Bên kia vùng biển sáng trăng | VN-Zoom | Cộng đồng Chia Sẻ Kiến Thức Công Nghệ và Phần Mềm Máy Tính

Adblocker detected! Please consider reading this notice.

We've detected that you are using AdBlock Plus or some other adblocking software which is preventing the page from fully loading.

We need money to operate the site, and almost all of it comes from our online advertising.

Please add vn-z.vn to your ad blocking whitelist or disable your adblocking software. 

All the knowledge we share is completely free. If you are willing, please support us here.

×

Bên kia vùng biển sáng trăng

malemkhoang

Rìu Chiến
ymf02ro6.jpg

Giới thiệu​

Nguyên tác: beyond the moonlit sea​


JULIANNE MACLEAN là tác giả bán chạy nhất của USA Today với: hơn 30 tiểu thuyết được xuất bản. MacLean đã bốn lần lọt vào vòng chung kết của giải thưởng RITA dành cho Nhà văn Lãng mạn Hoa Kỳ và giành được nhiều giải thưởng, bao gồm Booksellers’ Best Award và Reviewers’ Choice Award của Romantic Times. Tiểu thuyết của cô đã bán được hàng triệu bản trên toàn thế giới và đã được dịch ra hơn chục thứ tiếng.​
urm5j3m9.jpg
Julian%20Maclean.png

Olivia Hamilton, một cô gái trong sáng và thuần khiết, như ý nguyện được kết hôn với tình yêu của đời mình, Dean, chàng phi công quyến rũ chuyên lái máy bay riêng cho những người giàu có và nổi tiếng. Cuộc sống của họ trôi qua bình dị cho đến một ngày nọ, Dean đột ngột biến mất khi bay ngang qua Tam giác Quỷ Bermuda: Thế giới của Olivia đã hoàn toàn bị đảo lộn. Sau nhiều năm chờ đợi, cuối cùng Olivia cũng phải buông bỏ niềm hy vọng mong manh rằng người chồng yêu dấu của mình có thể vẫn còn sống. Melanie Brown là một nhà vật lý học ngày đêm nghiên cứu về bí ẩn của Tam giác Quỷ Bermuda. Nhưng hứng thú nghiên cứu của cô dần mất khi mẹ của cô qua đời trong một tai nạn thương tâm. Để làm lại cuộc đời và cứu vãn sự nghiệp của mình, cô quyết định tìm đến một phòng khám tâm lý, và bất ngờ bước vào cuộc tình ngang trái với chính bác sĩ trị liệu của mình. Tưởng chừng như cuộc đời của hai người phụ nữ này chẳng liên quan, nhưng họ lại bất ngờ giao nhau ở một điểm. Mối liên hệ kỳ lạ của hai người đã mở ra những bí mật có khả năng thay đối mọi thứ mà Olivia nghĩ cô ấy biết về cuộc hôn nhân, chồng cô ấy và quan trọng nhất là bản thân cô ấy.​

“Một tình yêu tìm thấy và đánh mất, những sai lầm mắc phải và bị chôn vùi, những bí mật quá sâu không thể buông bỏ.”​

*​


"Bên Kia Vùng Biển Sáng Trăng" là một tiểu thuyết lãng mạn đầy cảm xúc, kết hợp giữa bí ẩn và sự chữa lành tâm hồn. Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính: Olivia Hamilton và Melanie Brown, hai người phụ nữ với cuộc đời tưởng chừng không liên quan nhưng lại được kết nối bởi một sợi dây vô hình.
Olivia là một cô gái trong sáng, hạnh phúc khi được kết hôn với Dean, một phi công quyến rũ. Tuy nhiên, cuộc sống của cô đảo lộn khi Dean biến mất một cách bí ẩn trong chuyến bay qua Tam giác Quỷ Bermuda. Sau nhiều năm chờ đợi, Olivia buộc phải chấp nhận sự thật đau lòng rằng Dean có lẽ đã không còn sống.
Melanie Brown, một nhà vật lý học, dành nhiều năm nghiên cứu về bí ẩn của Tam giác Quỷ Bermuda. Tuy nhiên, sau cái chết của mẹ, cô rơi vào khủng hoảng tinh thần và phải tìm đến bác sĩ tâm lý. Tại đây, cô bất ngờ rơi vào mối tình ngang trái với chính người bác sĩ trị liệu của mình.
Hai cuộc đời tưởng chừng song song ấy bỗng chốc giao nhau, hé lộ những bí mật sâu kín về cuộc hôn nhân của Olivia, về Dean, và cả những điều Olivia chưa từng biết về chính mình.​
 

malemkhoang

Rìu Chiến

PHẦN I​

Chương 1​

new york - miami
1986 - 1990

OLIVIA
Miami, 1990
Đáng lẽ ra tôi phải biết nhiều hơn thế. Tôi không nên nói ra những điều như vậy mới phải.

