Tào Tung mở đường cho Tào Tháo
Hối lộ Vương Phủ
Nhà Hán sau khi được Đổng Trọng Thư dâng sớ lên Hán Vũ đế tuyên dương chuyện “thiên nhân cảm ứng”, cứ mỗi khi quốc gia phát sinh chuyện phản loạn, thiên tai, hoặc chính sự có lỗi lầm gì lớn, sẽ cần thay đổi chức tam công: Thái úy, Tư đồ, Tư không.
Nhưng đến tháng 3 năm Hi Bình thứ 3 (năm 174), Hán Linh đế Lưu Hoành ở ngôi vị mới bảy năm, mà các bậc đại thần từng nắm chức vụ ở ngôi tam công đã lên tới hơn mười tám người: Hồ Quảng, Chu Cảnh, Tuyên Phong, Vương Sướng, Lưu Cự, Lưu Sủng, Văn Nhân Tập, Hứa Huấn, Lưu Hiêu, Quách Hi, Kiều Huyền, Lai Diễm, Hứa Hủ, Lý Hàm, Viên Ngỗi, Tông Câu, Dương Tứ, Đoàn Quýnh... là người thay đổi bậc tể phụ nhiều nhất triều Hậu Hán cho đến bấy giờ. Người này vừa hát xong kẻ kia lại ra sân diễn, hơn nữa còn bè phái rối ren, hiền ngu đều có, hệt như chiếc đèn cù vậy, đủ thấy sự biến động của thời cuộc khi ấy.
Hôm đó, Tào Tháo luyện kiếm ở hậu hoa viên, đúng lúc đang hứng khởi, Tào Đức ở đâu chạy đến bảo:
— Mạnh Đức, phụ thân cho gọi huynh lên tiền đường gặp khách.
Tào Tháo lau mồ hôi nói:
— Lại là mấy nhân vật ba hoa khoác lác, hai lão Phàn Lăng, Hứa Tương chứ gì? Ta phát buồn nôn với các lão ấy.
— Vương Phủ đến đấy.
— Ông ta đến làm gì? - Tào Tháo đã nghe đến phát ngán về những trò tồi tệ của Vương Phủ, nhưng chưa từng nghĩ có ngày ông ta lại xuất hiện ở nhà mình.
— Mấy năm rồi huynh không ở đây nên không hiểu đấy. Vương Phủ thường vẫn qua nhà ta, lần nào cũng ngồi xe nhỏ, lén lén lút lút.
— Dối người thì chả có việc gì tốt. Thế ông ta gặp ta có việc gì?
— Theo đệ nghĩ thì huynh sắp gặp vận tốt rồi. Khi xưa ông ta gặp Phàn Lăng ở phủ nhà ta, chẳng mấy ngày sau Phàn Lăng đã từ một chức tản quan thăng lên làm Kinh triệu doãn. Hứa Tương cũng y như vậy. Hôm nay ông ta muốn gặp huynh, chắc chắn là phúc chứ không phải họa.
— Là họa cũng không tránh được. - Tào Tháo lập tức nhớ đến chuyện Hà Ngung.
— Huynh cứ đàng hoàng đến gặp, để cho lão hoạn già ấy biết phong độ kẻ hậu sinh Tào gia chúng ta.
— Tất nhiên là vậy rồi.
Tuy nói thế nhưng đến lúc thật sự gặp Vương Phủ, Tào Tháo chẳng thể nào tự nhiên nổi. Hoạn quan là nam nhân nhưng không hoàn chỉnh, quá ba mươi tuổi sẽ già rất nhanh. Vương Phủ tuổi đã gần sáu mươi, gương mặt trắng trẻo đầy những nếp nhăn, nhưng cũng từ mi thiện mục, sắc diện vui vẻ chan hòa, tóc trắng phất phơ, y hệt một bà lão hiền hậu. Thậm chí Tào Tháo còn hoài nghi: một người hòa nhã thân thiện thế này, thực sự biết hoành hành hống hách, là đại gian thần không phải chỉ một đời ư?
— Mạnh Đức tiểu tử đã lớn quá rồi nhỉ. - Vương Phủ càng cười càng thấy nhiều nếp nhăn. - Mới hồi nào được tròn một tuổi, ta còn đến bế mi.
Tào Tháo thực sự không biết phải đáp câu ấy thế nào:
— Dạ, tiểu tử cũng vẫn nhớ rõ, vẫn nhớ rõ.
— Mi cũng thật biết nói theo. Khi ấy mới một tuổi, nhớ được gì chứ? - Tào Tung nói trêu.
Vương Phủ lấy làm vui, cười vang ha hả. Tiếng cười ấy nghe sắc nhọn cao sâu, âm dương quái khí hệt như tiếng mèo hoang kêu lúc nửa đêm:
— Hôm nay ta được ngày nghỉ, chủ ý đến đây thăm Tào huynh đệ. Ngài thật khách khí, còn gọi lệnh lang công tử đến bái kiến ta. Lão hủ thật vinh hạnh quá... - Ông ta nói đến đó thì đột nhiên đổi giọng, - Chúng ta đều là chỗ thâm giao, có việc gì lão đệ cứ nói thẳng.
Tào Tung để tay lên vai con trai:
— Đứa con trai này của tại hạ năm nay mười chín tuổi rồi, từ nhỏ đã học thi thư, lại cũng hiểu sơ binh pháp, có chí hướng giúp sức cho triều đình. Đại nhân xem xem, có thể mở lối khơi dòng cho nó sớm được nhập sĩ.
Tào Tháo khi ấy đã hiểu, vì sao những người gặp Vương Phủ ở phủ nhà mình đều gặp vận may, hóa ra phụ thân vẫn luôn dùng cách ấy để “tiến cử” nhân tài với ông ta. Thực ra trong lòng cậu vẫn chưa sốt ruột chuyện làm quan, bởi sự ảnh hưởng của thất thúc Tào Dận vẫn còn tác động đến cậu, nhưng bây giờ không tự mình quyết định được nữa rồi.
Vương Phủ gật gật đầu, nói:
— Tục ngữ nói con cháu tự có phúc của con cháu, chớ làm kẻ có tội vì con cháu. Hiện nay những bậc minh kinh, hiếu liêm tuổi đã năm mươi còn xe chở đấu đong không hết, hiền điệt mới chưa đến hai mươi, ngài đã vội lo nghĩ đến con đường làm quan của nó, chẳng phải nóng vội quá sao?
— Thế cũng không phải là nóng vội, cháu nó hiện tuy còn nhỏ, nhưng chả mấy mà lớn. Nhân khi lão huynh đệ chúng ta đều còn tại vị, nâng đỡ cho cháu một chút, chẳng phải vì nó, mà vì thanh danh tổ tiên Tào gia đệ để lại vậy! Đại nhân nói xem có phải đạo lý ấy không? - Tào Tung cười lấy lòng. - Đệ cũng không cầu quan cao lộc hậu, chỉ mong nó sớm vào một chân hiếu liêm, còn những chuyện sau đó, tùy vào tài cán của nó thôi.
