Business
Rìu Bạc Đôi
Vài năm trước tôi đã gặp một cô gái ở Isfahan, Iran. Cô ấy có một đôi mắt xanh và mái tóc nâu nhàn nhạt.
Khi đó tôi đang ngồi trong quán cà phê, đột nhiên cô ấy nhẹ nhàng đi tới phía tôi rồi hỏi nhỏ bên tai tôi: " Bạn có phải là người Trung Quốc không?".
Tôi liền ngước mặt lên nhìn, ngay khoảnh khắc đó trái tim tôi như ngừng đập.
Kể từ hôm ấy, không một phút giây nào là tôi không nghĩ về cô ấy. Khi tôi rời Iran về Trung Quốc, tôi đã thề với bản thân rằng nhất định phải quay lại Iran gặp cô ấy.
Vào mùa xuân 2 năm sau đó, tôi quay lại Isfahan. Quay lại quán cà phê mà chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, cuối cùng tôi cũng gặp lại cô ấy.
Khoảng cách tuổi tác khiến tôi không dễ dàng để ngỏ lời yêu cô ấy. Nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, tôi đã thì thầm trong lòng hàng trăm hàng nghìn lần rằng, tôi thích em.
Trong quán cà phê nhỏ ấy, chúng tôi lại một lần nữa phải chia tay. Tôi thật sự không muốn, tôi muốn thời gian ngừng trôi mãi để em có thể luôn ở trước mặt tôi như lúc này. Nhưng biết sao được, đó chỉ là ước mơ thôi.
Trước khi tôi rời khỏi, tôi nói với cô ấy "Này, em hãy tới Trung Quốc. Tôi sẽ mời em uống cà phê.".
Lúc đó, tôi để ý thấy mắt cô ấy dường như đang tỏa sáng lấp lánh, một ánh sáng nhẹ nhàng mà ấm áp, và cô ấy khẽ nói với tôi " Được, tôi sẽ tới và uống cà phê của bạn.".
Bốn tháng sau, cô ấy tới Trung Quốc thật. Cô ấy kéo chiếc vali nhỏ và đứng ở cửa sân bay Phố Đông, trong đám đông hỗn loạn tôi vẫn có thể thấy em ngay lần đầu tiên.
Tôi đưa cô ấy đi khắp thành phố Thượng Hải, đưa cô ấy đi ăn các món ăn vặt lề đường, đi dạo khắp các ngôi đền trong thành phố và lên cả Oriental Pearl Tower.
Vậy mà một tuần trôi qua thật nhanh, tôi đưa cô ấy ra sân bay, chia tay cô ấy trong sự miễn cưỡng. Tôi nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nói: " Bảo trọng nhé, hẹn gặp lại em lần sau.".
Cô ấy nói tạm biệt tôi, nhưng sau đó cô ấy lại nói rằng vẫn còn một điều mà cô ấy chưa thể nói với tôi. Tôi cũng không hỏi. Hẹn gặp em lần sau, cũng mong sẽ có lần sau thật sự.
Tháng 5 năm ấy, ngoài trời nắng gắt, em một mình đi ra phía cổng xuất phát.
Ba tháng sau, cô quyết định sang Đức.Trên máy bay sang Đức cô ấy đã chụp một bức ảnh và gửi nó cho tôi sau khi hạ cánh. Cô ấy cũng gửi cho tôi một dòng tin nhắn viết bằng tiếng Ba Tư: " Tạm biệt, tôi thật sự rất thích bạn."
Tôi chẳng biết trả lời như thế nào. Tôi cũng thích em, tôi thích em rất nhiều. Nhưng tôi không thể nói ra, có quá nhiều lý do khiến tôi phải kìm nén mối quan hệ này.
Thời gian cứ thế trôi qua, vào tháng 4 năm nay, tôi sang Đức để tham gia triển lãm.
Tôi đi qua trường đại học của cô ấy, dừng lại một chút và nhìn nó.
Cô ấy cười tươi như một bông hoa rực rỡ với một chàng trai đi bên cạnh, ánh mắt cậu ấy thật dịu dàng khi nhìn em. Tôi nghĩ em chắc hẳn đang rất hạnh phúc, đó có lẽ cũng là điều tuyệt với nhất.
Đối với tôi cô ấy là một thiên thần nhỏ, bởi vì ở Isfahan năm đó, em đã làm trái tim tôi ngừng đập vài giây và cũng chính nụ cười em làm thức tỉnh trái tim tôi.
Tôi chúc em hạnh phúc, tôi đã may mắn khi gặp được em, và từng là người em thích.