Đó là những lời mà tôi đã tự nhủ với lòng mình khi tôi biết chuyện xảy ra với chồng tôi trên chuyến bay trở về từ Quần đảo Virgin. Nhưng đó há chẳng phải là những lời mà tất cả mọi người đều sẽ nói sau khi một chuyện gì đó tồi tệ xảy ra sao?
Ít nhất tôi không phải là người trực tiếp gây ra những chuyện đã xảy đến với Dean. Chẳng biết lỗi là do ai nữa. Đó có lẽ sẽ mãi là một bí ẩn không lời giải cho đến tận cùng thời gian. Nỗi niềm hối tiếc của riêng tôi liên quan đến một chuyện mang tính cá nhân hơn, một loạt các sự kiện bắt đầu vào một buổi sáng Chủ nhật, khi mẹ tôi gọi điện đến. Dean và tôi vẫn đang ngủ, anh ấy rên rỉ khi phải ngồi dậy nghe điện thoại.
“Alo?” Anh đưa tay lên vuốt mặt để tỉnh táo hơn. “Chào buổi sáng, Liz. Không ạ, không quá sớm đâu mẹ. Không, mẹ không đánh thức tụi con đâu. Mẹ khỏe chứ ạ?”
Dean liếc mắt nhìn tôi, và tôi đáp lại anh bằng cách kéo chiếc chăn lông vũ lên quá đầu.
“Vâng, thời tiết đang rất tuyệt ạ,” anh lại huých tôi bằng đầu gối. “Olivia ở ngay đây ạ. Mẹ giữ máy nhé...”
Tôi thò đầu ra, chun mũi và lắc đầu. Anh đẩy điện thoại về phía tôi với vẻ mặt như muốn nói, Đừng bắt anh nói chuyện với mẹ.
Tôi không thể hành hạ anh thêm nữa, bởi anh và mẹ tôi không thực sự thân thiết - khéo léo mà nói thì là như vậy, còn để nói thẳng thì... họ ghét nhau, chỉ là chưa bày ra mặt mà thôi.
Đương nhiên là Dean chẳng có lỗi gì cả. Tất cả là tại mẹ tôi hết.
Tôi ngồi dậy và đón lấy chiếc điện thoại từ tay anh. “Con chào mẹ.”
Dean hôn lên má tôi, trườn ra khỏi giường và thả bộ về phía phòng tắm. Mẹ đã nói gì đó với tôi, nhưng tôi bị phân tâm trước cảnh người chồng đẹp trai của mình cởi áo phông, sau đó đóng lại cánh cửa sau lưng anh ấy.
“Olivia, con có đang nghe không đấy?”
Tôi ngồi thẳng dậy trên đống gối lông dày. “Dạ mẹ, con đây.”
“Con có nghe mẹ vừa nói gì không?”
“Không ạ. Con vẫn đang ngái ngủ. Mẹ nói lại được không?”
“Con có thể qua nhà dùng bữa tối nay không?” Bà nhắc lại. “Sarah và Leon sẽ ở thị trấn đến tận thứ Tư, và Sarah đã rất ngọt ngào gọi điện cho mẹ vào hôm qua. Mẹ đã không nói chuyện với con bé rất lâu rồi, có lẽ là từ hồi tang lễ của bố con, nên mẹ đã mời chúng qua nhà.”
Tôi vò đầu, ngạc nhiên vì Sarah chủ động gọi điện cho mẹ tôi. Sarah là chị gái cùng bố khác mẹ của tôi, hơn tôi gần hai mươi tuổi, và là sản phẩm từ cuộc hôn nhân đầu tiên của bố với một người phụ nữ tên là Barbara, bà ấy mất từ trước cả khi tôi được sinh ra.
“Mẹ chắc là con cũng biết,” mẹ tôi tiếp tục, “mai là giỗ năm thứ hai của bố. Có lẽ đó là lý do con bé gọi điện đến. Mẹ không biết nữa. Dù thế nào thì con cũng phải có mặt đấy.”
Tôi cảm thấy xấu hổ khi quên mất hôm nay là ngày mấy, nhưng gần đây tôi có quá nhiều chuyện phải nghĩ. Tôi đang cố ngăn mình không nhìn vào lịch.
Nghe thấy tiếng vòi sen đang chảy trong phòng tắm, tôi trườn ra khỏi giường và khoác áo choàng tắm của mình lên. “Thật tuyệt khi gia đình chúng ta có dịp được ở bên nhau. Chúng con rất vui vì được mời đến. Lời mời này bao gồm cả Dean nữa đúng không mẹ?”
