SCP Foundation là một tổ chức bí mật được các chính phủ trên toàn cầu ủy thác để giam giữ và nghiên cứu các vật thể, thực thể, địa điểm, đối tượng và những hiện tượng bất chấp quy luật tự nhiên (gọi tắt là các SCP). Bạn có thể đọc thêm thông tin về SCP tại đây.
Phân Loại: An Toàn
Thủ tục lưu trữ đặc biệt:
SCP-051 và SCP-051-A đều phải được lưu trữ trong một hộp đựng kín. SCP-051-A được lưu trữ trong một hộp chứa có khóa, nhìn được từ bên ngòa và có khả năng chống lại sự thay đổi của môi trường, ngăn không cho đối tượng bị phân hủy. Bất kỳ nhân viên nào (ngoại trừ nhân viên nữ đang mang thai hoặc đang ở giai đoạn đầu của thai kỳ, chưa nhận thức được việc mình đang mang thai) cũng đều có thể tiếp xúc với SCP-051 miễn là đã yêu cầu trước và được quản lí của khu vực cho phép.
Mô tả:
SCP-051 là mô hình giải phẫu cơ thể của một người phụ nữ cao 25 cm được làm bằng ngà voi, với những đặc điểm của một người Châu Á. Phân tích trên kính hiển vi cho thấy tóc ở trên đầu của mô hình là tóc người. Đối tượng được nối lại ở hai bên vai, hông và đầu gối. Phần "ổ bụng" của nó hoàn toàn có thể tháo rời bởi một nắp ngà voi, để lộ ra một phần xương sườn và các cơ quan nội tạng khác một cách chi tiết, cũng như là một thai nhi 2,5 cm bằng ngà voi nối với mô hình chính bằng một dây rốn bằng da.
Khi có một phụ nữ mang thai đến gần, SCP-051 sẽ gây ra những phản ứng khác nhau trên sản phụ, đa phần thường dẫn đến sảy thai. Báo cáo cho biết khi xử lý mô hình, như là mở nắp dạ dày của mô hình và lấy thai nhi ra ngoài sẽ dẫn đến buồn nôn và chuột rút trên cơ thể sản phụ trong vòng 5 phút, gây nhỏ máu âm đạo và dần xuất huyết trầm trọng trong khoảng nửa giờ tiếp theo, và sảy thai trong vòng 2-24 giờ sau đó. Hồ sơ y tế cho thấy bào thai trong tử cung gặp phải nhiều khiếm khuyết và biến dạng khi tiếp xúc với mô hình thai nhi, bao gồm cả ██ thai phụ tử vong và ██ trẻ sơ sinh chết sau khi được hộ sinh đỡ đẻ (xem cuộc phỏng vấn 051-1)
SCP-051-A là một đoạn văn bản được viết trên giấy bản cổ được phát hiện cùng SCP-051. Phần văn bản còn sót lại bằng mực có nguồn gốc từ thực vật có niên đại từ thế kỷ 12, và được xác định là một phương ngữ cổ của Nhật Bản. Bản dịch cho thấy văn bản là một phần của một lời cầu nguyện hoặc thần chú chống lại "ma quỷ" tấn công thai nhi. Câu thần chú ra lệnh đám ma quỷ nhập vào mô hình thay vì nhập một người phụ nữ mang thai, và tạo ra một thần chú nhằm trói buộc chúng lại ở bên trong. Tuy nhiên, loại giấy và mực này đã xuống cấp sau hàng thế kỉ và có thể sẽ không giải mã được câu thần chú và hướng dẫn đầy đủ của nó (nếu có).
Phụ Lục:
SCP-051 và SCP-051-A được phát hiện trong một hộp chưa cổ vật Nhật được một nhân chứng giấu tên gửi đến Bảo tàng ██████████ vào năm 1938. Sau 60 năm tiếp xúc và tác động lên các thư ký nữ, nhà nghiên cứu nữ, và các sinh viên nữ, một đặc vụ trong đội ngũ nhân viên ở kho lưu trữ của bảo tàng đã biết được thuộc tính của Đối Tượng và giao nộp lại cho Tổ Chức nghiên cứu.
