CHƯƠNG 2
Điện thoại reo giữa đêm. Tôi ngồi dậy trên giường, bụng nóng ran vì hoảng sợ, như thể tôi đã biết trước điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Có lẽ đây là một điềm báo. Có lẽ bằng cách nào đó, trong giấc ngủ thẳm sâu bí ẩn, linh hồn tôi đã chứng kiến một điều gì đó.
“Alo?” Tôi trả lời, liếc nhìn chiếc gối trống bên cạnh trong khi cố thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện vẫn ổn. Có lẽ Dean đã quyết định ở lại qua đêm tại Saint Thomas, và đó là lý do anh gọi điện về.
“Có phải là Olivia đấy không?”
Đó không phải là Dean mà là sếp của anh, Richard. Tôi thở gấp khi bật đèn lên. “Vâng, Richard, là tôi đây. Có chuyện gì vậy?”
Có một khoảng dừng ở đầu dây bên kia, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
“Tôi ghét phải là người nói với cô điều này,” anh ấy nói, “nhưng máy bay của Dean đã mất tích.”
Tôi ném chăn sang một bên và vung chân xuống sàn. “Ý anh là gì... mất tích? Anh ấy có va chạm ở đâu không?” Lại là một khoảng lặng, và tôi ngay lập tức bắt đầu đổ mồ hôi.
“Chúng tôi không biết,” Richard trả lời với một giọng trầm và nghiêm túc. “Tôi chỉ có thể nói là anh ấy đã liên lạc với đài kiểm soát không lưu ở San Juan ngay sau khi rời Saint Thomas, nhưng sau đó anh ấy đã... biến mất.”
Tôi đứng dậy và bước ra khỏi phòng ngủ. “Tôi không hiểu anh đang nói gì. Sao anh ấy có thể cứ thế mà biến mất chứ?”
Lại một khoảng dừng nữa. “Máy bay của anh ấy đã biến mất khỏi sóng radar.”
Những lời đó giáng xuống đầu tôi như một viên gạch, tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách tối om. Trong một khoảnh khắc, tôi không thể nói được gì. Tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi đó trong trạng thái sốc và không thể tin được.
“Olivia, cô vẫn ở đó chứ?”
“Vâng, tôi đây. Tôi chỉ đang cố hiểu chuyện này thôi.”
“Tôi biết chuyện này rất khó khăn,” Richard trả lời. “Nhưng cô cứ yên tâm, một cuộc tìm kiếm đã được triển khai. Cảnh sát biển đã được triệu tập ngay lập tức, và chúng tôi biết chính xác nơi Dean đã biến mất khỏi radar. Chính quyền Puerto Rico cũng đã vào cuộc và có một tàu hải quân trong khu vực, vì vậy họ đã được cảnh báo. Hôm nay là một đêm quang đãng với thời tiết tốt, mặt nước gần như phẳng lặng, đó là một điều may mắn, và mặt trời sẽ mọc sớm thôi.”
“Họ sẽ tìm kiếm xác chiếc máy bay,” tôi lầm bầm, vén tóc ra sau.
“Vâng, và cả Dean nữa. Tất cả chúng tôi đều đang cầu nguyện.”
Tôi cố gắng hiểu chuyện đang xảy ra. “Có ai khác trên máy bay với anh ấy không?”
“KHÔNG. Đáng lẽ phải có một tiếp viên đi cùng anh ấy khi trở về, nhưng cô ấy muốn ở lại Saint Thomas. Tôi nghĩ có thể có chuyện gì đó đang xảy ra giữa cô ấy và Mitchell, vì vậy Dean đã một mình bay trở lại.”
Ôi Chúa ơi. Tôi nghĩ về việc mình đã gây áp lực buộc anh phải về thẳng nhà với tôi và ước rằng mình đã cho anh lựa chọn ở lại và trở về vào buổi sáng.
“Anh vừa nói là anh ấy đã liên lạc với đài kiểm soát không lưu ở San Juan,” tôi nói. “Có phải anh ấy gặp vấn đề gì không? Đó có phải là một cuộc gọi báo nguy hiểm?”
