Tiếng dương cầm trong mưa | VN-Zoom | Cộng đồng Chia Sẻ Kiến Thức Công Nghệ và Phần Mềm Máy Tính

Adblocker detected! Please consider reading this notice.

We've detected that you are using AdBlock Plus or some other adblocking software which is preventing the page from fully loading.

We need money to operate the site, and almost all of it comes from our online advertising.

Please add vn-z.vn to your ad blocking whitelist or disable your adblocking software. 

All the knowledge we share is completely free. If you are willing, please support us here.

×

Tiếng dương cầm trong mưa

malemkhoang

Rìu Chiến
Tiếng Dương Cầm Trong Mưa (TT).jpg

Mùa Xuân Của Mẹ​


Kính dâng mẹ yêu!

Nếu ai hỏi trên đời này có gì quý giá nhất, tôi xin trả lời: Đó là mẹ của tôi...

Tất bật với cuộc sống mưu sinh, bận rộn đi làm, mệt nhoài với công việc.

Một hôm, bị cảm nặng, cổ họng đau rát, người mỏi nhừ không nhấc nổi tay chân, tôi yếu đuối trở về trong vòng tay mẹ.

Mẹ lo lắng ôm chặt tôi vào lòng. Mẹ trải chiếu, lấy gối cho tôi nằm. Thấy tôi sốt cao, mẹ giã rau dấp cá đắp lên trán cho tôi, ánh mắt trĩu nặng lo âu.

Tôi nằm thiêm thiếp trên giường, lắng nghe bước chân vội vã của mẹ xa dần, mẹ đi chợ...

Mẹ chăm sóc tôi bằng những kinh nghiệm dân gian. Mẹ lụi cụi bê nồi lá xông nóng rực, thơm lừng hương bưởi, sả... lên giường, cẩn thận trùm chăn cho tôi. Xông đến lần thứ ba thì người tôi nhẹ tênh.

Bàn tay mẹ âu yếm lau mồ hôi trên tóc, trên lưng cho tôi như thuở nào, tôi biếng nhác nằm dài, sung sướng hít hà mùi mồ hôi của mẹ. Ngày xưa còn bé, mỗi khi ốm, tôi chỉ cần rúc vào áo mẹ, được mẹ ôm ấp, hít thật sâu cái mùi quen thuộc ấy là tôi đã khoẻ lên mà không cần đến bất cứ thứ thuốc nào...

Cơn sốt giảm dần, cổ họng tôi dịu êm bởi những lát quất hấp mật ong thơm ngọt, mẹ nấu với tất cả tình yêu thương.

Tôi nằm mơ màng nghe những chú chim chuyền cành lách chách, hót véo von trên lùm cây sau nhà. Nhà của mẹ bình yên, chim về làm tổ rất nhiều.

Mùi thịt kho mẹ nấu thơm lừng làm tôi tỉnh hẳn, mấy ngày nay tôi không ăn cơm rồi. Mẹ xới một bát cơm đầy, ép chặt (vì biết tôi chỉ ăn một bát), đĩa thịt nạc thăn kho gừng. Canh rau dền nấu với tôm tươi giã bỏ vỏ, đỏ au, thơm phức. Mẹ nhìn tôi ăn ngon lành như chưa bao giờ được ăn. Mà thật, cũng đã mười lăm năm từ ngày lấy chồng, tôi mới được ngủ trong vòng tay của mẹ.

Mẹ chăm sóc tôi đầy yêu thương như ngày tôi còn bé dại. Nhưng tôi cảm nhận vòng tay mẹ đã run rẩy, mong manh. Hai ngày ở với mẹ, tôi khỏe ra, sắc diện hồng hào, tươi tỉnh trở lại.

Hôn lên vầng trán nhăn nheo của mẹ, lên mái tóc lưa thưa đã bạc trắng thời gian, tôi cố kìm những giọt nước mắt yêu thương.

Trở về gia đình bé nhỏ của mình với những ngày bận rộn tiếp nối. Tôi ân hận đã ít về thăm mẹ. Mười lăm năm trôi qua tựa như một giấc mơ. Mười lăm năm nữa, biết có được ngồi trong vòng tay của mẹ nữa không?

Đêm về, khi tất cả đã ngủ say, tôi lặng lẽ khóc vì thương mẹ.

Ước gì quay ngược thời gian, để mẹ trẻ mãi bên con suốt đời!

Mẹ ơi, mẹ có biết không? Con yêu mẹ!!!

“Alo alo... Hôm nay đi ăn trưa nhé? Sắp Tếtrồi...!”

“... Bạn ơi, có nghe thấy mùa xuân đang về rấtgần đó không?Hơi thở mùa xuân đã thổi vào từng căn hẻm, từng khoảnh sân nhỏ của mọi nhà. Nắng xuân vàng rực, trong vắt trên hè phố, tràn ngập những nẻo đường đi. Đôi môi dịu hiền của nàng xuân lướt nhẹ trên chồi non, cỏ biếc. Cây lá xanh hơn, ngát hương hơn... Xuân đã về trong bạn, trong tôi, trong ánh mắt trẻ thơ náo nức đến trường. Trưa nay tôi về thăm mẹ, mùa xuân này là mùa xuân thứ 70 của mẹ tôi...

Tôi về đón mẹ ra VănThánh, hai mẹ con ngồi ngắm mặt hồ trong trẻo, lung linh, ngắm chú chim sâu chăm chỉ tha mồi, ngắm những chú cá con li tinô đùa trên mặt nước... Lắng nghe câu chuyện của mẹ thời con gái ngày xưa, và nỗi niềm của mẹ hôm nay. Hai mẹ con sẽ gọi một chút soup của Nga, một chút salat Pháp, một món ăn Tàu nấu từ đậu hũ mà mẹ rất thích...

