[Chuyện ma] Oan hồn nhà hàng xóm | VN-Zoom | Cộng đồng Chia Sẻ Kiến Thức Công Nghệ và Phần Mềm Máy Tính

Adblocker detected! Please consider reading this notice.

We've detected that you are using AdBlock Plus or some other adblocking software which is preventing the page from fully loading.

We need money to operate the site, and almost all of it comes from our online advertising.

If possible, please support us by clicking on the advertisements.

Please add vn-z.vn to your ad blocking whitelist or disable your adblocking software.

×

[Chuyện ma] Oan hồn nhà hàng xóm

o0obig

Búa Đá
maxresdefault.jpg

Chuyện xảy ra hơn tháng nay rồi, và vẫn tiếp diễn đến hiện tại, lần gần nhất là vừa diễn ra đêm qua, đến giờ mình vẫn còn kinh hãi.
sweat.gif


Mình không định chia sẻ nhưng cứ thấy khó chịu rấm rứt trong người quá, cần phải nói ra với ai đó và tìm sự đồng cảm. Mấy thím tin thì chia sẻ, không cũng đừng gạch đá nhé!
sweat.gif


Chuyện là thế này, đầu tiên xin nói sơ lược về tiểu sử cũng như nơi mình sinh sống. Mình năm nay 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học xong, hiện đang xin việc. Trong thời gian chờ tiếp nhận hồ sơ phỏng vấn thì mình đi đi về về giữa Sài Gòn và Long An - Quê mình. Nhà mình thuộc một xã tương đối nghèo, lại nằm trong con hẻm nhỏ khá hoang vắng, dù rằng trong xóm cũng nhiều hộ nhưng các thím biết đấy, ở quê đất rộng người thưa, mỗi nhà cách nhau một khoảng sân, cây cối um tùm vài chục đến vài trăm mét là chuyện bình thường. Mỗi khi trời tối nhập nhoạng là ếch nhái, chim chóc, ve, chuột... kêu loạn lên, ai không quen ở lại một đêm bảo đảm ớn lạnh xương sống luôn.
adore.gif


Gia đình mình khá đông anh chị em, tất cả sáu người, tính luôn ba mẹ là tám. Mình thứ sáu, còn một đứa em trai năm nay đang học lớp mười ở xã, các anh chị trên mình đã dựng vợ gả chồng ra ở riêng cả rồi, nói chung cũng khá thành đạt. Thế nên thời gian mình lên SG học thì ở nhà chỉ còn thằng cu em ở với ông bà già đã gần 70 tuổi. Mỗi khi mình về thăm quê thì nó mừng lắm, cứ quấn lấy mình suốt ngày, hỏi han đủ thứ.

Nhà mình vô thần, chả thờ cúng gì cả, nhưng cũng không báng bổ thần linh hay đạo giáo nào. Mình quan niệm có thờ có thiêng, có kiêng thì có lành thôi. Mà thật sự thì mình gan dạ từ nhỏ, chả biết sợ ma là quái gì, có khi về quê giữa đêm mất ngủ còn bật phim kinh dị lên xem trong khi cửa nhà mở toang hoác, gió máy ầm ầm ngoài trời.
brick.png


Lan man thế đủ rồi, mình vào vấn đề chính đây. Trở lại độ một tháng trước, mình vừa cắp đít về quê tận hưởng chuỗi ngày thất nghiệp, thì chả hiểu sao đúng dịp nhà hàng xóm có đám tang. Đây là nhà ông Hai sát vách nhà mình, gọi là sát vách chứ thực ra cũng cách mấy chục mét. Ông này hơn 70 tuổi rồi, thuộc dạng cao niên nhất xóm, về già còn mắc thêm căn bệnh mù lòa, hoàn cảnh rất tội nghiệp.
adore.gif


Ông Hai có cả thảy tám đứa con, nhưng vì nhiều lý do nên nhiều người đã bỏ đi biệt xứ từ lâu, còn ở lại với ông chỉ có ba người con, trong đó hai đã có gia đình và ở chung nhà luôn, riêng người con gái út vẫn độc thân. Nghe thì tưởng trẻ, thực tế chị này ngót nghét ba mươi rồi, cũng gọi là có tí nhan sắc nhưng tính tình mưa nắng thất thường nên thời gian trước có một số thanh niên ngấp nghé nhưng về sau thì té hết cả, chẳng còn ai dám dây vào, thành ra càng ngày càng khó chịu. (Chuyện này thì mình nghe thằng em kể, chứ mình suốt ngày học ở SG đâu rành).

Chị này tên Liên, nghe đâu năm trước có chửa hoang mà bên nhà trai không thèm cưới, gia đình khuyên bả phá thai nhưng bả không nghe, cố giữ lại, rồi chả hiểu sao có buổi chiều ra giếng quay nước thế nào lại bị cây đòn quay đập mạnh vào bụng, thế là sẩy thai (thím nào ở quê chắc biết thứ dụng cụ quay nước nguyên thủy này). Đợt đó chị Liên khóc rồi bệnh liệt giường cả tháng trời, định tuyệt thực tự tử, may mà gia đình và hàng xóm láng giềng ra sức khuyên nhủ mãi mới chịu thôi. Mà kể cũng tội mấy thím ạ, sau vụ đó một thời gian thì bả phát điên luôn, suốt ngày kêu la ầm ĩ, thậm chí tiêu tiểu trây trét đầy nhà, báo hại ông Hai già cả mù lòa còn phải nai lưng ra dọn dẹp, thương con nên ông chả than thở gì, ráng mà làm thôi, về phần anh chị của bả thì gần như trốn biệt luôn.
adore.gif


