malemkhoang
Rìu Chiến
Lã Mộng Thường
Truyện ngắn
Cầm xiên vơ gọn những sợi mì lên chiếc muỗm mà mình nghĩ là đang thưởng thức những miếng lòng heo béo ngậy như hình ảnh nào đó còn vương lại nơi cuốn truyện của một nhà văn Việt Nam thời tiền chiến. Sống nội trú nơi đại học, bọn sinh viên "con bà sơ" như mình, mì gói Kungfu, mì Tôm, mì Hành, Gà, Thái kết cấu thành những giọt máu quí báu. Sáng mì, trưa mì, và tối lại cũng mì. Trông thấy mì là thấy ngán đến tận cổ, nhưng thiếu mì lại thấy nhớ nhung. Không phải nhớ vì thèm ăn nhưng nhớ để sợ. Sợ nhưng vẫn phải ăn vào những lúc này. Không ăn thì đói, mà mới trông thấy hay nghĩ về mì đã ngán thì ăn nào có sung sướng gì. Có chăng, lùa đại vô miệng, nuốt cho qua để dằn cơn đói đang hoành hành nơi chiếc dạ dày kêu réo. Bởi thế, muốn cho dễ nuốt, mình đành phải tưởng tượng những sợi mì vàng vàng dưới ánh đèn tròn thành những miếng lòng heo béo ngậy. Nghĩ đến lòng heo, chưa chi nước miếng đã ứa ra. Tuy nhiên, mì vẫn là mì. Có tưởng tượng đến cách mấy thì thứ con bà sơ vẫn chưa mất cảm xúc của cái miệng.
Có thằng bạn tậu được chiếc tủ lạnh tí hon, muôn ngàn thằng khác chịu khó thăm viếng, thăm viếng thật đúng giờ như một cố tật. Hình như giữa những con người khác biệt, lại có một điểm chung rất hòa đồng và đó là cái dạ dày nơi mỗi người kêu réo cùng thời điểm. Không hiểu điểm chung này có trùng hợp thật hay không, nhưng khi mình đến lấy mấy miếng thịt bò "gửi" nhờ nơi chiếc tủ lạnh tí hon đó, ba bốn thằng khác cũng vừa ập tới nơi; thành ra của mình biến thành của chùa! Vài cọng hành cũng không hơn gì; chúng bị bắt buộc phải ra đi với sự chấp nhận khó chịu của chủ mà chui vào những chiếc dạ dày khác của bọn con bà sơ.
Có được vài lát thịt bò thái mỏng vừa đủ che khuất đáy chiếc tô sành, những sợi mì bỗng nhiên mang mùi vị lòng heo. Mấy cọng hành lơ phơ càng làm hương vị giả tưởng của mì thêm hấp dẫn. Những tô mì được bồi đắp thêm với mấy lát thịt bò và vài cọng hành tươi hình như được thưởng thức nhanh hơn mặc dầu chủ nhân của chúng cố gắng ăn chầm chậm với hy vọng kéo dài cái hương vị quí báu được giây phút nào hay giây phút ấy. Khi có thịt bò, nghi thức ăn mì cũng được thay đổi. Trên bàn có thêm loong bia bởi chỉ có bia mới đủ khả năng khuyến khích thịt bò thỏa mãn cái khẩu vị đến tuyệt đỉnh của nó. Rượu có lẽ hay hơn nhưng thứ mồ côi làm sao dám nói đến rượu. Có thịt bò, có bia, thịt bò biến nhanh hơn. Nào những thằng ăn ké, nào tốn thêm tiền, tiền mua thịt bò, tiền mua hành, tiền mua bia. Hơn nữa, thứ vô gia đình đào đâu ra tiền; có dành dụm được vài đồng thì thời gian dành dụm lâu hơn thời gian tiêu chúng. Thế cho nên, càng có thịt bò, càng thấy sự đời chóng qua và chỉ càng thêm nuối tiếc...
Nghĩ đến cái sung sướng của sự khoái khẩu làm cho mình thèm địa vị của mấy thằng có vợ mà còn đi học đại học. Chúng có vợ, chúng không phải lo nấu nướng mà đồ ăn thức uống thay đổi từng bữa; chẳng bù cho tụi vô gia cư, chui vào "dorm." tránh việc bếp núc lủng củng. Ôi sung sướng nhất là có vợ, vừa được đàng nọ lại vừa được cả đàng kia. Nghĩ đến đây, mình mới nhận thấy phục tài tụi sinh viên có vợ. Phục chúng nó sát đất đồng bào ơi! Không hiểu bố chúng cưới vợ cho chúng hay chúng có cái miệng dẻo quẹo thành ra gái mê. Gái mê là có vợ. Nghĩ lại phận mình, cũng thích và muốn có vợ lắm chứ nhưng mình là con bà sơ, mình lại không có cái miệng trơn như mỡ; mình không biết nói dối hoặc gạt gẫm con nhà lành thành ra vẫn phải nấu mì đôi khi ngày vài bữa.
