mười tên đệ tử hạch tâm ở phía sau Tiền Quý Chung cũng thu hồi ánh mắt, tất cả đều không nói lời nào phóng qua bên cạnh Vương Lâm.
Vương Lâm thở phào nhẹ nhõm. Hắn không thể nhìn ra môn phái của đám người kia, nhưng rõ ràng đây là những tu sĩ tinh vực cấp sáu, địa điểm bọn họ muốn tới chính là Man Hoang đại lục.
Nhưng đúng lúc này ở phương xa có một luồng sáng huỳnh quang dùng tốc độ khó thể tưởng tượng phá không bay đến. Luồng huỳnh quang này như ẩn như hiện, Vương Lâm biết rõ đó là một khối ngọc giản.
Đây rõ ràng là có người dùng ngọc giản để đưa tin, thần thông trong nội bộ của tông phái làm cho ngọc giản nhanh chóng vượt qua đám tu sĩ. Nhưng cũng không lo có người dám đến xem vì trong ngọc giản có trận pháp cấm chế, nếu không có thủ ấn đặc
biệt thì đụng vào sẽ làm cho ngọc giản tan vỡ. Mà vì đề phòng chuyện phát sinh ngoài ý muốn thì một khi bắt buộc phải truyền tin thường không phải chỉ dùng một khối ngọc giản.
Tốc độ của ngọc giản này quá nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua bên cạnh Vương Lâm rồi trực tiếp rơi vào trong tay Tiền Quý Chung vẫn chưa phóng đi quá xa chỗ này. Vẻ mặt Tiền Quý Chung lập tức biến đổi, tay trái bấm quyết dùng thủ pháp đặc bietj để nắm chặt ngọc giản. Hắn thi triển thần thông tuyệt mật của mộn phái để kiểm tra ngọc giản, thần thức vừa đảo qua thì cơ thể đã lập tức chấn động.
Ngọc giản này được đám tu sĩ đồng môn đi đến cứu việc đợt thứ hai truyền đến, trong đó chỉ ghi lại một vấn đề, thẻ sinh mệnh của Thi Lạc Hình trong Tập Anh Các ở tông phái đã vỡ vụn! Thi Lạc Hình đã chết.
Vẻ mặt Tiền Quý Chung lập tức trở nên âm trầm, hắn hung hăng bóp chặt ngọc giản, ánh mắt đột nhiên lại rơi trên người Vương Lâm. Khoảnh khắc này cũng không phải là hắn nghi ngờ Vương Lâm, mà chẳng qua vì chuyện Thi Lạc Hình chết, không cần biết là kẻ nào rat ay, dù là Ngũ Độc Môn hay những tông phái khác, nhưng hễ là những tu sĩ ở trong phạm vi gần Man Hoang đại lục đều là những mục tiêu đáng nghi. Sự việc quá quan trọng, phương pháp của Tiền Quý Chung chính là thà giết làm chứ không bỏ sót.
- Bắt lấy hắn, cũng mang đến Man Hoang đại lục!
Tiền Quý Chung dùng một ngón tay chỉ về phía Vương Lâm, tám tên đệ tử hạch
tâm ở sau lưng lập tức phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Vẻ mặt Vương Lâm đột nhiên biến đổi, hắn đứng thẳng người lên vừa cung kính vừa kinh hoàng, hắn ôm quyền nói:
- Chư vị đạo hữu làm vậy là có ý gì?
- Đừng để bọn ta phải ra tay, đạo hữu hãy lập tức đi theo chúng ta.
Trong đám tám tên đệ tử hạch tâm phóng về phía Vương Lâm có bảy người là tu sĩ Dương Thực, có một người là Khuy Niết sơ kỳ.
Nếu là ngày thường bọn họ gặp Vương Lâm sẽ không làm như vậy, dù sao thì tu vi của Vương Lâm vẫn cao hơn bọn họ. Nhưng lúc này có trưởng lão đi theo bên cạnh, mà đây lại là chuyện đại sự bậc nhất của môn phái, tất cả đều không muốn khách khí.
Tuyệt đối không thể đi theo đám người đến Man Hoang đại lục! Vì con khỉ đen này mà tất cả phần mãnh thú trên Man Hoang đều nhớ kỹ Vương Lâm. Nếu hắn quay trở lại thì chắc chắn đám mãnh thú kia sẽ náo động, những náo động này rơi vào mắt đám người hữu tâm thì rõ ràng là phiền toái kinh thiên.
Sơ hở này đã hoàn toàn chứng minh Vương Lâm từ trên Man Hoang đại lục này bỏ đi. Nếu kết hợp với thời gian Thi Lạc Hình chết, dù những tên tu sĩ tông phái cấp sáu này phân tích sẽ thấy cái chết của Thi Lạc Hình do Độc Bà Tử gây ra, nhưng cũng sẽ sinh ra mối nghi ngờ cực lớn đối với Vương Lâm.
Khi mối nghi ngờ này xuất hiện thì bọn họ chắc chắn sẽ điều tra túi trữ vật của Vương Lâm, thậm chí những tên tu sĩ bá đạo còn trực tiếp sưu hồn. Điều này đối với Vương Lâm lại là một đại họa.
Trên mặt Vương Lâm hiện lên vẻ không cam lòng, vẻ mặt này sẽ làm cho bất kỳ kẻ nào cảnh giác. Nếu đổi lại là bất kỳ ai, khi đối mặt với những chuyện thể này cũng sẽ không cam lòng đi theo nhưng nhất định phải khuất phục.
Nhưng khi tám tên đệ tử hạch tâm kia tới gần thì Vương Lâm điều khiển con khỉ đen xoay người. Trong khoảnh khắc khi con khỉ thay đổi phương hướng để chuẩn bị theo đám người kia, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên sát khí. Hắn tuyệt đối không thể quay về Man Hoang đại lục, trở về là chết.
Mười tám tên tu sĩ, ngoại tử tên đang nắm ngọc giản trong tay thì mười bảy kẻ còn
lại tu vi cao nhất cũng chỉ là Tịnh Niết sơ kỳ.
Một khi Vương Lâm ra tay phải tranh thù một khoảng thời gian cực ngắn để kết thúc trận chiến. Hắn biết rõ phía sau còn có rất nhiều tu sĩ đang phóng đến đây, nhất định phải xử lý trong một khoảng thời gian cực ngắn, cũng không thể để bất kỳ tên nào sống sót.
Vương Lâm ngẩng đầu lên rồi tiến về phía trước một bước, tay phải hắn vung lên phía trước, thuật Hô Phong đột nhiên bùng ra rồi hóa thành năm con hắc long điên cuồng gầm rống, tất cả đều phóng về phía bốn năm tên ở phía trước. Đúng lúc này con khỉ đen lại vung hai tay lên, nó gầm rống một tiếng rồi lập tức tấn công.
Vương Lâm nhanh như tia chớp, hắn trực tiếp phóng đến trước mặt một tu sĩ Khuy Niết sơ kỳ. Tốc độ của hắn quá nhanh, đã vượt qua rất xa phản ứng của tên tu sĩ kia. Đồng tử trong hai mắt tên này co rút lại, đang muốn lùi cơ thể về phía sau lưng nhưng trong hai mắt lại xuất hiện một ngón tay đang phóng đến như tên bắn.
Ngón tay nhanh chóng điểm vào mi tâm tên này, trong nháy mắt ngón tay lại lập tức được thu hồi, chỉ để lại trên mi tâm tên kia một lỗ nhỏ liên tục phun máu. Lực lượng hủy diệt của tu sĩ Tịnh Niết lập tức tuôn vào trong cơ thể với khí thế mạnh như chẻ tre trực tiếp bóp vỡ nguyên thần của tên này.
Vương Lâm cũng không dừng lại, hành động của hắn liên tục như nước chảy mây trôi. Hắn lập tức phóng về hướng khác, trực tiếp đánh thẳng vào người một tên tu sĩ thứ hai. Tay phải Vương Lâm điểm vào cái lên ngực tên này, trong cơ thể lập tức truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, máu tươi phun ra như suối.
Mà khoảnh khắc này Hắc Long do Hô Phong thuật tạo ra cũng dùng khí thế dũng mãnh đánh thẳng lên người năm tên kia. Năm tên tu sĩ chỉ có cảnh giới Dương Thực đối mặt với thần thông tiên thuật của Bạch Phàm thì căn bản không có bất kỳ cơ hội phản khác, trong nháy mắt đã bị Hắc Long chui vào trong cơ thể, thân thể run lên nổ ầm ầm rồi tan vỡ. Vương Lâm đã tự tay giết chết hai người, một người còn lại bị lực lượng dũng mãnh của hai tay con khỉ đen đập vào, tên này lập tức hóa thành máu thịt, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Thân thể tám tên kia hầu như đồng thời nổ tung rồi hóa thành máu thịt văng ra làm cho bốn phía quanh người Vương Lâm đã hầu như trở thành một màu đỏ.
Tiền Quý Chung đang phóng đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, trong nháy mắt lộ ra vẻ khiếp sợ nhưng lại lập tức trở thành dữ tợn. Thân thể tên này lóe lên rồi phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường nhưng trong lòng lại cực kỳ căng thẳng. Bản tôn không có ở đây, chẳng những cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ mà tu vi của hắn sao có thể trêu chọc tu sĩ Toái Niết đây?
Nhưng tình hình trước mắt lại làm Vương Lâm không thể do dự. Sau khi ra tay quyết định giết chết tám người, Vương Lâm tiến lên phía trước một bước rồi lóe lên. Hắn nhất định phải giết sạch những tên khác ngoài tu sĩ Toái Niết kia, nếu không một khi có người chạy thoát thì từ nay về sau Vương Lâm khó đi được nửa bước trong Vân Hải tinh vực này.
Nhưng chín tên kia bao gồm cả tu sĩ Tịnh Niết cũng lập tức có phản ứng. Tất cả đều nhanh chóng tản ra, tốc độ phóng về phía Vương Lâm của Tiền Quý Chung lại ngày càng nhanh như chớp, thần thông trên hai tay hắn hóa thành một luồng hắc quang bắn về phía Vương Lâm để ngăn cản bước tiến.
Hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, tay phải bấm pháp quyết làm khí sát lục bùng ra rồi liên tục ngưng tụ bên ngoài cơ thể. Khí sát lục hóa thành một tầng sát lục bảo vệ Vương Lâm lại không cần suy nghĩ nhiều mà tiếp tục phóng mạnh về phía trước.
Khi Vương Lâm xông lên thì thân thể hắn hóa thành một luồng sáng đâm đầu vào thần thông hắc quang của Tiền Quý Chung. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, tầng phòng hộ sát lục trên người Vương Lâm vỡ tan. Thần thông của tu sĩ Toái Niết tuyệt đối không phải tầm thường, trong nháy mắt khi tầng phòng ngự sát lục tiêu tán thì một luồng lực lượng khổng lồ tràn vào trong cơ thể Vương Lâm làm hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng cơ thể lại phóng ra khỏi hắc quang trong nháy mắt khi Tiền Quý Chung tiến đến sát bên người. Vương Lâm phóng thẳng về phía chín tên đệ tử hạch tâm, mắt trái hắn bùng lền ánh lửa rồi dung nhập vào tay trái được hắn vung lên. Tinh không đột nhiên bùng lên một biển lửa, có ba tên đệ tử hạch tâm của Hoa Thanh Tông kêu lên thảm thiết trong biển lửa, tất cả đều bị đốt thành tro tàn. Sáu tên còn lại đều biến sắc và lui nhanh về phía sau, vẻ mặt Vương Lâm tái nhợt đang muốn tiếp tục truy kích.
Nhưng đúng lúc này Tiền Quý Chung lại gầm lên giận dữ và phóng đến gần, tay phải tên này bấm pháp quyết, mãng xà đầu đen bên dưới lập tức lấp lánh hào quang. Một cây trường thương màu đên hiện lên rồi điên cuồng lao về phía Vương Lâm.
Thấy sáu tên kia đang tản ra mà chính mình thì bị tên Tiền Quý Chung kiềm chế, trong mắt Vương Lâm lập tức nổi lên đầy tơ máu. Hắn biết mình và tên Tiền Quý Chung kia chênh lệch quá lớn, nếu hắn dừng lại thì không còn khả năng giết chết sáu người kia.
Trong nháy mắt khi trường thương phóng đến gần, Vương Lâm há miệng phun ra một vật. Đây chính là Phong Tiên Ấn mười tám tầng địa ngục.
Phong Tiên Ấn này vừa được phun ra lập tức chắn ngang trước người Vương Lâm rồi cùng trường thương đánh thẳng vào nhau. Một tiếng ầm vang lên, Phong Tiên Ấn này lập tức co rút lại rồi lui về phía sau đập vào người Vương Lâm. Hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lập tức lui về phía sau. Cách chỗ Vương Lâm không xa có một người, trong nháy mắt khi hắn phóng tới gần thì quét ngang tay phải, một luồng thanh quang trực tiếp hiện lên trên bàn tay, thanh quang này hướng thẳng về cái cổ của tên kia.
Đồng tử trong hai mắt tên tu sĩ này co rút lại, hắn nâng hai tay lên, trong cơ thể lập tức bùng ra luồng hắc quang rồi hóa thành một cái khiên khổng lồ cố gắng ngăn cản thanh quang. Nhưng khi tay phải Vương Lâm hạ xuống, cái khiên lớn kia lập tức tan vỡ, hai tay tên tu sĩ kia gãy đôi, một luồng nguyên lực cực mạnh tràn vào trong cơ thể, đầu tu sĩ này vỡ tung, nguyên thần tử vong.
“Chỉ còn năm tên!”
Tay phải Vương Lâm bấm pháp quyết rồi vung lên phía trước, một cơn mưa khí lập tức bao phủ bốn phía. Cơn mưa này tạo ra rất nhiều nước quét ngang không trung, chỉ trong nháy mắt tất cả nước mưa đã ngưng tụ thành năm thanh tiểu kiếm lấp lánh tinh quang. Năm thanh kiếm này lao vùn vụt đến năm tên đệ tử hạch tâm của Hoa Thanh Tông còn sót lại.
Đúng lúc này thì Tiền Quý Chung cũng phóng đến gần, hắn vung một trảo tay phải lên hư không, trước mặt hắn xuất hiện một vết nứt. Trong vết nứt bay ra một cây phất trần màu trắng, Tiền Quý Chung chụp lấy phất trần rồi đập về phía trước.
