Chuyện ma có thật: Chuyện kể của một kỹ sư thủy lợi | VN-Zoom | Cộng đồng Chia Sẻ Kiến Thức Công Nghệ và Phần Mềm Máy Tính

Adblocker detected! Please consider reading this notice.

We've detected that you are using AdBlock Plus or some other adblocking software which is preventing the page from fully loading.

We need money to operate the site, and almost all of it comes from our online advertising.

If possible, please support us by clicking on the advertisements.

Please add vn-z.vn to your ad blocking whitelist or disable your adblocking software.

×

Chuyện ma có thật: Chuyện kể của một kỹ sư thủy lợi

o0obig

Búa Đá
TOÀN ẢNH THẬT TÔI CHỤP MỖI KHI ĐI CÔNG TÁC

Phần 1
Năm đầu tiên ra trường đi làm với biết bao nhiêu hoài bão ấp ủ và ước vọng. Ai cũng thế, ngồi trong trường đại học thì ước mơ nó to vãi ra ấy. Ra trường đời nó quật cho vài ba lần, tự nhiên thấy cuộc sống nó không như màu hường mà khi ngồi trên ghế nhà trường mình tưởng tượng ra.

Công việc đầu tiên là nhận công tác trong một đơn vị kiểm định chất lượng công trình ở Nha Trang.

a1.jpg

Ảnh do tác giả chụp

Ngày đầu tiên đi làm áo sơ mi trắng, giày đen, áo dắt cạp quần, thiếu cái cà vạt nữa là thành đa cấp. Làm quen công việc, làm quen với đồng nghiệp. ( đoạn này không kể kỹ vì thằng nào mới đi làm chả như thằng nào ). Làm được hơn tháng, ông sếp gọi lên phòng, nói ngày mai đi Daknong, đo điện trở đất, điện trở tiếp địa cho hệ thống dẫn điện từ nhà máy thủy điện ra đến trạm biến áp.

Ok, đời trai ngại gì sương gió. Đi cùng là một anh đồng nghiệp nữa. Trong cơ quan tôi chơi với 5 anh em nữa nhưng đợt này chỉ phân công 2 người đi đo thôi. Nghĩ định bảo sếp cho cả 5 đứa đi cho vui nhưng ổng buồn, ổng đuổi việc thì xong.

Hồi ấy là tầm tháng 7, đúng mùa mưa ở Tây Nguyên. Hai anh em lọ mọ đi từ Nha Trang lúc 3h đếm lên bến xe Gia Nghĩa ở Daknong mất 8 tiếng ngồi xe đò. Lần đầu tiên đi công tác xa nên mình cũng hứng thú. Các ông không biết đâu, cảm giác đi đến những vùng đất mới mà mình chưa khám phá nó thú vị lắm. Chút hào hứng, bồi hồi xen lẫn lo sợ. Vì mấy ông anh kêu mỗi lần đi công tác ở mấy cái chỗ nhà máy thủy điện ớn lắm. Thủy điện nó toàn làm ở đầu mối, toàn rừng với núi, thần sông cây gì hầm bà lằng. Mình nói, ngày sinh viên em còn bị ma trêu vài lần nên giờ cứng lắm. Nói cứng vậy thôi chứ cái lần gặp ma ở Trần bình nó trêu cho cũng suýt tè ra quần rồi.

Hai anh em đến Gia nghĩa cũng tầm 11h trưa rồi, sau đó hỏi đường đi lên thị trấn Kiến Đức. Từ Gia Nghĩa phi xe máy lên đó thuê phòng cũng tầm 12h trưa rồi. Tắm rửa, nghỉ ngơi cho đỡ mệt rồi đến 6h tối gọi điện cho 1 đồng chí bên đơn vị thi công đường dây để làm quen với cả chính ông ấy là người dẫn 2 anh em đi hiện trường.

2017c5f85def-4381-4920-a05e-a745019381c8.jpg


Lại ra cái quán thịt chó gì ở đầu thị trấn Kiến Đức ấy. Ổng bảo 2 anh em lạ nước lạ cái, ngày mai đi hiện trường nhớ cầm theo con dao bỏ vào trong cốp, tý nữa về xin bà chị quán thịt chó nhánh tỏi để dắt vào người. Tôi với anh Bi ngớ người, hỏi để làm gì. Ổng bảo cứ cầm theo. Bọn anh làm đường dây ở đây vài năm rồi nên có kinh nghiệm lắm. Cho nó khỏi trêu ấy mà. Ôi -censor-, lại là nó. Anh Bi nhìn mình ngao ngán. Vẫn biết cái nghề này nó gian truân vất vả nhưng cứ nghe đến nó là lại ớn hết cả người.

Lúc về phòng, mình hỏi anh Bi:
- Ủa anh Bi, anh gặp ma bao giờ chưa?
Ổng nhìn mình, ánh mắt như 1 người từng trải :
- Ở Nha Trang thì chưa, nhưng ngày xưa làm ở Srepok thì rồi.
Để tôi kể cái chuyện của ông Bi trên Srepok trước nhá.

Cách đây 3 năm, đơn vị mình cũng lên đầu mối Serepok để làm kiểm định trên đó. Hồi ấy anh Bi với 1 anh nữa cũng bò lạc như mình thôi. 2 ổng ở cùng đơn vị thi công để tiện đường ăn uống sinh hoạt với mọi người luôn cho tiện. Đến cái hôm chặn dòng thủy điện ấy. buổi trưa thì mấy ông bên chủ đầu tư cũng cúng kiếng dữ lắm. vì người ta quan niệm, chặn dòng chính là chặn mạch thủy của Hà bá, nên phải cúng kiếng cẩn thận lắm. Mọi chuyện bình thường cho đến buổi tối hôm ấy.

Lúc ấy là khoảng 11h, anh em công nhân đi ngủ hết rồi. Chỉ còn vài ông mới nhận lương đầu tháng ngồi oánh 3 cây với nhau thôi, trong đó có a Bi. Đang đánh bỗng nghe thấy tiếng như ai đang ném đá tảng xuống nước vậy, có ông bảo : Quái, đêm rồi còn thằng nào tắm ngoài kia nữa hả trời.

qKQWoAU.jpg

Ảnh do tác giả chụp
Nhưng cứ đánh bài đến nửa tiếng nữa vẫn nghe thấy tiếng thùm thùm ngoài đó. Mấy ông bảo, nó lại trêu đấy. Chuyện này mấy ông công nhân gặp suốt. Nói thì cứng thế thôi nhưng ông nào cũng run, các ông cứ tưởng tượng đêm thì tối như mực, chỉ có ánh đèn cao áp xung quanh công trường, lại còn nghe thấy tiếng thùm thùm mà biết rõ là nó đang trêu thì nghĩ thôi đã ớn lạnh rồi. Cả lũ cứ ngồi yên nghe ngóng. Lúc sau thì nghe tiếng cứu cứu. Đột nhiên, lúc đó ông bảo vệ chạy vào nói, bọn mày ơi, có thằng nào nó bị hà bá bắt rồi.Xác đang nổi lềnh phềnh ngoài kia kìa. Ra vớt nó vào đi.

Lúc đó cả lán công nhân thức giấc hết. Chạy ra ngoài sông. Thế nào ông Thành vẫn còn giãy dụa được dưới nước. Chẳng nói chẳng rằng , 4 ông nhảy cái tùm xuống sông lôi được lên. Lôi lên thì ông kia cũng no bụng nước rồi. Nhưng may sao vẫn chưa chết. Vào trong lán sưởi ấm được lúc thì kể, đang đi đánh bạc với lán công nhân làm đường ở khu bên kia về, về đến chỗ bờ sông, tự nhiên có cái gì cứ lôi ổng xuống nước, mà chính xác là chẳng có cái gì cả. Cứ như có 1 thế lực vô hình nào thi nhau đạp ổng xuống sông rồi dìm. Do ổng là dân chai từ bé, vật lộn gần nửa tiếng không dìm được chết, vừa lúc đuối sức thì mấy anh em ra cứu.

