"Chất Michelle" sẽ là tên sách XB tại VN | VN-Zoom | Cộng đồng Chia Sẻ Kiến Thức Công Nghệ và Phần Mềm Máy Tính

Adblocker detected! Please consider reading this notice.

We've detected that you are using AdBlock Plus or some other adblocking software which is preventing the page from fully loading.

We need money to operate the site, and almost all of it comes from our online advertising.

If possible, please support us by clicking on the advertisements.

Please add vn-z.vn to your ad blocking whitelist or disable your adblocking software.

×

"Chất Michelle" sẽ là tên sách XB tại VN

malemkhoang

Rìu Chiến
Theo đại diện First News - Trí Việt, việc đặt tên sách là Chất Michelle cùng với thiết kế bìa, dàn trang sách do chính cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama duyệt, dự định sẽ ra mắt tại VN vào tháng 12.2018. Ấn bản bằng tiếng Việt, ngoài bản in tiếng Anh, sẽ được phát hành sớm hơn các ngôn ngữ khác trên thế giới. Hiện đã có 2 NXB ở Mỹ cũng đang liên hệ với First News - Trí Việt để hợp tác chuyển nhượng bản dịch cuốn hồi ký Chất Michelle ở Mỹ, theo đúng như quy định hợp đồng bản quyền, để phát hành trên Amazon phục vụ độc giả người Việt toàn thế giới.
(Nguồn: https://baomoi.com/xuat-ban-hoi-ky-cua-ba-michelle-obama-tai-viet-nam/c/28722041.epi)
michelle-obama-1535471065.jpg

(Ảnh bìa sách)
Preface
March 2017

When I was a kid, my aspirations were simple. I wanted a dog. I wanted a house that had stairs in it—two floors for one family. I wanted, for some reason, a four-door station wagon instead of the two-door Buick that was my father’s pride and joy. I used to tell people that when I grew up, I was going to be a pediatrician. Why? Because I loved being around little kids and I quickly learned that it was a pleasing answer for adults to hear. Oh, a doctor! What a good choice! In those days, I wore pigtails and bossed my older brother around and managed, always and no matter what, to get As at school. I was ambitious, though I didn’t know exactly what I was shooting for. Now I think it’s one of the most useless questions an adult can ask a child—What do you want to be when you grow up? As if growing up is finite. As if at some point you become something and that’s the end.

So far in my life, I’ve been a lawyer. I’ve been a vice president at a hospital and the director of a nonprofit that helps young people build meaningful careers. I’ve been a working-class black student at a fancy mostly white college. I’ve been the only woman, the only African American, in all sorts of rooms. I’ve been a bride, a stressed-out new mother, a daughter torn up by grief. And until recently, I was the First Lady of the United States of America—a job that’s not officially a job, but that nonetheless has given me a platform like nothing I could have imagined. It challenged me and humbled me, lifted me up and shrank me down, sometimes all at once. I’m just beginning to process what took place over these last years—from the moment in 2006 when my husband first started talking about running for president to the cold morning this winter when I climbed into a limo with Melania Trump, accompanying her to her husband’s inauguration. It’s been quite a ride.

When you’re First Lady, America shows itself to you in its extremes. I’ve been to fund-raisers in private homes that look more like art museums, houses where people own bathtubs made from gemstones. I’ve visited families who lost everything in Hurricane Katrina and were tearful and grateful just to have a working refrigerator and stove. I’ve encountered people I find to be shallow and hypocritical and others—teachers and military spouses and so many more—whose spirits are so deep and strong it’s astonishing. And I’ve met kids—lots of them, all over the world—who Cr@ck me up and fill me with hope and who blessedly manage to forget about my title once we start rooting around in the dirt of a garden.

Since stepping reluctantly into public life, I’ve been held up as the most powerful woman in the world and taken down as an “angry black woman.” I’ve wanted to ask my detractors which part of that phrase matters to them the most—is it “angry” or “black” or “woman”? I’ve smiled for photos with people who call my husband horrible names on national television, but still want a framed keepsake for their mantel. I’ve heard about the swampy parts of the internet that question everything about me, right down to whether I’m a woman or a man. A sitting U.S. congressman has made fun of my butt. I’ve been hurt. I’ve been furious. But mostly, I’ve tried to laugh this stuff off.

There’s a lot I still don’t know about America, about life, about what the future might bring. But I do know myself. My father, Fraser, taught me to work hard, laugh often, and keep my word. My mother, Marian, showed me how to think for myself and to use my voice. Together, in our cramped apartment on the South Side of Chicago, they helped me see the value in our story, in my story, in the larger story of our country. Even when it’s not pretty or perfect. Even when it’s more real than you want it to be. Your story is what you have, what you will always have. It is something to own.

For eight years, I lived in the White House, a place with more stairs than I can count—plus elevators, a bowling alley, and an in-house florist. I slept in a bed that was made up with Italian linens. Our meals were cooked by a team of world-class chefs and delivered by professionals more highly trained than those at any five-star restaurant or hotel. Secret Service agents, with their earpieces and guns and deliberately flat expressions, stood outside our doors, doing their best to stay out of our family’s private life. We got used to it, eventually, sort of—the strange grandeur of our new home and also the constant, quiet presence of others.

The White House is where our two girls played ball in the hallways and climbed trees on the South Lawn. It’s where Barack sat up late at night, poring over briefings and drafts of speeches in the Treaty Room, and where Sunny, one of our dogs, sometimes pooped on the rug. I could stand on the Truman Balcony and watch the tourists posing with their selfie sticks and peering through the iron fence, trying to guess at what went on inside. There were days when I felt suffocated by the fact that our windows had to be kept shut for security, that I couldn’t get some fresh air without causing a fuss. There were other times when I’d be awestruck by the white magnolias blooming outside, the everyday bustle of government business, the majesty of a military welcome. There were days, weeks, and months when I hated politics. And there were moments when the beauty of this country and its people so overwhelmed me that I couldn’t speak.

Then it was over. Even if you see it coming, even as your final weeks are filled with emotional good-byes, the day itself is still a blur. A hand goes on a Bible; an oath gets repeated. One president’s furniture gets carried out while another’s comes in. Closets are emptied and refilled in the span of a few hours. Just like that, there are new heads on new pillows—new temperaments, new dreams. And when it ends, when you walk out the door that last time from the world’s most famous address, you’re left in many ways to find yourself again.

So let me start here, with a small thing that happened not long ago. I was at home in the redbrick house that my family recently moved into. Our new house sits about two miles from our old house, on a quiet neighborhood street. We’re still settling in. In the family room, our furniture is arranged the same way it was in the White House. We’ve got mementos around the house that remind us it was all real—photos of our family time at Camp David, handmade pots given to me by Native American students, a book signed by Nelson Mandela. What was strange about this night was that everyone was gone. Barack was traveling. Sasha was out with friends. Malia’s been living and working in New York, finishing out her gap year before college. It was just me, our two dogs, and a silent, empty house like I haven’t known in eight years.

And I was hungry. I walked down the stairs from our bedroom with the dogs following on my heels. In the kitchen, I opened the fridge. I found a loaf of bread, took out two pieces, and laid them in the toaster oven. I opened a cabinet and got out a plate. I know it’s a weird thing to say, but to take a plate from a shelf in the kitchen without anyone first insisting that they get it for me, to stand by myself watching bread turn brown in the toaster, feels as close to a return to my old life as I’ve come. Or maybe it’s my new life just beginning to announce itself.

In the end, I didn’t just make toast; I made cheese toast, moving my slices of bread to the microwave and melting a fat mess of gooey cheddar between them. I then carried my plate outside to the backyard. I didn’t have to tell anyone I was going. I just went. I was in bare feet, wearing a pair of shorts. The chill of winter had finally lifted. The crocuses were just starting to push up through the beds along our back wall. The air smelled like spring. I sat on the steps of our veranda, feeling the warmth of the day’s sun still caught in the slate beneath my feet. A dog started barking somewhere in the distance, and my own dogs paused to listen, seeming momentarily confused. It occurred to me that it was a jarring sound for them, given that we didn’t have neighbors, let alone neighbor dogs, at the White House. For them, all this was new. As the dogs loped off to explore the perimeter of the yard, I ate my toast in the dark, feeling alone in the best possible way. My mind wasn’t on the group of guards with guns sitting less than a hundred yards away at the custom-built command post inside our garage, or the fact that I still can’t walk down a street without a security detail. I wasn’t thinking about the new president or for that matter the old president, either.

I was thinking instead about how in a few minutes I would go back inside my house, wash my plate in the sink, and head up to bed, maybe opening a window so I could feel the spring air—how glorious that would be. I was thinking, too, that the stillness was affording me a first real opportunity to reflect. As First Lady, I’d get to the end of a busy week and need to be reminded how it had started. But time is beginning to feel different. My girls, who arrived at the White House with their Polly Pockets, a blanket named Blankie, and a stuffed tiger named Tiger, are now teenagers, young women with plans and voices of their own. My husband is making his own adjustments to life after the White House, catching his own breath. And here I am, in this new place, with a lot I want to say.

Tạm dịch
(GG)
Lời nói đầu

Tháng 3 năm 2017

Khi tôi còn bé, nguyện vọng của tôi rất đơn giản. Tôi muốn có một con chó. Tôi muốn một
ngôi nhà có cầu thang trong đó — hai tầng cho một gia đình. Tôi muốn, cho
một số lý do, một toa xe bốn cửa thay vì Buick hai cửa
đó là niềm tự hào và niềm vui của cha tôi. Tôi từng nói với mọi người rằng khi tôi
lớn lên, tôi sẽ trở thành bác sĩ nhi khoa. Tại sao? Bởi vì tôi thích được
xung quanh những đứa trẻ và tôi nhanh chóng biết được rằng đó là một câu trả lời dễ chịu
cho người lớn nghe. / Oh, một bác sĩ! / / Thật là một lựa chọn tốt! / Trong những ngày đó,
Tôi mặc bím tóc và sếp anh trai xung quanh và quản lý, luôn luôn
và không có vấn đề gì, để có được như ở trường. Tôi đã tham vọng, mặc dù tôi
không biết chính xác những gì tôi đã quay. Bây giờ tôi nghĩ đó là một trong những
những câu hỏi vô dụng nhất mà một người lớn có thể hỏi một đứa trẻ - / Bạn muốn trở thành gì
khi bạn lớn lên? / Như thể trưởng thành là hữu hạn. Như một lúc nào đó bạn
trở thành một cái gì đó và đó là kết thúc.

Cho đến nay trong cuộc đời tôi, tôi đã là một luật sư. Tôi đã từng là phó chủ tịch tại một
bệnh viện và giám đốc của một tổ chức phi lợi nhuận giúp những người trẻ tuổi xây dựng
nghề nghiệp có ý nghĩa. Tôi đã là một sinh viên da đen đẳng cấp tại một địa điểm ưa thích
chủ yếu là đại học trắng. Tôi là người phụ nữ duy nhất, người châu Phi duy nhất
Mỹ, trong tất cả các loại phòng. Tôi đã là một cô dâu, một sự căng thẳng mới
mẹ, con gái bị xé nát bởi đau buồn. Và cho đến gần đây, tôi là người đầu tiên
Phu nhân của Hoa Kỳ — một công việc không chính thức là công việc,
nhưng dù sao cũng đã cho tôi một nền tảng như không có gì tôi có thể có
tưởng tượng. Nó thách thức tôi và hạ gục tôi, nâng tôi lên và kéo tôi
xuống, đôi khi tất cả cùng một lúc. Tôi chỉ mới bắt đầu xử lý những gì đã diễn ra
diễn ra trong những năm qua - từ thời điểm năm 2006 khi chồng tôi
đầu tiên bắt đầu nói về việc chạy cho tổng thống vào buổi sáng lạnh giá
mùa đông này khi tôi trèo lên một chiếc limo với Melania Trump, đi cùng
cô đến lễ nhậm chức của chồng. Đó là một chuyến đi khá.

