Thảo luận - Dùng âm thanh ru ngủ vào ban đêm có nên hay không ? | VN-Zoom | Cộng đồng Chia Sẻ Kiến Thức Công Nghệ và Phần Mềm Máy Tính

Adblocker detected! Please consider reading this notice.

We've detected that you are using AdBlock Plus or some other adblocking software which is preventing the page from fully loading.

We need money to operate the site, and almost all of it comes from our online advertising.

If possible, please support us by clicking on the advertisements.

Please add vn-z.vn to your ad blocking whitelist or disable your adblocking software.

×

Thảo luận Dùng âm thanh ru ngủ vào ban đêm có nên hay không ?

anhtuanpham87

Rìu Bạc
u/_MothMan (4.9k points – x1 Gold – x1 Silver)
Nếu bạn dùng âm thanh ru ngủ vào ban đêm, dừng lại ngay.
maxresdefault.jpg

___________________
Link Reddit: https://redd.it/dx36u0
___________________
Tôi được chẩn đoán mắc chứng mất ngủ vài năm về trước. Khi tôi nằm lên giường, tim tôi sẽ bắt đầu cuộc đua với chính nó, óc tưởng tượng của tôi trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết và khiến tôi nghĩ đến mọi viễn cảnh tồi tệ có thể xảy ra, người tôi sẽ đầm đìa mồ hôi mà đôi khi tôi phải tắm táp ngay giữa đêm. Bác sĩ của tôi giải thích tình trạng này cho tôi bằng cách so sánh nó với arachnophobia – hội chứng sợ nhện. Cách mà những người mắc hội chứng này trở nên hoảng loạn khi họ thấy nhện cũng chính là cách mà cơ thể tôi phản ứng mỗi khi tôi cố đi vào giấc ngủ.
Tôi đã thử mọi cách từ việc tập yoga vào buổi tối, tập hít thở sâu, đổi một chiếc giường mới, trị liệu và thậm chí là bắt đầu có tí phụ thuộc vào thuốc ngủ. Tôi dùng bất cứ thứ gì tuỳ ý miễn là chống lại được nỗi sợ ngủ phi lý của mình. Để tôi nói rõ một tí nhé, tôi chưa bao giờ là một tên nghiện, chưa từng hút chích hay nghiện rượu, cũng không chơi thuốc để phê pha; nhưng khi tôi bắt đầu tìm đến thuốc để giúp mình ngủ, tôi biết rằng có thứ nghiêm trọng cần phải được giải quyết trước khi nó biến thành một cái gì đó tồi tệ hơn.
Tôi đã trò chuyện trên rất nhiều diễn đàn trực tuyến – nơi mà những người như tôi có thể kết nối với nhau và cố gắng thấy rằng chúng tôi không đơn độc. Có người để nói chuyện thực sự giúp ích, họ hiểu rằng chứng mất ngủ không phải là lựa chọn xem TV thay vì đi ngủ, cũng không phải là thức khuya ôm điện thoại và từ chối việc nghỉ ngơi. Mất ngủ là một căn bệnh.
Khi tôi lướt ‘diễn đàn không ngủ’, tìm kiếm vài người bạn trên internet mà tôi mới quen, tôi chợt thấy một bài đăng có tiêu đề thú vị. Viết rằng: “Đã có giải pháp cho người mất ngủ”, khi tôi thấy những thứ tương tự thì nó thường là một kiểu quảng cáo được tài trợ, hầu hết là mấy con bot tự động cố gắng bán thuốc cho chúng tôi hay gì đó; nhưng ngẫm lại thì tôi không còn cách nào khác ngoài lên giường nằm rồi bắt đầu hoảng loạn... Tôi nhấp vào tiêu đề và bắt đầu đọc. Người đăng bài, hay OP, nói rằng:
“Tôi đã tìm ra liều thuốc chữa trị mất ngủ, tôi đã ngủ ngon hơn mỗi tối kể từ khi tải về ứng dụng này, nó được gọi là “Sounds like sleep” được tạo ra bởi công ty DreamSystems.” OP tiếp tục miêu tả trải nghiệm của họ trên ứng dụng và nó đã hiệu quả nhanh chóng ra sao. Tôi lướt xuống để đọc vài bình luận của người dùng, họ bảo rằng họ đã tải ứng dụng về và không thể đợi đến lúc dùng thử, một số khác thì chỉ nói những trải nghiệm tích cực về nó.
