Không đơn giản vậy đâu bạn, đã có nhiều trường hợp đau lòng xảy ra rồi bạn ơi. Bạn là một trong số những người ngoại lệ, bạn rất may mắn đó bạn.
Tôi luôn tâm niệm một điều: Cái gì của mình rồi cũng sẽ là của mình, cố giữ, cố níu kéo chỉ phí sức.
Rất cảm ơn Bác đã quan tâm. Năm nay tôi hơn 71 gần tròn 72 mới dám nói rằng mình có cái gì, mình cho cái gì và mình được cái gì và lẽ dĩ nhiên "...đừng quên bản thân mình..." là hoàn toàn đúng.
Tôi kể một chuyện vui mà là thật của tôi: Những lúc gia đình vui vẽ, bạn bè xum họp, tôi mới nói với các cháu và bạn bè rằng, nếu sau này tôi có mệnh hệ gì, khi sắm cho tôi cái hòm nhớ đặt với thợ khoét 2 cái lỗ ở hai bên trên gần đầu hòm nhe. Bạn bè và các cháu có hiểu gì đâu, cứ ngẩn tò te ra và hỏi là tại sao? Tôi nói khi niệm đưa hai bàn tay tôi ra ngoài, mọi người hỏi tiếp, để làm gì? tôi nói: để mọi người thấy tôi đi với hai bàn tay trắng chứ có mang theo được gì đâu. Có một người bạn già hiểu ý nói với các cháu rằng: chúng bây không hiểu à, ý cụ nói là bây giờ còn sống thì hãy chân tình với nhau, đừng tiếc điều gì với nhau rồi nay mai chết đi thì mâm cao cỗ đầy làm gì, cốt là cách xử sự hiện lúc sống thôi. Chuyện vui như vậy mà các cháu và mấy người bạn tôi lặng đi, mỗi người một dòng suy nghĩ, có cháu thì rớm cả nước mắt đấy.
Theo Bác chuyện có vui không?