Kỳ 3: Sự thật đằng sau cuộc sống viên mãn
Người cha độc đoán
Sinh năm 1944, Jose Mendendez là người Cuba. Khi mới 16 tuổi, chàng thanh niên lần đầu đặt chân tới Mỹ trong tình trạng không xu dính túi, một chữ tiếng Anh bẻ đôi cũng không biết. Nhưng ý chí quyết tâm kiên cường đã giúp cậu dần thích nghi. Cậu vừa học vừa đi làm thêm để trang trải cuộc sống.
Nhìn bên ngoài, ai cũng nghĩ rằng gia đình Mendendez là một gia đình hoàn hảo.
Vì khó khăn tài chính nên Jose đã không thể theo học trường Đại học Ivy League như mong muốn. Cậu tự hứa với mình rằng, một khi có con, chúng sẽ thay cậu hoàn thành giấc mơ thuở nào.
Các bạn học đánh giá Jose là khá trầm tính. Người duy nhất khiến cậu cảm thấy vui vẻ lúc này là Kitty. Kitty gặp Jose khi cô đang là sinh viên năm cuối còn Jose là tân sinh viên. Chỉ sau khoảng thời gian ngắn ngủi, cặp đôi đã cùng nhau sánh bước không rời. Bất chấp nhiều rào cản, hai người bí mật kết hôn vào năm 1963.
Sau khi kết hôn, Kitty từ bỏ kế hoạch lấy tấm bằng thạc sĩ của mình để toàn tâm toàn ý ủng hộ Jose và sự nghiệp của anh. Được sự hậu thuẫn của gia đình cùng khả năng của bản thân, sự nghiệp của Jose như diều gặp gió và cuối cùng đảm nhiệm chức vụ giám đốc của một công ty sản xuất phim tầm cỡ lúc bấy giờ. Gia đình Menendez trở nên giàu có và có vị thế trong xã hội.
Ngay từ những ngày đầu mới cưới, Kitty luôn luôn dành cho chồng sự tự do tối đa để làm mọi thứ anh muốn. Jose là người đưa ra mọi quyết định trong gia đình mà không cần tham khảo ý kiến của vợ. Trong suốt quãng đời của mình, Jose có một số mối quan hệ ngoài luồng nhưng không bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn Kitty.
Ngoài ra, Jose cũng khá chú trọng vào việc nuôi dạy các con trai để kế nghiệp mình. Jose khá độc đoán và đặt ra mọi luật lệ trong nhà, từ chuyện các con được ăn gì, chúng sẽ chơi với ai, đọc cái gì. Suy nghĩ của hai đứa trẻ cũng bị người cha kiểm soát.
Nhiều người cho rằng đây chính là nguyên nhân sâu xa dẫn tới những rắc rối của gia đình Menendez sau này.
Những đứa con bất trị
Việc luôn phải cố gắng để đáp ứng yêu cầu của cha khiến Lyle và Erik không được tự do phát triển. Hai đứa trẻ bị trầm cảm, mắc phải tật nói lắp, thường xuyên đau dạ dày và nghiến răng. Dần dần, chúng nhanh chóng nhiễm các tính xấu và đều có học lực trung bình.
Mặc cho các giáo viên nhận xét hai cậu con trai của mình không có khả năng tập trung, Jose vẫn không chịu chấp nhận thực tế phũ phàng đó. Ông thường làm hộ con bài tập về nhà. Hai đứa trẻ trở nên kém trưởng thành hơn những đứa trẻ khác. Ở tuổi 14, Lyle vẫn chơi thú bông và thường xuyên tè dầm. Những triệu chứng tâm lí khác thường của hai đứa trẻ xuất hiện ngày càng nhiều.
Năm 1986, Lyle nộp đơn vào Đại học Printon của cha, tuy nhiên đã bị từ chối. Lyle đành theo học một trường cao đẳng cộng đồng ở địa phương và tiếp tục nộp đơn vào trường Printon một lần nữa. Trong thời gian đợi hồi đáp, Lyle gặp gỡ với một nữ bồi bàn lớn hơn mình 5 tuổi. Tuy nhiên, mối quan hệ này bị cha mẹ Lyle kịch liệt phản đối.
Năm 1987, Lyle được Trường Princeton chấp nhận, nhưng chủ yếu là vì gia thế. Vào đại học, Lyle vẫn duy trì thói quen đã được cha dạy: nói dối và gian lận, miễn là không bị bắt. Ngay trong học kì đầu tiên, Lyle đã bị kiểm điểm vì tội đạo văn. Lyle như thường lệ lại bám víu vào danh tiếng của cha. Sau lần ấy, Lyle vẫn không thay đổi. Cậu hiếm khi tới trường đi học và liên tiếp thi trượt. Bị bạn bè nhạo báng, Lyle từng muốn chuyển trường nhưng cha không cho phép.
Nhận thấy mình quá nuôi chiều con, Jose quyết định đưa Lyle đến công ty mình làm việc. Tuy nhiên, Lyle thường xuyên đi trễ, không biết xin lỗi và cũng không nỗ lực làm việc. Dù chỉ làm việc một thời gian ngắn nhưng Lyle khiến tất cả mọi người khó chịu. Lyle lại cho rằng, các nhân viên ở đây ghét mình vì là con sếp. Cuối cùng, Jose quyết định sa thải con mình.
Cũng giống như anh trai, Erik không chơi với những đứa trẻ khác và chỉ có học lực trung bình. Mọi bài tập của Erik đều được mẹ hoàn thành. Ngay từ những năm tháng đầu đời, Erik đã sớm nhận ra rằng, cha đã chọn anh trai Lyle để kế nghiệp. Vì thế, Erik luôn sống trong chuỗi ngày dài trầm cảm, buồn rầu.
Năm 1988, Erik và Lyle bắt đầu đột nhập vào nhà của cha mẹ những người bạn. Với số lượng lớn tiền mặt và trang sức ăn trộm được, cả hai thấy mình có thể tự kiếm tiền thay vì xin tiền cha và chịu đựng sự độc đoán cũng như phải nghe những bài thuyết giáo của ông.
Tuy nhiên, vụ việc nhanh chóng bị cảnh sát phát giác khi số tiền chúng trộm được lên tới 100.000 USD. Biết được sự việc, Jose tỏ ra khá giận dữ nhưng không muốn các con mình phải ngồi tù, một lần nữa Jose lại tìm cách thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Điểm số của Lyle trên lớp cũng vô cùng thê thảm mặc dù đã có người làm bài hộ. Không chỉ học tập kém cỏi, Lyle còn thường xuyên có mặt trong sổ đen của trường vì phá hoại của công và thường xuyên đi hộp đêm.
Jose và Kitty không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ ngày càng thất vọng với những đứa con của mình. Quá bực bội, họ dọa sẽ gạch tên các con khỏi danh sách thừa kế nếu không cố gắng.
Kể từ đó, Kitty luôn khóa cửa phòng ngủ của mình vào buổi tối. Cô còn để sẵn hai khẩu súng trong ngăn tủ để phòng thân. Cô cũng không cho phép Lyle và Erik giữ chìa khóa nhà. Khi hai anh em trở về nhà, Kitty sẽ xuống mở cửa cho chúng, cho dù phải tỉnh giấc giữa chừng.
Dường như, người mẹ này linh cảm được những điều bất trắc có thể xảy ra.
Còn tiếp...