Cuộc phỏng vấn 051-1
Đối tượng phỏng vấn: Bác sĩ David Ehrenfeld
Người phỏng vấn: Đặc vụ ███████
Lời nói đầu: Bác sĩ Ehrenfeld là bác sĩ đã đỡ đẻ cho nạn nhân Martha R███, làm việc tại bảo tàng ███████████, vào ngày 2 tháng 1 năm 1942. Cuộc phỏng vấn này được thực hiện ở ngoài tổ chức vì Bác sĩ Ehrenfeld hiện đang phải điều trị tại cơ sở chăm sóc sức khỏe ███ ████. Tại thời điểm phỏng vấn, ông đã 95 tuổi và ở trong tình trạng sức khỏe rất kém, nhưng vẫn còn nhớ được hầu hết những sự kiện ở trong quá khứ. Đã thực hiện việc xóa trí nhớ cấp A sau khi phỏng vấn.
<Bắt đầu phỏng vấn, Ngày ██ tháng 10 năm 20██>
Người phỏng vấn: Cảm ơn ông vì đã gặp tôi, thưa Bác sĩ.
Bác sĩ Ehrenfeld: Không có gì. Tôi đã sống lâu hơn tất cả những người quan tâm đến những câu chuyện như này. Đa phần họ đều nghĩ rằng tôi nói dối, hoặc là tên có vấn đề về đầu óc. Còn bây giờ, ở cái tuổi này thì anh nghĩ thế nào cũng được, tôi không quan tâm (cười mỉm).
Người phỏng vấn: Ông có thể cho tôi biết về những gì đã xảy ra vào tháng hai năm 1942 không?
Bác sĩ Ehrenfeld: Đó là ... một ngày rất tồi tệ. Lạnh lẽo và u ám. Có thể ██████ là một thành phố tuyệt vời, nhưng mùa đông thì quả thực quá khủng khiếp. Đó là vào cuối buổi tối khi y tá gọi cho tôi. Tôi rất mệt mỏi, nhưng... cảnh sinh đẻ luôn là một trải nghiệm tuyệt vời. Nó luôn khiến tôi cảm thấy có ý nghĩa (Có tiếng tiếng tiến sĩ ho, nhâm nhi ly nước)
Có một y tá ở cùng tôi ngày hôm đó, nhưng cô ấy không bao giờ quay trở lại văn phòng của tôi nữa...
Mười lăm phút, có lẽ vậy, khi chiếc taxi đưa tôi đến bảo tàng? Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ là thế. Người gác cửa đã đứng đợi sẵn ở đó. Ông ta dẫn tôi đến căn phòng nơi quý cô R███ tội nghiệp đang nằm trên một bàn thấp được trùm lên bởi... một ít vải vẽ, tôi nghĩ thế, để làm cho cô ấy thoải mái hơn.
Người phỏng vấn: Tình trạng cô ấy thế nào khi ông đến?
Bác sĩ Ehrenfeld: Bây giờ suy nghĩ lại thì đáng nhẽ tôi phải nhận ra rằng... rất là tệ. Nhưng khi đó tôi còn trẻ và chưa có nhiều kinh nghiệm. Cô ấy im lặng và lầm bầm với từng cơn co thắt. Cô ấy không trả lời khi tôi đã kiểm tra dấu hiệu sức khỏe và bắt đầu nói chuyện. Cô thậm chí còn không thèm nhìn tôi. Có rất nhiều máu, vấy ra tay tôi cả đống khi tôi cúi xuống để bắt đầu giúp cô ấy sinh. Sàn nhà bên dưới trơn tuột và đỏ thẫm. Nhưng đứa bé chưa chịu chui ra, cô ấy co giãn tốt và các cơn co thắt sinh nở khá đều nhau, và điều này làm tôi lo sợ rằng cô có thể sinh ngược. Dù vậy tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Tôi không muốn làm y tá của mình hoảng sợ, cũng như tiến sĩ Merrill - giám đốc của bảo tàng. Tôi thực sự tôi muốn gây ấn tượng với ông ấy.
(Ngừng lại. Tiếng thở, tiếp tục nhâm nhi ly nước]
Người phỏng vấn: Và sau đó thì sao, thưa bác sĩ?
