malemkhoang
Rìu Chiến
Review truyện Thất tịch không mưa - Lâu Vũ Tình
Anh à, nếu biết tình yêu của em nghiệt ngã thế này thì ngay từ đầu em sẽ không yêu rồi. Em không muốn tình yêu của mình khiến người khác đau lòng như thế, em không muốn anh vì em mà trốn tránh, đau khổ như thế. Cuộc đời em tới năm hai mươi bảy tuổi chỉ mong ngày bảy tháng bảy, Thất tịch không mưa để được anh đưa đi chơi và đón một ngày sinh nhật trọn vẹn!
Tác giả Lâu Vũ Tình
Lâu Vũ Tình hay còn có bút danh khác là Lâu Tâm Nguyệt, cô là một tác giả ngôn tình nổi tiếng ở Trung Quốc với sự hòa đồng, thân thiện. Các tác phẩm khác làm nên tên tuổi của cô, điển hình nhất, nổi tiếng nhất là Thất Tịch Không Mưa, còn có: Nhật Ký Chia Tay, Nợ Em Một Hạnh Phúc...
Nội dung và những trích dẫn hay của Thất Tịch Không Mưa
Thẩm Hàn Vũ, Thẩm Thiên Tình là hai anh em cùng cha khác mẹ lớn lên trong một gia đình làm nông nghèo khó. Họ hiển nhiên vẫn không biết sự thật về thân thế của Thẩm Thiên Tình, từ đầu đến cuối bố mẹ vẫn luôn giấu họ. Thẩm Thiên Tình từ nhỏ hoạt bát có chút ngỗ nghịch, lớn lên trong vòng tay và sự chăm sóc của anh trai Hàn Vũ trong lúc bố mẹ bận rộn với công việc đồng áng. Ai ức hiếp cô, ai bắt nạt cô, ai trêu chọc cô, Thẩm Hàn Vũ đều sẽ là người đứng ra bảo vệ. Sự ỷ lại của Thiên Tình vào Thẩm Hàn Vũ hiển nhiên theo thời gian cứ ngày một lớn dần. Năm cô ba tuổi rưỡi, cô và Hàn Vũ nghe bố mẹ nói cô là cô nhi, Thẩm Thiên Tình cứ thế lớn lên cùng ý nghĩ đó và một tình cảm đặc biệt dành cho Hàn Vũ. Năm cô mười lăm tuổi, anh đã hứa khi cô đi cắm trại về sẽ tặng cô một món quà, anh đã hứa sẽ chờ cô, hứa ngày mùng bảy tháng bảy trời quang, mây tạnh sẽ dẫn cô đi thả diều. Vậy mà, một năm, hai năm, ba năm anh bỏ cô đi Đài Bắc không một lá thư hồi âm. Năm mười tám tuổi, cô bỏ mặc sự ngăn cản, nói dối của mẹ lên Đài Bắc tìm anh. Thiên Tình chờ anh, chờ anh trong nỗi nhớ hơn ba năm dài:
“3 tiếng, 4 tiếng, 5 tiếng … cô không nhớ mình đợi bao lâu, trời đã chuyển tối, mưa rớt trên người, lạnh tới mức sắp không còn cảm giác nữa, sau đó, cô mệt mỏi ngồi xổm trên đôi chân tê dại.”
Cô chờ lời hứa của người con trai này, đổi lại anh đã phớt lờ cô, anh xem cô là em gái, anh chọn Tâm Bình, trong khói thuốc mờ mờ ấy họ hôn nhau trước mặt cô, anh đưa Tâm Bình về, anh tránh mặt cô, anh không về lại nhà để thăm bố lần cuối. Sự quay lưng của Hàn Vũ bóp nát trái tim của Thẩm Thiên Tình:
“Phải chăng biết, giây phút anh quay lưng, đồng thời cũng chính là mang đi ánh nắng và nụ cười vui vẻ trong cuộc đời cô?... Anh biết nỗi nhớ là cảm giác gì không? Giống như hàng vạn con kiến cắn trên người, vừa ngứa, vừa tê, vừa đau, nhưng không biết phải bắt ở chỗ nào mới có thể ngăn không bị ngứa, em nghĩ, phải tới ngày gặp được anh, những con kiến này mới có thể biến mất!”
“3 tiếng, 4 tiếng, 5 tiếng … cô không nhớ mình đợi bao lâu, trời đã chuyển tối, mưa rớt trên người, lạnh tới mức sắp không còn cảm giác nữa, sau đó, cô mệt mỏi ngồi xổm trên đôi chân tê dại.”