“Xin đành lỗi hẹn, vì những mùa xuân còn lại của mẹ với tôi quý giá vô cùng!”​
 

malemkhoang

Rìu Chiến

Hạnh Phúc​

Hạnh phúc không phải là xa hoa, lộng lẫy... hạnh phúc là những điều đơn giản nhất trên cuộc đời này...
Hoàng hôn đỏ lựng, tròn như chiếc đĩa, treo lơ lửng trên sông.
Dòng sông hiền hòa, hờ hững trôi. Sông biếc xanh soi bóng con thuyền nhỏ không mui neo sát mé nước. Chèo gỗ buộc mạn thuyền, dập dềnh theo gió, sóng lăn tăn êm ái. Nước sông trong vắt, mát lạnh.
Bên kia sông là núi cao sừng sững. Dưới chân núi, đủ loại cây to, nhỏ đan chen nhau um tùm, rậm rạp, đầy bí hiểm. Bờ bên này xấp xoải lau sậy trổ bông trắng muốt, chen lẫn cỏ dại, những bụi sim nở hoa tím hồng, đẹp nao lòng.
Thấp thoáng khói bếp bốc lên xoay tròn, lan tỏa. Khói bay lãng đãng quanh ngôi nhà ghép bằng những tấm gỗ ván mỏng sơ sài. Đứng ngoài nhìn thấy những khe hở ánh sáng yếu ớt lọt vào. Bên trong ngôi nhà móc đầy áo quần công nhân xanh, bạc màu trên những chiếc đinh đóng vào gỗ.
Đàn gà choai choai hai chục con, thản nhiên mổ những hạt ngô, không biết được rải ra khi nào, giữa khoảnh sân hẹp.
Chiều dần buông.
Người phụ nữ trẻ mặc chiếc áo thun màu cỏ úa dài tay, chiếc quần xà lỏn nhàu nhĩ có những bông hoa màu nâu nhạt. Một tay nắm túi ni lon, một tay xốc nách bé trai khoảng ba tuổi, tóc hoe, mắt tròn, đen nhẻm. Chị cười để lộ hai chiếc răng cửa mọc thưa nhau, gọi với vào trong nhà:
- Bác cho em xin ít rau cải về nấu canh nhé? Hôm nay nhà bắt được con cá rô mề ngon lắm!
Chẳng đợi trả lời, chị nhanh nhảu mở tấm liếp che chiếu lệ ở vườn rau, đặt đứa bé xuống, bước vào. Đứa trẻ gầy guộc, nhưng bàn chân nhanh thoăn thoắt, theo sát gót mẹ.
Trong nhà, người đàn ông trung niên đang cầm đũa tre, trở trên than hồng những con cá to bằng bàn tay vừa mới bắt ở sông lên, vàng ươm, mỡ sôi xèo xèo, tỏa mùi thơm nức, nói với ra:
- Nhổ cả cây, muốn ăn gì cứ hái.
- Vâng!
Vườn rau ven sông. Có đến hàng chục thứ rau đủ loại. Đất phù sa màu mỡ trồng cây gì cũng tươi tốt. Sát bờ sông, hoa cải nở vàng rực một góc vườn. Màu vàng hoa cải dịu dàng thôn nữ, nhưng đẹp không kém bất cứ nàng công chúa kiêu sa nào, rực sáng cả góc sông trong hoàng hôn tím sẫm...
Cải xanh xòe bẹ trắng muốt, những cụm xà lách xanh rờn, mơn mởn. Dền đỏ lá to mỡ màng, rau ngót xanh. Bầu, bí đan xen trên giàn sai lúc lỉu. Ớt hiểm trái tua tủa. Rau húng, ngò gai và thì là nở hoa nhỏ li ti, hoa cà pháo nhỏ xíu, tím nhạt gợi nhớ miên man...
Chị với tay nhổ mấy cây cải to, rũ đất bỏ vào túi ni lông. Mới vài cây mà túi đã đầy chặt.
Đứa bé lấy tay rứt chùm hoa húng quế, đưa lên mũi ngửi, thích thú: “Mẹ ơi, mẹ... thơm lắm...".
Chị hái thêm vài cọng rau thơm, nắm ớt hiểm, vài quả cà chua xanh hườm, nhổ thêm củ gừng. Một tay ôm rau, tay kia nhấc bổng đứa con quay ra, vui sướng hiện trên gương mặt.
- Mẹ con cháu về, rau ngon quá, cảm ơn bác!
- Muốn ăn gì sang hái nhé, nhà bác ăn chẳng hết, bỏ uổng.
... Căn nhà của chị nép mình dưới cây ổi vươn cao, quả sai lúc lỉu.
Bên hiên, người chồng đang loay hoay với cái loa thùng màu đen, cũ mèm mới mua được trên chợ huyện. Đứa bé nhoài khỏi tay mẹ, chạy lại bên cha. Nó tò mò sờ sẫm, mân mê cái loa đang phát ra những tiếng nhạc lúc to, lúc nhỏ, rột rẹt... thích thú, ngạc nhiên và vui sướng.
Mẹ nó đứng ngẩn ra nghe, ngắm nhìn món tài sản mới của mình. Quên con cá rô to đang vùng vẫy trong chậu và mớ rau tươi rói hái về cho bữa tối.​
 

malemkhoang

Rìu Chiến

Pha Lê

Pha lê đẹp và quý giá, bởi nó trong suốt và lung linh...
Chiều. Quán cà phê sân vườn. Lối đi trải sỏi uốn quanh hàng cây cảnh được cắt tỉa kỹ lưỡng. Sân vườn rợp mát, gió từ bờ sông thổi nhẹ mơn man da thịt. Nhạc hoà tấu êm ái. Những cặp tình nhân ngồi sát bên nhau, hạnh phúc, ngất ngây trong men say tình yêu...
Họ cũng là một cặp tình nhân. Khác là mười năm xa nhau mới gặp lại. Anh đã có vợ, một con trai. Chị có một con gái.
Anh ba mươi lăm, đôi mắt thông minh, nhân hậu và mạnh mẽ. Chị ba mươi tuổi, vóc dáng mảnh mai, sống mũi thẳng tự nhiên, suối tóc đen mượt mà, buông lơi ngang eo lưng thon thả. Họ là một cặp rất đẹp.
Họ ngồi, đối diện với nhau. Ánh mắt ngập ngừng. Tình yêu, đam mê, khát khao và nỗi nhớ...
Im lặng. Rất lâu. Chị lên tiếng trước: “Ngày ấy..." Anh cắt lời “Em đừng nhắc nữa, nếu không, anh sẽ khóc đấy..."
Họ còn trẻ. Nét thanh xuân vương trên đôi má ửng hồng của cô gái. Trong đôi mắt rất trong của chàng trai. Họ có thể làm lại cuộc đời. Họ có điều kiện, có tri thức và kinh tế đầy đủ. Họ còn nhiều thời gian để làm những điều mà chúng sinh thường làm. Tình yêu dâng đầy sau mười năm xa cách.
Nhưng họ nghĩ về những đứa con bé nhỏ. Nghĩ về người vợ, người chồng hiện tại của mình. Những người đó hết mực thủy chung và thương yêu họ.
Họ không nỡ phá vỡ sự bình yên ấy...
Anh với tay qua bàn, khẽ khàng nắm tay chị. Thật chặt. Ngắm những ngón tay mềm dịu ấy. Ngày xưa, anh thầm mơ ước một lần được nắm đôi bàn tay ấy trong đôi tay mạnh mẽ của mình. Mối tình đầu chưa từng một... nụ hôn! Sao thời đó nhút nhát và run rẩy đến thế?
“Anh yêu em nhiều lắm! Em là mối tình đầu của anh”. “Em rất nhớ anh”. Nước mắt hoen mi..."Đừng khóc, em..."
Nụ hồng nhung đỏ toả hương vấn vít trên bàn. Họ nhắc lại những kỷ niệm của ngày xưa... Ôi, cái thời trẻ con, ngây thơ và trong trắng.
“Anh vẫn yêu em nhiều lắm! Mười năm nay, anh khát khao và chờ đợi giây phút này”. Anh nhắc lại. Khoảnh khắc im lặng nghẹn ngào.
“Chúng ta dừng lại ở đây anh nhé. Em muốn trong anh mãi mãi nhớ về em với những cảm xúc trong trẻo ngày xưa!”
“Em sống hạnh phúc không? Chồng em có yêu thương em không?”
Chị gật đầu.
“Anh thật sự hạnh phúc khi được gặp em, và biết em đang hạnh phúc! Em là mối tình đầu thiêng liêng của anh, anh có trách nhiệm nâng niu và giữ gìn như một báu vật. Thời gian trôi, nhưng em hãy luôn nhớ có một người mãi mãi yêu em! Anh sẽ yêu em cho đến khi trái tim này ngừng đập!”
“Em cũng vậy, cầu mong anh gặp nhiều may mắn..."
“Trong tim anh luôn giữ bóng hình em, không bao giờ quên! Em mãi là cô bé ngày xưa. Cô bé mà anh yêu đến dại khờ, mối tình đầu của anh!”.
Hai trái tim chùng xuống. Rưng rưng.
Không có cuộc hẹn khác. Họ dũng cảm nói lời từ biệt.
Ở nhà, hai gia đình bé nhỏ đang chờ bữa cơm chiều.
Người vợ đang chiên lại những cuộn chả giò nóng đợi chồng về...
Bên kia, người chồng đang chọn mua những bông hồng nhung đẹp nhất vợ mình yêu thích...
Những đứa trẻ ngây thơ đang chờ cha mẹ chúng và bữa cơm đầm ấm...
Họ về nhà, lương tâm thanh thản, bình yên...
Năm mới, họ gửi đến nhau lời chúc an lành. Vẫn biết còn có nhau bình yên trên cuộc đời này...
Sâu thẳm trong ký ức, mối tình đầu nguyên vẹn và trong sáng như pha lê.​
 

