Hành vi này giúp cho những kẻ rữa tiền có điều kiện hơn; chắc hai cô chưa biết mối hai từ việc mình làm. Thôi thì cứ chịu ngồi yên một chỗ nhiều năm liền để học hỏi thôi.
Kiểu vượt phải hay vượt trái này thường rơi vào những những em nhất là học sinh, hàng ngày nhìn thấy các em đi học bằng xe máy chạy như ma đuổi mà tôi giật cả mình.
Hình như cô gái đang đóng phim mà, cứ xem người đàn ông phía sau đang bừa đất và cái kiểu chìa khuôn mặt ra cho ống kính ghi hình thì biết thôi, cô ấy đâu phải nông dân.
Đánh giá năng lực để làm cái gì, tôi vẫn chưa hiểu. Tại sao không gọi là kỳ thi rõ ràng mà lại phải gọi là đánh giá năng lực. Có lẽ đã lâu mình không để ý nên không theo kịp chăng. Giống như dạng cứ lâu lâu lại lôi một vị có học hàm học vị ra rồi đề xuất một nội dung gì để xã hội lại dậy sóng.
Những chiếc xe như thế này chỉ dùng trong chiến tranh để vận chuyển vũ khí vì lúc ấy đường xá vắng người và nó được quyền ưu tiên vì là công xa, còn chạy trong thời bình ở đường đô thị thì chỉ có ở Thanh Hóa !!!
Xem cảnh này làm tôi nhớ lại vào những ngày cuối tháng tư bảy năm, từng đoàn người cứ tấp vào các nhà thờ, chùa chiền ẩn náu để mong sao bom đạn hó tránh những nơi thờ tự. Tưởng rằng cuộc đời này tôi không bao giờ phải nhìn thấy cảnh này nữa, ai ngờ đâu !
Cả trăm người để tìm một tên nghịch tử rồi sau đó mất bao nhiêu việc mới đưa hắn ra vành móng ngựa được. Theo tôi thả 5 con chó nghiệp vụ vào rừng ra lệnh chúng gặp là cắn cho bằng gần chết rồi lôi xác hắn ra thì giá trị rẻ hơn nhiều.
Chỉ có ba trường mà tài xế chạy tốc độ cao trong hẻm dân cứ: Ngáo đá, say rượu và chợ vợ đình sinh. Gây tại nạn rồi thì biết ngay nguyên nhân chứ còn điều tra cái nỗi gì, kết biên bản ngay cũng được mà hay là phải xem kẻ nào là người có tóc.
Hahaha, trớ trêu thay năm Dần nuôi linh vật của năm và bị bắt tù cũng vào năm Dần. Chắc khi nuôi không chịu thường xuyên bái ông ba mươi như dân gian thường làm mỗi khi đi rừng.
Dù khoát lên người lớp áo của thánh nhân hay từ bi gì thì bản chất con người lưu manh gian trá cũng hiện ra thôi; đúng là người xưa có câu Miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Số tiền công đức kia đã phá hủy bằng hết những công đức mà bố mẹ, gia đình của anh ấy đã để lại cho. Bây giờ đối diện với sự vô phúc, vô đức là những công lý tù tội.
Lại xuất hiện thêm một khái niệm, một nghề nữa gọi là "cua tặc". Nghề này không cần có ngoại hình đẹp, không cần trình độ chuyên môn mà chỉ cần biết ẩn hay hiện đúng lúc và biết chấp nhận rủi ro.
Chủ quán cũng cần xem lại cách bài trí gian hàng của mình, hoặc chỉ để những cái bao bì không như mấy tiệm bán điện thoại di động. Và cần có người trôn coi chứ.