Khoảnh khắc này đột nhiên có một luồng quy tắc thiên địa xuất hiện rồi hóa thành từng đạo bạch quang hàng lâm trên đầu Vương Lâm. Những bạch quang này giống như một cơn mưa kiếm rơi xuống với tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tiến sát bên
người. Vương Lâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mắt trái bùng lên ánh lửa, một bộ khôi giáp màu đỏ máu đột nhiên huyễn hóa ra trên người hắn.
Những âm thanh ầm ầm vang lên, luồng bạch quang rơi vào trên người Vương Lâm làm thân thể chấn động dữ dội. Hắn lại phun ra một luồng máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt, nguyên thần xuất hiện dấu hiệu héo rũ, đùi phải bị bạch quang xuyên qua làm cho máu thịt mơ hồ. Nếu không phải trên người có hộ giáp thì những đòn tấn công này cũng đủ làm Vương Lâm phải chết. Khoảnh khắc này thuật Hoán Vũ hóa thành tiểu kiếp lấp lánh tinh quang đã trực tiếp xuyên qua cơ thể năm tên đệ tử hạch tâm. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, máu thịt tung tóe. Bốn người trong đám kia lập tức vỡ tan, nguyên thần bị diệt vong. Nhưng trong đám này có một người kịp bóp nát ngọc giản trong lúc nguy hiểm, ngọc giản bảo vệ nguyên thần rồi chạy về phương xa.
Vương Lâm sao lại cam lòng để tên kia bỏ chạy, hắn vung một trảo tay phải lên hư không, một luồng kiếm quang lập tức lao ra khỏi túi trữ vật, Hứa Lập Quốc lập tức gầm rống rồi đuổi theo phía sau nguyên thần kia.
“Không giết được hắn, ngươi sẽ chết!”
Đây là câu thần niệm đầu tiên của Vương Lâm khi Hứa Lập Quốc bay ra. Tên này cũng không dám xem thường mà điên cuồng truy kích nguyên thần.
Một luồng ngân quang lại lóe lên rồi phóng ra khỏi túi trữ vật, Ngân Y Nữ Thi lại xuất hiện. Nàng không tham gia vây công Tiền Quý Chung mà phóng về những con Linh thú đang mất đi chủ nhân ở khắp bốn phía.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi của một hơi thở, tất cả tu sĩ khác ngoại trừ Tiền Quý Chung đều bị giết. Đây cũng chính là một trách nhiệm cực kỳ khó khăn đối với Vương Lâm. Nhưng vào giờ phút này hắn cũng không thể được thư giãn, nguy cơ lớn nhất đối với hắn chính là tên tu sĩ Toái Niết trước mặt.
Vương Lâm nóng lòng giết chết những tu sĩ khác vì nguyên nhân sợ bọn họ bỏ chạy, quan trọng hơn chính là muốn giết tên tu sĩ Toái Niết này thì tuyệt đối không thể có bất kỳ điều gì quấy rối. Hắn phải tập trung tất cả tinh thần để đánh trúng, mà cũng chỉ có một khả năng như vậy mà thôi.
- Nếu có bản tôn ở đây thì giết chết tên này chắc chắn sẽ dễ hơn bây giờ nhiều.
Vương Lâm điểm một chỉ tay phải lên Phong Tiên Ấn, tinh quang lập tức bao phủ khắp bốn phía, một đám hồn phách từ mười tám tầng địa ngục truyền ra.
Linh hồn mạnh nhất trong số này chính là do hai phân thân của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử. Bọn họ là đòn sát thủ của Vương Lâm, trong nháy mắt khi xuất hiện thì tinh vực này lập tức được bao phủ trong những luồng khí âm hàn.
Vẻ mặt Tiền Quý Chung trở nên rất khó coi, hắn không thể ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà tên thanh niên tóc trắng trước mặt lại bùng ra những thần thông hùng mạnh như vậy. Tên kia dám đứng trước mặt mình giết sạch sẽ đệ tử hạch tâm, mà thần thông của chính mình đánh lên người tên tu sĩ kia lại không thể giết chết được hắn.
Tâm thần Tiền Quý Chung lại càng cảm thấy khiếp sợ chính là thần thông hóa thành từ hồn được tên tu sĩ kia thi triển. Trong đám đó có hai linh hồn bùng ra khí tức làm hắn cảm thấy kinh hoàng. Khí tức của hai linh hồn này đại biểu cho thực lực của chúng khi còn sống, cũng đủ làm kinh thiên động địa. Dù lúc này chỉ là tồn tại linh hồn, cũng không thể mạnh bằng khi còn sống nhưng vẫn làm tâm thần Tiền Quý Chung phải sợ hãi.
Khi Vương Lâm chỉ một ngón tay ra, linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử lập tức gầm lên dữ dội rồi lao thẳng về phía Tiền Quý Chung. Nhưng nếu chỉ là như vậy thì không thể kết thúc cuộc chiến trong khoảng thời gian ngắn được, nếu cuộc chiến kéo dài những tu sĩ tiếp viện ở phía sau sẽ đi đến, ngày hôm nay Vương Lâm chắc chắn sẽ phải chết.
Hai mắt Vương Lâm lập tức tràn đầy huyết sắc, hắn vung một trảo tay phải lên hư không. Trong nháy mắt linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử lao ra, Vương Lâm đã rút Thiết Kiếm ra.
Thiết Kiếm vừa được lấy ra thì tinh không lập tức chấn động, ngay cả những ngôi sao khắp bốn phía cũng trở nên run rẩy. Những ngôi sao kia lập tức bị đẩy về phía sau, mây gió bên trên cuồn cuộn vận chuyển.
- Thứ Không Niết!
Hai mắt Tiền Quý Chung trở nên ngưng trọng. Nếu nói khi tử hồn xuất hiện hắn cảm thấy sợ hãi thì trong nháy mắt khi nhìn thấy thanh Thiết Kiếm kia, hắn đã chấn động đến mức khó thể nào tin. Những tham vọng nồng đậm đột nhiên bùng ra khắp toàn thân Tiền Quý Chung, hắn tiến về phía trước một bước, tu vi Toái Niết lập tức điên cuồng bắn ra.
Tu sĩ Toái Niết vượt xa Tịnh Niết, trận chiến này đối với Vương Lâm là khổ chiến.
Hắn nhất định phải thắng mà cũng nhất định phải nhanh.
Sơ hở này đã hoàn toàn chứng minh Vương Lâm từ trên Man Hoang đại lục này bỏ đi. Nếu kết hợp với thời gian Thi Lạc Hình chết, dù những tên tu sĩ tông phái cấp sáu này phân tích sẽ thấy cái chết của Thi Lạc Hình do Độc Bà Tử gây ra, nhưng cũng sẽ sinh ra mối nghi ngờ cực lớn đối với Vương Lâm.
Khi mối nghi ngờ này xuất hiện thì bọn họ chắc chắn sẽ điều tra túi trữ vật của Vương Lâm, thậm chí những tên tu sĩ bá đạo còn trực tiếp sưu hồn. Điều này đối với Vương Lâm lại là một đại họa.
Trên mặt Vương Lâm hiện lên vẻ không cam lòng, vẻ mặt này sẽ làm cho bất kỳ kẻ nào cảnh giác. Nếu đổi lại là bất kỳ ai, khi đối mặt với những chuyện thể này cũng sẽ không cam lòng đi theo nhưng nhất định phải khuất phục.
Nhưng khi tám tên đệ tử hạch tâm kia tới gần thì Vương Lâm điều khiển con khỉ đen xoay người. Trong khoảnh khắc khi con khỉ thay đổi phương hướng để chuẩn bị theo đám người kia, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên sát khí. Hắn tuyệt đối không thể quay về Man Hoang đại lục, trở về là chết.
Mười tám tên tu sĩ, ngoại tử tên đang nắm ngọc giản trong tay thì mười bảy kẻ còn
lại tu vi cao nhất cũng chỉ là Tịnh Niết sơ kỳ.
Một khi Vương Lâm ra tay phải tranh thù một khoảng thời gian cực ngắn để kết thúc trận chiến. Hắn biết rõ phía sau còn có rất nhiều tu sĩ đang phóng đến đây, nhất định phải xử lý trong một khoảng thời gian cực ngắn, cũng không thể để bất kỳ tên nào sống sót.
Vương Lâm ngẩng đầu lên rồi tiến về phía trước một bước, tay phải hắn vung lên phía trước, thuật Hô Phong đột nhiên bùng ra rồi hóa thành năm con hắc long điên cuồng gầm rống, tất cả đều phóng về phía bốn năm tên ở phía trước. Đúng lúc này con khỉ đen lại vung hai tay lên, nó gầm rống một tiếng rồi lập tức tấn công.
Vương Lâm nhanh như tia chớp, hắn trực tiếp phóng đến trước mặt một tu sĩ Khuy Niết sơ kỳ. Tốc độ của hắn quá nhanh, đã vượt qua rất xa phản ứng của tên tu sĩ kia. Đồng tử trong hai mắt tên này co rút lại, đang muốn lùi cơ thể về phía sau lưng nhưng trong hai mắt lại xuất hiện một ngón tay đang phóng đến như tên bắn.
Ngón tay nhanh chóng điểm vào mi tâm tên này, trong nháy mắt ngón tay lại lập tức được thu hồi, chỉ để lại trên mi tâm tên kia một lỗ nhỏ liên tục phun máu. Lực lượng hủy diệt của tu sĩ Tịnh Niết lập tức tuôn vào trong cơ thể với khí thế mạnh như chẻ tre trực tiếp bóp vỡ nguyên thần của tên này.
Vương Lâm cũng không dừng lại, hành động của hắn liên tục như nước chảy mây trôi. Hắn lập tức phóng về hướng khác, trực tiếp đánh thẳng vào người một tên tu sĩ thứ hai. Tay phải Vương Lâm điểm vào cái lên ngực tên này, trong cơ thể lập tức truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, máu tươi phun ra như suối.
Mà khoảnh khắc này Hắc Long do Hô Phong thuật tạo ra cũng dùng khí thế dũng mãnh đánh thẳng lên người năm tên kia. Năm tên tu sĩ chỉ có cảnh giới Dương Thực đối mặt với thần thông tiên thuật của Bạch Phàm thì căn bản không có bất kỳ cơ hội phản khác, trong nháy mắt đã bị Hắc Long chui vào trong cơ thể, thân thể run lên nổ ầm ầm rồi tan vỡ. Vương Lâm đã tự tay giết chết hai người, một người còn lại bị lực lượng dũng mãnh của hai tay con khỉ đen đập vào, tên này lập tức hóa thành máu thịt, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Thân thể tám tên kia hầu như đồng thời nổ tung rồi hóa thành máu thịt văng ra làm cho bốn phía quanh người Vương Lâm đã hầu như trở thành một màu đỏ.
Tiền Quý Chung đang phóng đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, trong nháy mắt lộ ra vẻ khiếp sợ nhưng lại lập tức trở thành dữ tợn. Thân thể tên này lóe lên rồi phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường nhưng trong lòng lại cực kỳ căng thẳng. Bản tôn không có ở đây, chẳng những cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ mà tu vi của hắn sao có thể trêu chọc tu sĩ Toái Niết đây?
Nhưng tình hình trước mắt lại làm Vương Lâm không thể do dự. Sau khi ra tay quyết định giết chết tám người, Vương Lâm tiến lên phía trước một bước rồi lóe lên. Hắn nhất định phải giết sạch những tên khác ngoài tu sĩ Toái Niết kia, nếu không một khi có người chạy thoát thì từ nay về sau Vương Lâm khó đi được nửa bước trong Vân Hải tinh vực này.
Nhưng chín tên kia bao gồm cả tu sĩ Tịnh Niết cũng lập tức có phản ứng. Tất cả đều nhanh chóng tản ra, tốc độ phóng về phía Vương Lâm của Tiền Quý Chung lại ngày càng nhanh như chớp, thần thông trên hai tay hắn hóa thành một luồng hắc quang bắn về phía Vương Lâm để ngăn cản bước tiến.
Hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, tay phải bấm pháp quyết làm khí sát lục bùng ra rồi liên tục ngưng tụ bên ngoài cơ thể. Khí sát lục hóa thành một tầng sát lục bảo vệ Vương Lâm lại không cần suy nghĩ nhiều mà tiếp tục phóng mạnh về phía trước.
Khi Vương Lâm xông lên thì thân thể hắn hóa thành một luồng sáng đâm đầu vào thần thông hắc quang của Tiền Quý Chung. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, tầng phòng hộ sát lục trên người Vương Lâm vỡ tan. Thần thông của tu sĩ Toái Niết tuyệt đối không phải tầm thường, trong nháy mắt khi tầng phòng ngự sát lục tiêu tán thì một luồng lực lượng khổng lồ tràn vào trong cơ thể Vương Lâm làm hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng cơ thể lại phóng ra khỏi hắc quang trong nháy mắt khi Tiền Quý Chung tiến đến sát bên người. Vương Lâm phóng thẳng về phía chín tên đệ tử hạch tâm, mắt trái hắn bùng lền ánh lửa rồi dung nhập vào tay trái được hắn vung lên. Tinh không đột nhiên bùng lên một biển lửa, có ba tên đệ tử hạch tâm của Hoa Thanh Tông kêu lên thảm thiết trong biển lửa, tất cả đều bị đốt thành tro tàn. Sáu tên còn lại đều biến sắc và lui nhanh về phía sau, vẻ mặt Vương Lâm tái nhợt đang muốn tiếp tục truy kích.
Nhưng đúng lúc này Tiền Quý Chung lại gầm lên giận dữ và phóng đến gần, tay phải tên này bấm pháp quyết, mãng xà đầu đen bên dưới lập tức lấp lánh hào quang. Một cây trường thương màu đên hiện lên rồi điên cuồng lao về phía Vương Lâm.
Thấy sáu tên kia đang tản ra mà chính mình thì bị tên Tiền Quý Chung kiềm chế, trong mắt Vương Lâm lập tức nổi lên đầy tơ máu. Hắn biết mình và tên Tiền Quý Chung kia chênh lệch quá lớn, nếu hắn dừng lại thì không còn khả năng giết chết sáu người kia.