“Đương nhiên là không thể thiếu Dean rồi,” bà đáp lại với cái giọng mỉa mai như thú nhận hết mọi chuyện - rằng bà không đón nhận anh ấy, cả hai chúng tôi đều biết điều đó, nhưng bà không muốn gây ra thêm bất kỳ rạn nứt nào nữa.
“Con hỏi cho chắc thôi,” tôi nói, từ lâu tôi đã ngầm xác định sẽ chẳng ích gì khi thuyết phục mẹ mình rằng bà đã luôn nghĩ sai về chồng tôi - rằng anh ấy không “thấp kém hơn tôi” như lời bà, chỉ vì nhà anh không có nhiều tiền.
Ơn giời, Dean chẳng thèm chấp nhặt cái thói hợm hĩnh trắng trợn ấy của mẹ tôi. Gần như lúc nào chúng tôi cũng đem bà ra làm trò đùa và rồi anh lại cười phá lên. Rất nhiều lần chúng tôi chỉ đành đảo mắt ngán ngẩm khi bà khoe chiếc túi xách mới hào nhoáng trị giá hàng nghìn đô-la hay thiếu tế nhị hỏi han về tình hình tài chính của gia đình anh.
Khi đứng bên cửa sổ nhìn đám mây mỏng nhẹ trôi trên bầu trời buổi sáng, tôi đã hỏi bà liệu tôi có cần mang gì đến bữa tối không.
“Chỉ cần các con đến là được rồi,” bà đáp. Sau đó, chúng tôi trò chuyện thêm một hai phút rồi cúp máy.
Dean vẫn dang tắm nên tôi đi pha cà phê và ra lấy tờ báo Chủ nhật ở ngoài cửa. Một lúc sau, tôi đã yên vị bên bàn bếp, đọc mục nghệ thuật và giải trí. Dean xuất hiện với quần đùi và áo phông cotton màu xanh da trời nhạt, tóc vẫn còn đang ướt.
“Cạo sạch đẹp đấy,” tôi nở một nụ cười khiêu gợi với anh ấy, sau khi nhận xét về bộ râu lởm chởm của anh vào đêm hôm trước khi chúng tôi ở trên giường.
Anh vòng ra phía sau và xoa bóp vai cho tôi. “Anh sẽ cố gắng trơn láng hơn vào lần sau.” Anh hôn lên đỉnh đầu tôi và rót cho mình một tách cà phê. “Mẹ bảo gì?”
“Bà bảo chúng ta qua nhà dùng bữa tối nay.”
Dean nhìn thẳng vào tôi, đầu hơi ngửa ra sau. “Cả hai chúng ta ư? Anh nữa?”
“Vâng, đúng thế đấy. Em cũng ngạc nhiên,” tôi đáp. “Nhưng Sarah đang ở đây, và ngày mai là giỗ năm thứ hai của bố, em nghĩ là mẹ muốn làm gì đó đặc biệt. Quyết định bất ngờ vào phút cuối thôi, không có gì quá phức tạp đâu. Sẽ chỉ có chúng ta, một bữa ăn bốn món và vài chai rượu ưa thích của bố, rồi mẹ sẽ bỗng nhiên trở nên đa cảm và bắt đầu kể những câu chuyện lãng mạn về bố thôi.”
Dean im lặng nhấp một ngụm cà phê.
Tôi cũng chỉ ngồi đó mà không nói gì, vì tôi biết anh chẳng thích thú gì với chuyện này, anh và bố tôi đã không nói chuyện với nhau - không một lời nào kể từ khi bố đe dọa sẽ cắt đứt quan hệ với tôi nếu tôi kết hôn với Dean. Nhưng không gì có thể ngăn tôi bước vào lễ đường.
Tôi đứng dậy khỏi ghế và mang chiếc cốc rỗng của mình đến chỗ máy rửa bát. “Hôm nay anh vẫn muốn đi thuyền của Sarah chứ?” Tôi hỏi. “Vì chúng ta phải dự tiệc tối nên cần về sớm đấy.”
Dean suy tư nhìn ra ngoài cửa số. “Hôm nay là một ngày đẹp trời. Chúng ta vẫn nên đi thôi.”
“Đồng ý. Đời ngắn lắm. Đợi em tắm qua rồi đi nhé.”