“Không rõ ràng lắm. Theo những gì tôi biết, anh ấy nói rằng anh ấy gặp chút rắc rối với các thiết bị của mình, và anh ấy báo có sương mù.”
“Và sau đó anh ấy cứ thế mà biến mất thôi?”
“Có vẻ là vậy.”
“Nhưng như thế thì thật vô lý. Nếu gặp sự cố với thiết bị của mình, tại sao anh ấy lại không yêu cầu được phép hạ cánh ở đâu đó?”
“Đó là điều ai cũng thắc mắc.”
“Có thể khi thiết bị bị hư hỏng, anh ấy đã mất liên lạc vô tuyến. Có lẽ anh ấy đã hạ cánh ở Miami như anh ấy định.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, Đại Tây Dương tối đen lấp lánh dưới ánh trăng tròn. “Như anh nói đấy, hôm nay là một đêm trời quang đãng. Anh ấy có thể tìm thấy đường quay lại, phải không? Ngay cả khi không có thiết bị của anh ấy?”
“Anh ấy là một phi công xuất sắc,” Richard nói. “Nhưng nếu anh ấy ở ngoài đó, radar sẽ tìm được ngay.”
Tôi bắt đầu cảm thấy hơi run khi cố tưởng tượng chuyện có thể xảy ra. “Nếu anh ấy phải rơi xuống nước,” tôi nói, “có áo phao trên máy bay phải không? Anh ấy sẽ biết phải làm gì để sống sót phải không?”
Richard thở ra một hơi. “Tôi không biết, Olivia. Đôi khi các phi công có thể bị mất phương hướng và thậm chí họ còn không nhận ra mình đang lao xuống cho đến khi quá muộn.”
Tôi mường tượng ra cảnh máy bay của Dean rơi vào vòng xoáy tử thần và cảm thấy như mình sắp phát bệnh.
“Cô có ổn không vậy?” Richard hỏi. “Cô có muốn tôi gọi ai không?”
“Không cần đâu,” tôi đáp, lau đi dòng nước mắt trên má trong khi tim đập như búa khoan. “Tôi sẽ gọi cho mẹ mình. Nhưng làm ơn, anh có thể thông báo cho tôi ngay khi anh nghe được tin tức không?”
“Đương nhiên rồi.”
Chúng tôi gác máy. Tôi ngồi lặng im trong trạng thái tê liệt đầy sợ hãi, nhìn thẳng về phía trước, không thấy gì ngoài những hình ảnh đáng sợ của chồng tôi: Dean ngồi trong buồng lái và cố gắng kiểm soát chân ga đang run rẩy trong khi máy bay đang lao xuống. Tôi tưởng tượng anh đã chiến đấu đến giây cuối cùng để nâng mũi máy bay lên trước khi phải bỏ cuộc, nhắm nghiền mắt và đâm sầm xuống biển.
Có điều gì đó trong tim tôi vụt tắt, và ánh mắt tôi lại hướng về vầng trăng tròn.
Không. Điều đó là không thể. Dean chưa chết. Nếu anh đi rồi, tôi sẽ cảm nhận được. Tôi sẽ cảm thấy tăm tối và tuyệt vọng. Hay vô vọng. Nhưng đó không phải là điều tôi cảm thấy ở hiện tại. Mọi người đang tìm kiếm anh, và tôi tin rằng họ sẽ tìm thấy anh. Tôi tin rằng chồng tôi đã hạ cánh an toàn trên mặt nước. Ai đó sẽ phát hiện ra xác máy bay và thấy anh đang trôi nổi, còn sống, và anh sẽ trở về nhà với tôi. Bởi nếu chỉ có một điều mà tôi biết về chồng mình - ngoài việc anh ấy yêu tôi - thì chính là anh ấy luôn sống sót đến cuối cùng.
✽ ✽ ✽
Ngay trước khi mặt trời ló dạng, mẹ tôi xuất hiện. Tôi nhắn bà lên thẳng căn hộ, nơi tôi đang đi đi lại lại trong bếp, tay cầm tách cà phê thứ ba. Khi tôi mở cửa cho bà vào, bà đã kéo tôi vào vòng tay ấm áp.