Bác sĩ Ehrenfeld: Tôi đã rất lo vì đã có rất nhiều máu. Tính mạng của thai phụ đang gặp nguy hiểm. Tôi nói với cô ấy hãy cố để rặn, và cô ấy đã rặn. Y tá của tôi bắt đầu giúp đỡ, gây áp lực trên vùng bụng, còn tôi đã cố gắng để hỗ trợ đứa bé chui ra. Tôi sẽ không nói với anh chi tiết của một thủ tục ngược sinh, điều này có thể tìm thấy trong bất kỳ sách sản khoa nào.
Tôi đã dò dẫm một cách mù quáng và tìm thấy... tôi nghĩ đó là một cuộn dây rốn. Chúng cuốn rối xung quanh cổ của em bé. Tôi gần như bỏ cuộc, nghĩ rằng tôi sẽ cần cắt tầng sinh môn đi, nhưng cô ấy đã xé rách nó ra mất rồi. Có rất nhiều máu, và em bé bắt đầu chui ra tay tôi.
(Tạm dừng)
Tôi chưa bao giờ thấy một điều như thế. Anh là một nhà nghiên cứu, anh chắc hẳn phải biết đến những các dị tật bẩm sinh thông thường đúng không? Cơ mà cái này không hề bình thường chút nào. Lúc đầu tôi nghĩ rằng đứa trẻ đã chết non. Thịt của nó màu xám, không phải là màu da thịt như của một đứa bé bình thường, thiếu sức sống và tiều tụy. Có mùi phân hủy,
Tôi chùn bước, và người mẹ khốn khổ hét lên trong lần rặn cuối cùng, và đứa trẻ sơ sinh chui ra. Máu chảy rất nhiều. Sự dị dạng... không thể miêu tả được. Khoang ngực của nó hoàn toàn mở, chân tay thì...
Người phỏng vấn: Nhưng đó không phải là cái thai chết lưu!?
Bác sĩ Ehrenfeld: Nó nhìn tôi. Tôi nghe thấy tiếng cô y tá đang bắt đầu nỗ lực hồi sức và nghe thấy tiếng thở hổn hển và sự ngập ngừng khi cô ấy nhìn thấy cái mà tôi đang cầm trong tay. Cô ấy bịt lấy mũi miệng vì mùi hôi thối tràn ngập căn phòng. Tôi cố gắng để thả đứa bé ra, nhưng nó cứ bám rít vào tay tôi, tôi cảm thấy da tôi bắt đầu bị giộp.
Thật kì lạ vì tôi vẫn có thể nhớ rõ nó. Ở tuổi của tôi, đôi khi tôi thậm chí còn không thể nhớ được tôi đã ăn những gì trong bữa tối. Đứa bé dài gấp đôi một đứa 8 tháng bình thường. Phần dưới cơ thể của nó... bị phân đoạn ...
(Tiếng ho, gần như nghẹt thở. Im lặng trong vòng hai phút trong khi người phỏng vấn hỗ trợ Bác sĩ Ehrenfeld đeo một mặt nạ dưỡng khí ở gần đó.
Người phỏng vấn: Ông đã làm gì?
Bác sĩ Ehrenfeld: Nó bắt đầu cười... và tôi đã giết nó. (Im lặng)
Tôi bẻ gãy cổ nó trong khi nó vẫn nhìn tôi....
Người phỏng vấn: Ông có bị chất vấn hay chịu hậu quả gì không?
Bác sĩ Ehrenfeld: (Cười nhẹ) Vào năm 1942, ở một đất nước đang có chiến tranh, và có hai người đàn ông có uy tín để làm chứng ư? Không. Ở bảo tàng có một lò thiêu. CHÍNH TAY TÔI đã tự thủ tiêu xác đứa bé. Chúng tôi tuyên bố rằng một số dị tật thông thường đã cướp đi mạng sống của hai mẹ con. Tên chồng là một kẻ nghiện rượu và chả thèm quan tâm đến cái gì hết ngoài chính sách bảo hiểm nhân thọ cho vợ mình. Tôi tin rằng anh ta đã cạn tiền ngay sau đó, và chết ở đâu đó tại Pháp. Và tôi bỏ công việc của tôi ngay lập tức. Tôi không bao giờ đỡ để cho những đứa trẻ khác nữa.