Trong nháy mắt khi trường thương phóng đến gần, Vương Lâm há miệng phun ra một vật. Đây chính là Phong Tiên Ấn mười tám tầng địa ngục.
Phong Tiên Ấn này vừa được phun ra lập tức chắn ngang trước người Vương Lâm rồi cùng trường thương đánh thẳng vào nhau. Một tiếng ầm vang lên, Phong Tiên Ấn này lập tức co rút lại rồi lui về phía sau đập vào người Vương Lâm. Hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lập tức lui về phía sau. Cách chỗ Vương Lâm không xa có một người, trong nháy mắt khi hắn phóng tới gần thì quét ngang tay phải, một luồng thanh quang trực tiếp hiện lên trên bàn tay, thanh quang này hướng thẳng về cái cổ của tên kia.
Đồng tử trong hai mắt tên tu sĩ này co rút lại, hắn nâng hai tay lên, trong cơ thể lập tức bùng ra luồng hắc quang rồi hóa thành một cái khiên khổng lồ cố gắng ngăn cản thanh quang. Nhưng khi tay phải Vương Lâm hạ xuống, cái khiên lớn kia lập tức tan vỡ, hai tay tên tu sĩ kia gãy đôi, một luồng nguyên lực cực mạnh tràn vào trong cơ thể, đầu tu sĩ này vỡ tung, nguyên thần tử vong.
“Chỉ còn năm tên!”
Tay phải Vương Lâm bấm pháp quyết rồi vung lên phía trước, một cơn mưa khí lập tức bao phủ bốn phía. Cơn mưa này tạo ra rất nhiều nước quét ngang không trung, chỉ trong nháy mắt tất cả nước mưa đã ngưng tụ thành năm thanh tiểu kiếm lấp lánh tinh quang. Năm thanh kiếm này lao vùn vụt đến năm tên đệ tử hạch tâm của Hoa Thanh Tông còn sót lại.
Đúng lúc này thì Tiền Quý Chung cũng phóng đến gần, hắn vung một trảo tay phải lên hư không, trước mặt hắn xuất hiện một vết nứt. Trong vết nứt bay ra một cây phất trần màu trắng, Tiền Quý Chung chụp lấy phất trần rồi đập về phía trước.
Khoảnh khắc này đột nhiên có một luồng quy tắc thiên địa xuất hiện rồi hóa thành từng đạo bạch quang hàng lâm trên đầu Vương Lâm. Những bạch quang này giống như một cơn mưa kiếm rơi xuống với tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tiến sát bên
người. Vương Lâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mắt trái bùng lên ánh lửa, một bộ khôi giáp màu đỏ máu đột nhiên huyễn hóa ra trên người hắn.
Những âm thanh ầm ầm vang lên, luồng bạch quang rơi vào trên người Vương Lâm làm thân thể chấn động dữ dội. Hắn lại phun ra một luồng máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt, nguyên thần xuất hiện dấu hiệu héo rũ, đùi phải bị bạch quang xuyên qua làm cho máu thịt mơ hồ. Nếu không phải trên người có hộ giáp thì những đòn tấn công này cũng đủ làm Vương Lâm phải chết. Khoảnh khắc này thuật Hoán Vũ hóa thành tiểu kiếp lấp lánh tinh quang đã trực tiếp xuyên qua cơ thể năm tên đệ tử hạch tâm. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, máu thịt tung tóe. Bốn người trong đám kia lập tức vỡ tan, nguyên thần bị diệt vong. Nhưng trong đám này có một người kịp bóp nát ngọc giản trong lúc nguy hiểm, ngọc giản bảo vệ nguyên thần rồi chạy về phương xa.
Vương Lâm sao lại cam lòng để tên kia bỏ chạy, hắn vung một trảo tay phải lên hư không, một luồng kiếm quang lập tức lao ra khỏi túi trữ vật, Hứa Lập Quốc lập tức gầm rống rồi đuổi theo phía sau nguyên thần kia.
“Không giết được hắn, ngươi sẽ chết!”
Đây là câu thần niệm đầu tiên của Vương Lâm khi Hứa Lập Quốc bay ra. Tên này cũng không dám xem thường mà điên cuồng truy kích nguyên thần.
Một luồng ngân quang lại lóe lên rồi phóng ra khỏi túi trữ vật, Ngân Y Nữ Thi lại xuất hiện. Nàng không tham gia vây công Tiền Quý Chung mà phóng về những con Linh thú đang mất đi chủ nhân ở khắp bốn phía.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi của một hơi thở, tất cả tu sĩ khác ngoại trừ Tiền Quý Chung đều bị giết. Đây cũng chính là một trách nhiệm cực kỳ khó khăn đối với Vương Lâm. Nhưng vào giờ phút này hắn cũng không thể được thư giãn, nguy cơ lớn nhất đối với hắn chính là tên tu sĩ Toái Niết trước mặt.
Vương Lâm nóng lòng giết chết những tu sĩ khác vì nguyên nhân sợ bọn họ bỏ chạy, quan trọng hơn chính là muốn giết tên tu sĩ Toái Niết này thì tuyệt đối không thể có bất kỳ điều gì quấy rối. Hắn phải tập trung tất cả tinh thần để đánh trúng, mà cũng chỉ có một khả năng như vậy mà thôi.
- Nếu có bản tôn ở đây thì giết chết tên này chắc chắn sẽ dễ hơn bây giờ nhiều.
Vương Lâm điểm một chỉ tay phải lên Phong Tiên Ấn, tinh quang lập tức bao phủ khắp bốn phía, một đám hồn phách từ mười tám tầng địa ngục truyền ra.
Linh hồn mạnh nhất trong số này chính là do hai phân thân của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử. Bọn họ là đòn sát thủ của Vương Lâm, trong nháy mắt khi xuất hiện thì tinh vực này lập tức được bao phủ trong những luồng khí âm hàn.
Vẻ mặt Tiền Quý Chung trở nên rất khó coi, hắn không thể ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà tên thanh niên tóc trắng trước mặt lại bùng ra những thần thông hùng mạnh như vậy. Tên kia dám đứng trước mặt mình giết sạch sẽ đệ tử hạch tâm, mà thần thông của chính mình đánh lên người tên tu sĩ kia lại không thể giết chết được hắn.
Tâm thần Tiền Quý Chung lại càng cảm thấy khiếp sợ chính là thần thông hóa thành từ hồn được tên tu sĩ kia thi triển. Trong đám đó có hai linh hồn bùng ra khí tức làm hắn cảm thấy kinh hoàng. Khí tức của hai linh hồn này đại biểu cho thực lực của chúng khi còn sống, cũng đủ làm kinh thiên động địa. Dù lúc này chỉ là tồn tại linh hồn, cũng không thể mạnh bằng khi còn sống nhưng vẫn làm tâm thần Tiền Quý Chung phải sợ hãi.
Khi Vương Lâm chỉ một ngón tay ra, linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử lập tức gầm lên dữ dội rồi lao thẳng về phía Tiền Quý Chung. Nhưng nếu chỉ là như vậy thì không thể kết thúc cuộc chiến trong khoảng thời gian ngắn được, nếu cuộc chiến kéo dài những tu sĩ tiếp viện ở phía sau sẽ đi đến, ngày hôm nay Vương Lâm chắc chắn sẽ phải chết.
Hai mắt Vương Lâm lập tức tràn đầy huyết sắc, hắn vung một trảo tay phải lên hư không. Trong nháy mắt linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử lao ra, Vương Lâm đã rút Thiết Kiếm ra.
Thiết Kiếm vừa được lấy ra thì tinh không lập tức chấn động, ngay cả những ngôi sao khắp bốn phía cũng trở nên run rẩy. Những ngôi sao kia lập tức bị đẩy về phía sau, mây gió bên trên cuồn cuộn vận chuyển.
- Thứ Không Niết!
Hai mắt Tiền Quý Chung trở nên ngưng trọng. Nếu nói khi tử hồn xuất hiện hắn cảm thấy sợ hãi thì trong nháy mắt khi nhìn thấy thanh Thiết Kiếm kia, hắn đã chấn động đến mức khó thể nào tin. Những tham vọng nồng đậm đột nhiên bùng ra khắp toàn thân Tiền Quý Chung, hắn tiến về phía trước một bước, tu vi Toái Niết lập tức điên cuồng bắn ra.
Tu sĩ Toái Niết vượt xa Tịnh Niết, trận chiến này đối với Vương Lâm là khổ chiến.
Hắn nhất định phải thắng mà cũng nhất định phải nhanh.
Vương Lâm nắm chặt thanh thiết kiếm, phía trước chính là Tiền Quý Chung đang phóng tới. Lúc này Vương Lâm cũng lập tức lui về phía sau, tay phải hắn điểm một chỉ về phía trước, đột nhiên linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử gầm rống lên rồi phóng ra.
Hai chiến hông này có thể nói là ngoại trừ chút lực bản nguyên còn sót trên mi tâm chính là thần thông mạnh nhất mà Vương Lâm làm ra, đồng thời lại phối hợp với một đòn sát thủ của Thiết Kiếm, có thể nói hắn đã tung ra toàn lực.
Dù sao Vương Lâm lần này cũng không thể so sánh với một Vương Lâm năm xưa ở trong tiên phủ có thân thể đỉnh phong của bản tôn, không sợ hãi trước bất kỳ đòn tấn công bằng thần thông nào. Vương Lâm lúc đó lại có lực lượng vô tận của Cổ Thần, chỉ cần tung ra một quyền là có thể sinh ra uy lực làm kinh thiên động địa. Lúc này hắn cũng không có cơ hội thi triển thần thông Tàn Dạ, thậm chí ngay cả cái khiên ánh sáng năm xưa cũng đã tan vỡ trong tiên phủ, cũng không có thần thông Mộng Hồi Viễn Cổ của Cổ Thần Bát Tinh để bảo vệ tính mạng. Lúc này chỉ có một phân thân tu đạo của Vương Lâm, nên muốn giết tu sĩ Toái Niết thì cực kỳ khó khăn.
Đặc biệt là lúc này đùi phải của Vương Lâm đã máu thịt mơ hồ, bị một luồng bạch quang thần thông của Tiền Quý Chung xuyên qua. Lại có một luồng nguyên lực ẩn chứa pháp tắc thiên địa nào đó của tu vi Toái Niết đang tàn phá trong cơ thể Vương Lâm.
Nếu không phải trên nguyên thần Vương Lâm có bì giáp của Cổ Thần bảo vệ thì
chắc chắn đã bị tan vỡ rồi. May mà giờ phút này thân thể của Vương Lâm cũng không
phải tầm thường, đã được lửa thiên địa luyện hóa trên Chu Tước Thánh Tông, ẩn chứa
lực lượng quy tắc của lôi và hỏa.
Vì điều này mà Vương Lâm chỉ bị thương mà không chết dưới thần thông của Tiền Quý Chung. Tu sĩ Toái Niết mạnh mẽ thế nào, trên đường tu đạo Vương Lâm đã trải qua rất nhiều nguy hiểm nên biết được rất rõ.
Tình cảnh này nguy cơ trước mắt cũng không phải Vương Lâm hy vọng xảy ra, hắn nhất định phải kết thúc trận chiến thật nhan, phải dùng tất cả khả năng để giết chết tên tu sĩ Toái Niết kia. Vương Lâm điểm một chỉ tay phải ra, linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử phóng về phía Tiền Quý Chung lại càng nhanh.
Tiền Quý Chung cực kỳ cẩn thận đối mặt với hai linh hồn dũng mãnh kia. Hắn cả đời đã cùng người khác đấu pháp, nhưng chưa từng gặp qua thần thông của bất kỳ tu sĩ Tịnh Niết nào đủ để uy hiếp Toái Niết.
Đặc biệt là linh hồn của Thiên Vận Tử giống như điên cuồng, hai tay bấm pháp quyết thì lập tức có thần biến hóa ra. Những thần thông này thường rất mơ hồ nhìn thì thấy không phải là thật nhưng nó lại có thể vận chuyển quy tắc thiên địa phóng về phía Tiền Quý Chung.
Còn có linh hồn Hư Không Tử, vì trước khi chết đã đạt đến Thiên Nhân Đệ Nhất Suy. Linh hồn này ra tay là sấm gió nổi lên đùng đùng, đối kháng trực tiếp với thần thông của Tiền Quý Chung.
Nếu không phải vì thời gian cấp bách thì Vương Lâm thì chỉ cần dùng linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử là có thể cầm chân được Tiền Quý Chung. Nhưng lúc này Vương Lâm lại có quá ít thời gian, cũng không đủ tiên lực để duy trì sự tồn tại của hai linh hồn cực mạnh này. Nếu tát đậu thành binh thì tiên lực sẽ tiêu hao rất khổng lồ.
Trong nháy mắt khi linh hồn của Hư Không Tử, Thiên Vận Tử và Tiền Quý Chung chém giết nhau, Vương Lâm nâng tay phải lên rồi tập trung tinh thần nhìn qua Thiết kiếm. Hắn chém mạnh xuống dưới một kiếm, đột nhiên một luồng kiếm quang kinh thiên động địa bắn ra rồi hóa thành một thanh đại kiếm hư ảo khổng lồ đánh thẳng về phía Tiền Quý Chung.
Tất cả còn chưa kết thúc, Vương Lâm khép chặt hai mắt lại, hắn buông Thiết kiếm ra để nó tự thi triển thần thông. Thiết kiếm giống như vẫn đang dính liền với tay phải Vương Lâm, nó mang theo Vương Lâm phóng thẳng ra, lại một kiếm được chém xuống.
Trên không trung đột nhiên xuất hiện từng luồng ánh sáng hình cung, mỗi một luồng sáng đều đại biểu cho một kiếm. Mỗi kiếm vung ra đều làm cho nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm tiêu hao đến mức độ khổng lồ.
Kiếm quang vờn quanh với sắc màu rực rỡ như gấm hoa, từ xa nhìn lại thì thấy những kiếm quang hình cung kia kéo dài liên tục, giống như trên người Tiền Quý Chung đang nở ra một đóa hoa kiếm.
Trong nháy mắt đã có mười ba kiếm chiêu được đánh ra. Thanh kiếm kia đang kéo theo thân thể Vương Lâm, hắn đang nhắm mắt lại mà tay phải lại liên tục vung vẩy, thậm chí còn bùng ra một loại khí thể làm người ra kinh hãi, giống như toàn bộ đất trời đều chuyển động theo một kiếm, lực lượng mạnh mẽ không gì không phá nổi.