Phần 2:
Tiếp chuyện ở Thuỷ điện Serepok nhá. Ở với anh em công nhân được một thời gian thì anh Bi với anh Cảnh phải chuyển ra ngoài thuê riêng, không được ở với công nhân nữa vì nhiều lý do. Thứ 1 do yêu cầu công việc nên đơn vị kiểm định chất lượng không được ở cùng với anh em công nhân. Thứ 2 là cơ quan chuyển máy thí nghiệm lên nên 2 anh phải chuyển ra ngoài để trông coi máy với mẫu thí nghiệm. Mấy cái máy này nó to vãi ra nên phải trông coi. Toàn trăm triệu chứ ít gì. Ông nào làm bên xây dựng thì biết máy kéo thép cả máy nén bê tông ấy.

Cơ quan thuê cho 2 anh này cái nhà của một bà Dak rây gì ấy. Cái nhà này nó kiểu như mấy cái cột nó làm bằng gỗ, giống mấy cái nhà của dân tộc mấy ông hay xem trên ti vi ấy, nhưng không phải nhà sàn. Một gian để 2 cái máy thí nghiệm, một gian thì có cái giường với cái tivi để anh em xem cho đỡ buồn.

Cái nhà thuê này cách công trường khoảng 500m. Nghe 500m thì dài nhưng thực ra có tý à. Đứng trên nhà đó nhìn xuống được lán trại của mấy ae công nhân mà. Phải bố trí gần để còn câu điện ở dứoi công trường lên chứ mấy cái điện của dân tộc này không chơi được vì mấy cái máy thí nghiệm công suất nó lớn.

Đêm đầu tiên có chuyện ngay. nhà này bà dân tộc kia cho thuê nên bả chuyển vào trong bản ở với con gái. Tối 2 ông anh khoá cửa xuống chỗ lán trại của anh em công nhân chơi, ngồi uống cafe ban mê ở cái xứ này cũng thú lắm. Tầm 10h thì 2 ông rủ nhau về lán vì sợ trộm nó vào khoắng con ốc nào thì to tiền.

Về đến lán, phần vì tối hốc 2 ly cà phê vào bụng, phần vì ngày đầu nên anh em cảnh giác trộm cắp nên chẳng ông nào ngủ được. Bật ti vi thì ở cái xứ mù, cái chảo nó chả bắt được kênh nào. Thế là 2 anh em mở nhạc bolero ra nằm nghe.
Đến tầm hơn 1 giờ đêm, đang thiu thiu chợp mắt thì ông Cảnh gọi ông Bi.
- a Bi , dậy xem có thằng công nhân nào đêm còn gõ cửa này.
Anh Bi ngái ngủ nhưng cũng phải tỉnh giấc vì 3 tiếng: cộc cộc cộc.
Ông Bi bật dậy bảo quái, đêm rồi bọn nó còn mò lên đây làm gì nữa. Hay lại vay tiền đánh bạc.

sj3nFIo.jpg

Ảnh do tác giả chụp

A Bi bảo nghe kỹ ra thì đéo hẳn là tiếng gõ cửa. Kiểu như tiếng hòn bi mà ngừoi ta thả nó rơi từ trên cao xuống ấy, nhưng rơi trên sàn gỗ.

Rồi cứ lần lượt ba tiếng cộc cộc cộc đều đặn vang lên. 2 anh em nhìn nhau chẳng dám nói lên câu nào. Vì kinh nghiệm rằng, ban đêm khi có ai gõ cửa hay gọi tên thì đừng có thưa, nó dẫn đi lúc nào đéo biết đấy. Sau một hồi cộc cộc cộc vang lên ở chỗ cửa gỗ thì lần này nó kêu trên mái nhà. Lần này còn kèm theo một trang cười ré ré nghe như giọng con gái còn trẻ thét lên ấy. A Bi kể nó ré ré lên rè rè mà lanh lảnh ấy. Lại còn giữa rừng núi nên nó vang lắm. Lần này 2 ông cũng vãi đái ra quần rồi, nhưng anh Cảnh bình tĩnh hơn.