Khi bạn là đệ nhất phu nhân, nước Mỹ thể hiện bản thân bạn với thái độ cực đoan của nó.
Tôi đã từng gây quỹ trong các ngôi nhà riêng trông giống nghệ thuật hơn
bảo tàng, nhà ở, nơi người ta sở hữu bồn tắm làm từ đá quý. Tôi có
thăm những gia đình đã mất tất cả mọi thứ trong cơn bão Katrina và
đầy nước mắt và biết ơn chỉ để có một tủ lạnh và bếp nấu ăn. Tôi có
gặp những người tôi thấy nông cạn và đạo đức giả và
những người khác — giáo viên và vợ chồng quân đội và nhiều hơn thế nữa - tinh thần của họ
thật sâu sắc và mạnh mẽ thật đáng kinh ngạc. Và tôi đã gặp những đứa trẻ — nhiều người trong số họ, tất cả
trên khắp thế giới - những người làm tôi bực bội và lấp đầy tôi với hy vọng và người may mắn
quản lý để quên đi tiêu đề của tôi khi chúng tôi bắt đầu rooting xung quanh trong bụi bẩn
của một khu vườn.

Từ khi bước vào đời sống công khai miễn cưỡng, tôi đã được tổ chức như là
người phụ nữ quyền lực nhất trên thế giới và bị coi là "người da đen giận dữ
người phụ nữ. ”Tôi muốn hỏi những người gièm pha của tôi là một phần của cụm từ đó
vấn đề đối với họ nhiều nhất - là "tức giận" hay "đen" hay "phụ nữ"? Tôi có
mỉm cười chụp ảnh với những người gọi tên chồng khủng khiếp của tôi trên
truyền hình quốc gia, nhưng vẫn muốn có một lưu niệm đóng khung cho mantel của họ.
Tôi đã nghe nói về những phần lộng lẫy của internet
mọi thứ về tôi, cho dù tôi là đàn bà hay đàn ông. A
ngồi quốc hội Mỹ đã làm cho niềm vui của mông tôi. Tôi đã bị thương. Tôi có
tức giận. Nhưng chủ yếu, tôi đã cố gắng để cười những thứ này đi.

Có rất nhiều điều tôi vẫn chưa biết về nước Mỹ, về cuộc sống, về những gì
tương lai có thể mang lại. Nhưng tôi biết bản thân mình. Cha tôi, Fraser, đã dạy
tôi làm việc chăm chỉ, cười thường xuyên và giữ lời. Mẹ tôi, Marian,
chỉ cho tôi cách suy nghĩ cho bản thân và sử dụng giọng nói của mình. Cùng nhau, trong
căn hộ chật chội ở phía Nam Chicago, họ đã giúp tôi nhìn thấy
giá trị trong câu chuyện của chúng ta, trong câu chuyện của tôi, trong câu chuyện lớn hơn của đất nước chúng ta.
Ngay cả khi nó không đẹp hay hoàn hảo. Ngay cả khi nó thực tế hơn bạn
muốn nó thành. Câu chuyện của bạn là những gì bạn có, những gì bạn sẽ luôn có.
Đó là một cái gì đó để sở hữu.

Trong tám năm, tôi sống ở Nhà Trắng, một nơi có nhiều cầu thang hơn
hơn tôi có thể đếm — cộng với thang máy, rãnh chơi bowling và nhà trong nhà
người bán hoa. Tôi ngủ trên một chiếc giường được làm bằng khăn trải giường của Ý. Của chúng tôi
các bữa ăn được nấu bởi một đội ngũ đầu bếp đẳng cấp thế giới và được phân phối bởi
các chuyên gia được huấn luyện nhiều hơn những người ở bất kỳ nhà hàng 5 sao nào
hoặc khách sạn. Nhân viên mật vụ, với tai nghe và súng và
cố tình biểu hiện bằng phẳng, đứng bên ngoài cửa của chúng tôi, làm hết sức mình
để tránh xa cuộc sống riêng tư của gia đình chúng tôi. Chúng tôi đã quen với nó, cuối cùng,
loại - sự vĩ đại kỳ lạ của ngôi nhà mới của chúng ta và cũng là hằng số,
sự hiện diện yên tĩnh của người khác.

Nhà Trắng là nơi hai cô gái của chúng tôi chơi bóng ở hành lang và
trèo cây trên South Lawn. Đó là nơi Barack ngồi dậy muộn vào ban đêm,
poring over briefings và drafts của bài phát biểu trong Hiệp ước Phòng, và
nơi Sunny, một trong những con chó của chúng tôi, đôi khi bị mắc kẹt trên tấm thảm. Tôi có thể đứng
trên ban công Truman và xem khách du lịch chụp ảnh tự sướng
gậy và nhìn qua hàng rào sắt, cố gắng đoán xem điều gì đã xảy ra
bên trong. Có những ngày tôi cảm thấy ngột ngạt bởi thực tế là
cửa sổ phải được giữ cho an ninh, rằng tôi không thể có được một số tươi
không khí mà không gây ra phiền toái. Đã có những lúc khác khi tôi trở nên bình yên
bởi các magnolias trắng nở bên ngoài, sự nhộn nhịp hàng ngày của
chính phủ kinh doanh, uy nghi của một chào đón quân sự. Có những ngày,
tuần và tháng khi tôi ghét chính trị. Và có những lúc khi
vẻ đẹp của đất nước này và người dân của nó quá cho tôi thấy rằng tôi không thể
nói.

Rồi nó kết thúc. Ngay cả khi bạn thấy nó đến, ngay cả khi những tuần cuối cùng của bạn
tràn đầy cảm xúc tốt, bản thân ngày vẫn còn mờ ảo. A
tay đi vào Kinh Thánh; một lời tuyên thệ được lặp đi lặp lại. Nội thất của một tổng thống
được thực hiện khi người khác đến. Tủ quần áo được dọn sạch và
nạp lại trong khoảng một vài giờ. Chỉ cần như vậy, có những người đứng đầu mới
trên những chiếc gối mới - tính khí mới, những giấc mơ mới. Và khi nó kết thúc, khi bạn
bước ra khỏi cánh cửa lần cuối cùng từ địa chỉ nổi tiếng nhất thế giới,
bạn bị bỏ lại bằng nhiều cách để tìm lại chính mình.

Vì vậy, hãy để tôi bắt đầu ở đây, với một điều nhỏ đã xảy ra cách đây không lâu. tôi
đã ở nhà trong ngôi nhà redbrick mà gia đình tôi mới chuyển đến.
ngôi nhà mới của chúng tôi ngồi khoảng hai dặm từ nhà cũ của chúng tôi, trên một yên tĩnh
phố khu phố. Chúng tôi vẫn đang giải quyết. Trong phòng gia đình, chúng tôi
đồ nội thất được sắp xếp theo cách tương tự như trong Nhà Trắng. Chúng tôi đã có
những vật lưu niệm quanh ngôi nhà nhắc nhở chúng ta tất cả đều là thật - ảnh của chúng ta
thời gian gia đình tại Trại David, chậu thủ công do tôi người Mỹ bản xứ tặng cho tôi
sinh viên, một cuốn sách được ký bởi Nelson Mandela. Điều kỳ lạ về điều này
đêm là tất cả mọi người đã biến mất. Barack đang đi du lịch. Sasha đã ra ngoài
với các bạn. Malia đã sống và làm việc tại New York, kết thúc
năm khoảng cách của cô ấy trước đại học. Chỉ có tôi, hai con chó của chúng tôi, và một im lặng,
ngôi nhà trống như tôi đã không biết trong tám năm.

Và tôi đã đói. Tôi bước xuống cầu thang từ phòng ngủ với
chó theo gót chân của tôi. Trong nhà bếp, tôi mở tủ lạnh. tôi đã tìm thấy
một ổ bánh mì, lấy ra hai miếng, và đặt chúng trong lò nướng bánh.
Tôi mở một cái tủ và lấy ra một cái đĩa. Tôi biết đó là một điều kỳ lạ
nói, nhưng lấy một cái đĩa từ kệ trong nhà bếp mà không có ai
đầu tiên nhấn mạnh rằng họ nhận được nó cho tôi, đứng một mình xem
bánh mì chuyển sang màu nâu trong máy nướng bánh mì, cảm thấy càng gần với sự trở lại cũ của tôi
cuộc sống như tôi đã đến. Hoặc có lẽ đó là cuộc sống mới của tôi vừa mới bắt đầu công bố
chinh no.

Cuối cùng, tôi không chỉ làm bánh mì nướng; Tôi làm bánh mì nướng phô mai, di chuyển
lát bánh mì vào lò vi sóng và làm tan chảy một mớ hỗn độn béo của cheddar
giữa họ. Sau đó tôi mang đĩa của mình ra ngoài sân sau. Tôi không
phải nói với bất cứ ai tôi đang đi. Tôi vừa đi. Tôi đang ở chân trần,
mặc một đôi quần sọt. Cái lạnh của mùa đông cuối cùng đã được dỡ bỏ. Các
crocuses chỉ mới bắt đầu đẩy lên qua những chiếc giường dọc theo lưng chúng tôi
Tường. Không khí có mùi như mùa xuân. Tôi ngồi trên bậc thềm của hiên,
cảm thấy hơi ấm của mặt trời trong ngày vẫn bị kẹt trong phiến đá bên dưới
đôi chân. Một con chó bắt đầu sủa ở đâu đó ở xa xa, và con chó của tôi
dừng lại để lắng nghe, có vẻ bối rối trong giây lát. Nó xảy ra với tôi rằng
đó là một âm thanh chói tai đối với họ, vì chúng tôi không có hàng xóm,
hãy để một mình chó hàng xóm, tại Nhà Trắng. Đối với họ, tất cả điều này là mới.
Khi những con chó loped ra để khám phá chu vi của sân, tôi đã ăn
bánh mì nướng trong bóng tối, cảm thấy một mình theo cách tốt nhất có thể. Tâm trí tôi
không nằm trong nhóm bảo vệ có súng ngồi dưới một trăm
cách sân ở bài chỉ huy được xây dựng tùy chỉnh bên trong nhà để xe của chúng tôi hoặc
thực tế là tôi vẫn không thể đi bộ xuống một con phố mà không có chi tiết bảo mật. tôi
không suy nghĩ về vị tổng thống mới hay về vấn đề cũ
tổng thống, một trong hai.

Thay vào đó tôi đã suy nghĩ về việc làm thế nào trong một vài phút tôi sẽ quay trở lại bên trong
nhà của tôi, rửa đĩa của tôi trong bồn rửa, và đi lên giường, có thể mở một
cửa sổ để tôi có thể cảm nhận được không khí mùa xuân — vẻ đẹp rực rỡ như thế nào. tôi đã
cũng nghĩ rằng sự tĩnh lặng đã khiến tôi thực sự là người đầu tiên
cơ hội để phản ánh. Là đệ nhất phu nhân, tôi sẽ đến cuối tuần bận rộn
và cần phải được nhắc nhở như thế nào nó đã bắt đầu. Nhưng thời gian bắt đầu
cảm thấy khác nhau. Các cô gái của tôi, người đã đến Nhà Trắng với
Polly Pockets, một cái chăn có tên là Blankie, và một con hổ nhồi bông tên là Tiger,
bây giờ là thanh thiếu niên, phụ nữ trẻ với kế hoạch và tiếng nói của riêng mình. Của tôi
chồng đang tự điều chỉnh cuộc sống sau Nhà Trắng,
bắt được hơi thở của chính mình. Và tôi ở đây, ở nơi mới này, với rất nhiều
muốn nói.
 
