Tình cờ đọc trên mạng:
Từ Việt Nam, từ vùng dịch, nghĩ về Donald J Trump
Người Việt quốc nội viết quá hay, người Việt hải ngoại được bao người hiểu???
BÀI HAY CUỐI TUẦN
Bẩy giờ sáng thức giấc, nhận được tin nhắn của một anh bạn trung niên, bảo “mới nhìn thấy một bài viết hay quá, mong anh em chuyền cho nhau đọc”.
Mà hay thiệt.
Vội vàng copy đưa lên đây mời cả nhà cùng đọc, xem như món quà nhỏ gửi tặng nhau dịp cuối tháng Bảy và chào đón đầu tháng Tám. Cám ơn anh bạn đã chuyển bài, cám ơn anh bạn đang ở Đà Nẵng đã viết bài, kèm theo lời dặn dò cả nhà làm ơn nhớ cẩn thận, phòng bệnh lúc nào cũng hơn chữa bệnh, không giỡn mặt với con Coronavirus được đâu.
Have a nice weekend. Stay home. Stay safe.
Từ Việt Nam, từ vùng dịch, nghĩ về Donald J Trump
Nguyễn Quang Chơn
Trời âm u, mưa rả rích, Đà nẵng như chìm trong nỗi buồn của sự tái nhiễm cúm tàu. Dân ĐN kiên cường, nhưng dường như dân ĐN hơi chủ quan, để lọt những kẻ tình báo hoa nam mang bom vũ hán nhập vào. Để dịch nhiễm ra cộng đồng, để đất nước hoang mang....
Từ sự kiện này, lại nghĩ đến vị tổng thống thứ 45 Hoa Kỳ. Vị tổng thống tỷ phú đầu tiên của nước Mỹ. Vị tổng thống dùng twitter như một phương tiện truyền thông. Vị tổng thống nói thẳng thừng “Trung cộng là bịp bợm”, Tập là...”không đàng hoàng”. Vị tổng thống không e ngại phê phán các vị tiền nhiệm đã lơ là, chủ quan, để tàu cộng bước vào nước Mỹ, thâm nhập vào mọi ngóc ngách đời sống..., để ăn cắp, để trục lợi, để âm mưu xây trung cộng thành một đế chế toàn cầu Hitler, và đã, hình thành được giai đoạn cơ bản đầu tiên!...
Việc thẳng thừng. Việc không úp mở. “Thiếu chính trị” của vị tổng thống này đã khiến thế giới xôn xao. Giới truyền thông không ủng hộ. Người đồng đảng phẫn chí. Kẻ đối đảng chê bai. Người gốc Mỹ hoan hô. Dân định cư chửi rủa. Dân da đen xuống đường....
Bởi vì ông, lãnh tụ thế giới đều ngẫm nghĩ nhìn lại mình, nhìn lại tàu cộng, Tập Cận Bình hoang mang, nao núng!...
Phàm ở đời. Có ai thẳng thắn mà được lòng người! Con người ta vốn thích được bưng bê, thích kẻ ba phải, thích lời tụng xưng...
Donald Trump, vị tổng thống đương nhiệm Hoa kỳ đã quá thẳng thắn để mích lòng nhiều người, ông có biết không? Biết chứ. Một người con gốc New York, theo gia đình kinh doanh từ nhỏ, tài sản hàng tỷ đô la, viết bao cuốn sách về nghệ thuật đàm phán, kinh doanh, thành công trên mọi lãnh vực đầu tư. Há không biết chuyện cỏn con: Vạch trần sai trái kẻ khác sẽ bị họ chửi mắng. Chỉ ra âm mưu kẻ khác, sẽ bị họ thù hằn.... Nhưng lợi ích nước Mỹ là trên hết. Trên cả danh dự cá nhân, lợi ích gia đình...
Trump có cần gì tiền. Trump có cần gì danh. Trump có cần gì được chiều chuộng yêu mến. Ông có quá nhiều rồi, quá đủ rồi. Trump đâu có cần làm tổng thống, ông chỉ cần du lịch đến một nước nào, lãnh tụ nước đó sẽ tiếp ông, đó là điều chắc chắn, bởi ông giàu có, ông uy tín!... Thế nhưng cái ông cần trên hết là nước Mỹ thân yêu của ông phải thức tỉnh lại sau những năm tháng bị các vị tiền nhiệm ru ngủ quên, để trung quốc, mà hiện tại là tên độc tài đầy mưu mẹo Tập Cận Bình đang thao túng, đang lộng hành, vì vậy ông cần phải làm tổng thống nước Mỹ, lèo lái, dựng nước Mỹ great again, hỗ trợ thế giới đập tan tàu cộng!...
Từ bên này bờ đại dương. Ở giữa lòng thành phố miền trung đang bị tái dịch cúm tàu. Tôi đang uất giận những tên tàu giặc, những kẻ Việt đồ, thì tôi lại nghĩ đến ông. Biển Đông chúng tôi có được bình yên để ngư dân dong thuyền ra biển? Biên giới chúng tôi có bình yên để người người trồng trọt cuốc cày? Đất nước chúng tôi có bình yên để thở làn không khí tự do, dân chủ? Có lẽ sẽ nhờ những hành động quyết liệt của ông, thẳng tay trừng trị tàu, thì tàu sẽ yên. Tàu mà yên thì Việt sẽ sống. Việt sẽ sống thì con cháu chúng tôi mới được hạnh phúc làm người....Và, tự nhiên tôi đặt niềm tin vào ông, thưa ông Trump kính mến. Tôi sợ ông bịnh. Tôi sợ ông thất cử. Tôi sợ cái phe nào đó bước lên sẽ vuốt ve bợ đỡ tàu...Nên tôi cầu mong ông khỏe mạnh, ông chiến thắng. Tôi viết những lời này từ trái tim để nếu những người dân Mỹ đọc được, sẽ suy nghĩ kỹ càng thêm, khi cầm lá phiếu trên tay chuẩn bị bỏ vào thùng phiếu...
Đất nước tôi kiên cường. Dân tộc tôi anh hùng. Hơn bốn ngàn năm nay chúng tôi đâu sợ giặc tàu. Nhưng hôm nay tôi cảm thấy rất cần một đồng minh vững mạnh. Tôi nhìn quanh. Không một ai khác, ngoài một lũ đu dây, chờ đợi gió chiều nào để vặn mình đổ theo chiều đó. Chỉ có ông. Lừng lững. Tự tin...Một người Mỹ cho tôi nhiều hy vọng!...
Chúa sẽ phù hộ ông, Donald kính mến!
NGUYỄN QUANG CHƠN