Do kinh nghiệm nhiều năm xông pha công trường rừng rú nên ổng ngồi dậy, bật đèn lên, chạy ra chỗ ban thờ giữa nhà thắp 3 nén hương rồi rầm rầm khấn, hi vọng điều tốt lành sẽ đến với hai anh em. Về giường nằm , 2 ông mới ngớ ngừoi ra là từ lúc sáng dọn nhà đến giờ chưa thắp hương khấn vái bàn thờ của nhà bà này. Cũng do chủ quan. Chắc linh nghiệm nên lúc lên giường nằm lại chỉ còn nghe thấy tiếng cộc cộc cộc lát rồi dứt. Tuy vậy nhưng chẳng ông nào ngủ được. Cứ thế 2 anh em thức đến sáng.

Sáng hôm sau gặp ông giám sát, ổng kể mấy nhà dân tộc đó hay nuôi ma xó trong nhà lắm. Các chú phải cẩn thận cúng kiếng đầy đủ. Rằm hay mùng 1 phải thắp hương hoa quả vào không nó trêu cho không ngủ được đâu. 2 anh em nhìn nhau thở dài. Thôi cũng may, chấp nhận sống chung với lũ chứ biết sao giờ. Cũng may từ đó không có chuyện gì xảy ra trên nhà để mẫu đó nữa.

