hồi đó tui đi sửa máy cho 1 bà già, bà này thuộc dạng con cái thành đạt, vật chất không thiếu chỉ thiếu tình cảm (tụi con mua cho cái máy gần 30 triệu chỉ để bả ở nhà đọc báo coi video), tui lúc đó mới ra trường, mặt non ngây thơ trong sáng thánh vật, ủa thánh thiện, chắc vậy mà bả coi như con cháu, đang sửa mà bả cứ ngồi phía sau kể lể tâm sự chuyện gia đình con cái nghe mắc mệt luôn, tui cứ dạ dạ cho qua... được cái lúc sửa xong bả gọt xoài cho ăn, còn hỏi han mình đi làm có nắng hông, có cực hông, thấy bả cũng tội nghiệp, không nên trách người già nên thôi tui chỉ lấy 10 ngàn tượng trưng, bả bo thêm 10 ngàn nữa là chẵn 20, từ đó về sau mỗi lần máy hư bả đều kêu tui qua sửa, lần nào cũng phải nghe "tâm sự loài chim biển", lần nào bả cũng đãi ăn bánh trái gì đó và lần nào tui cũng lấy đúng 20 ngàn
có lần gặp thằng con bả ở nhà, nó chê tui sửa gì mà mới được 1 tháng đã hư nữa, đại khái nói tui làm ẩu để moi tiền, lúc đó tui không trầm như bây giờ, định bật lại thì bả lên tiếng "tại mẹ không biết xài chứ nó sửa nhiệt tình mà"
tui thích bên lập trình hơn nên mảng it này cũng làm cho vui, nhưng vẫn làm hết khả năng
đồng tiền đi liền khúc ruột thôi bạn, tâm lí bình thường mà