Cô chờ lời hứa của người con trai này, đổi lại anh đã phớt lờ cô, anh xem cô là em gái, anh chọn Tâm Bình, trong khói thuốc mờ mờ ấy họ hôn nhau trước mặt cô, anh đưa Tâm Bình về, anh tránh mặt cô, anh không về lại nhà để thăm bố lần cuối. Sự quay lưng của Hàn Vũ bóp nát trái tim của Thẩm Thiên Tình:
“Phải chăng biết, giây phút anh quay lưng, đồng thời cũng chính là mang đi ánh nắng và nụ cười vui vẻ trong cuộc đời cô?... Anh biết nỗi nhớ là cảm giác gì không? Giống như hàng vạn con kiến cắn trên người, vừa ngứa, vừa tê, vừa đau, nhưng không biết phải bắt ở chỗ nào mới có thể ngăn không bị ngứa, em nghĩ, phải tới ngày gặp được anh, những con kiến này mới có thể biến mất!”
Vậy mà, anh để cô lại một mình. Cô đi, cô về lại nhà ở quê và chịu muôn vàn khó nhọc, mẹ cô không còn bình thường nữa, bà đánh, bà la và xua đuổi cô. Bố mất, Thẩm Thiên Tình từ một cô gái náo nhiệt trở nên ít nói và khép mình vào một thế giới riêng, thế giới không còn anh nữa. Năm 21 tuổi, anh về, trái tim cô vẫn dành cho anh những nhịp đập mạnh mẽ. Anh đón cô lên Đài Bắc sống, anh liệu có chăm sóc trọn vẹn được cho cô như lúc nhỏ? Không, dù cô có nói thẳng rằng cô yêu anh đến điên dại, anh cũng từ chối cô. Hóa ra, họ là anh em cùng cha khác mẹ, hóa ra cô không phải là cô nhi. Cô không cố chấp nữa. Cô đã giấu hết mọi tâm tư lại để anh được hạnh phúc. Cô chúc phúc cho anh và Tâm Bình. Thẩm Hàn Vũ đã không còn là người có thể ở bên cạnh cô tới lúc già nữa rồi:
“Lúc còn rất bé, tôi đã biết, anh trai là một người rất quan trọng, là thần hộ mệnh cũng là nơi lánh nạn của tôi. Mỗi lần chỉ cần có chuyện, người đầu tiên chạy đến bên tôi là anh; gây họa, người đầu tiên tôi muốn tìm, cũng là anh.”
“Hóa ra, tình yêu đẹp đẽ mà cô ấp ủ hy vọng chỉ là bọt nước, cô bước tới ranh giới cấm kỵ mà không hề hay biết, chỉ cần hụt chân một cái thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được nữa, anh dùng chút lý trí còn sót lại để giúp cô giữ thăng bằng, nhưng cô khước từ, thậm chí… vô tri oán hận anh!”
Năm 24 tuổi, anh kết hôn và đưa Tâm Bình đến một nơi xa. Cô cũng chọn từ bỏ người cô yêu nhất trên thế gian này. Trớ trêu thay, Thẩm Thiên Tình biết mình mắc bệnh đa xơ cứng. Cô sắp mất đi, ngày một mất mát dần, sẽ không đi đứng được như bình thường, sẽ không thể tự mình nhìn ánh Mặt Trời và… Thẩm Hãn Vũ nữa. Cô sẽ mất đi mà không còn ai bên cạnh, cô mất đi cũng để cho anh được hạnh phúc bên gia đình mới, rồi anh sẽ có một tổ ấm thật sự, anh không phải buồn nữa rồi.
Khi biết Thẩm Thiên Tình mắc bệnh, anh đã bỏ hết tất cả, bỏ cả người vợ của mình để tìm Thiên Tình. Cuộc đời anh chỉ xoay quanh người con gái tên Thẩm Thiên Tình. Những ngày cuối đời của cô, anh đã ở bên cạnh không rời đi một giây phút nào cả. Anh thay cô nhìn thế giới mỗi ngày, anh chăm sóc cô và không có gì vượt quá tình yêu và sự chăm sóc. Có nhiều người bảo đó là sai, nhưng với tôi, tình yêu của họ đẹp và trong sáng, không nhu cầu xác thịt, không đi quá giới hạn. Cả hai đến cuối cùng vẫn dành cho đối phương một tình yêu trọn vẹn và vĩnh cửu.
Thẩm Thiên Tình mất đi, anh cũng lặng lẽ tiễn đưa, anh viết thư gửi lời xin lỗi người con gái anh đã phũ phàng ra đi, Lưu Tâm Bình. Anh cũng như bố, cũng như Thiên Tình mắc bệnh đa xơ cứng, chỉ là anh chịu đau đớn một mình và sau đó cũng mất đi. Cái chết của họ là một minh chứng cho lời hứa không xa rời.
“Lúc còn rất bé, tôi đã biết, anh trai là một người rất quan trọng, là thần hộ mệnh cũng là nơi lánh nạn của tôi. Mỗi lần chỉ cần có chuyện, người đầu tiên chạy đến bên tôi là anh; gây họa, người đầu tiên tôi muốn tìm, cũng là anh.”