Phần 3:
Thôi, phần này quay trở lại chuyện chính. Chuyện 2 ông kia ở Srepok sau cái vụ ma xó nó trêu thì cũng còn vài chuyện lạ lùng nữa. Tôi sẽ biên trong một chap khác.
Tiếp tục câu chuyện đang ở Kiến Đức, sau khi nghe anh Bi kể chuyện lạ ở Srepok, tôi cũng kể cho anh câu chuyện của mình hồi sinh viên. Hai anh em nhìn nhau ngán ngẩm cho chuyến đi thực địa đéo có gì là thú vị nữa sắp tới.
Cái nhà nghỉ hai anh em ở là ở thị trấn Kiến Đức. Muốn đi hiện trường thì phải chạy xe từ Kiến Đức xuôi xuống. gần cuối huyện DakR’lap. Sáng hôm sau hai anh em dậy vệ sinh cá nhân rồi tranh thủ đi ăn sang, đợi ông bên thi công lên đó dẫn đi ra hiện trường. Thực ra tuyến đường dây điện này nối từ nhà máy thủy điện ra trạm biến áp của huyện DakR’lap đã hoàn thành cách đây 1 năm rồi. Công việc của hai anh em là kiểm tra lại điện trở của dây tiếp địa xem có đạt chất lượng không thôi. Đo tiếp địa của 40 cái trụ điện, chiều dài tuyến khoảng 30km. Cái trụ điện này nó là trụ điện cao thế chứ không phải mấy cái cột điện các bạn hay nhìn ở khu dân cư đâu. Ngày đầu 2 đứa đo 15 cái cuối tuyến nối từ trạm biến áp về ngược bên trong. Khu này ở bên ngoài đường lớn với vào mấy cái xã toàn người Kinh và người Bắc vào làm kinh tế mới thôi. Khoảng 17 cái tiếp theo là vào trong bản của mấy người dân tộc. Khu này chủ yếu toàn người dân tộc, vị trí đo chủ yếu trong rừng café, sầu riêng, bơ, chanh dây.
20174ed53d97-4fd4-4c89-af5b-804406c15dce.jpg
Ngày thứ 2, hai anh em đang đi đến quá trưa mà chưa xong công việc để nghỉ ăn cơm. Mình kêu anh Bi, nghỉ tý đã chứ nắng vỡ cmn mặt thế này mà cứ cố thế này thì chắc anh em mình bỏ mạng ở đây mất, -censor- chạy như ngựa vào rừng café của người dân tộc, có những cái vườn nó bạt cmn ngàn, café lắm thế này bảo sao dân tộc mà hay đi oto. Có những chỗ chui vào, ngồi đo 1 lúc rồi muỗi nó đốt cho chi chít mất cả lít máu. Ông bi lúc đó cũng đói rã rời ra rồi, ông thi công thì cố giục hai đứa xong việc để cho nó hoàn thành sớm còn lấy nốt tiền của chủ đầu tư. Mà phải nói ông này khỏe, đúng là dân lao động. Ổng chạy từ sáng liên tục, liên tục thế mà đến giờ vẫn không có biểu hiện gì là mệt. Ổng kêu 2 đứa ngồi nghỉ, để anh chạy sang vườn này, tý có đồ cho 2 đứa ăn đỡ. Ngồi đợi 15 phút thì ổng về xách theo cái túi. Ra là ổng vào vườn của dân tộc, hái ít bơ trứng với chanh dây chín mọng, lúc đó đang đói nữa, đúng là nhà nghèo vớ được chiếu manh, đang cơn khát nước gặp anh đái đường . Nói chung đi cùng với một ông thi công nữa, do ổng làm thi công ở đây 5 năm trời nên vị trí từng cái trụ điện, từng ngóc ngách ổng nắm được hết. Đo xong tiến độ ngày hôm nay khoảng 4h chiều. Trở về thị trấn kiến đức tắm rửa nghỉ ngơi đến 6h thì ông thi công gọi 2 anh em đi ăn lẩu bò, dê gì ở gần quán thịt chó hôm trước ấy. Nói chung ăn cho nó có mùi vậy thôi chứ đồ ăn cũng dở tệ, 3 đứa quất hết chai 750ml rượu Daknong thì về. Đêm ở đây thì chả có cái gì thú vị cả. Cũng vài tụ điểm ăn chơi hát hò nhưng chắc không bằng được một góc Nha Trang.
Ngày cuối cùng, hai anh em đo tuyến chốt, là tuyến từ nhà máy thủy điện nối ra. Tuyến này khoảng 8 cái nhưng vất vả gấp chục lần mấy cái trụ hồi trước, vị trí đo khó khăn chứ không nằm ở ngoài đường như tuyến đầu. Những cái trụ điện tuyến này người ta bố trí trên những dốc núi dựng đứng, hay có những cái ở tận trên đỉnh đồi. Thời sinh viên, cái hồi đi thực tập địa chất ở Đồng Mỏ hay đi phượt ở Tam Đảo leo cỡ trăm mét thôi là phờ râu dê mẹ rồi. Đằng này đi làm, có những vị trí không đi xe máy được, mà phải để dưới chân núi, rồi trèo qua 3, 4 cái đỉnh đồi nữa mới đến được vị trí điểm đo.Kể ra ngày xưa trường Thủy Lợi mình nên đào tạo thêm cái môn trèo núi ở giáo dục thể chất, toàn đào tạo cầu lông với bóng chuyền làm gì không biết ( tớ bị trượt cầu lông 2 lần ).
2017b6c8d798-5795-49db-843f-76bca6e11292.jpg
Nghe ông thi công kể ngày xưa các ông ấy phải bê từng cục gạch, bê từng bao xi măng, từng thanh giằng với cột của trụ điện mới hoàn thành 1 cái trụ, thế mới thấm kiếm được ra đồng tiền thật không đơn giản chút nào, nhất là đối với những người lao động chân tay.
2017892a76a3-ccab-476c-befd-0a443d0fe0e5.jpg

