đối với mình nó gắn với tuổi thơ của mình ấy. kkk. Thời đó mê máy tính lắm mà nhà nghèo không có tiền, toàn mượn mấy tạp chí Chip thì phải về đọc. Mãi sau lớp 7 mới lần đầu được tiếp xúc với máy tính thông qua môn tin học, đó là lần đầu mình thấy con đó, cứ bấm vô cho nó nhúc nhích mãi.
đối với mình nó gắn với tuổi thơ của mình ấy. kkk. Thời đó mê máy tính lắm mà nhà nghèo không có tiền, toàn mượn mấy tạp chí Chip thì phải về đọc. Mãi sau lớp 7 mới lần đầu được tiếp xúc với máy tính thông qua môn tin học, đó là lần đầu mình thấy con đó, cứ bấm vô cho nó nhúc nhích mãi.
Tôi thì tiếp xúc máy tính từ 1992, khi học đại học năm 3 với MS-DOS. Song mãi đến 2006 mới có chiếc PC-Desktop cho riêng mình, và cái kẹp giấy này gắn với tuổi dùng PC là vì thế.
Tôi thì tiếp xúc máy tính từ 1992, khi học đại học năm 3 với MS-DOS. Song mãi đến 2006 mới có chiếc PC-Desktop cho riêng mình, và cái kẹp giấy này gắn với tuổi dùng PC là vì thế.
Tôi thì tiếp xúc máy tính từ 1992, khi học đại học năm 3 với MS-DOS. Song mãi đến 2006 mới có chiếc PC-Desktop cho riêng mình, và cái kẹp giấy này gắn với tuổi dùng PC là vì thế.
Món này mình không biết tên gì, chỉ nhớ ngày xưa đến ngày Tết mới có ăn. Ăn không ngon như bánh kẹo bây giờ, nhưng lúc đó thì đây chính là món tuyệt vời.
Chỗ mình gọi là Oản khảo bạn ạ, hồi bé ăn suốt, mấy chục năm rồi.
Món này người ta thường mua để làm đồ cúng nhân dịp gì đó. Ăn rất khô và cứng, nuốt mà muốn nghẹn cái cổ họng.
Đây chỗ mình gọi là Phốc, bắn bằng giấy ngâm nước hoặc quả cơm nguội ( Bắc Ninh mình gọi vậy), khoảng năm 89-90 là mình biết chơi rồi.
Nếu dùng quả cơm nguội mà bắn vào ai thì cứ phải là khóc thét, đau và rát vô cùng.