Tôi rất vui khi chúng tôi có cùng quan điểm vì tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh, và tôi không biết Dean cảm thấy thế nào về chuyện này. Tôi phải chớp lấy cơ hội đi chơi thuyền vào ngày đẹp trời hôm nay để mở lời thôi.​
✽ ✽ ✽
Khi đứng trên boong trước của Daydreamer - chiếc du thuyền dài gần mười hai mét của Sarah mà chị ấy thỉnh thoảng vẫn cho chúng tôi mượn - tôi cảm thấy tràn đầy sức sống và lạc quan về tương lai. Dean đang cầm lái, hít căng lồng ngực hương thơm của biển và tận hưởng vị mặn của muối phả vào mặt anh, trong khi tôi bám vào những dải dây thừng chằng giữ cột buồm, mái tóc đuôi ngựa tung bay trong gió. Tiếng sóng rít bên dưới mũi khuất gió như những hợp âm du dương văng vẳng bên tai tôi.
“Anh chuẩn bị đổi hướng nhé!” Dean hét lên và tôi lục tục trở buồm.
Anh quay mạnh bánh lái, đưa tay qua lại và xoay vòng Daydreamer. “Cột buồm tới đây!”
Tôi cúi xuống khi nó lướt qua đầu tôi, và chỉ trong vài giây, chúng tôi đã rẽ theo hướng gió mới, những cánh buồm căng ra. Gió trở nên tĩnh lặng và xung quanh không một tiếng động khi tôi nhảy xuống buồng lái.
“Muốn em lái thay không?” Tôi hỏi.
“Chắc chắn rồi,” anh ấy bước sang một bên khi tôi di chuyển vào vị trí.
Lần trở lại bến du thuyền thư giãn hơn với những cơn gió nhẹ hiu hiu thổi đưa chúng tôi về nhà. Tôi nắm chặt bánh lái trong khi Dean ngả người trên chiếc ghế dài bên cạnh tôi, mặt hướng về phía mặt trời.
“Chúng ta có thể nói chuyện này không?” Tôi hỏi, nhìn anh thả lỏng và cảm thấy khá may mắn.
Anh quay về phía tôi, và tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cặp kính râm của anh. “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Dean luôn hòa hợp với tâm trạng và cảm xúc của tôi. Tôi được là chính mình khi ở bên anh, tôi cảm thấy được chấp nhận và yêu thương. Tôi biết anh sẽ làm bất cứ điều gì vì tôi. Tôi là cả thế giới của anh, và anh với tôi cũng vậy. Tôi là một người phụ nữ cực kỳ may mắn.
“Mọi thứ đều tuyệt vời,” tôi trả lời, liếc nhìn lên cột buồm chính và điều chỉnh bánh lái một chút. “Nhưng em đang nghĩ...”
Dean ngồi thẳng dậy trên băng ghế và đặt khuỷu tay lên đầu gối, chăm chú nhìn tôi.
“Anh biết là chúng ta đã quyết định bỏ thuốc và xem điều gì sẽ xảy đến?”
Anh gật đầu.
“Đã ba tháng trôi qua rồi nhưng chẳng có gì xảy ra cả.” Anh lại gật đầu và kiên nhẫn chờ tôi tiếp tục.
“Chúng ta vẫn đang cố gắng,” tôi nói, “kiểu thế, nhưng không thực sự làm vậy. Không chủ động cố gắng. Chúng ta chỉ đang làm những gì mình vẫn thường làm thôi.”
“Và chính xác thì đó là gì?” Anh hỏi với một nụ cười ranh mãnh, tinh nghịch.
Tôi cũng cười và lắc đầu với anh. “Muốn em miêu tả không? Đầy màu sắc nhé?”
“Anh sẵn sàng thôi nếu em muốn.”
Tôi khúc khích cười và ngẩng lên nhìn cột buồm chính lần nữa để kiểm tra độ căng. Mọi thứ đều hoàn hảo. Chúng tôi đang rẽ nước với tốc độ nhanh và ổn định.
“Em nghĩ chúng ta nên cố hơn một chút nữa” tôi tiếp tục nói. “Ý em là... em có thể theo dõi chu kỳ của mình trên lịch và đo nhiệt độ để chúng ta biết chính xác khi nào em rụng trứng.”
