Những người này họ thường "lấy dân làm thớt" người ta gọi họ một cái tên mỹ miều "muốn làm cha thiên hạ" thay vì là "mẫu nghi thiên hạ". Loại người này thường hay thuộc lòng câu: Quan nhất thời dân vạn đại, nên còn tại vị chúng ăn như chưa bao giờ được ăn, ăn bất kể thứ gì chúng nhìn thấy.
Kết lại đây là mầm họa của nước nhà hay ta gọi là "thù trong".
Từ chối thì cưỡng chế, có quy định đó mà. Sau đó thì thêm quyết định "buộc thôi việc". Mọi thứ xem như đã xong, xong về chế độ chính sách người nghỉ việc, xong về thiên chức của một nhà giáo.
Trở về đời thường cố gắng làm người tử tế vì cô còn trẻ, còn cuộc sống, còn cộng đồng dân cư, còn gia đình, đừng làm chuyện rồ dại nữa.
Chúng chạy đi chạy lại; chạy tới chạy lui; chạy nhiều giờ, chạy nhiều ngày. Người đi đường đều thấy và sợ chết khiếp còn lực lượng chức năng thì đang mật phục.
Có ai đi đếnđường ấy nhớ xuống xe dẫn bộ trên lề đường để bảo toàn mạng sống.
Người bị cướp như chưa mất cái gì thì thôi đến trình báo chỉ làm phiền các anh đang tập trung cho vụ án khác mà. Nhưng có điều quá trời người vây bắt gây náo loạn cả một khu phố mà mấy anh vẫn không thây sủi tăm thì thật là thiếu trách nhiệm.
Cần gì huy động nhiều người vậy, cứ vẽ bản đồ chính xác đưa vào định vị và ở một điểm xa xăm nào đó ta dùng Tomahốc và bàn phím bấn enter thì xong chứ gì.