Nói nào ngay, nhà mình cách xa cả khoảng mà mỗi lần về mình vẫn phải nghe ba mẹ than phiền, nói chị Liên cứ đêm khuya là hú hét inh ỏi, ba mẹ chả ngủ nghê gì được, nhưng nghĩ cũng tội thân gái trẻ mang tiếng chửa hoang, mất con rồi còn bị thần kinh nên cố chịu đựng cho qua. Thằng em mình tên Biền cực nhát gan ngược lại với mình, cũng kể khuya khuya nó hay thấy chị Liên ra ngồi ở gần miệng giếng rồi cứ cắm cúi nhìn xuống bên dưới khóc than, đầu tóc rũ rượi nom kinh lắm. Mình thắc mắc sao khuya không ai nhốt chị lại, để đi lang thang thế rủi té giếng hay ra đường bị xe tông phải thì sao, nó bảo chả biết, ông Hai có chốt cửa nhưng bả mạnh lắm, xô rầm rầm mấy cái là bung cửa ra ngay.
sweat.gif


Mấy lần đó mình nghe rồi bỏ ngoài tai, thời gian học hành trên phố chiếm hết tâm trí rồi, thôi thì phần số ai sao người đó gánh vậy. Bẵng đi một thời gian, nào ngờ bữa nay về lại thấy hàng xóm bu đông nghịt bên nhà ông Hai, hỏi mới biết chị Liên lọt giếng chết đêm qua, đến tận sáng nay mới có người phát hiện vớt lên, hiện giờ đang chuẩn bị liệm.
burn_joss_stick.gif


Mình nghe mà rụng rời tay chân, da gà ốc át nổi hết cả lên, phần vì ớn lạnh, phần vì thương chị còn trẻ lại chịu số phận bi thảm như vậy. Sau đó mình theo thằng Biền qua nhà ông Hai thăm nom, nhân tiện hóng chuyện tí. Nói thật là đến giờ mình vẫn hối hận vì cái hôm đó sao lại tò mò nhìn thi thể chị Liên làm gì, ám ảnh kinh khủng luôn mấy thím ạ, da người chết đuối nó bủng beo, trắng bợt bạt nhìn kinh dị lắm, nhất là đôi môi chị giống như bị lở loét, từng lớp da thay nhau bong tróc ra, chưa kể mắt chị không biết có ai vuốt không mà một bên khép hờ một bên mở lên trừng trừng lộ toàn tròng trắng trợn ngược hằn tia máu đỏ au, mình nhìn một phát tự dưng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ xương sống xuống tận dưới chân, vội quay mặt đi ngay, nhưng từ lúc đó hình ảnh chị Liên in sâu vào tâm trí, không sao quên được.
beat_shot.gif


Mình vừa quay mặt đi thì xung quanh đột nhiên xôn xao, tiếng mọi người ồ lên kinh hoảng, thằng Biền khều mình thì thào bằng giọng run run:

- Anh Sáu, chị Liên tự nhiên hộc máu kìa, ghê quá...
burn_joss_stick.gif


Mình nghe vậy dù không muốn nhìn nhưng theo phản xạ lập tức quay đầu lại, chứng kiến tận mắt máu hòa theo nước giếng chảy ra từ mũi và miệng chị Liên, loang cả ra cái giường tre chị đang nằm tạm. Còn đang hoảng thì lại nghe thằng Biền thì thầm tiếp:

- Anh Sáu, em nghe người ta nói chết oan hay bị hộc máu khi gặp người thân lắm đó!

Mẹ nó, cái thằng này, đang sợ còn gặp nó hù mãi. Mình bực quá, gạt phắt đi:

- Cái này là hiện tượng hay gặp ở người chết đuối thôi, mày đừng nói bậy bạ!

- Ủa, vậy hả? Ai biết đâu nè!

Thằng Biền lầm bầm nhưng mình biết nó chả tin đâu, thôi mặc kệ, mình lôi nó về nhà, không dám nán lại nữa. Ma thì chả sợ nhưng nhìn xác chết trắng nhợt ớn vãi, ở lâu không nên.
sweat.gif


Bọn mình về nhà lo cơm nước, bên kia thì tẩm liệm khóc lóc ồn ào, người dân ghé viếng rất đông, ba mẹ sau khi ăn cơm cũng túc trực suốt bên đó phụ hợ cho đến tận tối mịt mới về. Mình cũng xẹt qua xẹt lại xem giúp được gì thì giúp, công việc chính là giữ xe cho khách đến viếng, tiện thể tán dóc với mấy thanh niên trong xóm. Nghe bọn nó nói phụ nữ mà chết trẻ, lại chết oan kiểu vậy thì oan hồn thường khó siêu thoát, sẽ thành quỷ dữ trù dập ám hại cả cái xóm này mà mình phì cười, thèm gạch cho mỗi thằng vài cái, thời buổi nào rồi mà còn tin mấy chuyện nhảm nhí này.
brick.png


Bị mình gạt đi, một thằng trong đám bực dọc mới nói với mình câu này, đến giờ mình vẫn nhớ rất rõ không sai một chữ:

- Mày chờ rồi xem, chưa thấy chưa tin, đến lúc mày bị rồi mới biết!

Mình nghe vậy phì cười, chả thèm để ý, cũng không nói gì thêm tránh tranh cãi không cần thiết. Sau đó là ba ngày đám tang, cả gia đình mình gần như ở bên nhà ông Hai, chỉ về nhà khi cần tắm rửa, ăn luôn cơm bên đó, đám thì người ta thường đãi cháo gà, trái cây này nọ, có gì ăn nấy cho đỡ đói thôi, tang gia bối rối mà.
adore.gif


Sáng hôm đó chôn cất chị Liên xong, bà con họ hàng, xóm giềng rút sạch, trả lại khung cảnh hoang vắng đìu hiu bên nhà ông Hai, thì ngay tối đó bắt đầu có chuyện xảy ra.
sweat.gif


Mình còn nhớ như in, lúc đó tầm 11h khuya, mình đang lên mạng xem tin tức thì thằng Biền rủ xuống dưới bếp ăn cơm. Do đang dịp nghỉ hè nên nó tha hồ thức khuya xem truyện, thằng này ghiền đọc truyện kinh luôn, manga, truyện chữ, thể loại gì nó cũng nhai ráo, thành ra toàn say mê đọc truyện, đói lắm mới chịu ăn cơm. Ba mẹ mình đã ngủ từ sớm rồi. Mình đang xem dở bài báo, hơn nữa cảnh tượng thi thể chị Liên vẫn quanh quẩn trong đầu khiến mấy bữa nay mình ăn cơm không vô, vậy nên bảo nó xuống dọn cơm trước, lát mình xuống sau. Đâu tầm mười phút sau, nó hớt hơ hớt hãi chạy lên, mặt tái mét lắp bắp:

- Anh... anh Sáu...