Vương Phủ vẫn chẳng quan tâm đến chuyện tiến cử, chỉ tự than rằng:
— Như ta thấy, mấy năm gần đây chuyện xét cử này cũng quá nhộn nhạo rồi. Chẳng cần biết có tài cán gì, chỉ cần có quan hệ, ai cũng có thể làm quan, điều ấy đúng là làm mất thể diện triều đình. Ngài có biết dân gian đầu đường cuối ngõ người ta nói thế nào không? Đỗ tú tài, chẳng biết chữ; Đỗ hiếu liêm, cha bỏ xứ; Thanh cao trong sạch, đục như bùn; Tướng giỏi đậu cao nhát như thỏ. Ngài nghe coi, những câu ấy có hay ho không? Ở vào những vị trí như chúng ta, đâu đâu cũng là người quen, quan tâm hay không đều không được, thật là khó...
Triều đình dùng người không minh bạch, căn nguyên chẳng phải ở ông mà ra ư? Tào Tháo nghe ông ta ra vẻ quan cách, đã biết phụ thân thật uổng phí tâm cơ rồi.
— Tào lão đệ, ta chẳng có ý gì khác, không phải nói Mạnh Đức không tốt. Chúng ta chỉ là nhân công việc bàn chuyện công việc thôi, nói chút về chính sự suy đồi mấy năm nay. - Vương Phủ vẫn dửng dưng, lại nhìn Tào Tháo thầm đánh giá một lượt, rồi đột nhiên bảo, - Hiền điệt, cây bảo kiếm mà cháu đeo bên hông xem ra không phải thường đâu.
Câu ấy vừa dứt, thiếu chút nữa Tào Tháo ngã lăn ra đất. Cậu chỉ biết thúc phụ Tào Xí của mình là người có bản lĩnh nhìn qua một lần là nhớ. Lẽ nào Vương Phủ cũng biết cây kiếm này?
Lại nghe Vương Phủ cười bảo:
— Chắc hẳn đây là cây kiếm đã chặt đứt đôi thanh kiếm chinh chiến của Đoàn Kỷ Minh? - Vừa nói ông ta vừa như vô tình liếc nhìn Tào Tung.
Tào Tung khi ấy đã hiểu ra tám chín phần mười: Nay Đoàn Quýnh thân thiết hơn mình nhiều rồi, lại còn mặt dày làm việc cho Vương Phủ. Lần trước hạ nhục Đoàn Quýnh, ông ta nhất định đến chỗ Vương Phủ thêm mắm thêm muối để nói xấu mình một phen, cho nên Vương Phủ mới cố ý không giúp cho con mình. Nghĩ đến đó ông thầm chửi Đoàn Quýnh, lại cũng hối hận mình nhất thời kích động gây thù chuốc oán không đâu. Chắc hẳn không bỏ ra ít tiền của, sẽ không thể lay động được Vương Phủ, ông liền cười bảo:
— Vương đại nhân ngài nói rất đúng, Mạnh Đức nhà đệ là đứa hiếu thuận. Lần ấy nếu không có nó cứu thì cái mạng già của đệ đã mất vào tay Đoàn Quýnh rồi. Đứa con như thế nếu không được xét hiếu liêm, há chẳng ấm ức đến chết ư? Khoan hãy nói là góp thêm mấy lời tốt, dù có bỏ ra ngàn vạn gia tài đệ cũng có ngại gì?
Sở dĩ Vương Phủ đùn đẩy ba bốn bận, cũng là vì muốn nghe câu nói này của ông ta!
Tào Tháo từ khi sinh ra đến giờ mới lần đầu tiên chính mắt chứng kiến hành vi hối lộ như thế.
Chỉ thấy lão hoạn già mũ cao áo dài mới nãy còn nói năng nghiêm túc, vụt chốc đã lột bỏ bộ mặt cười cợt, nghiêm trang bảo:
— Ồ? Nghe ngài nói thế, cậu nhà đây đúng là đủ tiêu chuẩn được tiến cử hiếu liêm đấy, lão phu cũng yêu mến lòng hiếu tâm ấy của nó, rất giỏi, rất giỏi... Chuyện này ta sẽ thử thay ngài lo liệu cho.
Làm việc với hoạn quan, chỉ cần tiền trao tay, lập tức nước đổ thành sông. Tào Tháo vẫn đang ngạc nhiên, con người này sao có thể lật mặt nhanh như thế, Tào Tung đã vội giục bảo:
— Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau tạ ơn Vương đại nhân đi!
Tào Tháo vội quỳ xuống cảm tạ dù trong lòng không muốn:
— Đa tạ Vương đại nhân đã vun vén cho!
— Mọi người quá khách sáo rồi, chúng ta là quan hệ thế nào? - Vương Phủ cười giả lả.
Quan hệ thế nào? Quan hệ tiền bạc thì có! Nếu không phải lão Tào Đằng phú gia địch quốc, để lại khối gia tài tiêu không hết này, Vương Phủ kia há lại có lòng tốt nâng đỡ cho Tào gia cậu? Tào Tháo giờ đây đã thấy rõ thế sự nhân tâm trong chốn quan trường. Có điều còn chưa làm quan, trước tiên đã phải nhờ vào sự nâng đỡ của tên giặc hoạn Vương Phủ tiếng xấu đồn xa này, dư vị ấy thật là chua chát.
Tào Tung đã nhiều năm tôi luyện cảnh luồn cúi đấu đá, da mặt không còn mỏng như con trai nữa:
— Quan hệ thì quan hệ, vất vả thì vất vả. Ngài đã giúp con trai tại hạ thì ngài chính là đại ân nhân của nhà tại hạ. Sau này Mạnh Đức có địa vị cũng sẽ không quên ân huệ của lão ngài. Có chỗ nào không thuận, phụ tử tại hạ tự sẽ lo liệu.
Vương Phủ gật gật đầu:
— Đó cũng là lòng thành thực của phụ tử hai người thôi... hiền điệt ắt còn phải học bài, vậy trước tiên cứ đi làm việc của cháu đi!
Tào Tháo biết họ muốn bàn đến chuyện tiền nong, vội chào rồi lui ra, tìm đến chỗ nấp cũ của mình, ngồi thụp xuống lén nghe trộm họ trò chuyện.
Chỉ nghe thấy phụ thân thao thao:
— Nay Lưu Lý đã chết, bọn thái học sinh ngứa mắt cũng giết sạch cả. Lão ngài có thể kê cao gối ngủ chẳng còn lo lắng rồi chứ?
— Ài... tuy nói thế, nhưng chỗ ta cũng còn khó lắm. - Khẩu khí của Vương Phủ đã thoải mái hơn khi nãy nhiều. - Ngài không biết đấy thôi, hiện nay đám tiểu hoạn quan trong cung không chịu an phận, lấy danh nghĩa của ta và Tào Tiết tung hoành lừa đảo khắp nơi, nhận tiền của người ta, khiến ta gặp bao nhiêu phiền phức. Nói đâu xa, mới mấy ngày trước thôi, mấy tên tiểu tử ăn trộm vài thứ bảo bối trong cung, chạy đến Hà Nam bán, kết quả là phạm án, bị người ta bắt giam vào ngục. Mấy tên tiểu nhân đó lại còn không thành thật, nói bừa là ta sai chúng đi ăn trộm, lại nói tiền bán được còn phải hiếu kính dâng ta. Đó chẳng phải là chịu oan mà không thanh minh nổi ư? Giặc cắn một miếng vào xương ba phân...