“Mẹ đây, mẹ đây rồi,” bà thì thầm khi tôi suy sụp và khóc trên vai bà. Đây là lần đầu tiên tôi thực sự khóc kể từ khi Richard gọi điện đến. Tôi cho rằng mình đã cố gồng hết sức để duy trì trạng thái phủ nhận, điều này dễ dàng hơn nhiều so với việc chấp nhận một thực tế rất có khả năng sẽ xảy ra, rằng Dean sẽ không bao giờ trở về nhà với tôi nữa.
Tôi rời khỏi vòng tay êm ái của mẹ, đóng cửa lại sau lưng bà và theo bà vào bếp. Không ai trong chúng tôi nói gì trong khi bà đặt chiếc túi Gucci màu hồng của mình xuống ghế rồi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ kính lớn về phía mặt trời mọc đang tỏa ánh sáng rực rỡ trên Đại Tây Dương.
“Đáng lẽ nó không nên nhận nhiệm vụ tối qua,” bà nói với vẻ phán xét. “Lẽ ra nó nên từ chối và đến ăn tối cùng chúng ta. Nếu thế thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng nó đâu thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồng tiền, phải không?”
Tôi thẫn thờ nhìn mẹ. “Mẹ, mẹ nghiêm túc đấy ạ? Mẹ chỉ muốn nói thế với con thôi sao? Mẹ không thể ngậm miệng lại, chỉ lần này thôi cũng được, và giả vờ rằng mẹ quan tâm đến việc chồng con có thể...”
Tôi không nói nên lời. Tôi thậm chí còn không thể nghĩ đến khả năng anh ấy có khi đã...
Bà ấy quay sang tôi vỗ về. “Tất nhiên là mẹ có quan tâm rồi. Mẹ chỉ giận nó, thế thôi. Mẹ giận vì nó đã đẩy con vào tình thế này - khiến con đau đớn như vậy - trong khi có thể tránh được tất cả nếu nó...”
“Dừng lại đi mẹ,” tôi giơ một tay lên. “Mẹ không giúp được gì cả. Anh ấy nhận nhiệm vụ này vì anh ấy là một phi công giỏi. Anh ấy đam mê công việc của mình và tận tụy. Và con không thích mẹ nói thế về anh ấy, cứ như thể tất cả những gì anh ấy quan tâm là tiền bạc và danh vọng vậy. Như thể đó là lý do duy nhất khiến anh ấy cưới con. Mẹ phải nghĩ sau bốn năm con gái mình hạnh phúc viên mãn, mẹ có thể cũng nên cân nhắc đến khả năng rằng mẹ đã nghĩ sai về anh ấy chứ.”
Mẹ tôi cũng giơ một tay lên, nhưng đó là một cử chỉ đầu hàng. Tôi cảm thấy vai mình thả lỏng một chút.
“Con nói đúng,” bà nói. “Mẹ xin lỗi. Mẹ biết con yêu nó và bây giờ không phải là lúc để mẹ chỉ trích.”
“Không hề.” Một phần trong tôi muốn tiếp tục ca ngợi Dean cho đến khi bà phải thừa nhận mình sai, một lần và mãi mãi, nhưng tôi đã cạn kiệt cảm xúc. Thay vì thế, tôi nhấc tách cà phê của mình lên, đổ chút cà phê lạnh còn sót lại vào bồn rửa và cọ sạch nó bằng một chiếc bàn chải lông cứng có cán dài. Tôi đợi cho huyết áp của mình trở lại bình thường trước khi đặt chiếc cốc lên giá đĩa và đối mặt với mẹ tôi một lần nữa.
“Nếu bố con ở đây,” bà nói khi di chuyển đến chỗ chiếc ghế sofa trong phòng khách, “ông ấy sẽ gọi điện ngay bây giờ và hét vào mặt đám người đó. Ít nhất sau đó chúng ta sẽ biết vài thông tin.”
Tôi cũng đi vào phòng khách và ngồi xuống bên cạnh mẹ. “Richard hứa sẽ gọi lại ngay khi nghe tin.”