- Gì chạy như bị ma đuổi vậy mày? - Mình hỏi.

- Chị... Chị... Liên...

- Sao?

- Em mới thấy... chị Liên...

Mắt mình đang dán chặt vào máy tính vội ngước lên, trông rõ sự kinh hoảng trên mặt thằng Biền, mình biết nó không nói xạo, dù vậy vẫn hỏi lại:

- Thấy ở đâu? Chị Liên chết rồi, thấy gì nữa?

Thằng Biền co rúm đến sát cạnh mình, chỉ chỉ tay xuống sau nhà:

- Dưới bếp. Chị Liên mới khều em rõ ràng...
burn_joss_stick.gif


Thật khó diễn tả cảm giác mình lúc này, nửa tin nửa ngờ, lại có chút gì đó sờ sợ. Mình không sợ ma vì mình tin trên đời không có ma quỷ, chứ không phải mình có thể tỉnh rụi khi thấy "nó".
sweat.gif


- Chị Liên đứng đâu khều mày?

- Ngay cửa sổ. Hồi nãy xuống dưới tự nhiên em thấy ớn lạnh, mới đóng cửa sau lại nhưng vẫn để cửa sổ cho mát, rồi bới cơm ra, ngồi xoay lưng lại cửa sổ. Mới và được mấy đũa thì nghe ai khều nhẹ sau lưng, quay ra thấy bả...

Thằng Biền bải hoải ngồi phịch xuống tấm phản, người tựa sát vào mình, nó liên tục rùng mình, sự lạnh lẽo từ nó truyền sang khiến mình ớn óc theo. Nhưng thân là anh, xưa nay lại tự hào không biết sợ ma là gì, mình đâu thể để nó biết mình cũng đang sợ bỏ mẹ ra, thế nên đứng dậy hùng hổ:

- Đi, xuống bếp với tao!
sweat.gif


Nó lắc đầu lia lịa:

- Thôi, anh Sáu xuống mình đi, em sợ lắm!

- Ờ, mày ngồi đây một mình coi chừng bả vô tìm đó! - Mình dọa.
brick.png


Nó lật đật bật dậy, rón rén theo sau thằng anh đang "dũng cảm" bước từng bước chắc nịch xuống bếp trong nhịp tim đập ầm ầm như vỡ đê.

Cũng nói thêm cho mấy thím rõ, nhà mình dưới quê thuộc dạng nhà gạch cũ, không phải vì không có tiền xây sửa lại, mà ba mẹ mình ở vậy quen rồi, chả muốn thay đổi, hơn nữa nhà vậy cho mát mẻ. Nhà mình xây kiểu chữ L phổ biến, nhưng chỉ được phần trước là bê tông cốt thép, riêng phần nhà bếp là kiểu nhà ngói xưa cực mát, buổi trưa xuống không cần bật quạt vẫn có cảm giác như mùa đông luôn. Xung quanh bếp thì cây cối um tùm, đủ loại cây ăn quả nhưng chỉ lắp cái bóng đèn vàng nhỏ, ba mẹ tiết kiệm ít khi bật, thành thử ngồi trong nhà nhìn ra bên ngoài vào buổi tối chỉ thấy một khoảng đen mịt mùng với đủ loại âm thanh rền rĩ thôi.
adore.gif


Khi xuống đến nơi, đập vào mắt mình là cái chén cơm vỡ vụn dưới đất, có lẽ khi nãy thằng Biền hoảng quá vứt luôn chén mà chạy. Mình ngó ra cửa sổ chả thấy gì ngoài bóng đêm, thở phào một hơi nhẹ nhõm, mình hừ mũi:

- Có quái gì đâu? Mày đói quá bị quáng gà rồi!

- Em... thấy rõ ràng mà, sao quáng được. Mặt bả... xanh như tàu lá chuối vậy, ghê lắm! - Thằng Biền im một hồi thì nói.

Mẹ, cái thằng này, có cần diễn tả rõ ràng vậy không?
brick.png


Mình rất muốn tin nó, và thật sự là mình tin nó, nhưng vì lý do nào đó vẫn cố phủ nhận:

- Thời buổi này làm gì có ma cỏ, đừng nói nhảm nữa, lấy chén khác ăn cơm đi!

Thằng Biền có vẻ bực dọc vì mình không tin, nhưng không dám cãi lại, lặng lẽ lấy chén, mở nắp nồi xới cơm.

Bỗng nhiên tay nó khựng lại, mắt trân trân nhìn vào trong nồi. Thấy vậy, mình hỏi:

- Gì nữa?

Nó không nói gì, chỉ hít sâu một hơi rồi ngoắc ngoắc tay ra hiệu bảo mình tới gần. Mình đi lại, tò mò nhìn vào nồi, nửa nồi cơm mới nấu lúc chiều giờ chỉ còn lại một chút cơm khét dưới đáy, nước và bùn non tanh tưởi chả biết từ đâu ra bám đầy xung quanh thành nồi.

Đúng lúc này, một cơn gió lạnh từ phía cửa sổ cuộn thốc vào lưng mình, theo bản năng mình vội quay lại nhưng chẳng thấy gì, bên tai nghe văng vẳng âm thanh sợ hãi của thằng Biền:

- Anh Sáu... tin em chưa? Em thấy thật mà!

CHUYỆN CÓ THẬT
 

VoDanhPhD

Rìu Chiến
Mình thì duy lý vô thần nên đọc truyện hay xem phim ma thấy cũng thường !
Cái mà bây giờ đáng sợ hơn cả truyện ma - đó chính là hiện thực xã hội, bất công, đấu tranh... đang diện ra hàng ngày hàng giờ trên khắp nơi !
Địa ngục chẳng ở đâu xa đâu bạn : HONGKONG, IRAN, IRAQ, ÚC, COLOMBIA, CHILE .....vvvvv

3500.jpg

Shahedshahr, Iran
Một sĩ quan cảnh sát đứng bảo vệ bên cạnh các mảnh vỡ từ một chiếc máy bay Ukraine đã vô tình bị Iran bắn hạ. Tất cả 167 hành khách và chín thành viên phi hành đoàn đã thiệt mạng khi chiếc máy bay, vốn được định sẵn cho Kyiv, đã hạ cánh ngay sau khi cất cánh từ Tehran.