(Kết thúc phần ghi chép)
Ghi chú: Bác sĩ Ehrenfeld đã qua đời sau bốn tháng bị viêm phổi.
Phân Loại: An Toàn
Thủ tục lưu trữ đặc biệt:
SCP-051 và SCP-051-A đều phải được lưu trữ trong một hộp đựng kín. SCP-051-A được lưu trữ trong một hộp chứa có khóa, nhìn được từ bên ngòa và có khả năng chống lại sự thay đổi của môi trường, ngăn không cho đối tượng bị phân hủy. Bất kỳ nhân viên nào (ngoại trừ nhân viên nữ đang mang thai hoặc đang ở giai đoạn đầu của thai kỳ, chưa nhận thức được việc mình đang mang thai) cũng đều có thể tiếp xúc với SCP-051 miễn là đã yêu cầu trước và được quản lí của khu vực cho phép.
Mô tả:
SCP-051 là mô hình giải phẫu cơ thể của một người phụ nữ cao 25 cm được làm bằng ngà voi, với những đặc điểm của một người Châu Á. Phân tích trên kính hiển vi cho thấy tóc ở trên đầu của mô hình là tóc người. Đối tượng được nối lại ở hai bên vai, hông và đầu gối. Phần "ổ bụng" của nó hoàn toàn có thể tháo rời bởi một nắp ngà voi, để lộ ra một phần xương sườn và các cơ quan nội tạng khác một cách chi tiết, cũng như là một thai nhi 2,5 cm bằng ngà voi nối với mô hình chính bằng một dây rốn bằng da.
Khi có một phụ nữ mang thai đến gần, SCP-051 sẽ gây ra những phản ứng khác nhau trên sản phụ, đa phần thường dẫn đến sảy thai. Báo cáo cho biết khi xử lý mô hình, như là mở nắp dạ dày của mô hình và lấy thai nhi ra ngoài sẽ dẫn đến buồn nôn và chuột rút trên cơ thể sản phụ trong vòng 5 phút, gây nhỏ máu âm đạo và dần xuất huyết trầm trọng trong khoảng nửa giờ tiếp theo, và sảy thai trong vòng 2-24 giờ sau đó. Hồ sơ y tế cho thấy bào thai trong tử cung gặp phải nhiều khiếm khuyết và biến dạng khi tiếp xúc với mô hình thai nhi, bao gồm cả ██ thai phụ tử vong và ██ trẻ sơ sinh chết sau khi được hộ sinh đỡ đẻ (xem cuộc phỏng vấn 051-1)
SCP-051-A là một đoạn văn bản được viết trên giấy bản cổ được phát hiện cùng SCP-051. Phần văn bản còn sót lại bằng mực có nguồn gốc từ thực vật có niên đại từ thế kỷ 12, và được xác định là một phương ngữ cổ của Nhật Bản. Bản dịch cho thấy văn bản là một phần của một lời cầu nguyện hoặc thần chú chống lại "ma quỷ" tấn công thai nhi. Câu thần chú ra lệnh đám ma quỷ nhập vào mô hình thay vì nhập một người phụ nữ mang thai, và tạo ra một thần chú nhằm trói buộc chúng lại ở bên trong. Tuy nhiên, loại giấy và mực này đã xuống cấp sau hàng thế kỉ và có thể sẽ không giải mã được câu thần chú và hướng dẫn đầy đủ của nó (nếu có).
Phụ Lục:
SCP-051 và SCP-051-A được phát hiện trong một hộp chưa cổ vật Nhật được một nhân chứng giấu tên gửi đến Bảo tàng ██████████ vào năm 1938. Sau 60 năm tiếp xúc và tác động lên các thư ký nữ, nhà nghiên cứu nữ, và các sinh viên nữ, một đặc vụ trong đội ngũ nhân viên ở kho lưu trữ của bảo tàng đã biết được thuộc tính của Đối Tượng và giao nộp lại cho Tổ Chức nghiên cứu.