Vì vậy, tôi cũng tải ứng dụng đó về. Tôi để một chiếc loa bluetooth trong phòng ngủ, thường dùng để chơi vài bản nhạc nhẹ khi tôi dọn dẹp hoặc làm tôi xao lãng khỏi chứng mất ngủ. Tôi phải đảm bảo rằng mình không kiểm tra đồng hồ bởi vì tôi sớm phát hiện ra hành động đó chỉ khiến tôi hoảng loạn hơn về việc tôi cần nhiều thời gian thế nào để có thể ngủ, và càng làm tôi thao thức lâu hơn. Chứng mất ngủ là một căn bệnh tàn khốc.
Tôi mở ứng dụng và nó chào đón tôi bằng hình ảnh nhẹ nhàng của một chú robot hoạt hình đang đi ngủ. Ứng dụng có nhiều lựa chọn: Những đêm mưa, Bãi biển của những giấc mơ, Tiếng ồn trắng và Những âm thanh êm dịu. Tôi luôn có sự thích thú với những cơn bão, vì thế tôi đã thử Những đêm mưa. Âm lượng hoàn hảo, không quá lớn để tôi chú ý nhưng vừa đủ lớn để chặn bất cứ âm thanh nào khác. Tôi ngồi lên thành giường và với tay lấy thuốc chống lo âu buổi tối. Đắm chìm vào những âm thanh của gió và mưa, bất ngờ thay, tôi cảm thấy mỏi mệt. Tôi ngã người xuống giường và tựa đầu lên gối mà chả hề động đến thuốc.
Như thường lệ, nhịp tim tôi trở nên gấp gáp, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên và đã chuẩn bị ứng phó với nỗi sợ hãi đang đến. Tôi hít một hơi sâu, giữ lại tới khi tôi đếm đến 5 và rồi thở ra. Từ chiếc loa, một tiếng sấm trầm trườn ngang qua phòng tôi, tiếng lá xạc xào, và tiếng mưa rơi lách tách. Không chần chừ chi nữa, tôi nhắm mắt lại mặc kệ đống chăn nhàu nhĩ mà tôi đang nằm đè lên và lập tức rơi vào giấc ngủ.
Tôi thức dậy sảng khoái hơn hẳn tôi đã từng trong nhiều năm liền, tôi gần như đã nhảy khỏi giường. Tôi vơ lấy điện thoại và xem thời gian. Đúng 7 giờ. Không biết tôi đã ngủ vào lúc nào nhưng lúc đó cũng muộn rồi, và tôi vẫn thấy thật tuyệt vời. Tôi bắt đầu ngày của mình như mọi ngày, chỉ có tôi là vui hơn, tràn đầy năng lượng và tôi ngạc nhiên vì chứng lo âu thường ngày hay quấy rầy tôi đã không hề bày ra bộ mặt xấu xí của nó dù chỉ một lần.
Tối đó tôi tranh thủ thời gian và thử lại lần nữa, tôi bật ứng dụng và lần này chọn Bãi biển của những giấc mơ. Khi những con sóng bắt đầu vỗ nhè nhẹ, tôi nhắm mắt lại, vẫn trông đợi đợt sóng hoảng loạn kéo đến. Khi nó không tới, tôi thở phào nhẹ nhõm và gần như cảm thấy nước mắt chực trào. Tôi đã là nô lệ của chứng mất ngủ nhiều năm liền, bây giờ thì chỉ với những thanh âm ru ngủ từ ứng dụng này, tôi thực sự cảm thấy được giải thoát. Trước khi nhận thức được, tôi đã ngủ.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thậm chí còn sảng khoái hơn. Tôi kiểm tra điện thoại, lại đúng 7 giờ. Tôi trải qua một ngày của mình với tinh thần phấn khởi đến nỗi mọi người đã cùng nhau bình luận tôi hạnh phúc cỡ nào.
Khi đến giờ ngủ, tôi lại bật ứng dụng, lần này tôi chọn Tiếng ồn trắng và mạnh dạn tiến vào giường. Tôi đã ngủ chỉ trong vài giây.
Lần này khi tôi thức dậy, tôi cảm thấy kiệt sức, cứ như là tôi đã chạy ma-ra-tông cả đêm vậy. Tôi lảo đảo ngồi dậy, không cần xem giờ tôi cũng biết rằng lúc đó là 7 giờ sáng. Tôi bắt đầu ngày mới không hăng hái như hôm qua, nhưng vẫn tốt hơn lúc trước khi mà tôi chẳng thể ngủ nổi. Cả ngày tôi cảm thấy thật kỳ quặc, tôi biết rõ mình đã ngủ, nhưng tôi cảm tưởng như tôi đã mơ mình tỉnh táo hay gì đó. Khi tôi về giường tối hôm ấy, tôi chọn Những âm thanh êm dịu từ ứng dụng và nhắm mắt. Một lần nữa, tôi rơi vào giấc ngủ ngay tức khắc.