malemkhoang

Rìu Chiến

Bến Xưa​


Cuộc vui nào cũng sẽ tàn, mối tình nào cũng sẽ đi qua...
Lần đầu tiên, anh mời Hoa về thăm nhà cha mẹ, sau hai năm quen và học chung trường Đại học. Niềm vui chen lẫn hồi hộp khó tả. Bắc Ninh vào xuân. Tiết trời mát mẻ, cỏ cây sung sướng uống đẫm những hạt mưa mùa xuân ngọt mát. Hình như bất cứ cây lá gì Hoa gặp trên đường cũng nở hoa. Hoa đan chen trong cỏ, trong nắng, trong gió...
Qua cổng đình rêu phong cũ kỹ là con đường về nhà anh. Sông Đuống hiền hòa, trong veo, thảnh thơi uốn lượn quanh những dải ngô xanh mướt, trổ bông màu nâu nhạt. Thi sỹ Hoàng Cầm đã từng thốt lên: “Em ơi buồn làm chi? Anh đưa em về sông Đuống..."
Sông lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng mặt trời, lung linh huyền ảo. Gió thổi mát rượi, thơm ngát hương ngô, phù sa, mùi ruộng đồng huây hoai. Trên đồng cỏ xanh, những em bé gương mặt bầu bĩnh, sáng sủa, ngồi vắt vẻo trên lưng trâu. Bé gái tuổi mười lăm, quần xắn cao, để lộ bắp chân trần trắng muốt trong cái lạnh buổi sáng sớm, vớt lục bình trong ao cho vịt ăn, nhoẻn miệng cười, răng trắng đều tăm tắp.
Bến đò ven sông, nơi liền anh liền chị hát quan họ, hoa sen nở hồng, thơm ngát. Rêu phong, bình yên sông nước. Xung quanh làng mạc hiền hòa.
Họ đứng giữa bãi bồi phù sa, cỏ mọc lúp xúp. Vườn dâu xanh, không khí trong lành giữa “bao la đồi nương” như trong bài Thu hát cho người của Vũ Đức Sao Biển “Anh vẫn chờ em, dưới gốc sim già, để hái dâng người một đóa đẫm tương tư..."
Đồng lúa đang thì con gái xanh rì.
Gió thổi tung bay mái tóc xõa của Hoa. Anh đưa tay vuốt những sợi tóc mai vương vấn trên trán nàng, rồi ôm nàng vào lòng. Môi anh gấp gáp, nụ hôn đầu tiên trong đời nóng bừng, run rẩy, thơm ngọt hương cỏ non... Đôi trẻ tràn đầy nhựa sống, vẽ lên một bức tranh hoàn hảo giữa đất trời bao la.
“Học xong mình cưới nhau em nhé?” Anh trìu mến nhìn vào mắt Hoa. - “Lỡ mẹ anh chê em thì sao?” Hoa bẽn lẽn. “Không đời nào, anh đã chọn rồi, mẹ nhất định đồng ý, chỉ sợ em chê nhà anh nghèo thôi!”. “Mình sẽ có những đứa con thật dễ thương. Con gái chúng mình sẽ có đôi mắt bồ câu, mái tóc dày đen như dòng suối mát của em..." - Anh mơ màng áp mặt vào mái tóc thơm mùi hoa cỏ của nàng. “Còn con trai thì thông minh, học giỏi và thương mẹ như anh” - Hoa mỉm cười hạnh phúc.
... Làng còn sót lại vài ngôi nhà bé nhỏ, rêu phong nép bên những rặng tre. Những ngôi nhà mang dấu vết tháng năm qua. Hoa xoan nở bung từng chùm li ti màu tím nhạt, ngai ngái.
Trong sân, đàn gà con nhỏ xíu, tròn trĩnh, màu vàng rơm, chiếp chiếp, chíp chíp nép vào chân mẹ, hoảng sợ trốn mụ diều hâu bay lượn, cặp mắt ngó nghiêng.
Hoa ngắm mãi không chán, bật cười khi tưởng tượng mình làm dâu trong khung cảnh này.
Mẹ anh đón nàng bằng một chầu bánh đa kê rưới mật mía giòn rụm, thơm nức chính tay mẹ nấu. Trên bếp than hồng, nồi xôi trứng kiến béo ngậy, tỏa hương thơm phức... Mẹ niềm nở tiếp Hoa, hỏi thăm về gia đình, cha mẹ của nàng. Bà rất muốn con trai lấy vợ để yên bề gia thất.
Nhưng đến khi biết Hoa theo đạo Thiên Chúa, thái độ của mẹ anh thay đổi. Bà trở nên lạnh lùng khó hiểu.
Hoa không hiểu tại sao, vì đạo Thiên Chúa của nàng hướng thiện, dạy làm những điều tốt, chan chứa tình yêu thương con người.
Mỗi sáng Chủ nhật, được đến Nhà thờ, đó là niềm hạnh phúc của Hoa. Những khi có điều muộn phiền, nàng quỳ dưới chân Đức mẹ đồng trinh, ngước nhìn gương mặt và đôi mắt dịu dàng thánh thiện của mẹ là nỗi buồn bay xa.
Anh là con trai một. Nếu chọn nàng, sẽ không có mẹ.
Anh đau khổ vì bên tình, bên hiếu.
Còn Hoa, nàng không bao giờ để mẹ anh phải đau khổ. Trái tim bé nhỏ của Hoa tự nhủ như vậy. Họ chia tay, trong nước mắt, trong bàn tay nắm chặt bàn tay...
Hoa quỳ dưới chân Đức mẹ trong những đêm mưa gió. Nước mắt chan hòa nước mưa. Cầu nguyện. Xin Chúa cho con vơi đi nỗi buồn... và quên đi nỗi nhớ về anh. Cầu Chúa ban phước lành cho anh.
Mười năm trôi qua, Hoa khóc thầm mỗi khi qua dòng sông ấy.
Bến cũ, con đò không người đứng chơ vơ. Vẫn lúa, vẫn ngô xanh rì nỗi nhớ ngọt ngào. Nàng yêu quê hương anh, yêu dòng sông tuổi thơ anh, dòng sông mãi mãi là ký ức êm đềm nhất về tình yêu đầu tiên của Hoa...
Bao cuộc đời trôi qua, nhưng sông vẫn còn trẻ mãi, vẫn mải mê bồi đắp phù sa như thuở nào... Mẹ anh đã qua đời. Ngôi mộ của bà được xây rất đẹp giữa cánh đồng. Hoa đến viếng và cúi đầu. Con xin dâng lời cầu nguyện cho linh hồn của mẹ được bình yên về với Chúa nơi Thiên Đàng...
Anh đã lấy vợ và chuyển vào tận trong miền Nam xa xôi...
Hoa trở về thăm dòng sông, ký ức ùa về như mới hôm qua...​
 