“Richard là ai?”
“Richard Walker. Người giám sát của Dean.” Tôi với tay lấy điều khiển từ xa và bật tivi, sau đó chuyển hết kênh này đến kênh khác, từ Good Morning America sang bản tin buổi sáng của vùng. Một lúc sau, dòng chữ Tin nóng xuất hiện ở cuối màn hình và một bức ảnh công khai của Mike Mitchell đã thu hút sự chú ý của tôi.
“Đây rồi,” tôi lần mò cái điều khiển để tăng âm lượng.
Nữ phát thanh viên đọc bản tin: “Đêm qua, một chiếc máy bay thuê riêng từ Miami đã mất tích ngoài khơi Puerto Rico trên đường trở về từ Saint Thomas sau khi đưa nhạc sĩ Mike Mitchell đến nhà riêng của anh ở đó. Chiếc máy bay thuộc sở hữu của Gibson Air, công ty điều hành một phi đội gồm toàn máy bay hạng sang tư nhân trên toàn thế giới. Một đại diện của Gibson đã xác nhận Mitchell không có mặt trên máy bay khi máy bay mất tích. Một cuộc tìm kiếm đang được triển khai để tìm phi công điều khiển chiếc máy bay này. Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật tin tức.”
Cô chuyển ngay sang một mục tin tức khác, vì vậy tôi ngồi tựa lưng vào đệm ghế và nhấn nút tắt tiếng.
“Họ nói máy bay của anh ấy bị rơi,” tôi lẩm bẩm bằng một giọng trầm thấp. “Richard không nói như vậy. Anh ấy chỉ nói chồng con biến mất.”
Mẹ nắm lấy tay tôi và siết chặt. “Có lẽ anh ta không muốn làm con buồn.”
Tôi biết bà đang cố giúp đỡ, nhưng lời của bà chẳng khiến tôi cảm thấy khá hơn. “Có lẽ vậy.” Chúng tôi chìm trong sự im lặng nghiệt ngã.
“Dù thế nào đi nữa,” mẹ nói, “không có tin tức nào là tin tốt, phải không? Nếu họ chưa tìm thấy bất kỳ mảnh xác máy bay nào thì con vẫn có thể hy vọng. Nó vẫn có thể đang ở ngoài đó. Hoặc có khi nó đã hạ cánh an toàn ở đâu đó rồi.”
Tôi thẫn thờ nhìn vào màn hình tivi. “Anh ấy không thể chết được, mẹ ạ. Con sẽ cảm thấy, và sẽ biết nếu anh ấy đi rồi phải không?” Tôi quay sang phía bà. “Mẹ có cảm thấy bố mất không?”
“Chà, tất nhiên là có rồi,” bà trả lời. “Nhưng lúc đó mẹ đang ở trong phòng cùng ông ấy.” Bà siết tay tôi chặt hơn và chuyển sự chú ý của mình trở lại tivi.
✽ ✽ ✽
Một lúc sau, Richard gọi lại. Bụng tôi quặn thắt ngay khi tôi nhấc máy và nghe được giọng nói của anh ấy. “Có chuyện gì vậy? Họ có tìm thấy gì không?”
“Chưa,” anh ấy đáp. “Họ vẫn đang tìm kiếm, nhưng tôi vừa nói chuyện điện thoại với nhân viên kiểm soát không lưu ở San Juan, và anh ta đã đọc cho tôi bản ghi các cuộc liên lạc vô tuyến của Dean trước khi anh ấy biến mất khỏi radar. Tôi đã nhờ họ gửi fax qua.”
“Trong đó nói gì?” Máu tôi đang hừng hực cháy vì adrenaline tuôn trào.
“Hơi lạ,” Richard trả lời, “và tôi hy vọng chúng ta có thể tìm thấy hộp đen để biết chính xác chuyện gì đang xảy ra.”
“Ý anh là gì, lạ là sao?” Tôi ước gì anh ấy nhanh lên và mau nói ra hết tất cả, nhưng nghe như anh ấy đang lật từng trang ghi chú. Tôi cố gắng kiên nhẫn.
“Trước khi tôi đọc nó cho cô nghe,” anh ấy nói, “cô nên biết trước rằng người điều khiển đề cập đến rất nhiều lần nhiễu sóng vô tuyến - bắt sóng mờ và tĩnh điện đến rồi đi - vì vậy rất khó để giải mã những gì Dean đang nói, nếu anh ấy thực sự gọi trợ giúp. Nếu đây là một cuộc gọi báo nguy, các trạm hoặc máy bay khác sẽ bắt được ngay, nhưng cho đến nay vẫn chưa có báo cáo nào nói về việc phát hiện tín hiệu cấp cứu. Vì vậy, chuyện này có hơi bất thường.”
“Anh nói tiếp đi,” tôi vừa nói vừa đi thẳng ra cửa sổ. Mẹ vẫn ngồi trên sofa, chăm chú nhìn tôi.
Richard nói tiếp. “Đầu tiên, Dean đã nói tên và báo cáo vị trí của mình. Anh ấy ở cách bờ biển Puerto Rico khoảng 15 dặm, đang bay ở độ cao 1.200m thì yêu cầu được bay ở độ cao cao hơn. Người điều khiển cảm nhận được sự khẩn cấp và đã đồng ý, sau đó đợi phản hồi, nhưng không nhận được bất cứ tín hiệu nào từ Dean. Người điều khiển tiếp tục thử liên lạc lại, rồi cuối cùng Dean cũng trả lời. Đây là những gì anh ấy đã nói, và tôi sẽ đọc nó cho cô nghe, chính xác từng từ một: Chuyến bay 758 đang ở độ cao 1.800m. Tôi đang ở trong một đám mây kỳ lạ. Tôi không biết mô tả nó thế nào. Nó bay lên từ phía đại dương. Rất nhanh. Tôi không kịp bay lên cao hơn để tránh nó, nhưng mọi thứ đều rõ ràng khi tôi đang ở vị trí hiện tại. Nó trông giống như một đường hầm. Tôi có thể thấy nó đang ở cách xa tôi vài dặm, về phía bắc. Bầu trời quang đãng. Duy trì tốc độ 190 dặm một giờ.”
Richard dừng lại để lật sang trang. “Tín hiệu không ổn định. Dean xuất hiện lúc được lúc không. Rồi anh ấy nói: La bàn đang quay. Đám mây đang xoáy xung quanh tôi ngược chiều kim đồng hồ. Tôi đang tăng tốc độ lên 220 dặm để vượt qua. Bầu trời phía trước quang đãng... cách tôi khoảng một dặm. Sau đó, người điều khiển đã hỏi: Anh có thấy bất kỳ nhiễu động nào không? Dean trả lời: Không. Không có gió. Sau đó là một khoảng im lặng rất dài trong khi người điều khiển cố gắng kết nối lại với anh ấy. Dean còn nói: Đường hầm đang thu hẹp xung quanh tôi, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy một cánh cửa để thoát ra khỏi đó. Duy trì tốc độ hiện tại.”
Richard dừng lại một lần nữa. “Đó là liên lạc vô tuyến cuối cùng của anh ấy. Sau đó, người điều khiển tiếp tục theo dõi anh ấy trên radar trong khoảng một dặm. Lần quét phạm vi cuối cùng cho thấy anh ấy đang đi về hướng tây bắc lúc 1 giờ 28 phút sáng. Trong lần quét tiếp theo, màn hình đã trống trơn.”
Trái tim tôi đập rộn vì đau buồn và hoài nghi khi tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ra đại dương bao la. Xa xa có một chiếc tàu chở hàng lớn đang hướng ra khơi, và vài chiếc thuyền buồm nhỏ. Tôi cố gắng hít thở chậm, sâu và bình tĩnh khi xem xét những gì mình vừa nghe được.
“Người điều khiển có thấy anh ấy bối rối không?” Tôi hỏi. “Hành động của anh ấy có giống như đang gặp rắc rối hoặc không thể kiểm soát máy bay không?”
