Hồ Sế tiếng tơ lời thơ trong đục
Dẫu êm đềm nhưng chửa thoát phàm thai
Thanh âm còn mang nặng những trần ai
Nhắc sao đúng Toàn Hương và Tận Mỹ
Ôi tài mọn si lang buồn lắm nhỉ
Tình vô biên dành chứa một giai nhân
Mộng yêu đương ấp ủ quá siêu trần
Cánh vĩ đại vướng trong lồng Thực Tế
Hãy trộn lẫn trong men ngàn giọt lệ
Thi nhân ơi họa sĩ hỡi cầm gia
Để nỗi u buồn thầm kín bao la
Lắng trong cốc với chàng si dại dột
Bẻ cho nát phím đàn quăng cán bút
Sé cho tan nào giấy lụa nào tơ
Đừng ép duyên ngọc trắng với bùn nhơ
Thân gió bụi trả về cho gió bụi
Hồn nghệ sĩ vốn từ xưa nông nổi
Yêu thiết tha nhưng chẳng chịu thầm yêu
Kiếm hoài công bày giải ý cao siêu
Bằng gỗ lụa trơ trơ bằng thép dắn
Xin dốc hết nồng cay cho đến cặn
Uống cho mê và uống nữa cho điên
Rồi dang tay theo chậm gót nàng Men
Về tắm ở suối Mơ nguồn Tuyệt Đối
Đàn với bút tài sơ không chép nổi
Những cao xa để mộng chẳng nên hình
Hãy còn Men người vợ góa Lưu Linh
Đưa lối những chàng say về lý tưởng
Đáy sông chìm tiếng sóng
Lời gió ngủ trên cao
Quanh thuyền ngơ ngác bầy sao
Nàng Trăng còn mải xứ nào xe duyên
Nhưng đêm nay dịu quá
Không trăng có hề chi
Say sưa tràn miệng cốc
Cùng nâng hãy uống đi
Trùng lai đâu dễ hẹn kỳ
Đò ngang một chuyến chắc gì mai sau
Tối nay còn họp mặt
Ngày mai đã cách xa
Vàng xanh thay sắc cỏ
Tươi úa đổi màu hoa
Đường trần muôn vạn ngã ba
Nhớ nhung muốn gặp biết là có nên
Làm trai rửa bát quét nhà,
Giặt giũ quần áo, dọn giường, quét sân,
Vậy mà vẫn chửa yên thân,
Tối đến còn phải bóp chân cho bà.
Này... này... bà nói rồi mà,
Bóp mà không khéo là bà phang cho.
Giờ đây chia đôi ngả
Sông nước càng tiêu sơ
Hồn men cay như quế
Hồn men đắng như mơ
Đắng cay này chén tiễn đưa
Uống đi uống để say sưa ngập lòng
Cạn đi và lại cạn
Say rồi gắng thêm say
Bao nhiêu mơ mà đắng
Bao nhiêu quế mà cay
Đắng cay trút xuống bàn tay
Nắm tay lần trót thuyền quay mũi rồi
Thuyền anh đi thôi nhé
Xa nhau dần xa nhau
Tôi về trên lưng rượu
Đến đâu thì đến đâu
Có ai say để quên sầu
Lòng ta lảo đảo càng sâu vết buồn
Đã hẹn với em rồi không tưởng tiếc
Quãng đời xưa không than khóc gì đâu
Hãy buông lại gần đây làn tóc biếc
Sát gần đây gần nữa cặp môi nâu
Đêm nay lạnh tìm em trên gác tối
Trong tay em dâng cả tháng năm thừa
Có lẽ đâu tâm linh còn chọn lối
Để đi về cay đắng những thu xưa
Trên nẻo ấy tơi bời em đã biết
Những tình phai duyên úa mộng tan tành
Trên nẻo ấy sẽ từ muôn đáy huyệt
Ái ân xưa vùng dậy níu chân anh
Không em ạ không còn can đảm nữa
Không nguồn yêu suối lệ cũng khô rồi
Em hãy đốt giùm anh trong mắt lửa
Chút ưu tư còn sót ở đôi môi
Hãy buông lại gần đây làn tóc rối
Sát gần đây gần nữa cặp môi điên
Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói
Đưa hồn say về tận cuối trời quên
Nhổ neo rồi thuyền ơi xin mặc sóng
Xô về Đông hay giạt tới phương Đoài
Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng
Lòng cô đơn cay đắng họa dần vơi
Lũ chúng ta lạc loài dăm bẩy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh
Bể vô tận xá gì phương hướng nữa
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy lênh đênh
Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ
Một đôi người u uất nỗi chơ vơ
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị
Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ
Men đã ngấm bọn ta chờ nắng tắt
Treo buồm cao cùng cao tiếng hồ khoan
Gió đã nổi nhịp trăng chiều hiu hắt
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy cho ngoan
Ông mặt trời uống rượu say
Thế nên mắt đỏ suốt ngày đấy thôi
Mặc anh gió rủ đi chơi
Ông bảo: say lắm thôi tôi ở nhà!
Chị mây mang bình nước qua
Mời mặt trời uống, thế là khỏi ngay
Hôm qua trước cổng vườn thiền
Có em Dế lửa dịu hiền đi ngang
Dế khoe tớ có cây đàn
Là quà ông tặng vì ngoan cả tuần
Rồi ca một khúc nhạc xuân
Thánh tha thánh thót vĩ cầm ngân vang
Chích chòe Sáo sậu cùng sang
Chị Ong em Bướm lang thang cũng dừng
Mèo con rủ Vện vui cùng
Dế mèn khoái trí cười rung râu mềm