malemkhoang

Rìu Chiến

Biển Mơ​


... Tình yêu là món quà tuyệt vời tạo hóa ban tặng cho con người. Hãy yêu đời, yêu người khi ta còn có thể. Vì yêu là để sống, và sống là để yêu thương...
Sài Gòn trời xanh ngắt.
Sân trường. Gió thổi, lá me vàng li ti, xoay tròn, vấn vít... Anh nhìn thấy nàng. Ngạc nhiên trước vẻ đẹp thanh tú của người con gái. Nàng cao dong dỏng, cân đối, làn da trắng nuột nà. Mái tóc đen ngang vai bung xõa tự nhiên. Gương mặt trái xoan nhẹ nhõm và thanh thoát. Nàng dắt chiếc xe honda màu xanh gửi trong bãi xe bằng cử chỉ khoan thai.
Buộc lại mái tóc gọn ghẽ, nàng nhẹ nhàng ôm chiếc cặp đen, bước những bước dứt khoát đi về phía lớp học. Hải nhìn tránh đi chỗ khác. Từ đó, trong lòng chàng trai miền biển rộn lên cảm xúc khó tả.
Lớp học bắt đầu vào một giờ ba mươi. Buổi học đầu tiên, từng người lần lượt giới thiệu tên, tuổi, nghề nghiệp... Lớp có hai mươi nam và chín nữ. Nàng là người nói về mình cuối cùng. Cả lớp dồn ánh mắt nhìn làm nàng đỏ mặt.
- “Tôi tên là Ngọc Lan” - Giọng nàng nhỏ nhẹ, nhưng rõ ràng, trong trẻo: “... 28 tuổi, công việc của tôi:lập các dự án, tổ chức các hội thảo, sự kiện của Công ty
liên doanh..."
- “Tôi đã có gia đình và một bé gái năm tuổi”. - Mọi người ồ lên ngỡ ngàng, một chàng trai tinh nghịch nói:
- Tưởng chưa có gia đình, đang mừng...
Nàng cười dịu dàng không nói. Thầy giáo nhiệt tình truyền đạt kinh nghiệm quản lý cho những học viên tràn đầy sức trẻ này. Nàng ngồi cách Hải hai bàn. Hải nghe giảng bài, đôi lúc nhìn sang, thấy nàng ngước cặp mắt trong veo nuốt từng lời của thầy, chăm chú ghi chép.
Hải buồn, từ khi nghe nàng giới thiệu. “Người ta hơn tuổi, đã có gia đình rồi, mình vô duyên thật”.
Những buổi học trôi qua. Giờ giải lao, lớp rộn lên tiếng cười đùa. Hải hài hước, có duyên, nhưng lúc này những câu đùa bỗng trở thành vô nghĩa, anh im lặng ngồi xem lại bài đã học. Ngọc Lan đọc báo. Nàng không biết có một người nhìn mình với ánh mắt rất lạ.
Hàng ngày, Hải đến sớm, đứng trên ban công ngắm Ngọc Lan từ tốn gửi xe, buộc lại mái tóc, thong thả đi lên lớp. Nhưng Hải không làm quen với nàng.
Ba tháng trôi qua thật nhanh, kết thúc khoá học.
Buổi chia tay. Hải đệm đàn Organ cho các bạn hát. Anh chơi được nhiều bản nhạc nổi tiếng: hòa tấu của Betthoven, Mozart, những bản tình ca của Tây Ban Nha. Bản nhạc Les fleur sauvages (Cánh hoa hoang dại) vang lên êm đềm, mang theo nỗi buồn dịu vợi...
Ngón tay ve vuốt trên phím đàn, Hải cất tiếng hát: “Chỉ có thuyền mới hiểu, biển mênh mông nhường nào, chỉ có biển mới hiểu, thuyền đi đâu về đâu..."
Ngọc Lan chăm chú nghe và ngắm nhìn chàng trai phố biển. Cô tự hỏi: Sao nơi Phan Thiết xa xôi, nắng cháy kia lại có chàng trai chơi đàn hay đến thế?... Giọng Hải khỏe và ấm. Nàng thấy tâm hồn mình bay theo giai điệu: “... Cũng có khi vô cớ, biển ào ạt xô thuyền, ôi tình yêu muôn thuở, có khi nào đứng yên...". Tiếng vỗ tay vang dội.
- Hay quá, hát thêm bài nữa đi Hải ơi!
Hải thoáng suy nghĩ rồi nhận lời:
- Tôi sẽ hát tặng các bạn bài hát Chảy đi sông ơi của nhạc sỹ Phó Đức Phương.
Tiến đàn êm dịu. Bỗng như quanh đâu đây có dòng sông hiền hoà chảy mãi. Tình yêu nồng nàn, đắm say. “... Ơi con sông tắm mát muôn đời, hãy cho ta nỗi niềm mong nhớ, nhắn giùm ta về nơi góc bể, rằng phía đầu nguồn ta vẫn ngóng trông... Chảy đi kìa, sông ơi..."
Tiệc chia tay, rượu được rót ra, tất cả cùng hát “Chia tay nhé... rồi ngày mai ta gặp lại nhau...".
Các cô gái bị mời uống rượu. Biết bao giờ gặp lại?! Mỗi người một nơi xa xôi. Nâng ly. Trăm phần trăm!
Ngọc Lan đang ghi địa chỉ cho các bạn bằng những dòng chữ nhỏ nhắn, rất đều của mình.
- Chữ Ngọc Lan đẹp quá, làm cô giáo mới đúng!
Hải cầm ly rượu đi các bàn, anh đến bàn của Ngọc Lan sau cùng. Ngắm nhìn thật gần nụ cười của nàng. Làn da trắng mịn ửng hồng nơi má. Thân hình thon thả, vòng eo thon nhức nhối, đôi môi nhỏ hồng ướt át, nụ cười trong vắt. Những ngón tay thon dài khẽ vuốt lọn tóc mai duyên dáng.
- Anh chơi đàn rất hay, hát cũng hay nữa, sau này Lan sẽ gửi con gái ra phố biển học nhé! - Nàng đùa.
Các bạn cười:
- Anh Hải nhớ lấy công đắt vào nhé!
Hải lấy can đảm bước đến sát bên cạnh Ngọc Lan, nói khẽ:
- Lan uống với tôi một ly rượu được không?
- Em không biết uống rượu. - Nàng cười.
- Một chút thôi, chia tay rồi, biết có gặp lại nhau nữa không?