“KHÔNG. Người điều khiển cho hay anh ấy có vẻ rất bình tĩnh và làm chủ được tình hình, hoàn toàn thoải mái, đó là lý do tại sao anh ta rất ngạc nhiên khi chiếc máy bay biến mất.”
Mẹ tôi đang ngồi trên sofa bỗng gọi tôi. “Olivia! Có tin tức mới.”
“Chờ tôi một chút,” tôi nói với Richard khi tiến lại gần tivi và điều chỉnh tăng âm lượng. “Richard, bật Good Morning America lên đi, rồi gọi lại ngay nhé.”
Tôi gác máy và đứng trên tấm thảm lớn, mở to mắt nhìn những hình ảnh hiển thị trên màn hình. Họ chiếu những bức ảnh chụp loại máy bay mà Dean đã lái, sau đó chuyển sang cảnh nội thất sang trọng với ghế bọc da màu trắng và một nữ tiếp viên hàng không hấp dẫn trong bộ đồng phục. Cô ta đang bưng một khay đồ uống. Rồi họ chuyển sang một bức ảnh khác của Mike Mitchell. Nữ phát thanh viên nói rằng cô ta đang kết nối với anh ta qua điện thoại.
“Anh thế nào rồi?” Cô ta hỏi. “Chúng tôi mừng là anh vẫn an toàn.”
“Vâng,” Mitchell trả lời. “Sáng nay, tôi đã cảm thấy mình rất may mắn.”
“Hẳn nhiên là vậy rồi. Anh có thể cho chúng tôi biết chuyến bay đến Saint Thomas của mình thế nào không?”
“Vâng. Thời tiết đẹp hoàn hảo. Bầu trời quang đãng suốt toàn bộ đường đi. Một chuyến bay rất suôn sẻ, không có vấn đề gì cả. Và tôi đã bay cùng phi công đó rất nhiều lần. Anh ấy thực sự là một phi công xuất sắc, vì vậy tôi không thể ngừng tự hỏi có chuyện gì khác đang xảy ra ở đây không.”
“Chuyện gì khác là sao?” Nữ phát thanh viên nhấn mạnh.
“Chà, đó là Tam giác Quỷ Bermuda mà,” Mitchell trả lời. “Đây chắc chắn không phải chiếc máy bay đầu tiên bị mất tích, và nó khiến chúng ta tự hỏi không biết chuyện gì đang thực sự xảy ra ngoài đó. Người ta nói rằng đã nhìn thấy những ánh sáng kỳ lạ trên bầu trời, thời gian bị bẻ cong và đủ thứ. Cô nên tìm hiểu về Chuyến bay 19 vào năm 1945. Năm máy bay của Hải quân Hoa Kỳ mất tích trong một cuộc tập trận thường kỳ mà không để lại dấu vết nào. Rất nhiều chuyện kỳ lạ cũng đã xảy ra trong quá trình tìm kiếm. Có điều gì đó đang diễn ra ngoài kia, và dường như không ai có thể giải thích được.”
Nữ phát thanh viên gật đầu với vẻ thấu hiểu. “Tôi sẽ hỏi anh câu này nhé, anh Mitchell. Anh đã từng thấy ánh sáng lạ hay vật thể không xác định nào trên bầu trời chưa?”
“Ôi, trời ơi,” mẹ tôi nói, cắt ngang chương trình. “Họ sẽ biến chuyện này thành một gánh xiếc và bắt đầu tìm kiếm những con người nhỏ bé màu xanh lá cây.”
“Suỵt, mẹ!” Tôi trả lời, ngồi hướng về phía trước để lắng nghe.
“Tôi chưa từng thấy,” Mike đáp, “nhưng tôi biết những người đã nhìn thấy. Tôi chỉ hy vọng những người đang tìm kiếm ngoài đó đều ổn và họ sẽ tìm thấy viên phi công. Anh ấy là một người tốt.”
Nữ phát thanh viên cảm ơn Mike và chiếu video hình ảnh trực thăng của Cảnh sát biển đang cất cánh trong khi cô ta mô tả khu vực tìm kiếm.