Tất cả mọi thứ đều được hoàn thành trong nháy mắt, Tiền Quý Chung bị linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử quấn lấy. Hai tay Tiền Quý Chung bấm niệm pháp quyết làm thần thông bao phủ khắp bốn phía, pháp bảo được hắn thi triển liên tục. Nhưng lúc này vẻ mặt hắn lại tái nhợt, trước đó hắn đã phát hiện ra Thiết kiếm kia chính là pháp bảo Thứ Không Niết, nhưng cho dù là pháp bảo Thứ Không Niết cũng được phân chỉ mạnh yếu.
Tiền Quý Chung không thể tưởng tượng được uy lực của thanh Thiết kiếm kia lại mạnh đến mức như vậy, đủ để làm cho người ta phải kinh hoàng. Đặc biệt là lúc này, kiếm quang rõ ràng bao phủ bên ngoài thân thể nhưng hắn vẫn không có biện pháp nào để tránh né. Hắn gầm lên một tiếng muốn thoát ra thì hai linh hồn khổng lồ ở bên cạnh lại quấn lấy.
Nhưng trong tích tắc này, Vương Lâm đang nhắm chặt mắt lại đột nhiên mở bừng ra. Lúc này vẻ mặt hắn tái nhợt, Thiết kiếm lập tức rút về phía sau, trong mắt hắn bùng ra sát khí rồi liên tục vung tay chém ra sáu kiếm.
Tổng cộng mười chín kiếm đã rút sạch sáu phần nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm. Trong nháy mắt khi thân thể hắn lui ra phía sau, mười chín thanh đại kiếm hư ảo đột nhiên cùng xuất hiện bên ngoài cơ thể Tiền Quý Chung. Với tu vi của Vương Lâm thì đủ để thi triển ra nhiều chiêu kiếm hơn, nhưng kết quả nguyên lực mất sạch khi sử dụng chiêu kiếm thì Vương Lâm không thể biết được. Cho nên lúc này hắn bắt buộc phải ép chính mình không được thi triển Thiết kiếm nữa. Với tu vi hiện tại của Vương Lâm thì vẫn còn có thể điều khiển được mười chín kiếm. Nhưng nếu vượt qua mười chín kiếm thì dù hắn muốn cắt đứt kiếm chiêu cũng không còn tác dụng nữa, hắn chỉ có thể tiếp tục thi triển kiếm chiêu đến khi sức tàn lực kiệt.
- Chém!
Vương Lâm quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt mười chín thanh kiếm hư ảo chém xuống tạo thành từng luồng kiếm chiêu liên tục từ trong hư không phóng thẳng tới.
Tình cảnh này nhanh đến mức không thể tin nổi, lần này dưới mười chín kiếm Thứ Không Niết thì Tiền Quý Chung căn bản không cách nào chống cự lại được. Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong hư không, từng luồng kiếm quang điên cuồng xuyên qua thân thể Tiền Quý Chung. Thân thể hắn chấn động rồi đột nhiên hóa thành mười chín phần, máu tươi phun trào.
Một tiếng rống thê lương vang lên, Tiền Quý Chung đã bị phá vỡ thân thể nhưng dù sao cũng là tu sĩ Toái Niết. Trong khoảnh khắc vô cùng nguy hiểm này, nguyên thần Tiền Quý Chung phóng ra tử trên thiên linh, nó cuốn quanh phất trần rồi lao về phương xa.
Lúc này tâm thần Tiền Quý Chung đã tràn đầy kinh hoàng và không thể tin, thậm chí hắn có thể dựa vào trực giác để khẳng định tên tu sĩ tóc trắng này biết rõ chuyện của Phá Thiên Tông và vương pháp luyện đan. Ngay cả cái chết của Thi Lạc Hình cũng có liên quan rất lớn đến tên tu sĩ này.
“Tên này rốt cuộc là tu sĩ của tông phái nào, lại có pháp bảo khủng bố như vậy,
chẳng lẽ... là người của Tụ tinh vực sao?”
Khi Tiền Quý Chung nghĩ đến điều này thì tâm thần lại càng chấn động mạnh. Nguyên thần của hắn điên cuồng bỏ chạy, hắn muốn đem tin tức này nói cho đồng bọn của mình biết.
Tiền Quý Chung rất hiểu, không bao lâu sau nữa đám đồng môn chi viện đợt thứ hai sẽ chạy đến, chỉ cần hắn kiên trì một lát nữa thôi.
Vẻ mặt Vương Lâm đã trở nên tái nhợt, trong nháy mắt khi nguyên thần Tiền Quý Chung bỏ chạy thì mắt trái của hắn lóe lên ánh lửa. Lúc này toàn thân hắn đột nhiên được bao phủ trong ngọn lửa ngập trời, ngọn lửa này gào thét như sóng biển. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy ngọn lửa này không phải chỉ có một tầng mà là chín tầng, Cửu Huyền Biến!
Khi biển lửa chín tầng vừa mới xuất hiện thì điên cuồng thu nhỏ lại. Cuối cùng tất cả đã ngưng tụ trên toàn thân Vương Lâm, một tiếng ầm vang lên, thân thể Vương Lâm giống như bị thiêu đốt mà tiến lên một bước phóng thẳng về phía trước.
Thân thể Vương Lâm vừa động thì nhục thân đã tiêu tán, biến thành một con Chu Tước hơn mười trượng, Chu Tước này chính là Vương Lâm. Chu Tước vung đôi cánh lên, trong nháy mắt đã mang theo biển lửa ngập trời đuổi theo phía sau Tiền Quý Chung rồi trực tiếp đánh thẳng về phía nguyên thần kia.
Hai đồng tử trong mắt nguyên thần Tiền Quý Chung co rút lại, hắn hét lên một tiếng và cảm nhận được cái chết đang đến rất gần. Khoảnh khắc này hắn không kịp suy nghĩ nhiều, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, hai tay hắn bấm pháp quyết, trong cơ thể hắn lập tức bùng ra một luồng khí tức hủy diệt bao phủ thiên địa.
Khi Tiền Quý Chung đang ở vào tình cảnh nguy hiểm thì định chọn cách tự bạo nguyên thần, nhưng với tu vi của hắn thì vẫn còn có thể điều khiển quá trình tự bạo. Hai tay hắn đột nhiên nổ tung ra hóa thành một cơn bão phóng thẳng về phía Chu Tước đang đến gần. Trong nháy mắt này nguyên thần của Tiền Quý Chung lại nằm trong phất trần.
Pháp bảo phất trần lại nổ tung hóa thành rất nhiều sợi tơi màu trắng phóng về phía Chu Tước. Nhưng tất cả cũng không thể ngăn cản được lực tấn công của Chu Tước, nó đột nhiên đâm thẳng vào người Tiền Quý Chung, ngọn lửa ầm ầm phóng ra bao phủ toàn thân tên này.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, nguyên thần Tiền Quý Chung đột nhiên ũ rũ xuống. Hắn liều mạng lui về phía sau mang theo ngọn lửa bùng lên khắp toàn thân rồi bỏ chạy xa rất xa.
Trong lúc chạy trốn hai tay Tiền Quý Chung liên tục bấm pháp quyết, một loạt ấn ký kỳ dị huyễn hóa ra bên ngoài cơ thể. Nhưng đột nhiên có một linh hồn mãng xà cực lớn xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn, khi con rắn này vừa hiện ra thì lập tức bị hút vào nguyên thần đang héo rũ của Tần Quý Chung, khoảnh khắc sau thì tiêu tán.
Sau khi hấp thu hồn của Linh thú bản mệnh, Tiền Quý Chung cũng không quay đầu lại mà điên cuồng bỏ chạy.
Khi Chu Tước tiêu tán thì thân thể Vương Lâm được huyễn hóa ra, trên ngực hắn máu thịt lẫn lộn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những sợi tơ màu trắng đang xuyên qua thịt. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Tiền Quý Chung đang bay đi như tên bắn ở phía trước, sát khí trong mắt lại càng đậm.
- Linh hồn Thiên Vận Tử, dung nhập vào thần niệm của ta!
Vương Lâm không thi triển Định Thân Thuật, tay phải hắn bấm pháp quyết rồi điểm một chỉ vào linh hồn Thiên Vận Tử đang đứng bên cạnh. Hai mắt linh hồn này chợt lóe lên rồi hóa thành một đạo u quang trực tiếp dung nhập vào trong thân thể Vương Lâm.
Cơ thể Vương Lâm lập tức chấn động, hai mắt hắn đột nhiên bình tĩnh trở lại giống như có thể biết được tất cả mọi chuyện đang xảy ra trong thiên địa. Cả đời Vương Lâm gặp rất nhiều tu si, nhưng chỉ có Thiên Vận Tử mới được như vậy.
Sau khi Vương Lâm tạo hóa thì lại càng hiểu rõ đối với những thần thông của Bạch Phàm. Thuật Tát Đậu Thành Binh đã được hắn tu luyện đến cực hạn, đã có thể dung nhập vào trong cơ thể của chính mình.
Vương Lâm cũng không để ý đến chuyện Tiền Quý Chung đang bỏ chạy ngày càng xa. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, đúng lúc này hắn nâng tay trái lên điểm một chỉ về tinh không phía trước.
Trong không trung trước mặt đột nhiên có một luồng cuồng phong quét ngang qua sương mù xoay chuyển dữ dội, những con sóng gợn màu vàng lập tức khuếch tán ra khắp bốn phía. Vị trí trung tâm những con sóng đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, ngón trỏ giơ lên, những ngón khác nắm lại thành quyền rồi điên cuồng phóng ra.
Vương Lâm dùng nguyên lực của bản thân, dùng ý niệm linh hồn Thiên Vận Tử làm vật dẫn. Một ngón tay của Thiên Vận Tử lập tức hàng lâm trong Vân Hải tinh vực. Ngón tay dùng tốc độ không thể tưởng tượng được phóng thẳng về phía nguyên thần Tiền Quý Chung đang điên cuồng bỏ chạy phía trước rồi hung hăng điểm xuống một chỉ. Dù Tiền Quý Chung có tránh né thế nào cũng không thể thoát được một chỉ cuối cùng điểm lên trên người.
Một tiếng ầm vang lên, một ngón tay của Thiên Vận Tử đã cắt ngang tất cả không gian phía trước. Nguyên thần của Tiền Quý Chung tan vỡ trong tuyệt vọng rồi hóa thành từng điểm tinh quang tiêu tán trong tinh không, một ngón tay của Thiên Vận Tử cũng biến mất theo.
Bốn phía trở nên yên tĩnh, từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ Vương Lâm mất rất ít thời gian. Sau khi thu lại tất cả mọi thứ, Vương Lâm phóng thẳng về phương xa như tên bắn.
- Nếu có bản tôn ở đây thì cuộc chiến ngày hôm nay sẽ không gian khổ thế này, Tam Tổn Thất Kiếp... chẳng biết có thể thành công vượt qua hay không....
Vương Lâm dùng tay phải che lên ngực, trong cơ thể hắn lúc này có rất nhiều sợi tơ màu trắng xuyên qua lại, những cơn đau đớn kịch liệt liên tục bùng lên.
Hai mắt Vương lâm chợt lóe lên hàn quang, hắn lập tức thay đổi phương hướng rồi dần biến mất trong tinh không.
Năm ngày sau, khi Mạc La đại lục xuất hiện trước mặt thì Vương Lâm khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Năm ngày qua hắn đã lựa chọn phương hướng rất kỹ, nếu biết phía trước sắp có tu sĩ tới gần thì Vương Lâm sẽ đi đường vòng. May mà trên đường đi hắn cũng không gặp phải tu sĩ nào, đã hoàn toàn thành công vượt ra khỏi vòng xoáy phân tranh trên Man Hoang đại lục.
Vương Lâm cũng không biết trước khi hắn giết chết Tiền Quý Chung thì tin tức Thi Lạc Hình đã chết lập tức được tất cả các tông phái khác biết được. Tin tức này truyền ra thì tinh vực khắp bốn phía lấy Man Hoang đại lục làm trung tâm đều lập tức bị phong tỏa nghiêm ngặt.
Đặc biệt là khi Tiền Quý Chung chết lại làm cho Hoa Thanh Tông cực kỳ kinh hoàng, bọn họ phong tỏa điên cuồng và tìm kiếm hung thủ. Nhưng lúc này Vương Lâm đã bỏ đi rất xa rồi.
Những tu sĩ của tinh vực cấp sáu tất nhiên sẽ phát hiện ra Thi Lạc Hình chết trong sơn cốc có một bộ thi thể và những mảnh vỡ của khô lâu kia, lúc này mục tiêu được đặt lên Ngũ Độc Môn. Đối với loại chuyện này, Ngũ Độc Môn phải đối mặt với những ánh mắt nhìn chằm chằm của tất cả các tông phái mà căn bản lại không thể giải thích cho rõ ràng. Một tình cảnh bí ẩn và chấn động bắt đầu mở ra trong tinh vực cấp năm này.
Khi trở về Man Hoang đại lục, Vương Lâm lại hóa thành một luồng cầu vồng phóng thẳng về phía Quy Nguyên Tông. Hắn biết rõ, những ngày tiếp theo tinh vực cấp năm này chắc chắn sẽ gió nổi mây tuôn, tu sĩ của các tông phái cấp sáu sẽ bắt đầu triển khai sục sạo một cách chặt chẽ trên phạm vi rộng. Lúc này thân phận của Vương Lâm ở Quy Nguyên Tông lại càng trở nên quan trọng.
Vương Lâm trở về cũng không bị quá nhiều người trong Quy Nguyên Tông chú ý, hầu như hắn thuấn di xuất hiện ngay trong dược viện phía Nam Quy Nguyên Tông. Trong nháy mắt khi hắn hiện thân thì lập tức nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tôn Vân đang ngồi khoanh chân đả tọa ngoài cửa.
- Ngươi...
Tô Vân vô thức mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng Vương Lâm lại không thèm để ý. Hắn trực tiếp vung tay phải lên, rất nhiều thảo dược xuất hiện trước mặt, trong nháy mắt đã chất đống thành một tòa núi nhỏ trước người Tôn Vân.
- Trả lại dược thảo cho ngươi!
Vương Lâm nói ra một câu rồi đi thẳng vào trong.