Lan không nỡ từ chối, nàng cầm ly rượu cố gắng nuốt chút ít một cách khó khăn. Men say của rượu, hương thơm dịu dàng tỏa ra từ cơ thể Ngọc Lan làm Hải ngất ngây. Anh uống cạn ly rượu còn lại.
- Cảm ơn Lan. Chúc Lan gặp nhiều may mắn và hạnh phúc! Nói rồi Hải quay đi thật nhanh.
... Hải lên xe trở về Phan Thiết vào ngày nắng vàng rực rỡ. Lạ thật, nhìn hoa nắng nhảy múa trên đường anh cũng thấy nụ cười của Ngọc Lan. Nhìn lên bầu trời mây trắng cũng thấy bóng hình Ngọc Lan. Mắt Hải hoa lên. Đâu đâu cũng thấy bóng hình Ngọc Lan...
Những ngày tiếp theo buồn vô hạn. Đi học vui bao nhiêu, khi về buồn gấp bội. Buồn ngơ ngẩn. Nhớ nhung, day dứt. Chẳng thiết ăn uống, cũng chẳng thể thao, bạn bè. Buổi tối, anh không tham gia tán gẫu với mấy anh chàng độc thân như trước, lang thang ra biển. Ngồi một mình, đăm chiêu, hút thuốc, nghĩ suy... nỗi nhớ dâng đầy, day dứt, không cách nào xua tan được...
Rất khuya, anh mới đứng lên ra về.
... Biển vắng. Cơn mưa trái mùa bất chợt. Mưa rào trên biển đuổi theo những con sóng bạc đầu.Những cây hoa muống biển rung rinh trong gió. Hoa tím mỏng manh chống chọi với mưa.
Hải ngồi đó, để mặc cho mưa ướt hết thân mình. Nhắm mắt lại, anh mơ thấy Ngọc Lan đưa những ngón tay dịu dàng, khẽ vuốt những hạt mưa trên tóc, trên trán, và anh đã ôm nàng trong vòng tay... vị ngọt đôi môi và hương say của cơ thể. Anh siết chặt thân hình mềm mại ấy, đắm đuối hôn lên đôi môi ngọt ngào. Hôn lên đôi bàn tay mềm dịu. Trái tim anh run rẩy, sung sướng và hạnh phúc.
Tiếng sấm, chớp xé tan mây làm anh giật mình choàng tỉnh. Mưa nặng hạt, giấc mơ tan biến. Cái lạnh thấm qua cơ thể đẫm nước mưa, cả người lên cơn sốt hầm hập, anh thất thểu bước giữa biển trời mênh mông, vô định. Tê dại...
Ngày trôi qua. Bạn bè, đồng nghiệp cảm nhận sự khác lạ nơi Hải, thì thầm với nhau: “Cu cậu đang si tình!”. “Mà ai mới được chứ...?!!!”
... Ngọc Lan nhận được một lá thư gửi tới bằng đường bưu điện. Nàng rất ngạc nhiên, lá thư viết tay, gửi bằng tem.
“Phan Thiết ngày... tháng... năm...
Ngọc Lan thân yêu!
Cho phép tôi được gọi em như vậy! Nếu những dòng chữ này mang đến cho Lan nỗi buồn, xin hãy tha lỗi cho tôi! Nhưng tôi không thể không viết cho Lan. Tôi đã yêu Lan, yêu vô cùng! Dù biết Lan đã có gia đình. Tôi cũng không hiểu tại sao chỉ ít ngày gặp Lan mà trái tim tôi tan nát. Tôi tự sỉ vả mình đã đặt tình yêu không đúng chỗ.
Lan ơi, không lúc nào tôi nguôi nỗi nhớ về em. Những đêm dài không ngủ, tôi chỉ mong trời nhanh sáng để làm việc, để quên đi nỗi nhớ. Những buổi tối ra biển, nhìn về phương xa, tôi lại nghĩ đến em, nhớ em vô cùng! Tôi vô vọng mơ ước, khao khát có em bên cạnh. Tôi yêu em!
Một lần nữa, xin hãy tha thứ cho tôi! Cầu mong Lan luôn mạnh khoẻ, may mắn và hạnh phúc!
... Thà làm gió phiêu lưu trời biển
Còn hơn gặp mà chẳng dám nhìn em
Em như rượu mời khi ly biệt
Uống vào chẳng vợi men nhớ thương
Nói với em những gì sâu kín nhất
Yêu em, yêu đến khôn cùng!
Nguyễn Minh Hải
Lan đọc lại lá thư, nhớ lại chàng trai đàn hát rất hay. Khẽ thở dài, nàng gấp thư lại.
Mỗi tháng, nàng nhận được một tấm bưu thiếp gửi về từ thành phố biển. Những bông hoa hồng màu xanh dịu dàng. Những dòng chữ chứa đầy yêu thương. Nàng im lặng không trả lời.
Mùa xuân năm thứ ba, tấm thiệp với những bông hồng đỏ thắm được gửi đến... Nàng ra bưu điện, gửi lại một tấm thiệp hoa cẩm chướng đỏ.
“Cảm ơn rất nhiều về tình yêu của anh dành cho Lan. Nhưng Lan không thể đáp trả tình cảm của anh. Đã đến lúc anh phải quên Lan để hướng đến tương lai. Lan nghĩ, với tâm hồn và trái tim đầy cảm xúc, anh sẽ gặp được cô gái xứng đáng. Lan sẽ mãi nhớ về anh như một người bạn tốt trong cuộc đời”.
... Hòn Rơm năm năm sau. Buổi sáng chan hòa nắng gió. Biển thẫm. Sóng bạc đầu tung bọt trắng xóa. Người ta thấy một cặp vợ chồng cùng dắt tay một bé trai nhỏ đi dạo trên bờ cát.
Cậu bé gỡ tay bố mẹ ra để tự đi một mình. Cu cậu chạy lon ton giữa bố và mẹ, rồi ngồi thụp xuống, hăm hở bốc cát. Người vợ có dáng người tròn lẳn khỏe mạnh, làn da miền biển rám nắng. Chị nhìn con âu yếm, rồi ngước nhìn chồng mỉm cười hạnh phúc.
Tình yêu, đam mê, những yêu thương nồng cháy tưởng chừng thiêu đốt trái tim ta, rồi sẽ phôi pha theo năm tháng và thời gian...
Chỉ có biển, biển xanh kia trẻ mãi muôn đời... vẫn đam mê, vẫn mặn mà, từng đợt sóng bạc đầu nối đuôi nhau xô nghiêng bờ cát vàng óng ả...​
 