Sửa lần cuối:

malemkhoang

Rìu Chiến
Chapter 1

I spent much of my childhood listening to the sound of striving. It came in the form of bad music, or at least amateur music, coming up through the floorboards of my bedroom—the plink plink plink of students sitting downstairs at my great-aunt Robbie’s piano, slowly and imperfectly learning their scales. My family lived in the South Shore neighborhood of Chicago, in a tidy brick bungalow that belonged to Robbie and her husband, Terry. My parents rented an apartment on the second floor, while Robbie and Terry lived on the first. Robbie was my mother’s aunt and had been generous to her over many years, but to me she was kind of a terror. Prim and serious, she directed the choir at a local church and was also our community’s resident piano teacher. She wore sensible heels and kept a pair of reading glasses on a chain around her neck. She had a sly smile but didn’t appreciate sarcasm the way my mother did. I’d sometimes hear her chewing out her students for not having practiced enough or chewing out their parents for delivering them late to lessons.

“Good night!” she’d exclaim in the middle of the day, with the same blast of exasperation someone else might say, “Oh, for God’s sake!” Few, it seemed, could live up to Robbie’s standards.

The sound of people trying, however, became the soundtrack to our life. There was plinking in the afternoons, plinking in the evenings. Ladies from church sometimes came over to practice hymns, belting their piety through our walls. Under Robbie’s rules, kids who took piano lessons were allowed to work on only one song at a time. From my room, I’d listen to them attempting, note by uncertain note, to win her approval, graduating from “Hot Cross Buns” to “Brahms’s Lullaby,” but only after many tries. The music was never annoying; it was just persistent. It crept up the stairwell that separated our space from Robbie’s. It drifted through open windows in summertime, accompanying my thoughts as I played with my Barbies or built little kingdoms made out of blocks. The only respite came when my father got home from an early shift at the city’s water treatment plant and put the Cubs game on TV, boosting the volume just enough to blot it all out.

This was the tail end of the 1960s on the South Side of Chicago. The Cubs weren’t bad, but they weren’t great, either. I’d sit on my dad’s lap in his recliner and listen to him narrate how the Cubs were in the middle of a late-season swoon or why Billy Williams, who lived just around the corner from us on Constance Avenue, had such a sweet swing from the left side of the plate. Outside the ballparks, America was in the midst of a massive and uncertain shift. The Kennedys were dead. Martin Luther King Jr. had been killed standing on a balcony in Memphis, setting off riots across the country, including in Chicago. The 1968 Democratic National Convention turned bloody as police went after Vietnam War protesters with batons and tear gas in Grant Park, about nine miles north of where we lived. White families, meanwhile, were moving out of the city in droves, lured by the suburbs—the promise of better schools, more space, and probably more whiteness, too.

None of this really registered with me. I was just a kid, a girl with Barbies and blocks, with two parents and an older brother who slept each night with his head about three feet from mine. My family was my world, the center of everything. My mother taught me how to read early, walking me to the public library, sitting with me as I sounded out words on a page. My father went to work every day dressed in the blue uniform of a city laborer, but at night he showed us what it meant to love jazz and art. As a boy, he’d taken classes at the Art Institute of Chicago, and in high school he’d painted and sculpted. He’d been a competitive swimmer and boxer in school, too, and as an adult was a fan of every televised sport, from professional golf to the NHL. He appreciated seeing strong people excel. When my brother, Craig, got interested in basketball, my father propped coins above the doorframe in our kitchen, encouraging him to leap for them.

Everything that mattered was within a five-block radius—my grandparents and cousins, the church on the corner where we were not quite regulars at Sunday school, the gas station where my mother sometimes sent me to pick up a pack of Newports, and the liquor store, which also sold Wonder bread, penny candy, and gallons of milk. On hot summer nights, Craig and I dozed off to the sound of cheers from the adult-league softball games going on at the nearby public park, where by day we climbed on the playground jungle gym and played tag with other kids.

Craig and I are not quite two years apart in age. He’s got my father’s soft eyes and optimistic spirit, my mother’s implacability. The two of us have always been tight, in part thanks to an unwavering and somewhat inexplicable allegiance he seemed to feel for his baby sister right from the start. There’s an early family photograph, a black and white of the four of us sitting on a couch, my mother smiling as she holds me on her lap, my father appearing serious and proud with Craig perched on his. We’re dressed for church or maybe a wedding. I’m about eight months old, a pudge-faced, no-nonsense bruiser in diapers and an ironed white dress, looking ready to slide out of my mother’s clutches, staring down the camera as if I might eat it. Next to me is Craig, gentlemanly in a little bow tie and suit jacket, bearing an earnest expression. He’s two years old and already the portrait of brotherly vigilance and responsibility—his arm extended toward mine, his fingers wrapped protectively around my fat wrist.

At the time the photo was taken, we were living across the hall from my father’s parents in Parkway Gardens, an affordable housing project on the South Side made up of modernist apartment buildings. It had been built in the 1950s and was designed as a co-op, meant to ease a post–World War II housing shortage for black working-class families. Later, it would deteriorate under the grind of poverty and gang violence, becoming one of the city’s more dangerous places to live. Long before this, though, when I was still a toddler, my parents—who had met as teenagers and married in their mid-twenties—accepted an offer to move a few miles south to Robbie and Terry’s place in a nicer neighborhood.

On Euclid Avenue, we were two households living under one not very big roof. Judging from the layout, the second-floor space had probably been designed as an in-law apartment meant for one or two people, but four of us found a way to fit inside. My parents slept in the lone bedroom, while Craig and I shared a bigger area that I assume was intended to be the living room. Later, as we grew, my grandfather—Purnell Shields, my mother’s father, who was an enthusiastic if not deeply skilled carpenter—brought over some cheap wooden paneling and built a makeshift partition to divide the room into two semiprivate spaces. He added a plastic accordion door to each space and created a little common play area in front where we could keep our toys and books.

I loved my room. It was just big enough for a twin bed and a narrow desk. I kept all my stuffed animals on the bed, painstakingly tucking them around my head each night as a form of ritual comfort. On his side of the wall, Craig lived a sort of mirror existence with his own bed pushed up against the paneling, parallel to mine. The partition between us was so flimsy that we could talk as we lay in bed at night, often tossing a balled sock back and forth through the ten-inch gap between the partition and the ceiling as we did.

Aunt Robbie, meanwhile, kept her part of the house like a mausoleum, the furniture swathed in protective plastic that felt cold and sticky on my bare legs when I dared sit on it. Her shelves were loaded with porcelain figurines we weren’t allowed to touch. I’d let my hand hover over a set of sweet-faced glass poodles—a delicate-looking mother and three tiny puppies—and then pull it back, fearing Robbie’s wrath. When lessons weren’t happening, the first floor was deadly silent. The television was never on, the radio never played. I’m not even sure the two of them talked much down there. Robbie’s husband’s full name was William Victor Terry, but for some reason we called him only by his last name. Terry was like a shadow, a distinguished-looking man who wore three-piece suits every day of the week and pretty much never said a word.

I came to think of upstairs and downstairs as two different universes, ruled over by competing sensibilities. Upstairs, we were noisy and unapologetically so. Craig and I threw balls and chased each other around the apartment. We sprayed Pledge furniture polish on the wood floor of the hallway so we could slide farther and faster in our socks, often crashing into the walls. We held brother-sister boxing matches in the kitchen, using the two sets of gloves my dad had given us for Christmas, along with personalized instructions on how to land a proper jab. At night, as a family, we played board games, told stories and jokes, and cranked Jackson 5 records on the stereo. When it got to be too much for Robbie down below, she’d emphatically flick the light switch in our shared stairwell, which also controlled the lightbulb in our upstairs hallway, off and on, again and again—her polite-ish way of telling us to pipe down.

Robbie and Terry were older. They grew up in a different era, with different concerns. They’d seen things our parents hadn’t—things that Craig and I, in our raucous childishness, couldn’t begin to guess. This was some version of what my mother would say if we got too wound up about the grouchiness downstairs. Even if we didn’t know the context, we were instructed to remember that context existed. Everyone on earth, they’d tell us, was carrying around an unseen history, and that alone deserved some tolerance. Robbie, I’d learn many years later, had sued Northwestern University for discrimination, having registered for a choral music workshop there in 1943 and been denied a room in the women’s dorm. She was instructed to stay instead in a rooming house in town—a place “for coloreds,” she was told. Terry, meanwhile, had once been a Pullman porter on one of the overnight passenger rail lines running in and out of Chicago. It was a respectable if not well-paying profession, made up entirely of black men who kept their uniforms immaculate while also hauling luggage, serving meals, and generally tending to the needs of train passengers, including shining their shoes.

Years after his retirement, Terry still lived in a state of numbed formality—impeccably dressed, remotely servile, never asserting himself in any way, at least that I would see. It was as if he’d surrendered a part of himself as a way of coping. I’d watch him mow our lawn in the high heat of summer in a pair of wing tips, suspenders, and a thin-brimmed fedora, the sleeves of his dress shirt carefully rolled up. He’d indulge himself by having exactly one cigarette a day and exactly one cocktail a month, and even then he wouldn’t loosen up the way my father and mother would after having a highball or a Schlitz, which they did a few times a month. Some part of me wanted Terry to talk, to spill whatever secrets he carried. I imagined that he had all sorts of interesting stories about cities he’d visited and how rich people on trains behaved or maybe didn’t. But we wouldn’t hear any of it. For some reason, he’d never tell.


I was about four when I decided I wanted to learn piano. Craig, who was in the first grade, was already making trips downstairs for weekly lessons on Robbie’s upright and returning relatively unscathed. I figured I was ready. I was pretty convinced I already had learned piano, in fact, through straight-up osmosis—all those hours spent listening to other kids fumbling through their songs. The music was already in my head. I just wanted to go downstairs and demonstrate to my exacting great-aunt what a gifted girl I was, how it would take no effort at all for me to become her star student.

Robbie’s piano sat in a small square room at the rear of the house, close to a window that overlooked the backyard. She kept a potted plant in one corner and a folding table where students could fill out music work sheets in the other. During lessons, she sat straight spined in an upholstered high-back armchair, tapping out the beat with one finger, her head cocked as she listened keenly for each mistake. Was I afraid of Robbie? Not exactly, but there was a scariness to her; she represented a rigid kind of authority I hadn’t yet encountered elsewhere. She demanded excellence from every kid who sat on her piano bench. I saw her as someone to win over, or maybe to somehow conquer. With her, it always felt like there was something to prove.

At my first lesson, my legs dangled from the piano bench, too short to reach the floor. Robbie gave me my own elementary music workbook, which I was thrilled about, and showed me how to position my hands properly over the keys.

“All right, pay attention,” she said, scolding me before we’d even begun. “Find middle C.”

When you’re little, a piano can look like it has a thousand keys. You’re staring at an expanse of black and white that stretches farther than two small arms can reach. Middle C, I soon learned, was the anchoring point. It was the territorial line between where the right hand and the left hand traveled, between the treble and the bass clefs. If you could lay your thumb on middle C, everything else automatically fell into place. The keys on Robbie’s piano had a subtle unevenness of color and shape, places where bits of the ivory had broken off over time, leaving them looking like a set of bad teeth. Helpfully, the middle C key had a full corner missing, a wedge about the size of my fingernail, which got me centered every time.

It turned out I liked the piano. Sitting at it felt natural, like something I was meant to do. My family was loaded with musicians and music lovers, especially on my mother’s side. I had an uncle who played in a professional band. Several of my aunts sang in church choirs. I had Robbie, who in addition to her choir and lessons directed something called the Operetta Workshop, a shoestring musical theater program for kids, which Craig and I attended every Saturday morning in the basement of her church. The musical center of my family, though, was my grandfather Shields, the carpenter, who was also Robbie’s younger brother. He was a carefree, round-bellied man with an infectious laugh and a scraggly salt-and-pepper beard. When I was younger, he’d lived on the West Side of the city and Craig and I had referred to him as Westside. But he moved into our neighborhood the same year I started taking piano lessons, and we’d duly rechristened him Southside.