“Và bắt đầu làm tình theo lịch ư?” Anh hỏi nhưng không phải kiểu phán xét mà chỉ là tò mò thôi.
Tôi cau có. “Vâng, nhưng em ghét như vậy lắm. Chúng ta luôn làm theo cảm hứng và em yêu điều đó.”
“Chúng ta vẫn có thể nuông chiều cảm xúc của mình mà.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi anh có vẻ cởi mở với điều mà tôi muốn nói, nhưng bản thân tôi vẫn cảnh giác. Tôi giải thích: “Em phải thú nhận là mình do dự, bởi em đã đọc được một bài báo vào hôm trước về một cặp vợ chồng hiếm muộn và họ đã tự đặt ra quá nhiều áp lực cho bản thân. Họ bắt đầu đặt lịch hẹn quan hệ tình dục, và mọi niềm vui đều bay biến. Sau đó họ gần như suy sụp mỗi tháng khi cô ấy có kinh nguyệt. Họ dần trở nên thiếu kiên nhẫn với nhau. Sau này, họ bắt đầu dùng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm, và một mớ cảm xúc hoàn toàn mới lại ập đến. Cuộc hôn nhân của họ chưa bao giờ rơi vào tình cảnh như vậy.”
“Vậy cuối cùng họ có con không?” Dean hỏi.
“Không. Họ vẫn đang cố gắng. Và họ cũng đến các buổi trị liệu dành cho các cặp đôi để hàn gắn mối quan hệ.”
“Trị liệu dành cho các cặp đôi...” Ngừng một lúc, anh đứng dậy khỏi băng ghế và đến đứng sau lưng tôi, vòng tay qua eo tôi và vùi mũi vào hõm cổ tôi. “Đừng lo lắng cho chúng ta. Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà. Và nếu em muốn khám lâm sàng và bắt đầu đo nhiệt độ, anh sẽ mua cho mình một chiếc áo phòng thí nghiệm. Nếu em thấy ổn, anh thậm chí có thể mặc nó trong phòng ngủ luôn.”
Tôi phá lên cười và quay lại hôn anh, vì tôi biết anh sẽ nắm lấy bánh lái theo bản năng. Chúng tôi hôn nhau say đắm cho đến khi cánh buồm bắt đầu phấp phới trong gió.
“Em yêu anh,” tôi nói, sau đó quay mặt hướng về phía trước trước khi chúng tôi bị mắc kẹt trong khu vực cấm đi.
“Anh cũng yêu em,” anh trả lời và nhẹ nhàng nhảy lên boong trước để điều chỉnh dây trong khi tôi bẻ lái thuyền trở lại đúng hướng gió. Xong việc, anh quay trở lại buồng lái và ngồi xuống một lần nữa. “Chỉ tò mò thôi, nhưng mà khi nào thì em sẽ rụng trứng tiếp vậy? Anh muốn chắc chắn mình rảnh tối hôm đó.”
Tôi mỉm cười. “Thực ra là ngày mai đấy.”
Ngạc nhiên trước khả năng sắp xếp của tôi, anh đưa mắt nhìn đồng hồ. “Chà, nếu chúng ta muốn, chúng ta có thể lên lịch vào tối nay luôn. Nửa đêm cũng tính mà, đúng không?”
“Em nghĩ thế, nếu anh cũng cho là vậy.”
“Và thế là một mũi tên trúng hai đích.”
“Là thế nào?”
“Chúng ta sẽ có lý do chính đáng để trốn khỏi bữa tiệc tối của mẹ em sớm.”
Tôi lại cười. “Anh ranh mãnh thật đấy.”
“Thần xin nhận tội,” anh ngồi lại, gác chân lên băng ghế và ngửa mặt lên đón nắng. “Đưa chúng ta về nhà thôi, Thuyền trưởng.”
Một làn gió trong lành thổi qua boong tàu, và tôi ngước nhìn lên bầu trời trong xanh. Hôm nay là một ngày hoàn hảo. Ôi, tôi yêu đời biết bao!​
✽ ✽ ✽
Khi về đến nhà, chúng tôi thấy đèn đỏ trên máy trả lời điện thoại đang nhấp nháy. Tôi nhấn nút nghe tin nhắn và cởi giày. “Anh có nghe thấy không?” Tôi gọi Dean, anh vừa đi vào nhà vệ sinh. “Richard gọi. Anh ấy muốn anh gọi lại ngay.”