malemkhoang

Rìu Chiến

Nơi Em Gặp Anh​


“Không có tình yêu vĩnh cửu, mà chỉ có những phút giây vĩnh cửu trong tình yêu."
“Nơi em gặp anh, có hoa vàng rực rỡ, có khung trời mộng mơ, biển xanh bao la triền miên sóng vỗ..."
Buổi sáng trong veo, tiếng suối chảy róc rách trong khe đá. Không gian trong lành, tĩnh lặng và bình yên, hương cỏ cây thơm ngát. Nàng ngẩn ngơ, nấn ná muốn dừng lại để lắng nghe tiếng suối. Chàng nói: "Em hãy ngước lên nhìn bầu trời trong xanh và lắng nghe tiếng suối xem, sẽ hay hơn rất nhiều..."
Nơi đó cách xa tiếng ồn ào của phồn hoa đô thị, của xe cộ gầm rú... Nơi đó không có núi công việc đang chờ, không có những trăn trở, mưu sinh, những bận rộn tiếp nối ngày lại ngày của cuộc sống đời thường...
Nơi đó là biển xanh, sóng vỗ rì rào, là vùng trời tràn ngập nắng và gió, cỏ hoa, cây lá, bình yên, là không gian riêng chỉ có hai người với tình yêu nồng nàn, say đắm...
Nơi đó là ánh trăng vàng êm ái, e lệ tỏa ánh sáng nhẹ nhàng mê hoặc biển cả mênh mông. Biển bao la, mạnh mẽ là thế, chợt mềm lòng trước vầng sáng dịu êm...
Nơi đó, những công nhân Dã tràng xe cát thành hàng ngàn bông hoa nhỏ li ti nhìn lạ mắt... Nàng chạy bắt một con Dã tràng nhỏ xinh, thích thú nắm trong bàn tay có những ngón thon dài mềm mại. Chàng nói: “Anh xót ruột lắm, em thả nó ra đi..." Câu nói đó làm nàng thấy trong lòng xao động, xưa nay tưởng chỉ riêng mình biết thương cỏ cây, hoa lá và muôn loài...
"Cảnh ở đây thật đẹp anh à"..."Nhưng có một cảnh còn đẹp hơn rất nhiều đang ở bên cạnh anh đây”. Chàng nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon, tròn lẳn, rắn chắc của nàng, hôn lên mái tóc thơm mùi hoa cỏ mùa xuân, hôn lên đôi môi hồng xinh xắn của nàng.
Nụ hôn mềm mại, ngọt ngào, nồng say, kéo dài vô tận. Không gian lắng đọng cho hai trái tim hòa chung một nhịp..."Anh yêu em”. “Em cũng vậy”... Thoảng xa, có tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng máy nổ đều đều của những con thuyền cần mẫn nhổ neo ra khơi giữa buổi trưa đong đầy ánh nắng. Biển hát bài tình ca cho hai người yêu nhau...
Cuộc đời nào cũng sẽ đi qua, cuộc tình nào cũng sẽ phôi pha theo năm tháng và thời gian... nhưng hương vị ngọt ngào, men say và dư âm kỳ diệu của tình yêu sẽ nguyên vẹn trong ký ức, sẽ theo suốt cuộc đời của mỗi người đã và đang yêu...​
 

malemkhoang

Rìu Chiến
Điều Giản Dị

Có những mùa xuân ấm áp bên em...
Hai ngày đường. Ô tô ngược lên Na Hang, Tuyên Quang. Qua những đoạn đường gập ghềnh, ổ gà... ngủ gà gật một đêm, nghe ồn ào, tiếng người gọi nhau í ới. Mở mắt ra thấy xe đậu ở bến cuối. Tôi lôi túi xách ra khỏi gầm ghế, hỏi ra, mới biết đi bộ hơn hai cây số nữa là vào đến nhà cô em họ (không có phương tiện gì khác).
Mùng 5 Tết. Cây cối hai bên đường đâm chồi, nảy lộc xanh biếc. Tôi vừa đi bộ vừa ngắm nhìn vùng núi đồi trung du. Hai bên đường là rừng cọ đan chen. Lá cọ xòe to, tròn như những chiếc dù đều đặn, xanh ngắt. Đồi chè bậc thang, thẳng hàng, xanh thẫm. Trên đường, những cô gái dân tộc mặc thổ cẩm xanh đỏ, vai mang gùi đi chợ sớm, vẻ mặt hớn hở.
Trời se lạnh. Hai bên đường, những ngôi nhà nho nhỏ trồng mận ở trước cửa. Hoa mận nở trắng muốt, tinh khôi.
Những đứa trẻ chơi ở ven đường lạ lẫm nhìn tôi: chiếc áo gió mũ che kín đầu, kính đen, quần Jean bụi bặm bạc màu. Tôi cười và giơ tay vẫy, thương cảm ngắm những đứa bé thân hình gầy gò, mặc những chiếc áo len cũ kỹ. Những mái tóc vàng hoe. Đôi mắt ngây thơ nhìn tôi trong veo.
Mở túi xách lấy kẹo cho các bé, chúng bẽn lẽn cảm ơn. Cảm giác Tết đối với những đứa trẻ này như thế nào nhỉ? Nương ngô, đồi chè, hoa mận và mênh mông đồi núi.
Đi hết đường trải nhựa đến con đường đất đỏ quanh co. Hai bên là rừng mọc đầy cây dại. Hoa chuối rừng màu đỏ rất đẹp. Màu đỏ rực rỡ, chói chang, mê hoặc. Rất nhiều hoa Kim ngân trắng, loại dây leo ngày trước mẹ thường hái về nấu nước để uống mát gan mùa hè.
Tôi nép sang bên đường tránh hai con trâu to, bụng tròn căng đang đủng đỉnh bước tới. Hai đứa trẻ cao chưa đến lưng con trâu, mặt mũi lem luốc, đen nhẻm, áo quần lấm bùn đất, vừa đi vừa chạy chân thấp, chân cao. Tôi ngạc nhiên, vội chạy theo hỏi: “Em bao nhiêu tuổi, dắt trâu đi đâu đấy?” - “Sáu tuổi - cho trâu ăn” - “Còn em?”- “Năm tuổi”. Làm sao tin được?
Tôi tiếc mãi vì không đem theo máy chụp hình để ghi lại hình ảnh hiếm có ấy. Hai đứa trẻ cặm cụi đuổi theo trâu. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao, nếu rắn cắn chúng biết làm sao?
Tôi gặp hai thanh niên. Họ gùi hai bó củi tươi lớn trên lưng, gương mặt ngồ ngộ, hiền lành, cặp mắt nhìn tôi dò xét. Họ chưa bao giờ được ra khỏi khu rừng này, và chưa một lần biết chốn phồn hoa đô thị.
Trước mắt tôi hiện ra một thung lũng thấp hơn vùng đồi, có khoảng năm ngôi nhà. Xung quanh là ruộng lúa xanh rì.
Hỏi thăm ngôi nhà đầu tiên, ông cụ trạc bảy mươi, da đen sạm, gương mặt hằn sâu những nếp nhăn, ân cần chỉ cho tôi. “Kia kìa! Nhà thứ ba, nơi có phơi những chiếc chiếu giữa sân”. “ Con cảm ơn ông”.
- Thuần ơi! - Tôi lên tiếng gọi.
- Ôi, chị Hoa! Anh ơi, ra xem ai này! - Cô em họ đang cho heo ăn vội thả nồi cám xuống,bươn bả chùi hai bàn tay vào quần chạy ra, nắm chặt tay tôi.
- Vợ chồng em mong chị cả tháng nay rồi, chị đi đường mệt lắm nhỉ. Chị ngồi nghỉ ngơicho khỏe đã.
Miệng nói, tay làm, cô vợ rót mời tôi ly nước chè xanh thơm lừng. Anh chồng mới đi rừng về, mồ hôi ướt đầm lưng áo.
- Các cháu đâu? - Tôi hỏi.
Thuần dẫn tôi vào trong nhà. Hai bé gái có gương mặt bầu bĩnh đang chơi đồ hàng say sưa trên tấm phản. Dưới tấm phản chất đầy khoai lang.
- Chị nằm đây nghỉ cho đỡ mệt, vợ chồng em đi làm cơm đãi chị.
- Không sao đâu, chị đi thăm quan cơ ngơi hai em một tí.
Thuần nháy mắt với chồng, cả hai vợ chồng nhảy tùm xuống ao trước nhà. Vợ đuổi, chồng cầm lưới quăng bắt cá, bắt hụt mấy lần, vợ cười ngặt nghẽo. Bắt được con cá trắm cỏ to bằng bắp chân, vẩy trắng xanh óng ánh, quẫy tưng tưng trong vợt lưới. Chồng đi trước, vợ theo sau, mặt rạng rỡ. Cảnh vợ chồng nhà Thuần bắt cá sinh động, vui vẻ và hạnh phúc.
Thuần nhanh nhẹn làm cá, bắc cơm. Chạy ra sân chụp con gà mái dầu. Tôi ái ngại: “Thôi đừng làm gà nữa, chị không ăn đâu”. Thuần cố tình như không nghe thấy. Một loáng con gà đã nằm quay lơ giữa sân.
- Cần chị giúp không? - Tôi hỏi Thuần.
- Chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe, em làm một tí làxong ngay!
Tôi đi vòng quanh nhà Thuần, ngắm ruộng vườn, ao cá. Giàn bầu, mướp sai trĩu quả rủ xuống bờ ao. Trước ngõ vào, hai cây mận nở hoa trắng muốt như chốn thiên thai. Cây mận ở cổng nhà Thuần hoa đẹp hơn hoa trên đường tôi đã gặp. Thân cây tràn đầy sức sống, hoa trắng xóa. Anh chồng đang lúi húi hái rau tập tàng ở vườn nhà. Rau má, diếp cá, tần ô, ngò gai, xà lách... đủ cả. Một vườn hoa thì là vươn cao, đẹp quá! Tôi ngẩn người ngắm những chùm hoa li ti dịu hiền, hoa cải vàng, hoa tần ô vàng... mộc mạc, như cô gái miền quê giản dị.
Trong gian bếp nhà Thuần chất đầy ngô và sắn khô cắt lát.
- Thế này ăn sao hết hả em?
- Bọn em để dành chị ạ, phòng khi mưa bão, mất mùa lấy cái mà ăn.
Mâm cơm dọn ra với gà luộc, cá rán, canh chua, rau sống tập tàng... Các con ríu rít mời. Cả nhà quây quần, chồng gắp, vợ chan, con kể chuyện...
Bữa cơm ngon chưa từng thấy...​
 