3000.jpg

main_1500.jpg

Santiago, Chile
Người biểu tình đụng độ với cảnh sát chống bạo động ở Santiago. Chile đã bị rung chuyển bởi nhiều tháng biểu tình chống lại chính phủ Sebastián Piñera, bắt đầu bằng các cuộc đình công vì giá vé tàu điện ngầm tăng và leo thang vào tình trạng bất ổn xã hội nghiêm trọng nhất kể từ chế độ độc tài Augusto Pinochet, cách đây gần 30 năm.



4500.jpg

main_1500-1.jpg


Những người biểu tình ở Iraq phẫn nộ xông vào Đại sứ quán Mỹ ở Baghdad, phản đối các cuộc tấn công của Washington vào các tiểu đoàn vũ trang thuộc về lực lượng Hashd al-Shaabi do Iran hậu thuẫn vào ngày 31 tháng 12 năm 2019. Ít nhất 25 người đã thiệt mạng trong các cuộc không kích của Mỹ vào cuối tuần của Kataib Hezb nhóm dân quân được hỗ trợ, ở Iraq và Syria. Hàng trăm người biểu tình ở Iraq đã tập trung vào đầu ngày thứ Ba gần đại sứ quán để thể hiện sự tức giận của họ trước động thái của Hoa Kỳ

Untitled-1-1577072202_680x0.jpg


Một bé gái ở Khan Sheikhun, Syria, nằm dưới ngôi nhà sập đợi lực lượng cứu hộ đến, bên cạnh thi thể của chị gái, hôm 26/2/2019. Ảnh: Anas Al-Dyab/AFP


Untitled-2-1577072496_680x0.jpg


Thi thể của Oscar Alberto Martinez Ramirez, một người di cư El Salvador, và con gái gần 2 tuổi Valeria, dạt vào bờ sông Rio Grande ở Matamoros, Mexico, ngày 24/6/2019 sau khi họ vượt biên bất thành sang lãnh thổ Mỹ. Ảnh: Julia Le Duc/AP
.....
.....
Nhiều không kể siết những đau thương ...
 

o0obig

Búa Đá
mình mắc công sưu tầm mà các bạn vào đọc ít nhất cũng bình luận để mình có động lực up tiếp nhé
 
Nếu truyện có thật thì sau đó là gì? Sáu và Biền còn gặp chị Liên nữa không? Trong xóm còn ai gặp nữa không?
 

thuyhongsh

Gà con
Mình xin phép ko kể 1 cách ít chi tiết nhất vì sợ Mod ban.
Năm lớp 6, chị họ học lớp 11 đến nhà mình ở để đi học cho gần. Mình con 1, ko có chị nên 2 chị em rất thương nhau. Nó thường ngủ trưa chung với mình. Đêm mình ngủ với mẹ, nó ngủ trên gác, ngày mẹ đi làm, nóng nên trưa nó xuống ngủ với mình. Ba mình thì mất sớm, lúc mình lớp 2 kia nên mình ngủ với mẹ hoài, lớp 3 còn sờ zú mẹ mới ngủ được mà. :adore:
Hồi đó có biết gì đâu. Mà nó cũng còn ngây thơ lắm (thời cách đây 15 năm quê mình hoàn toàn ko có internet, cấp 1,2,3 vẫn còn con nít lắm, ko hề biết đến sex như bây giờ), mặc đồ bộ, lững hoặc đùi vải mỏng, ở nhà ko mặc áo ngực (nhà ko có đàn ông mà). Tình cờ 1 lần thức dậy lúc đang ôm ngực nó, cảm giác mềm mềm nên mân mê. Được 1 lúc thì nó tỉnh dậy, mình nói: " Cái zú chị giống y zú mẹ em í, mềm mềm mát mát, nhưng zú mẹ em to hơn zú chị nhiều". Nó phì cười đẩy tay mình ra nói nhột. :byebye:
Thỉnh thoảng ngủ trưa mình lại sờ vú nó, hoàn toàn ko có 1 chút nhục dục gì nhé các thím, chỉ là cảm giác mềm mềm thích thích thôi, nó cũng để vậy, khi thì mình ngủ thiếp đi hoặc sờ lâu nó nhột cầm tay mình ôm vào người ko cho sờ nữa. Cứ như vậy hết năm lớp 6, nó về nghỉ hè còn em lên lớp 7. Hè mình cũng về ngoại gần nhà nó hoài, nhưng ko đc ngủ với nó, toàn ngủ với ngoại.
:beat_shot:
Mọi chuyện ko có gì nếu như từ đầu năm lớp 7 mẹ mình ko chuyển qua làm ca đêm nhiều. Vậy là đêm nó xuống học bài rồi ngủ với mình luôn. Không biết do ban đêm hay do sắp dậy thì, mình sờ nó cảm giác vẫn thích nhưng có thêm 1 cái gì đấy, chim mình cứng ngắt, khó chịu. Mình vẫn ngây thơ nói với nó, nó xoa giúp mình cho đỡ, 1 cảm giác sướng chưa bh từng biết trước đây. Nó xoa mình, mình sờ zú nó. Rồi 1 lúc nó đẩy tay mình xuống dưới sờ. Ướt mem. (Mình ko kể chi tiết đâu nhé) Nói chung 2 chị em làm mệt rồi đi ngủ chứ chưa biêt lên đỉnh vì lúc đó mình chưa có trung tình (mình cuối năm lớp 8 mới có). Riêng nó thì có vài lần mình mỏi tay, nó cầm luôn tay mình làm rất lâu và mạnh.
:embarrassed:
Quả là tình dục có sức mạnh ghê gớm, 2 chị em cứ thế tối đến là làm vậy. Nguyên 1 năm. Mình ko hề biết đó là tình dục và loạn luân. Ko hề lo lắng sợ sệt. Có thể Chị mình có biết, nhưng cũng thích nên cứ im lặng mà làm vậy, cảm tưởng chỉ giống như đùa giỡn, hoặc gãi cho nhau thôi.
Đến khi nó thi đậu đh và đi học xa, mình nhớ nó kinh khủng. Ngủ 1 mình chứ không ngủ với mẹ nữa. Rồi mình cũng tự biết qwerty, cứ nghĩ đến nó hoài. Lúc đó trong mắt mình nó luôn là đẹp nhất, và đến giờ cũng vậy. Hè về 2 chị em có gặp nhau nhưng ko còn ngủ chung và cũng ko ai nhắc đến chuyện đó nữa. Mình vẫn thương nó như 1 người chị ruột. Năm mình lên ĐH thì nó có chồng sinh con. Mình cũng có người yêu.
Nhưng thỉnh thoảng mơ ướt hay qwerty vẫn là hình ảnh ngây thơ của nó đem lại cho mình nhiều xúc cảm nhất.
:shame:
May mà 2 tụi mình chưa làm điều gì quá giới hạn. Mình nghĩ có thể thời đó có rất nhiều trường hợp thiếu kiến thức giống mình đi đến loạn luân ấy chứ. Thấy bh internet có mặt hại mà cũng có mặt lợi. Sợ cứ thiếu hiểu biết như ngày xưa thì chắc nhiều chuyện đáng tiếc xảy ra. Sau này các thím có con thì để ý vấn đề này 1 tí nhé
 