Dean là phi công lái máy bay riêng ra vào Miami, còn Richard là sếp của anh. Khách hàng của anh thường là những người đi công tác, giàu có, đôi khi còn có cả người nổi tiếng nữa. Bay là đam mê của Dean, và anh yêu công việc của mình cũng nhiều như tôi yêu công việc của tôi vậy. Hoặc ít nhất là ý tưởng của tôi về nó. Ba năm trước, tôi tốt nghiệp trường điện ảnh với ý định trở thành một nhà làm phim tài liệu, nhưng tôi vẫn chưa sản xuất được bộ phim nào. Tôi dường như không thể tìm thấy chủ đề phù hợp để có động lực và kinh phí luôn là một vấn đề lớn.
Dean quay trở lại phòng bếp. “Anh ấy có nói là chuyện gì không?”
“Không,” tôi đáp. “Nhưng anh ấy mới chỉ để lại tin nhắn vài phút trước thôi. Anh gọi cho anh ấy đi.” Tôi đưa điện thoại cho Dean, sau đó mở tủ lạnh để lấy một lon nước cam ép. Tôi mở lon nước và ngồi xuống bên bàn bếp. Tôi đang nghĩ nên mặc gì đến nhà mẹ ăn tối thì nghe thấy cuộc trò chuyện của Dean và Richard.
“Tối nay ư?” Dean hỏi. “Lịch báo gấp phải không?” Anh nhìn tôi, lắc đầu và đảo mắt. Nhưng rồi biểu cảm của anh lại thay đối. Anh có vẻ hào hứng hơn một chút và quay lưng lại với tôi. “Là Mike Mitchell ư? Anh có chắc là Kevin không làm được không? Anh ấy ốm thế nào?”
Lòng tôi lập tức quay cuồng vì sợ hãi. Mike Mitchell là ca sĩ và nghệ sĩ guitar vừa lấn sân sang Hollywood với một vai phụ ấn tượng trong một bộ phim đoạt giải Oscar, và album mới của anh ta hiện đang đứng đầu bảng xếp hạng Billboard. Anh ta xuất hiện trên trang bìa của mọi tạp chí hào nhoáng mà chúng ta có thể nghĩ đến. Đây không phải là lần đầu tiên Dean đưa anh ta đến khu nghỉ dưỡng sang trọng bên bờ biển ở Saint Thomas.
Dean nhìn tôi với vẻ ngượng ngùng, vẻ mặt như đang muốn xin phép tôi được nhận nhiệm vụ này. Hoặc chính xác hơn phải là cầu xin mới đúng.
“Để tôi nói chuyện với Olivia đã nhé, tôi sẽ gọi lại cho anh ngay,” rồi anh cúp máy.
Thở dài bất lực, tôi gõ ngón tay lên mặt bàn.
“Đừng nói gì với em. Anh muốn làm mà.”
Anh hơi nhăn mặt, như thể đang giẫm phải mảnh kính vỡ. “Anh nghĩ mẹ sẽ không phiền nếu anh không có mặt đâu. Bà ấy chắc hẳn sẽ vui mừng khôn xiết ấy chứ.”
“Nhưng em thấy phiền,” tôi cãi lại. “Em đã rất mong chờ dịp này. Em đã không gặp Sarah nhiều năm rồi, và...”
“Em vẫn có thể đi,” anh nói. “Và em sẽ có nhiều thời gian hơn để thăm hỏi chị ấy nếu anh không ở đó. Em sẽ không phải lo lắng về việc để anh lại một mình với mẹ.”
Tôi nhìn anh chằm chằm. “Sau đó thì sao? Chúng ta sẽ trở về nhà và... anh biết mà.”
Tôi không thể phủ nhận rằng việc hoãn cuộc hẹn lúc nửa đêm của chúng tôi mới chính là nguyên nhân thực sự khiến tôi thất vọng, vì tôi đang khao khát một đứa con. Tôi không tâm sự với Dean chuyện đó, nhưng bất cứ khi nào nhìn thấy một bà mẹ trẻ đẩy xe nôi trên phố, một niềm khao khát mãnh liệt lại trào dâng xâm chiếm lấy tôi. Và khi kỳ kinh nguyệt đến vào tháng trước, tôi đã khóc trên sàn phòng tắm.