malemkhoang

Rìu Chiến

Giá Như Có Cánh!

Ước gì mẹ có cánh như bảy nàng tiên...
Sài Gòn vào hạ. Hơn bảy giờ sáng mà trời đã nắng chói chang. Nắng táo tợn hôn lên má hồng thiếu nữ.
Sáng mẹ dậy sớm, dọn nhà cửa, nấu cơm, kho thịt. Cả nhà ăn xong, mẹ dắt xe máy ra cửa, chở con đến trường học rồi đi làm. Thứ tư, đường phố đông quá! Mấy năm gần đây Sài Gòn bất kể giờ nào cũng đông đúc, người ở đâu quá trời, đi đi lại lại, ngang dọc các ngả như bất tận, chen chúc, ngột ngạt. Đường bụi mờ...
Mười lăm phút ra khỏi nhà, loay hoay một lát, mẹ con kẹt cứng giữa dòng người, không tiến, cũng chẳng lùi hay rẽ ngang. Mẹ kiên nhẫn giữ tay ga, xe vẫn nổ máy đều đều, tiếng gầm rú của ô tô, xe máy đủ loại tạo nên thứ âm thanh hỗn độn, inh tai khó chịu. Nghe một lúc cũng quen tai.
Dòng người đông như một đàn kiến khổng lồ, càng ngày càng tụ lại đông nghịt, tắc nghẽn. Những cái mũ bảo hiểm sát nhau lúc lắc cọ quậy liên tục, phần vì nặng, phần vì sốt ruột. Người đi xe đạp không đội mũ nhẹ nhàng hơn, nhưng lỡ quên mang bịt mặt sẽ hít hà thỏa thích mùi xăng nhớt, mùi chì ngột ngạt. Phụ nữ đeo khăn bịt mặt che nắng, kính đen che kín mắt...
Tất cả đều nóng lòng, cố gắng nhích từng gang, từng gang đường.
Kẹt xe! Con trai học lớp 2 ngồi sau thỏ thẻ: “Mẹ ơi, trễ học con là cô giáo phạt con đấy, mẹ đi nhanh lên!”. “Uh, hum..., đang kẹt xe con ạ”.
“Tại sao lại kẹt xe hả mẹ?” - “Thì tại người đông, đường nhỏ quá không đủ cho xe đi nên kẹt con ạ”. Cu tí lại hỏi: “Thế tại sao không làm đường to ra hả mẹ?” - “Sau này sẽ làm con ạ!”.
Cậu bé ngạc nhiên: “Mẹ ơi, cái gì che hình chữ nhật giữa đường kia hả mẹ?” - “Đào đường con ạ!” -“ Nhưng tại sao đường đang đi lại phải đào đường?”... Người mẹ im lặng không trả lời. Nhích được qua ngã tư, mẹ rẽ trái, vẫn kẹt cứng như nêm. Người thở dài, người sốt ruột nhón hai chân lên để nhìn phía trước. Ô tô cũng chen, xe máy cũng chen, con đường vốn không rộng, chắn một nửa không đi được càng như nêm. Đồng hồ tám giờ kém mười lăm, trễ học con, trễ làm mẹ rồi!
“Uớc gì mẹ có cánh như bảy nàng tiên để bay lên khỏi chỗ kẹt xe này”. Cậu ngồi sau thì thầm.
“Tại sao ngày nào cũng đào đường hả mẹ?”. Đứa bé kiên nhẫn hỏi lại. “Hỏng thì đào chứ sao con!” - ”Sao hỏng lâu thế hả mẹ?”- Đứa bé quan sát kỹ càng dòng người đang chen chúc từng tí, từng tí và lại hỏi. “Mệt quá đi, đừng hỏi nữa..!” Người mẹ bực dọc quát to.
Cậu bé im bặt. Ánh mắt tỏ rõ lo lắng vì biết giờ này ở lớp các bạn đã ngồi vào bàn ngay ngắn học bài. Cậu sợ cô phê bình trước lớp. Trong lòng vẫn băn khoăn lắm nhưng sợ, không dám hỏi mẹ thêm. Cậu nghĩ khi về nhà sẽ hỏi bố.
Người mẹ bình tâm lại, chị biết mình giận con vô lý. Chị nhẹ nhàng nói với con: “Con cố gắng học chăm, học thật giỏi, mai mốt lớn xây đường to, đẹp cho mẹ đi nhé, kẻo khi đó mẹ già yếu rồi, không chen thế này được!”, chị ngoái lại, lấy tay vòng ra phía sau xoa đầu con âu yếm.
Đăm chiêu nhìn dòng người kẹt xe, chị nhớ đến con hẻm nhà mình. Ngày trước, hẻm chật chội, bây giờ thành rộng, khang trang nhất Cư xá Đô Thành.
Đơn giản: Tất cả các hộ dân ở hai bên hẻm thống nhất “hiến tặng” một mét đất “tấc vàng” nhà mình cho hẻm chung! Thế là có hẻm rộng, trẻ con buổi chiều nhảy dây, nô đùa, người xe ra vào thoáng đãng. Gió thổi vi vu mát rượi! Ai cũng hỉ hả ra hóng mát.
Ước gì các con hẻm, con đường trong thành phố cũng như vậy: “mình vì mọi người, mọi người vì nhau”. Mỗi người bớt một chút riêng để xây dựng cái chung thì cuộc sống này hạnh phúc biết bao nhiêu!​
 