— Đúng vậy, đúng vậy. Ngài là rường cột của nước nhà, sao có thể làm chuyện hạ tiện như vậy. - Tào Tung nói hùa theo ý ông ta. - Sao ngài không sai người giết quách mấy tên tiểu nhân đó đi?
— Ấy, Tào huynh sao lại nói vậy? Mấy tên tiểu tử đó dẫu sao cũng mới vào cung, đều là con cái những nhà cùng khổ. Dù thế nào chúng cũng gọi ta là ông, ta sao nhẫn tâm cho bọn chúng chết? - Vương Phủ giả vờ ra vẻ từ bi nói. - Cho nên, ta nghĩ nên bảo lãnh cho bọn chúng ra, có mất ít tiền cũng không vấn đề gì.
Tào Tháo núp dưới cửa sổ nghe thấy đã hiểu, thầm nhủ: “Chắc hẳn bọn tiểu hoạn quan ấy là do ông ta sai khiến, nếu không làm gì có chuyện ông ta lại tốt bụng thế? Là người chủ trì mọi việc trong cung, lại tự ý bán trộm quốc bảo, lão già này đúng là tham lam cực độ.”
Tào Tung thì vẫn kinh hãi thực sự, bảo:
— Lão ngài thật có lòng tốt, lấy đức báo oán, bội phục, bội phục!
— Chớ bội phục ta, tuy ta nghĩ như vậy nhưng lực bất tòng tâm. Lão đệ nghĩ xem, chuyện này có liên quan đến quốc bảo, có phải thường đâu? Ta chí ít cũng mất món phí tổn với các quan Kinh triệu, không thể để bọn họ nói ta ỷ thế khinh người, tự ý thả tù phạm. Hơn nữa, khắp trên dưới có biết bao người làm vụ án này, người ta phải chịu gánh nặng trách nhiệm, đều vì triều đình làm việc. Thế nào cũng phải biếu mỗi người một đôi giày chứ? Như thế tính hết cả lại, chí ít lại không mất vài nghìn vạn tiền ư?
Tào Tung đương nhiên hiểu rõ là ông ta đang “kê đơn” cho mình, vội tiếp lời thưa:
— Ngài không cần nói nữa, vì thiện tâm ấy của ngài, tại hạ xin đưa ngài ba nghìn vạn, để chúng ta làm được hảo sự đó.
— Ôi, ôi, ôi. - Vương Phủ vờ chối từ. - Cầm tiền của ngài như thế có được không?
— Có gì đâu mà không được? Có thể giải được nỗi lo lắng cho lão ngài, há chẳng phải là phúc phận của tại hạ ư? Chẳng qua vì hôm nay ngài nói nhắc đến chuyện đó, nếu là ngày thường, có muốn làm chút việc giúp ngài cũng chẳng đến lượt tại hạ? - Tào Tung lấy làm sảng khoái. - Hơn nữa, lão ngài đã hao tổn tâm trí vì Mạnh Đức nhà tại hạ, giúp sức ngài cũng là việc nên làm vậy.
Tào Tháo thật không bằng lòng: “Phụ thân cũng là nhân vật thuộc hàng cửu khanh, thế mà với Vương Phủ cũng quá quỵ lụy như vậy, làm mất đi vẻ uy nghiêm của bậc đại thần.”
Khi ấy lại nghe Vương Phủ nói:
— Thật là làm khó cho lòng thành của lão đệ, vậy lão hủ ta xin vui lòng nhận vậy. Chúng ta vẫn chiểu theo quy định cũ, ngài sai người mang đến phòng nghỉ cho ta là được.
— Lão ngài cứ an tâm! - Tào Tung vội nhận lời, chuyện xét hiếu liêm đến lúc này mới tạm coi như xong. - Vương đại nhân, gần đây trong cung có tin tức gì không?
— Đổng thái hậu đang nổi giận đấy!
— Vì sao thế?
— Đều do lão già Kiều Huyền gây ra. Huynh trưởng của Đổng thái hậu là Đổng Sủng tham ô chút tiền, liền bị Kiều Huyền đàn hặc[41]. Dù gì người ta cũng là quốc cữu của hoàng đế, hà tất phải hà khắc như thế? Đổng thái hậu vốn là phiên phi, danh phận vốn có chút bất chính, lại bị ông ta phá thế này, Thái hậu còn mặt mũi nào nữa? - Vương Phủ “hừ” một tiếng. - Chút việc này của chúng ta, nhất thiết không được để rò rỉ cho Kiều Huyền biết, nếu không sẽ chuốc thêm phiền phức đấy.
— Ngài mà cũng sợ ông ta ư? - Tào Tung cười nói.
— Tất nhiên là không sợ, nhưng đương kim vạn tuế rất coi trọng lão già này. Ông ta tuổi tác cao, công lao lớn, kinh nghiệm nhiều, ỷ vào tuổi tác nên không kiềng nể gì, văn võ khắp trong triều đều phải nể mặt ông ta. Ngay đến ta và Tào Tiết cũng không làm gì được. Chưa bàn đến những chuyện khác, đơn cử chuyện Đoàn Quýnh truy nã Hà Ngung, khắp trong ngoài kinh thành nào có quan viên nào dám không cho lục soát? Ngay đến Viên gia, Dương gia cũng lục soát cả đó thôi? Đâu ngờ đến Kiều phủ, lão già ấy đứng trước cửa, vừa mới trợn mắt, đã chẳng có ai dám tiến một bước vào trong.
Tào Tháo thầm khen một câu: “Đúng là vị lão thần lợi hại, đối phó với bọn tiểu nhân hoạn quan và Đoàn Quýnh, cần phải có khí phách như vậy!”
— Những kẻ ngỗ ngược như vậy hiện cũng không ít đâu. - Tào Tung nói thêm vào. - Ví như Sư Thiên hiện là tướng đất Bái, cũng là kẻ vô cùng cứng đầu. Nay Mạnh Đức nhà đệ muốn được xét Hiếu liêm, các việc trong quận nếu không được hắn gật đầu thì cũng khó mà làm.
— Sư Thiên là cái thá gì? Ta không trị nổi Kiều Huyền, chứ lại không trị nổi hắn ư? - Vương Phủ cười nhạt một hồi. - Ngài chỉ cần sai người bảo một câu với hắn, công việc của hiền điệt nếu hắn nhận lời thì thôi, nếu không nhận lời, cứ coi chừng cái đầu trên cổ hắn!
— Tuyệt! Có câu này của ngài, đệ an lòng rồi.
Tào Tháo thực sự cảm thấy chuyện này chẳng vẻ vang gì, cái chân hiếu liêm này của mình là đổi lấy bằng tiền, lại ỷ thế ép người. Đợi khi mình làm quan rồi, cũng không biết còn phải ăn bao nhiêu câu chửi rủa nữa đây! Nghe thấy bọn họ lại nói đến những thị thị phi phi của người khác, có những câu đúng là không thể lọt lỗ tai được, cậu liền không nghe thêm nữa, nhổm dậy, nhẹ nhàng trở về phòng mình.
Tào Đức đang cười hi hi chờ huynh trưởng về, bảo:
— Thế nào? Huynh đi lâu thế, có phải là huynh đã gặp vận tốt rồi không?
Tào Tháo lắc lắc đầu:
— Ôi trời... vận tốt thì có vận tốt, nhưng chả vẻ vang gì cho cam.
Huynh đệ hồi hương
Nửa tháng sau vào một buổi sớm ánh mặt trời rực rỡ, Tào Tung bỗng cho gọi hai con trai đến chỗ mình.
— Sao cơ? Phụ thân lại cho nhi tử về quê ư? - Tào Tháo có vẻ không hiểu.
— Con về đi! - Khẩu khí của Tào Tung như phát hiệu ra lệnh. - Mạnh Đức, năm nay con đã mười chín tuổi, cũng nên thành gia lập nghiệp rồi. Gia thế nhà cô nương họ Đinh ấy cũng không tệ, so với chúng ta cũng môn đăng hộ đối, lại là đồng hương. Ta đã viết thư dặn dò ở nhà chuẩn bị chuyện hôn sự, con nên sớm thành hôn.
— Dạ. - Tào Tháo đầy tò mò về vị hôn thê của mình.
— Ngoài ra, sau khi con thành thân chớ vội quay về đây ngay, các quan viên ở quận đã nhận lời ta rồi, chắc chắn năm sau con sẽ được hiếu liêm.
— Nhanh thế ạ!? - Tào Tháo không ngờ Vương Phủ và phụ thân mình lại làm việc nhanh như thế.
— Tiền bỏ vào đúng chỗ, lại có thể không nhanh sao? - Tào Tung nói vẻ không vui. - Sau này con làm quan rồi thì bản thân mình không còn là của mình nữa, e rằng có muốn về quê cũng khó. Nhân lúc này hãy chịu khó đi thăm thú các nơi thân hữu ở quê, chớ để người ta nói rằng chúng ta cậy thế nhà quyền quý. Về quê rồi, ăn nói cư xử phải cẩn thận hơn nhiều, bảo ban các vãn bối trong tộc cho tốt. Nghe nói tên Tào Hồng, đường đệ của con ở nhà, không chịu an phận, con phải bảo ban chúng cho tốt, nhất thiết không được gây chuyện xích mích trong thời điểm quan trọng này, mà để lỡ mất tiền đồ của mình. - Nói rồi, Tào Tung lại nhìn sang đứa con út. - Đức nhi, con cũng cùng đi với A Man đi.
— Vâng ạ! - Tào Đức thích thú vâng lời.
— Từ nay về sau, con hãy ở lại quê nhà, không cần trở lại Lạc Dương nữa.
— Sao cơ? Phụ thân... phụ thân không cần con nữa ư? - Tào Đức quá sợ hãi.
— Tiểu tử ngốc, ta làm sao lại không cần con? Con bây giờ cũng lớn rồi, ta giao sản nghiệp ở quê nhà cho con quản lý! Tào gia chúng ta tuy nói là hoạn quan, nhưng từ đời tằng tổ các con đã rất được mọi người ca tụng là tốt bụng hòa nhã, sau này con phải quản lý gia nghiệp, giáo dưỡng tử đệ cho yên ổn. Ta không mong con được làm quan, chỉ cần con trông nom cơ nghiệp cho tốt là ta đã mãn nguyện lắm rồi. Con thích đọc sách, lại hiểu rõ sự lý, sau này con sẽ là người dạy dỗ cho đám tử tôn trong dòng tộc đấy!
Tào Đức hiểu rõ phụ thân đánh giá mình không cao như ca ca, từ bữa cậu không thể đọc nổi cuốn binh pháp của ca ca, cậu đã nhận thấy điều này. Nhưng mười mấy năm nay, sự quan tâm yêu thương của phụ thân dành cho cậu lúc nào cũng vượt xa ca ca. Phụ thân nắm tay cậu dạy viết từng nét chữ, dạy cậu đọc từng câu thi phú, phụ thân bế cậu ra hoa viên chơi đùa với chim tước, rồi có khi nửa đêm lại lấy áo đắp cho cậu khỏi lạnh... Phút chốc bao nhiêu tình cảm đều dồn cả lại:
— Phụ thân... sau này nhi tử không có ở bên cạnh phụng dưỡng... phụ thân phải giữ gìn sức khỏe... phụ thân... - Chưa nói dứt câu, cậu đã bật khóc, nước mắt đầm đìa khuôn mặt.
Tào Tung không khỏi xúc động khi thấy con trai như thế, nhưng thực sự cảm thấy không an lòng:
— Con ngoan của ta, không được khóc, thế này thì còn ra thể thống gì nữa... Sao lại nói như thế, đây đâu phải chia lìa sinh tử, con muốn đưa đám ta sớm phải không? - Nói rồi, ông đỡ Đức nhi đang quỳ dưới đất dậy. - Sau này đợi ta từ quan, sẽ về quê sống đến già. Thôi, các con mau đi chuẩn bị đồ đạc đi.
— Dạ. - Hai đứa con cùng lau nước mắt, rồi nhẹ nhàng tản đi.
Nhìn chúng chậm rãi lui chân, Tào Tung thở dài một tiếng: “Cũng coi như đã nuôi dạy chúng nên người, ta cũng sắp già rồi... ta sinh ra trên đời đã vì phụ thân mà sống, sau này lại vì các con, đến giờ cũng nên buông tay mà sống vì mình rồi. Lẽ nào ta thực sự chỉ có thể uốn lưng quỳ gối làm kẻ nô tài? Lẽ nào chỉ có người của Viên gia, Dương gia mới được người ta kính trọng? Ta nhất định phải làm tới tam công! Đến khi đó, đám ngụy quân tử từng cười nhạo ta, các ngươi còn có thể nói gì nữa đây!”
Tào Tung không tiễn chân các con, chỉ sai mấy tên gia nhân tiễn họ khỏi Lạc Dương. Tào Tháo và một lão gia nhân cưỡi ngựa dẫn đường phía trước, phía sau là ba cỗ xe ngựa chở đầy hành lý gia tư. Tào Đức ngồi trên chiếc xe cuối cùng, ngắm nhìn hết lượt cảnh quan xung quanh.
Tào Đức tới kinh đô từ khi còn nhỏ, chỉ mới về quê có một lần, là khi vẫn còn đang ẵm ngửa. Thường ngày cậu chỉ ở trong phủ đọc sách, rất ít khi ra ngoài chạy nhảy, chứ nói gì đến chuyện đi xa khỏi thành. Xe ngựa đi qua nhà Minh đường, Thái học, nhìn thấy những cánh đồng xanh mướt hai bên đường, núi rừng dằng dặc mãi nơi xa, cậu chợt có cảm giác mới lạ không thể nói hết, chỉ giận mình không có thêm mấy con mắt nữa để xem cho đủ tất cả những gì thấy được ở chốn thôn quê này. Kéo tên hầu nhỏ ngồi bên cạnh hỏi hết cái này đến cái khác, cậu cứ huyên thuyên mãi không thôi. Mới đi được một hồi, chiếc xe phía trước bỗng dừng lại, Tào Đức không biết đã xảy ra chuyện gì, vội nhảy xuống ngó lên xem - hóa ra là bằng hữu của ca ca đến.
Tào Tháo cũng không ngờ Hứa Du lại đến tiễn mình, vì dẫu sao họ cũng mới gặp mặt nhau có một lần! Cậu vội vàng xuống ngựa thi lễ. Hứa Du cũng vội chào lại:
— Nghe nói A Man huynh hồi hương, đệ có ý muốn đến phủ đường thăm, nhưng lại sợ đường đột quấy rầy nên mới dẫn theo hai vị học hữu kính cẩn đợi ở đây.
Tào Tháo nghe thấy anh ta gọi thẳng tên nhũ danh của mình, cảm thấy hơi buồn cười: “Xem ra Hứa Tử Viễn này nhất định chỉ gọi tiểu danh của mình thôi đây!”
— Huynh qua đây! Đệ xin giới thiệu với huynh, vị cao lớn này là Lâu Khuê tự Tử Bá ở Nam Dương; vị trông xinh đẹp như cô nương này là Vương Tuấn tự Tử Văn ở Nhữ Nam. Ba chúng tôi hiện đều đang học Lễ ký chương cú dưới cửa Kiều công.
Tào Tháo tuy thấy anh ta nói năng có vẻ đùa cợt nhưng nhìn kỹ hai vị ấy thì thấy nói vậy rất đúng: Lâu Khuê mình cao hơn chín thước, mắt phượng mày rồng, tóc búi trùm khăn, người mặc áo lụa màu đỏ tía, trông thật khôi ngô, cử chỉ tự nhiên khoáng đạt. Còn Vương Tuấn vóc dáng vừa phải, mình mặc áo dài trắng như tuyết, ngoài phủ một tấm áo lông chồn khác hẳn mọi người, vô cùng đẹp; ngắm kỹ khuôn mặt, vị nam tử này mặt như ngọc dát, răng trắng môi hồng, mày như vành trăng, tai như giọt ngọc, mắt đọng nước thu, nhìn ngắm thần thái, hơn hẳn Tử Đô, chẳng nhường Tống Ngọc,[42] so với tranh, tranh còn thua sắc, so với ngọc, ngọc lại tối màu, thực là còn đẹp hơn ba phần so với Tây Thi trong tranh, Hằng Nga trên bình phong.
Tào Tháo thầm khen là kỳ lạ: Kiều công này quả nhiên khác hẳn mọi người, tuy không nhận tử đệ nhà danh môn vọng tộc, nhưng mấy môn sinh này người nào người nấy đều một bậc nhân tài, chỉ nói ba người này thôi: một người cao lớn, một người xấu xí, một người đẹp đẽ cũng là hiếm thấy trên đời.
— Từ lâu đã nghe đại danh của Tào Mạnh Đức, tài lược hơn người, hôm nay được gặp quả là may mắn ba đời! - Lâu Khuê nói giọng vô cùng cung kính.
— Tài hoa của Mạnh Đức huynh chúng tôi đã được lĩnh giáo, ngày sau tất là tài năng rường cột nước nhà. Chúng tôi trong lòng kính phục, xin được đến đây tiễn biệt, mong huynh trưởng không chê, để ngày sau thêm phần thân cận. - Vương Tuấn cũng nói thêm.
Tào Tháo không hiểu vì sao họ lại khách sáo như vậy, mình thì xưa nay chả có tiếng tăm gì, hơn nữa gia thế “giống xấu xa để lại của hoạn quan” phải chê nhiều hơn khen, không thể so được với gia tộc của Viên Thiệu, Dương Bưu. Hai người này giữa đường đến đưa tiễn cũng không có gì, nhưng nói năng khiêm tốn như vậy thật khiến người ta khó hiểu.
Hứa Du thấy cậu hồ nghi như vậy, vội giải thích:
— A Man huynh xin chớ lấy làm lạ, họ đã đọc cuốn Tôn tử binh pháp mà huynh chú giải, trong lòng rất lấy làm khâm phục, nên mới đợi đây tiễn chân huynh.
Tào Tháo khi ấy mới nhớ lại: Ngày trước, cuốn binh thư mà mình chú giải Hứa Du đã mượn mang đi, hóa ra cậu ta đưa cho cả đám đồng môn cùng đọc. Thật may mắn, cuốn sách ấy đã đem lại cho cậu thêm hai vị bằng hữu này. Cậu chợt có một cảm giác thân thiết như gặp tri âm.
— Ồ! Thật lấy làm hổ thẹn... để mấy vị phải chê cười rồi.
— Tào A Man huynh chớ vội! Còn có một đại nhân vật nữa muốn được gặp huynh đấy! - Vừa nói Hứa Du vừa kéo tay cậu, chỉ về phía gần gốc đại thụ phía xa xa.
Chỉ thấy gần dịch trạm bên đường có một chiếc xe ngựa, có tới hơn mười người theo xe hầu, đang đứng nghiêm trang dưới gốc cây, chính giữa có một chiếc sập, một chiếc án, một ông già chòm râu phơ phất, y quan hoa quý đang ngồi. Tào Tháo thấy người này khí phách như vậy, liền nghĩ ngay - đó chẳng phải là Kiều công đại danh đỉnh đỉnh còn có thể là ai đây?
Trống ngực chợt đập thình thịch, thực đúng cảm giác “được yêu mến mà kinh sợ” đây! Cậu vội kéo đệ đệ chạy đến phía đó, rảo bước đến quỳ xuống đất:
— Vãn sinh bái kiến Kiều công! Huynh đệ Tháo có tài đức gì mà phiền Kiều đại nhân phải đến đây tương kiến. Thực là tội đáng chết! Tội đáng chết!
— Không cần phải khiêm lễ nhiều như vậy, mau đứng dậy đi nào! - Giọng Kiều Huyền thật trọng hậu.
Tào Tháo cẩn thận như đi trên băng mỏng, dắt đệ đệ từ tốn đứng dậy, cúi gập đầu xuống không dám ngẩng nhìn Kiều Huyền, đến thở cũng không dám thở mạnh.
— Ngươi ngẩng đầu lên đi.
— Dạ! - Tào Tháo hơi ngẩng lên, vừa hay gặp Kiều Huyền đang nhìn mình, đôi mắt ông dường như có một luồng điện, khiến người khác phải thầm sợ hãi, không lạnh mà run. Cậu không khỏi thấy trong lòng lo lắng, lại vội vã cúi đầu xuống.
— Sao thế? Ngẩng đầu lên nào, để lão phu nhìn mặt ngươi xem.
Tào Tháo lại ngẩng mặt lên, chỉ thấy Kiều Huyền dung mạo thanh mảnh gầy gò, lộ rõ xương cốt, một đôi mắt phượng, toát ra ánh sáng quắc nghiêm trang, đôi môi mỏng khép chặt, dưới cằm là một chòm râu dài trắng xóa - đúng là tướng bậc quý nhân, không giận dữ cũng tự có uy.
— Ngươi là Tào Mạnh Đức?
— Vâng ạ.
— Là con Đại hồng lô Tào Cự Cao?
— Dạ vâng.
— Hừ! Ngươi không có sự uy vũ như ta tưởng tượng... Ta cứ nghĩ ngươi tất là kẻ thân cao thể tráng, vai rộng eo tròn, không ngờ ngươi lại vóc dáng thấp bé, thật không giống một người hiếu võ, tinh thông binh pháp. - Kiều Huyền vừa nhìn ngắm cậu vừa cười. - Ha ha ha... ngươi cũng không có điểm nào giống phụ thân ngươi, còn đệ đệ của ngươi lại rất giống ông ta. Cha mũi thẳng miệng rộng, môi dày râu dài, đó là tướng dưỡng cho phú quý vinh hoa. Nhưng phúc tướng của ông ấy ngươi chẳng có điểm nào bì kịp. Thứ lỗi cho lão phu nói câu này khó nghe, tướng mạo của ngươi e là còn ở dưới người bậc trung. Thế nhưng, trên đầu mày trái của ngươi có một nốt ruồi son, người mà trên đầu mày có nốt ruồi son là tướng đại tuệ.