“Hóa ra, tình yêu đẹp đẽ mà cô ấp ủ hy vọng chỉ là bọt nước, cô bước tới ranh giới cấm kỵ mà không hề hay biết, chỉ cần hụt chân một cái thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được nữa, anh dùng chút lý trí còn sót lại để giúp cô giữ thăng bằng, nhưng cô khước từ, thậm chí… vô tri oán hận anh!”
Năm 24 tuổi, anh kết hôn và đưa Tâm Bình đến một nơi xa. Cô cũng chọn từ bỏ người cô yêu nhất trên thế gian này. Trớ trêu thay, Thẩm Thiên Tình biết mình mắc bệnh đa xơ cứng. Cô sắp mất đi, ngày một mất mát dần, sẽ không đi đứng được như bình thường, sẽ không thể tự mình nhìn ánh Mặt Trời và… Thẩm Hãn Vũ nữa. Cô sẽ mất đi mà không còn ai bên cạnh, cô mất đi cũng để cho anh được hạnh phúc bên gia đình mới, rồi anh sẽ có một tổ ấm thật sự, anh không phải buồn nữa rồi.
Khi biết Thẩm Thiên Tình mắc bệnh, anh đã bỏ hết tất cả, bỏ cả người vợ của mình để tìm Thiên Tình. Cuộc đời anh chỉ xoay quanh người con gái tên Thẩm Thiên Tình. Những ngày cuối đời của cô, anh đã ở bên cạnh không rời đi một giây phút nào cả. Anh thay cô nhìn thế giới mỗi ngày, anh chăm sóc cô và không có gì vượt quá tình yêu và sự chăm sóc. Có nhiều người bảo đó là sai, nhưng với tôi, tình yêu của họ đẹp và trong sáng, không nhu cầu xác thịt, không đi quá giới hạn. Cả hai đến cuối cùng vẫn dành cho đối phương một tình yêu trọn vẹn và vĩnh cửu.
Thẩm Thiên Tình mất đi, anh cũng lặng lẽ tiễn đưa, anh viết thư gửi lời xin lỗi người con gái anh đã phũ phàng ra đi, Lưu Tâm Bình. Anh cũng như bố, cũng như Thiên Tình mắc bệnh đa xơ cứng, chỉ là anh chịu đau đớn một mình và sau đó cũng mất đi. Cái chết của họ là một minh chứng cho lời hứa không xa rời.
Lý do chọn đọc Thất Tịch Không Mưa
Nếu ai là người có sở thích về ngôn tình, hay nếu bạn chưa có, thì tôi tin chắc rằng bạn đã được nghe tên tác phẩm này một lần đâu đó rồi. Lần đầu đọc những câu văn này, tôi đã quyết định đọc tác phẩm một lần:
“Mùng 7 tháng 7 năm 2003, trời trong.
Thất Tịch năm ấy. Trời trong.
Thất Tịch cuối cùng của họ.”
Bởi nó bất hạnh quá. Tình yêu của họ dù có một chút sai lầm trong đó, một chút tội lỗi trong đó nhưng cuối cùng họ vẫn phải chế ngự bản thân để giữ gìn cho một tình yêu trong sáng và ngay thẳng đến cùng. Thẩm Thiên Tình không sai, cô đã đấu tranh cả một thời tuổi trẻ giữa yêu và từ bỏ, và quan trọng hơn hết là cô không biết sự thật. Cô là một người con gái mạnh mẽ, cô sẵn sàng từ bỏ cảm giác của mình để Hàn Vũ và Lưu Tâm Bình được hạnh phúc. Hàn Vũ sai không? Sai, anh đã sai khi bỏ rơi Tâm Bình, anh đã sai khi không cho Thiên Tình một lời giải thích trước đó. Nhưng đến cuối cùng, tình cảm của anh khiến người đọc phải rơi lệ. Cái sai của anh, anh đã trả giá bằng sự cô độc cuối đời, anh đã trải qua bệnh tật một mình để mong rằng tội lỗi của mình được xóa bỏ. Cả một thời trẻ của Thiên Tình và Hàn Vũ vẫn yêu nhau, vẫn trân trọng nhau và không muốn người kia đau khổ. Cuối cùng vẫn là số phận và cuộc đời trêu đùa họ. Thiên Tình chỉ mong một ngày bảy tháng bảy hằng năm trời quang, mây tạnh để được cùng anh đón sinh nhật. Và trời cuối cùng cũng không mưa nhưng cô đâu còn cơ hội cùng anh trên đời nữa.
Nếu xét đến mối quan hệ của hai nhân vật mà không một lần đọc thử tác phẩm này, thì có thể là một thiếu sót. Không phải đơn thuần mà tác phẩm lại gây tiếng vang như vậy. Đọc nó bạn sẽ thấy cuộc đời sẽ có lúc không như chúng ta muốn, không phải cứ cố là sẽ được, đôi khi ta phải học cách buông bỏ. Hi vọng với những góc nhìn trên, bạn sẽ thử một lần đọc tác phẩm chỉ chừng chưa tới hai mươi chương này nhé!
Nguồn: ST