Tạm biệt thiên thần nhỏ, tạm biệt, tạm biệt mùa hè năm ấy.
____________
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/20007102
Khi đó tôi đang ngồi trong quán cà phê, đột nhiên cô ấy nhẹ nhàng đi tới phía tôi rồi hỏi nhỏ bên tai tôi: " Bạn có phải là người Trung Quốc không?".
Tôi liền ngước mặt lên nhìn, ngay khoảnh khắc đó trái tim tôi như ngừng đập.
Kể từ hôm ấy, không một phút giây nào là tôi không nghĩ về cô ấy. Khi tôi rời Iran về Trung Quốc, tôi đã thề với bản thân rằng nhất định phải quay lại Iran gặp cô ấy.
Vào mùa xuân 2 năm sau đó, tôi quay lại Isfahan. Quay lại quán cà phê mà chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, cuối cùng tôi cũng gặp lại cô ấy.
Khoảng cách tuổi tác khiến tôi không dễ dàng để ngỏ lời yêu cô ấy. Nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, tôi đã thì thầm trong lòng hàng trăm hàng nghìn lần rằng, tôi thích em.
Trong quán cà phê nhỏ ấy, chúng tôi lại một lần nữa phải chia tay. Tôi thật sự không muốn, tôi muốn thời gian ngừng trôi mãi để em có thể luôn ở trước mặt tôi như lúc này. Nhưng biết sao được, đó chỉ là ước mơ thôi.
Trước khi tôi rời khỏi, tôi nói với cô ấy "Này, em hãy tới Trung Quốc. Tôi sẽ mời em uống cà phê.".
Lúc đó, tôi để ý thấy mắt cô ấy dường như đang tỏa sáng lấp lánh, một ánh sáng nhẹ nhàng mà ấm áp, và cô ấy khẽ nói với tôi " Được, tôi sẽ tới và uống cà phê của bạn.".
Bốn tháng sau, cô ấy tới Trung Quốc thật. Cô ấy kéo chiếc vali nhỏ và đứng ở cửa sân bay Phố Đông, trong đám đông hỗn loạn tôi vẫn có thể thấy em ngay lần đầu tiên.
Tôi đưa cô ấy đi khắp thành phố Thượng Hải, đưa cô ấy đi ăn các món ăn vặt lề đường, đi dạo khắp các ngôi đền trong thành phố và lên cả Oriental Pearl Tower.
Vậy mà một tuần trôi qua thật nhanh, tôi đưa cô ấy ra sân bay, chia tay cô ấy trong sự miễn cưỡng. Tôi nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nói: " Bảo trọng nhé, hẹn gặp lại em lần sau.".
Cô ấy nói tạm biệt tôi, nhưng sau đó cô ấy lại nói rằng vẫn còn một điều mà cô ấy chưa thể nói với tôi. Tôi cũng không hỏi. Hẹn gặp em lần sau, cũng mong sẽ có lần sau thật sự.
Tháng 5 năm ấy, ngoài trời nắng gắt, em một mình đi ra phía cổng xuất phát.
Ba tháng sau, cô quyết định sang Đức.Trên máy bay sang Đức cô ấy đã chụp một bức ảnh và gửi nó cho tôi sau khi hạ cánh. Cô ấy cũng gửi cho tôi một dòng tin nhắn viết bằng tiếng Ba Tư: " Tạm biệt, tôi thật sự rất thích bạn."
Tôi chẳng biết trả lời như thế nào. Tôi cũng thích em, tôi thích em rất nhiều. Nhưng tôi không thể nói ra, có quá nhiều lý do khiến tôi phải kìm nén mối quan hệ này.
Thời gian cứ thế trôi qua, vào tháng 4 năm nay, tôi sang Đức để tham gia triển lãm.
Tôi đi qua trường đại học của cô ấy, dừng lại một chút và nhìn nó.
Cô ấy cười tươi như một bông hoa rực rỡ với một chàng trai đi bên cạnh, ánh mắt cậu ấy thật dịu dàng khi nhìn em. Tôi nghĩ em chắc hẳn đang rất hạnh phúc, đó có lẽ cũng là điều tuyệt với nhất.
Đối với tôi cô ấy là một thiên thần nhỏ, bởi vì ở Isfahan năm đó, em đã làm trái tim tôi ngừng đập vài giây và cũng chính nụ cười em làm thức tỉnh trái tim tôi.
Tôi chúc em hạnh phúc, tôi đã may mắn khi gặp được em, và từng là người em thích.
Tạm biệt thiên thần nhỏ, tạm biệt, tạm biệt mùa hè năm ấy.
____________
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/20007102