Dean đặt tay lên lưng tôi, nhẹ nhàng vỗ về tôi. “Chúng ta có thể làm tình ngay khi anh về nhà. Anh hứa rằng ngay khi bước chân vào nhà, việc đầu tiên anh làm sẽ là đi thẳng vào phòng ngủ.”
Tôi xoay người trên ghế và ngước nhìn anh. “Đó là khi nào? Anh sẽ không phải ở lại qua đêm chứ?”
“Không,” anh nhanh chóng đáp. “Anh sẽ nói với Richard là anh cần bay thẳng về.”
“Nhưng quyết định không phải lúc nào cũng tùy thuộc vào anh,” tôi nhắc anh. “Anh có nhớ lần Mike đến sân bay muộn và khiến anh vượt quá giới hạn số giờ bay tối đa không?”
Dean thở mạnh và lùi ra cách xa tôi. “Nghe này, anh sẽ từ chối nếu em muốn, nhưng đây là một cơ hội tốt, và rõ ràng, Mike đã yêu cầu được bay cùng anh. Nếu anh không làm, Richard sẽ bị đẩy vào tình huống khó xử. Em biết anh ấy luôn muốn làm hài lòng khách hàng mà.”
“Thế anh không muốn làm vợ anh vui vẻ à?”
Dean cau mày. “Hai chuyện khác nhau mà, Olivia. Thôi nào. Chỉ một đêm thôi. Anh sẽ về trước khi trời sáng.”
Lý trí mách bảo tôi rằng mình đang vô lý, nhưng tôi không thể kìm chế được cảm xúc của bản thân. Tôi thất vọng, nhưng việc này cũng có thể được nhìn nhận theo hướng khác...
Tôi đợi Dean gọi lại cho Richard, nhận việc rồi cúp máy. Rồi tôi nhìn anh lặng lẽ đi vào phòng ngủ.
“Em cảm thấy có lẽ anh hơi hám danh lợi,” tôi nói đủ lớn để anh nghe thấy. Anh xuất hiện trở lại ở ngưỡng cửa phòng ngủ và dựa vai vào rầm cửa. “Em đang nói gì thế?”
Lẽ ra tôi nên im lặng, nhưng tôi đã không làm thế. “Mike Mitchell đã đích thân yêu cầu anh và anh vui mừng chỉ vì anh ta là một ngôi sao lớn. Anh đang phổng mũi đãy.”
“Em dùng từ hám danh,” Dean trả lời.
“Vâng. Nếu là khách khác, chắc chắn anh đã từ chối rồi.”
“Nhưng anh ta không phải khách khác,” anh cãi lại, quay trở về phòng ngủ một lần nữa. “Anh ta là khách VIP của công ty.”
Tôi uống một ngụm nước ép và hét lên với anh, “Em chắc chắn là Richard vẫn có thể tìm được phi công thay thế vào tối nay nếu anh nói không!”
Tôi bị làm sao vậy? Sao tôi lại không thể bỏ qua chuyện này?
“Nhưng anh là người mà Mike đã yêu cầu,” Dean bình tĩnh đáp lại. “Và anh không muốn làm Richard thất vọng.”
Tôi đứng dậy và đi vào phòng ngủ. Dean đang ở bên tủ quần áo, chọn lựa trong số những chiếc áo sơ mi treo trên móc.
“Chỉ cần anh ta không cố thuyết phục anh ở lại dự một trong những bữa tiệc hoang dại của mình là được,” tôi nói. “Anh nghĩ anh ta có định làm thế không?”
“Đó có phải là điều mà em nghĩ sẽ xảy ra tối nay không?”
Tôi nhắm mắt lại. “Xin anh đấy, đừng làm thế, Dean. Em cực kỳ ghét anh làm thế.”
“Làm cái gì cơ?”
“Trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi.”
Anh hít vào một hơi và thở hắt ra. “Mấy chuyện tiệc tùng chỉ xảy ra vài lần thôi. Và anh đã bảo em rồi... anh sẽ về thẳng nhà.”
Tôi cố gắng chấp nhận lời giải thích của anh, để không nghĩ đến những điều tồi tệ nhất.
Anh chọn một chiếc áo sơ mi và kiểm tra xem nó có bị nhăn không, sau đó chọn một chiếc áo khoác vừa được giặt khô.