Southside had separated from my grandmother decades earlier, when my mother was in her teens. He lived with my aunt Carolyn, my mom’s oldest sister, and my uncle Steve, her youngest brother, just two blocks from us in a cozy one-story house that he’d wired top to bottom for music, putting speakers in every room, including the bathroom. In the dining room, he built an elaborate cabinet system to hold his stereo equipment, much of it scavenged at yard sales. He had two mismatched turntables plus a rickety old reel-to-reel tape player and shelves packed with records he’d collected over many years.

There was a lot about the world that Southside didn’t trust. He was kind of a classic old-guy conspiracy theorist. He didn’t trust dentists, which led to his having virtually no teeth. He didn’t trust the police, and he didn’t always trust white people, either, being the grandson of a Georgia slave and having spent his early childhood in Alabama during the time of Jim Crow before coming north to Chicago in the 1920s. When he had kids of his own, Southside had taken pains to keep them safe—scaring them with real and imagined stories about what might happen to black kids who crossed into the wrong neighborhood, lecturing them about avoiding the police.

Music seemed to be an antidote to his worries, a way to relax and crowd them out. When Southside had a payday for his carpentry work, he’d sometimes splurge and buy himself a new album. He threw regular parties for the family, forcing everyone to talk loudly over whatever he put on the stereo, because the music always dominated. We celebrated most major life events at Southside’s house, which meant that over the years we unwrapped Christmas presents to Ella Fitzgerald and blew out birthday candles to Coltrane. According to my mother, as a younger man Southside had made a point of pumping jazz into his seven children, often waking everyone at sunrise by playing one of his records at full blast.

His love for music was infectious. Once Southside moved to our neighborhood, I’d pass whole afternoons at his house, pulling albums from the shelf at random and putting them on his stereo, each one its own immersing adventure. Even though I was small, he put no restrictions on what I could touch. He’d later buy me my first album, Stevie Wonder’s Talking Book, which I’d keep at his house on a special shelf he designated for my favorite records. If I was hungry, he’d make me a milk shake or fry us a whole chicken while we listened to Aretha or Miles or Billie. To me, Southside was as big as heaven. And heaven, as I envisioned it, had to be a place full of jazz.


At home, I continued to work on my own progress as a musician. Sitting at Robbie’s upright piano, I was quick to pick up the scales—that osmosis thing was real—and I threw myself into filling out the sight-reading work sheets she gave me. Because we didn’t have a piano of our own, I had to do my practicing downstairs on hers, waiting until nobody else was having a lesson, often dragging my mom with me to sit in the upholstered chair and listen to me play. I learned one song in the piano book and then another. I was probably no better than her other students, no less fumbling, but I was driven. To me, there was magic in the learning. I got a buzzy sort of satisfaction from it. For one thing, I’d picked up on the simple, encouraging correlation between how long I practiced and how much I achieved. And I sensed something in Robbie as well—too deeply buried to be outright pleasure, but still, a pulse of something lighter and happier coming from her when I made it through a song without messing up, when my right hand picked out a melody while my left touched down on a chord. I’d notice it out of the corner of my eye: Robbie’s lips would unpurse themselves just slightly; her tapping finger would pick up a little bounce.

This, it turns out, was our honeymoon phase. It’s possible that we might have continued this way, Robbie and I, had I been less curious and more reverent when it came to her piano method. But the lesson book was thick enough and my progress on the opening few songs slow enough that I got impatient and started peeking ahead—and not just a few pages ahead but deep into the book, checking out the titles of the more advanced songs and beginning, during my practice sessions, to fiddle around with playing them. When I proudly debuted one of my late-in-the-book songs for Robbie, she exploded, slapping down my achievement with a vicious “Good night!” I got chewed out the way I’d heard her chewing out plenty of students before me. All I’d done was try to learn more and faster, but Robbie viewed it as a crime approaching treason. She wasn’t impressed, not even a little bit.

Nor was I chastened. I was the kind of kid who liked concrete answers to my questions, who liked to reason things out to some logical if exhausting end. I was lawyerly and also veered toward dictatorial, as my brother, who often got ordered out of our shared play area, would attest. When I thought I had a good idea about something, I didn’t like being told no. Which is how my great-aunt and I ended up in each other’s faces, both of us hot and unyielding.

“How could you be mad at me for wanting to learn a new song?”

“You’re not ready for it. That’s not how you learn piano.”

“But I am ready. I just played it.”

“That’s not how it’s done.”

“But why?”

Piano lessons became epic and trying, largely due to my refusal to follow the prescribed method and Robbie’s refusal to see anything good in my freewheeling approach to her songbook. We went back and forth, week after week, as I remember it. I was stubborn and so was she. I had a point of view and she did, too. In between disputes, I continued to play the piano and she continued to listen, offering a stream of corrections. I gave her little credit for my improvement as a player. She gave me little credit for improving. But still, the lessons went on.

Upstairs, my parents and Craig found it all so very funny. They Cr@ck up at the dinner table as I recounted my battles with Robbie, still seething as I ate my spaghetti and meatballs. Craig, for his part, had no issues with Robbie, being a cheerful kid and a by-the-book, marginally invested piano student. My parents expressed no sympathy for my woes and none for Robbie’s, either. In general, they weren’t ones to intervene in matters outside schooling, expecting early on that my brother and I should handle our own business. They seemed to view their job as mostly to listen and bolster us as needed inside the four walls of our home. And where another parent might have scolded a kid for being sassy with an elder as I had been, they also let that be. My mother had lived with Robbie on and off since she was about sixteen, following every arcane rule the woman laid down, and it’s possible she was secretly happy to see Robbie’s authority challenged. Looking back on it now, I think my parents appreciated my feistiness and I’m glad for it. It was a flame inside me they wanted to keep lit.


Once a year, Robbie held a fancy recital so that her students could perform for a live audience. To this day, I’m not sure how she managed it, but she somehow got access to a practice hall at Roosevelt University in downtown Chicago, holding her recitals in a grand stone building on Michigan Avenue, right near where the Chicago Symphony Orchestra played. Just thinking about going there made me nervous. Our apartment on Euclid Avenue was about nine miles south of the Chicago Loop, which with its glittering skyscrapers and crowded sidewalks felt otherworldly to me. My family made trips into the heart of the city only a handful of times a year, to visit the Art Institute or see a play, the four of us traveling like astronauts in the capsule of my dad’s Buick.

My father loved any excuse to drive. He was devoted to his car, a bronze-colored two-door Buick Electra 225, which he referred to with pride as “the Deuce and a Quarter.” He kept it buffed and waxed and was religious about the maintenance schedule, taking it to Sears for tire rotations and oil changes the same way my mom carted us kids to the pediatrician for checkups. We loved the Deuce and a Quarter, too. It had smooth lines and narrow taillights that made it look cool and futuristic. It was roomy enough to feel like a house. I could practically stand up inside it, running my hands over the cloth-covered ceiling. This was back when wearing a seat belt was optional, so most of the time Craig and I just flopped around in the rear, draping our bodies over the front seat when we wanted to talk to our parents. Half the time I’d pull myself up on the headrest and jut my chin forward so that my face could be next to my dad’s and we’d have the exact same view.

The car provided another form of closeness for my family, a chance to talk and travel at once. In the evenings after dinner, Craig and I would sometimes beg my dad to take us out for an aimless drive. As a treat on summer nights, we’d head to a drive-in theater southwest of our neighborhood to watch Planet of the Apes movies, parking the Buick at dusk and settling in for the show, my mother handing out a dinner of fried chicken and potato chips she’d brought from home, Craig and I eating it on our laps in the backseat, careful to wipe our hands on our napkins and not the seat.

It would be years before I fully understood what driving the car meant to my father. As a kid, I could only sense it—the liberation he felt behind the wheel, the pleasure he took in having a smooth-running engine and perfectly balanced tires humming beneath him. He’d been in his thirties when a doctor informed him that the odd weakness he’d started to feel in one leg was just the beginning of a long and probably painful slide toward immobility, that odds were that someday, due to a mysterious unsheathing of neurons in his brain and spinal cord, he’d find himself unable to walk at all. I don’t have the precise dates, but it seems that the Buick came into my father’s life at roughly the same time that multiple sclerosis did. And though he never said it, the car had to provide some sort of sideways relief.

The diagnosis was not something he or my mother dwelled upon. We were decades, still, from a time when a simple Google search would bring up a head-spinning array of charts, statistics, and medical explainers that either gave or took away hope. I doubt he would have wanted to see them anyway. Although my father was raised in the church, he wouldn’t have prayed for God to spare him. He wouldn’t have looked for alternative treatments or a guru or some faulty gene to blame. In my family, we have a long-standing habit of blocking out bad news, of trying to forget about it almost the moment it arrives. Nobody knew how long my father had been feeling poorly before he first took himself to the doctor, but my guess is it had already been months if not years. He didn’t like medical appointments. He wasn’t interested in complaining. He was the sort of person who accepted what came and just kept moving forward.

I do know that on the day of my big piano recital, he was already walking with a slight limp, his left foot unable to catch up to his right. All my memories of my father include some manifestation of his disability, even if none of us were quite willing to call it that yet. What I knew at the time was that my dad moved a bit more slowly than other dads. I sometimes saw him pausing before walking up a flight of stairs, as if needing to think through the maneuver before actually attempting it. When we went shopping at the mall, he’d park himself on a bench, content to watch the bags or sneak in a nap while the rest of the family roamed freely.

Riding downtown for the piano recital, I sat in the backseat of the Buick wearing a nice dress and patent leather shoes, my hair in pigtails, experiencing the first cold sweat of my life. I was anxious about performing, even though back at home in Robbie’s apartment I’d practiced my song practically to death. Craig, too, was in a suit and prepared to play his own song. But the prospect of it wasn’t bothering him. He was sound asleep, in fact, knocked out cold in the backseat, his mouth agape, his expression blissful and unworried. This was Craig. I’d spend a lifetime admiring him for his ease. He was playing by then in a Biddy Basketball league that had games every weekend and apparently had already tamed his nerves around performing.

My father would often pick a lot as close to our destination as possible, shelling out more money for parking to minimize how far he’d have to walk on his unsteady legs. That day, we found Roosevelt University with no trouble and made our way up to what seemed like an enormous, echoing hall where the recital would take place. I felt tiny inside it. The room had elegant floor-to-ceiling windows through which you could see the wide lawns of Grant Park and, beyond that, the white-capped swells of Lake Michigan. There were steel-gray chairs arranged in orderly rows, slowly filling with nervous kids and expectant parents. And at the front, on a raised stage, were the first two baby grand pianos I’d ever laid eyes on, their giant hardwood tops propped open like black bird wings. Robbie was there, too, bustling about in a floral-print dress like the belle of the ball—albeit a matronly belle—making sure all her students had arrived with sheet music in hand. She shushed the room to silence when it was time for the show to begin.

I don’t recall who played in what order that day. I only know that when it was my turn, I got up from my seat and walked with my very best posture to the front of the room, mounting the stairs and finding my seat at one of the gleaming baby grands. The truth is I was ready. As much as I found Robbie to be snippy and inflexible, I’d also internalized her devotion to rigor. I knew my song so well I hardly had to think about it. I just had to start moving my hands.

And yet there was a problem, one I discovered in the split second it took to lift my little fingers to the keys. I was sitting at a perfect piano, it turned out, with its surfaces carefully dusted, its internal wires precisely tuned, its eighty-eight keys laid out in a flawless ribbon of black and white. The issue was that I wasn’t used to flawless. In fact, I’d never once in my life encountered it. My experience of the piano came entirely from Robbie’s squat little music room with its scraggly potted plant and view of our modest backyard. The only instrument I’d ever played was her less-than-perfect upright, with its honky-tonk patchwork of yellowed keys and its conveniently chipped middle C. To me, that’s what a piano was—the same way my neighborhood was my neighborhood, my dad was my dad, my life was my life. It was all I knew.

