Sao bỗng chiều nay lại thấy buồn
Bởi trưa bún ốc trộn nhiều tương
Hai bầu đứng gió, quần lơ lửng
Hôi hám mùi vương khắp nẻo đường
Lặng bước âm thầm dưới nắng hanh
Hàng cây khô lá khẳng khiu cành
Cạnh đường lác đác vài phân chó
Đàn kiến ngang nhiên vạch một đường
Bên dưới đám cỏ sẫm mầu đen
Rỉ ra từng hồi nước nỉ non
Như thể vội vàng hay hốt hoảng
Ngập ngừng từng khúc rải theo khuôn
Thấp thoáng gần bên mấy lá han
Bởi giờ cũng chẳng kịp tính toan
Hoặc mù mịt quá nên liều bứt
Thấy cũng vừa lòng thấy được yên
Vài lá thênh thang lấm tấm rơi
Mới vừa trộn lẫn mầu vàng tươi
Giờ quay trở lại buồn đã hết
Sảng khoái lòng chung của kiếp người
Cảnh vật phơi bày trước mặt ta
Nghìn năm vẫn vậy! Vậy thôi mà!
Đổi thay khoảnh khắc, vòng luân chuyển
Nỗi buồn muôn thưởu vẫn vậy thôi...
Vội vàng đứng dậy sửa phục y
Dõi mắt nhìn quanh xem có gì
Chợt thấy trong quần sao rát thế
Nghìn kim châm chích muốn tuột mông
Bài gốc: Mênh mang (nts)
Sao bỗng chiều nay dạ thấy buồn
Phải chăng trời nhạt, tụ nhiều sương
Hay bầu đứng gió, mây lờ lững
U ám trùm lên khắp nẻo đường?
Lặng bước âm thầm giữa vắng tanh
Nhìn cây khô lá vắt ngang cành
Cận kề lác đác vàng co rúm
Chỉ đợi giông cuồng lả tả nhanh
Bên kia đám cỏ mọc um tùm
Rỉ rả từng hồi khúc nỉ non
Như thể oán hờn hay nức nở
Vì sao vội vã rải hoàng hôn?
Lấp lóa xa xa mấy ngọn đèn
Bởi giờ cũng sắp thả màn đêm
Hoặc mù mịt quá nên đành phải
Thắp sẵn ánh hồng để được yên
Vài cánh thênh thang lấm tấm trời
Mới vừa kiếm sống vượt trùng khơi
Giờ quay trở lại nơi yêu dấu
Sưởi ấm tình thương một kiếp đời…
Cảnh vật phơi bày trước mặt ta
Nghìn năm vẫn vậy! Vậy thôi mà!
Đổi thay khoảnh khắc, vòng luân chuyển
Sớm nở, tối tàn…Mãi chậm qua
Ta ngồi nhẹ xuống cận bờ sông
Dõi mắt nhìn xem sóng vỗ bồng
Chợt thấy chập chờn xa lấp ló
Thuyền vào cõi khuất dưới mênh mông…