20174b646a93-9663-40db-8ed6-aaa6c039ffe1.jpg
Đến cái trụ thứ 4 trong tuyến này thì trời cũng lẩm xẩm tối. Vậy là kế hoạch đo 8 trụ trong ngày nay bị phá sản, lại phải ở thêm 1 ngày mai nữa. Cái trụ này đúng là cái trụ xương nhất trong mấy ngày. Để tả qua một tý. Các ông đi vào tuyến đường thi công để vào nhà máy ấy. Đường này ngày xưa thiết kế nó dạng như kiểu đường xe đôi quả núi ra để làm đường cho thuận tiện với cả kinh tế chứ không phải đi đường vòng. Sau đó dựng xe ở lề đường này, trèo lên 1 cái vách núi dựng đứng mà đéo có bậc đi, vừa leo vừa bám chặt vào mấy cây cỏ dại mọc xung quanh để nó khỏi trượt chân. Ông thi công leo trước, tôi leo sau, a bi leo cuối cùng. Lên đến nơi là cả một kỳ tích. Trên đó là một mặt bằng rộng đổ bê tông khoảng 40 m2. Xây mỗi cái trụ điện rồi lại là vách núi. Hai anh em tranh thủ check in các kiểu rồi tiến hành đo. Ở một góc trong mặt bằng đấy là một cái miếu thờ nhỏ nhỏ. Ông thi công tranh thủ thắp nén hương với đốt ít giấy tiền mang theo từ hồi sáng. Thấy sự lạ nên tôi mới hỏi. Ổng kể bằng một cái giọng từng trải, lầm rầm trong cái không khí âm u xâm xẩm tối của đất trời Tây Nguyên, phả trong gió mùi nhang trầm thơm thoang thoảng.
20176a55cc4c-0278-48e2-aa40-8afd5ef94314.jpg
Câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm rồi, trời Tây Nguyên thì mưa thì mưa rả rich ,khi anh em thi công đang cố gắng lắp dựng nốt thanh giằng cuối cùng của cái trụ điện này, cả đội công nhân đang cần mẫn mỗi người một việc mong sao cho sớm hoàn thành. Mỗi cái trụ dựng lên là bao nhiêu công sức, mồ hôi của người lao động, hôm đó thì được tính bằng cả xương máu nữa. Người mà được thờ ở cái ban nhỏ ở góc kia là anh Thái, quê ở NĐ, ngày ấy anh theo đội vào đây làm cũng được 4 năm rồi. Chịu vất vả, cực nhọc để mong đến cuối tháng có ít tiền gửi về cho gia đình ở quê.
20179853db3a-e776-4255-8cd5-6b32f7e86ad3.jpg
Hôm ấy anh Thái với 2 người nữa ( trong đó có ông thi công tên là N ) được phân công trèo lên để lắp ốc vít bu lông nốt mấy thanh giằng của cái trụ. Cái trụ đó phải cao cỡ 40m, ổng kể trèo lên trên đỉnh trụ thì mới thấy được núi rừng nó bạt cmn ngàn như thế nào, nhìn được vào tận trong nhà máy thủy điện nữa cơ. Trời thì mưa, cũng lẩm xẩm tối như bây giờ, trèo lên cao nên gió nó còn lạnh nữa. Cũng định bụng nghỉ để sang mai làm nhưng ông đội trưởng động viên anh em cố hoàn thành nốt để ngày mai anh em nghỉ một hôm ra thị trấn ăn chơi bữa. Thôi thì anh em cũng bảo nhau cùng cố gắng. 3 người nhận việc trèo lên để lắp ốc vít, trong khi đó thì mấy người ở dưới chuyền nhau cái thanh giằng chuyển lên trên. Đang làm, tự nhiên ông Thái kêu : thế đéo nào góc rừng kia cứ có người nhìn em anh N ạ.
Mấy người quay sang góc đó thì chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy cây rừng âm u thôi. Vậy mà thế nào ông Thái cứ khẳng định là có người nhìn ở góc đó. Ông N trêu : Chắc tại hôm qua mất mấy con chốt nên giờ tinh thần không ổn định chứ đéo gì ông tướng.