Sau khi sửng sốt một lúc lâu, Tôn Vân mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng thầm thờ phào nhẹ nhõm. Khi Vương Lâm bỏ đi nàng đã bị sư tôn mắng cho một trận. Nàng rất bàng hoàng, sợ Tằng Ngưu tiền bối mà bỏ đi thì sau này Tử Đạo Tông tiến đến mình sẽ là tội nhân thiên cổ.
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống trong phòng, ánh mắt trở nên ngưng trọng, tay phải đặt lên ngực giật vài cái. Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt rồi tiếp tục thổ nạp. Dần dần trên ngực hắn xuất hiện những sợi tơ màu trắng lấp lánh, bị kéo ra ngoài cơ thể.
Vẻ mặt Vương Lâm đột nhiên trở nên vặn vẹo nhìn rất dữ tợn. Tay phải hắn nhanh chóng kéo những sợi dây trắng này ra ngoài. Một tiếng phụp vang lên, những sợi dây lập tức bị kéo ra ngoài, máu tươi lập tức phun tuôn ra nhuộm đỏ quần áo.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào sợi dây màu trắng trong tay, trong mắt lộ ra hàn quang. Hắn bóp mạnh tay, những tiếng nổ ầm ầm khá nhỏ vang lên, vài sợi dây màu trắng kia lập tức vỡ thành tro bụi. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục thổ nạp, liên tục rút những sợi dây màu trắng rất mảnh tử trong cơ thể ra. Trong lúc hắn đi về Mạc La đại lục cũng dùng tất cả thời gian có được để làm chuyện này, hiện nay những sợi dây màu trắng đã còn lại rất ít.
Ngày thứ ba khi trở về Quy Nguyên Tông, tất cả những sợi dây trắng trong cơ thể Vương Lâm đã được lấy ra toàn bộ. Hắn nhìn những sợi dây cuối cùng bị bàn tay bóp nát thành tro bụi, trong mắt lại lóe lên tinh quang.
Hắn vung một trảo tay phải lên hư không, túi trữ vật lập tức xuất hiện trước mặt.
Ngọc giản và mảnh xương thú lập tức từ trong túi trữ vật bay ra rồi rơi vào trong tay.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, sau khi đoạt được hai vật này thì hắn cũng không có thời gian để quan sát cẩn thận. Lúc này sau khi cơ thể đã được thả lỏng, hắn lập tức bùng thần thức ra để chuẩn bị nghiên cứu.
Nhưng đúng lúc này hai mắt hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn lập tức thu hồi ngọc giản và mảnh xương thú. Thân thể hắn lóe lên rồi biến mất khỏi căn phòng, hắn chìm vào trong lòng đất và phóng thẳng về phía bản tôn đang “muốn độ kiếp”.
Hai chiến hông này có thể nói là ngoại trừ chút lực bản nguyên còn sót trên mi tâm chính là thần thông mạnh nhất mà Vương Lâm làm ra, đồng thời lại phối hợp với một đòn sát thủ của Thiết Kiếm, có thể nói hắn đã tung ra toàn lực.
Dù sao Vương Lâm lần này cũng không thể so sánh với một Vương Lâm năm xưa ở trong tiên phủ có thân thể đỉnh phong của bản tôn, không sợ hãi trước bất kỳ đòn tấn công bằng thần thông nào. Vương Lâm lúc đó lại có lực lượng vô tận của Cổ Thần, chỉ cần tung ra một quyền là có thể sinh ra uy lực làm kinh thiên động địa. Lúc này hắn cũng không có cơ hội thi triển thần thông Tàn Dạ, thậm chí ngay cả cái khiên ánh sáng năm xưa cũng đã tan vỡ trong tiên phủ, cũng không có thần thông Mộng Hồi Viễn Cổ của Cổ Thần Bát Tinh để bảo vệ tính mạng. Lúc này chỉ có một phân thân tu đạo của Vương Lâm, nên muốn giết tu sĩ Toái Niết thì cực kỳ khó khăn.
Đặc biệt là lúc này đùi phải của Vương Lâm đã máu thịt mơ hồ, bị một luồng bạch quang thần thông của Tiền Quý Chung xuyên qua. Lại có một luồng nguyên lực ẩn chứa pháp tắc thiên địa nào đó của tu vi Toái Niết đang tàn phá trong cơ thể Vương Lâm.
Nếu không phải trên nguyên thần Vương Lâm có bì giáp của Cổ Thần bảo vệ thì
chắc chắn đã bị tan vỡ rồi. May mà giờ phút này thân thể của Vương Lâm cũng không
phải tầm thường, đã được lửa thiên địa luyện hóa trên Chu Tước Thánh Tông, ẩn chứa
lực lượng quy tắc của lôi và hỏa.
Vì điều này mà Vương Lâm chỉ bị thương mà không chết dưới thần thông của Tiền Quý Chung. Tu sĩ Toái Niết mạnh mẽ thế nào, trên đường tu đạo Vương Lâm đã trải qua rất nhiều nguy hiểm nên biết được rất rõ.
Tình cảnh này nguy cơ trước mắt cũng không phải Vương Lâm hy vọng xảy ra, hắn nhất định phải kết thúc trận chiến thật nhan, phải dùng tất cả khả năng để giết chết tên tu sĩ Toái Niết kia. Vương Lâm điểm một chỉ tay phải ra, linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử phóng về phía Tiền Quý Chung lại càng nhanh.
Tiền Quý Chung cực kỳ cẩn thận đối mặt với hai linh hồn dũng mãnh kia. Hắn cả đời đã cùng người khác đấu pháp, nhưng chưa từng gặp qua thần thông của bất kỳ tu sĩ Tịnh Niết nào đủ để uy hiếp Toái Niết.
Đặc biệt là linh hồn của Thiên Vận Tử giống như điên cuồng, hai tay bấm pháp quyết thì lập tức có thần biến hóa ra. Những thần thông này thường rất mơ hồ nhìn thì thấy không phải là thật nhưng nó lại có thể vận chuyển quy tắc thiên địa phóng về phía Tiền Quý Chung.
Còn có linh hồn Hư Không Tử, vì trước khi chết đã đạt đến Thiên Nhân Đệ Nhất Suy. Linh hồn này ra tay là sấm gió nổi lên đùng đùng, đối kháng trực tiếp với thần thông của Tiền Quý Chung.
Nếu không phải vì thời gian cấp bách thì Vương Lâm thì chỉ cần dùng linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử là có thể cầm chân được Tiền Quý Chung. Nhưng lúc này Vương Lâm lại có quá ít thời gian, cũng không đủ tiên lực để duy trì sự tồn tại của hai linh hồn cực mạnh này. Nếu tát đậu thành binh thì tiên lực sẽ tiêu hao rất khổng lồ.
Trong nháy mắt khi linh hồn của Hư Không Tử, Thiên Vận Tử và Tiền Quý Chung chém giết nhau, Vương Lâm nâng tay phải lên rồi tập trung tinh thần nhìn qua Thiết kiếm. Hắn chém mạnh xuống dưới một kiếm, đột nhiên một luồng kiếm quang kinh thiên động địa bắn ra rồi hóa thành một thanh đại kiếm hư ảo khổng lồ đánh thẳng về phía Tiền Quý Chung.
Tất cả còn chưa kết thúc, Vương Lâm khép chặt hai mắt lại, hắn buông Thiết kiếm ra để nó tự thi triển thần thông. Thiết kiếm giống như vẫn đang dính liền với tay phải Vương Lâm, nó mang theo Vương Lâm phóng thẳng ra, lại một kiếm được chém xuống.
Trên không trung đột nhiên xuất hiện từng luồng ánh sáng hình cung, mỗi một luồng sáng đều đại biểu cho một kiếm. Mỗi kiếm vung ra đều làm cho nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm tiêu hao đến mức độ khổng lồ.
Kiếm quang vờn quanh với sắc màu rực rỡ như gấm hoa, từ xa nhìn lại thì thấy những kiếm quang hình cung kia kéo dài liên tục, giống như trên người Tiền Quý Chung đang nở ra một đóa hoa kiếm.
Trong nháy mắt đã có mười ba kiếm chiêu được đánh ra. Thanh kiếm kia đang kéo theo thân thể Vương Lâm, hắn đang nhắm mắt lại mà tay phải lại liên tục vung vẩy, thậm chí còn bùng ra một loại khí thể làm người ra kinh hãi, giống như toàn bộ đất trời đều chuyển động theo một kiếm, lực lượng mạnh mẽ không gì không phá nổi.
Tất cả mọi thứ đều được hoàn thành trong nháy mắt, Tiền Quý Chung bị linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử quấn lấy. Hai tay Tiền Quý Chung bấm niệm pháp quyết làm thần thông bao phủ khắp bốn phía, pháp bảo được hắn thi triển liên tục. Nhưng lúc này vẻ mặt hắn lại tái nhợt, trước đó hắn đã phát hiện ra Thiết kiếm kia chính là pháp bảo Thứ Không Niết, nhưng cho dù là pháp bảo Thứ Không Niết cũng được phân chỉ mạnh yếu.
Tiền Quý Chung không thể tưởng tượng được uy lực của thanh Thiết kiếm kia lại mạnh đến mức như vậy, đủ để làm cho người ta phải kinh hoàng. Đặc biệt là lúc này, kiếm quang rõ ràng bao phủ bên ngoài thân thể nhưng hắn vẫn không có biện pháp nào để tránh né. Hắn gầm lên một tiếng muốn thoát ra thì hai linh hồn khổng lồ ở bên cạnh lại quấn lấy.
Nhưng trong tích tắc này, Vương Lâm đang nhắm chặt mắt lại đột nhiên mở bừng ra. Lúc này vẻ mặt hắn tái nhợt, Thiết kiếm lập tức rút về phía sau, trong mắt hắn bùng ra sát khí rồi liên tục vung tay chém ra sáu kiếm.
Tổng cộng mười chín kiếm đã rút sạch sáu phần nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm. Trong nháy mắt khi thân thể hắn lui ra phía sau, mười chín thanh đại kiếm hư ảo đột nhiên cùng xuất hiện bên ngoài cơ thể Tiền Quý Chung. Với tu vi của Vương Lâm thì đủ để thi triển ra nhiều chiêu kiếm hơn, nhưng kết quả nguyên lực mất sạch khi sử dụng chiêu kiếm thì Vương Lâm không thể biết được. Cho nên lúc này hắn bắt buộc phải ép chính mình không được thi triển Thiết kiếm nữa. Với tu vi hiện tại của Vương Lâm thì vẫn còn có thể điều khiển được mười chín kiếm. Nhưng nếu vượt qua mười chín kiếm thì dù hắn muốn cắt đứt kiếm chiêu cũng không còn tác dụng nữa, hắn chỉ có thể tiếp tục thi triển kiếm chiêu đến khi sức tàn lực kiệt.
- Chém!
Vương Lâm quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt mười chín thanh kiếm hư ảo chém xuống tạo thành từng luồng kiếm chiêu liên tục từ trong hư không phóng thẳng tới.
Tình cảnh này nhanh đến mức không thể tin nổi, lần này dưới mười chín kiếm Thứ Không Niết thì Tiền Quý Chung căn bản không cách nào chống cự lại được. Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong hư không, từng luồng kiếm quang điên cuồng xuyên qua thân thể Tiền Quý Chung. Thân thể hắn chấn động rồi đột nhiên hóa thành mười chín phần, máu tươi phun trào.
Một tiếng rống thê lương vang lên, Tiền Quý Chung đã bị phá vỡ thân thể nhưng dù sao cũng là tu sĩ Toái Niết. Trong khoảnh khắc vô cùng nguy hiểm này, nguyên thần Tiền Quý Chung phóng ra tử trên thiên linh, nó cuốn quanh phất trần rồi lao về phương xa.
Lúc này tâm thần Tiền Quý Chung đã tràn đầy kinh hoàng và không thể tin, thậm chí hắn có thể dựa vào trực giác để khẳng định tên tu sĩ tóc trắng này biết rõ chuyện của Phá Thiên Tông và vương pháp luyện đan. Ngay cả cái chết của Thi Lạc Hình cũng có liên quan rất lớn đến tên tu sĩ này.
“Tên này rốt cuộc là tu sĩ của tông phái nào, lại có pháp bảo khủng bố như vậy,
chẳng lẽ... là người của Tụ tinh vực sao?”
Khi Tiền Quý Chung nghĩ đến điều này thì tâm thần lại càng chấn động mạnh. Nguyên thần của hắn điên cuồng bỏ chạy, hắn muốn đem tin tức này nói cho đồng bọn của mình biết.
Tiền Quý Chung rất hiểu, không bao lâu sau nữa đám đồng môn chi viện đợt thứ hai sẽ chạy đến, chỉ cần hắn kiên trì một lát nữa thôi.
Vẻ mặt Vương Lâm đã trở nên tái nhợt, trong nháy mắt khi nguyên thần Tiền Quý Chung bỏ chạy thì mắt trái của hắn lóe lên ánh lửa. Lúc này toàn thân hắn đột nhiên được bao phủ trong ngọn lửa ngập trời, ngọn lửa này gào thét như sóng biển. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy ngọn lửa này không phải chỉ có một tầng mà là chín tầng, Cửu Huyền Biến!
Khi biển lửa chín tầng vừa mới xuất hiện thì điên cuồng thu nhỏ lại. Cuối cùng tất cả đã ngưng tụ trên toàn thân Vương Lâm, một tiếng ầm vang lên, thân thể Vương Lâm giống như bị thiêu đốt mà tiến lên một bước phóng thẳng về phía trước.
Thân thể Vương Lâm vừa động thì nhục thân đã tiêu tán, biến thành một con Chu Tước hơn mười trượng, Chu Tước này chính là Vương Lâm. Chu Tước vung đôi cánh lên, trong nháy mắt đã mang theo biển lửa ngập trời đuổi theo phía sau Tiền Quý Chung rồi trực tiếp đánh thẳng về phía nguyên thần kia.
Hai đồng tử trong mắt nguyên thần Tiền Quý Chung co rút lại, hắn hét lên một tiếng và cảm nhận được cái chết đang đến rất gần. Khoảnh khắc này hắn không kịp suy nghĩ nhiều, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, hai tay hắn bấm pháp quyết, trong cơ thể hắn lập tức bùng ra một luồng khí tức hủy diệt bao phủ thiên địa.