Cuộc phỏng vấn 051-1
Đối tượng phỏng vấn: Bác sĩ David Ehrenfeld
Người phỏng vấn: Đặc vụ ███████
Lời nói đầu: Bác sĩ Ehrenfeld là bác sĩ đã đỡ đẻ cho nạn nhân Martha R███, làm việc tại bảo tàng ███████████, vào ngày 2 tháng 1 năm 1942. Cuộc phỏng vấn này được thực hiện ở ngoài tổ chức vì Bác sĩ Ehrenfeld hiện đang phải điều trị tại cơ sở chăm sóc sức khỏe ███ ████. Tại thời điểm phỏng vấn, ông đã 95 tuổi và ở trong tình trạng sức khỏe rất kém, nhưng vẫn còn nhớ được hầu hết những sự kiện ở trong quá khứ. Đã thực hiện việc xóa trí nhớ cấp A sau khi phỏng vấn.
<Bắt đầu phỏng vấn, Ngày ██ tháng 10 năm 20██>
Người phỏng vấn: Cảm ơn ông vì đã gặp tôi, thưa Bác sĩ.
Bác sĩ Ehrenfeld: Không có gì. Tôi đã sống lâu hơn tất cả những người quan tâm đến những câu chuyện như này. Đa phần họ đều nghĩ rằng tôi nói dối, hoặc là tên có vấn đề về đầu óc. Còn bây giờ, ở cái tuổi này thì anh nghĩ thế nào cũng được, tôi không quan tâm (cười mỉm).
Người phỏng vấn: Ông có thể cho tôi biết về những gì đã xảy ra vào tháng hai năm 1942 không?
Bác sĩ Ehrenfeld: Đó là ... một ngày rất tồi tệ. Lạnh lẽo và u ám. Có thể ██████ là một thành phố tuyệt vời, nhưng mùa đông thì quả thực quá khủng khiếp. Đó là vào cuối buổi tối khi y tá gọi cho tôi. Tôi rất mệt mỏi, nhưng... cảnh sinh đẻ luôn là một trải nghiệm tuyệt vời. Nó luôn khiến tôi cảm thấy có ý nghĩa (Có tiếng tiếng tiến sĩ ho, nhâm nhi ly nước)
Có một y tá ở cùng tôi ngày hôm đó, nhưng cô ấy không bao giờ quay trở lại văn phòng của tôi nữa...
Mười lăm phút, có lẽ vậy, khi chiếc taxi đưa tôi đến bảo tàng? Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ là thế. Người gác cửa đã đứng đợi sẵn ở đó. Ông ta dẫn tôi đến căn phòng nơi quý cô R███ tội nghiệp đang nằm trên một bàn thấp được trùm lên bởi... một ít vải vẽ, tôi nghĩ thế, để làm cho cô ấy thoải mái hơn.
Người phỏng vấn: Tình trạng cô ấy thế nào khi ông đến?
Bác sĩ Ehrenfeld: Bây giờ suy nghĩ lại thì đáng nhẽ tôi phải nhận ra rằng... rất là tệ. Nhưng khi đó tôi còn trẻ và chưa có nhiều kinh nghiệm. Cô ấy im lặng và lầm bầm với từng cơn co thắt. Cô ấy không trả lời khi tôi đã kiểm tra dấu hiệu sức khỏe và bắt đầu nói chuyện. Cô thậm chí còn không thèm nhìn tôi. Có rất nhiều máu, vấy ra tay tôi cả đống khi tôi cúi xuống để bắt đầu giúp cô ấy sinh. Sàn nhà bên dưới trơn tuột và đỏ thẫm. Nhưng đứa bé chưa chịu chui ra, cô ấy co giãn tốt và các cơn co thắt sinh nở khá đều nhau, và điều này làm tôi lo sợ rằng cô có thể sinh ngược. Dù vậy tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Tôi không muốn làm y tá của mình hoảng sợ, cũng như tiến sĩ Merrill - giám đốc của bảo tàng. Tôi thực sự tôi muốn gây ấn tượng với ông ấy.
(Ngừng lại. Tiếng thở, tiếp tục nhâm nhi ly nước]
Người phỏng vấn: Và sau đó thì sao, thưa bác sĩ?
