Video dưới đây hơi khó thực hiện tuy rằng biết nó tốt cho sức khoẻ vì cái mùi của dầu gió, cho dù là dầu gió xanh, nếu xức vào mỗi ngày thì đi ra đường người của mình có mùi nặng quá, làm phiền người chung quanh:
Trước Khi Ngủ Chỉ Cần XOA DẦU GIÓ VÀO CHỖ NÀY Sẽ SỐNG RẤT THỌ Chữa Khỏi Đống Bệnh
Chỉ nên sử dụng trước khi đi ngủ, không nên dùng khi đi đến chỗ đông người, tàu điện, xe buýt nếu không muốn mọi người nhìn mình với án mắt mang hình viên đạn.
Hahaha, ở chỗ tôi thì đừng hòng có hai chữ "nhà hoang" vì chủ nhà mới vắng chừng 1 tuần thì căn nhà hay biệt thự cũng đều bị tang hoang với lực lượng hôi của. Ở tôi chỉ có khái niệm "nhà vắng chủ" và do Chính phủ tiếp thu chứ không có thời gian để gọi là bỏ hoang. Cứ nhớ hồi 1975 - 1980, đi đàng xa cứ thấy chỗ nào đông người xem là ý như rằng căn nhà đó đã vắng chủ (họ vượt biên cả gia đình). Nhớ tới thì thật buồn.
Cái tôi cần tìm có đây rồi. Nhưng bạn trên clip này HD chưa sâu, nếu tôi ngâm trứng (nhiều mới đủ dùng ngày 4 quả trong 3 ngày) với nước chanh 24 giờ. Vậy các quả được ngâm quá 24 giờ thì còn dùng được không?
Bởi có dịch nên cuộc sống chúng ta đi dần vào giao tiếp online, xem sự đoàn viên có được trên hai mặt màn hình, còn tay bắt mặt mừng thì chắc còn lâu. Việt Nam cũng không thể nằm ngoài những nguyên tắc xử sự đó.
Mong sớm kết thúc dịch bệnh này để tình cảm và sự giao thương được nối lại như xưa. Mong lắm mọi người ơi.
Cái tên đường Trần Quý Cáp bị mất khi con rùa bị nổ sập, cách đây cũng hơn 30 năm. Nhớ lúc nhỏ khi tan học, thả bộ quang hồ ăn bò bía nói chuyện viễn vông sao mà mộng mơ quá. Nay chuyển thành phố đi bộ với mật độ dân số như bây giờ thì cũng chỉ đi mà không được dừng lại, hai bên đường chắc có lẽ không còn chỗ trống cho các "ghế đá công viên dời ra đường phố, người già co ro, chàng trai đứng ngó..." ha bác nhỉ.
Nghe câu chuyện này tôi nhớ quá cái thời rất khó khăn đó, mình có quần áo (không mới còn sử dụng được) mà giặt phơi trên lầu mà không có hàng rào che chắn thì hai giờ sau nhìn lên là không còn; lúc này ai có điều kiện mới có tiền mua và sử dụng dép gọi là sa bô (dép da đế dầy cao) hoặc có một thời gian họ đi đám tiệc với đôi dép xẹp mà mọi người gọi là "dép lào" thì đã là sang lắm rồi. Quảng thời gian này mạng sống con người rẻ như bèo, không bằng cái quần đen, đôi dép lào. Nhớ lại không khỏi rùng mình.