Khi Tiền Quý Chung đang ở vào tình cảnh nguy hiểm thì định chọn cách tự bạo nguyên thần, nhưng với tu vi của hắn thì vẫn còn có thể điều khiển quá trình tự bạo. Hai tay hắn đột nhiên nổ tung ra hóa thành một cơn bão phóng thẳng về phía Chu Tước đang đến gần. Trong nháy mắt này nguyên thần của Tiền Quý Chung lại nằm trong phất trần.
Pháp bảo phất trần lại nổ tung hóa thành rất nhiều sợi tơi màu trắng phóng về phía Chu Tước. Nhưng tất cả cũng không thể ngăn cản được lực tấn công của Chu Tước, nó đột nhiên đâm thẳng vào người Tiền Quý Chung, ngọn lửa ầm ầm phóng ra bao phủ toàn thân tên này.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, nguyên thần Tiền Quý Chung đột nhiên ũ rũ xuống. Hắn liều mạng lui về phía sau mang theo ngọn lửa bùng lên khắp toàn thân rồi bỏ chạy xa rất xa.
Trong lúc chạy trốn hai tay Tiền Quý Chung liên tục bấm pháp quyết, một loạt ấn ký kỳ dị huyễn hóa ra bên ngoài cơ thể. Nhưng đột nhiên có một linh hồn mãng xà cực lớn xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn, khi con rắn này vừa hiện ra thì lập tức bị hút vào nguyên thần đang héo rũ của Tần Quý Chung, khoảnh khắc sau thì tiêu tán.
Sau khi hấp thu hồn của Linh thú bản mệnh, Tiền Quý Chung cũng không quay đầu lại mà điên cuồng bỏ chạy.
Khi Chu Tước tiêu tán thì thân thể Vương Lâm được huyễn hóa ra, trên ngực hắn máu thịt lẫn lộn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những sợi tơ màu trắng đang xuyên qua thịt. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Tiền Quý Chung đang bay đi như tên bắn ở phía trước, sát khí trong mắt lại càng đậm.
- Linh hồn Thiên Vận Tử, dung nhập vào thần niệm của ta!
Vương Lâm không thi triển Định Thân Thuật, tay phải hắn bấm pháp quyết rồi điểm một chỉ vào linh hồn Thiên Vận Tử đang đứng bên cạnh. Hai mắt linh hồn này chợt lóe lên rồi hóa thành một đạo u quang trực tiếp dung nhập vào trong thân thể Vương Lâm.
Cơ thể Vương Lâm lập tức chấn động, hai mắt hắn đột nhiên bình tĩnh trở lại giống như có thể biết được tất cả mọi chuyện đang xảy ra trong thiên địa. Cả đời Vương Lâm gặp rất nhiều tu si, nhưng chỉ có Thiên Vận Tử mới được như vậy.
Sau khi Vương Lâm tạo hóa thì lại càng hiểu rõ đối với những thần thông của Bạch Phàm. Thuật Tát Đậu Thành Binh đã được hắn tu luyện đến cực hạn, đã có thể dung nhập vào trong cơ thể của chính mình.
Vương Lâm cũng không để ý đến chuyện Tiền Quý Chung đang bỏ chạy ngày càng xa. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, đúng lúc này hắn nâng tay trái lên điểm một chỉ về tinh không phía trước.
Trong không trung trước mặt đột nhiên có một luồng cuồng phong quét ngang qua sương mù xoay chuyển dữ dội, những con sóng gợn màu vàng lập tức khuếch tán ra khắp bốn phía. Vị trí trung tâm những con sóng đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, ngón trỏ giơ lên, những ngón khác nắm lại thành quyền rồi điên cuồng phóng ra.
Vương Lâm dùng nguyên lực của bản thân, dùng ý niệm linh hồn Thiên Vận Tử làm vật dẫn. Một ngón tay của Thiên Vận Tử lập tức hàng lâm trong Vân Hải tinh vực. Ngón tay dùng tốc độ không thể tưởng tượng được phóng thẳng về phía nguyên thần Tiền Quý Chung đang điên cuồng bỏ chạy phía trước rồi hung hăng điểm xuống một chỉ. Dù Tiền Quý Chung có tránh né thế nào cũng không thể thoát được một chỉ cuối cùng điểm lên trên người.
Một tiếng ầm vang lên, một ngón tay của Thiên Vận Tử đã cắt ngang tất cả không gian phía trước. Nguyên thần của Tiền Quý Chung tan vỡ trong tuyệt vọng rồi hóa thành từng điểm tinh quang tiêu tán trong tinh không, một ngón tay của Thiên Vận Tử cũng biến mất theo.
Bốn phía trở nên yên tĩnh, từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ Vương Lâm mất rất ít thời gian. Sau khi thu lại tất cả mọi thứ, Vương Lâm phóng thẳng về phương xa như tên bắn.
- Nếu có bản tôn ở đây thì cuộc chiến ngày hôm nay sẽ không gian khổ thế này, Tam Tổn Thất Kiếp... chẳng biết có thể thành công vượt qua hay không....
Vương Lâm dùng tay phải che lên ngực, trong cơ thể hắn lúc này có rất nhiều sợi tơ màu trắng xuyên qua lại, những cơn đau đớn kịch liệt liên tục bùng lên.
Hai mắt Vương lâm chợt lóe lên hàn quang, hắn lập tức thay đổi phương hướng rồi dần biến mất trong tinh không.
Năm ngày sau, khi Mạc La đại lục xuất hiện trước mặt thì Vương Lâm khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Năm ngày qua hắn đã lựa chọn phương hướng rất kỹ, nếu biết phía trước sắp có tu sĩ tới gần thì Vương Lâm sẽ đi đường vòng. May mà trên đường đi hắn cũng không gặp phải tu sĩ nào, đã hoàn toàn thành công vượt ra khỏi vòng xoáy phân tranh trên Man Hoang đại lục.
Vương Lâm cũng không biết trước khi hắn giết chết Tiền Quý Chung thì tin tức Thi Lạc Hình đã chết lập tức được tất cả các tông phái khác biết được. Tin tức này truyền ra thì tinh vực khắp bốn phía lấy Man Hoang đại lục làm trung tâm đều lập tức bị phong tỏa nghiêm ngặt.
Đặc biệt là khi Tiền Quý Chung chết lại làm cho Hoa Thanh Tông cực kỳ kinh hoàng, bọn họ phong tỏa điên cuồng và tìm kiếm hung thủ. Nhưng lúc này Vương Lâm đã bỏ đi rất xa rồi.
Những tu sĩ của tinh vực cấp sáu tất nhiên sẽ phát hiện ra Thi Lạc Hình chết trong sơn cốc có một bộ thi thể và những mảnh vỡ của khô lâu kia, lúc này mục tiêu được đặt lên Ngũ Độc Môn. Đối với loại chuyện này, Ngũ Độc Môn phải đối mặt với những ánh mắt nhìn chằm chằm của tất cả các tông phái mà căn bản lại không thể giải thích cho rõ ràng. Một tình cảnh bí ẩn và chấn động bắt đầu mở ra trong tinh vực cấp năm này.
Khi trở về Man Hoang đại lục, Vương Lâm lại hóa thành một luồng cầu vồng phóng thẳng về phía Quy Nguyên Tông. Hắn biết rõ, những ngày tiếp theo tinh vực cấp năm này chắc chắn sẽ gió nổi mây tuôn, tu sĩ của các tông phái cấp sáu sẽ bắt đầu triển khai sục sạo một cách chặt chẽ trên phạm vi rộng. Lúc này thân phận của Vương Lâm ở Quy Nguyên Tông lại càng trở nên quan trọng.
Vương Lâm trở về cũng không bị quá nhiều người trong Quy Nguyên Tông chú ý, hầu như hắn thuấn di xuất hiện ngay trong dược viện phía Nam Quy Nguyên Tông. Trong nháy mắt khi hắn hiện thân thì lập tức nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tôn Vân đang ngồi khoanh chân đả tọa ngoài cửa.
- Ngươi...
Tô Vân vô thức mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng Vương Lâm lại không thèm để ý. Hắn trực tiếp vung tay phải lên, rất nhiều thảo dược xuất hiện trước mặt, trong nháy mắt đã chất đống thành một tòa núi nhỏ trước người Tôn Vân.
- Trả lại dược thảo cho ngươi!
Vương Lâm nói ra một câu rồi đi thẳng vào trong.
Sau khi sửng sốt một lúc lâu, Tôn Vân mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng thầm thờ phào nhẹ nhõm. Khi Vương Lâm bỏ đi nàng đã bị sư tôn mắng cho một trận. Nàng rất bàng hoàng, sợ Tằng Ngưu tiền bối mà bỏ đi thì sau này Tử Đạo Tông tiến đến mình sẽ là tội nhân thiên cổ.
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống trong phòng, ánh mắt trở nên ngưng trọng, tay phải đặt lên ngực giật vài cái. Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt rồi tiếp tục thổ nạp. Dần dần trên ngực hắn xuất hiện những sợi tơ màu trắng lấp lánh, bị kéo ra ngoài cơ thể.
Vẻ mặt Vương Lâm đột nhiên trở nên vặn vẹo nhìn rất dữ tợn. Tay phải hắn nhanh chóng kéo những sợi dây trắng này ra ngoài. Một tiếng phụp vang lên, những sợi dây lập tức bị kéo ra ngoài, máu tươi lập tức phun tuôn ra nhuộm đỏ quần áo.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào sợi dây màu trắng trong tay, trong mắt lộ ra hàn quang. Hắn bóp mạnh tay, những tiếng nổ ầm ầm khá nhỏ vang lên, vài sợi dây màu trắng kia lập tức vỡ thành tro bụi. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục thổ nạp, liên tục rút những sợi dây màu trắng rất mảnh tử trong cơ thể ra. Trong lúc hắn đi về Mạc La đại lục cũng dùng tất cả thời gian có được để làm chuyện này, hiện nay những sợi dây màu trắng đã còn lại rất ít.
Ngày thứ ba khi trở về Quy Nguyên Tông, tất cả những sợi dây trắng trong cơ thể Vương Lâm đã được lấy ra toàn bộ. Hắn nhìn những sợi dây cuối cùng bị bàn tay bóp nát thành tro bụi, trong mắt lại lóe lên tinh quang.
Hắn vung một trảo tay phải lên hư không, túi trữ vật lập tức xuất hiện trước mặt.
Ngọc giản và mảnh xương thú lập tức từ trong túi trữ vật bay ra rồi rơi vào trong tay.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, sau khi đoạt được hai vật này thì hắn cũng không có thời gian để quan sát cẩn thận. Lúc này sau khi cơ thể đã được thả lỏng, hắn lập tức bùng thần thức ra để chuẩn bị nghiên cứu.
Nhưng đúng lúc này hai mắt hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn lập tức thu hồi ngọc giản và mảnh xương thú. Thân thể hắn lóe lên rồi biến mất khỏi căn phòng, hắn chìm vào trong lòng đất và phóng thẳng về phía bản tôn đang “muốn độ kiếp”.
Cổ Thần có Tam Tổn Thất Kiếp, giống như tu sĩ có Thiên Nhân Ngũ Suy vậy, đều là một con dao sinh mệnh trên đầu. một đao chém xuống nếu có thể tồn tại được thì tu vi tăng mạnh, nhưng nếu thất bại thì hình thần câu diệt. Trong Nhất Tổn Lưỡng Kiếp, Nhị Tổn cũng là Lưỡng Kiếp, nhưng Tam Tổn lại là Tam Kiếp.
Tổn Kiếp của Cổ Thần còn quỷ dị hơn so với Ngũ Suy của tu sĩ. Dựa theo những ký ức của Đồ Ti trong đầu Vương Lâm thì càng là Cổ Thần dũng mãnh thì Tổn Kiếp tiến đến càng chậm. Tuy chỉ Cổ Thần lục tinh mới bắt đầu Tổn Kiếp nhưng có một vài Cổ Thần đến thất tinh mới gặp Tổn Kiếp đầu tiên, sau đó lại ngày càng nhanh.
Thậm chí còn có một số Cổ Thần với số lượng cực nhỏ, mãi khi đến bát tinh mới gặp phải Tổn Kiếp đầu tiên. Ví dụ như Cổ Thần Đồ Ti, mãi đến bát tinh thì Tổn Kiếp mới đến và hắn vượt qua rất thoải mái, sau đó thần thông lại tăng tiến rất nhanh, Tuy không đạt đến cửu tinh nhưng lại đến bát tinh đỉnh phong. Nếu càng muốn trùng kích vào cửu tinh hiếm có trong truyền thuyết thì mới phải tu luyện Mặc Lưu Phân Thần Thuật. Còn đệ tam Tổn Tam Kiếp chính là kiếp cao nhất của bộ tộc Cổ Thần, rốt cuộc nó có dạng gì thì Đồ Ti không thể biết được.
Khi ngũ tinh thì gặp phải Nhất Tổn lưỡng kiếp đầu tiên, trong ký ức của Đồ Ti cũng không có. Mỗi khi nghĩ đến đây thì Vương Lâm đều phải cười khổ. Cổ Thần Tổn Kiếp đến quá sớm cũng không phải liên quan đến vấn đề Cổ Thần có hoàn chỉnh hay không, nhưng lại có liên quan đến cách vận dụng lực Cổ Thần giống như Phụ Hà trên lãnh thổ Yêu Linh. Tất cả những điều trên chứng tỏ Vương Lâm là một Cổ Thần ngũ tinh đầu tiên gặp Tổn Kiếp. Nếu là Cổ Thần bát tinh thì sẽ thoải mái vượt qua Tổn Kiếp nhưng lại là con đường sinh tử đối với Vương Lâm.
Nhất Tổn Lưỡng Kiếp, chữ tổn trong đó chính là toàn thân liên tục tổn thương. Khi ở Chu Tước Thánh Tông thì nửa người bên dưới của Vương Lâm đã l những khớp xương đen kịt. Khi đi đến Vân Hải tinh vực này thì tổn thương lại tăng lên, từ ngực trở xuống đều là xương đen.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, cũng chỉ là cái tổn đầu tiên mà thôi. Thân thể Vương Lâm đang liên tục tổn thương đến khi không còn chút máu thịt nào thì Tổn Kiếp đầu tiên mới chấm dứt và Lưỡng Kiếp lại đến.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bản tôn chắc chắn sẽ chết, nhưng cũng may mà Vương Lâm đoạt được máu huyết của Đồ Ti, lúc này mới có lực để đánh cuộc một lần.