Now, suddenly, I was aware of people watching me from their chairs as I stared hard at the high gloss of the piano keys, finding nothing there but sameness. I had no clue where to place my hands. With a tight throat and chugging heart, I looked out to the audience, trying not to telegraph my panic, searching for the safe harbor of my mother’s face. Instead, I spotted a figure rising from the front row and slowly levitating in my direction. It was Robbie. We had brawled plenty by then, to the point where I viewed her a little bit like an enemy. But here in my moment of comeuppance, she arrived at my shoulder almost like an angel. Maybe she understood my shock. Maybe she knew that the disparities of the world had just quietly shown themselves to me for the first time. It’s possible she needed simply to hurry things up. Either way, without a word, Robbie gently laid one finger on middle C so that I would know where to start. Then, turning back with the smallest smile of encouragement, she left me to play my song.

GG dịch

Chương 1

Tôi đã dành phần lớn thời thơ ấu của mình để nghe âm thanh phấn đấu. Nó đến dưới hình thức âm nhạc tồi tệ, hoặc ít nhất là âm nhạc nghiệp dư, đi lên qua sàn nhà của phòng ngủ của tôi - một khu vực sinh viên đang ngồi ở tầng dưới với cây đàn piano của Robbie, từ từ và không hoàn toàn học hỏi về quy mô của họ. Gia đình tôi sống ở vùng South Shore của Chicago, trong một căn nhà gỗ gạch nhỏ gọn thuộc về Robbie và chồng cô, Terry. Cha mẹ tôi thuê một căn hộ ở tầng hai, trong khi Robbie và Terry sống ở tầng một. Robbie là dì của mẹ tôi và đã hào phóng với cô ấy trong nhiều năm, nhưng đối với tôi, cô ấy là một loại khủng bố. Dần dà và nghiêm túc, cô chỉ đạo dàn hợp xướng tại một nhà thờ địa phương và cũng là giáo viên piano thường trú của cộng đồng chúng tôi. Cô mang đôi giày cao gót hợp lý và giữ một cặp kính đọc sách trên một sợi xích quanh cổ. Cô ấy nở một nụ cười ranh mãnh nhưng không đánh giá cao cách mẹ tôi làm. Thỉnh thoảng tôi nghe thấy cô ấy nhai những học trò của mình vì không tập luyện đủ hoặc nhai bố mẹ để cho họ học trễ.

“Chúc ngủ ngon!”, Cô ấy kêu lên vào giữa ngày, với cùng một sự bực mình mà người khác có thể nói, “Ồ, vì Chúa!” Rất ít, dường như, có thể sống theo các tiêu chuẩn của Robbie.

Tuy nhiên, âm thanh của những người đang cố gắng trở thành nhạc nền cho cuộc sống của chúng tôi. Đã có những buổi chiều nhàn nhã vào buổi chiều. Những người phụ nữ từ nhà thờ thỉnh thoảng đến để thực hành các bài thánh ca, thắt lưng của họ thông qua các bức tường của chúng tôi. Theo quy tắc của Robbie, những đứa trẻ học bài học piano chỉ được phép làm việc trên một bài hát tại một thời điểm. Từ phòng của tôi, tôi lắng nghe họ cố gắng, lưu ý bằng một lưu ý không chắc chắn, để giành được sự chấp thuận của cô ấy, tốt nghiệp từ “Hot Cross Buns” đến “Lullaby Brahms”, nhưng chỉ sau nhiều lần thử. Âm nhạc không bao giờ gây phiền nhiễu; nó chỉ là dai dẳng. Nó nhảy lên cầu thang ngăn cách không gian của chúng ta với Robbie. Nó trôi qua các cửa sổ mở vào mùa hè, kèm theo những suy nghĩ của tôi khi tôi chơi với Barbies của tôi hoặc xây dựng các vương quốc nhỏ được tạo thành từ các khối. Thời gian nghỉ ngơi duy nhất là khi cha tôi về nhà từ một ca đầu tại nhà máy xử lý nước của thành phố và đặt trò chơi Cubs lên TV, tăng khối lượng vừa đủ để thấm tất cả.

Đây là phần cuối của những năm 1960 ở phía Nam Chicago. Cubs không xấu, nhưng chúng cũng không tuyệt vời. Tôi ngồi trên đùi của bố tôi trong chiếc ghế tựa và lắng nghe ông ta kể lại cách những con Cub đang ở giữa một con chim ưng vào cuối mùa hè hay tại sao Billy Williams, người sống gần chúng tôi trên Đại lộ Constance, có một thứ ngọt ngào như vậy đu từ phía bên trái của tấm. Bên ngoài các sân chơi bóng chày, nước Mỹ đang ở giữa một sự thay đổi lớn và không chắc chắn. Các Kennedys đã chết. Martin Luther King Jr. đã bị giết đứng trên một ban công ở Memphis, thiết lập các cuộc bạo loạn trên khắp đất nước, bao gồm cả ở Chicago. Các Dân chủ nghị Quốc gia 1968 quay đẫm máu như cảnh sát đi sau khi người biểu tình bằng dùi cui và hơi cay tại Grant Park chiến tranh Việt Nam, khoảng chín dặm về phía bắc của nơi chúng tôi sinh sống. Các gia đình da trắng, trong khi đó, đã di chuyển ra khỏi thành phố trong những con đường, bị dụ dỗ bởi các vùng ngoại ô - lời hứa của các trường học tốt hơn, nhiều không gian hơn, và có lẽ nhiều màu trắng hơn nữa.

Không ai trong số này thực sự đăng ký với tôi. Tôi chỉ là một đứa trẻ, một cô gái với Barbies và các khối, với hai cha mẹ và một anh trai người ngủ mỗi đêm với đầu của mình khoảng ba feet từ tôi. Gia đình tôi là thế giới của tôi, trung tâm của mọi thứ. Mẹ tôi đã dạy tôi cách đọc sớm, đưa tôi đến thư viện công cộng, ngồi với tôi khi tôi lên tiếng trên một trang. Cha tôi đi làm mỗi ngày mặc đồng phục màu xanh lam của một người lao động thành phố, nhưng vào ban đêm, ông đã cho chúng tôi biết ý nghĩa của việc yêu thích nhạc jazz và nghệ thuật. Khi còn là một cậu bé, anh học lớp tại Viện Nghệ thuật Chicago, và ở trường trung học anh đã vẽ và điêu khắc. Anh ấy cũng là một vận động viên bơi lội và võ sĩ quyền Anh trong trường học, và khi trưởng thành là một fan hâm mộ của mọi môn thể thao trên truyền hình, từ sân golf chuyên nghiệp đến NHL. Ông đánh giá cao nhìn thấy những người mạnh mẽ nổi trội. Khi anh trai tôi, Craig, quan tâm đến bóng rổ, cha tôi đã đặt tiền xu lên trên khung cửa trong nhà bếp của chúng tôi, khuyến khích anh ta nhảy cho họ.

Mọi thứ quan trọng nằm trong bán kính năm khối - ông bà và anh em họ của tôi, nhà thờ ở góc nơi chúng tôi không hoàn toàn bình thường ở trường chủ nhật, trạm xăng nơi mẹ tôi thỉnh thoảng gửi cho tôi để nhận một gói Newports, và cửa hàng rượu, cũng bán bánh mì Wonder, kẹo penny và gallon sữa. Vào những đêm mùa hè nóng bức, Craig và tôi ngủ gật với tiếng reo hò từ những trận đấu bóng chày dành cho người lớn đang diễn ra tại công viên công cộng gần đó, nơi mà chúng tôi leo lên phòng tập thể dục trong rừng và chơi với những đứa trẻ khác.

Craig và tôi không hoàn toàn cách nhau hai năm. Anh ấy có đôi mắt dịu dàng và tinh thần lạc quan của cha tôi, khả năng không thể tránh khỏi của mẹ tôi. Hai người chúng tôi luôn luôn chặt chẽ, một phần nhờ vào lòng trung thành vững chắc và không thể giải thích mà anh ấy dường như cảm thấy cho em gái mình ngay từ đầu. Có một bức ảnh gia đình sớm, một màu đen và trắng của bốn người chúng tôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài, mẹ tôi mỉm cười khi cô ấy ôm tôi trong lòng mình, cha tôi xuất hiện nghiêm túc và tự hào với Craig ngồi trên mình. Chúng tôi mặc quần áo cho nhà thờ hoặc có thể là một đám cưới. Tôi đã khoảng tám tháng tuổi, một vết bầm tím, không có vẻ ngớ ngẩn trong tã và một chiếc váy trắng sắt, trông sẵn sàng trượt ra khỏi nanh vuốt của mẹ tôi, nhìn xuống máy ảnh như thể tôi có thể ăn nó. Bên cạnh tôi là Craig, lịch thiệp trong một chiếc nơ nhỏ và áo vét, mang một biểu hiện nghiêm túc. Anh ấy đã hai tuổi và đã là bức chân dung của sự thận trọng và trách nhiệm anh em - cánh tay anh ta mở rộng về phía tôi, những ngón tay của anh ấy quấn quanh cổ tay béo của tôi.

Vào thời điểm bức ảnh được chụp, chúng tôi đang sống bên kia hành lang từ cha mẹ của cha tôi ở Parkway Gardens, một dự án nhà ở giá rẻ ở phía Nam tạo thành các tòa nhà chung cư hiện đại. Nó đã được xây dựng vào những năm 1950 và được thiết kế như một hợp tác xã, nhằm giảm bớt tình trạng thiếu nhà ở sau Thế chiến II cho các gia đình làm việc da đen. Sau đó, nó sẽ trở nên tồi tệ dưới sự tàn phá của đói nghèo và bạo lực băng nhóm, trở thành một trong những nơi nguy hiểm nhất của thành phố. Rất lâu trước khi này, tuy nhiên, khi tôi còn là một đứa trẻ, cha mẹ-những người tôi đã gặp khi còn niên thiếu và kết hôn trong họ giữa hai mươi chấp nhận một đề nghị để di chuyển một vài dặm về phía nam tới nơi Robbie và Terry trong một khu phố đẹp hơn.

Trên đại lộ Euclid, chúng tôi là hai hộ gia đình sống dưới một mái nhà không lớn. Dựa trên cách bố trí, không gian tầng hai có lẽ đã được thiết kế như một căn hộ trong pháp luật dành cho một hoặc hai người, nhưng bốn người chúng tôi tìm thấy một cách để vừa vặn bên trong. Bố mẹ tôi ngủ trong phòng ngủ đơn độc, trong khi Craig và tôi chia sẻ một khu vực lớn hơn mà tôi cho rằng đó là phòng khách. Sau đó, khi chúng tôi lớn lên, ông tôi — Purnell Shields, cha của tôi, người nhiệt tình nếu không phải thợ mộc có tay nghề cao - đã mang theo một số tấm gỗ giá rẻ và xây dựng một phân vùng tạm thời để chia phòng thành hai không gian riêng tư. Anh ấy thêm một cánh cửa nhựa accordion vào mỗi không gian và tạo ra một khu vui chơi nhỏ ở phía trước, nơi chúng tôi có thể giữ đồ chơi và sách của chúng tôi.

Tôi yêu phòng của tôi. Nó chỉ đủ lớn cho một chiếc giường đôi và một cái bàn hẹp. Tôi giữ tất cả các thú nhồi bông trên giường, cẩn thận nhét chúng quanh đầu mỗi đêm như một hình thức an ủi nghi thức. Bên cạnh bức tường, Craig sống một loại gương tồn tại với cái giường của chính mình bị đẩy lên tấm tường, song song với tôi. Phân vùng giữa chúng tôi mỏng manh đến mức chúng tôi có thể nói chuyện khi chúng tôi nằm trên giường vào ban đêm, thường ném một chiếc vớ có bóng qua lại khoảng cách mười inch giữa phân vùng và trần nhà như chúng tôi đã làm.

Dì Robbie, trong khi đó, giữ một phần của ngôi nhà như một lăng mộ, đồ nội thất được bọc trong nhựa bảo vệ cảm thấy lạnh và dính trên đôi chân trần của tôi khi tôi dám ngồi trên đó. Kệ của cô được nạp bằng những bức tượng nhỏ bằng sứ mà chúng tôi không được phép chạm vào. Tôi để tay tôi lướt qua một bộ bánh mì thủy tinh có khuôn mặt ngọt ngào - một người mẹ trông tinh tế và ba con chó nhỏ xíu - và sau đó kéo nó trở lại, sợ sự giận dữ của Robbie. Khi bài học không xảy ra, tầng đầu tiên im lặng chết người. Truyền hình chưa bao giờ bật, radio không bao giờ phát. Tôi thậm chí không chắc hai người họ đã nói nhiều ở đó. Tên đầy đủ của chồng Robbie là William Victor Terry, nhưng vì lý do nào đó, chúng tôi gọi anh ấy chỉ bằng họ của anh ấy. Terry giống như một cái bóng, một người đàn ông đẹp trai, mặc bộ đồ ba mảnh mỗi ngày trong tuần và không bao giờ nói một lời nào.

Tôi nghĩ đến tầng trên và tầng dưới là hai vũ trụ khác nhau, bị cai trị bởi sự nhạy cảm cạnh tranh. Ở tầng trên, chúng tôi ồn ào và không phô trương như vậy. Craig và tôi ném bóng và đuổi nhau quanh căn hộ. Chúng tôi đã phun sơn đánh bóng đồ gỗ trên sàn gỗ của hành lang để chúng tôi có thể trượt xa hơn và nhanh hơn trong tất, thường đâm vào tường. Chúng tôi tổ chức các trận đấu quyền anh em gái trong nhà bếp, sử dụng hai bộ găng tay mà cha tôi đã cho chúng tôi vào dịp Giáng sinh, cùng với những chỉ dẫn được cá nhân hóa về cách hạ gục thích hợp. Vào ban đêm, với tư cách là một gia đình, chúng tôi chơi các trò chơi trên bàn, kể chuyện và đùa, và thu âm các bản ghi Jackson 5 trên dàn âm thanh nổi. Khi Robbie xuống quá nhiều, cô nhấn mạnh công tắc đèn trong cầu thang chung của chúng tôi, nó cũng điều khiển bóng đèn trong hành lang trên lầu của chúng tôi, và mãi mãi - cách nói lịch sự của cô ấy chúng tôi xuống ống.

Robbie và Terry già hơn. Họ lớn lên trong một thời đại khác nhau, với những mối quan tâm khác nhau. Họ đã nhìn thấy những thứ mà cha mẹ chúng tôi không có — những thứ mà Craig và tôi, trong sự trẻ con khàn khàn của chúng tôi, không thể đoán được. Đây là một số phiên bản của những gì mẹ tôi sẽ nói nếu chúng tôi đã quá vết thương về grouchiness ở tầng dưới. Ngay cả khi chúng tôi không biết bối cảnh, chúng tôi được hướng dẫn để nhớ rằng bối cảnh đó đã tồn tại. Mọi người trên trái đất, họ nói với chúng tôi, đang mang theo một lịch sử vô hình, và điều đó một mình xứng đáng với sự khoan dung. Robbie, tôi đã học nhiều năm sau đó, đã kiện Đại học Northwestern về phân biệt đối xử, đã đăng ký một hội thảo âm nhạc hợp xướng ở đó vào năm 1943 và bị từ chối một căn phòng trong ký túc xá nữ. Cô được hướng dẫn để ở lại thay vì trong một căn phòng trong thị trấn - một nơi "cho màu sắc," cô ấy đã nói. Trong khi đó, Terry đã từng là một người khuân vác Pullman trên một trong những tuyến đường sắt chở khách qua đêm chạy vào và ra khỏi Chicago. Đó là một nghề đáng kính nếu không được trả lương cao, được tạo thành hoàn toàn từ những người đàn ông da đen, những người giữ đồng phục của họ vô nhiễm trong khi còn chở hành lý, phục vụ bữa ăn, và thường chăm sóc nhu cầu của hành khách, bao gồm cả sáng giày của họ.

Nhiều năm sau khi nghỉ hưu, Terry vẫn sống trong trạng thái tê liệt - mặc quần áo hoàn hảo, phục vụ từ xa, không bao giờ tự khẳng định mình bằng bất kỳ cách nào, ít nhất là tôi sẽ thấy. Cứ như thể anh ta đã đầu hàng một phần của mình như một cách đối phó. Tôi xem anh ta cắt cỏ của chúng tôi trong cái nóng cao của mùa hè trong một đôi cánh cánh, treo, và một fedora mỏng vành, tay áo của chiếc áo sơ mi của mình cẩn thận cuộn lên. Anh ta tự thưởng cho mình bằng cách uống đúng một điếu một ngày và chính xác một ly một tháng, và thậm chí sau đó anh ta sẽ không nới lỏng cách cha và mẹ tôi sau khi có một quả cầu hay một Schlitz, mà họ đã làm vài lần tháng. Một số phần của tôi muốn Terry nói chuyện, làm đổ bất cứ bí mật nào anh ta mang theo. Tôi tưởng tượng rằng anh ta có tất cả những câu chuyện thú vị về những thành phố mà anh ấy đã ghé thăm và làm thế nào những người giàu có trên xe lửa cư xử hoặc có thể không. Nhưng chúng tôi sẽ không nghe thấy gì cả. Vì lý do nào đó, anh ta không bao giờ nói.

Tôi đã khoảng bốn khi tôi quyết định tôi muốn học piano. Craig, người đang học lớp một, đã thực hiện các chuyến đi ở tầng dưới cho các bài học hàng tuần trên Robbie thẳng đứng và trở về tương đối không bị tổn thương. Tôi đoán là tôi đã sẵn sàng. Tôi đã khá thuyết phục rằng tôi đã học piano, trên thực tế, thông qua thẩm thấu thẳng - tất cả những giờ đó dành cho việc nghe những đứa trẻ khác dò dẫm qua các bài hát của họ. Âm nhạc đã ở trong đầu tôi. Tôi chỉ muốn đi xuống cầu thang và chứng minh cho cô gái tuyệt vời của tôi là một cô gái tài năng, tôi sẽ không mất chút công sức nào để trở thành sinh viên ngôi sao của mình.

Cây đàn piano của Robbie ngồi trong một căn phòng nhỏ ở phía sau ngôi nhà, gần cửa sổ nhìn ra sân sau. Cô ấy giữ một chậu cây trong một góc và một cái bàn gấp, nơi học sinh có thể điền vào các tờ giấy âm nhạc ở bên kia. Trong suốt bài học, cô ngồi thẳng người trong chiếc ghế bành cao lưng bọc da, đập ra một nhịp bằng một ngón tay, đầu cô nghiêng đầu khi cô lắng nghe một cách nghiêm túc cho từng sai lầm. Tôi có sợ Robbie không? Không chính xác, nhưng có một sự sợ hãi với cô ấy; cô ấy đại diện cho một loại quyền lực cứng nhắc mà tôi chưa gặp ở nơi khác. Cô yêu cầu xuất sắc từ mọi đứa trẻ ngồi trên băng ghế đàn piano của mình. Tôi thấy cô ấy là một người để giành chiến thắng, hoặc có thể bằng cách nào đó chinh phục. Với cô ấy, nó luôn luôn cảm thấy như có cái gì đó để chứng minh.

Ở bài học đầu tiên của tôi, chân tôi lủng lẳng trên băng ghế đàn piano, quá ngắn để đến sàn. Robbie đã cho tôi cuốn sách âm nhạc tiểu học của riêng tôi, điều mà tôi rất vui mừng và chỉ cho tôi cách đặt bàn tay của tôi đúng cách trên các phím.

“Được rồi, chú ý,” cô nói, trách mắng tôi trước khi chúng tôi bắt đầu. “Tìm trung C.”

Khi bạn còn nhỏ, một cây đàn piano có thể trông giống như nó có một ngàn chìa khóa. Bạn đang nhìn chằm chằm vào một dải màu đen và trắng trải dài hơn hai cánh tay nhỏ có thể chạm tới. Trung C, tôi sớm học được, là điểm neo đậu. Đó là đường lãnh thổ giữa tay phải và tay trái du hành, giữa treble và clefs bass. Nếu bạn có thể đặt ngón tay cái vào giữa C, mọi thứ khác sẽ tự động rơi vào vị trí. Chìa khóa trên đàn piano của Robbie có một màu sắc và hình dạng không đồng đều tinh tế, những nơi mà các mảnh ngà voi đã vỡ ra theo thời gian, khiến chúng trông giống như một bộ răng xấu. Cẩn thận, phím C giữa có một góc đầy mất tích, một cái nêm về kích thước móng tay của tôi, khiến tôi tập trung mọi lúc.

Hóa ra tôi thích đàn piano. Ngồi ở đó cảm thấy tự nhiên, giống như điều tôi định làm. Gia đình tôi đã được tải với các nhạc sĩ và những người yêu âm nhạc, đặc biệt là về phía mẹ tôi. Tôi có một người chú chơi trong một ban nhạc chuyên nghiệp. Một số dì của tôi hát trong dàn hợp xướng nhà thờ. Tôi có Robbie, người cùng với dàn hợp xướng và những bài học hướng dẫn một cái gì đó gọi là Operetta Workshop, một chương trình sân khấu nhạc kịch cho trẻ em, mà Craig và tôi tham dự vào mỗi sáng thứ Bảy trong tầng hầm của nhà thờ. Mặc dù vậy, trung tâm âm nhạc của gia đình tôi là ông nội của tôi là Shields, thợ mộc, cũng là em trai của Robbie. Anh ta là một người đàn ông vô tư, tròn bụng với một nụ cười truyền nhiễm và một bộ râu muối và hạt tiêu scraggly. Khi tôi còn trẻ, anh ấy sống ở phía Tây thành phố và Craig và tôi đã gọi anh ấy là Westside. Nhưng anh ấy đã dọn vào khu phố của chúng tôi cùng năm tôi bắt đầu học những bài học piano, và chúng tôi đã thuyết phục anh ấy Southside.

Southside đã tách ra khỏi bà ngoại của tôi nhiều thập kỷ trước đó, khi mẹ tôi ở tuổi thiếu niên. Anh ấy sống với dì Carolyn, em gái lớn nhất của mẹ tôi, và chú Steve, em trai út, chỉ cách chúng tôi hai dãy nhà trong ngôi nhà ấm cúng một tầng mà anh ấy có thể nghe nhạc từ trên xuống dưới, bao gồm cả phòng tắm. Trong phòng ăn, ông đã xây dựng một hệ thống tủ phức tạp để giữ thiết bị âm thanh nổi của mình, phần lớn nó đã nhặt rác tại doanh số sân. Anh ta có hai bàn xoay không khớp với một máy nghe nhạc reel-to-reel rickety cũ và kệ đóng gói với các hồ sơ ông đã thu thập được trong nhiều năm.

Có rất nhiều điều về thế giới mà Southside không tin tưởng. Anh ta là một nhà lý thuyết âm mưu của anh chàng cổ điển. Anh ta không tin những nha sĩ, điều này khiến anh ta hầu như không có răng. Anh không tin tưởng cảnh sát, và anh không luôn luôn tin tưởng người da trắng, hoặc là cháu nội của một nô lệ Georgia và đã trải qua thời thơ ấu của anh ở Alabama trong thời gian Jim Crow trước khi đến bắc Chicago vào những năm 1920. Khi anh có con của riêng mình, Southside đã cố gắng giữ an toàn cho họ - làm họ sợ hãi với những câu chuyện thật và tưởng tượng về những gì có thể xảy ra với những đứa trẻ da đen đi vào khu vực không chính xác, thuyết phục họ tránh cảnh sát.

Âm nhạc dường như là một loại thuốc giải độc cho những lo lắng của anh, một cách để thư giãn và làm họ thất vọng. Khi Southside có một ngày trả lương cho công việc mộc của mình, đôi khi anh ấy lại rình rập và mua cho mình một album mới. Anh ấy đã tổ chức các bữa tiệc thường xuyên cho gia đình, buộc tất cả mọi người phải nói to hơn bất cứ điều gì anh ấy đưa vào âm thanh nổi, bởi vì âm nhạc luôn thống trị. Chúng tôi tổ chức nhiều sự kiện lớn nhất tại nhà của Southside, có nghĩa là trong những năm qua chúng tôi đã mở quà Giáng sinh cho Ella Fitzgerald và thổi nến sinh nhật cho Coltrane. Theo mẹ tôi, khi một người đàn ông trẻ tuổi Southside đã thực hiện một điểm bơm jazz vào bảy đứa con của mình, thường đánh thức mọi người lúc mặt trời mọc bằng cách chơi một trong những hồ sơ của mình khi nổ tung.

Tình yêu của anh dành cho âm nhạc là truyền nhiễm. Một khi Southside chuyển đến khu phố của chúng tôi, tôi sẽ vượt qua tất cả các buổi chiều tại nhà của anh ấy, kéo album từ kệ một cách ngẫu nhiên và đặt chúng trên dàn âm thanh nổi của anh ấy, mỗi một cuộc phiêu lưu đắm mình. Mặc dù tôi còn nhỏ, anh ấy không hề hạn chế những gì tôi có thể chạm vào. Anh ấy sau đó đã mua cho tôi album đầu tiên của tôi, Cuốn sách nói của Stevie Wonder, mà tôi sẽ giữ ở nhà anh ấy trên một giá đặc biệt mà anh ấy đã chỉ định cho các bản ghi yêu thích của tôi. Nếu tôi đói, anh ấy sẽ làm tôi lắc sữa hoặc rán cho chúng tôi cả một con gà trong khi chúng tôi nghe Aretha hoặc Miles hoặc Billie. Đối với tôi, Southside rộng lớn như thiên đàng. Và trời, như tôi đã hình dung ra nó, phải là một nơi đầy nhạc jazz.

Ở nhà, tôi tiếp tục làm việc với tư cách một nhạc sĩ. Ngồi ở chiếc đàn piano thẳng đứng của Robbie, tôi nhanh chóng nhặt những cái vảy — thứ thẩm thấu đó là có thật - và tôi đã ném bản thân mình vào những tờ giấy tờ mà tôi đã cho tôi xem. Bởi vì chúng tôi không có một cây đàn piano của riêng mình, tôi phải tập luyện ở tầng dưới của mình, chờ cho đến khi không ai khác có một bài học, thường kéo mẹ tôi cùng ngồi vào chiếc ghế bọc da và nghe tôi chơi. Tôi đã học một bài hát trong cuốn sách piano và một bài khác. Tôi có lẽ không tốt hơn các học sinh khác của cô, không ít ngại ngùng, nhưng tôi bị thúc đẩy. Đối với tôi, có sự kỳ diệu trong việc học. Tôi nhận được sự hài lòng từ nó. Đối với một điều, tôi đã chọn một mối tương quan đơn giản, đáng khích lệ giữa thời gian tôi thực hành và tôi đã đạt được bao nhiêu. Và tôi cũng cảm nhận được điều gì đó trong Robbie - quá sâu để có được niềm vui hoàn toàn, nhưng vẫn là một thứ gì đó nhẹ nhàng và hạnh phúc hơn từ cô ấy khi tôi thực hiện nó thông qua một bài hát mà không rối tung lên, khi tay phải tôi chọn một giai điệu bên trái của tôi chạm vào một hợp âm. Tôi nhận ra điều đó từ khóe mắt của tôi: đôi môi của Robbie sẽ tự nhổ nhẹ; ngón tay khai thác của cô ấy sẽ nhấc một chút lên.

Điều này, nó quay ra, là giai đoạn tuần trăng mật của chúng tôi. Có thể chúng tôi đã tiếp tục theo cách này, Robbie và tôi, tôi đã ít tò mò và tôn kính hơn khi nói đến phương pháp đàn piano của mình. Nhưng cuốn sách bài học đủ dày và sự tiến bộ của tôi về việc mở một vài bài hát đủ chậm khiến tôi mất kiên nhẫn và bắt đầu nhìn trộm phía trước — và không chỉ vài trang phía trước mà còn sâu vào cuốn sách, kiểm tra tiêu đề của các bài hát nâng cao hơn và bắt đầu , trong các buổi tập luyện của tôi, để chơi đùa với họ. Khi tôi tự hào ra mắt một trong những bài hát cuối cùng của tôi cho Robbie, cô ấy đã nổ tung, đánh bại thành tích của tôi với một "đêm ngon lành". Tôi đã nhai theo cách tôi nghe cô nhai nhiều học sinh trước đây tôi. Tất cả những gì tôi đã làm là cố gắng học hỏi nhiều hơn và nhanh hơn, nhưng Robbie đã xem nó như một tội phạm tiếp cận tội phạm. Cô ấy không ấn tượng, thậm chí không một chút.

Tôi cũng không bị trừng phạt. Tôi là loại đứa trẻ thích câu trả lời cụ thể cho câu hỏi của tôi, những người thích lý do những điều ra một số hợp lý nếu kết thúc mệt mỏi. Tôi đã được luật sư và cũng veered đối với độc tài, như anh trai của tôi, những người thường được lệnh ra khỏi khu vực chơi chung của chúng tôi, sẽ chứng thực. Khi tôi nghĩ rằng tôi có một ý tưởng hay về một thứ gì đó, tôi không thích bị nói không. Đó là cách dì vĩ đại của tôi và tôi đã kết thúc trong khuôn mặt của nhau, cả hai chúng tôi nóng và không chịu thua.

"Làm thế nào bạn có thể giận tôi vì muốn học một bài hát mới?"

“Bạn chưa sẵn sàng cho nó. Đó không phải là cách bạn học piano. ”

“Nhưng tôi đã sẵn sàng. Tôi chỉ chơi nó. ”

"Đó không phải là cách nó được thực hiện."

"Nhưng tại sao?"

Bài học piano trở nên hoành tráng và cố gắng, phần lớn là do tôi từ chối tuân theo phương pháp được quy định và Robbie từ chối xem mọi thứ tốt trong cách tiếp cận tự do của tôi đối với sách bài hát của cô ấy. Chúng tôi đã đi qua lại, tuần này qua tuần khác, như tôi đã nhớ. Tôi bướng bỉnh và cũng vậy. Tôi cũng có quan điểm và cô ấy cũng vậy. Giữa các tranh chấp, tôi tiếp tục chơi piano và cô ấy tiếp tục lắng nghe, cung cấp một luồng chỉnh sửa. Tôi đã dành chút tín dụng cho sự cải thiện của tôi với tư cách là một người chơi. Cô ấy đã cho tôi ít tín dụng để cải thiện. Tuy nhiên, những bài học vẫn tiếp diễn.

Ở tầng trên, bố mẹ tôi và Craig thấy mọi chuyện rất buồn cười. Họ bẻ khóa tại bàn ăn tối khi tôi kể lại trận chiến với Robbie, vẫn còn sôi sục khi tôi ăn mì spaghetti và thịt viên. Craig, về phần mình, không có vấn đề gì với Robbie, là một đứa trẻ vui vẻ và là một sinh viên piano có đầu tư nhỏ. Bố mẹ tôi không bày tỏ sự cảm thông về tai ương của tôi và cũng không có gì cho Robbie. Nói chung, họ không phải là những người can thiệp vào các vấn đề bên ngoài việc học, mong sớm rằng anh trai tôi và tôi nên xử lý công việc kinh doanh của riêng mình. Họ dường như xem công việc của họ chủ yếu là để lắng nghe và thúc đẩy chúng tôi khi cần thiết bên trong bốn bức tường của ngôi nhà của chúng tôi. Và nơi một phụ huynh khác có thể đã mắng một đứa trẻ vì đã sassy với một người lớn tuổi như tôi đã từng, họ cũng cho rằng được. Mẹ tôi đã sống với Robbie kể từ khi cô ấy khoảng mười sáu tuổi, theo mọi quy tắc phức tạp mà người phụ nữ đặt ra, và có thể cô ấy đã rất vui khi thấy quyền lực của Robbie bị thách thức. Nhìn lại nó bây giờ, tôi nghĩ rằng cha mẹ tôi đánh giá cao sự căng thẳng của tôi và tôi rất vui vì điều đó. Đó là ngọn lửa bên trong tôi, họ muốn tiếp tục thắp sáng.

Mỗi năm một lần, Robbie tổ chức một buổi biểu diễn lạ mắt để sinh viên của mình có thể biểu diễn cho khán giả trực tiếp. Cho đến ngày hôm nay, tôi không biết cô ấy đã xoay sở như thế nào, nhưng bằng cách nào đó cô ấy có thể đến phòng tập tại Đại học Roosevelt ở trung tâm Chicago, tổ chức những buổi biểu diễn trong một tòa nhà bằng đá lớn trên Đại lộ Michigan, ngay gần nơi mà Dàn nhạc Giao hưởng Chicago chơi . Chỉ cần nghĩ đến việc đó khiến tôi lo lắng. căn hộ của chúng tôi trên Euclid Avenue là khoảng chín dặm về phía nam của Chicago Loop, trong đó có tòa nhà chọc trời lấp lánh của nó và vỉa hè đông đúc cảm thấy giới khác với tôi. Gia đình tôi thực hiện các chuyến đi vào trung tâm thành phố chỉ một vài lần mỗi năm, đến thăm Viện Nghệ thuật hoặc xem vở kịch, bốn người chúng tôi đi du lịch như các phi hành gia trong khoang Buick của bố tôi.

Cha tôi yêu bất kỳ lý do gì để lái xe. Ông được dành cho chiếc xe của mình, một Buick Electra 225 hai cửa màu đồng, mà ông gọi với niềm tự hào là "Deuce và một quý". Ông giữ nó buffed và sáp và tôn giáo về lịch trình bảo trì, mang nó đến Sears cho quay bánh xe và dầu thay đổi theo cùng một cách mẹ tôi carted chúng tôi trẻ em đến bác sĩ nhi khoa để kiểm tra. Chúng tôi cũng yêu mến Deuce và Quarter. Nó có những đường trơn và đèn hậu hẹp khiến nó trông thật tuyệt và tương lai. Nó đủ rộng để cảm thấy như một ngôi nhà. Tôi thực sự có thể đứng lên bên trong nó, nắm tay tôi trên trần phủ vải. Điều này đã trở lại khi đeo dây an toàn là không bắt buộc, vì vậy hầu hết thời gian Craig và tôi chỉ lơ lửng ở phía sau, phủ lên cơ thể của chúng tôi trên ghế trước khi chúng tôi muốn nói chuyện với cha mẹ của chúng tôi. Một nửa thời gian tôi kéo mình lên tựa đầu và nhích cằm về phía trước để khuôn mặt của tôi có thể nằm cạnh bố tôi và chúng tôi có cùng một quan điểm.

Chiếc xe cung cấp một hình thức gần gũi khác cho gia đình tôi, một cơ hội để nói chuyện và đi du lịch cùng một lúc. Vào buổi tối sau bữa ăn tối, Craig và tôi thỉnh thoảng sẽ cầu xin bố tôi đưa chúng tôi ra ngoài lái xe. Như một bữa tiệc mùa hè, chúng tôi sẽ đến một rạp chiếu phim ở phía tây nam khu phố để xem phim hành tinh của phim Apes, đỗ xe Buick vào lúc hoàng hôn và định cư cho buổi biểu diễn, mẹ tôi đưa ra một bữa ăn tối với gà rán và khoai tây chiên cô ấy mang về từ nhà, Craig và tôi ăn nó trên vòng của chúng tôi ở hàng ghế sau, cẩn thận lau tay trên khăn ăn của chúng tôi chứ không phải là chỗ ngồi.

Nó sẽ là nhiều năm trước khi tôi hoàn toàn hiểu những gì lái xe có nghĩa là để cha tôi. Là một đứa trẻ, tôi chỉ có thể cảm nhận được nó - sự giải phóng mà anh cảm nhận được đằng sau bánh xe, niềm vui anh đã có trong một động cơ trơn tru và lốp xe hoàn toàn cân bằng ồn ào bên dưới anh. Anh đã ở độ tuổi 30 khi một bác sĩ thông báo cho anh rằng điểm yếu kỳ lạ mà anh bắt đầu cảm thấy ở một chân chỉ là sự khởi đầu của một cú trượt dài và có lẽ đau đớn về sự bất động, đó là một ngày nào đó, do một sự bóc lột bí ẩn các tế bào thần kinh trong não và tủy sống của anh ta, anh ta thấy mình không thể đi được chút nào. Tôi không có những ngày chính xác, nhưng có vẻ như Buick đã vào cuộc đời của cha tôi vào khoảng thời gian mà bệnh đa xơ cứng đã xảy ra. Và mặc dù anh không bao giờ nói điều đó, chiếc xe phải cung cấp một số loại giảm nhẹ.

Việc chẩn đoán không phải là điều mà anh hoặc mẹ tôi sống. Chúng tôi đã nhiều thập kỷ, vẫn, từ một thời điểm khi một tìm kiếm đơn giản của Google sẽ đưa ra một mảng đầu của các biểu đồ, thống kê, và các nhà giải thích y học đã đưa ra hoặc lấy đi hy vọng. Tôi nghi ngờ anh ta sẽ muốn gặp họ. Mặc dù cha tôi được nuôi dưỡng trong nhà thờ, ông ấy sẽ không cầu xin Chúa tha bổng cho ông ấy. Anh ta sẽ không tìm kiếm phương pháp điều trị thay thế hoặc một guru hoặc một số gen bị lỗi để đổ lỗi. Trong gia đình tôi, chúng tôi có một thói quen lâu dài ngăn chặn tin xấu, cố gắng quên đi nó gần như ngay khi nó đến. Không ai biết cha tôi đã từng cảm thấy mệt mỏi bao lâu trước khi lần đầu tiên ông ấy tự mình đi khám bác sĩ, nhưng tôi đoán là đã nhiều tháng rồi chứ không phải vài năm. Anh ta không thích các cuộc hẹn y tế. Anh không muốn phàn nàn. Anh ta là loại người chấp nhận những gì đến và cứ tiếp tục tiến lên.

Tôi biết rằng vào ngày biểu diễn piano lớn của tôi, anh ấy đã đi với một chút khập khiễng, chân trái của anh ấy không thể bắt kịp bên phải của anh ấy. Tất cả những kỷ niệm của tôi về cha tôi bao gồm một số biểu hiện của tình trạng khuyết tật của ông, ngay cả khi không ai trong chúng tôi khá sẵn sàng gọi nó. Những gì tôi biết lúc đó là cha tôi di chuyển chậm hơn một chút so với những người cha khác. Đôi khi tôi thấy anh ta dừng lại trước khi bước lên một bậc cầu thang, như thể cần phải suy nghĩ qua sự điều động trước khi thực sự cố gắng. Khi chúng tôi đi mua sắm tại trung tâm mua sắm, anh ấy tự đỗ xe trên băng ghế dài, nội dung để xem các túi hoặc lẻn vào giấc ngủ ngắn trong khi phần còn lại của gia đình tự do lang thang.

Đi đến trung tâm thành phố cho buổi biểu diễn piano, tôi ngồi ở ghế sau của chiếc Buick mặc một bộ váy đẹp và giày da bằng sáng chế, tóc của tôi trong bím tóc, trải qua mồ hôi lạnh đầu tiên của cuộc đời tôi. Tôi lo lắng về việc biểu diễn, mặc dù trở về nhà trong căn hộ của Robbie, tôi đã thực hành bài hát của mình gần như chết. Craig cũng vậy, trong bộ đồ và chuẩn bị để chơi bài hát của riêng mình. Nhưng viễn cảnh của nó không làm phiền anh ta. Ông đã ngủ say, trên thực tế, bị lạnh ở ghế sau, miệng há hốc, biểu hiện của ông phúc lạc và chưa sẵn sàng. Đây là Craig. Tôi dành cả đời để ngưỡng mộ anh ấy một cách dễ dàng. Anh ấy đã chơi vào lúc đó trong một giải đấu bóng rổ Biddy có trò chơi vào mỗi cuối tuần và dường như đã thuần hóa thần kinh của mình xung quanh biểu diễn.

Cha tôi thường chọn càng gần điểm đến của chúng tôi càng tốt, bắn ra nhiều tiền hơn để đậu xe để giảm thiểu khoảng cách mà anh ta phải đi trên đôi chân không vững chắc của mình. Ngày hôm đó, chúng tôi thấy Đại học Roosevelt không gặp khó khăn gì và đi đến những gì có vẻ như một hội trường lớn, vang vọng nơi mà buổi diễn sẽ diễn ra. Tôi cảm thấy rất nhỏ trong đó. Căn phòng có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trang nhã, qua đó bạn có thể nhìn thấy những bãi cỏ rộng lớn của Grant Park và, ngoài ra, những đợt sóng trắng của Hồ Michigan. Có những chiếc ghế bằng thép màu xám được sắp xếp theo các hàng có trật tự, từ từ lấp đầy với những đứa trẻ lo lắng và cha mẹ trông đợi. Và ở phía trước, trên một sân khấu lớn, là hai cây đàn piano lớn đầu tiên mà tôi từng để mắt, ngọn gỗ cứng khổng lồ của họ mở ra như cánh chim đen. Robbie cũng đang ở đó, náo nhiệt trong một bộ váy in hoa giống như tiếng chuông của quả bóng — mặc dù có một cái chuông kỳ quái — chắc chắn rằng tất cả học sinh của cô đã đến với bản nhạc trong tay. Cô ấy làm căn phòng im lặng khi đến lúc chương trình bắt đầu.

Tôi không nhớ ai đã chơi theo thứ tự ngày hôm đó. Tôi chỉ biết rằng khi đến lượt tôi, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và bước đi với tư thế tốt nhất của tôi ở phía trước căn phòng, lắp cầu thang và tìm chỗ ngồi của tôi tại một trong những đứa bé lộng lẫy. Sự thật là tôi đã sẵn sàng. Nhiều như tôi thấy Robbie là snippy và không linh hoạt, tôi cũng đã nội tâm sự tận tụy của mình để khắc nghiệt. Tôi biết bài hát của tôi rất tốt Tôi hầu như không phải nghĩ về nó. Tôi chỉ cần bắt đầu di chuyển bàn tay của mình.

Tuy nhiên, có một vấn đề, một vấn đề mà tôi phát hiện ra trong giây lát nó phải nhấc ngón tay lên các phím. Tôi đang ngồi ở một cây đàn piano hoàn hảo, hóa ra, với bề mặt của nó bị nhòe một cách cẩn thận, dây nội bộ của nó được điều chỉnh chính xác, tám mươi tám chìa khóa được đặt trong một dải ruy băng trắng đen hoàn hảo. Vấn đề là tôi không quen hoàn hảo. Trong thực tế, tôi chưa bao giờ một lần trong đời tôi gặp phải nó. Kinh nghiệm của tôi về cây đàn piano xuất phát hoàn toàn từ phòng âm nhạc nhỏ của Robbie với cây trồng lốm đốm và tầm nhìn ra sân sau khiêm tốn của chúng tôi. Công cụ duy nhất mà tôi từng chơi là bản phác thảo không hoàn hảo của cô ấy, với sự chắp vá sắc màu của những chiếc chìa khóa màu vàng và chiếc dao tiện lợi của nó C. Với tôi, đó là một cây đàn piano — giống như khu phố của tôi là khu phố của tôi bố tôi là bố tôi, cuộc sống của tôi là cuộc sống của tôi. Đó là tất cả những gì tôi biết.

Bây giờ, đột nhiên, tôi đã nhận thức được những người xem tôi từ ghế của họ khi tôi nhìn chăm chú vào độ bóng cao của các phím đàn piano, không tìm thấy gì ở đó nhưng sự giống nhau. Tôi không biết phải đặt tay mình ở đâu. Với một cái cổ họng chật chội và chugging, tôi nhìn ra phía khán giả, cố gắng không để điện báo hoảng sợ, tìm kiếm bến cảng an toàn của khuôn mặt mẹ tôi. Thay vào đó, tôi phát hiện ra một nhân vật đang trỗi dậy từ hàng đầu và từ từ bay theo hướng của tôi. Đó là Robbie. Chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều vào lúc đó, đến mức tôi nhìn cô ấy như một kẻ thù. Nhưng ở đây trong khoảnh khắc của sự trở lại của tôi, cô ấy đến vai tôi gần giống như một thiên thần. Có lẽ cô ấy hiểu cú sốc của tôi. Có lẽ cô ấy biết rằng sự khác biệt của thế giới chỉ lặng lẽ thể hiện bản thân mình với tôi lần đầu tiên. Có thể cô ấy chỉ đơn giản là để nhanh lên. Dù bằng cách nào, không nói một lời nào, Robbie nhẹ nhàng đặt một ngón tay vào giữa C để tôi biết bắt đầu từ đâu. Sau đó, quay lại với nụ cười khích lệ nhỏ nhất, cô ấy để tôi chơi bài hát của tôi.
 

rs_lyly2009

Moderator
Thành viên BQT
GG Dịch thì bác lên dịch lại lần nữa. Chứ đừng đăng thẳng lên :-/ Đang lên thế chả có giá trị gì cho người đọc & forum. Tốn dung lượng server forum thôi {burn_joss_stick}

Với sách sắp xuất bản, bác mà đăng lên nhiều chương lại bị "vi phạm bản quyền", thì khổ
 

malemkhoang

Rìu Chiến
GG Dịch thì bác lên dịch lại lần nữa. Chứ đừng đăng thẳng lên :-/ Đang lên thế chả có giá trị gì cho người đọc & forum. Tốn dung lượng server forum thôi {burn_joss_stick}

Với sách sắp xuất bản, bác mà đăng lên nhiều chương lại bị "vi phạm bản quyền", thì khổ
============
GG dịch thì đó có thể là của bạn, có thể là của tôi,
có thể là của kẻ chưa bao giờ ra đời, có thể là của kẻ đã chết từ thế kỷ trước...
Tôi tôn trọng trí tuệ của của những người tạo ra GG thì tôi không nhận đó là của tôi.
Khi tôi biên tập lại bản dịch của GG thì đó là của tôi.
Không ai dỗi hơi đi tranh cãi bản quyền bản dịch của GG làm gì.

Không có time để đọc{burn_joss_stick}{burn_joss_stick}
Thì cũng không nhất thiết phải quăng bom như vậy đâu.
 
GG Dịch thì bác lên dịch lại lần nữa. Chứ đừng đăng thẳng lên :-/ Đang lên thế chả có giá trị gì cho người đọc & forum. Tốn dung lượng server forum thôi {burn_joss_stick}

Với sách sắp xuất bản, bác mà đăng lên nhiều chương lại bị "vi phạm bản quyền", thì khổ
Ôi, tôi đang muốn đọc. Cảm ơn bạn nhiều! Bạn cho tôi đọc tiếp đi!
 


Top