Nó y chang như hàng đại hạ giá. Hành động mà trước đây được tổ chức gọi là "giải cứu" xem ra đã bị lạm dụng quá đà. Người bán vô tư không chịu trách nhiệm với sản phẩm mình bán. Lợi ích trăm bề.
Khi thiên nhiên nổi giận thì bực nhất vẫn là một số người chắp tay sau đít đứng xem, đến khi thảm họa qua đi thì buộc rất nhiều người tổ chức tìm kiếm. Một vài thước phim lên youtube kiếm được có là bao so với công sức của nhiều người tổ chức tìm kiếm.
Theo tôi, hãy bằng lòng với những gì hiện tại mình đang có; cho đi những gì người khác cần cần mà mình có để thanh thản nhận lại những gì mà khác mang đến cho mình mà mình đang cần. Thế thôi cũng xem là yên lòng và cảm thấy hạnh phúc.
Sao tôi ngưỡng mộ những con người này quá. Họ nghĩ và họ nói cần phải "tái cơ cấu" lại và họ nói là làm ngay không chờ phải họp bàn, khi làm thì làm hết trách nhiệm và chịu trách nhiệm với những gì mình yêu cầu làm; trong quá trình làm thì từng bước cụ thể, cộng sự và nhân viên dưới quyền cứ thế mà làm không có ý kiến hay đề nghị thí điểm hoặc xem lại. Vậy mới thành công. Còn như....