Tào Tháo nghe ông ấy xem tướng cho mình, trong lòng hết lạnh lại nóng, cuối cùng nghe thấy tướng mạo của mình cũng có thể coi là tốt, mới mạnh dạn nói:
— Tướng mạo tiểu nhân đúng là khiến đại nhân phải khó coi, nhưng như người ta vẫn nói... không thấy vẻ đẹp của (Chung) Vô Diệm là bởi vô tâm vậy!
— Ồ? Ha ha... Ngươi nói hay lắm! Bộ Tôn Vũ Tử thập tam thiên này là ngươi phê chú đó ư? - Kiều Huyền vừa nói vừa cầm cuốn sách thẻ tre trên án lên.
— Dạ vâng. - Tào Tháo định nói mấy câu nhún, nhưng thực không biết rõ tính khí ông ấy, nên đã định cất lời nhưng đành nuốt lại.
Kiều Huyền chợt cao giọng, hỏi lớn:
— Thiên Hành Quân sách Tôn Tử có viết: “quân hành hữu hiểm trở”, ta hỏi ngươi, “hiểm” với “trở” khác nhau thế nào?
Tào Tháo hiểu ông ta muốn kiểm tra mình, vội cúi người trả lời:
— “Hiểm” ấy là vị trí đất có chỗ cao chỗ thấp; còn “Trở” là nơi có nhiều nước vậy!
— Ta lại hỏi ngươi, câu “Phàm địa thế có sự phân biệt: tuyệt giản, thiên tỉnh, thiên lao, thiên la, thiên hãm, thiên khích”, ngươi hiểu thế nào? - Kiều Huyền lại hỏi dồn.
Tào Tháo không cần suy nghĩ, đáp ngay:
— Tuyệt giản là trước sau núi cao hiểm trở, nước chảy ngang ở giữa. Thiên tỉnh là bốn phía xung quanh núi cao, mà ở giữa thấp. Thiên lao là ba mặt vây bọc kín, dễ vào mà khó ra. Thiên la là cây cỏ kín rậm, tên bắn không qua. Thiên hãm là bùn đất lầy lội, xe ngựa khó đi. Thiên khích là đường đi nhỏ hẹp, mặt đất gập ghềnh.
Thấy Kiều Huyền liên tục gật đầu, Tào Tháo cho là ông ta đã hỏi xong, mới vừa tạm thở phào, chợt lại nghe ông ta hỏi to:
— Nói “quân quý ở thắng, chẳng quý ở lâu” là ý thế nào?
Tào Tháo cũng dần mạnh dạn hơn, cậu tiến lên trước án của Kiều Huyền, tiện tay cầm cây bút lên, bổ sung ngay vào quyển sách ấy của mình:
— Lâu thì bất lợi, việc quân như lửa cháy, không nhanh tất sẽ tự đốt mình vậy.
— Dụng binh không nhanh như dẫn lửa đốt mình, câu này chú thêm rất hay. - Kiều Huyền nhướng mắt nhìn cậu. - Mạnh Đức, ngươi thấy nên dụng binh như thế nào?
— Điều này... - Tào Tháo hơi do dự rồi mới nói. - Tiểu nhân không dám nói bừa, nhưng thầy Tôn Vũ đã nói rất hay: “Nhanh thì như gió, chậm thì như rừng, xâm chiếm như lửa, bất động như núi, khó biết như bóng đêm, động như sấm sét. Chia mũi quân để cướp làng, giữ lợi thế khi mở đất, xem xét cân nhắc kỹ rồi mới hành động. Kẻ biết tính trước đường cong hay thẳng sẽ thắng, đó là phép quân tranh vậy.”
— Gió, rừng, lửa, núi, cân nhắc mà hành động, đó chính là yếu chỉ quan trọng nhất trong sách Tôn Tử, Mạnh Đức rất có con mắt nhìn nhận. - Kiều Huyền hốt nhiên đứng dậy, bước đi vài bước lại nói. - Ta cũng đã nửa đời đọc binh pháp, chỉ có một việc chưa từng hiểu thấu, thế nào là “Bá vương chi binh” vậy?
Tào Tháo giờ đây đã hoàn toàn thoải mái, nói to dõng dạc:
— Bá là không đặt ra quyền cho chư hầu trong thiên hạ. Tuyệt hết giao lưu mà đoạt hết quyền bính trong thiên hạ, khiến cho uy vũ mở rộng cho riêng mình! - Nói xong câu ấy, ngay đến bản thân cậu cũng thấy sợ. Những câu như thế, dường như đi quá xa so với lễ giáo nhân nghĩa và có vẻ hống hách chuyên quyền. Nhưng thời khắc ấy Tào Tháo tuyệt nhiên không nghĩ đến, sau này những câu nói ấy sẽ được chính mình thực hiện, cậu chỉ sợ sệt nhìn Kiều Huyền.
Tựa hồ Kiều Huyền cũng thấy không lọt tai lắm, nhưng các cơ thịt trên khuôn mặt lại thoáng giật giật, rồi liền ngửa mặt lên trời cười lớn:
— Ha ha ha... Tên tiểu tử này giỏi lắm! Tinh tường thấu đáo, lời ngắn ý sâu, đó đâu giống những người chưa từng trải chiến trường viết ra? Năm xưa lão phu thống lĩnh quân Liêu Doanh chinh phạt giặc Hồ, nếu khi ấy được đọc sách của ngươi thì việc quét sạch giặc Hồ nào phải cần đến ba năm?
Tào Tháo nằm mơ cũng không nghĩ rằng Kiều Huyền lại đánh giá mình cao như vậy. Ai chẳng biết Kiều Huyền năm xưa nhờ việc chinh phạt có công, mà vang danh khắp thiên hạ, cậu thở hắt, vội từ chối:
— Kiều công quá khen! Tại hạ thực sự là...
— Ta xưa nay chưa từng nói lời nào quá! - Kiều Huyền cắt ngang lời cậu. - Hay thì là hay, không cần phải khiêm tốn khách sáo.
Những lời đồn đại về tính tình cổ quái của Kiều Huyền, Tào Tháo cũng đã nghe nhiều, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến quả nhiên là danh bất hư truyền. Cậu đưa mắt nhìn một lượt rồi vội nói chữa:
— Ý tại hạ là, binh pháp mà tại hạ chú giải, thực sự chỉ dành cho những người có tuệ nhãn như Kiều công đọc mà thôi. Những kẻ đầu óc nông cạn thì nào có coi ra gì?
— Ha ha ha! - Kiều Huyền bật cười thật lớn, vỗ vai cậu. - Tiểu tử giỏi lắm! Thông minh y như phụ thân ngươi vậy.
Tào Tháo thấy hơi chột dạ, một đại nhân vật như vậy, lại đứng đợi bên đường để nói cười thoải mái với một tên tiểu tử hậu bối. Chưa cần nói đó là người thuộc hàng tam công, ngay một tay nông dân cũng chẳng mấy người làm thế. Chưa đợi cậu tỉnh cơn mê, Kiều Huyền đã lại kéo cậu ngồi xuống. Thực là càng lúc càng không còn ra thể thống gì nữa! Tào Tháo đúng là cười không nổi, khóc không xong.
— Lão phu tự biết mình bản tính cô độc, tuy lăn lộn tranh đấu trong chốn quan trường đã nửa đời người, nhưng không có mấy bằng hữu. Những lễ nghi khách sáo ấy ta coi rất trái mắt! Duy chỉ thích giao lưu với những người trẻ tuổi, ngươi xem Tử Văn, Tử Bá, Tử Viễn, ba người họ học kinh trong phủ ta, những khi riêng tư cũng nói cười không khác bằng hữu là mấy! Các ngươi đến cả đây ngồi! Đến cả đây ngồi!
Tình cảnh này quả thực Tào Tháo chưa từng được nghe, chưa từng được thấy! Ông già này lại coi học trò như bằng hữu, còn gọi bọn họ đến ngồi vây quanh chung một chỗ, trong lòng chợt đắn đo: Ông ấy thực sự nghiên cứu Lễ ký ư? Tào Đức ở nhà luôn bị quản giáo nghiêm, nào có bao giờ thấy được chuyện thế này, từ nãy vẫn đứng chết trân tại chỗ, Vương Tuấn vội kéo cậu ngồi xuống.
— Chớ lấy làm lạ, lão phu tính tình thế đấy! - Kiều Huyền đã không còn giữ vẻ uy nghiêm như khi nãy nữa. - Thực không giấu gì, khi Tử Viễn đem sách đến cho ta xem, ngay hôm ấy ta đã muốn gặp ngươi. Nhưng lại đắn đo, sợ người khác đàm tiếu, nói rằng Kiều Huyền với người của Tào gia thế nọ thế kia, đất kinh kỳ miệng lưỡi cũng lắm thị phi!
— Hôm nay có thể được gặp, đúng là vạn hạnh cho tiểu nhân. Nếu Kiều công không chê, tiểu nhân mong được theo Tử Viễn, Tử Văn, Tử Bá để học Lễ ký dưới cửa của ngài!
— Ôi chao! Có gì đáng để học đâu? Học vấn ấy chẳng qua chỉ như một viên gạch ngoài bậu cửa! Trên đời có mấy người có thể học đến cảnh giới như Mã Quý Trường, Trịnh Khang Thành đâu? - Kiều Huyền nói thẳng không chút kiêng dè. - Nói thực lòng, ta chẳng qua là vì dòng họ mấy đời tương truyền mà phải học thôi! Bọn Tử Văn ba người họ trên danh nghĩa là học tập trong phủ ta, kỳ thực hằng ngày đều không có việc gì làm nữa mới đọc qua vài cuốn sách, hầu hết thời gian dành để chuyện phiếm tiêu khiển thôi. Tiểu tử ngươi không giống bọn họ, trong nhà có thân phụ làm đại quan, còn có họ hàng quan hệ gần gũi với hoàng hậu. Bản thân ngươi lại có tài năng chú giải được sách lược trong binh thư, còn học Lễ ký làm gì? Đừng làm bừa để lỡ mất công lao!
— Ha ha... Những lời ngài nói, đúng là những lời mà thế nhân không dám nói. - Tào Tháo từ nhỏ chỉ thấy phụ thân lúc nào cũng mang khuôn mặt sắt đá và thất thúc lúc nào cũng bảo thủ cẩn thận, đến nay lần đầu tiên trong đời thấy một lão nhân hào sảng thẳng thắn đến vậy, cũng hiểu vì sao Hứa Du ăn nói thoải mái thế, thực đúng là thầy nào trò nấy.
— Mạnh Đức này, e là chúng ta không có duyên thầy trò, vậy chúng ta cứ coi là bạn vong niên đi!
Kiều Huyền thuận miệng nói luôn, khiến Tào Tháo giật mình kinh ngạc: một lão nhân hơn sáu mươi tuổi lại coi tên tiểu tử chưa tới hai mươi tuổi là bạn vong niên, ngay đến phụ thân nếu gặp Kiều Huyền cũng phải lấy lễ với trưởng bối mà tiếp đãi ấy chứ!
— Tiểu nhân không dám...
— Có gì mà không dám? Chớ làm bộ đứng đắn như bọn tiểu tử Viên gia, tự nhiên mà làm mới là kẻ trượng phu thực sự! - Kiều Huyền tựa hồ có ít nhiều thành kiến với gia tộc Viên thị.
— Vâng! - Tào Tháo cũng cười ha ha. - Nhưng tiểu nhân còn chưa thành thân, lần này về quê thành thân rồi, mới là trượng phu thực sự được ạ!
Kiều Huyền nghe xong, ngửa mặt cười lớn, Hứa Du vỗ tay khen hay, Lâu Khuê còn chưa nghe ra vội kéo Hứa Du hỏi:
— Sao cơ? Sao cơ?
Khiến Vương Tuấn vốn văn nhã nghiêm túc cũng che miệng mà cười. Tào Đức cũng buồn cười không đừng được, cậu chưa từng thấy ca ca nói đùa với người khác như thế bao giờ.
Nào hay Kiều Huyền cười một lúc, chợt ngừng lại, nắm lấy tay Tào Tháo bảo:
— Tiểu tử! Chúng ta đã là bằng hữu rồi, cũng nên nói rõ tâm tư trong lòng chớ nên giấu giếm chứ?
— Ồ? - Tào Tháo ngạc nhiên. - Nhờ lão đại nhân coi trọng, tiểu nhân há dám không hết mình.
Kiều Huyền gật gật đầu, nói nhỏ rằng:
— Mạnh Đức có biết người này chứ? - Vừa nói ông vừa chỉ tên gia đinh đang đứng dưới gốc cây đằng xa.
Tào Tháo không hiểu, làm sao mình biết được tên người ở trong nhà ông ấy chứ? Nhưng mới liếc nhìn, cậu đã vô cùng kinh ngạc - đó chính là người mà ngày đêm mình vẫn nghĩ tới - Hà Ngung!
— Đó là Bá...
Kiều Huyền thấy cậu sắp gọi ra miệng, vội giơ tay che miệng cậu lại:
— Chớ có nói ra, ở đây chỉ có sư đồ ta biết lai lịch của người này, những gia đinh khác còn chưa ai hay biết, không được để lộ.
— Vâng vâng vâng. - Tào Tháo đáp liền mấy câu. - Tiểu nhân lấy làm lạ là, làm sao huynh ấy lại đến phủ của ngài?
— Nói ra dài lắm, ta với Trần Phồn hiểu nhau đã lâu. - Ông ấy nói “hiểu nhau”, có thể thấy là không quen thuộc lắm, nhưng vẫn ngưỡng mộ lẫn nhau. - Bữa ấy ta ngồi xe rời khỏi triều, liền thấy cậu ta mặt mũi hầm hầm tức giận muốn đến công đường đầu thú. Ta vội sai Tử Viễn, Tử Văn ngầm cản cậu ta lại, giấu vào trong phủ.
Tào Tháo nói:
— Chả trách Đoàn Quýnh không truy nã được huynh ấy, hóa ra là được Kiều công cứu. Phủ đệ của ngài, hắn ta há dám lục soát ư?
Kiều Huyền vuốt chòm râu dài, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý:
— Hừ! Khi ta còn làm Độ Liêu tướng quân, Đoàn Kỷ Minh kia chẳng qua chỉ giữ chức tư mã của một biệt bộ dưới trướng ta. Sau này khi hắn lên làm Độ Liêu tướng quân thì lão phu ta đã là Thái úy. Con đường đi lên của hắn, khi nào chẳng là chức dưới tay ta, ta bảo hắn làm gì, hắn cũng đâu dám nói một tiếng “không” chứ?
— Ha ha... Hà huynh ẩn ở phủ của ngài, coi như tìm được nơi ổn nhất trong thiên hạ rồi. - Tào Tháo vừa nói vừa liếc sang Hứa Du. - Tử Viễn, huynh đúng là kín miệng thật, có chuyện hay vậy mà không nói cho tại hạ biết.
— Khi ấy tại hạ không biết huynh và huynh ấy có giao tình với nhau như vậy, cho nên chỉ có cách giữ miệng cho kín. Không ngờ hôm đem binh thư về vừa mở lời thì hóa Hà huynh cũng quen biết huynh, còn nói huynh từng cứu mạng huynh ấy. Thế mới hay, hóa ra đều là người một nhà. - Hứa Du cũng cười. - Tóm lại là may nhờ có cuốn binh thư của huynh!
Tào Tháo dường như đã hiểu ra, hóa ra Kiều Công hôm nay đến tìm cậu, tuyệt nhiên không phải chỉ vì xem cuốn binh thư cậu chú giải, mà tất có chuyện hệ trọng muốn căn dặn. Lại thấy sáu người già trẻ ngồi cách chỗ bọn gia đinh khá xa, mới rõ khi nãy ông ta bảo mọi người cùng lại ngồi là có ý tránh bọn thủ hạ để ý. Tào Tháo thầm nhủ: Người đời nói Kiều công thô kệch, ngang tàng, không ý nhị, chứ nào hay ông ấy trong thô kệch có ý nhị, kín đáo sâu xa.
Nghe xong Kiều Huyền lại chậm rãi nói:
— Việc này nhất định không được lộ ra! Chuyện của Hà Bá Cầu đáng thương. Khi xưa mắc tội xông vào hoàng cung cứu người, nay lại vướng đến chuyện viết chữ hặc tội trên cửa khuyết. Trước đây Trần Phồn giữ nghĩa, nên hơn tám mươi thái học sinh chỉ có người này sống sót. Trông thấy anh ta nhất thời kích động muốn bỏ oan mạng sống của mình, lão phu sao có thể làm ngơ? Thực không giấu gì, từ hôm đó đến nay, anh ta chưa từng đi đâu khỏi phủ ta. Nhưng dẫu sao Lạc Dương vẫn là đất hổ lang, không thể giữ được lâu. Lần này anh ta tính kế chạy đến Nam Dương lánh nạn, nhân tiện liên lạc với bằng hữu các nơi. Nhưng suốt dọc đường, các châu thành cửa ải kiểm tra nghiêm ngặt, cho nên muốn nhờ Mạnh Đức đem theo anh ta lẫn trong đám gia nhân, tiện đường hộ tống anh ta đến Nam Dương.
— Đại nhân chớ lo. Chuyện này có huynh đệ tại hạ ra sức lo liệu, xin ngài cứ yên tâm! - Tào Tháo vui vẻ ưng thuận.
— Hay lắm! Người có thể thông hiểu binh pháp, quả nhiên là biết rõ thị phi. - Kiều Huyền lại cười. - Nhưng chuyện này chỉ sáu người chúng ta được biết, nhất thiết không được truyền ra ngoài. Ngay đến phụ thân ngươi, thúc phụ ngươi, cho đến mấy bằng hữu khác của ngươi như Viên Thiệu, Thôi Quân đều không được nói với họ.
— Được! - Tào Tháo quay đầu lại dặn dò đệ đệ. - Đức nhi đã nghe rõ chưa? Đệ cũng phải nhớ kỹ lấy.
— Xin huynh trưởng yên lòng! Đệ từ nhỏ đến lớn, chuyện gì chẳng giúp huynh che giấu? - Tào Đức cười nói.
— Các ngươi cũng không nên lo lắng, để anh ta trà trộn trong đám đông, cho nên chớ có thêm riêng điều gì khác biệt. - Vừa nói Kiều Huyền vừa đứng lên. - Chắc chắn Mạnh Đức được tiến cử hiếu liêm, không quá nửa năm một năm sẽ về lại kinh thành, khi đó ngươi cứ việc đến phủ tìm ta... Ta còn có một số công việc phải làm, hãy để bọn Tử Văn tiễn mọi người thêm một đoạn vậy.
Huynh đệ họ Tào liền bái biệt Kiều Huyền ở đó, bọn Hứa Du ba người cũng theo Kiều Huyền lên xe đi. Hai huynh đệ Tào Tháo đứng trông theo, mãi cho đến khi xe ngựa của Kiều Huyền đã đi khuất hẳn mới chậm rãi quay đầu lại, thấy Hà Ngung mặc bộ y phục của gia đinh chạy đến hỏi:
— Tiểu nhân là quản gia Kiều phủ, phụng mệnh Kiều đại nhân đến công cán ở Nam Dương, nhân tiện đến hầu hạ hai vị trên đường, mong công tử cho phép.
Tào Tháo biết anh ta cố ý diễn thế cho đám tùy tòng thấy, liền nói vẻ bề trên:
— Biết rồi! Ngươi tạm ngồi cùng chỗ ta, để nhân thể kể cho ta nghe những chuyện của đại nhân nhà ngươi.
— Dạ. - Được câu ấy, Hà Ngung đã có thể đàng hoàng đi bên Tào Tháo rồi...
Cứ như vậy, Hà Ngung theo đám hành nhân của Tào gia, dễ dàng ra khỏi đất Tư Lệ, đi thẳng đến đất Bái mới chia tay.
Sắp chia tay, Tào Tháo khuyên Hà Ngung nên bảo trọng, nhất thiết không được làm việc nguy hiểm.
Hà Ngung cầm tay cậu ngượng ngùng hồi lâu:
— Đại ân không thể nói đến chuyện hậu tạ, huynh đệ đã hai lần cứu ta khỏi chốn nước lửa, thực khiến ngu huynh phải xấu hổ... Ta vốn chỉ mong hoàng thượng có thể chấn chỉnh lại triều cương, quét sạch lũ gian tà, đâu ngờ ông ta càng thêm mù quáng, tin dùng chẳng phân biệt trung hay gian! Chẳng những ta chưa thể báo thù cho Trần Thái phó, mà còn làm hại hơn ngàn huynh đệ thái học sinh... Thật là ngu si tầm thường! Đại Hán ta có tên hôn quân như vậy, thiên hạ há có thể yên ổn được sao? Ngu huynh lần này lại phải đào vong trốn chạy, chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể gặp nhau, cũng chẳng báo đáp nổi ơn cứu mạng của đệ. Mong hiền đệ ngày sau làm quan có thể khuông phù xã tắc, lấy lại uy phong cho kẻ sĩ chính nghĩa chúng ta!