Cô gái lật bản nhạc
1
H – cô gái chuyên lật bản nhạc đang đứng ở góc trong của khán đài xem nghệ sĩ biểu diễn dương cầm Cao Tùng Niên biểu diễn. Lẽ nào lật bản nhạc cũng là một nghề hay sao? Đương nhiên là như vậy. Do nghệ sĩ không thể lật bản nhạc khi biểu diễn nên sẽ có một cô gái – dĩ nhiên phải là một cô gái am hiểu âm nhạc đi từ phía cánh gà ra lật bản nhạc cho nghệ sĩ. Ngay bây giờ đây, H đang làm công việc lật bản nhạc cho nghệ sĩ dương cầm Cao Tùng Niên. Anh là một nghệ sĩ chừng hơn 30 tuổi có mái tóc dài, anh mặc một chiếc áo đuôi én màu đen. Ánh sáng của đèn chiếu đang chiếu trực tiếp vào người anh, và tiết mục mà anh đang biểu diễn là tập Bài ca không lời của Mendelssohn, tổng cộng có tất cả 8 tập, mỗi tập có 6 ca khúc, ngoài anh ra còn có một số nghệ sĩ khác đệm nhạc cho anh. Bản nhạc đầu tiên mà anh biểu diễn có tên là Kí ức ngọt ngào , bản nhạc thứ hai là cung thứ du dương đượm buồn, bản thứ ba là giọng la trưởng Khúc hát đi săn , bản thứ tư là giọng la trưởng vô đề, bản nhạc thứ năm là giọng fa thăng thứ vô đề, bản thứ sáu là giọng sol thứ Khúc nhạc chèo thuyền số 1. H đứng một cách rất duyên dáng, cô nhìn thấy Cao Tùng Niên khi thì như cái cành cây bị gió thổi rạt sang hai bên, khi thì lại như cọng cỏ mềm nhẹ đưa trước gió. Cao Tùng Niên đang thực sự chìm đắm trong thế giới âm nhạc. Ánh đèn sáng chiếu thẳng vào Cao Tùng Niên và cây đàn dương cầm của anh. Bốn phía đều tối om om. Phía dưới khán đài lại cũng là một màu đen như vậy, không một tiếng động. Cả phòng hòa nhạc tựa như một con thuyền lớn, hay nói một cách khác cảnh này làm người ta liên tưởng tới việc tất cả mọi người trong thành phố tụ tập nhau lại để cử hành một nghi lễ cổ xưa đầy vẻ thần bí. Nhưng vật tế lễ là ai? Ai sẽ làm vật tế để hiến lên nữ thần âm nhạc? Bốn xung quanh đều tối đen như mực, duy nhất chỉ có một chòm sáng rọi thẳng lên người Cao Tùng Niên.
2
Vậy thì yếu tố của thành phố là gì? Là tàu điện ngầm, là quảng trường hay là đường phố? Là nhà ga, là các tòa tháp hay trung tâm thương mại cao tầng? Là cửa hàng bán đồ ăn nhanh, là thẩm mỹ viện hay bệnh viện tinh thần chăng? Là vườn hoa thành phố, là nhà chung cư và phi thuyền? Là xe hơi, thuốc bổ hay đồ gia dụng chăng? Là cô bé bán hoa tươi, nghệ nhân mù hay thi đấu thể thao chăng? Là ngân hàng, là trạm bán xăng hoặc phòng ghi âm hay sao? Là đài tiếng nói, khu dân cư và xe phun nước ở đường hay sao? Là cảnh sát giao thông, trung tâm hội nghị và khách sạn nhiều sao?Là đồ chơi chạy bằng điện, phòng văn nghệ giải trí và người mẫu thời trang? Là sauna, quảng cáo hàng hãng và trung tâm giao dịch chứng khoán? Là bệnh viện, công viên và trung tâm vui chơi giải trí sao? Là quán rượu, quán cà phê và rạp chiếu phim? Là thi đấu bóng đá, thi hoa hậu và những trận ganh đua về chính trị? Là đèn nê ông, mặt nạ và các buổi biểu diễn nghệ thuật? Là gái tỉnh lẻ làm thuê, chó cảnh và tin buổi chiều? Là gái bán hoa, là bảo vệ và viên chức nhà nước? Là chợ, hàng rào dây thép và xổ số trúng thưởng sao? Là golf, cầu vượt và hào bảo vệ thành? Là các ngôi sao, môi trường bị ô nhiễm và thuốc trừ sâu? Là tường, cửa, cửa sổ, đường ngầm, kính, máy điện thoại kéo dài và máy di động? Không phải, tất cả đều không phải, dưới vùng trời của thành phố thì giữa ngày và đêm tồn tại một cái khóa. Thành phố chỉ có đôi tai, thành phố không có đôi vú. Thành phố chỉ có trái tim. Thành phố được ẩn hình, thành phố biết la hét. Thành phố chỉ là một con thú bằng máy, và hiện tại con thú đó đang thở hổn hển.