“Em xin lỗi,” tôi nói, luồn tay vào tóc. “Em chỉ thất vọng, thế thôi.”
“Anh hiểu,” anh quay lưng lại với tôi trong khi gỡ lớp giấy bóng ra khỏi bộ đồng phục.
Tôi sải bước về phía anh và đặt tay lên vai anh. “Anh thấy không? Đây chính xác là điều mà em muốn nói trên thuyền. Em lo lắng về việc lên lịch quan hệ tình dục và nó có thể ảnh hưởng đến chúng ta. Mới bắt đầu thôi đấy, chúng ta đã tranh cãi rồi.”
Cuối cùng anh cũng quay lại đối mặt với tôi, tiến lại gần hơn và vòng tay ôm lấy eo tôi, rồi chạm trán vào trán tôi. “Anh cũng xin lỗi. Đáng ra chúng ta sẽ có với nhau một đêm lãng mạn, một dịp kỷ niệm đặc biệt. Anh nên nghĩ về nó nhiều hơn.”
“Không phải tại anh đâu. Là do em thôi. Em lúc nào cũng lo lắng nghĩ đến chuyện mang thai. Em sợ mình không có con và gần đây em đã nghĩ về nó quá nhiều. Rồi em còn mơ mộng sẽ sơn màu gì cho phòng trẻ con. Em thậm chí còn xem trước các mẫu nôi em bé, so sánh tất cả các hãng.” Tôi lùi lại và nhìn vào mắt anh. “Em phải thả lỏng thôi. Em không muốn chúng ta giống cặp đôi không hạnh phúc kia, tức giận với nhau và phải đi trị liệu.”
Dean hơi cau mày. “Em đã sắm nôi em bé rồi ư? Sao không thấy em nói gì?”
Tôi nhún vai. “Em không biết. Em không muốn gây áp lực cho anh. Và em biết anh rất ghét em mất bình tĩnh.”
“Anh không ghét việc em vội vàng cưới anh.”
Tôi mỉm cười khi anh vén một lọn tóc ra sau tai tôi. “Em muốn cùng anh đến nhà thờ trước khi anh nhận ra mình đang dấn thân vào điều gì và thay đổi quyết định.”
“Không bao giờ.” Môi anh chạm vào môi tôi, và chúng tôi hôn nhau dịu dàng.
“Anh xin lỗi,” anh nói, lùi lại một bước, “nhưng anh thực sự phải đi. Dù sao thì chúng ta vẫn ổn phải không?”
Tôi cắn môi dưới và đung đưa gót chân. “Hừm. Trừ khi anh trở lại giường với em trước khi mặt trời mọc. Bằng không, anh sẽ phải ra chuồng chó.”
Anh gõ ngón trở lên thái dương. “Hiểu rồi. Chậm trễ là ra chuồng chó.”
Tôi để anh một mình mặc quần áo và lên đường ra sân bay.
Sau này, khi nhớ lại cuộc trò chuyện đó, tôi ước mình đã cư xử khác đi. Lẽ ra tôi không nên làm khó Dean khi anh nhận nhiệm vụ này, cũng không nên bảo anh là đồ hám danh. Đó luôn là điểm nhức nhối giữa chúng tôi bởi người bố giàu có của tôi đã từng nói với anh - một cách thẳng thừng - rằng anh không cùng đẳng cấp với tôi về mọi mặt và anh chỉ đang chăm chăm giành lấy cơ hội được ở bên tôi.
Tôi không đồng ý, tất nhiên là vậy. Tôi yêu Dean vì con người của anh, vì tất cả những thứ xa xỉ mà anh chưa bao giờ có được khi lớn lên. Nó khiến tôi nghĩ về anh nhiều hơn. Tôi rất trân trọng anh, và tôi biết ơn và ngạc nhiên khi anh cũng yêu tôi.
Nhưng vào buổi sáng sau chuyến bay trở về từ Saint Thomas, tất cả những điều đó không còn quan trọng với tôi nữa. Tôi không quan tâm bố tôi nghĩ gì về Dean. Tất cả những gì tôi muốn là nghe thấy tiếng chìa khóa của chồng tôi tra vào cửa. Và cảm nhận được vòng tay của anh đang ôm lấy tôi. Chỉ một lần nữa thôi.​
 


Top