Sâu trong mặt đất trong Quy Nguyên Tông, bản tôn đang khoanh chân ở địa phương làm nhiệm vụ, tất nhiên thân thể bản tôn đã không còn chút máu thịt nào, chỉ còn trơ ra một bộ xương.
Trên khung xương được bao phủ một tầng máu tươi giống như một tấm màng mỏng dính chặt vào khung xương khắp toàn thân. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy giữa khung xương và màng máu tươi này mơ hồ chảy một chút máu. Trong nháy mắt khi phân thân tiến đến, trong hốc mát của bản tôn dột nhiên sáng lên u quang, giống như đã thức tỉnh.
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống rồi yên lặng nhìn bản tôn. Hắn ngồi đây hộ pháp, đồng thời cũng dung nhập toàn bộ tâm thần vào trong cơ thể bản tôn để chia sẻ những cơn đau khổ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba ngày, trong ba ngày qua nỗi đau của bản tôn liên tục tãng lên. Loại cảm giác mà toàn thân đã không còn chút máu thịt nào chỉ còn lại xương cốt nhưng thần trí vẫn thanh tĩnh có thể làm người ta phải nổi điên. Trong ba ngày qua, thân thể bản tôn đã phình to lên gấp đôi.
Lúc này bên dưới mặt đất Quy Nguyên Tông có một bộ khung xương hơn mười trượng nằm đó. Trên khung xương của bản tôn lấp lánh huyết quang, tốc độ vận chuyển của máu tươi bên dưới màng huyết quang lại trở nên nhanh hơn.
Lại ba ngày nữa trôi qua, khung xương của bản tôn đã hoàn toàn kéo dài đạt tới ba trăm trượng. Những màng máu trên khớp xương còn lớn hơn một con người bình thường vẫn còn vận chuyển, nhưng tốc độ lại dần trở nên chậm lại, cuối cùng thì tiêu tán.
Nhưg dòng máu này chính là máu của Đồ Ti, sau mấy ngày vận chuyển thì đã dần bị xương cốt của bản tôn hấp thu. Trong nháy mắt khi tất cả đã bị bản tôn hấp thu thì Tổn Kiếp đầu tiên kết thúc.
Trong khoảnh khắc này, u quang trong mắt bản tôn thì khớp xương chân khổng lồ giống như có một lực lượng vô hình hóa thành bàn tay rồi bóp nát từng chút một.
Những khúc xương dưới chân đột nhiên vỡ ra từng tấc một rồi hóa thành tro rơi xuống bên cạnh. Dưới nổi đau khó có thể tưởng tượng này, khung xương toàn thân bản tôn đều run rẩy, nhưng âm thanh két két kia lại không tiêu tán mà ngược lại càng trở nên dữ dội hn.
Đến giai đoan cuối cùng hầu như có tiếng sấm vang vọng từ sâu trong lòng đất. Mỗi lần có âm thanh vang lên thì có một khúc xương trên thân thể bản tôn vỡ nát. Vẻ mặt phân thân Vương Lâm trở nên trắng nhợt, hắn cắn răng cùng bản tôn chịu đựng nổi đau không thể nào tưởng tượng nổi. Trên mặt Vương Lâm nổi đầy gân xanh, những giọt mồ hôi tcủa như hạt đậu đang rơi xuống như mưa.
Cốt kiếp này chính là đang dùng phương thức vô hình để giáng xuống. Nhưng với lực sinh mệnh khổng lồ của Cổ Thần thì dù mất đi máu thịt, trong cơ thể chỉ còn một luồng sinh cơ cuối cùng cũng có thể khôi phục lại được. Tổn kiếp đầu tiên chính là xóa đi những sinh cơ này.
Sau khi sinh xơ bị xóa bỏ, cốt kiếp lại mãnh liệt kéo đến như hồng thủy. Nếu bị phá đi tất cả sinh cơ thì bản tôn tiêu tán sạch sẽ thì chỉ có một kết cục là chết, bản tôn chết thì phân thân cũng diệt vong.
Nếu muốn vượt qua cốt kiếp này thì bản tôn nhất định phải nghịch lại những tổn thương, làm thức tỉnh sinh cơ để đối kháng với cốt kiếp cho đến khi xương cốt toàn thân lại ngưng tụ một lần nữa. Khung xương mới được ngưng tụ ra sẽ vững chắc hơn trước kia rất nhiều lần, pháp bảo không thể làm tổn thương được hắn.
Cho nên dù bản tôn Vương Lâm cực kỳ đau đớn, nhưng vẫn đang cố gắng chịu đựng cảm giác xương cốt toàn thân liên tục vỡ nát. Chỉ trong khoảnh khắc khi tất cả khung xương đều vỡ nát mà phản kháng mới làm cho cốt kiếp biến thành cơ hội cho bản
tôn đề thăng thực lực. Nhưng nếu không kiên nhẫn đợi đến lúc đó thì dù phản kháng thành công thì chỉ có một bộ phận khung xương được ngưng tụ lại mà thôi, những khúc xương còn lại vẫn giống như trước kia.
Nếu như vậy thì Vương Lâm sẽ lãng phí mất một cơ hội đối với cốt kiếp lần này. Nhưng Vương Lâm biết, càng đợi đến giai đoạn sau cùng mới phản kháng thì xác suất thành công lại càng thấp, khi khung xương liên tục vỡ vụn và phạm vi tan vỡ ngày càng lớn thì độ khó cuối cùng của tổn kiếp lại càng cao.
Trên thực tế thì trong bộ tộc Cổ Thần, tạm thời không nói đến những tên Cổ Thần bát tinh, tất cả những Cổ Thần thất tinh đều chọn phương thức đến khi tất cả khung xương tan vỡ mới bắt đầu phản kháng, dùng cốt kiếp này để biến thành tạo hóa.
Nhưng ý niệm sinh ra trong đầu thì tốt đẹp nhưng rất ít Cổ Thần có thể làm được điều đó. Trong đám bọn họ có rất ít người thật sự kiên trì đợi đến khoảnh khắc cuối cùng, thường thì khi xương cốt chỉ còn lại như móng tay thì đã bắt đầu phản kháng cốt kiếp. Vì vậy mà một khúc xương nhỏ như móng tay trên cơ thể phần lớn Cổ Thần sẽ trở thành sơ hở duy nhất và khó thay đổi nhất.
Cổ Thần thất tinh đã là như vậy thì Cổ Thần lục tinh lại càng có rất ít người kiên trì đến khoảnh khắc cuối cùng. Giai đoạn một khoảnh khắc cuối cùng này chính là đường cùng, nếu tiến tới rất nhiều bước thì có thể thành công nhưng nếu lui ra phía sau một bước thì chính là vực sâu, hình thần câu diệt.
Còn chuyện mình có thể kiên trì được đến khoảnh khắc cuối cùng hay không, Vương Lâm cũng không chắc chắn. Nhưng đây là một cơ hội để tiếp tục ngưng tụ lại khung xương một lần nữa, để chính mình trở thành Cổ Thần thực sự mà chẳng phải là không hoàn chỉnh như trước đây, trong lòng Vương Lâm đột nhiên bùng lên một ý niệm liều mạng.
- Phân thân vì nghịch tu, bản tôn vì nghịch tộc, Vương Lâm ta cả đời tu đạo chỉ có một chữ nghịch, nghịch thiên, nghịch kiếp, vàng muốn nghịch mệnh! Kiếp nạn không thể ngăn cản đạo nghịch của ta!
Ánh mắt của Vương Lâm phân thân và bản tôn đều lấp lánh, vẻ mặt lộ ra vẻ không
chịu khuất phục.
Không có kêu gào, không gầm rống, chỉ là bất khuất trước tầm mắt của thiên địa. Nhưng những nghịch ý trong lòng Vương Lâm đang toan tính lại điên cuồng bùng ra, gây ra những chấn động kinh thiên động địa vô hình.
Những tiếng nổ ầm ầm và ken két vang lên liên tục, trên khung xương của bản tôn, chân phải đã hoàn toàn nát vụn. Ngay cả chân trái từ đầu gối trỏ xuống đã trở thành tro bụi. Những tiếng xương vỡ từ trong mặt đất truyền ra rồi chậm rãi phóng ra khỏi mặt đất.
Trong thời gian một tháng, toàn bộ Mạc La đại lục đều có thể nghe thấy từ trong mặt đất truyền ra những tiếng nổ ầm ầm. Lúc đầu thì âm thanh này vẫn còn rất nhỏ, nhưng đến lúc này đã càng ngày càng lớn làm cho mặt đất sinh ra những chấn động nhỏ.
Tất cả phàm nhân trên Mạc La đại lục đều trở nên kinh hoàng, cũng chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra. Cả đám người chỉ biết quỳ xuống đất cúng bái, cầu mong trời xanh bót giận.
Tu sĩ trong Quy Nguyên Tông cũng rất coi trọng loại chuyện thế này, tất cả đều lên đường để truy tìm sự thật. Những âm thanh ầm ầm kia vang vọng vào tai bọn họ như tiếng gầm rống, tơi vào tai làm chấn động tâm thần.
Lý Hướng Đông cùng Lữ Yên Phỉ và hai lão già khác, đám người tứ đại trưởng lão bọn họ đang lơ lửng giữa không trung mà ánh mắt chuyển lên trên mặt đất. Với tu vi của bọn họ tất nhiên sẽ cảm nhận được rất rõ vị trí đang truyền lên những âm thanh ầm ầm kia.
Mấy ngày trước Lý Hướng Đông cũng muốn tiến lên thăm dò nhưng lại bị Lữ Yên Phỉ ngăn cản. Nhưng đến bây giờ những tiếng nổ ầm ầm này lại ngày càng dữ dội, giống như kinh thiên động địa.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng không đáng nói, quan trọng hơn là tất cả nguyên lực trong trời đất Mạc La đại lục lại xuất hiện rồi vận chuyển trong một phạm vi rất lớn những tiếng nổ ầm ầm kia ngày càng dữ dội. Giống như có một lực lượng vô hình đang
điều khiển, đang hóa thành một vòng xoáy khổng lồ điên cuồng hấp đẫn tất cả nguyên
lực trong trời đất.
Làm cho bốn người bọn họ cảm thấy cực kỳ đáng sợ và không thể tin nổi chính là bên ngoài tinh không của Mạc La đại lục có rất nhiều luồng nguyên lực khổng lồ điên cuồng hướng về phía này ngưng tụ lại. Tuy nguyên lực vẫn còn bao phủ bên ngoài nhưng nếu lực lượng nguyên lực ngưng tụ bên ngoài Mạc La đại lục sẽ tan vỡ trong nháy mắt. Khi nghĩ đến những hậu quả khổng lồ như vậy thì da đầu của bốn người này đều cảm thấy tê dại.
Càng làm cho đám người này kinh hoàng chính là trong đám sương mù bên ngoài Mạc La đại lục lại thường xuất hiện thân thể mãnh thú. Cũng không biết vì cái gì mà tất cả những mãnh thú này lại bị kéo đến đây, trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mạc La đại lục lộ ra những luồng sáng hung ác và do dự.
Nhiều mãnh thú đã vài lần muốn nhảy vào bên trong nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn. Tình cảnh này giống như ở nơi đây có thứ gì hấp dẫn làm đám mãnh thú kia bắt buộc phải chạy đến. Nhưng lý trí lại không cho đám hung thú kia tiến lên phía trước, nên chúng mới lộ ra vẻ do dự như vậy.
Trong đám mãnh thú này có cấp năm, thậm chí còn có cấp sáu. Thậm chí còn đáng sợ hơn chính là Lý Hướng Đông còn nhìn thấy một con mãnh thú cấp bảy, mãnh thú này đủ để chiến đấu với tu sĩ Tịnh Niết trung kỳ rồi.
- Lữ sư muội, mặc kệ vì sao trước đây ngươi ngăn cản ba người chúng ta tiến lên kiểm tra, nhưng hôm nay chúng ta nhất định phải đi nhìn xem rốt cuộc trên Mạc La đại lục của chúng ta xuất hiện thứ gì. Ta muốn xem thứ gì có thể điều động nguyên lực trong thiên địa và tinh không, thứ gì có thể làm cho nhưng con hung thú ngày thường ẩn giấu trong sương mù không chịu xuất hiện lại phải ngưng tụ ra.
Lý Hướng Đông vừa nghĩ đến hình bóng của con mãnh thú cấp bảy thì tâm thần lại chấn động. Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào Lữ Yên Phỉ, vẻ mặt hắn cực kỳ ngưng trọng. Hai lão già bên cạnh cũng trầm tư nhìn về phía Lữ Yên Phỉ. Vẻ mặt Lữ Yên Phỉ hiện lên vẻ bất an, nàng cắn môi dưới rồi khẽ gật đầu.
Tổn Kiếp của Cổ Thần còn quỷ dị hơn so với Ngũ Suy của tu sĩ. Dựa theo những ký ức của Đồ Ti trong đầu Vương Lâm thì càng là Cổ Thần dũng mãnh thì Tổn Kiếp tiến đến càng chậm. Tuy chỉ Cổ Thần lục tinh mới bắt đầu Tổn Kiếp nhưng có một vài Cổ Thần đến thất tinh mới gặp Tổn Kiếp đầu tiên, sau đó lại ngày càng nhanh.
Thậm chí còn có một số Cổ Thần với số lượng cực nhỏ, mãi khi đến bát tinh mới gặp phải Tổn Kiếp đầu tiên. Ví dụ như Cổ Thần Đồ Ti, mãi đến bát tinh thì Tổn Kiếp mới đến và hắn vượt qua rất thoải mái, sau đó thần thông lại tăng tiến rất nhanh, Tuy không đạt đến cửu tinh nhưng lại đến bát tinh đỉnh phong. Nếu càng muốn trùng kích vào cửu tinh hiếm có trong truyền thuyết thì mới phải tu luyện Mặc Lưu Phân Thần Thuật. Còn đệ tam Tổn Tam Kiếp chính là kiếp cao nhất của bộ tộc Cổ Thần, rốt cuộc nó có dạng gì thì Đồ Ti không thể biết được.