Anh em lại cười xòa với nhau làm tiếp.
Đột nhiên ông Thái kêu lên : Cái điz gì thế này, -censor- mày, cái loz gì đây, anh N ơi, anh em ơi, nó đang cứa đứt dây của em.
Mọi người nhìn sang vị trí của ông Thái thì ông nào cũng hãi cmn hùng. Mặc dù chẳng có cái gì nhưng dây bảo hiểm của ông Thái cứ đang đứt ra dần dần từng sợi một như có ai đang cắt.( cái dây mà mấy ông thợ điện hay dùng để buộc vào người rồi đeo vào cột khi trèo cao ấy )
Ông N với mấy anh em kêu bám chặt vào cột điện, đoạn đưa tay ra với cho ông Thái bám vào. Nhưng không kịp nữa rồi. Ông Thái đang bám chặt vào trụ thì rời ra như có ai đang đẩy tay, chỉ kịp thét lên : Ôi cái -censor-, chết cm em rồi, nó đẩy em. Sau đó ông Thái rơi xuống cái vực sâu hoắm ấy.
Cả đội công nhân toán loạn, mấy ông ở trên cao chẳng ai bảo ai, tụt hết xuống đất. Rồi cả đêm đó, anh em men theo cái vực xuống tận con suối dưới sâu mới tìm thấy xác anh Thái. Cả người ổng tả tơi như vừa bị cho vào trong máy tuốt lúa. Vách núi với cành cây nó quật cho người anh nhão hết cả ra. Xương cốt gãy hết. Cũng may là anh em tìm thấy xác anh ngay đêm đó, chứ ở giữa rừng núi bát ngàn thế này mà gọi cứu hộ chắc còn lâu mới đến được.
Kết luận rằng tai nạn lao động, dây bảo hiểm không đạt chất lượng, lẽ ra cái đơn vị chủ quản của đội thi công này bị điều tra nhưng do ông giám đốc quen biết, với cả hôm đó, dù chẳng nói ra nhưng anh em nào cũng hiều cái nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh Thái đâu phải tại cái dây không đạt chất lượng. Lại thêm một câu chuyện nữa làm người ta càng tin hơn đang có một thế lực vô hình nào đó tồn tại gần cái đội công nhân này, có thể là ma rừng.
Tôi với anh bi lúc đó cũng run cmn rồi, nhưng đi cùng với anh thi công từng trải thì cũng đỡ sợ phần nào. Đoạn hai anh em ra cái ban thờ nhỏ đó thắp nén nhang, chia sẻ chút hơi ấm dương gian cho anh Thái, anh đi oan uổng quá. Dẫu vẫn biết cái nghề là cái nghiệp. Đo xong trụ đó thì anh em lên xe đi về, đi đường rừng mất khoảng 30km mới ra được thị trần. Hai anh em lặng im, ai cũng bồi hồi xen lẫn ớn lạnh về câu chuyện ông N vừa kể ra, mà không biết rằng chính ngày hôm sau, chuyện tương tự lại xảy ra với chính 2 đứa.


 
Sửa lần cuối:

dammage

Rìu Chiến
Hình như mình đọc bài này bên voz rồi thì phải.
chuyen nay của voz mà
chính xác là của voz
https://forums.voz.vn/showthread.php?t=5846181​​​

bạn chủ topic nếu copy ở đâu thì vui lòng ghi cái nguồn hoặc ít nhất là 2 chữ "sưu tầm" vô
 

o0obig

Búa Đá
Muôn xem để biết nó là gì , nhưng thấy code like gõ vài chữ rồi đi ra {after_boom}{beat_shot}
Nói thật diễn đàn ko có code nhấn likeS , nếu có tôi xem thấy bài hay tôi có thể nhấn 100 lần mà ko biết mỏi tay
Còn như nhấn 1 like để hiện data xem xong thấy chán thì vẫn tiếc 1 cái nhấn
cám ơn bạn đã góp ý
 


Top