malemkhoang

Rìu Chiến
Chuyện quỷ ám
10-truyen-ma-ngan-cuc-ky-noi-tieng-va-kinh-di-big-vn-tong-hop-e1533014477342.jpg


Chuyện quỷ ám này viết theo kiểu phóng sự. Chánh quyền Hồng Kông vào những năm 1980 đến 1994 đã phát giác được nhiều trường hợp kinh hoàng về quỷ ám.
Một sự kiện có thật xảy ra vào tháng 10 năm 1993, khi một tòa soạn một tạp chí chuyên khảo về hiện tượng siêu linh huyền bí ma quỷ... nhận được điện thoại cầu cứụ Người gọi điện thoại tự sưng là Lý Triệu Quy. Qua đường dây điện thoại, Quy nói với nhân viên tòa soạn như sau:
-Xin quý vị hãy giúp chúng tôị Chúng tôi có một người bạn gái bị ma quỷ nhập, tinh thần rối loạn... cô ta tên là Đàm Lệ Sa, cô đã bị một câu trù làm hại.
Người nghe máy là một ký giả tại tòa soạn. Trong khi nghe tiếng kêu cầu cứu của người thanh niên, ký giả còn nghe được tiếng la thét khủng khiếp của một người con gái ở bên kia đầu giâỵ Người ký giả cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc xương sống. Từ lâu ở Hồng Kông đã nghe nói tới hiện tượng kinh dị này nhưng chưa có ai thực sự chứng kiến tận mắt hiện tượng quỷ ám. Có thể đây là một dịp may hiếm có giúp tờ báo chuyên về vấn đề siêu linh huyền bí có được những chứng cớ và hình ảnh thực sự đề điều mà từ lâu dân HK nửa tin nửa ngờ.​
Ở đầu giây bên kia có tiếng người thanh niên đầy vẻ khẩn trương van nài:
-Yêu cầu quý báo giúp cho. Chúng tôi nghĩ rằng tòa soạn biết được người có khả năng giúp cho cô Lệ Sa thoát khỏi tình trạng nguy khốn như hiện nay. Chỉ còn hai ngày nữa thôi nếu không kịp đuổi tà ra khỏi người thì cô sẽ chết một cách thảm thương.​
Người ký giả hỏi:
- Cô Sa đã bị tình trạng này bao lâu rồi anh có biết không?
- Cô ấy bị như vậy trong 7 ngày 7 đêm rồi và không ăn uống gì cả.
- Xin anh cho biết cô Sa có những cử chỉ hành động ra sao trong suốt thời gian qua?
- Mặc dù không ăn uống nhưng cô lại có sức mạnh khác thường. Cô vùng vẫy la hét muốn đập phá mọi thứ. Phải 6, 7 người khỏe mạnh mới có thể giữ được cô nằm yên được trên giường.
Sau đó, người ký giả này đã trình bày mọi sự cho mọi người tại tòa soạn. Viên chủ nhiệm đã đề nghị người ký giả và viên tổng thư ký già hãy lái xe đến gấp địa điểm cô gái đang bị quỷ ám.
Khi vừa bước xuống xe, họ đã nghe tiếng la hét đập phá phát ra từ căn nhà lụp xụp có khu vườn rộng đầy cây cối.
Người thanh niên tên Quy bước ra cửa mời họ vào trong. Khi cánh cửa buồng mở ra, mọi người thấy một cô gái đầu tóc bù rối ngồi trên giường. Cô gái trợn trừng đôi mắt nhìn lên và thét to:​
Đi ra! Hãy đi ra khỏi đây ngay!
Mắt cô gái đỏ rực như có tia lửa. Cô cố vùng vẫy nhưng tay chân đều bị trói chặt trên giường.
Người ký giả nhìn cô gái với tâm trạng lo âu sợ sệt nhưng viên tổng thư ký tòa soạn thì có vẻ bình tĩnh. Ông quan sát mặt mày, cử chỉ cô gái rồi chậm rãi nói:
-Trường hợp này giống như trường hợp xảy ra ở quê tôi vào năm 1960. Lúc đó có một cô gái bị quỷ ám, cổ cũng có sức mạnh ghê gớm, tuy bị giây thừng cột chặt nhưng vì giường tre ọp ẹp, yếu ớt nên đã gãy tan trước sức mạnh của cô gái đó.​
Một người bạn của Lý Triệu Quy nghe vậy liền nói:
-Cô Đàm Lệ Sa cũng có sức mạnh lạ thường. Một điều mà trước đó, khi cô chưa bị chứng lạ thì cô rất yếu ớt, hay đau yếu khiến bạn bè cô thường gọi cô là "người trói gà không chặt" hay là "cây liễu yếu xìu"!​
Lý Triệu Quy kể:
-Cô Sa thường vùng lên để giật cái cà vạt treo trên tủ quyết tâm thắt cổ mình cho đến chết khiến người nhà phải dấu cái cà vạt cũng như những thứ có thể gây chết người hay thương tích.​
Viên Tổng Thư Ký tòa soạn hỏi:
-Từ ngày cô gái bị bịnh quái lạ ấy đến nay đã có ai đến cứu giúp cho cô thoát khỏi điều người ta nghi là bị quỷ ám chưa?​
Lý Triệu Quy nói:
-Chúng tôi có đi kiếm một số Đạo sĩ, rồi hội của những vị luyện theo phép Mật tông cầu xin họ giúp đỡ, tìm cách trục xuất quỷ ra khỏi thân xác cô Lệ Sa nhưng sau khi đến quan sát tại chỗ, họ đã lắc đầu bảo là năng lực của ma quỷ quá mạnh rất khó trị!
Nghe đến đây thì hai nhân viên toà soạn tỏ ra thất vọng. Lý triệu Quy tỏ dấu van nài:
-Chúng tôi xin quý vị giúp đỡ cho. Với phương tiện báo chí trong tay, quý vị có thể kêu gọi sự nhiệt tâm ra tay cứu giúp cô gái đang trong tình trạng quỷ nhập vô cùng nguy ngập, chỉ không hơn hai ngày nữa là không còn cách gì cứu chữa.
Trước khi ra về, nhân viên toà soạn đã phỏng vấn chớp nhoáng người thân của cô gái và chụp hình.
Theo tin tức nhận được từ lời kể lại của những người thân túc trực bên giường cô thì trước khi xảy ra sự kiện bị quỷ ám, cô gái này có quen một người tên là Hoàng Khải Quang. Anh này có cách sống khác thường nhưng lại là điều làm quyến rũ cô gáị Anh ta có xâm trên mình hình ảnh một con chim lạ. Sau một thời gian quen biết nhau, đi chơi chung với nhau, Lệ Sa biết được người bạn trai này nằm trong một nhóm ma thuật. Càng ngày cô gái càng bị quyến dụ gia nhập vào hội và cuối cùng sự tò mò đã hối thúc và dẫn dắt Lệ Sa đi sâu vào con đường tối tăm của ma quỷ mà cô không hay. Lệ Sa quyết định đi theo Quang để tới một địa điểm bí mật làm nghi thức nhập môn.
Trước khi bị mê sảng, Lệ Sa thường kể cho những người bạn thân nghe hôm cô gia nhập hội Ma Quỷ như sau:
"Đó là một căn hầm mỗi bề rộng khoảng năm thước. Trần hầm thấp không có mùi mốc ẩm vì luôn luôn ngập hương khói và đèn cầy cháy đỏ. Quang dẫn tôi đến trước bàn thờ có để đủ thứ đồ cúng rất lạ lùng dễ sợ. Nào là đầu lâu người và chó, những bình nước, chén nước đen ngòm bốc mùi hôi thối đến lợm giọng. Những thứ đó hòa lẫn với mùi hương trầm, mùi đèn cầy, mùi trong căn hầm làm cho thần kinh tôi như thác loạn. Tôi cảm thấy trong người chao đảo quay cuồng. Trong khi đó, anh Quang cởi áo phơi ra hình xâm con chim lạ trước ánh đèn và lửa. Anh lấy cái bình chứa nước đen ghê rợn đổ vào lòng bàn tay xoa khắp người rồi quỳ trước bàn thờ nhắm nghiền mắt lại rồi như tỉnh lặng trong cái thế giới u ám lạ lùng ma quái đó. Khoảng 8 người khác cũng đang đắm chìm tư tưởng trong cõi giới vô hình nào đó. Một người chạy đến hỏi han tôi. Tôi nghe tiếng nói thật xa xăm như đang mơ ngủ:​
-Mừng cô gia nhập Hội Siêu Linh.
Một người khác chạy lại nắm tay tôi:
Để tôi giúp cô em ra mắt thần linh.
Và sau đó tôi được khích lệ uống một loại nước gì đó tôi không rõ và tôi lịm đi từ đó.
Khi tỉnh dậy tôi thấy mình khỏe hẳn ra và nhiều người đứng bao quanh mỉm cười với tôi khi thấy tôi mở mắt."
Từ đó trở đi việc học hành của Lệ Sa không còn đều đặn và thuận lợi nữa. Cô không thích học, chỉ thích mau mau được dịp đến với Hội Siêu Linh ma quỷ. Người bạn trai có xâm mình tên Quang thường đến gọi cửa cô vào lúc nửa đêm để ra ngoài dạo chơi hoặc đi dạo dưới ánh trăng. Đôi khi họ đến những bãi tha ma, những cồn mồ hoang ở ngoại ô để đi dạo trong những giờ khắc mà ma quỷ thường xuất hiện. Họ mong gặp ma quỷ để giao lưu, tiếp xúc, chuyện trò...
Chỉ mấy tháng sau, bạn bè thấy Lệ Sa đổi khác từ tính tình cho đến vóc dáng, sắc mặt. Cô không còn vui đùa, dễ thương, hiền hậu như trước. Nét mặt thường ủ rũ, có khi đăm chiêu, có khi hung dữ. Sắc mặt trắng xanh hay bạc thếch còn thân hình thì ốm hơn trước rất nhiều, có lẽ cô sống phần lớn về đêm và ăn uống lại ít.
Theo bạn bè thuật lại thì Đàm Lệ Sa đã vì theo những người trong Hội Ma Quỷ dẫn dụ rồi bị ảo giác, bị phù thủy ma thuật đen hãm hại nên trở thành nạn nhân của quỷ.
Hôm Lệ Sa nổi cơn điên là ngày 8 tháng 10. Lệ Sa tới phòng học, mặt mày xanh lét tự nhiên lấy đồ đạc trên bàn liệng tứ tung, đôi mắt cô long lên sòng sọc, cô đưa tay chỉ vào các bạn rồi thét to:​
-Chúng mày phải chết! Chúng mày phải chết!
Rồi sau đó cô lại có ý muốn nhảy từ lầu ba xuống đất, may mắn có nhiều người bạn biết ý đã giữ cô lạị
Khi về nhà cơn mê sảng càng lên cao. Bạn bè phải phụ lực nhau cột chặt cô gái vào giường mới mong cô khỏi phá phách. (Cô Lệ Sa là một cô gái mồ côi trọ học, cô không có cha mẹ, chỉ được người chị nuôi và bà chị này cũng ở rất xa). Từ từ, cứ mỗi lần hoàng hôn, khi nắng chiều đỏ ối nhuộm đầy cây cỏ núi đồi thì Lệ Sa lại chạy ra sân vườn vẽ một vòng tròn trên đất và vào ngồi ngay giữa vòng ấy, hai tay khoanh lại mồm nói toàn những tiếng lạ, kỳ quái. Các bô lão thấy vậy đã sợ sệt bảo rằng, đó là tiếng nói của quỷ.​
Có lần Lệ Sa vào ngồi trong vòng tròn vừa vẽ xong và nói:
-Ta phải dùng vòng tròn này để giam hãm ma quỷ vào đây (?)!
Vừa nói, Lệ Sa vừa lấy tay bắt sâu kiến bò trên đất bỏ lên mặt rồi cất tiếng cười the thé rất dễ sợ. Điều kỳ lạ là lúc chưa bị quỷ ám, nàng rất sợ sâu bọ
Rồi càng ngày cơn kích động càng tăng, có khi Lệ Sa vùng vẫy thoát được một tay ra khỏi dây nịt hoặc dây chảo cột chặt cô vào thành giường. Bạn bè phải dùng đến cả dây xích sắt có khóa để giữ cô lại. Mỗi khi cô lên cơn hung dữ, cô thường thét lên:
-Ta là con của Satan. Trước đây có ai biết được rằng ta là một con quỷ và con quỷ ấy đã tồn tại mấy triệu năm qua rồi (?) và nay vẫn còn tồn tạỉ​
Thường sau mỗi câu gào thét như thế Lệ Sa lại ôm mặt khóc nức nở.
Lúc Lệ Sa bắt đầu bị quỷ ám, cô đã có sức mạnh lạ thường mà trước đó không hề thấy ở cô. Cô dùng tay nâng một lần hai chiếc ghế nặng liệng rất xa và phá phách mọi thứ trong nhà như người điên. Sáu người bạn đã xúm lại giữ chặt lấy tay chân cô mà cô vẫn vùng ra được.
Hiện nay Lệ Sa đã trải qua 7 ngày bị quỷ ám. Chỉ còn hai ngày nữa là cô lâm nguy. Thân nhân và bạn bè của Lệ Sa năn nỉ hai nhân viên nhà báo đăng tin tức lên báo để xem ai có khả năng cứu được cô. Bài báo đã gây xôn xao dư luận công chúng ở HK, chỉ trong một thời gian ngắn, số báo in ra đã hết sạch phải in lại lần thứ hai.
Mười hai giờ khuya hôm đó có tiếng một người đàn ông lớn tuổi gọi điện thoại đến cho toà soạn. Rất may la toà soạn đã cử người trực Tiếng người đàn ông:
-A lô! Tôi có thể giúp chữa trị cho cô gái nhưng tôi không có phương tiện di chuyển.​
Người trực trả lời:
- Dạ dạ! Chúng tôi sẵn sàng đem xe lại rước ông bất cứ giờ phút nào. Xin cho biết địa chỉ.
Ở bên kia đầu giây, người đàn ông này đã chỉ rõ giờ giấc và địa điểm nơi ông sẽ đứng chờ xe chớ không chỉ đúng địa chỉ nơi ông ta ở.
Một giờ khuya hôm đó, toà soạn đã đề cử người ký giả và viên Tổng thư ký già lên chiếc xe Peugot chạy ngay đến địa điểm hẹn. Tại đây họ gặp một người đàn ông dáng dấp khỏe mạnh trùm đầu bằng một cái khăn màu xám, tay xách một cái vali nhỏ. Khi thấy chiếc xe Peugot chạy chậm và tấp vào lề, ông ta đưa tay ra làm hiệu và đi đến bên chiếc xe:​
-Có phải các anh là nhân viên toà soạn.
- Dạ thưa phải, vậy ông thầy là người đã...
Người đàn ông tỏ ra nôn nóng:
- Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta cần phải nhanh lên, các anh hãy chở tôi đến nhà cô gái ấy ngay.
Chiếc xe lao vút đi trong đêm khuya. Khi xe ngừng ở cửa nhà cô gái, trong nhà vẳng ra tiếng kêu la dữ dội. Người ký giả nhảy xuống xe và gõ cửa.
Người thanh niên tên Quy ghé mắt nhìn qua cửa kính rồi mới đi mở cửa. Thấy hai người ở toà soạn trở lại, anh mừng quá nói trong hơi thở:
-Trời ơi! Các ông tới đúng lúc, chúng tôi hoảng quá không biết làm gì hơn. Cảnh sát yêu cầu chúng tôi đưa cô Sa vào nhà thương điên nhưng chúng tôi không chịu và họ nói sẽ trở lại.​
Người ký giả giới thiệu:
- Đây là ông thầy đã liên lạc với chúng tôi hồi tối ngỏ lời muốn giúp cô Lệ Sa để trục xuất quỷ dữ ra khỏi người cô. Chúng tôi hy vọng sẽ có kết quả tốt.
Người đàn ông được mời vào phòng cô gái. Cánh cửa mở ra, Lệ Sa đang kêu la vùng vẫy, cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trùm đầu bằng cái khăn màu xám:
-Hãy ra ngay! Cút đi ngay! Nếu không tao sẽ giết mày, làm cho mày cạn khô dòng máu, mày sẽ phải chết như một cành cây khô mục.
Người đàn ông, chúng ta hãy gọi là ông thầy, bình tĩnh tiến đến bên giường Lệ Sa đang vùng vẫy. Ông thầy rút cái khăn ra khỏi đầu. Hai mắt ông mở lớn nhìn thẳng vào đôi mắt đầy gân máu của cô gái đồng thời đưa tay bắt ấn rồi nạt lớn:
-Quỷ dữ! Mi không làm gì được đâu! Hãy mau mau rời khỏi thân xác cô gái vô tội, nếu không ta sẽ cho mi không còn chút năng lực nào để sống ở bất cứ cõi giới nào.
Ông thầy vừa nói dứt câu thì Lệ Sa bỗng cười lên khanh khách và vùng mạnh tay chân như cố thoát ra khỏi các dây trói buộc để nhảy tới cấu xé ông thầy. Trong khi đó ông thầy vẫn bình tĩnh cười nhạt, mở nắp vali lấy ra cái bình bằng đồng xưa đưa lên cao và ra sức rảy mạnh. Những làn nước trong bình bằng đồng văng ra rớt vào mặt cô gái.​
Trong lúc đó, ông thầy xấn tới và đọc những câu chú liên hồi.
Tự nhiên Lệ Sa dịu lại cơn kích động nhưng chỉ mấy phút sau cô gái lại vùng vẫy dữ dội trợn mắt nhìn và thét lên:​
- Mày hãy đi khỏi đây ngay! Tao sẽ giết mày! Mày phải chết.
Ông thầy lại rảy nước phép, bắt ấn và đọc chú:
- Mi không thể nào chịu nổi pháp thuật của thần linh quá ba lần. Lần cuối cùng ta cho mi thời gian suy nghĩ lại và sám hối. Đừng để ta phải hạ độc thủ.
Mặc cho cô gái vùng vẫy la hét, ông thầy chỉ cho hai nhân viên tòa soạn, người thanh niên tên Quy và hai người bạn cùng có mặt ở đó cách làm sao giữ cho tâm thần kiên định, không bị xáo trộn, sợ hãi trước sự đe dọa của quỷ. Ông thầy lấy ra từ vali 4 cái linh phù, những đồ đeo của Salomon treo ngay cửa phòng và cửa ra vào về phía Nam. Ông thầy nói:
-Những linh phù và những thứ này có công dụng trấn yểm và làm mất hiệu lực của câu trù mà pháp thuật đen đã thư vào trong đầu cô gái.
Nói xong, ông lại lấy ra 4 vật lạ khác có buộc dây ngũ sắc và trao cho Quy để đeo vào cổ cô gái. Quy ngần ngừ vì anh lo sợ sẽ bị Lệ Sa phản ứng cắn vào tay anh như lần trước. Ông thầy biết ý dùng cái khăn trùm đầu trùm lên đầu Lệ Sa rồi mọi người cùng giúp Quy đeo 4 vật gắn linh phù và dây ngũ sắc lên cổ của Lệ Sa.
Mọi việc tuy có khó khăn nhưng không ngờ lại diễn tiến tốt đẹp. Trong khi đó, ông thầy lấy muối bột hòa trong nước thánh ở trong bình rồi rải quanh nhà khắp 4 hướng Đông, Tây, Nam, Bắc và ở chính giữa 4 hướng ấy còn để những nhúm muối sạch. Thế là Lệ Sa tự nhiên giảm vùng vẫy, giảm tiếng kêu, rú, gào thét và sau đó ú ớ trong miệng những câu không nghe rõ rồi cuối cùng cô thiếp đi.​
Quy nói:
Đây là lần đầu tiên Lệ Sa chợp mắt ngủ yên lặng, một điều mà 7 ngày trước đây không thể có được.
Thế rồi ngày 18 tháng 10 Lệ Sa lành hẳn. Tuy nhiên cơ thể cô vô cùng suy yếu, tinh thần suy sụp. Các bác sĩ khám bệnh cho cô đã cho biết là cô bị suy dinh dưỡng trầm trọng, thần kinh lại xáo trộn. Cô đã được chở tới bệnh viện thần kinh. Sau một thời gian dưỡng bệnh cô đã trở nên minh mẫn, vui vẻ và rồi được trở về nhà.
Cô thường nói: "Những gì đã xảy ra cho tôi cách đây một hai năm đối với tôi như một giấc mộng dữ nhưng có điều lạ lùng là tôi không nhớ những gì đã xảy ra lúc trước. Có lẽ lúc đó tôi không phải là tôi nữa"
Cô Đàm Lệ Sa sau đó đã gởi thơ cám ơn toà báo Siêu Linh. Ngoài ra cô còn tìm gặp ông thầy đã cứu cô thoát khỏi móng vuốt của quỷ sứ. Ông thầy này là người Quảng Đông, đến sống ở Hồng Kông được 6 năm và lần đầu tiên ông xuất đầu lộ diện để cứu người.
Ông thầy khuyên Lệ Sa cũng như tất cả mọi người không nên dấn thân vào việc luyện bùa ngải, tiếp xúc với những vong linh, ma quỷ. Bởi vì theo ông, Vu Thuật, Ma Thuật thường là con dao hai lưỡi để quay ngược lại tàn hại chính bản thân người đã có liên hệ gần gũi hoặc sử dụng chúng. Thật sự là có những con quỷ vô thường, những con quỷ bị sa đọa vào địa ngục rồi thoát củi xổ lồng, chúng vất vưởng rất lâu trong cõi tối tăm. Vì thế chúng khao khát được làm người nhưng đồng thời chúng cũng căm giận, oán than, tham lam và kiêu căng. Chúng luôn luôn chờ dịp là nhập vào thân xác người sống. Những phù thủy, những kẻ ma đạo, hắc đạo thường là những kẻ dẫn đường chỉ lối, làm cầu nối cho ma quỷ tức là Satan bước từ cõi u minh giao tiếp đột nhập vào người sống. Điều nguy hiểm đáng sợ là quỷ thường có những năng lực phát huy lời nguyền. Pháp thuật đen hay có những câu Trù, những người bị Tẩu hỏa nhập ma thường thốt ra những câu trù, lời nguyền rất khủng khiếp.​
 


Top