Bác sĩ Ehrenfeld: Tôi đã rất lo vì đã có rất nhiều máu. Tính mạng của thai phụ đang gặp nguy hiểm. Tôi nói với cô ấy hãy cố để rặn, và cô ấy đã rặn. Y tá của tôi bắt đầu giúp đỡ, gây áp lực trên vùng bụng, còn tôi đã cố gắng để hỗ trợ đứa bé chui ra. Tôi sẽ không nói với anh chi tiết của một thủ tục ngược sinh, điều này có thể tìm thấy trong bất kỳ sách sản khoa nào.
Tôi đã dò dẫm một cách mù quáng và tìm thấy... tôi nghĩ đó là một cuộn dây rốn. Chúng cuốn rối xung quanh cổ của em bé. Tôi gần như bỏ cuộc, nghĩ rằng tôi sẽ cần cắt tầng sinh môn đi, nhưng cô ấy đã xé rách nó ra mất rồi. Có rất nhiều máu, và em bé bắt đầu chui ra tay tôi.
(Tạm dừng)
Tôi chưa bao giờ thấy một điều như thế. Anh là một nhà nghiên cứu, anh chắc hẳn phải biết đến những các dị tật bẩm sinh thông thường đúng không? Cơ mà cái này không hề bình thường chút nào. Lúc đầu tôi nghĩ rằng đứa trẻ đã chết non. Thịt của nó màu xám, không phải là màu da thịt như của một đứa bé bình thường, thiếu sức sống và tiều tụy. Có mùi phân hủy,
Tôi chùn bước, và người mẹ khốn khổ hét lên trong lần rặn cuối cùng, và đứa trẻ sơ sinh chui ra. Máu chảy rất nhiều. Sự dị dạng... không thể miêu tả được. Khoang ngực của nó hoàn toàn mở, chân tay thì...
Người phỏng vấn: Nhưng đó không phải là cái thai chết lưu!?
Bác sĩ Ehrenfeld: Nó nhìn tôi. Tôi nghe thấy tiếng cô y tá đang bắt đầu nỗ lực hồi sức và nghe thấy tiếng thở hổn hển và sự ngập ngừng khi cô ấy nhìn thấy cái mà tôi đang cầm trong tay. Cô ấy bịt lấy mũi miệng vì mùi hôi thối tràn ngập căn phòng. Tôi cố gắng để thả đứa bé ra, nhưng nó cứ bám rít vào tay tôi, tôi cảm thấy da tôi bắt đầu bị giộp.
Thật kì lạ vì tôi vẫn có thể nhớ rõ nó. Ở tuổi của tôi, đôi khi tôi thậm chí còn không thể nhớ được tôi đã ăn những gì trong bữa tối. Đứa bé dài gấp đôi một đứa 8 tháng bình thường. Phần dưới cơ thể của nó... bị phân đoạn ...
(Tiếng ho, gần như nghẹt thở. Im lặng trong vòng hai phút trong khi người phỏng vấn hỗ trợ Bác sĩ Ehrenfeld đeo một mặt nạ dưỡng khí ở gần đó.
Người phỏng vấn: Ông đã làm gì?
Bác sĩ Ehrenfeld: Nó bắt đầu cười... và tôi đã giết nó. (Im lặng)
Tôi bẻ gãy cổ nó trong khi nó vẫn nhìn tôi....
Người phỏng vấn: Ông có bị chất vấn hay chịu hậu quả gì không?
Bác sĩ Ehrenfeld: (Cười nhẹ) Vào năm 1942, ở một đất nước đang có chiến tranh, và có hai người đàn ông có uy tín để làm chứng ư? Không. Ở bảo tàng có một lò thiêu. CHÍNH TAY TÔI đã tự thủ tiêu xác đứa bé. Chúng tôi tuyên bố rằng một số dị tật thông thường đã cướp đi mạng sống của hai mẹ con. Tên chồng là một kẻ nghiện rượu và chả thèm quan tâm đến cái gì hết ngoài chính sách bảo hiểm nhân thọ cho vợ mình. Tôi tin rằng anh ta đã cạn tiền ngay sau đó, và chết ở đâu đó tại Pháp. Và tôi bỏ công việc của tôi ngay lập tức. Tôi không bao giờ đỡ để cho những đứa trẻ khác nữa.
(Kết thúc phần ghi chép)
Ghi chú: Bác sĩ Ehrenfeld đã qua đời sau bốn tháng bị viêm phổi.