3
Bây giờ là đến bản nhạc thứ nhất trong tập thứ hai của tập Khúc nhạc không lời giọng mi giáng trưởng vô đề, bản thứ hai là bản giọng Rê giáng trưởng, bản thứ ba là bản giọng mi thứ vô đề, bản thứ tư là bản giọng si thứ vô đề, bản thứ năm là bản giọng rê trưởng vô đề, bản thứ sáu là fa giáng thứ Khúc nhạc chèo thuyền số hai. Có nhạc đệm nhưng không có hát đệm. Từ phía sâu trong cánh gà, H bước ra để lật bản nhạc cho Cao Tùng Niên. Cô có thể cảm nhận có một dòng khí lướt qua mắt cô, cô biết đó là cánh tay của nghệ sĩ, những ngón tay của người nghệ sĩ trẻ giống như những con rắn đang trườn nhanh, mười ngón tay đang lướt nhẹ như gió trên các phím đàn, những phím đàn đen trắng nhảy nhót một cách vui tươi khoan khoái dưới bàn tay của người nghệ sĩ. Cao Tùng Niên hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của Mendelssohn. H lùi lại một bước, cô không nhìn thấy đám khán giả dày đặc, tối om ở dưới kia. Tự nhiên lúc này cô muốn kêu lên một tiếng. Tại sao lại muốn kêu lên một tiếng? Cô cảm thấy nếu cô kêu lên thì người nghệ sĩ trẻ kia hoặc sẽ yêu cô hoặc sẽ hận cô. Tại sao lại như vậy? Nguyên nhân là do trong một buổi hòa nhạc trước đây một năm đã quen cô, hôm đó cô cũng lật bản nhạc cho người nghệ sĩ này. Một tuần sau, trước sự theo đuổi mãnh liệt của Cao Tùng Niên, cô đã đầu hàng, chính trên chiếc đàn dương cầm đó, thân thể cô cuối cùng đã cam tâm tình nguyện làm chiếc đàn để Cao Tùng Niên đánh một lần. Cô đã trở thành người tình của Cao Tùng Niên, cô sùng bái anh và yêu anh. Nhưng Cao Tùng Niên đã có gia đình, anh cũng rất yêu vợ mình. "Vợ anh là một người phụ nữ tốt, rất tốt nhưng anh biết cô ấy đã có tình nhân, đó chính là chỉ huy M. Nhưng anh cũng không can thiệp vào chuyện riêng của cô ấy, chỉ cần cô ấy cho anh tự do". Thế nhưng bản thân H thì không thể như thế được, trong lòng cô rào rạt một tình yêu, một tình yêu vượt qua cả những ham muốn dục vọng tầm thường, một tình yêu trong trắng, tình yêu đó đã khiến từ trong đáy lòng H có một mong muốn chiếm đoạt Cao Tùng Niên. Trong tim cô có một nỗi oán hận, đó là trước khi chưa bị Cao Tùng Niên tấn công và chiếm đoạt tâm hồn, cô luôn dành cho tình yêu những tình cảm, những mơ ước đẹp đẽ, còn Cao Tùng Niên đã khiến những cảm nhận của cô về một tình yêu trong sáng đã bị mất đi, cô thực sự thấy thất vọng. H thầm nghĩ nếu như không có được anh ấy thì bản thân cô sẽ phải giết chết anh ấy. Ngọn lửa hận thù từ khi mới chỉ nhen nhóm, giờ đây đã dâng lên cao. Đứng trong góc tối nhìn Cao Tùng Niên biểu diễn, H tưởng tượng cây đàn dương cầm kia biến thành bàn thờ và Cao Tùng Niên đang nằm trên đó và đã chết. Còn H lại biến thành nghệ sĩ biểu diễn đàn dương cầm, cô đang biểu diễn những bản nhạc ai oán để tưởng nhớ anh. Cô thấy rùng mình vì ý những tưởng tượng tàn nhẫn của mình.