Khi ngũ tinh thì gặp phải Nhất Tổn lưỡng kiếp đầu tiên, trong ký ức của Đồ Ti cũng không có. Mỗi khi nghĩ đến đây thì Vương Lâm đều phải cười khổ. Cổ Thần Tổn Kiếp đến quá sớm cũng không phải liên quan đến vấn đề Cổ Thần có hoàn chỉnh hay không, nhưng lại có liên quan đến cách vận dụng lực Cổ Thần giống như Phụ Hà trên lãnh thổ Yêu Linh. Tất cả những điều trên chứng tỏ Vương Lâm là một Cổ Thần ngũ tinh đầu tiên gặp Tổn Kiếp. Nếu là Cổ Thần bát tinh thì sẽ thoải mái vượt qua Tổn Kiếp nhưng lại là con đường sinh tử đối với Vương Lâm.
Nhất Tổn Lưỡng Kiếp, chữ tổn trong đó chính là toàn thân liên tục tổn thương. Khi ở Chu Tước Thánh Tông thì nửa người bên dưới của Vương Lâm đã l những khớp xương đen kịt. Khi đi đến Vân Hải tinh vực này thì tổn thương lại tăng lên, từ ngực trở xuống đều là xương đen.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, cũng chỉ là cái tổn đầu tiên mà thôi. Thân thể Vương Lâm đang liên tục tổn thương đến khi không còn chút máu thịt nào thì Tổn Kiếp đầu tiên mới chấm dứt và Lưỡng Kiếp lại đến.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bản tôn chắc chắn sẽ chết, nhưng cũng may mà Vương Lâm đoạt được máu huyết của Đồ Ti, lúc này mới có lực để đánh cuộc một lần.
Sâu trong mặt đất trong Quy Nguyên Tông, bản tôn đang khoanh chân ở địa phương làm nhiệm vụ, tất nhiên thân thể bản tôn đã không còn chút máu thịt nào, chỉ còn trơ ra một bộ xương.
Trên khung xương được bao phủ một tầng máu tươi giống như một tấm màng mỏng dính chặt vào khung xương khắp toàn thân. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy giữa khung xương và màng máu tươi này mơ hồ chảy một chút máu. Trong nháy mắt khi phân thân tiến đến, trong hốc mát của bản tôn dột nhiên sáng lên u quang, giống như đã thức tỉnh.
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống rồi yên lặng nhìn bản tôn. Hắn ngồi đây hộ pháp, đồng thời cũng dung nhập toàn bộ tâm thần vào trong cơ thể bản tôn để chia sẻ những cơn đau khổ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba ngày, trong ba ngày qua nỗi đau của bản tôn liên tục tãng lên. Loại cảm giác mà toàn thân đã không còn chút máu thịt nào chỉ còn lại xương cốt nhưng thần trí vẫn thanh tĩnh có thể làm người ta phải nổi điên. Trong ba ngày qua, thân thể bản tôn đã phình to lên gấp đôi.
Lúc này bên dưới mặt đất Quy Nguyên Tông có một bộ khung xương hơn mười trượng nằm đó. Trên khung xương của bản tôn lấp lánh huyết quang, tốc độ vận chuyển của máu tươi bên dưới màng huyết quang lại trở nên nhanh hơn.
Lại ba ngày nữa trôi qua, khung xương của bản tôn đã hoàn toàn kéo dài đạt tới ba trăm trượng. Những màng máu trên khớp xương còn lớn hơn một con người bình thường vẫn còn vận chuyển, nhưng tốc độ lại dần trở nên chậm lại, cuối cùng thì tiêu tán.
Nhưg dòng máu này chính là máu của Đồ Ti, sau mấy ngày vận chuyển thì đã dần bị xương cốt của bản tôn hấp thu. Trong nháy mắt khi tất cả đã bị bản tôn hấp thu thì Tổn Kiếp đầu tiên kết thúc.
Trong khoảnh khắc này, u quang trong mắt bản tôn thì khớp xương chân khổng lồ giống như có một lực lượng vô hình hóa thành bàn tay rồi bóp nát từng chút một.
Những khúc xương dưới chân đột nhiên vỡ ra từng tấc một rồi hóa thành tro rơi xuống bên cạnh. Dưới nổi đau khó có thể tưởng tượng này, khung xương toàn thân bản tôn đều run rẩy, nhưng âm thanh két két kia lại không tiêu tán mà ngược lại càng trở nên dữ dội hn.
Đến giai đoan cuối cùng hầu như có tiếng sấm vang vọng từ sâu trong lòng đất. Mỗi lần có âm thanh vang lên thì có một khúc xương trên thân thể bản tôn vỡ nát. Vẻ mặt phân thân Vương Lâm trở nên trắng nhợt, hắn cắn răng cùng bản tôn chịu đựng nổi đau không thể nào tưởng tượng nổi. Trên mặt Vương Lâm nổi đầy gân xanh, những giọt mồ hôi tcủa như hạt đậu đang rơi xuống như mưa.
Cốt kiếp này chính là đang dùng phương thức vô hình để giáng xuống. Nhưng với lực sinh mệnh khổng lồ của Cổ Thần thì dù mất đi máu thịt, trong cơ thể chỉ còn một luồng sinh cơ cuối cùng cũng có thể khôi phục lại được. Tổn kiếp đầu tiên chính là xóa đi những sinh cơ này.
Sau khi sinh xơ bị xóa bỏ, cốt kiếp lại mãnh liệt kéo đến như hồng thủy. Nếu bị phá đi tất cả sinh cơ thì bản tôn tiêu tán sạch sẽ thì chỉ có một kết cục là chết, bản tôn chết thì phân thân cũng diệt vong.
Nếu muốn vượt qua cốt kiếp này thì bản tôn nhất định phải nghịch lại những tổn thương, làm thức tỉnh sinh cơ để đối kháng với cốt kiếp cho đến khi xương cốt toàn thân lại ngưng tụ một lần nữa. Khung xương mới được ngưng tụ ra sẽ vững chắc hơn trước kia rất nhiều lần, pháp bảo không thể làm tổn thương được hắn.
Cho nên dù bản tôn Vương Lâm cực kỳ đau đớn, nhưng vẫn đang cố gắng chịu đựng cảm giác xương cốt toàn thân liên tục vỡ nát. Chỉ trong khoảnh khắc khi tất cả khung xương đều vỡ nát mà phản kháng mới làm cho cốt kiếp biến thành cơ hội cho bản
tôn đề thăng thực lực. Nhưng nếu không kiên nhẫn đợi đến lúc đó thì dù phản kháng thành công thì chỉ có một bộ phận khung xương được ngưng tụ lại mà thôi, những khúc xương còn lại vẫn giống như trước kia.
Nếu như vậy thì Vương Lâm sẽ lãng phí mất một cơ hội đối với cốt kiếp lần này. Nhưng Vương Lâm biết, càng đợi đến giai đoạn sau cùng mới phản kháng thì xác suất thành công lại càng thấp, khi khung xương liên tục vỡ vụn và phạm vi tan vỡ ngày càng lớn thì độ khó cuối cùng của tổn kiếp lại càng cao.
Trên thực tế thì trong bộ tộc Cổ Thần, tạm thời không nói đến những tên Cổ Thần bát tinh, tất cả những Cổ Thần thất tinh đều chọn phương thức đến khi tất cả khung xương tan vỡ mới bắt đầu phản kháng, dùng cốt kiếp này để biến thành tạo hóa.
Nhưng ý niệm sinh ra trong đầu thì tốt đẹp nhưng rất ít Cổ Thần có thể làm được điều đó. Trong đám bọn họ có rất ít người thật sự kiên trì đợi đến khoảnh khắc cuối cùng, thường thì khi xương cốt chỉ còn lại như móng tay thì đã bắt đầu phản kháng cốt kiếp. Vì vậy mà một khúc xương nhỏ như móng tay trên cơ thể phần lớn Cổ Thần sẽ trở thành sơ hở duy nhất và khó thay đổi nhất.
Cổ Thần thất tinh đã là như vậy thì Cổ Thần lục tinh lại càng có rất ít người kiên trì đến khoảnh khắc cuối cùng. Giai đoạn một khoảnh khắc cuối cùng này chính là đường cùng, nếu tiến tới rất nhiều bước thì có thể thành công nhưng nếu lui ra phía sau một bước thì chính là vực sâu, hình thần câu diệt.
Còn chuyện mình có thể kiên trì được đến khoảnh khắc cuối cùng hay không, Vương Lâm cũng không chắc chắn. Nhưng đây là một cơ hội để tiếp tục ngưng tụ lại khung xương một lần nữa, để chính mình trở thành Cổ Thần thực sự mà chẳng phải là không hoàn chỉnh như trước đây, trong lòng Vương Lâm đột nhiên bùng lên một ý niệm liều mạng.
- Phân thân vì nghịch tu, bản tôn vì nghịch tộc, Vương Lâm ta cả đời tu đạo chỉ có một chữ nghịch, nghịch thiên, nghịch kiếp, vàng muốn nghịch mệnh! Kiếp nạn không thể ngăn cản đạo nghịch của ta!
Ánh mắt của Vương Lâm phân thân và bản tôn đều lấp lánh, vẻ mặt lộ ra vẻ không
chịu khuất phục.
Không có kêu gào, không gầm rống, chỉ là bất khuất trước tầm mắt của thiên địa. Nhưng những nghịch ý trong lòng Vương Lâm đang toan tính lại điên cuồng bùng ra, gây ra những chấn động kinh thiên động địa vô hình.
Những tiếng nổ ầm ầm và ken két vang lên liên tục, trên khung xương của bản tôn, chân phải đã hoàn toàn nát vụn. Ngay cả chân trái từ đầu gối trỏ xuống đã trở thành tro bụi. Những tiếng xương vỡ từ trong mặt đất truyền ra rồi chậm rãi phóng ra khỏi mặt đất.
Trong thời gian một tháng, toàn bộ Mạc La đại lục đều có thể nghe thấy từ trong mặt đất truyền ra những tiếng nổ ầm ầm. Lúc đầu thì âm thanh này vẫn còn rất nhỏ, nhưng đến lúc này đã càng ngày càng lớn làm cho mặt đất sinh ra những chấn động nhỏ.
Tất cả phàm nhân trên Mạc La đại lục đều trở nên kinh hoàng, cũng chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra. Cả đám người chỉ biết quỳ xuống đất cúng bái, cầu mong trời xanh bót giận.
Tu sĩ trong Quy Nguyên Tông cũng rất coi trọng loại chuyện thế này, tất cả đều lên đường để truy tìm sự thật. Những âm thanh ầm ầm kia vang vọng vào tai bọn họ như tiếng gầm rống, tơi vào tai làm chấn động tâm thần.
Lý Hướng Đông cùng Lữ Yên Phỉ và hai lão già khác, đám người tứ đại trưởng lão bọn họ đang lơ lửng giữa không trung mà ánh mắt chuyển lên trên mặt đất. Với tu vi của bọn họ tất nhiên sẽ cảm nhận được rất rõ vị trí đang truyền lên những âm thanh ầm ầm kia.
Mấy ngày trước Lý Hướng Đông cũng muốn tiến lên thăm dò nhưng lại bị Lữ Yên Phỉ ngăn cản. Nhưng đến bây giờ những tiếng nổ ầm ầm này lại ngày càng dữ dội, giống như kinh thiên động địa.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng không đáng nói, quan trọng hơn là tất cả nguyên lực trong trời đất Mạc La đại lục lại xuất hiện rồi vận chuyển trong một phạm vi rất lớn những tiếng nổ ầm ầm kia ngày càng dữ dội. Giống như có một lực lượng vô hình đang
điều khiển, đang hóa thành một vòng xoáy khổng lồ điên cuồng hấp đẫn tất cả nguyên
lực trong trời đất.
Làm cho bốn người bọn họ cảm thấy cực kỳ đáng sợ và không thể tin nổi chính là bên ngoài tinh không của Mạc La đại lục có rất nhiều luồng nguyên lực khổng lồ điên cuồng hướng về phía này ngưng tụ lại. Tuy nguyên lực vẫn còn bao phủ bên ngoài nhưng nếu lực lượng nguyên lực ngưng tụ bên ngoài Mạc La đại lục sẽ tan vỡ trong nháy mắt. Khi nghĩ đến những hậu quả khổng lồ như vậy thì da đầu của bốn người này đều cảm thấy tê dại.
Càng làm cho đám người này kinh hoàng chính là trong đám sương mù bên ngoài Mạc La đại lục lại thường xuất hiện thân thể mãnh thú. Cũng không biết vì cái gì mà tất cả những mãnh thú này lại bị kéo đến đây, trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mạc La đại lục lộ ra những luồng sáng hung ác và do dự.
Nhiều mãnh thú đã vài lần muốn nhảy vào bên trong nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn. Tình cảnh này giống như ở nơi đây có thứ gì hấp dẫn làm đám mãnh thú kia bắt buộc phải chạy đến. Nhưng lý trí lại không cho đám hung thú kia tiến lên phía trước, nên chúng mới lộ ra vẻ do dự như vậy.
Trong đám mãnh thú này có cấp năm, thậm chí còn có cấp sáu. Thậm chí còn đáng sợ hơn chính là Lý Hướng Đông còn nhìn thấy một con mãnh thú cấp bảy, mãnh thú này đủ để chiến đấu với tu sĩ Tịnh Niết trung kỳ rồi.
- Lữ sư muội, mặc kệ vì sao trước đây ngươi ngăn cản ba người chúng ta tiến lên kiểm tra, nhưng hôm nay chúng ta nhất định phải đi nhìn xem rốt cuộc trên Mạc La đại lục của chúng ta xuất hiện thứ gì. Ta muốn xem thứ gì có thể điều động nguyên lực trong thiên địa và tinh không, thứ gì có thể làm cho nhưng con hung thú ngày thường ẩn giấu trong sương mù không chịu xuất hiện lại phải ngưng tụ ra.
Lý Hướng Đông vừa nghĩ đến hình bóng của con mãnh thú cấp bảy thì tâm thần lại chấn động. Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào Lữ Yên Phỉ, vẻ mặt hắn cực kỳ ngưng trọng. Hai lão già bên cạnh cũng trầm tư nhìn về phía Lữ Yên Phỉ. Vẻ mặt Lữ Yên Phỉ hiện lên vẻ bất an, nàng cắn môi dưới rồi khẽ gật đầu.