malemkhoang

Rìu Chiến

Đoản Khúc Ngày Mưa

“Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em”.
(Ngô Thụy Miên)
Tôi đang ngồi trong quán cà phê một chiều mưa gió...
Gió thổi mạnh từng cơn, cuốn phăng đi những gì nhỏ bé. Mưa như trút nước. Cái ảm đạm của buổi chiều mưa gió đến nao lòng. Hàng phượng vỹ nghiêng ngả, cành lá xanh biếc oằn mình, ướt đẫm.
Niềm vui của ai, nỗi buồn của ai trong mưa?
Trong ngôi nhà mái ngói đỏ tươi thơm nức mùi bắp nướng, tiếng than nổ lép bép. Các cháu quây quần nghe bà kể chuyện ngày xưa, khi bà còn là một cô bé... Mới chiều mưa năm nào. Bà ngoại nấu cơm gạo tám xoan, củi ướt, khói bếp cay sè hai mắt... Cá khô mặn chiên giòn ăn với cơm cháy ủ trong rơm, giòn rụm, ngon bùi hơn bất cứ đặc sản nào. Vậy mà cố ngoại đã đi xa, xa lắm...
Chàng trai trẻ âu yếm gài cúc áo mưa cho người bạn gái, cô gái cảm động, ngước nhìn chàng trai với ánh mắt tin cậy, thương yêu.
Bà cụ bán rau cố nép bên hiên chợ, thân gầy guộc run rẩy vì lạnh. Bà vui khi thấy gánh rau chiều héo chợt tươi bởi những giọt mưa ngọt mát.
Người lính trẻ ngồi viết thư cho người yêu, trên chiếc va li cũ quý giá cha tặng. “Em yêu, anh đang ở đơn vị. Sơn Tây đang mưa, buồn và lạnh. Anh nhớ em. Đợi anh về em nhé, bông hoa bé nhỏ của anh... Anh sẽ là mùa xuân của riêng em”.
Làng quê thân thương. Hôm qua đồng lúa trĩu nặng chín vàng, trải dài tít tắp. Nắng vàng mơn man. Những tấm lưng cong miệt mài cúi xuống, những gương mặt rạng rỡ, vai áo nâu bạc màu. Những bàn tay thoăn thoắt gặt lúa quên cả bữa trưa đã nguội từ lâu. Từng đàn trâu hớn hở nối đuôi nhau kéo những xe thóc vàng óng, chất cao ngất ngưởng về làng. Niềm vui hân hoan khắp xóm làng. Mùi thơm cùa rơm rạ, của lúa gặt xong lan tỏa.
... Ba ngày sau. Mưa trắng xóa cánh đồng. Lúa gãy gục trong nước, những bông lúa chín vàng ngả rạp, bị vùi dập trong bùn lầy không thương tiếc. Chỉ vài ngày nữa thôi, những hạt lúa sẽ đồng loạt nảy mầm trên cây. Mồ hôi và nước mắt lâu nay đổ ra sông biển. Đắng lòng. Làm sao bây giờ! Biết lấy gì cho con ăn qua ngày đây? Lấy gì cho con học phí cho con? Ông trời sao không thương người? Sao không nắng thêm vài ngày nữa cho làng xóm tôi đỡ khổ?
... Bến sông mưa trắng xóa, hiu quạnh. Anh dân chài lơ mơ ngủ trong chiếc thuyền gỗ dầm mưa nắng bạc phếch. Mơ màng nghe mưa. Lạnh. Gió xoáy, quăng quật như muốn nhấn chìm chiếc thuyền nhỏ bé xuống dòng nước trong cơn cường nộ. Anh chìm vào giấc ngủ chập chờn, mong mưa tan, bể lặng để kéo thuyền ra khơi.
Những luống hoa Lay ơn, hoa Hồng xinh tươi, chúm chím nở, gặp mưa rụng tả tơi. Những nụ non bé nhỏ gục ngã. Ngày mai mẹ đi chợ, hoa sẽ buồn.
Niềm vui của ai, nỗi buồn của ai trong mưa?
Mưa, đường phố kẹt xe càng thêm kẹt. Các ngả đường, người xe lội bì bõm, áo mưa lùng bùng vướng víu, mũ bảo hiểm nước mưa thấm ướt lạnh xuống cổ... Người mẹ ngồi nhích sát lên yên chiếc xe máy, vòng tay ra phía sau kéo hai đứa con nhỏ nép sát vào người mình. Ba mẹ con che chung chiếc áo mưa cánh dơi màu xanh đậm. Em ngồi giữa ôm chặt mẹ. Chị ngồi sau, lưng đeo cặp sách đi học về. Hai đôi mắt sáng, trong veo, hai bàn tay nhỏ xíu xòe ra hứng mưa, thích thú.
Gió thổi mạnh, dây điện nhằng nhịt trên đầu bỗng đứt một sợi rớt thẳng xuống giữa đường! Hú vía cho bàn tay bé nhỏ!
Trời vẫn mưa. Bong bóng mưa tan thành dòng nước ngày một dâng lên.
Vái ông trời ngừng mưa. Nước ngập hơn đầu gối rồi! Tay lái mẹ gồng lên, hai chân cố bám víu trong dòng nước đục ngầu ngày một cao hơn. Cố đỡ cho hai đứa con khỏi ướt, khỏi rớt ngã.
Xe máy nổ tiếng yếu dần, khục khặc rồi tắt hẳn! Dòng nước lạnh ngắt đục ngầu kia không còn là nỗi sợ nữa. Người mẹ xuống xe. Chị cởi áo mưa che cho hai con, cố gắng ghì chắc tay lái, dò dẫm dắt xe đi. Hai đứa con tròng trành trong chiếc áo mưa, chị níu vào xe, em níu vào chị. Ba mẹ con hòa trong dòng người vô tận ngày một dồn lên đông nghẹt, ướt át, dập dìu...
Tôi nuốt nỗi buồn, lặng lẽ quay vào trong quán.
Tiếng dương cầm vẫn vang lên bản Serenade của Schubert dặt dìu, trầm bổng trong mưa. Tiếng nhạc dịu vợi, êm ái như muốn nói rằng cuộc đời vẫn tươi đẹp và đáng yêu lắm! Ngày mai thôi, là nắng lại hửng lên...​
 


Top