Điện thoại lại reo một lần nữa. Tôi vội vàng đứng dậy để nghe máy, người ở đầu dây bên kia là Richard.
“Anh đã xem chưa?” Tôi hỏi.
“Rồi, nhưng cô đừng tin quá nhiều, Olivia. Gã đó hít thuốc như cơm bữa. Và anh ta có lẽ chỉ muốn xoa dịu công chúng mà thôi.”
“Anh có chắc không vậy? Vì đoạn thông tin mà anh đọc cho tôi nghe khá lạ lùng, anh có nghĩ vậy không? Ý tôi là... Dean đang nói về cái gì vậy? Mây kiểu gì mà lại có hình đường hầm?”
“Mây có thể di chuyển và tạo thành nhiều hình dạng.”
“Vâng, nhưng anh ấy nói lúc đó không có gió. Và còn chuyện la bàn xoay vòng nữa thì sao?”
Richard im lặng mất một lúc. “Nghe này, Olivia, tôi không muốn đập tan hy vọng của cô, nhưng những điều mà Dean nói... rất dễ hiểu nếu anh ấy bị mất phương hướng.”
“Là như thế nào?”
“Nếu có vấn đề xảy ra với la bàn, có khả năng những bộ phận khác cũng bị lỗi, và nếu đồng hồ hiển thị chân trời của anh ấy không hoạt động...”
“Đó là cái gì?”
“Đó là một công cụ xác định vị trí đường chân trời để phi công có thể duy trì thăng bằng cho máy bay. Nếu bộ phận đó bị trục trặc, và nếu không có dụng cụ cho thấy máy bay đang mất độ cao và không có bất kỳ điểm tham chiếu nào từ bên trong đám mây, thì phi công không thể biết anh ấy đang lộn vòng và sẽ chỉ nhận ra khi quá muộn. Điều đó có thể giải thích tại sao Dean nghĩ đám mây đang quay ngược chiều kim đồng hồ.”
Tôi thấy tất cả những điều này thật khó chấp nhận. “Nhưng anh ấy nói rằng anh ấy có thể nhìn thấy bầu trời quang đãng phía trước, qua một ô cửa ở cuối đường hầm.”
Richard nhẹ nhàng trả lời, “Anh ấy có thể đã nhìn ra biển. Trời tối, và có trăng tròn. Hình ảnh phản chiếu trên mặt nước có thể trông giống như ánh sao.”
Khi nghĩ đến cảnh máy bay của Dean lao thẳng xuống biển đen, cổ họng tôi thắt lại và mắt tôi rơm rớm nước. Tôi mất một lúc để lấy lại bình tĩnh trước khi có thể nói tiếp. “Cảm ơn, Richard. Anh hứa là sẽ gọi cho tôi ngay nếu anh nghe được bất cứ tin tức gì nhé? Tôi sẽ tiếp tục cầu nguyện.”
“Tôi cũng sẽ làm như vậy,” anh trả lời.
Tôi cúp máy và quay sang mẹ, người đang nhìn tôi với vẻ lo lắng. “Con ổn không?”
Những bức tường dường như đang vây hãm quanh tôi. Sao điều này lại có thể xảy ra? Hôm qua, Dean và tôi còn đang cùng đi du thuyền, trò chuyện về kế hoạch sinh em bé. Lẽ ra giờ này anh phải về nhà rồi. Anh đã hứa sẽ vào giường cùng tôi lúc bình minh, và chúng tôi sẽ làm tình.
Nhưng anh đã không về nhà. Anh đang ở đâu đó ngoài kia. Một mình. Không biết là còn sống hay đã mất. Tôi tiếp tục bám víu lấy hy vọng rằng anh vẫn sống sót sau vụ va chạm, nhưng khi tôi bắt gặp ánh mắt bối rối của mẹ, mọi thứ dường như đều đang rơi xuống tận cùng đáy vực. Tôi cảm thấy kỳ lạ, da tôi đang ngứa ran lên. Rồi tôi cảm thấy như thể mình ngạt thở và cần một chiếc mặt nạ dưỡng khí. Mẹ tôi đứng dậy và dỗ dành tôi ngồi xuống.