Kẻ mộng tưởng và người thực tế:
“Này, cậu có biết về vũ trụ bao la kia không?”
“Tôi chỉ biết bãi đất trống trước nhà mình.”
“Vậy cậu đã từng đến vương quốc trong cổ tích mà người ta hay nhắc tới chưa?”
“Tôi chỉ mới ghé qua sườn đồi trọc ở đằng đối diện thôi.”
“Cậu có từng nghe tới một nơi mà con người ở đó sẽ trẻ mãi không già chứ?”
“Tôi chỉ từng nghe qua về sinh, lão, bệnh, tử mà thôi.”
“Vậy cậu có biết thế gian này có bao nhiêu loại hạnh phúc không?”
“Tôi không có hứng thú với điều này.”
“Anh bạn à, cậu thật là mất hứng quá đi.”
“Tôi nghĩ là do bạn quá ngây thơ rồi.”
“Tôi quyết định bắt tay vào cuộc hành trình tìm kiếm khát vọng của chính mình.”
“Thuận buồm xuôi gió nhé!”
--
“Cậu có biết không? Tôi đã từng đi qua rất nhiều nơi.”
“Hẳn là rất cực khổ ha?”
“Tôi cứ luôn kiếm tìm cách để bản thân luôn được hạnh phúc.”
“Vậy cậu đã tìm thấy được hạnh phúc chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng tôi đã bỏ cuộc rồi.”
“Cậu từ bỏ từ khi nào vậy?”
“Sau khi tôi phát hiện ra rằng ai ai cũng là kẻ dối trá.”
--
“Sau khi cậu rời đi, tôi đã trồng đầy rau trên bãi đất hoang, gieo những mầm hoa trên khắp sườn đồi trọc, vài ngày nữa thôi nó sẽ nở rộ, và rồi tôi sẽ đem cho cậu một bất ngờ.”
“Cậu hạnh phúc chứ?”
“Thật ra, nhìn vườn rau ngoài cửa, ngắm sườn đồi nở đầy hoa phía xa xa kia, rồi từ từ trải qua sinh lão bệnh tử cũng không tới nỗi nào.”
“Tớ thừa nhận rằng những điều cậu nói là đúng.”
“Cậu biết không? Tôi của ngày trước cũng từng giống như cậu bây giờ.”
“Tớ nghĩ, ngày sau rồi tớ cũng sẽ giống như cậu của hiện tại thôi.”
Càng trưởng thành bạn sẽ càng nhận ra, bản thân buộc phải buông bỏ những mộng tưởng của một kẻ mộng mơ để khoác lên mình chiếc áo của người thực tế. Chỉ mong rằng cuộc đời này của bạn trôi qua thật bình thường nhưng tuyệt đối đừng tầm thường. Dẫu bận rộn nhưng đừng vì thế mà gánh quá nhiều lo âu. Thông thạo nhiều điều nhưng cũng đừng tự kiêu. Dẫu bị bỏ mặc thì cũng đừng vì vậy mà nhẫn tâm bỏ mặc ai đó. Giữa thế gian lạnh lẽo này, mong cậu vẫn ấm áp như thuở ban sơ.