4
Em thích thành phố này! Cô đã nói câu nói đó với Cao Tùng Niên khi hai người hẹn hò với nhau. Thành phố này như một cỗ đồ chơi đang hoạt động, em và anh đều là những con rối tham gia vào trò chơi đó. Nhưng em chỉ muốn anh là của riêng em, em muốn anh phải li hôn, em muốn anh phải lấy em! Cô nhìn anh đắm đuối, họ đến một tiệm bánh Pizza gần Tây Đơn và cùng ngồi ăn bánh, sau đó họ đi chơi điện tử ở một quán điện tử. Cao Tùng Niên liếc nhìn H và dùng tay súng đang chuẩn bị bắn: em điên rồi, vợ anh rất tốt với anh, anh sẽ không li hôn đâu. Trầm ngâm một lát, Cao Tùng Niên nói: để anh kể cho em nghe một câu chuyện. Năm kia anh đi Thụy Điển tham gia biểu diễn, anh ở nhà của một người bạn thân người Thụy Điển. Một hôm vợ của anh bạn anh chuẩn bị đi xa, anh bạn đó liền gọi điện cho bồ của mình, cô ấy ở rất xa nhưng chỉ hai tiếng sau cô ấy đã lái xe đến nhà anh ấy. Đó là một phụ nữ hơn 40 tuổi, rất đoan trang, cô ấy là giáo sư của một trường đại học, còn vợ của anh bạn anh lại là biên tập của một tờ báo. Anh ấy rất yêu vợ mình nhưng điều này cũng không cản trở gì việc anh ấy có bồ. Họ sống với nhau hạnh phúc như thường, không có chuyện gì xảy ra cả. Khi người tình của anh bạn anh đến nhà thì đã khá muộn rồi. Ăn xong bữa tối, anh bạn anh nói với anh rằng muốn mời anh cùng lên giường với họ để có một party ba người.Trước đây anh đã từng nghe nói đến chuyện này nhưng chưa bao giờ gặp. Anh bạn anh tỏ vẻ rất chân tình, thoải mái nhưng anh đã từ chối, anh không thể chấp nhận được. Đêm hôm đó phòng họ không đóng (có thể họ có ý để cửa cho anh) khiến anh đã nghe thấy những âm thanh hết sức thoải mái, vui vẻ của họ, thật sự là vang trời lở đất. Anh nghe và cảm nhận được chuyện đó có thể khiến con người ta đạt tới sự khoan khoái tột đỉnh! Ngày hôm sau nhân tình của anh bạn anh lại đi về, tất cả lại trở lại bình thường. Anh cứ suy nghĩ một điều rằng không biết từ bao giờ Thụy Điển lại hình thành lên một không gian riêng tư cho con người và một tiêu chuẩn đạo đức như vậy? Từ đó có thể thấy phụ nữ Trung Quốc vẫn chưa được giải phóng thực sự, một khi đã có quan hệ với một người đàn ông thì họ sẽ tính đến chuyện hôn nhân, tại sao lại không thể như người ta, giống như người bạn Thụy Điển của anh bình an vô sự? H im lặng không hề nói một câu.
5
Giờ đây Cao Tùng Niên đang biểu diễn tổ nhạc thứ ba của tập Khúc hát không lời , bản nhạc đầu tiên là giọng fa trưởng không lời, bản nhạc thứ hai là giọng la thứ Đánh mất hạnh phúc , bản nhạc thứ ba là giọng mi trưởng vô đề, bản thứ tư là giọng mi trưởng vô đề, bản thứ năm là giọng la thứ vô đề, bản thứ sáu là hát đuổi "tình nhân". H đứng sâu trong cánh gà, cô nhớ lại sau khi Cao Tùng Niên kể lại câu chuyện khi anh đi biểu diễn ở Thụy Điển, trong một lần đi trên phố ở Quận Hải Điện, có một phụ nữ đã giới thiệu cho cô toàn đĩa sex. Vì tò mò xem chuyện đó thế nào, cô đã mua một đĩa. Về nhà cô đã mở ra xem, quả đúng như người phụ nữ bán hàng nói, đó là một bộ có đến năm sáu tập toàn quay về cảnh làm tình của phương Tây (chủ yếu là Hollywood ). Cô cảm thấy người mình run bắn lên, trên tấm đĩa đó, những người đàn ông và đàn bà đã làm tình ở mọi tư thế. Trong mắt cô con người hình như đã biến thành động vật, họ thở hổn hển như những con vật. Lẽ nào đây là kết quả của tình yêu sao? Tình yêu và tình dục đã là một chủ đề đáng để suy nghĩ. Vừa nhìn chằm chằm vào màn hình cô vừa cảm thấy người mình như đang sôi lên sùng sục. Nhưng sau khi xem lần thứ hai, lần thứ ba, cảm giác mới lạ đầy kích thích đó đã không còn nữa. Cô cảm thấy nhàm chán với những cảnh sinh hoạt như động vật đó. Rồi cô nghĩ, đây cũng là hành vi của nhân loại. Hành vi của nhân loại, vì thế xét từ một mức độ nào đó thì chuyện này cũng chẳng có gì để nói. Với một cảm giác tò mò muốn tìm hiểu, cô đã xem toàn bộ những tập phim này. Và cũng chính trong mấy ngày này, cạnh nhà cô đã xảy ra một chuyện. Một người đàn ông đã gần 40 tuổi rồi mà không lấy vợ, ông ta là công nhân nhà máy dệt nhưng gần đây ông ta lại thường xuyên cởi truồng đi xe đạp (để lộ ra cái của quý đỏ chót trong tình trạng nổi dậy) và lao vun vút trên đường phố. Và đương nhiên là ông ta đã bị cảnh sát tóm bắt, giam ở phòng tạm giam. Khi nghe kể chuyện này, H đã nói với mẹ mình rằng: thực ra có thể coi ông ta là một bệnh nhân. Những ham muốn theo bản năng của ông ta không được thỏa mãn chính vì thế ông ta mới có hành động quá khích như vậy. Nếu như có biện pháp trị liệu về tâm lí thích hợp và cho ông ta lấy vợ thì sẽ giải quyết được mọi vấn đề. Trong xã hội chúng ta liệu có bao nhiêu người giống như người đàn ông này? Trong số những khán giả đang ngồi dày đặc dưới kia, liệu có bao người cũng bị ức chế tình dục? H liên miên trong dòng suy nghĩ.
6
Cô gái lật bản nhạc cho Cao Tùng Niên, bây giờ là các bản nhạc tập 4 của Khúc nhạc không lời , bản nhạc thứ nhất là giọng la giáng trưởng Bãi biển , bản thứ hai là mi giáng trưởng Làn mây tựa như lông cừu , bản thứ ba là cung sol thứ "rung động", bản thứ năm là giọng la thứ, bản thứ sáu là giọng la trưởng "bay lượn". Khi nghe tin người công nhân đó có thể bị lĩnh án một năm tù, H cảm thấy mình phải có trách nhiệm giúp đỡ ông ta. Cô bắt đầu chạy ngược chạy xuôi để giải quyết các vấn đề cho ông ta. Cô nghĩ một xã hội thân ái phải là xã hội biết khoan dung cho những người như ông ta. Cô tận dụng mọi quan hệ của mình, tìm đến các chuyên gia luật, nhà tâm lí học về tình dục, nhà xã hội học và tất cả các quan chức, nhà văn có thể gây ảnh hưởng cho chuyện này. Vai trò của họ đã được phát huy, sau khi bị giam một thời gian, người đàn ông đó đã được thả ra. H đi đón ông ta. Đôi mắt ông ta rất đỏ, chắc là do không ngủ đủ. Khi biết được tin H đã giúp mình, ông ta không lộ ra một chút cảm kích hay mừng rỡ nào. Trông ông ta rất chai sạn. Chào chú, H lại tỏ ra rất vui mừng, cháu muốn nói chuyện với chú. Chú đến nhà cháu nhé. Không - người đàn ông nói. Vì sao? Tôi có quen cô đâu. Cháu là H, làm ở phòng hòa nhạc. Cháu là hàng xóm của chú. Ông ta nhìn cô và nhận ra cô, đúng rồi, cô ở nhà 8 còn tôi ở nhà 7. Ông ta nở một nụ cười, hồi cô còn nhỏ tôi thấy cô nhảy dây chun, không ngờ cô đã lớn bằng ngần này, thôi để hôm khác nhé. Sau đó khoảng một tuần, H đã đưa người đàn ông đó đến nhà mình và nói chúng ta sẽ cùng xem một bộ phim. Ông ta hỏi phim gì? Rồi H đã bật cái đĩa sex đó cho ông ta xem từ đầu đến cuối. Ông ta không nói gì, xem ra chẳng có phản ứng gì cả. Ông ta nói một cách buồn bã rằng tâm lí ông có vấn đề, xem những bộ phim này mà chẳng hề có tí cảm giác gì, cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì, tôi không còn có đủ dũng khí, tôi cảm thấy tôi như đang bị một cái lưới chụp vào đầu, không tài nào thoát ra được. Cô cũng biết là cuộc sống thực tế và những thứ diễn ra trong phim là không giống nhau, tôi không có cảm giác gì cả. Ông ta quay về nhà, sau đó vài hôm H lại mời ông ta đến, lần này họ đã nói chuyện với nhau rất nhiều. Sau đó H lại mở đĩa đó ra cho ông ta xem, cô dùng một giọng rất tình cảm để chuyện trò với ông ta. Đột nhiên ông ta nói, tôi lên rồi. H cười tươi và nói rất tốt. Buổi nói chuyện của chúng ta có thể kết thúc. Cháu đã có thể yên tâm về chú rồi. H đã dùng phương pháp này để cứu vãn một người sắp rơi xuống vực thẳm. Ba tháng sau, ông ta đã lấy một người phụ nữ vừa mới bị thất nghiệp và họ đã mở một quầy bán hàng nho nhỏ. H rất mừng, cô cảm thấy mình như đã vượt qua một vực sâu, cảm thấy mình đã chín chắn.
7
Trong tập 5 của "Khúc nhạc không lời", bản nhạc thứ nhất là giọng Sol trưởng "Gió thoảng tháng 5", bản thứ hai là Si giáng trưởng vô đề, bản thứ ba là Mi thứ hành khúc tang lễ, bản thứ tư là Sol trưởng vô đề, bản thứ năm là La thứ "Khúc nhạc chèo thuyền" số 3, bản thứ sáu là La trưởng "Khúc hát mùa xuân". Khi H đem chuyện này kể cho Cao Tùng Niên, trên mặt anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Tại sao em lại làm như vậy? Trước kia em chưa vượt qua được giới hạn của tình yêu và tình dục, giờ đây em đã tách được chúng ra. Ví dụ, đối với anh em chỉ còn tình yêu, còn tình dục em có thể tự do sử dụng. Chính anh đã dạy em như vậy. Cao Tùng Niên trầm ngâm, tại sao lại có thể như vậy được chứ? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại không thể như vậy? Em đã cứu được một người đang giãy giụa dưới vực sâu của tình dục để cho ông ta có được một cuộc sống bình thường. Điều này đương nhiên là tốt. H nói. Cao Tùng Niên không nói thêm gì nữa nhưng trong lòng anh thực sự, lần đầu tiên thực sự bùng lên một cảm giác gọi là ghen. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này đối với H. Ghen, anh ghen à, H cảm nhận được điều đó từ vẻ mặt của anh và nói với một giọng đầy vẻ thích thú. Cao Tùng Niên nhìn H, lẽ nào có thể sử dụng tình dục như một công cụ hay sao? Vẻ mặt anh trầm xuống. H nói: em hiểu rồi, anh là một người đàn ông ích kỉ, tình dục đương nhiên có thể dùng chung nếu như muốn. Họ ngồi nói chuyện trong quán bánh Pizza, lúc này cái khóa định khoảng cách giữa ban ngày và ban đêm đã được kéo ra, bốn phía màn đêm được trang hoàng bởi vô số ánh đèn. Một phố đêm đầy sống động. Màn đêm của thành phố là vô số những con thú nhỏ xinh xắn, khi màn đêm buông xuống chúng sẽ chui vào cơ thể con người để xả hơi. Cao Tùng Niêm cảm thấy hết sức mệt mỏi, chưa đến 40 tuổi nhưng anh đã phải bôn ba ở ba nơi: sự nghiệp, tình dục và gia đình. Còn H lại cảm thấy một cảm giác rất nhẹ nhàng đến với cô. Cô cảm thấy sinh mệnh là một quá trình bay lượn, có người bay được lên, có người lại rơi xuống dưới. Cô cảm thấy mình đang trôi bồng bềnh. Cô có một ước mơ một ngày nào đó khi cô đang lật bản nhạc cho các nghệ sĩ thì tự nhiên có một con chim ưng từ trên không trung sà xuống và rồi cắp lấy cô bay lên trời cao. Sau đó cô sẽ vượt qua mọi thành phố, sông ngòi, đồng bằng, sườn núi, đại dương và tới tận bắc cực. Con chim ưng đó sẽ thả cô xuống dưới một rừng tuyết mênh mông bạt ngàn, cô cởi hết quần áo và một mình nằm ở đó hết sức bình thản, không ai có thể làm phiền cô. Đó là ước mơ của cô. Phi thuyền! Tiếng nói của Cao Tùng Niên đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Họ nhìn xuyên qua cửa sổ làm bằng trúc và nhìn thấy có một phi thuyền lớn rất sáng đang bay trên bầu trời thành phố. Từ phi thuyền phát ra những âm thanh rất lớn.
8
Cao Tùng Niên đang biểu diễn tập sáu của Khúc nhạc không lời . Bản đầu tiên là mi giáng trưởng vô đề; bản thứ hai là fa thăng thứ Ảo tưởng mất đi ; bản thứ ba là si giáng trưởng nhịp nhanh vừa; bản thứ tư là đô trưởng Khúc hát dệt vải ; bản thứ năm là si thứ Nỗi ai oán của mục đồng ; bản thứ sáu là mi trưởng Khúc hát ru . Kể từ khi biết được H đã giúp một người đàn ông vì ức chế tình dục trở lại được cuộc sống bình thường, Cao Tùng Niên cảm thấy lòng mình rối bời. Một hôm vào một buổi tối, Cao Tùng Niên nói với vợ rằng: Anh không biết là anh có nên nói với em không, anh… anh muốn đi sống chỗ khác, bởi vì, bởi vì… Cao Tùng Niên nhìn vợ, chỉ huy M!Anh nói, anh biết là anh ta, anh ta đã làm gì em? Cao Tùng Niên lại nhìn vợ. Cô ấy là một nghệ sĩ opera còn M là một người chỉ huy đang độ tuổi trung niên tiếng nổi như cồn. Ông ta thường mặc bộ áo com lê màu trắng. Cao Tùng Niên hỏi, có phải anh ta không? Cô ấy gật gật đầu, em thấy lòng mình rối bời, em không biết phải nên thế nào… Anh ấy nói là anh ấy yêu em, em không biết mình có nên… nhưng anh muốn chuyển đi sống chỗ khác, anh muốn… Cao Tùng Niên tạo cho vợ mình một lí do, cô ấy đã chuyển đi còn anh lại rơi vào một nguy cơ khác. Một phần vì H đã phát hiện ra bản thân cô, cô không còn sùng bái anh như trước kia. Còn vợ anh thì lại bắt đầu công khai quan hệ với chỉ huy M. Cao Tùng Niên cảm thấy mình hết sức khổ sở. Ngước mặt lên bầu trời đêm, Cao Tùng Niên chỉ muốn nói chuyện với trăng nhưng ánh trăng đó vẫn im lặng, không nói một lời với anh. Anh không muốn nói chuyện với H nhưng vợ anh đã bỏ anh đi. Một nỗi khổ sở dày vò trái tim anh. Thế rồi vấn đề đã có sự thay đổi, sau khi chuyển ra ngoài ở một tuần, vợ anh đã quay trở về. Gương mặt cô ấy đọng đầy nước mắt, hãy tha lỗi cho em! Cô ấy nói, sau khi rời xa anh em mới phát hiện em yêu anh hơn, em yêu gia đình của mình và đứa con của mình hơn. Em lại quay về… Anh lập tức ôm ngay vợ vào lòng và dành cho cô ấy một cái hôn nồng nàn vì còn gì cảm động hơn khi người xưa đã quay trở về. Tối hôm đó anh lại đứng trên ban công và mong được nói chuyện với ánh trăng, và rồi ánh trăng đó đã chuyện trò với anh. Anh cảm thấy có một sự an ủi lớn lao, vừa ôm eo vợ và nói con thuyền của gia đình mình đang phải đương đầu với nhiều sóng gió, chúng ta sẽ không bao giờ đi lầm đường nữa.
9
Cao Tùng Niên đang biểu diễn tập 7 của Khúc nhạc không lời , bản thứ nhất là fa trưởng Phong cách điền viên ; bản thứ hai là la thứ vô đề; bản thứ ba là mi giáng trưởng nhịp cực nhanh vô đề; bản thứ tư là rê trưởng vô đề; bản thứ năm là la trưởng vô đề; bản thứ sáu là si giáng vô đề. Cao Tùng Niên quyết định chấm dứt mối quan hệ với H. Anh nói với cô rằng con thuyền gia đình của anh đã đi vào quỹ đạo bình thường, chúng ta… H đã hiểu ra tất cả. H nói anh không phải nói gì cả, em đã hiểu rồi. H đã ra đi, cô không muốn gặp lại Cao Tùng Niên. Cô rất buồn. Tình yêu giống như một viên đá tròn ném lướt qua mặt nước, liệu nó có thể tạo được bọt nước không? H cảm thấy rất tuyệt vọng. Về đến nhà cô cứ nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cô thấy rất buồn, đã có dạo cô còn có ý định tự sát, nhưng đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua mà thôi. Trong thời buổi này tự sát đâu có phải là cách tốt nhất. Cô cảm thấy mình đã được giải thoát khỏi sự trói buộc của tình yêu và tình dục nhưng vẫn chưa tìm được chỗ tựa và điểm rơi, cô cảm thấy có một sức mạnh đẩy cô ra ngoài. Ảo tưởng về tình yêu đã hoàn toàn bị vỡ tan, dạo bước trên đường phố của Bắc Kinh và đi tới hào bảo vệ thành. Ngửa mặt lên trời, cô nhìn thấy ánh trăng và mong được nói chuyện với trăng nhưng ánh trăng vẫn im lặng không nói với cô một lời. Tự nhiên cô muốn có một sức mạnh giúp cô bay được lên hoặc nhảy xuống dưới kia. Giá như bây giờ có một thiên thần bay xuống... - H chìm trong dòng suy nghĩ. Cô nhìn thấy một cái ô màu trắng rơi từ trên trời xuống, dường như chuẩn bị rơi xuống con hào đó, cô định kêu lên thì lại thấy cái ô đó bay về phía cô và rơi xuống dưới chân cô. Một người cởi ô ra và đi đến bên cô: Đây là nơi nào? Tại sao tôi lại hạ xuống đây? Và như vậy cô đã quen với một thiếu úy bộ đội. Mắt cô sáng lên. Sau đó họ thường xuyên hẹn hò, và một năm sau họ đã tổ chức đám cưới. Họ sinh được một cậu con trai mập mạp. Mỗi buổi tối, H lại ra ban công và nhìn lên ánh trăng, lòng thầm hát "ví như thiên thần giáng trần…"
10
Vậy bản nhạc đầu tiên trong tập tám của Khúc nhạc không lời là gì? Là mi thứ vô đề; bản thứ hai là rê trưởng phong cảnh điền viên ; bản thứ ba là đô trưởng cưỡi ngựa ; bản thứ tư là sol thứ vô đề; bản thứ năm là la trưởng nông phu vui tính ; bản thứ sáu là đô trưởng, tựa như khúc hát ru hợp xướng tứ bộ…
Vậy thành phố thì sao? Thành phố vẫn đang xả hơi trong màn đêm. Còn con người, tất cả mọi người đang sống hạnh phúc trong thành phố. Chắc là họ sẽ hạnh phúc. Liệu họ có hạnh phúc không?