Tôi thức giấc với một nỗi kinh hoàng đến mức tôi cứ ngỡ mình đã lên cơn hoảng loạn lúc nửa đêm – điều phổ biến ở những người mắc chứng lo âu và mất ngủ. Tôi đưa mắt nhìn căn phòng, không biết bằng cách nào nhưng tôi cảm thấy có thứ gì đó ở trong phòng cùng với tôi. Tôi liếc nhìn từ trái sang phải, căn phòng trống không, tôi nhìn lại lần nữa. Nó ở đó, núp ngay chân giường, cả hai tay đặt trên tấm chăn như thể nó vừa trèo ra từ phía dưới giường của tôi… Tôi trông thấy rồi, tóc nó loà xoà trên mặt, khi nó nhận ra tôi đang nhìn, nó sững lại. Cả hai chúng tôi đều bất động. Tôi muốn nhảy lên, tôi muốn đá đấm và tôi cố gào thét… nhưng cơ thể tôi bị khoá chặt. Cứng đờ như một tấm ván, tôi thậm chí không thể khép tay lại để tạo thành một nắm đấm. Nội tâm tôi la hét vì cái thứ ở chân giường, phần duy nhất có thể cử động được trên cơ thể tôi… là đôi mắt. Cái thứ đó hất đầu sang một bên, nó không tạo ra một tiếng động nào, nhưng tôi biết rằng bằng cách nào đó nó nhận ra tôi không thể cử động. Tôi không thể chiến đấu.
Tôi từng nghe về tình trạng tê liệt khi ngủ, đó là trạng thái mà cơ thể bạn vẫn ngủ ngay cả khi bạn đã tỉnh giấc. Nó thường chỉ kéo dài một lát trong khi não bạn cố hiểu ra bạn đang vừa ngủ vừa thức. Tôi nhớ là mình đã đọc được rằng đôi khi những nạn nhân ảo tưởng ra những thứ quỷ quái trong phòng của họ bởi vì khi chúng ta bị liệt như thế này, chúng ta bắt đầu hoảng loạn và dựng lên hình ảnh về những điều xấu xa có thể làm hại mình. Đây chỉ là ảo giác thôi.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi tập trung toàn bộ sức lực của mình chỉ để di chuyển một ngón tay, tôi nghĩ rằng nếu tôi có thể chuyển động một ngón tay, phần còn lại của cơ thể có thể cử động. Không có tác dụng… tôi bị mắc kẹt trên giường của mình mất rồi. Thứ đó biết, nó ấn xuống giường bằng cả hai tay và nâng cơ thể nó lên cao trên giường, mái tóc dài ngoằng phủ khắp mặt nó. Hầu như nó đang ở trên tôi, tôi la hét, tôi gào rú… tuyệt nhiên không có một âm thanh nào thoát ra khỏi khuôn miệng đóng kín của tôi. Tôi có thể cảm nhận tóc của nó quanh mặt mình, tôi nhắm chặt mắt lại… rồi những thanh âm từ ứng dụng lấp đầy hai tai, tôi ngủ ngay lập tức.
Thở hổn hển khi thức giấc, tôi liền đứng thẳng người trên giường và nhìn quanh căn phòng. Không có gì cả. Trống rỗng. Chỉ có tia sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ. Tôi thở hắt ra nhẹ nhõm và bắt đầu ngày mới.
Tối hôm đó tôi mở ứng dụng, lại chọn Những âm thanh êm dịu, không vì lý do gì đặc biệt. Tôi bật nó lên rồi trèo lên giường. Như mọi đêm trước, tôi ngủ trong vòng vài giây. Nhưng giấc ngủ của tôi không kéo dài, một lần nữa tôi thức dậy trong hoảng loạn. Tôi mở to mắt và lục tìm quanh phòng, cơ thể tôi lại bị khoá chặt với chiếc giường. Chứng tê liệt khi ngủ lại tìm đến tôi. Nếu có thể, tôi chắc chắn môi tôi sẽ run lên vì sợ hãi. Tôi từ từ đưa mắt xuống chân giường.
Nó không có ở đó. Cái thứ có mái tóc dài bò ra từ dưới giường của tôi tối qua… không hề ở đó. Tôi thở ra bằng mũi và nhìn lên trần nhà. Nó ở phía trên tôi, đang bám vào trần nhà như một con thằn lằn, mái tóc dài thườn thượt của nó lơ lửng cách mặt tôi chỉ vài inch. Tôi cảm thấy các thớ cơ trong cơ thể mình thắt chặt lại. Chưa bao giờ tôi muốn hét lên như lúc đó. Với cái thứ phía trên mình, tôi chỉ có thể hít vào và thở ra, không thể cử động… dù chỉ là một ngón tay. Tôi buộc mình thở chậm hơn, tôi không muốn báo cho nó biết tôi đang thức. Tiếng động từ hơi thở của tôi chậm lại. Rồi tôi nghe thấy nó, không phải từ vật đang bám trên trần nhà mà là cái loa bluetooth đang phát Những âm thanh êm dịu từ ứng dụng.
“Má ơi má à…”
Một giọng nói thì thầm từ chiếc loa,
“Má ra đằng này
Ở đây có kẻ đang say giấc nồng
Má ơi uống máu đỏ hồng
Nhai da nuốt thịt húp lòng gặm xương”
Giọng nói thật mơ hồ, hẳn là tôi đã tưởng tượng ra nó…
“Má ơi má ra đằng này

Nhai da nuốt thịt húp lòng gặm xương”
Như thể chỉ chờ đến khi mệnh lệnh được phát, sinh vật đó bắt đầu di chuyển, không phải cả cơ thể của nó, nhưng tôi có thể thấy tóc nó chuyển động. Lúc đầu nó quay mặt vào trần nhà nhưng bây giờ khi tôi nhìn lên, nó đang xoay đầu lại để nhìn tôi. Nó tiếp tục nghiêng đầu hết cỡ đến mức vượt qua khả năng của con người, tóc nó đu đưa khi nó – thứ mà cơ thể đang bám dính trên trần nhà, lưng hướng về phía tôi – giờ đối mặt với tôi. Đôi mắt trắng dã và hàm răng sắc như lưỡi dao của nó ngã sâu về phía sau đến nỗi như nó nhìn thẳng vào tâm can tôi. Nếu được, tôi sẽ thét gào cho tới khi phổi mình nổ tung, nhưng tôi không thể… Tôi đảo mắt đi và làm điều duy nhất trong khả năng của mình – quay lại với giấc ngủ. Những thanh âm từ ứng dụng khẽ khàng ru tôi say giấc.
Tôi thức dậy, đúng 7 giờ sáng. Lần nữa cảm thấy yếu ớt, cứ như tôi đã tập thể hình suốt cả đêm vậy. Từng thớ cơ trong cơ thể tôi đều đau nhức. Tôi chậm chạp rời khỏi giường và bắt đầu ngày mới. Một ngày yên ổn, nhưng tôi lại thấy mệt mỏi gần như cả ngày. Tôi không mở ứng dụng khi đến giờ ngủ nữa, tôi đã lưỡng lự. Nhưng tôi phải biết chuyện gì đang diễn ra, tôi đã bước xuống giường từ 30 phút trước và ứng dụng đã được bật. Lắng nghe trong một chốc, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ. Nhưng tôi có thể chống lại nó vì tôi đang đứng cách xa giường của mình. Hai mươi phút trôi qua, tôi chợt nghe một giọng nói, thì thầm khe khẽ và lẩn khuất trong tiếng mưa.
“Má ơi má à
Má ra đằng này
Ở đây có kẻ đang say giấc nồng
Má ơi uống máu đỏ hồng
Nhai da nuốt thịt, húp lòng gặm xương”…
___________________
Cảm ơn Léopard Béthemel đã dịch giúp mình đoạn ca dao.
Cảm ơn Minh Duy đã xin phép tác giả.
___________________
Dịch bởi Kim Uyên.
 
Sửa lần cuối:

Handrf

Kiếm đá
ra là đang đọc truyện ma. chứ bình thường mình bật nhạc khi ngủ thì đúng là khó ngủ hơn thật, là do hát hay quá mình mải hát theo quên cả ngủ.
 

Handrf

Kiếm đá
cơ mà gặp đc ma cũng thú vị đó chứ. mình hồi nhỏ có mơ thấy con quỷ hay ám giấc mơ mình. giờ muốn gặp lại nó để thanh toán quá, cho nó biết ai mới là chủ giấc mơ này {shoot1}
 

pepePE

Rìu Chiến Vàng
VIP User
trong trường hợp của tôi nếu tôi có một ngày căng thẳng vào ban đêm, tôi ngủ rất tệ và nếu tôi uống một chút rượu để có một bữa tối tồi tệ hơn:rolleyes:
 

Sam Huy Tran

Gà con
Bác thớt nếu có link app này thì chia sẻ mình với. Cú đêm như mình chả bao giờ bị mất ngủ, chỉ tội mỗi cái đêm càng khuya thì mình lại càng thấy cu đơn??
 


Top