Mấy bé em trung học, mới chỉ lớp 11, 12, đã mong kiếm chồng MD thì sao mà thứ con bà sơ, BS, dám xớ rớ tới. Mình theo học BS, mấy em mơ MD. Ngày xưa, thiên hạ bảo nhau rằng kiếm lấy cái kỹ sư dán vào mặt bố vợ. Nay mấy em "với" MD thì bố vợ phải dùng "bằng dollar" mới che lấp được. Đàng này, BS không thể nào kiếm tiền bằng MD, cái bằng dollar tất nhiên nhỏ hơn thì sao có thể đặt vấn đề mơ với ước. Chỉ còn cách an ủi chính mình "Hừ, đàng nào thì cũng chỉ đi làm thuê." Dù MD, MA, BA, BS, cũng phải lo cày suốt. Đôi khi, tự trấn an bằng cách tưởng tượng nói với mấy em; "Không sung sướng chi đâu bé em! Dân MD chỉ nhìn mấy em như những thành phần được tổng hợp bởi bộ xương và những miếng thịt bầy nhầy thôi! Con mắt dân MD thấy đâu cũng có vi trùng, làm sao có thể hôn em cho mặn mà; sao họ nói được những câu tình tứ với lớp thịt lổm ngổm vi trùng bao bọc một bộ xương thực nghiệm đầy ma quái! Có phải mấy em trang điểm để che mắt dân MD không? Chẳng đánh lừa được họ đâu! Dù có trát phấn dầy đến đâu chăng nữa thì dân MD vẫn thấy những con vi trùng to tổ bố đang tranh nhau gậm nhấm làn da thịt mặn mà của mấy em thôi! Chớ dại mà tới gần họ; kiếng của họ nhìn thấy hết mọi tế bào của các em đó!"
Nghĩ vậy, mình cảm thấy an phận hơn. Nếu 99% các em còn chưa nhận ra cái nhìn của dân MD, thì hãy còn 1% các em nhận thức được sự nguy hại đó. Tô mì bỗng trở thành ngon hơn, vị mì hấp dẫn hơn bởi mình không có cặp mắt MD; mình không có cái mũi MD. Thế cũng tạm đủ, con bà sơ thì không nên với cao. BS an ủi chán! Một năm nữa thôi mì ơi; ta sẽ giã từ ngươi. Ta sẽ nhớ ngươi nhưng nhớ để mà sợ. Thế thôi!...
Truyện ngắn
Cầm xiên vơ gọn những sợi mì lên chiếc muỗm mà mình nghĩ là đang thưởng thức những miếng lòng heo béo ngậy như hình ảnh nào đó còn vương lại nơi cuốn truyện của một nhà văn Việt Nam thời tiền chiến. Sống nội trú nơi đại học, bọn sinh viên "con bà sơ" như mình, mì gói Kungfu, mì Tôm, mì Hành, Gà, Thái kết cấu thành những giọt máu quí báu. Sáng mì, trưa mì, và tối lại cũng mì. Trông thấy mì là thấy ngán đến tận cổ, nhưng thiếu mì lại thấy nhớ nhung. Không phải nhớ vì thèm ăn nhưng nhớ để sợ. Sợ nhưng vẫn phải ăn vào những lúc này. Không ăn thì đói, mà mới trông thấy hay nghĩ về mì đã ngán thì ăn nào có sung sướng gì. Có chăng, lùa đại vô miệng, nuốt cho qua để dằn cơn đói đang hoành hành nơi chiếc dạ dày kêu réo. Bởi thế, muốn cho dễ nuốt, mình đành phải tưởng tượng những sợi mì vàng vàng dưới ánh đèn tròn thành những miếng lòng heo béo ngậy. Nghĩ đến lòng heo, chưa chi nước miếng đã ứa ra. Tuy nhiên, mì vẫn là mì. Có tưởng tượng đến cách mấy thì thứ con bà sơ vẫn chưa mất cảm xúc của cái miệng.
Có thằng bạn tậu được chiếc tủ lạnh tí hon, muôn ngàn thằng khác chịu khó thăm viếng, thăm viếng thật đúng giờ như một cố tật. Hình như giữa những con người khác biệt, lại có một điểm chung rất hòa đồng và đó là cái dạ dày nơi mỗi người kêu réo cùng thời điểm. Không hiểu điểm chung này có trùng hợp thật hay không, nhưng khi mình đến lấy mấy miếng thịt bò "gửi" nhờ nơi chiếc tủ lạnh tí hon đó, ba bốn thằng khác cũng vừa ập tới nơi; thành ra của mình biến thành của chùa! Vài cọng hành cũng không hơn gì; chúng bị bắt buộc phải ra đi với sự chấp nhận khó chịu của chủ mà chui vào những chiếc dạ dày khác của bọn con bà sơ.
Có được vài lát thịt bò thái mỏng vừa đủ che khuất đáy chiếc tô sành, những sợi mì bỗng nhiên mang mùi vị lòng heo. Mấy cọng hành lơ phơ càng làm hương vị giả tưởng của mì thêm hấp dẫn. Những tô mì được bồi đắp thêm với mấy lát thịt bò và vài cọng hành tươi hình như được thưởng thức nhanh hơn mặc dầu chủ nhân của chúng cố gắng ăn chầm chậm với hy vọng kéo dài cái hương vị quí báu được giây phút nào hay giây phút ấy. Khi có thịt bò, nghi thức ăn mì cũng được thay đổi. Trên bàn có thêm loong bia bởi chỉ có bia mới đủ khả năng khuyến khích thịt bò thỏa mãn cái khẩu vị đến tuyệt đỉnh của nó. Rượu có lẽ hay hơn nhưng thứ mồ côi làm sao dám nói đến rượu. Có thịt bò, có bia, thịt bò biến nhanh hơn. Nào những thằng ăn ké, nào tốn thêm tiền, tiền mua thịt bò, tiền mua hành, tiền mua bia. Hơn nữa, thứ vô gia đình đào đâu ra tiền; có dành dụm được vài đồng thì thời gian dành dụm lâu hơn thời gian tiêu chúng. Thế cho nên, càng có thịt bò, càng thấy sự đời chóng qua và chỉ càng thêm nuối tiếc...
Nghĩ đến cái sung sướng của sự khoái khẩu làm cho mình thèm địa vị của mấy thằng có vợ mà còn đi học đại học. Chúng có vợ, chúng không phải lo nấu nướng mà đồ ăn thức uống thay đổi từng bữa; chẳng bù cho tụi vô gia cư, chui vào "dorm." tránh việc bếp núc lủng củng. Ôi sung sướng nhất là có vợ, vừa được đàng nọ lại vừa được cả đàng kia. Nghĩ đến đây, mình mới nhận thấy phục tài tụi sinh viên có vợ. Phục chúng nó sát đất đồng bào ơi! Không hiểu bố chúng cưới vợ cho chúng hay chúng có cái miệng dẻo quẹo thành ra gái mê. Gái mê là có vợ. Nghĩ lại phận mình, cũng thích và muốn có vợ lắm chứ nhưng mình là con bà sơ, mình lại không có cái miệng trơn như mỡ; mình không biết nói dối hoặc gạt gẫm con nhà lành thành ra vẫn phải nấu mì đôi khi ngày vài bữa.
Mấy bé em trung học, mới chỉ lớp 11, 12, đã mong kiếm chồng MD thì sao mà thứ con bà sơ, BS, dám xớ rớ tới. Mình theo học BS, mấy em mơ MD. Ngày xưa, thiên hạ bảo nhau rằng kiếm lấy cái kỹ sư dán vào mặt bố vợ. Nay mấy em "với" MD thì bố vợ phải dùng "bằng dollar" mới che lấp được. Đàng này, BS không thể nào kiếm tiền bằng MD, cái bằng dollar tất nhiên nhỏ hơn thì sao có thể đặt vấn đề mơ với ước. Chỉ còn cách an ủi chính mình "Hừ, đàng nào thì cũng chỉ đi làm thuê." Dù MD, MA, BA, BS, cũng phải lo cày suốt. Đôi khi, tự trấn an bằng cách tưởng tượng nói với mấy em; "Không sung sướng chi đâu bé em! Dân MD chỉ nhìn mấy em như những thành phần được tổng hợp bởi bộ xương và những miếng thịt bầy nhầy thôi! Con mắt dân MD thấy đâu cũng có vi trùng, làm sao có thể hôn em cho mặn mà; sao họ nói được những câu tình tứ với lớp thịt lổm ngổm vi trùng bao bọc một bộ xương thực nghiệm đầy ma quái! Có phải mấy em trang điểm để che mắt dân MD không? Chẳng đánh lừa được họ đâu! Dù có trát phấn dầy đến đâu chăng nữa thì dân MD vẫn thấy những con vi trùng to tổ bố đang tranh nhau gậm nhấm làn da thịt mặn mà của mấy em thôi! Chớ dại mà tới gần họ; kiếng của họ nhìn thấy hết mọi tế bào của các em đó!"
Nghĩ vậy, mình cảm thấy an phận hơn. Nếu 99% các em còn chưa nhận ra cái nhìn của dân MD, thì hãy còn 1% các em nhận thức được sự nguy hại đó. Tô mì bỗng trở thành ngon hơn, vị mì hấp dẫn hơn bởi mình không có cặp mắt MD; mình không có cái mũi MD. Thế cũng tạm đủ, con bà sơ thì không nên với cao. BS an ủi chán! Một năm nữa thôi mì ơi; ta sẽ giã từ ngươi. Ta sẽ nhớ ngươi nhưng nhớ để mà sợ. Thế thôi!...
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: