VNZ-ROAD
NEXTVNZ
Bức ảnh cuối cùng của cô bé OMAYRA SANCHEZ - Ám ảnh người xem . Bé gái người COLUMBIA bị kẹt dưới nước trong đống đổ nát của ngôi nhà 3 ngày liền, trước khi em chịu thua vì bị họa tử và hạ huyết áp.
Bức ảnh cuối cùng của cô bé OMAYRA SANCHEZ .Bức ảnh được chụp bởi phóng viên FRANK FOURNIER
Vào ngày 13 tháng 11 năm 1985, núi lửa phun trào và tạo ra những trận lở đất / bùn khổng lồ đã chôn vùi hoàn toàn thị trấn. Trong số 31.000 người sống trong khu vực, khoảng 22.000 người chết.
Mình nhớ năm đó đọc báo, họ viết rằng vì một lý do nào đó, khi đội cứu hộ kéo em lên thì nước cũng sẽ dềnh lên theo, nên em sẽ chết đuối trước khi họ cứu em khỏi khối bê tông.
Họ cũng tính sẽ cưa chân của em để cứu, nhưng thiết bị y tế cũng như khả năng chuyên môn của các bác sĩ tại đó không đủ để làm phẫu thuật này dưới nước, em sẽ chết vị mất máu trước khi thoát.
Những ngày sau là một sự ám ảnh với những người cứu hộ mãi về sau này. Ban đầu họ còn ngồi nói chuyện với em, buộc em vào 1 lốp xe để em luôn nổi, cho em uống nước và trò chuyện cùng em.
Họ ngạc nhiên vì em vẫn giữ được sự lạc quan, em hát cho họ nghe, kể chuyện và yêu cầu uống soda, đồng ý cho phóng viên phỏng vấn.
Tuy nhiên, đôi lúc Omayra vẫn tỏ rõ sự sợ hãi qua việc cầu nguyện và khóc lóc. Tới đêm thứ 3 kể từ khi mắc kẹt dưới nước, sức khỏe em đã chuyển biến vô cùng xấu.
Em kiệt sức dần, đôi mắt càng lúc càng trở nên đỏ ngầu rồi đen sẫm vì xuất huyết, khuôn mặt bị sưng phù lên, hai bàn tay chuyển sang màu trắng nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu.
Tâm trí của em cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Em gặp ảo giác, luôn miệng cười rồi khóc, thậm chí còn lẩm bẩm nói trong hoang tưởng rằng mình muốn đến trường để không lỡ bài kiểm tra toán.
Đến lúc này thì lực lượng cứu hộ đành phải chấp nhận sự thật rằng họ không thể cứu sống em..
Chân em kẹt và họ không có dụng cụ cũng như khả năng để cứu em ra mà không vô tình giết em, nên họ quyết định điều tử tế nhất chính là để em tự chết

Bức ảnh cuối cùng của cô bé OMAYRA SANCHEZ .Bức ảnh được chụp bởi phóng viên FRANK FOURNIER



Vào ngày 13 tháng 11 năm 1985, núi lửa phun trào và tạo ra những trận lở đất / bùn khổng lồ đã chôn vùi hoàn toàn thị trấn. Trong số 31.000 người sống trong khu vực, khoảng 22.000 người chết.

Mình nhớ năm đó đọc báo, họ viết rằng vì một lý do nào đó, khi đội cứu hộ kéo em lên thì nước cũng sẽ dềnh lên theo, nên em sẽ chết đuối trước khi họ cứu em khỏi khối bê tông.

Họ cũng tính sẽ cưa chân của em để cứu, nhưng thiết bị y tế cũng như khả năng chuyên môn của các bác sĩ tại đó không đủ để làm phẫu thuật này dưới nước, em sẽ chết vị mất máu trước khi thoát.

Những ngày sau là một sự ám ảnh với những người cứu hộ mãi về sau này. Ban đầu họ còn ngồi nói chuyện với em, buộc em vào 1 lốp xe để em luôn nổi, cho em uống nước và trò chuyện cùng em.

Họ ngạc nhiên vì em vẫn giữ được sự lạc quan, em hát cho họ nghe, kể chuyện và yêu cầu uống soda, đồng ý cho phóng viên phỏng vấn.

Tuy nhiên, đôi lúc Omayra vẫn tỏ rõ sự sợ hãi qua việc cầu nguyện và khóc lóc. Tới đêm thứ 3 kể từ khi mắc kẹt dưới nước, sức khỏe em đã chuyển biến vô cùng xấu.

Em kiệt sức dần, đôi mắt càng lúc càng trở nên đỏ ngầu rồi đen sẫm vì xuất huyết, khuôn mặt bị sưng phù lên, hai bàn tay chuyển sang màu trắng nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu.

Tâm trí của em cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Em gặp ảo giác, luôn miệng cười rồi khóc, thậm chí còn lẩm bẩm nói trong hoang tưởng rằng mình muốn đến trường để không lỡ bài kiểm tra toán.

Đến lúc này thì lực lượng cứu hộ đành phải chấp nhận sự thật rằng họ không thể cứu sống em..
Chân em kẹt và họ không có dụng cụ cũng như khả năng để cứu em ra mà không vô tình giết em, nên họ quyết định điều tử tế nhất chính là để em tự chết
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: